Nói ví dụ như hiện đại một tháng bên này liền một năm?
Nếu như theo đó vẫn là không đúng, đứa bé trong bụng nàng cũng sắp sáu tháng rồi, mà hắn nói là ba năm trước đây. . . . . .
“Tiểu thư, tiểu thư, ăn cơm. . . . . .”
Tuệ Nhi đã bưng đồ tới, là một chút đồ ăn nhẹ, còn có một chén cháo.
“Này. . . . . . ăn cái này?”
Một chút đồ ăn như vậy, người nơi này sẽ không phải ăn ít như vậy chứ? Mà nhìn kỹ chén kia a, ít ỏi, ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng.
“Tiểu thư, lúc này không phải là lúc ăn cơm, phải đợi một lát mới. . . . . .”
Tuệ Nhi cúi đầu, nàng đi trong phòng bếp tìm đến nhiều đồ như vậy, khoảng một canh giờ nữa mới tới giờ dùng bữa. Tiểu thư vừa đến bối cảnh gì cũng không có, nữ đầu bếp cũng không thiên vị.
“Ta còn tưởng rằng là nuôi chim chứ? Quên đi, ta ăn trước lấp cái bụng đã. . . .”
Lộ Nhi thở dài, hai ba lần liền đem đồ quét trong bụng, cũng không biết đồ ăn tới chỗ nào rồi, ăn được hẳn là một chút cảm giác cũng không có.
“Tiểu thư, các chủ tử trong Vương phủ đều ở đây cùng nhau dùng cơm, có điều là ăn trưa ăn hơi trễ, chờ Vương gia hạ triều trở lại mới có thể ăn cơm . . . . . .”
Cái gì, hạ triều? Hoàng thượng lão nhân nếu có chuyện gì làm trễ nải, một đại gia đình chẳng phải là đều chết đói theo?
“Vậy Tuệ Nhi, nha đầu thì sao? Nha đầu có phải không cần chờ Vương gia trở lại mới được ăn cơm hay không?”
Không đói bụng nữa rồi, bụng cũng sẽ không kêu, Lộ Nhi nghĩ tới về sau muốn làm cái gì? Có muốn làm nha đầu hay không?
“Tuệ Nhi, đây là. . . . . .”
Tuệ Nhi còn chưa có trả lời, một giọng nam trong trẻo liền truyền tới, Lộ Nhi vội vàng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nam tử nhìn qua không tới hai mươi tuổi đi tới, ánh mắt trêu đùa thẳng tắp quan sát Lộ Nhi, cuối cùng rơi trên bụng nàng, càn rỡ nhìn . . . . . .
“Người đẹp trai, mẹ ngươi chưa nói với ngươi, nhìn chằm chằm một cô gái như vậy rất không lễ phép sao?”
Lộ Nhi không vui chu miệng lên, người này là ai, cũng quá càn rỡ. Coi như chưa nhìn thấy mỹ nữ, cũng không cần nhìn nàng trắng trợn như vậy chứ?
Nếu như theo đó vẫn là không đúng, đứa bé trong bụng nàng cũng sắp sáu tháng rồi, mà hắn nói là ba năm trước đây. . . . . .
“Tiểu thư, tiểu thư, ăn cơm. . . . . .”
Tuệ Nhi đã bưng đồ tới, là một chút đồ ăn nhẹ, còn có một chén cháo.
“Này. . . . . . ăn cái này?”
Một chút đồ ăn như vậy, người nơi này sẽ không phải ăn ít như vậy chứ? Mà nhìn kỹ chén kia a, ít ