Những phòng ngủ ở khách viện và hậu viện còn trống của của Ôn phủ trước đó, hiện nay có rất nhiều tú nương ở các thành trấn lân cận trụ lại, họ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm y phục mới cho Ôn nhị tiểu thư. Rất nhiều thương nhân châu báu tự mình đưa hàng hóa đến Ôn phủ để cho các vị phu nhân lựa chọn. Còn các món hồi môn khác, đã được bắt tay vào chuẩn bị từ lúc hai vị tiểu thư được sinh ra. Từ năm mười tuổi, các món hồi môn của Ôn đại tiểu thư dều đã được chế tạo đầy đủ hết, còn của Ôn nhị tiểu thư qua nhiều năm chế tạo về cơ bản cũng sắp xong, hiện tại chỉ cần chế tạo thêm mội vài món nhỏ nữa.
Từ khi Chu thị lang mang theo một trăm hai mươi rương sính lễ đưa tới Ôn phủ, Ôn phủ liền bắt đầu đốt pháo mừng, Dương thành đều biết Ôn phủ nhị tiểu thư sắp tổ chức lễ cập kê, đến khi mọi người nghe được nhà trai chính là đương kim Tiêu Dao vương, tất cả mọi người đều bị chấn kinh. Ôn phủ lại có thể trở thành hoàng thân quốc thích, con gái của một thương nhân lại trở thành Tiêu Dao vương phi.
Quả đúng là Ôn gia! Quả đúng huyết mạch của Phương Linh quận chúa!
Bọn họ chỉ có thể hâm mộ, sau đó chờ đến ngày thành hôn, Ôn phủ mở cửa làm từ thiện giúp cho mọi người trong thành được hưởng ké chút không khí vui mừng.
Ngày sáu tháng tám, bên trong Xuân Huy viện đèn đuốc sáng trưng, ba vị phu nhân cùng hai vị thiếu phu nhân còn đang bận bịu giúp Ôn nhị tiểu thư lựa chọn y phúc để mặc trong lễ cập kê.
Luôn luôn ngủ sớm, hôm nay Ôn lão phu nhân nghiêng người tựa vào trên tháp, rất có tinh thành nhìn Ôn Noãn Noãn diện y phục mới. Bốn vị tú nương đứng chờ bên cạnh, lắng nghe và nhớ kỹ ý kiến mà các vị phu nhân đề xuất, đợi nhị tiểu thư thay y phục ra thì lập tức chỉnh lại.
Ôn Noãn Noãn đã sắp bị các vị phu nhân ép buộc đến mệt rũ, tùy ý Hồng lăng. Lục La và các nha hoàn khác giúp mình đổi quần áo, sau đó đi ra xoay vài vòng cho mọi người nhìn ngắm.
“Áo trong màu đỏ tươi có thể mặc để ra mắt ở đầu buổi lễ, đến giữa buổi lễ thì thay chiếc váy mềm màu ánh trăng, đến cuối buổi lễ thay chiếc váy dài có thể hoa mẫu đơn đỏ để kết thúc là được. Đã từng giúp Ôn đại tiểu thư thực hiện lễ cập kê, Ôn đại phu nhân dứt khoát quyết định.
Ôn lão phu nhân gật đầu đồng ý, như vậy là được, tới ngày làm lễ tư thái phong tuyệt của Noãn Noãn nhất định sẽ không thua bất kì nữ hài nào trong thành này.
Gần đây mọi người đều bận rộn, kỳ thực ai cũng có chút mệt mỏi, sau khi quyết định được y phục cho lễ cập kê của Ôn Noãn Noãn liền cho nha hoàn sửa sang lại phòng, và gấp lại quần áo cất hết vào rương.
“Noãn Noãn, sáng ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chọn trâm và trang sức cài tóc.” Ôn đại phu nhân nói.
“Vất vả cho đại bá mẫu rồi.” Ôn Noãn Noãn đáp vội, sau đó lại đối với các vị phu nhân và thiếu phu nhân khác nói, “Nhị bá mẫu, nương, đại tẩu, nhị tẩu, mọi người cũng vất vả rồi, con thấy thật áy náy.”
(Tam tẩu của nàng tầm giữa tháng đã hạ sinh hai bé trai song sinh, hiện tại mọi người không cho nàng làm lụng vất vả, chỉ còn chăm sóc tốt hài tử là được. Bởi vì lúc trước nàng bị Hà Ôn Hầu phủ bắt đi, Ôn phủ không có tinh thần cùng nhiệt tình tổ chức lễ đầy tháng cho song bào thai, mội người liền chỉ họp mặt lại chúc mừng qua loa. Sau khi nàng quay về liền vô cùng áy náy, liền cho người chuẩn bị hai phần hậu lễ thật lớn để tặng cho hai cháu trai cùng tam tẩu.)
