Sáng sớm, Ôn Noãn Noãn tỉnh lại, cảm giác cả người có chút mệt mỏi, sờ sờ cái trán còn có chút sốt nhẹ. Nàng không có kêu người, mà là trực tiếp liên lạc cùng hệ thống hạnh phúc số mười ba. Hệ thống số mười ba nói:
Ngày hôm qua hắn điểm huyệt ngủ của ngươi, trực tiếp cho ngươi ngủ. Tình trạng cơ thể ngươi hôm nay tốt hơn hai lần hạ độc trước không ít, đợi cho hỗn hợp độc tố bên trong trong cơ thể ngươi đạt tới trình độ nhất định, ta sẽ nhắc nhở ngươi đổi thuốc giải độc. Vì bảo đảm tính mạng của ngươi ta đề nghị ngươi trước tiên đổi Vạn Linh Đan trong hệ thống giang hồ.]
Ồ, Vạn Linh Đan có khả năng giải hết độc dược? Ôn Noãn Noãn kinh ngạc hỏi. Nếu như vậy, nàng nhất định phải đổi, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng Vân Trạm.
Không thể. Trong hệ thống giang hồ nói Vạn Linh Đan kỳ thật chỉ là một loại dược đan có thể giải trừ, giảm bớt rất nhiều độc dược mà thôi. Giải độc cần quá trình, cho dù là người sử dụng thuốc giải độc tốt nhất WLX, tiêm vào cơ thể con người cũng cần bốn giờ mới có thể dung hoà đi phần lớn độc tố. Hệ thống nói
Thế à, thôi, ta vẫn là đi từng bước thôi. Ôn Noãn Noãn nói. Ngươi căn cứ vào hỗn hợp độc tố trong cơ thể ta, đổi một phần thuốc giải trước đi. Dù sao cũng phải cẩn thận không thể để cho năng lượng hạnh phúc trống trơn.
Đổi một đợt trị liệu Vạn Linh Đan cần 895 năng lượng hạnh phúc. Hệ thống nghỉ trong chốc lát , nói;
Đã sản xuất ra, đã để trong kho nguyên liệu dự trữ. Vừa nói, nó vừa đem một cái bình sứ trắng nút gỗ bọc vải đều* hiển thị trong đầu Ôn Noãn Noãn.( vải điều: vải có màu đỏ)
Dự trữ dược đan cứu mạng, trong lòng Ôn Noãn Noãn buông lỏng rất nhiều, nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng chậm rãi ngồi dậy, kêu lên: Người đâu.
Rất nhanh, Hồng Lăng cùng Lục La mang theo bốn cung nữ nhanh chóng đi vào. Nương nương, ngài đã tỉnh, thân thể cảm thấy thế nào? Hồng Lăng nhanh nhẹn đem màn hồng sa che lại và một vài bức màn được mạ vàng, đi tới bên mép giường dò hỏi, tiện tay lấy quần áo treo trên móc áo ra phủ thêm cho Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn dò hỏi: bây giờ đã là giờ nào rồi? Bởi vì tẩm cung có nhiều tầng màn che, nàng nhìn không ra sắc trời bên ngoài.
Đã giờ Thìn rồi. Hồng Lăng nói, Vương gia luôn mãi dặn dò chúng nô tỳ, chỉ cần bên ở ngoài chờ đợi người tỉnh lại.
Lục La cùng một cung nữ thân hình khá tốt bưng tới một chén nước. Nương nương, người súc miệng trước đi. Hồng Lăng nhận chén nước từ trong tay cung nữ kia nói.
Trong tay một cung nữ khác đang bưng chậu súc miệng ngồi xổm ở bên chân Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn tiếp nhận chén nước trà súc miệng, đem nước súc miệng phun vào bên trong chậu . Lặp lại hai lần, nàng đem chén trả lại cho Hồng Lăng, rồi cho cung nữ này lui ra.
Hồng Lăng đem chén trà không đặt ở bên trong khay cung nữ thứ nhất, Lục La bưng chén trà trong tay lên nói, Nương nương, đây là trà mật ong, Vương gia có dặn là người nhất định phải uống hết.
Vương gia đâu? Ôn Noãn Noãn tiếp nhận trà dò hỏi.
