Giữa trưa ngày bốn tháng chin, đội ngũ đón dâu đến Ôn Hinh uyển bên ngoài kinh thành Vĩnh An. Ôn tam và Ôn tứ đã đến đây từ năm ngày trước, an bài thỏa đáng cho nơi này, tân nương cùng nha hoàn, bà tử, thái giám đến hậu viện nghỉ ngơi. Ôn tứ cùng Ôn đại cùng sứ giả đón dâu Vân tả thị lang, Tần giáo úy đến tiền viện nghỉ chân uống trà, sau đó dung cơm trưa. Ôn tam thì dẫn người đi kiểm tra đồ cưới.
Một canh giờ sau, Vân tả thị lang mang theo một số người tiến cung bẩm báo tình huống, Tần giáo úy mang theo ba trăm ngự lâm quân cùng nhau bảo hộ Ôn Hinh uyển thật cẩn thận.
Buổi sáng ngày năm tháng chín, hoàng cung phái thái giám đến tuyên chỉ, lệnh cho Ôn gia huynh đệ giờ lành sáng mai đem đồ cưới đưa đến Tiêu Dao vương phủ.
Hoàng thượng ban thưởng: Mũ vàng thất thải phượng ngậm châu sai, một bộ khăn choàng hồng cẩm, một bộ nghi phẩm dành cho nhất phẩm Vương phi.
Hoàng Thái hậu ban thưởng: Hai tấm bách điểu vân cẩm, một đôi ngọc mã não như ý, bảo bình ngọc gốm một đôi.
Hoàng hậu ban thưởng: vòng tay phỉ thúy một bộ, ba bộ vòng vàng thủ trạc, sáu bộ chăn long phượng trình tường, một trăm thất tơ lụa.
Quý thái phi ban thưởng: Hai đôi tram phượng vàng, một bộ vồng tay phượng haongf mã nào, hai bộ đũa kim tương ngọc, một cặp chén ngọc tử tôn, ba mươi thất tơ lụa.
Hà Âm Hầu phủ cùng phủ Tả thị lang sai người đưa đến vàng bạc tơ lụa, tranh chữ đồ cổ, bình hoa cổ làm quà cưới cho chất nữ.
Giờ lành sáng ngày sáu tháng chín, tiếng pháo từ Ôn Hinh uyển nổi lên, đồ cưới được nhấc lên xuất phát đưa đến Tiêu Dao vương phủ trong Vĩnh An thành, thẳng đến xế chiều mới đưa xong toàn bộ.
Hoàng đệ Tiêu Dao Vương yêu quý của Hoàng thượng được ngự tứ hôn lễ, nhà gái là bình dương thương hộ, đồ cưới năm tram mười tám rương, tin tức này đã sớm khiến dân chúng kinh thành sôi nổi đổ xô ra đường xem náo nhiệt, đối với bình dân phu gia của Phượng Linh quận chúa xem như hiểu thêm được chút ít.
Nhiều đồ cưới như vậy chỉ có nhất đẳng công hầu ở kinh thành mới có thế xuất ra nổi, bọn họ tò mò suy đoán xem trong số đồ cưới này có bao nhiêu là do Tiêu Dao Vương đưa tới?
Vô số khuê nữ quý tộc nhìn thấy mà trong lòng thầm hận, thương gia nữ nhi thì có gì mà tốt chứ, có tư cách gì mà trở thành chính phi của Tiêu Dao Vương?
Giữa trưa ngày sáu tháng chín, Ôn Noãn Noãn được hỷ nương trang điểm, mặc lên phượng quan ngự ban cùng châu báo trang sức, ngồi đợi trong phòng. Gần chạng vạng, Tiêu Dao Vương mang theo nghi thức đón dâu đi tới Ôn Hinh uyển.
Tới giờ lành, hồi môn nha hoàn cùng cung nữ đỡ Ôn Noãn Noãn ngồi lên kiệu hoa long phượng đỏ thẫm, đi theo đoàn rước dâu của Tiêu Dao Vương Vân Trạm quay về Tiêu Dao vương phủ. Tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo nổ lớn trên đường, xuyên thấu qua mành sa đỏ thấm, nàng có thể nhìn thấy trên đường giằng đèn kết hoa, mọi người tụ tập bên ngoài, trên mặt đều mang vẻ hâm mộ.