Nàng đi đến bên cạnh tổ mẫu khuyên nhủ, “Bà nội, người mau nghỉ ngơi thôi, đừng khiến bản thân quá mệt, cháu sẽ lo lắng lắm.”
Ôn lão phu nhân tủm tỉm cười, “Không có việc gì đâu, tinh thần bà nội tốt lắm. Sau lễ cập kê của con, có khả năng Ôn gia ta sẽ phải chờ mười mấy năm sau nữa mới có nữ hài thực hiện lại lễ này, bà nội nhất định phải tham dự toàn bộ quá trình mới được.” Ba cháu dâu đều sinh toàn tôn tử, bà không biết mình còn đủ thời gian để có thể chờ ôm được một cháu gái mập mạp không nữa.
Bà nhìn mọi người trong phòng một chút, cao giọng nói: “Các người thu thập xong liền về phòng của mình nghỉ ngơi thôi.” Nói xong, bà liền muốn đứng dậy. Ôn Noãn Noãn cùng đại nha hoàn Tử Quyên vội vàng đến đỡ bà.
Mọi người liền vội trả lời, cung tiễn bà về phòng. Đợi cho quần áo gấp xong và bỏ vào hộp, các nàng mới mang theo nha hoàn quay về phòng.
Ôn Noãn Noãn sau khi hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, mới mang theo Hồng Lăng và Lục La về Lan Tâm viện.
Tháng tám, thời tiết ở Ninh Dương thành không còn nóng bức nữa, ngọn gió đêm mang theo chút không khí mát mẻ lúc cuối hạ đầu thu.
“A~~” Hồng Lăng che miệng khẽ ngáp một cái. Ôn phủ hiện nay toàn bận rộn lo chuyện của Ôn nhị tiểu thư, cho nên nhị tiểu thư bị các vị phu nhân hết gọi bên này lại gọi bên kia, nàng cùng Lục La hầu hạ nhị tiểu thư cũng liền trở nên vô cùng bận rộn.
Bệnh buồn ngủ rất dễ lây, Ôn Noãn Noãn nghe nàng ngáp cũng nhịn không được che miệng lại ngáp theo, Lục La cũng thế.
“Hồng Lăng, Lục La, chúng ta mau về thôi. Ngân Hạnh, Bạch Liên nhất định đã chuẩn bị sẵn nước ấm.” Ôn Noãn Noãn nói xong liền nhanh chân tiến về viện của mình.
Hồng Lăng, Lục La theo nàng đi xuyên theo đường mòn rất nhanh liền về tới Tâm Lan viện.
Sau khi Ôn Noãn Noãn tắm rửa thay y phục, liền để cho Hồng Lăng, Lục La về phòng nghỉ ngơi, chỉ để một bà tử trực đêm ở gian ngoài.
Ánh nến khẽ lay động. Ôn Noãn Noãn tháo sợi dây cài trâm trên đầu, đứng trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài đến thắt lưng của mình. Gần đây luôn bận rộn, nàng nhìn có vẻ gầy đi một chút, cả người trở nên tinh tế hơn rất nhiều, giống như một trận gió cũng có thể thổi nàng bay mất.
Ôn Noãn Noãn còn đang cảm thán vì mình gầy đi, thì bỗng nhiên cửa sổ bật mở, một bóng đen phóng vào trong phòng nàng. Thân hình của hắn cực ỳ nhẹ nhàng, động tác linh hoạt như một chú mèo đen di chuyển không hề phát tiếng động nào. Nếu không phải nàng vừa lúc nhìn vào gương thì chắc cũng sẽ không thể phát hiện được.
Ôn Noãn Noãn hoảng sợ, có trộm!
Nàng vừa định thét lên, hắc y nhân liền giữ chặt nàng, một tay ôm lấy thắt lưng còn tay kia thì bịt miệng nàng.
Hái hoa tặc sao?
Ôn Noãn Noãn hồn phi phách tán, vừa liều mạng giãy dụa, vừa kêu gọi hệ thống hạnh phúc số 13, nàng muốn kiếm vật phẩm giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này.
[Không cần lãng phí năng lượng hạnh phúc, bản hệ thống không phát hiện sự nguy hiểm nào đối với bạn lúc này.] Hệ thống hạnh phúc số 13 bình tĩnh trả lời nàng.
Ôn Noãn Noãn còn đang trao đổi ý niệm với hệ thống hạnh phúc số 13, thì bỗng nghe được hắc y nam tử thấp giọng nói: Noãn Noãn, là ta, đừng kêu.
Vân Trạm!
Hắn khi nào lại giữa lúc đêm hôm làm việc của đạo tặc thế này?
Trong lòng Ôn Noãn Noãn tạm thời không còn khủng hoảng nữa, cũng ngừng việc giãy dụa lại.
Thấy nàng bình tĩnh lại, Vân Trạm liền buông nàng ra.
Ôn Noãn Noãn nhanh chóng xoay người bước lùi lại, thấp giọng nói, “Nửa đêm vương gia xông vào khuê phòng của tiểu nữ, chẳng lẽ đó là hành độn của một chính nhân quân tử sao?” Trước giờ nàng chưa thấy Vân Trạm mặc đồ hắc y nhân, khi nãy trên cánh tay chế trụ thắt lưng nàng còn cầm theo một túi vải màu đen.
“Noãn Noãn.” Vân Trạm chắp tay chào nào, giọng nói đầy ôn nhu, “Từ lúc ta và nàng định ra hôn ước, ta luôn nhớ tới nàng không cách nào nghỉ ngơi được, không nhịn nổi nữa nên nhân lúc rảnh rỗi mới chạy đến gặp nàng.”
Tuy rằng do quá tương tư nên ban đêm mới mò tới thăm vị hôn thê nghe rất lãng mạn, nhưng ở thoi đại này nếu bị người khác thấy được hắn trước khi kết hôn lại xuất hiện ở phòng nàng lúc nửa đêm, nhiều nhất mọi người chỉ nói hắn phong lưu, nhưng còn danh dự của nàng nhất định sẽ bị tổn hao nghiêm trọng. Nàng là nữ nhi của Ôn gia, nàng không thể để Ôn gia bị người ta cười nhạo được.
Nghĩ vậy, Ôn Noãn Noãn liền giận dỗi đáp trả hắn, “Ngươi có từng lo lắng cho khuê danh của ta không?”
“Noãn Noãn, đừng như vậy, ta biết nàng không phải là loai người bảo thủ không biết thông cảm mà.”
Thấy nàng trách cứ mình, Vân Trạm đành miễn cưỡng nở nụ cười, “Ai, đừng giận nữa mà, sẽ không bị ai nhìn thấy đâu. Nàng cũng biết trước đi khi hành tẩu trên giang hồ ta đều dùng tên giả Vân Chiến, vì giấu diếm ta sẽ không thể tự mình đến Ninh Dương thành đón dâu được, đành phải để nàng chịu ủy khuất, vì vậy mà ta muốn đến gặp nàng trước để bồi tội.” Nói xong, anh mắt của hắn liên tục đưa tình nhìn Ôn Noãn Noãn. Hắn thực sự rất nhớ nàng, cho nên bản thân mới làm ra việc hoang đường như vầy.
Hắn đã bắt đầu bỏ xuống lớp ngụy trang của chính mình!
Ôn Noãn Noãn lúc này chỉ mặc bộ trung y màu trắng trên người, liền tiến đến giá áo lấy áo choàng khoác vào sau đó thấp giọng nói, “Ngươi đã nhìn thấy ta rồi đó, giờ thì mời ngươi về đi.”
“Ai, Noãn Noãn à, ta đối với nàng tràn ngập tình ý như thế, nàng lại không thèm đếm xỉa tới, nàng có cảm thấy mình hơi quá đáng không?”
Vân Trạm buồn rầu thở dài, nghiêng người đem túi vải đen đặt lên bàn trang điểm của nàng. “Thị vệ dùng bồ câu đưa thư báo nàng sắp làm lễ cập kê, cho nên ta cho người đưa đến thêm cho nàng ba cái trâm quan, ngày kia nàng nhất định phải đội đó.”
Ôn Noãn Noãn nhất thời tâm động, hắn đối với nàng phi thường chú ý, cũng thúc dụng tâm vì nàng.