Vương gia mới vừa rồi còn ở bên ngoài tẩm cung luyện võ, chờ người ngủ dậy cùng ăn sáng, đột nhiên có một cấm vệ quân tìm ngài, ngài liền dẫn theo Trầm công công cùng một vài thị vệ rời đi, nói buổi trưa sẽ trở về.
Hồng Lăng cười trả lời, Nương nương, Vương gia mới cưới lại còn bận rộn như thế, không biết về sau thời gian vào triều bận bịu hơn nữa sẽ ra sao đây. Nàng nghe nói Hoàng Thượng phê duyệt kì nghỉ cho Vương gia, Vương gia nửa tháng không cần vào triều.
Hoàng Thượng trọng dụng tài năng của ngài. Ôn Noãn Noãn mỉm cười nói, cúi đầu bắt đầu uống trà mật ong còn ấm.
Bên trong này ngoại trừ mật ong còn có độc đúng không? Nàng cẩn thận dò hỏi.
Đúng. Ngươi uống trước, chờ một lúc ta cho ngươi dùng Phá bích linh chi hoa dịch. Hệ thống nói.
Hắn cũng thật là, nếu trà mật ong này không cẩn thận bị người ta uống thì phải làm sao? Ôn Noãn Noãn chậm rãi uống xong chén trà mật ong kia, đem chén trà không đưa lại cho Hồng Lăng, trực tiếp xỏ giày đi xuống giường.
Tôn ti trật tự ở xã hội phong kiến rất nghiêm khắc, hoàng cung vương phủ đặc biệt tôn nghiêm hơn, không có mấy chuyện hạ nhân dám ăn vụng đồ của chủ nhân. Hệ thống bình tĩnh hồi đáp.
Xác thực là như vậy.
Ôn Noãn Noãn cất bước đi ra khỏi giường, nha hoàn cung nữ bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay y phục, sau đó đến gian ngoài ngồi xuống. Gian ngoài, hai thái giám đã bưng đồ ăn sáng tới cho nàng, thấy nàng đi ra liền nhanh chóng xếp đặt lại rồi lui ra ngoài.
Cháo trân châu đen nóng hổi*, hoa văn tinh xảo màu sắc đẹp mắt, canh gạch cua nấu cùng yến mạch mỏng mà trong suốt...
Ôn Noãn Noãn cười lắc đầu nói: Nhiều như vậy ta làm sao ăn hết? Hắn thực đem ta nuôi thành heo.
Nương nương, Vương gia rất sủng ái và nuông chiều người. Lục La cười hì hì nói.
Ừ. Ôn Noãn Noãn khẽ gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm.
Có độc hay không?
Nàng mỗi lần ăn liền dò hỏi hệ thống một chút. Hệ thống xem xét thức ăn trong miệng nàng nói : Không độc, không độc, không độc...
Ôn Noãn Noãn rất là yên tâm. Nhiều đồ ăn như vậy nàng nhất định không ăn hết, đồ ăn không hết nhất định sẽ bưng về nhà bếp được các nô tỳ làm việc ở nhà bếp phân chia ra ăn, cho nên nàng rất lo lắng Vân Trạm bỏ độc vào thức ăn của nàng, sau đó liên luỵ tới người vô tội.
Sau khi ăn no được tám phần, nàng mỉm cười nói, Hôm nay canh gạch cua nấu cùng yến mạch có mùi vị rất đặc biệt, bên trong lọ sành còn hơn phân nửa cháo, các ngươi bưng xuống tự mình xử lý đi.
Đồ ăn cùng cơm của chủ nhân hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hạ nhân, các thái giám cung nữ không chê liền để bọn họ chia ăn hết. Trước kia ở Ôn phủ, nàng điều đặc biệt xuống phòng bếp làm ít đồ ăn ngon cho Hồng Lăng và Lục La.
Hồng Lăng, Lục La dặn dò thái giám cùng cung nữ bắt đầu dọn dẹp bàn, sau đó hỏi Ôn Noãn Noãn, có muốn ra ngoài tẩm cung đi dạo một chút hay không.
Một quý phu nhân nếu không quá mức tham vọng, ôm đồm nhiều quyền lực vào mình thì cuộc sống sẽ vô cùng nhàn hạ. Ôn Noãn Noãn cho dù ở kiếp trước, cũng đoán được Đại tổng quản Lý Dương cùng ba quản sự cô cô có thể là người của hoàng thái hậu hoặc là hoàng đế, nên hoàn toàn không hề can thiệp vào chuyện quản lí Vương phủ của bọn họ. Kiếp này, chuyện quan trọng nhất đối với nàng là tự mình giải quyết hết phiền toái, giải trừ độc dược trên người Vân Trạm, tìm cách vợ chồng cùng chung sống hạnh phúc, trước mắt không có tâm tư quản lý sự việc trong Vương phủ.