Hôm nay là bước ngoặt lớn trong đời nàng, qua hết hôm nay, trên gia phổ hoàng tộc sẽ ghi lại tên thê tử thục nghi phi của Tiêu Dao Vương Vân Trạm – Ôn thị.
Đá cửa kiệu, xuống kiệu, bái thiên địa. Hoàng đế mang theo Hoàng hậu cùng đến tham dự, biểu thị công khai sự sủng ái đối với hoàng đệ Tiêu Dao Vương.
Trong tân phòng nguy nga lộng lẫy, nến long phượng đang cháy tí tách, chung quanh hồng hồng đỏ đỏ tràn đầy vui mừng. Ôn Noãn Noãn ngồi trên giường gỗ tử đàn khắc hoa thải đường thiếp vàng, Vân Trạm một thân tân lang hồng bào ngồi cạnh nàng. Hai hồng y quan niệm lời chúc phúc, cử hành các nghi thức cần thiết. Các quý phu nhân có tư cách tiến vào phòng cưới cùng một vài đồng nam đồng nữ được lựa chọn đứng ở một bên xem lễ.
Vén khăn voăn: Vân Trạm cầm trong tay đòn cân bọc hồng trù cùng tú cầu nhẹ nhàng nàng khan voan của Ôn Noãn Noãn lên, ngụ ý từ nay về sau vừa lòng đẹp ý.
Ôn Noãn Noãn thẹn thùng, chỉ dám hỏi ngẩn đầu vì thế liền chỉ thấy bộ quần áo đỏ thẫm cùng đôi giày đỏ thẫm của tân lang.
Ngoại nhân nhìn đến dung mạo của tân nương, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không hổ là chất nữ nhà mẹ đẻ của Ôn quý thái phi – năm đó từng vinh sủng hậu cung hai mươi năm. Quả nhiên thiên tư quốc sắc, minh diễm không gì sánh nổi.
Uống rượu giao bôi: Vân Trạm cùng Ôn Noãn Noãn mỗi người cầm một chung rượu mạ vàng, chéo tay nhau đối mặt cùng nhau uống cạn chung rượu.
Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ở gần hắn đến thế. Ôn Noãn Noãn mặt đỏ tai hồng nồng đậm thẹn thùng, lông mi như cánh bướm phe phẩy.
Hạ màn trướng: Hai quan mai hát bài ca hạ màn trướng cổ xưa, đem táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hồ đào, hạt sen mang ý nghĩa nhiều con nhiều cháu rải vào bên trong màn trướng.
Ba đồng nam đồng nữ dưới sự hướng dẫn của trưởng bối vây quanh đôi tân nhân cao going nói lời chúc phúc, sau đó đưa tay đòi tiền lì xì. Người chủ trì nhà trai mang mâm nhỏ đã sớm chuẩn bị đưa tới, ở trên đựng các dạng kim quả kiểu mới để tân lang tân nương ban cho những hài đồng kia.
Sau khi hoàn thành lễ nghi trong tân phòng, mọi người liền phúc thân cáo lui, thái giám cung nữ cùng hồi môn nha hoàn theo sự ám chỉ của quan mai cũng lui ra ngoài để tân lang và tân nương ở được ở chung một chỗ.
“Noãn Noãn, đoạn đường này, nàng cực khổ rồi.” Vân Trạm ôn nhu nói, anh mặt chăm chú nhìn khuôn mặt minh diễm hôm nay của nàng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
“Vương gia, người cũng cực khổ.” Ôn Noãn Noãn thấp giọng đáp trả. Một lát nữa, hắn hẳn sẽ bị người kêu đi mời rượu sau đó chờ Hoàng đế, Hoàng hậu rời đi mới có thể quay lại.
“Thư của ta, nàng có nhận được không?” Vân Trạm dò hỏi.
“Nhận được. Vương gia, cám ơn ngài đã âm thầm bảo hộ ta.” Ôn Noãn Noãn cúi đầu nói, từng hành động của từng giọt từng giọt chậm trãi hòa tan vào trong vận mênh mới của nàng.