“Vương gia…” Nàng ngập ngừng nói, “Người nhà của ta đã chuẩn bị sẵn cho ta vài cái trâm quan rồi.” Nàng biết trâm quan là món trang sức rất quý, các bá mẫu và vốn đã chuẩn bị sẵn cho nàng vài cái, nếu nàng đem những cái hắn đưa ra các nàng nhất địn sẽ thắc mắc và truy vấn nàng, mà nàng thật sự không muốn giải thích là do hắn ban đêm đặc biệt đưa tới cho nàng.
“Phải dùng những cái ta đã lựa cho nàng!” Vân Trạm cố chấp nối. Ngắm nhìn mái tóc dài rối tung của nàng, sau khi tắm rửa cả người Ôn Noãn Noãn nhìn thật nhẹ nhàng khoan khoái, dần dần tỏa sáng dưới ánh nến lung linh.
Ôn Noãn Noãn thấy hắn cứ nhìn mình chăm chú, lập tức kéo áo choàng che người lại, chạy nhanh trốn ra sau bình phong bằng gỗ, vội vàng nói, “Ta biết rồi, ngày kia ta nhất định sẽ đội trâm quan ngài đưa. Khoan đã, chờ chút, nếu có thể, ngài hãy nói với thị vê đang ở lại Ôn phủ của mình, dặn họ nói rằng trâm quan này là do ngài sai bọn họ đưa tới đây.”
Tuy rằng Hồng Lăng, Lục La ban ngày đều theo sát nàng, nhưng chỉ cần nàng không cho phép nói lung tung, các nàng sẽ vì nàng mà giữ kín bí mật.
Nhìn thấy nàng nhanh người trốn mất. Vân Trạm tiếc nuối đứng dậy, “Ta biết rồi. Noãn Noãn, nàng nhìn rất gầy đó, không còn giống nàng trước đây. Nàng cần ăn nhiều chút, bộ dáng mập mạp trắng trẻo chút mới tốt.
Trắng trẻo mập mạp nhìn mới thích, hơn nữa gương mặt tròn tròn của nàng khi cười lên rất hồn nhiên sáng lạn. Khuôn mặt béo béo của Ôn gia huynh muội khi cười đều cảm thấy thật thân mật gần gũi, cùng một chỗ với họ làm hắn luôn cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Ở phía sau bình phong, Ôn Noãn Noãn xấu hổ có chút cáu giận nói, “Ta biết rồi, ngươi mau chút đi đi.” Nàng lúc trước mập mạp là do vô tư vô lự, chuyên tâm làm sâu gạo, nàng hiện tại phải lo lắng nhiều việc, với thêm lúc lên kinh thành bị hầu phủ ép buộc, giờ lại liên bị người của Ôn phủ ép buộc, có thể béo tốt mới là lạ.
Vân Trạm đi đến bên cạnh cửa sổ, thấp giọng cười nói, “Noãn Noãn, chờ khi nàng gả vào vương phủ, ta nhất định sẽ dưỡng cho nàng mập mạp trắng trẻo trở lại.” Nói xong hắn liền vọt ra khỏi cửa sổ, xoay người phóng lên nóc nhà.
Động tác của hắn nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, Ôn Noãn Noãn vẫn chưa biết hắn đã rời đi còn đáp lời, “Tạ vương gia quan tâm.” Kiếp trước, Vân Trạm tuyển rất nhiều đầu bếp, chỉ vì nàng làm ra các loại mỹ thực, chỉ vì nàng không chấp nhận được cách nhìn vặn vẹo cũng như hành vi biến thái của hắn mà càng ngày càng gầy, hắn vì thế mà còn giết chết vài vị đầu bếp.
Thật lâu vẫn không nghe hắn nói gì, Ôn Noãn Noãn mới nhoài người ra khỏi bình phong nhìn xem lúc này mới thấy trong phòng không có người nào cả, chỉ có cái túi đen ở trên bàn trang điểm chứng minh là hắn đã từng tới.
Đi ra gian ngoài, nàng liền nhìn thấy bà tử gác đêm ngồi ngủ trên ghế.
“Trương ma ma, Trương ma ma, tỉnh dậy nào.” Nàng liền bước lên phía trước cố lay tỉnh bà dậy.
“Nhị tiểu thư, cô muốn uống nước sao?” Ma ma gác đêm bị nàng đánh thức, vội vàng nói, “Nô tỳ đi rót nước liền.” Hôm nay tới phiên bà gác đêm lại ngủ quên mất. Cũng may nhị tiểu thư tốt bụng không có cáo trạng bà trước mặt lão phu nhân.
“Ừm, ta muốn uống nước, bà đi lấy nước cho ta đi.” Nhìn Trương mụ vẫn bình thường, Ôn Noãn Noãn liền trả lời theo ý của bà.