Xuân Lệ, ngươi phái người đến nói với Ngọc Liên cô cô một tiếng, nhờ bà ấy đưa hai phần thiếp mời, một phần cho Giang Âm Hầu phu nhân, một phần cho phu nhân lễ bộ Tả thị lang, hỏi hai vị phu nhân này ngày kia có rãnh hay không, có rãnh rỗi mời đến Vương phủ của ta làm khách. Nàng phân phó.
Nàng tuy rằng không thích cùng các quý phụ phu nhân giao thiệp với nhau, nhưng làm một Vương phi đạt tiêu chuẩn, nàng phải cùng các quý phụ giao tiếp. Hầu phu nhân cùng Tả thị lang phu nhân đều là biểu bá mẫu của nàng, nên nàng bắt đầu xã giao với hai người họ trước. Kiếp trước nàng cũng dặn dò như vậy, sau đó đưa đến chỗ của quản sự Ngọc Liên cô cô hậu viện vương phủ. Nàng nghĩ phải làm một cái gì, không để người trong phủ quá mức xem thường người Vương phi này, chỉ cần kiềm chế ba vị quản sự cô cô là được
Vâng. Cung nữ Xuân Lệ khom người chào, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ôn Noãn Noãn mang theo nha hoàn cung nữ đến vườn ngự uyển ở Thấm Nhã viên thưởng thức kim ngư trong hồ cá, chỉ chốc lát sau Xuân Lệ cùng Ngọc Liên cô cô cùng nhau đi tới.
Nô tỳ thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế . Ngọc Liên cô cô khom người thi lễ nói.
Liên cô cô mau bình thân. Ôn Noãn Noãn ôn nhu nói, đưa tay ý bảo Ngọc Liên cô cô đứng dậy. Nàng hôm nay chờ chính là bà.
Tạ nương nương thiên tuế. Ngọc Liên cô cô đứng thẳng dậy nói, Nô tỳ nghe Xuân Lệ nói nương nương muốn mời phu nhân của Giang Âm Hầu phủ và phu nhân của Vân Tả thị lang?
Ôn Noãn Noãn khẽ gật đầu, Bọn họ đều là biểu bá mẫu, là trưởng bối của ta, nhưng đối với lễ nghi hiện tại, ta không tiện đi đến quý phủ bọn họ viếng thăm trước được, đành phải mời bọn họ đến đây ôn chuyện cũ một chút.
Bọn họ đều là mệnh phụ triều đình, chỉ là thân phận hiện nay của nàng là nhất phẩm Vương phi, là con dâu của hoàng thái hậu, so với cấp bậc của bọn họ thì cao hơn rất nhiều, lần đầu tiên liền chủ động đi qua thăm viếng sẽ làm mất thân phận.
Nô tỳ hiểu rõ ý của nương nương, nương nương, nô tỳ đề nghị người bắt đầu kết giao với quý phụ phu nhân trước, trước tiên đi thăm viếng các trưởng bối Vương gia ở kinh thành, sau đó sẽ bắt đầu kết giao quý phu nhân. Ngọc Liên cô cô khom người nói.
Ôn Noãn Noãn vội vàng nói: Cảm tạ cô cô đã chỉ bảo. Ta mới bước chân vào giới quyền quý, nên vẫn chưa hiểu hết phép tắc cùng quy cũ của họ, kính nhờ cô cô chỉ điểm ta nhiều hơn. Vừa nói, nàng vừa hướng tới Ngọc Liên cô cô hơi hơi cúi đầu.
Ngọc Liên cô cô rất hài lòng Ôn Noãn Noãn khiêm tốn cẩn thận, cung kính nói với Ôn Noãn Noãn: Nương nương, thân thích của Vương gia ở kinh thành kỳ thật không nhiều lắm, người có tư cách để ngài bái kiến là Triệu vương gia, Tần quốc công, Trữ Lăng công chúa, Tĩnh Di công chúa.
Bà bắt đầu giới thiệu thân phận bốn người này , Noãn Noãn tuy rằng đã biết rồi, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.