“Gọi ta Cửu ca. Noãn Noãn, nàng là thê tử của ta, hãy gọi ta là Cửu ca.” Hắn cường điệu nói, đưa tay nâng cằm Ôn Noãn Noãn lên, thâm tình nhìn vào hai mắt nàng, hy vọng có thể từ trong mắt nàng nhìn thấy được sự e lệ.
“Cửu… ca.” Ôn Noãn Noãn nhẹ nhàng kêu lên, thấy được tuấn nhan ôn nhã tuyệt đẹp của hắn. Ánh mắt nàng chạm phải ánh nhìn thâm thúy của hắn lập tức thẹn thùng nhìn sáng nơi khsac. Giờ phút này trái tim của nàng kích kiệt nhảy lên giống như mất đi khống chế; gương mặt hỏa lạt lạt nóng.
Nàng bị hắn nhìn đến xấu hổ!
Tinh thần hắn rung động, hai tròng mặt đen nhánh tỏa sáng khác thường, khóe miệng duyên dáng gợi lên nụ cười thỏa mãn.
“Chữ của ta…” Dừng dừng, Vân Trạm do dự hỏi. Hắn khi đó không biết nghĩ gì lại có thể đem khuyết điểm của mình phơi bày ra trước nàng.
“Tốt hơn ta!” Ôn Noãn Noãn vội vàng nói, “Ở nhà ta rất ham chơi, có thời gian cũng không luyện viết chữ. Về sau, chúng ta cùng luyện được không?”
Vân Trạm nghe xong, trong lòng liền dâng lên niềm an ủi. Nàng thật sự băng tuyết thông minh, đã muốn đoán được trong mười tám năm hắn bị mất tích đã không được học viết chữ. Nàng tôn kính hắn, ngoài mặt thì điệu thấp đi chính nàng ham chơi không luyện viết chữ, âm thầm lại khen hắn chịu khó chịu khổ hiếu học, không có thời gian luyện chữ lại so với nàng viết tốt hơn.
“Đô đô đô.” Cửa tân phòng bị gõ vài cái, một giọng nói bén nhọn truyền vào, “Khỏi bẩm Vương gia, Hoàng thượng cho mời người tiến đến kính rượu.”
Vân Trạm đã sớm đoán được việc này, nghe xong liền đứng lên nói, “Noãn Noãn, ta ra ngoài một chút, nàng hãy bảo nha hoàn và cung nữ vào ở cùng, thuận tiện đem trái cây trên giường dọn dẹp.” Vừa nói, hắn vừa hướng nàng cười ôn hòa sau đó bước ra khỏi tân phòng.
○○○
Ôn Noãn Noãn ở trong phòng chờ thật lâu, nến long phượng đã đốt được một nửa bên ngoài phòng cưới mới truyền đến tiếng nói chói tai của thái giám cùng giọng nói tràn ngập men sai của Vân Trạm. Hồng Lăng, Lục La nhanh chóng ra ngoài đón.
“Ra ngoài, các ngươi ra ngoài hết cho ta.” Vân Trạm bước chân có chút lay động lớn tiếng ra lệnh, thái giám hầu hạ hắn cùng Hồng Lăng, Lục La lập tức rời khỏi tân phòng.
Vân Trạm đem cửa phòng khóa lại, xoay người bước chân lại vững vàng bước vào phòng ngủ.
Ôn Noãn Noãn đứng dậy nghênh đón hắn nói, “Ngươi không có uống say.” Bản tính hắn đa nghi, căn bản sẽ không để cho bản thân mất đi năng lực tự kiềm chế, hơn nữa cho dù cố ý mượn cớ hắn là tân lang mà chuốc rượu hắn, hắn cũng sẽ có biện pháp để không bị say.
Vân Trạm nghe xong cười cười nói, “Nàng thật thông minh.” Hắn vẫn luôn cảm thấy nàng thật hiểu rõ mình, nhưng hắn cố tình đi điều tra cũng không tra ra được gì.