Là do Trương ma ma ngủ quên hay là do Vân Trạm động tay động chân? Hắn rõ ràng có thể tiến vào từ cửa lớn vì sao lại chọn vào bằng cửa sổ làm nàng bị hoảng sợ?
Nàng nghĩ một lát liền quy về giả thuyết hắn chính là đang lên cơn.
Từ khi Chu thị lang mang theo một trăm hai mươi rương sính lễ đưa tới Ôn phủ, Ôn phủ liền bắt đầu đốt pháo mừng, Dương thành đều biết Ôn phủ nhị tiểu thư sắp tổ chức lễ cập kê, đến khi mọi người nghe được nhà trai chính là đương kim Tiêu Dao vương, tất cả mọi người đều bị chấn kinh. Ôn phủ lại có thể trở thành hoàng thân quốc thích, con gái của một thương nhân lại trở thành Tiêu Dao vương phi.
Quả đúng là Ôn gia! Quả đúng huyết mạch của Phương Linh quận chúa!
Bọn họ chỉ có thể hâm mộ, sau đó chờ đến ngày thành hôn, Ôn phủ mở cửa làm từ thiện giúp cho mọi người trong thành được hưởng ké chút không khí vui mừng.
Ngày sáu tháng tám, bên trong Xuân Huy viện đèn đuốc sáng trưng, ba vị phu nhân cùng hai vị thiếu phu nhân còn đang bận bịu giúp Ôn nhị tiểu thư lựa chọn y phúc để mặc trong lễ cập kê.
Luôn luôn ngủ sớm, hôm nay Ôn lão phu nhân nghiêng người tựa vào trên tháp, rất có tinh thành nhìn Ôn Noãn Noãn diện y phục mới. Bốn vị tú nương đứng chờ bên cạnh, lắng nghe và nhớ kỹ ý kiến mà các vị phu nhân đề xuất, đợi nhị tiểu thư thay y phục ra thì lập tức chỉnh lại.
Ôn Noãn Noãn đã sắp bị các vị phu nhân ép buộc đến mệt rũ, tùy ý Hồng lăng. Lục La và các nha hoàn khác giúp mình đổi quần áo, sau đó đi ra xoay vài vòng cho mọi người nhìn ngắm.
“Áo trong màu đỏ tươi có thể mặc để ra mắt ở đầu buổi lễ, đến giữa buổi lễ thì thay chiếc váy mềm màu ánh trăng, đến cuối buổi lễ thay chiếc váy dài có thể hoa mẫu đơn đỏ để kết thúc là được. Đã từng giúp Ôn đại tiểu thư thực hiện lễ cập kê, Ôn đại phu nhân dứt khoát quyết định.
Ôn lão phu nhân gật đầu đồng ý, như vậy là được, tới ngày làm lễ tư thái phong tuyệt của Noãn Noãn nhất định sẽ không thua bất kì nữ hài nào trong thành này.
Gần đây mọi người đều bận rộn, kỳ thực ai cũng có chút mệt mỏi, sau khi quyết định được y phục cho lễ cập kê của Ôn Noãn Noãn liền cho nha hoàn sửa sang lại phòng, và gấp lại quần áo cất hết vào rương.
“Noãn Noãn, sáng ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chọn trâm và trang sức cài tóc.” Ôn đại phu nhân nói.
“Vất vả cho đại bá mẫu rồi.” Ôn Noãn Noãn đáp vội, sau đó lại đối với các vị phu nhân và thiếu phu nhân khác nói, “Nhị bá mẫu, nương, đại tẩu, nhị tẩu, mọi người cũng vất vả rồi, con thấy thật áy náy.”
(Tam tẩu của nàng tầm giữa tháng đã hạ sinh hai bé trai song sinh, hiện tại mọi người không cho nàng làm lụng vất vả, chỉ còn chăm sóc tốt hài tử là được. Bởi vì lúc trước nàng bị Hà Ôn Hầu phủ bắt đi, Ôn phủ không có tinh thần cùng nhiệt tình tổ chức lễ đầy tháng cho song bào thai, mội người liền chỉ họp mặt lại chúc mừng qua loa. Sau khi nàng quay về liền vô cùng áy náy, liền cho người chuẩn bị hai phần hậu lễ thật lớn để tặng cho hai cháu trai cùng tam tẩu.)
