Vương gia kia nhất định là nhân cơ hội này gây khó khăn, cố ý làm khó nàng. Hiện tại trong bụng hắn không biết lại đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì rồi!
“Việc này, tiểu thư, lão cũng thật khó nói. Nếu không tiểu thư đi hỏi Vương gia đi, hẳn là bây giờ đang ở Vọng Tiên Các!”
Vọng Tiên Các, cảm giác tên cũng không phải là không đúng, có điều là không biết bên trong sẽ như thế nào?
Đi vài bước, nàng chợt dừng lại, nhìn quản gia đang lau mồ hôi:
“Vọng Tiên Các ở nơi nào ạ? Không phải là thanh lâu kỹ viện gì chứ?”
Tên nghe càng hay thường thường đều không phải là nơi tốt lành gì. Nàng đề phòng nhìn quản gia. Quản gia vội vàng xoa một chút mồ hôi trên trán, khó khăn nói:
“Vọng Tiên Các là nơi Vương gia tự xây, không phải là lâu gì. . . . . .”
Ông là nam tử trung niên cũng không giống như nàng tùy tiện nói ra miệng cái gì thanh lâu kỹ viện. Nữ tử này thật không bình thường, ông thở dài nghĩ.
“Vậy thì tốt, để cho Tuệ Nhi dẫn ta đi?”
Tuệ Nhi cuống quít tới dẫn đường, đi ra Ngô đồng viện tan hoang, đi thật lâu cũng chưa thấy đến chỗ nào khác.
Lộ Nhi không kiên nhẫn, không vui hỏi:
“Còn bao lâu nữa mới đến? Tuệ Nhi a, em cũng không phải là muốn bán ta chứ?”
Cổ nhân thật lắm tiền, chỉ có nơi ngủ nghỉ mà cũng xây lớn như vậy, ta hoài nghi có phải ăn no rỗi việc không có việc gì làm hay không.
“Tiểu thư, nô tỳ nào dám chứ? Cũng sắp tới rồi, tiểu thư nhẫn nại một chút đi!”
Thanh âm Tuệ Nhi ôn nhu dịu dàng trước sau như một làm Lộ Nhi cũng không thể nóng giận.
Cũng may là sắp đến, nàng nhìn thấy mấy người làm ở một bên vội vàng. Vọng Tiên Các ở trong một viện lớn, viện môn đang chuẩn bị đóng lại.
“Tuệ Nhi, em cùng bọn họ nói chuyện một chút. . . . . .”
Đối với người trong phủ, nàng vốn là chưa quen thuộc, đạo lý ở cổ đại cùng hiện đại đều là giống nhau, lạ mặt khó mà nói, người quen mới dễ làm việc!
“Dạ, tiểu thư!”
Tuệ Nhi cung kính trở về, Lộ Nhi rốt cục cảm giác được có chỗ không đúng ——
Do thái độ của Tuệ Nhi đối với nàng, nàng đã cảm giác được.
“Việc này, tiểu thư, lão cũng thật khó nói. Nếu không tiểu thư đi hỏi Vương gia đi, hẳn là bây giờ đang ở Vọng Tiên Các!”
Vọng Tiên Các, cảm giác tên cũng không phải là không đúng, có điều là không biết bên trong sẽ như thế nào?
Đi vài bước, nàng chợt dừng lại, nhìn quản gia đang lau mồ hôi:
“Vọng Tiên Các ở nơi nào ạ? Không phải là thanh lâu kỹ viện gì chứ?”
Tên nghe càng hay thường thường đều không phải là nơi tốt lành gì. Nàng đề phòng nhìn quản gia. Quản gia vội vàng xoa một chút mồ hôi trên trán, khó khăn nói:
“Vọng Tiên Các là nơi Vương gia tự xây, không phải là lâu gì. . . . . .”
Ông là nam tử trung niên cũng không giống như nàng tùy tiện nói ra miệng cái gì thanh lâu kỹ viện. Nữ tử này thật không bình thường, ông thở dài nghĩ.
“Vậy thì tốt, để cho Tuệ Nhi dẫn ta đi?”
Tuệ Nhi cuống quít tới dẫn đường, đi ra Ngô đồng viện tan hoang, đi thật lâu cũng chưa thấy đến chỗ nào khác.
Lộ Nhi không kiên nhẫn, không vui hỏi:
“Còn bao lâu nữa mới đến? Tuệ Nhi a, em cũng không phải là muốn bán ta chứ?”
Cổ nhân thật lắm tiền, chỉ có nơi ngủ nghỉ mà cũng xây lớn như vậy, ta hoài nghi có phải ăn no rỗi việc không có việc gì làm hay không.
“Tiểu thư, nô tỳ nào dám chứ? Cũng sắp tới rồi, tiểu thư nhẫn nại một chút đi!”
Thanh âm Tuệ Nhi ôn nhu dịu dàng trước sau như một làm Lộ Nhi cũng không thể nóng giận.
Cũng may là sắp đến, nàng nhìn thấy mấy người làm ở một bên vội vàng. Vọng Tiên Các ở trong một viện lớn, viện môn đang chuẩn bị đóng lại.
“Tuệ Nhi, em cùng bọn họ nói chuyện một chút. . . . . .”
Đối với người trong phủ, nàng vốn là chưa quen thuộc, đạo lý ở cổ đại cùng hiện đại đều là giống nhau, lạ mặt khó mà nói, người quen mới dễ làm việc!
“Dạ, tiểu thư!”
Tuệ Nhi cung kính trở về, Lộ Nhi rốt cục cảm giác được có chỗ không đúng ——
Do thái độ của Tuệ Nhi đối với nàng, nàng đã cảm giác được.
/1138
|