“Noãn Noãn, trễ lắm rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.” Hắn vừa nói vừa dẫn Ôn Noãn Noãn đi tới bàn trang điểm, thay nàng gỡ mũ vàng thất thải phượng ngậm châu sai trên đầu xuống.
Mũ phượng nặng nề được gỡ xuống, Ôn Noãn Noãn liền cảm thấy đầu tóc được buông lỏng rất nhiều. Mũ phượng do hoàng gia ngự ban thường xuyên mang trên người nhất định sẽ làm viêm xương cổ!
Sau khi gỡ mũ phượng xuống, hắn liền thuận tiện gỡ búi tóc của nàng xuống. Nháy mắt, mái tóc mềm mại của nàng liền xổ xuống, dưới ánh nến ẩn ẩn ánh sáng như tơ lụa.
“Noãn Noãn, nàng thật đẹp.” Vân Trạm kinh ngạc khen ngợi. Tóc dài xõa xuống, nàng đột nhiên mang thêm chút hương vị quyến rũ của nữ nhân.
Ôn Noãn Noãn khẽ cắn cánh môi, buông nhẹ đôi mi xuống.
“Noãn Noãn, tục ngữ nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, mặc kệ có xhuyeenj gì xảy ra, tương lai nàng đều sẽ đi theo ta phải không?” Hắn ôn nhu dò hỏi.
Ôn Noãn Noãn hơi do dự một chút liền gật đầu. Nàng đã gả nhập Tiêu Dao vương phủ, nàng nếu làm chuyện gì chấn nộ hoàng tộc nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến nhà mẹ đẻ, cho nên mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, bí mật của Vân Trạm cũng không thể từ nơi nàng mà bị lộ ra ngoài.
“Nàng có khát không? Ta rót cho nàng chén nước.” Vân Trạm nói xong liền bước ra phòng ngoài rót nước cho nàng. Nước này là sau khi hắn ra ngoài, Hồng Lăng, Lục La lo lắng nàng đói bụng đã đem vào cùng với điểm tâm.
Nước hắn bưng tới không thể uống!
Ôn Noãn Noãn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn uyển chuyển nói, “Ta vừa uống nước xong không thấy khát. Ta nghe nói uống nhiều rượu dễ bị khát, ngươi uống đi.”
Vân Trạm mỉm cười nói, “Nữ tử có tam tong: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu…” Hắn vừa nói vừa đưa ly trà bằng sứ đến bên môi Ôn Noãn Noãn.
Kiếp trước, Ôn Noãn Noãn nghĩ đây là hành động thử xem độ ngoan ngoãn nghe theo của nàng dành cho hắn nên không do dự uống nước hắn đưa tới miệng.
Cả đời này, nàng không nghĩ tới màn này vẫn sẽ xuất hiện. Có uống hay không? Hắn nếu còn nghĩ đến việc tạm thời bảo vệ hình tượng ôn lương như ngọc của mình, phỏng chừng sẽ không ép buộc nàng uống, nhưng ngấm ngầm sẽ tìm cách khác khiến nàng phải uống nước có độc dược này.
Vì thế đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, liền uống xong ly trà hắn đưa đến bên môi. Uống xong nàng còn bước lui lại làm lễ hạ bái, kính cẩn nghe theo nói, “Vương gia dạy phải.”
Đinh, cảnh báo! Đối tượng thu thập Ôn Noãn Noãn, bạn vừa uống nước có pha độc dược, phỏng chừng hai mươi phút nữa sẽ dung nhập vào máu, bạn có muốn đổi giải dược không? Hệ thống hạnh phúc số 13 đột nhiên phát ra cảnh báo.
Tạm thời không cần. Ôn Noãn Noãn bình tĩnh đáp, độc kia phản ứng không lớn, nàng có thể thừa nhận.
Hệ thống hạnh phúc số 13 lập tức nói, Tuy rằng hệ thống có ba tỷ phương thuốc giải độc trong giang hồ, cơ bản có thể giải trừ hết các độc tố trong vũ trụ, nhưng bổn hệ thống đề nghị bạn trước khi độc tố phá hư thân thể nên dung thuốc giải.
Hơn ba tỷ phối phương giải độc, có thể giải trừ hết các độc tố trong vũ trụ?