Nàng đi đến bên cạnh tổ mẫu khuyên nhủ, “Bà nội, người mau nghỉ ngơi thôi, đừng khiến bản thân quá mệt, cháu sẽ lo lắng lắm.”
Ôn lão phu nhân tủm tỉm cười, “Không có việc gì đâu, tinh thần bà nội tốt lắm. Sau lễ cập kê của con, có khả năng Ôn gia ta sẽ phải chờ mười mấy năm sau nữa mới có nữ hài thực hiện lại lễ này, bà nội nhất định phải tham dự toàn bộ quá trình mới được.” Ba cháu dâu đều sinh toàn tôn tử, bà không biết mình còn đủ thời gian để có thể chờ ôm được một cháu gái mập mạp không nữa.
Bà nhìn mọi người trong phòng một chút, cao giọng nói: “Các người thu thập xong liền về phòng của mình nghỉ ngơi thôi.” Nói xong, bà liền muốn đứng dậy. Ôn Noãn Noãn cùng đại nha hoàn Tử Quyên vội vàng đến đỡ bà.
Mọi người liền vội trả lời, cung tiễn bà về phòng. Đợi cho quần áo gấp xong và bỏ vào hộp, các nàng mới mang theo nha hoàn quay về phòng.
Ôn Noãn Noãn sau khi hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, mới mang theo Hồng Lăng và Lục La về Lan Tâm viện.
Tháng tám, thời tiết ở Ninh Dương thành không còn nóng bức nữa, ngọn gió đêm mang theo chút không khí mát mẻ lúc cuối hạ đầu thu.
“A~~” Hồng Lăng che miệng khẽ ngáp một cái. Ôn phủ hiện nay toàn bận rộn lo chuyện của Ôn nhị tiểu thư, cho nên nhị tiểu thư bị các vị phu nhân hết gọi bên này lại gọi bên kia, nàng cùng Lục La hầu hạ nhị tiểu thư cũng liền trở nên vô cùng bận rộn.
Bệnh buồn ngủ rất dễ lây, Ôn Noãn Noãn nghe nàng ngáp cũng nhịn không được che miệng lại ngáp theo, Lục La cũng thế.
“Hồng Lăng, Lục La, chúng ta mau về thôi. Ngân Hạnh, Bạch Liên nhất định đã chuẩn bị sẵn nước ấm.” Ôn Noãn Noãn nói xong liền nhanh chân tiến về viện của mình.
Hồng Lăng, Lục La theo nàng đi xuyên theo đường mòn rất nhanh liền về tới Tâm Lan viện.
Sau khi Ôn Noãn Noãn tắm rửa thay y phục, liền để cho Hồng Lăng, Lục La về phòng nghỉ ngơi, chỉ để một bà tử trực đêm ở gian ngoài.
Ánh nến khẽ lay động. Ôn Noãn Noãn tháo sợi dây cài trâm trên đầu, đứng trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài đến thắt lưng của mình. Gần đây luôn bận rộn, nàng nhìn có vẻ gầy đi một chút, cả người trở nên tinh tế hơn rất nhiều, giống như một trận gió cũng có thể thổi nàng bay mất.
Ôn Noãn Noãn còn đang cảm thán vì mình gầy đi, thì bỗng nhiên cửa sổ bật mở, một bóng đen phóng vào trong phòng nàng. Thân hình của hắn cực ỳ nhẹ nhàng, động tác linh hoạt như một chú mèo đen di chuyển không hề phát tiếng động nào. Nếu không phải nàng vừa lúc nhìn vào gương thì chắc cũng sẽ không thể phát hiện được.
Ôn Noãn Noãn hoảng sợ, có trộm!
Nàng vừa định thét lên, hắc y nhân liền giữ chặt nàng, một tay ôm lấy thắt lưng còn tay kia thì bịt miệng nàng.
Hái hoa tặc sao?
Ôn Noãn Noãn hồn phi phách tán, vừa liều mạng giãy dụa, vừa kêu gọi hệ thống hạnh phúc số 13, nàng muốn kiếm vật phẩm giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này.
[Không cần lãng phí năng lượng hạnh phúc, bản hệ thống không phát hiện sự nguy hiểm nào đối với bạn lúc này.] Hệ thống hạnh phúc số 13 bình tĩnh trả lời nàng.
Ôn Noãn Noãn còn đang trao đổi ý niệm với hệ thống hạnh phúc số 13, thì bỗng nghe được hắc y nam tử thấp giọng nói: Noãn Noãn, là ta, đừng kêu.
Vân Trạm!