Triệu vương gia là đệ đệ của tiên hoàng, thân thể suy nhược, tiên hoàng lo lắng ông ta liền ở lại kinh thành, ở trên đất tiên hoàng ban tặng ở vùng lân cận kinh đô, là đất chưa sử dụng đến của ông ta. Vương phi của ông ta là con gái của nhà thư hương thế gia(*) vài cậu em vợ cũng là người hi sinh cho sách. Ông có năm người con, ngoại trừ trưởng tử, các con trai đều đi tới đất phong(**) nhỏ.
(*) dòng dõi nho học, chỉ người có học
(**) đất đai được vua chúa phong kiến phong cho chư hầu.
Tần quốc công Lưu Triệu Thần, là đệ đệ ruột của hoàng thái hậu, cậu ruột của Tiêu dao vương, Thái Phó, Binh bộ thượng thư, sinh ra hai người con trai và ba người con gái, trưởng nữ đó là đương kim hoàng hậu.
Tĩnh Di công chúa là hoàng thái hậu sinh, Trữ Lăng công chúa là hoàng thái hậu nuôi dưỡng ở bên cạnh công chúa. Nói hoàng tộc xưa nay sinh con trai dễ dàng, sinh con gái khó khăn, tiên hoàng đặc biệt cưng chiều hai vị công chúa này, đều đem gả hai vị công chúa này ở kinh thành.
Ôn Noãn Noãn sau khi nghe xong liền mỉm cười nói: Liên cô cô, người có thể chuẩn bị bốn phần lễ vật không làm mất thân phận đôi bên mà còn đúng lễ nghĩa hay không? Ta đi hỏi ý kiến của Vương gia, để xem ngài ấy có thời gian nào rảnh không, nhờ ngài ấy cùng ta đi thăm viếng hoàng thúc, cùng hai vị công chúa tỷ tỷ.
Ngọc Liên cô cô liền vội vàng khom người nói, Hầu hạ nương nương là thuộc bổn phận của nô tỳ. Chỉ là Triệu vương gia, Tần quốc công và hai vị công chúa đều là người có thân phận tôn quý, nô tỳ cần phải bàn bạc với Ngọc Lan, Ngọc Mai để định ra lễ vật.
Ngọc Liên cô cô là nữ quan trong cung huấn luyện ra, há có thể không biết tặng lễ vật gì cho người nào sao? Ôn Noãn Noãn biết Ngọc Liên cô cô đây là sợ làm cho hai người khác bất mãn, nên bình thản nói, Vậy kính nhờ Liên cô cô thay ta nói với Lam cô cô, Mai cô cô nói một tiếng, ta cũng làm phiền hai vị rồi.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói : Ta nhớ bên trong của hồi môn của ta có một hộp phổ trân châu lớn, nếu ba vị cô cô thích, thì lấy đi xỏ thành dây chuyền lắc tay hay cái gì đó đi. Nếu cô cô không thích làm thành vòng trang sức, thì mài thành phấn. Dùng phấn trân châu dưỡng nhan rất tốt.
Hợp phổ trân châu vốn có giá trị sang quý, thường được dân gian truyền tụng rằng 'Nắm được trong tay, giá trị hơn vàng'
Ngọc Liên cô cô liền vội vàng khom người nói, Vô công bất thụ lộc, nô tỳ làm sao dám nhận ban thưởng của nương nương?
Ôn Noãn Noãn hoà nhã nói : Liên cô cô, ta xuất thân từ gia đình thương nhân bình thường, không hiểu lễ nghi nhà làm quan, sau này còn phải nhờ ba vị cô cô chiếu cố nhiều hơn, một chút lễ mọn này thay cho tấm lòng ta, xin Liên cô cô nhận lấy, cũng thay cho Lan cô cô, Mai cô cô nhận lấy.
Ở kiếp trước, của hồi môn của nàng là sau khi Ôn phủ biết được ban hôn mới vội vàng đưa tới, khi đó nàng đã kết hôn được một tháng. Khi đó đã không có nghi lễ long trọng đưa của hồi môn, hơn nữa của hồi môn cũng thua xa, không phong phú bằng hiện tại. Đời này, nàng muốn dùng tiền tài hối lộ các cô cô trước, lại lợi dụng Vân Trạm đối với nàng cưng chìu chậm rãi thu phục các cô cô. Các cô cô có lẽ là người của hoàng thái hậu, nàng cũng không cầu các cô cô trung thành bao nhiêu với nàng, chỉ mong bọn họ đừng bỏ đá xuống giếng.