Ôn Noãn Noãn lập tức cúi đầu bái phục với công nghệ cao của vũ trụ. Để nàng nhìn xem mục đích cuối cùng vì sao hắn hạ độc nàng đã, dù sao chỉ cần nàng muốn sống liền sẽ không bị độc chết.
Một canh giờ sau, Vân tả thị lang mang theo một số người tiến cung bẩm báo tình huống, Tần giáo úy mang theo ba trăm ngự lâm quân cùng nhau bảo hộ Ôn Hinh uyển thật cẩn thận.
Buổi sáng ngày năm tháng chín, hoàng cung phái thái giám đến tuyên chỉ, lệnh cho Ôn gia huynh đệ giờ lành sáng mai đem đồ cưới đưa đến Tiêu Dao vương phủ.
Hoàng thượng ban thưởng: Mũ vàng thất thải phượng ngậm châu sai, một bộ khăn choàng hồng cẩm, một bộ nghi phẩm dành cho nhất phẩm Vương phi.
Hoàng Thái hậu ban thưởng: Hai tấm bách điểu vân cẩm, một đôi ngọc mã não như ý, bảo bình ngọc gốm một đôi.
Hoàng hậu ban thưởng: vòng tay phỉ thúy một bộ, ba bộ vòng vàng thủ trạc, sáu bộ chăn long phượng trình tường, một trăm thất tơ lụa.
Quý thái phi ban thưởng: Hai đôi tram phượng vàng, một bộ vồng tay phượng haongf mã nào, hai bộ đũa kim tương ngọc, một cặp chén ngọc tử tôn, ba mươi thất tơ lụa.
Hà Âm Hầu phủ cùng phủ Tả thị lang sai người đưa đến vàng bạc tơ lụa, tranh chữ đồ cổ, bình hoa cổ làm quà cưới cho chất nữ.
Giờ lành sáng ngày sáu tháng chín, tiếng pháo từ Ôn Hinh uyển nổi lên, đồ cưới được nhấc lên xuất phát đưa đến Tiêu Dao vương phủ trong Vĩnh An thành, thẳng đến xế chiều mới đưa xong toàn bộ.
Hoàng đệ Tiêu Dao Vương yêu quý của Hoàng thượng được ngự tứ hôn lễ, nhà gái là bình dương thương hộ, đồ cưới năm tram mười tám rương, tin tức này đã sớm khiến dân chúng kinh thành sôi nổi đổ xô ra đường xem náo nhiệt, đối với bình dân phu gia của Phượng Linh quận chúa xem như hiểu thêm được chút ít.
Nhiều đồ cưới như vậy chỉ có nhất đẳng công hầu ở kinh thành mới có thế xuất ra nổi, bọn họ tò mò suy đoán xem trong số đồ cưới này có bao nhiêu là do Tiêu Dao Vương đưa tới?
Vô số khuê nữ quý tộc nhìn thấy mà trong lòng thầm hận, thương gia nữ nhi thì có gì mà tốt chứ, có tư cách gì mà trở thành chính phi của Tiêu Dao Vương?
Giữa trưa ngày sáu tháng chín, Ôn Noãn Noãn được hỷ nương trang điểm, mặc lên phượng quan ngự ban cùng châu báo trang sức, ngồi đợi trong phòng. Gần chạng vạng, Tiêu Dao Vương mang theo nghi thức đón dâu đi tới Ôn Hinh uyển.
Tới giờ lành, hồi môn nha hoàn cùng cung nữ đỡ Ôn Noãn Noãn ngồi lên kiệu hoa long phượng đỏ thẫm, đi theo đoàn rước dâu của Tiêu Dao Vương Vân Trạm quay về Tiêu Dao vương phủ. Tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo nổ lớn trên đường, xuyên thấu qua mành sa đỏ thấm, nàng có thể nhìn thấy trên đường giằng đèn kết hoa, mọi người tụ tập bên ngoài, trên mặt đều mang vẻ hâm mộ.
Hôm nay là bước ngoặt lớn trong đời nàng, qua hết hôm nay, trên gia phổ hoàng tộc sẽ ghi lại tên thê tử thục nghi phi của Tiêu Dao Vương Vân Trạm – Ôn thị.