Hắn khi nào lại giữa lúc đêm hôm làm việc của đạo tặc thế này?
Trong lòng Ôn Noãn Noãn tạm thời không còn khủng hoảng nữa, cũng ngừng việc giãy dụa lại.
Thấy nàng bình tĩnh lại, Vân Trạm liền buông nàng ra.
Ôn Noãn Noãn nhanh chóng xoay người bước lùi lại, thấp giọng nói, “Nửa đêm vương gia xông vào khuê phòng của tiểu nữ, chẳng lẽ đó là hành độn của một chính nhân quân tử sao?” Trước giờ nàng chưa thấy Vân Trạm mặc đồ hắc y nhân, khi nãy trên cánh tay chế trụ thắt lưng nàng còn cầm theo một túi vải màu đen.
“Noãn Noãn.” Vân Trạm chắp tay chào nào, giọng nói đầy ôn nhu, “Từ lúc ta và nàng định ra hôn ước, ta luôn nhớ tới nàng không cách nào nghỉ ngơi được, không nhịn nổi nữa nên nhân lúc rảnh rỗi mới chạy đến gặp nàng.”
Tuy rằng do quá tương tư nên ban đêm mới mò tới thăm vị hôn thê nghe rất lãng mạn, nhưng ở thoi đại này nếu bị người khác thấy được hắn trước khi kết hôn lại xuất hiện ở phòng nàng lúc nửa đêm, nhiều nhất mọi người chỉ nói hắn phong lưu, nhưng còn danh dự của nàng nhất định sẽ bị tổn hao nghiêm trọng. Nàng là nữ nhi của Ôn gia, nàng không thể để Ôn gia bị người ta cười nhạo được.
Nghĩ vậy, Ôn Noãn Noãn liền giận dỗi đáp trả hắn, “Ngươi có từng lo lắng cho khuê danh của ta không?”
“Noãn Noãn, đừng như vậy, ta biết nàng không phải là loai người bảo thủ không biết thông cảm mà.”
Thấy nàng trách cứ mình, Vân Trạm đành miễn cưỡng nở nụ cười, “Ai, đừng giận nữa mà, sẽ không bị ai nhìn thấy đâu. Nàng cũng biết trước đi khi hành tẩu trên giang hồ ta đều dùng tên giả Vân Chiến, vì giấu diếm ta sẽ không thể tự mình đến Ninh Dương thành đón dâu được, đành phải để nàng chịu ủy khuất, vì vậy mà ta muốn đến gặp nàng trước để bồi tội.” Nói xong, anh mắt của hắn liên tục đưa tình nhìn Ôn Noãn Noãn. Hắn thực sự rất nhớ nàng, cho nên bản thân mới làm ra việc hoang đường như vầy.
Hắn đã bắt đầu bỏ xuống lớp ngụy trang của chính mình!
Ôn Noãn Noãn lúc này chỉ mặc bộ trung y màu trắng trên người, liền tiến đến giá áo lấy áo choàng khoác vào sau đó thấp giọng nói, “Ngươi đã nhìn thấy ta rồi đó, giờ thì mời ngươi về đi.”
“Ai, Noãn Noãn à, ta đối với nàng tràn ngập tình ý như thế, nàng lại không thèm đếm xỉa tới, nàng có cảm thấy mình hơi quá đáng không?”
Vân Trạm buồn rầu thở dài, nghiêng người đem túi vải đen đặt lên bàn trang điểm của nàng. “Thị vệ dùng bồ câu đưa thư báo nàng sắp làm lễ cập kê, cho nên ta cho người đưa đến thêm cho nàng ba cái trâm quan, ngày kia nàng nhất định phải đội đó.”
Ôn Noãn Noãn nhất thời tâm động, hắn đối với nàng phi thường chú ý, cũng thúc dụng tâm vì nàng.
“Vương gia…” Nàng ngập ngừng nói, “Người nhà của ta đã chuẩn bị sẵn cho ta vài cái trâm quan rồi.” Nàng biết trâm quan là món trang sức rất quý, các bá mẫu và vốn đã chuẩn bị sẵn cho nàng vài cái, nếu nàng đem những cái hắn đưa ra các nàng nhất địn sẽ thắc mắc và truy vấn nàng, mà nàng thật sự không muốn giải thích là do hắn ban đêm đặc biệt đưa tới cho nàng.