Ngày hôm qua hắn điểm huyệt ngủ của ngươi, trực tiếp cho ngươi ngủ. Tình trạng cơ thể ngươi hôm nay tốt hơn hai lần hạ độc trước không ít, đợi cho hỗn hợp độc tố bên trong trong cơ thể ngươi đạt tới trình độ nhất định, ta sẽ nhắc nhở ngươi đổi thuốc giải độc. Vì bảo đảm tính mạng của ngươi ta đề nghị ngươi trước tiên đổi Vạn Linh Đan trong hệ thống giang hồ.]
Ồ, Vạn Linh Đan có khả năng giải hết độc dược? Ôn Noãn Noãn kinh ngạc hỏi. Nếu như vậy, nàng nhất định phải đổi, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng Vân Trạm.
Không thể. Trong hệ thống giang hồ nói Vạn Linh Đan kỳ thật chỉ là một loại dược đan có thể giải trừ, giảm bớt rất nhiều độc dược mà thôi. Giải độc cần quá trình, cho dù là người sử dụng thuốc giải độc tốt nhất WLX, tiêm vào cơ thể con người cũng cần bốn giờ mới có thể dung hoà đi phần lớn độc tố. Hệ thống nói
Thế à, thôi, ta vẫn là đi từng bước thôi. Ôn Noãn Noãn nói. Ngươi căn cứ vào hỗn hợp độc tố trong cơ thể ta, đổi một phần thuốc giải trước đi. Dù sao cũng phải cẩn thận không thể để cho năng lượng hạnh phúc trống trơn.
Đổi một đợt trị liệu Vạn Linh Đan cần 895 năng lượng hạnh phúc. Hệ thống nghỉ trong chốc lát , nói;
Đã sản xuất ra, đã để trong kho nguyên liệu dự trữ. Vừa nói, nó vừa đem một cái bình sứ trắng nút gỗ bọc vải đều* hiển thị trong đầu Ôn Noãn Noãn.( vải điều: vải có màu đỏ)
Dự trữ dược đan cứu mạng, trong lòng Ôn Noãn Noãn buông lỏng rất nhiều, nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng chậm rãi ngồi dậy, kêu lên: Người đâu.
Rất nhanh, Hồng Lăng cùng Lục La mang theo bốn cung nữ nhanh chóng đi vào. Nương nương, ngài đã tỉnh, thân thể cảm thấy thế nào? Hồng Lăng nhanh nhẹn đem màn hồng sa che lại và một vài bức màn được mạ vàng, đi tới bên mép giường dò hỏi, tiện tay lấy quần áo treo trên móc áo ra phủ thêm cho Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn dò hỏi: bây giờ đã là giờ nào rồi? Bởi vì tẩm cung có nhiều tầng màn che, nàng nhìn không ra sắc trời bên ngoài.
Đã giờ Thìn rồi. Hồng Lăng nói, Vương gia luôn mãi dặn dò chúng nô tỳ, chỉ cần bên ở ngoài chờ đợi người tỉnh lại.
Lục La cùng một cung nữ thân hình khá tốt bưng tới một chén nước. Nương nương, người súc miệng trước đi. Hồng Lăng nhận chén nước từ trong tay cung nữ kia nói.
Trong tay một cung nữ khác đang bưng chậu súc miệng ngồi xổm ở bên chân Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn tiếp nhận chén nước trà súc miệng, đem nước súc miệng phun vào bên trong chậu . Lặp lại hai lần, nàng đem chén trả lại cho Hồng Lăng, rồi cho cung nữ này lui ra.
Hồng Lăng đem chén trà không đặt ở bên trong khay cung nữ thứ nhất, Lục La bưng chén trà trong tay lên nói, Nương nương, đây là trà mật ong, Vương gia có dặn là người nhất định phải uống hết.
Vương gia đâu? Ôn Noãn Noãn tiếp nhận trà dò hỏi.
Vương gia mới vừa rồi còn ở bên ngoài tẩm cung luyện võ, chờ người ngủ dậy cùng ăn sáng, đột nhiên có một cấm vệ quân tìm ngài, ngài liền dẫn theo Trầm công công cùng một vài thị vệ rời đi, nói buổi trưa sẽ trở về.