Đá cửa kiệu, xuống kiệu, bái thiên địa. Hoàng đế mang theo Hoàng hậu cùng đến tham dự, biểu thị công khai sự sủng ái đối với hoàng đệ Tiêu Dao Vương.
Trong tân phòng nguy nga lộng lẫy, nến long phượng đang cháy tí tách, chung quanh hồng hồng đỏ đỏ tràn đầy vui mừng. Ôn Noãn Noãn ngồi trên giường gỗ tử đàn khắc hoa thải đường thiếp vàng, Vân Trạm một thân tân lang hồng bào ngồi cạnh nàng. Hai hồng y quan niệm lời chúc phúc, cử hành các nghi thức cần thiết. Các quý phu nhân có tư cách tiến vào phòng cưới cùng một vài đồng nam đồng nữ được lựa chọn đứng ở một bên xem lễ.
Vén khăn voăn: Vân Trạm cầm trong tay đòn cân bọc hồng trù cùng tú cầu nhẹ nhàng nàng khan voan của Ôn Noãn Noãn lên, ngụ ý từ nay về sau vừa lòng đẹp ý.
Ôn Noãn Noãn thẹn thùng, chỉ dám hỏi ngẩn đầu vì thế liền chỉ thấy bộ quần áo đỏ thẫm cùng đôi giày đỏ thẫm của tân lang.
Ngoại nhân nhìn đến dung mạo của tân nương, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không hổ là chất nữ nhà mẹ đẻ của Ôn quý thái phi – năm đó từng vinh sủng hậu cung hai mươi năm. Quả nhiên thiên tư quốc sắc, minh diễm không gì sánh nổi.
Uống rượu giao bôi: Vân Trạm cùng Ôn Noãn Noãn mỗi người cầm một chung rượu mạ vàng, chéo tay nhau đối mặt cùng nhau uống cạn chung rượu.
Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ở gần hắn đến thế. Ôn Noãn Noãn mặt đỏ tai hồng nồng đậm thẹn thùng, lông mi như cánh bướm phe phẩy.
Hạ màn trướng: Hai quan mai hát bài ca hạ màn trướng cổ xưa, đem táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hồ đào, hạt sen mang ý nghĩa nhiều con nhiều cháu rải vào bên trong màn trướng.
Ba đồng nam đồng nữ dưới sự hướng dẫn của trưởng bối vây quanh đôi tân nhân cao going nói lời chúc phúc, sau đó đưa tay đòi tiền lì xì. Người chủ trì nhà trai mang mâm nhỏ đã sớm chuẩn bị đưa tới, ở trên đựng các dạng kim quả kiểu mới để tân lang tân nương ban cho những hài đồng kia.
Sau khi hoàn thành lễ nghi trong tân phòng, mọi người liền phúc thân cáo lui, thái giám cung nữ cùng hồi môn nha hoàn theo sự ám chỉ của quan mai cũng lui ra ngoài để tân lang và tân nương ở được ở chung một chỗ.
“Noãn Noãn, đoạn đường này, nàng cực khổ rồi.” Vân Trạm ôn nhu nói, anh mặt chăm chú nhìn khuôn mặt minh diễm hôm nay của nàng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
“Vương gia, người cũng cực khổ.” Ôn Noãn Noãn thấp giọng đáp trả. Một lát nữa, hắn hẳn sẽ bị người kêu đi mời rượu sau đó chờ Hoàng đế, Hoàng hậu rời đi mới có thể quay lại.
“Thư của ta, nàng có nhận được không?” Vân Trạm dò hỏi.
“Nhận được. Vương gia, cám ơn ngài đã âm thầm bảo hộ ta.” Ôn Noãn Noãn cúi đầu nói, từng hành động của từng giọt từng giọt chậm trãi hòa tan vào trong vận mênh mới của nàng.
“Gọi ta Cửu ca. Noãn Noãn, nàng là thê tử của ta, hãy gọi ta là Cửu ca.” Hắn cường điệu nói, đưa tay nâng cằm Ôn Noãn Noãn lên, thâm tình nhìn vào hai mắt nàng, hy vọng có thể từ trong mắt nàng nhìn thấy được sự e lệ.