“Phải dùng những cái ta đã lựa cho nàng!” Vân Trạm cố chấp nối. Ngắm nhìn mái tóc dài rối tung của nàng, sau khi tắm rửa cả người Ôn Noãn Noãn nhìn thật nhẹ nhàng khoan khoái, dần dần tỏa sáng dưới ánh nến lung linh.
Ôn Noãn Noãn thấy hắn cứ nhìn mình chăm chú, lập tức kéo áo choàng che người lại, chạy nhanh trốn ra sau bình phong bằng gỗ, vội vàng nói, “Ta biết rồi, ngày kia ta nhất định sẽ đội trâm quan ngài đưa. Khoan đã, chờ chút, nếu có thể, ngài hãy nói với thị vê đang ở lại Ôn phủ của mình, dặn họ nói rằng trâm quan này là do ngài sai bọn họ đưa tới đây.”
Tuy rằng Hồng Lăng, Lục La ban ngày đều theo sát nàng, nhưng chỉ cần nàng không cho phép nói lung tung, các nàng sẽ vì nàng mà giữ kín bí mật.
Nhìn thấy nàng nhanh người trốn mất. Vân Trạm tiếc nuối đứng dậy, “Ta biết rồi. Noãn Noãn, nàng nhìn rất gầy đó, không còn giống nàng trước đây. Nàng cần ăn nhiều chút, bộ dáng mập mạp trắng trẻo chút mới tốt.
Trắng trẻo mập mạp nhìn mới thích, hơn nữa gương mặt tròn tròn của nàng khi cười lên rất hồn nhiên sáng lạn. Khuôn mặt béo béo của Ôn gia huynh muội khi cười đều cảm thấy thật thân mật gần gũi, cùng một chỗ với họ làm hắn luôn cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Ở phía sau bình phong, Ôn Noãn Noãn xấu hổ có chút cáu giận nói, “Ta biết rồi, ngươi mau chút đi đi.” Nàng lúc trước mập mạp là do vô tư vô lự, chuyên tâm làm sâu gạo, nàng hiện tại phải lo lắng nhiều việc, với thêm lúc lên kinh thành bị hầu phủ ép buộc, giờ lại liên bị người của Ôn phủ ép buộc, có thể béo tốt mới là lạ.
Vân Trạm đi đến bên cạnh cửa sổ, thấp giọng cười nói, “Noãn Noãn, chờ khi nàng gả vào vương phủ, ta nhất định sẽ dưỡng cho nàng mập mạp trắng trẻo trở lại.” Nói xong hắn liền vọt ra khỏi cửa sổ, xoay người phóng lên nóc nhà.
Động tác của hắn nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, Ôn Noãn Noãn vẫn chưa biết hắn đã rời đi còn đáp lời, “Tạ vương gia quan tâm.” Kiếp trước, Vân Trạm tuyển rất nhiều đầu bếp, chỉ vì nàng làm ra các loại mỹ thực, chỉ vì nàng không chấp nhận được cách nhìn vặn vẹo cũng như hành vi biến thái của hắn mà càng ngày càng gầy, hắn vì thế mà còn giết chết vài vị đầu bếp.
Thật lâu vẫn không nghe hắn nói gì, Ôn Noãn Noãn mới nhoài người ra khỏi bình phong nhìn xem lúc này mới thấy trong phòng không có người nào cả, chỉ có cái túi đen ở trên bàn trang điểm chứng minh là hắn đã từng tới.
Đi ra gian ngoài, nàng liền nhìn thấy bà tử gác đêm ngồi ngủ trên ghế.
“Trương ma ma, Trương ma ma, tỉnh dậy nào.” Nàng liền bước lên phía trước cố lay tỉnh bà dậy.
“Nhị tiểu thư, cô muốn uống nước sao?” Ma ma gác đêm bị nàng đánh thức, vội vàng nói, “Nô tỳ đi rót nước liền.” Hôm nay tới phiên bà gác đêm lại ngủ quên mất. Cũng may nhị tiểu thư tốt bụng không có cáo trạng bà trước mặt lão phu nhân.
“Ừm, ta muốn uống nước, bà đi lấy nước cho ta đi.” Nhìn Trương mụ vẫn bình thường, Ôn Noãn Noãn liền trả lời theo ý của bà.
Là do Trương ma ma ngủ quên hay là do Vân Trạm động tay động chân? Hắn rõ ràng có thể tiến vào từ cửa lớn vì sao lại chọn vào bằng cửa sổ làm nàng bị hoảng sợ?
Nàng nghĩ một lát liền quy về giả thuyết hắn chính là đang lên cơn.
/70
|