Hồng Lăng cười trả lời, Nương nương, Vương gia mới cưới lại còn bận rộn như thế, không biết về sau thời gian vào triều bận bịu hơn nữa sẽ ra sao đây. Nàng nghe nói Hoàng Thượng phê duyệt kì nghỉ cho Vương gia, Vương gia nửa tháng không cần vào triều.
Hoàng Thượng trọng dụng tài năng của ngài. Ôn Noãn Noãn mỉm cười nói, cúi đầu bắt đầu uống trà mật ong còn ấm.
Bên trong này ngoại trừ mật ong còn có độc đúng không? Nàng cẩn thận dò hỏi.
Đúng. Ngươi uống trước, chờ một lúc ta cho ngươi dùng Phá bích linh chi hoa dịch. Hệ thống nói.
Hắn cũng thật là, nếu trà mật ong này không cẩn thận bị người ta uống thì phải làm sao? Ôn Noãn Noãn chậm rãi uống xong chén trà mật ong kia, đem chén trà không đưa lại cho Hồng Lăng, trực tiếp xỏ giày đi xuống giường.
Tôn ti trật tự ở xã hội phong kiến rất nghiêm khắc, hoàng cung vương phủ đặc biệt tôn nghiêm hơn, không có mấy chuyện hạ nhân dám ăn vụng đồ của chủ nhân. Hệ thống bình tĩnh hồi đáp.
Xác thực là như vậy.
Ôn Noãn Noãn cất bước đi ra khỏi giường, nha hoàn cung nữ bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay y phục, sau đó đến gian ngoài ngồi xuống. Gian ngoài, hai thái giám đã bưng đồ ăn sáng tới cho nàng, thấy nàng đi ra liền nhanh chóng xếp đặt lại rồi lui ra ngoài.
Cháo trân châu đen nóng hổi*, hoa văn tinh xảo màu sắc đẹp mắt, canh gạch cua nấu cùng yến mạch mỏng mà trong suốt...
Ôn Noãn Noãn cười lắc đầu nói: Nhiều như vậy ta làm sao ăn hết? Hắn thực đem ta nuôi thành heo.
Nương nương, Vương gia rất sủng ái và nuông chiều người. Lục La cười hì hì nói.
Ừ. Ôn Noãn Noãn khẽ gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm.
Có độc hay không?
Nàng mỗi lần ăn liền dò hỏi hệ thống một chút. Hệ thống xem xét thức ăn trong miệng nàng nói : Không độc, không độc, không độc...
Ôn Noãn Noãn rất là yên tâm. Nhiều đồ ăn như vậy nàng nhất định không ăn hết, đồ ăn không hết nhất định sẽ bưng về nhà bếp được các nô tỳ làm việc ở nhà bếp phân chia ra ăn, cho nên nàng rất lo lắng Vân Trạm bỏ độc vào thức ăn của nàng, sau đó liên luỵ tới người vô tội.
Sau khi ăn no được tám phần, nàng mỉm cười nói, Hôm nay canh gạch cua nấu cùng yến mạch có mùi vị rất đặc biệt, bên trong lọ sành còn hơn phân nửa cháo, các ngươi bưng xuống tự mình xử lý đi.
Đồ ăn cùng cơm của chủ nhân hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hạ nhân, các thái giám cung nữ không chê liền để bọn họ chia ăn hết. Trước kia ở Ôn phủ, nàng điều đặc biệt xuống phòng bếp làm ít đồ ăn ngon cho Hồng Lăng và Lục La.
Hồng Lăng, Lục La dặn dò thái giám cùng cung nữ bắt đầu dọn dẹp bàn, sau đó hỏi Ôn Noãn Noãn, có muốn ra ngoài tẩm cung đi dạo một chút hay không.
Một quý phu nhân nếu không quá mức tham vọng, ôm đồm nhiều quyền lực vào mình thì cuộc sống sẽ vô cùng nhàn hạ. Ôn Noãn Noãn cho dù ở kiếp trước, cũng đoán được Đại tổng quản Lý Dương cùng ba quản sự cô cô có thể là người của hoàng thái hậu hoặc là hoàng đế, nên hoàn toàn không hề can thiệp vào chuyện quản lí Vương phủ của bọn họ. Kiếp này, chuyện quan trọng nhất đối với nàng là tự mình giải quyết hết phiền toái, giải trừ độc dược trên người Vân Trạm, tìm cách vợ chồng cùng chung sống hạnh phúc, trước mắt không có tâm tư quản lý sự việc trong Vương phủ.