“Cửu… ca.” Ôn Noãn Noãn nhẹ nhàng kêu lên, thấy được tuấn nhan ôn nhã tuyệt đẹp của hắn. Ánh mắt nàng chạm phải ánh nhìn thâm thúy của hắn lập tức thẹn thùng nhìn sáng nơi khsac. Giờ phút này trái tim của nàng kích kiệt nhảy lên giống như mất đi khống chế; gương mặt hỏa lạt lạt nóng.
Nàng bị hắn nhìn đến xấu hổ!
Tinh thần hắn rung động, hai tròng mặt đen nhánh tỏa sáng khác thường, khóe miệng duyên dáng gợi lên nụ cười thỏa mãn.
“Chữ của ta…” Dừng dừng, Vân Trạm do dự hỏi. Hắn khi đó không biết nghĩ gì lại có thể đem khuyết điểm của mình phơi bày ra trước nàng.
“Tốt hơn ta!” Ôn Noãn Noãn vội vàng nói, “Ở nhà ta rất ham chơi, có thời gian cũng không luyện viết chữ. Về sau, chúng ta cùng luyện được không?”
Vân Trạm nghe xong, trong lòng liền dâng lên niềm an ủi. Nàng thật sự băng tuyết thông minh, đã muốn đoán được trong mười tám năm hắn bị mất tích đã không được học viết chữ. Nàng tôn kính hắn, ngoài mặt thì điệu thấp đi chính nàng ham chơi không luyện viết chữ, âm thầm lại khen hắn chịu khó chịu khổ hiếu học, không có thời gian luyện chữ lại so với nàng viết tốt hơn.
“Đô đô đô.” Cửa tân phòng bị gõ vài cái, một giọng nói bén nhọn truyền vào, “Khỏi bẩm Vương gia, Hoàng thượng cho mời người tiến đến kính rượu.”
Vân Trạm đã sớm đoán được việc này, nghe xong liền đứng lên nói, “Noãn Noãn, ta ra ngoài một chút, nàng hãy bảo nha hoàn và cung nữ vào ở cùng, thuận tiện đem trái cây trên giường dọn dẹp.” Vừa nói, hắn vừa hướng nàng cười ôn hòa sau đó bước ra khỏi tân phòng.
○○○
Ôn Noãn Noãn ở trong phòng chờ thật lâu, nến long phượng đã đốt được một nửa bên ngoài phòng cưới mới truyền đến tiếng nói chói tai của thái giám cùng giọng nói tràn ngập men sai của Vân Trạm. Hồng Lăng, Lục La nhanh chóng ra ngoài đón.
“Ra ngoài, các ngươi ra ngoài hết cho ta.” Vân Trạm bước chân có chút lay động lớn tiếng ra lệnh, thái giám hầu hạ hắn cùng Hồng Lăng, Lục La lập tức rời khỏi tân phòng.
Vân Trạm đem cửa phòng khóa lại, xoay người bước chân lại vững vàng bước vào phòng ngủ.
Ôn Noãn Noãn đứng dậy nghênh đón hắn nói, “Ngươi không có uống say.” Bản tính hắn đa nghi, căn bản sẽ không để cho bản thân mất đi năng lực tự kiềm chế, hơn nữa cho dù cố ý mượn cớ hắn là tân lang mà chuốc rượu hắn, hắn cũng sẽ có biện pháp để không bị say.
Vân Trạm nghe xong cười cười nói, “Nàng thật thông minh.” Hắn vẫn luôn cảm thấy nàng thật hiểu rõ mình, nhưng hắn cố tình đi điều tra cũng không tra ra được gì.
“Noãn Noãn, trễ lắm rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.” Hắn vừa nói vừa dẫn Ôn Noãn Noãn đi tới bàn trang điểm, thay nàng gỡ mũ vàng thất thải phượng ngậm châu sai trên đầu xuống.
Mũ phượng nặng nề được gỡ xuống, Ôn Noãn Noãn liền cảm thấy đầu tóc được buông lỏng rất nhiều. Mũ phượng do hoàng gia ngự ban thường xuyên mang trên người nhất định sẽ làm viêm xương cổ!