Xuân Lệ, ngươi phái người đến nói với Ngọc Liên cô cô một tiếng, nhờ bà ấy đưa hai phần thiếp mời, một phần cho Giang Âm Hầu phu nhân, một phần cho phu nhân lễ bộ Tả thị lang, hỏi hai vị phu nhân này ngày kia có rãnh hay không, có rãnh rỗi mời đến Vương phủ của ta làm khách. Nàng phân phó.
Nàng tuy rằng không thích cùng các quý phụ phu nhân giao thiệp với nhau, nhưng làm một Vương phi đạt tiêu chuẩn, nàng phải cùng các quý phụ giao tiếp. Hầu phu nhân cùng Tả thị lang phu nhân đều là biểu bá mẫu của nàng, nên nàng bắt đầu xã giao với hai người họ trước. Kiếp trước nàng cũng dặn dò như vậy, sau đó đưa đến chỗ của quản sự Ngọc Liên cô cô hậu viện vương phủ. Nàng nghĩ phải làm một cái gì, không để người trong phủ quá mức xem thường người Vương phi này, chỉ cần kiềm chế ba vị quản sự cô cô là được
Vâng. Cung nữ Xuân Lệ khom người chào, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ôn Noãn Noãn mang theo nha hoàn cung nữ đến vườn ngự uyển ở Thấm Nhã viên thưởng thức kim ngư trong hồ cá, chỉ chốc lát sau Xuân Lệ cùng Ngọc Liên cô cô cùng nhau đi tới.
Nô tỳ thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế . Ngọc Liên cô cô khom người thi lễ nói.
Liên cô cô mau bình thân. Ôn Noãn Noãn ôn nhu nói, đưa tay ý bảo Ngọc Liên cô cô đứng dậy. Nàng hôm nay chờ chính là bà.
Tạ nương nương thiên tuế. Ngọc Liên cô cô đứng thẳng dậy nói, Nô tỳ nghe Xuân Lệ nói nương nương muốn mời phu nhân của Giang Âm Hầu phủ và phu nhân của Vân Tả thị lang?
Ôn Noãn Noãn khẽ gật đầu, Bọn họ đều là biểu bá mẫu, là trưởng bối của ta, nhưng đối với lễ nghi hiện tại, ta không tiện đi đến quý phủ bọn họ viếng thăm trước được, đành phải mời bọn họ đến đây ôn chuyện cũ một chút.
Bọn họ đều là mệnh phụ triều đình, chỉ là thân phận hiện nay của nàng là nhất phẩm Vương phi, là con dâu của hoàng thái hậu, so với cấp bậc của bọn họ thì cao hơn rất nhiều, lần đầu tiên liền chủ động đi qua thăm viếng sẽ làm mất thân phận.
Nô tỳ hiểu rõ ý của nương nương, nương nương, nô tỳ đề nghị người bắt đầu kết giao với quý phụ phu nhân trước, trước tiên đi thăm viếng các trưởng bối Vương gia ở kinh thành, sau đó sẽ bắt đầu kết giao quý phu nhân. Ngọc Liên cô cô khom người nói.
Ôn Noãn Noãn vội vàng nói: Cảm tạ cô cô đã chỉ bảo. Ta mới bước chân vào giới quyền quý, nên vẫn chưa hiểu hết phép tắc cùng quy cũ của họ, kính nhờ cô cô chỉ điểm ta nhiều hơn. Vừa nói, nàng vừa hướng tới Ngọc Liên cô cô hơi hơi cúi đầu.
Ngọc Liên cô cô rất hài lòng Ôn Noãn Noãn khiêm tốn cẩn thận, cung kính nói với Ôn Noãn Noãn: Nương nương, thân thích của Vương gia ở kinh thành kỳ thật không nhiều lắm, người có tư cách để ngài bái kiến là Triệu vương gia, Tần quốc công, Trữ Lăng công chúa, Tĩnh Di công chúa.
Bà bắt đầu giới thiệu thân phận bốn người này , Noãn Noãn tuy rằng đã biết rồi, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.
Triệu vương gia là đệ đệ của tiên hoàng, thân thể suy nhược, tiên hoàng lo lắng ông ta liền ở lại kinh thành, ở trên đất tiên hoàng ban tặng ở vùng lân cận kinh đô, là đất chưa sử dụng đến của ông ta. Vương phi của ông ta là con gái của nhà thư hương thế gia(*) vài cậu em vợ cũng là người hi sinh cho sách. Ông có năm người con, ngoại trừ trưởng tử, các con trai đều đi tới đất phong(**) nhỏ.
(*) dòng dõi nho học, chỉ người có học
(**) đất đai được vua chúa phong kiến phong cho chư hầu.
Tần quốc công Lưu Triệu Thần, là đệ đệ ruột của hoàng thái hậu, cậu ruột của Tiêu dao vương, Thái Phó, Binh bộ thượng thư, sinh ra hai người con trai và ba người con gái, trưởng nữ đó là đương kim hoàng hậu.
Tĩnh Di công chúa là hoàng thái hậu sinh, Trữ Lăng công chúa là hoàng thái hậu nuôi dưỡng ở bên cạnh công chúa. Nói hoàng tộc xưa nay sinh con trai dễ dàng, sinh con gái khó khăn, tiên hoàng đặc biệt cưng chiều hai vị công chúa này, đều đem gả hai vị công chúa này ở kinh thành.
Ôn Noãn Noãn sau khi nghe xong liền mỉm cười nói: Liên cô cô, người có thể chuẩn bị bốn phần lễ vật không làm mất thân phận đôi bên mà còn đúng lễ nghĩa hay không? Ta đi hỏi ý kiến của Vương gia, để xem ngài ấy có thời gian nào rảnh không, nhờ ngài ấy cùng ta đi thăm viếng hoàng thúc, cùng hai vị công chúa tỷ tỷ.
Ngọc Liên cô cô liền vội vàng khom người nói, Hầu hạ nương nương là thuộc bổn phận của nô tỳ. Chỉ là Triệu vương gia, Tần quốc công và hai vị công chúa đều là người có thân phận tôn quý, nô tỳ cần phải bàn bạc với Ngọc Lan, Ngọc Mai để định ra lễ vật.
Ngọc Liên cô cô là nữ quan trong cung huấn luyện ra, há có thể không biết tặng lễ vật gì cho người nào sao? Ôn Noãn Noãn biết Ngọc Liên cô cô đây là sợ làm cho hai người khác bất mãn, nên bình thản nói, Vậy kính nhờ Liên cô cô thay ta nói với Lam cô cô, Mai cô cô nói một tiếng, ta cũng làm phiền hai vị rồi.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói : Ta nhớ bên trong của hồi môn của ta có một hộp phổ trân châu lớn, nếu ba vị cô cô thích, thì lấy đi xỏ thành dây chuyền lắc tay hay cái gì đó đi. Nếu cô cô không thích làm thành vòng trang sức, thì mài thành phấn. Dùng phấn trân châu dưỡng nhan rất tốt.
Hợp phổ trân châu vốn có giá trị sang quý, thường được dân gian truyền tụng rằng 'Nắm được trong tay, giá trị hơn vàng'
Ngọc Liên cô cô liền vội vàng khom người nói, Vô công bất thụ lộc, nô tỳ làm sao dám nhận ban thưởng của nương nương?
Ôn Noãn Noãn hoà nhã nói : Liên cô cô, ta xuất thân từ gia đình thương nhân bình thường, không hiểu lễ nghi nhà làm quan, sau này còn phải nhờ ba vị cô cô chiếu cố nhiều hơn, một chút lễ mọn này thay cho tấm lòng ta, xin Liên cô cô nhận lấy, cũng thay cho Lan cô cô, Mai cô cô nhận lấy.
Ở kiếp trước, của hồi môn của nàng là sau khi Ôn phủ biết được ban hôn mới vội vàng đưa tới, khi đó nàng đã kết hôn được một tháng. Khi đó đã không có nghi lễ long trọng đưa của hồi môn, hơn nữa của hồi môn cũng thua xa, không phong phú bằng hiện tại. Đời này, nàng muốn dùng tiền tài hối lộ các cô cô trước, lại lợi dụng Vân Trạm đối với nàng cưng chìu chậm rãi thu phục các cô cô. Các cô cô có lẽ là người của hoàng thái hậu, nàng cũng không cầu các cô cô trung thành bao nhiêu với nàng, chỉ mong bọn họ đừng bỏ đá xuống giếng.
/70
|