Sau khi gỡ mũ phượng xuống, hắn liền thuận tiện gỡ búi tóc của nàng xuống. Nháy mắt, mái tóc mềm mại của nàng liền xổ xuống, dưới ánh nến ẩn ẩn ánh sáng như tơ lụa.
“Noãn Noãn, nàng thật đẹp.” Vân Trạm kinh ngạc khen ngợi. Tóc dài xõa xuống, nàng đột nhiên mang thêm chút hương vị quyến rũ của nữ nhân.
Ôn Noãn Noãn khẽ cắn cánh môi, buông nhẹ đôi mi xuống.
“Noãn Noãn, tục ngữ nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, mặc kệ có xhuyeenj gì xảy ra, tương lai nàng đều sẽ đi theo ta phải không?” Hắn ôn nhu dò hỏi.
Ôn Noãn Noãn hơi do dự một chút liền gật đầu. Nàng đã gả nhập Tiêu Dao vương phủ, nàng nếu làm chuyện gì chấn nộ hoàng tộc nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến nhà mẹ đẻ, cho nên mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, bí mật của Vân Trạm cũng không thể từ nơi nàng mà bị lộ ra ngoài.
“Nàng có khát không? Ta rót cho nàng chén nước.” Vân Trạm nói xong liền bước ra phòng ngoài rót nước cho nàng. Nước này là sau khi hắn ra ngoài, Hồng Lăng, Lục La lo lắng nàng đói bụng đã đem vào cùng với điểm tâm.
Nước hắn bưng tới không thể uống!
Ôn Noãn Noãn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn uyển chuyển nói, “Ta vừa uống nước xong không thấy khát. Ta nghe nói uống nhiều rượu dễ bị khát, ngươi uống đi.”
Vân Trạm mỉm cười nói, “Nữ tử có tam tong: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu…” Hắn vừa nói vừa đưa ly trà bằng sứ đến bên môi Ôn Noãn Noãn.
Kiếp trước, Ôn Noãn Noãn nghĩ đây là hành động thử xem độ ngoan ngoãn nghe theo của nàng dành cho hắn nên không do dự uống nước hắn đưa tới miệng.
Cả đời này, nàng không nghĩ tới màn này vẫn sẽ xuất hiện. Có uống hay không? Hắn nếu còn nghĩ đến việc tạm thời bảo vệ hình tượng ôn lương như ngọc của mình, phỏng chừng sẽ không ép buộc nàng uống, nhưng ngấm ngầm sẽ tìm cách khác khiến nàng phải uống nước có độc dược này.
Vì thế đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, liền uống xong ly trà hắn đưa đến bên môi. Uống xong nàng còn bước lui lại làm lễ hạ bái, kính cẩn nghe theo nói, “Vương gia dạy phải.”
Đinh, cảnh báo! Đối tượng thu thập Ôn Noãn Noãn, bạn vừa uống nước có pha độc dược, phỏng chừng hai mươi phút nữa sẽ dung nhập vào máu, bạn có muốn đổi giải dược không? Hệ thống hạnh phúc số 13 đột nhiên phát ra cảnh báo.
Tạm thời không cần. Ôn Noãn Noãn bình tĩnh đáp, độc kia phản ứng không lớn, nàng có thể thừa nhận.
Hệ thống hạnh phúc số 13 lập tức nói, Tuy rằng hệ thống có ba tỷ phương thuốc giải độc trong giang hồ, cơ bản có thể giải trừ hết các độc tố trong vũ trụ, nhưng bổn hệ thống đề nghị bạn trước khi độc tố phá hư thân thể nên dung thuốc giải.
Hơn ba tỷ phối phương giải độc, có thể giải trừ hết các độc tố trong vũ trụ?
Ôn Noãn Noãn lập tức cúi đầu bái phục với công nghệ cao của vũ trụ. Để nàng nhìn xem mục đích cuối cùng vì sao hắn hạ độc nàng đã, dù sao chỉ cần nàng muốn sống liền sẽ không bị độc chết.
/70
|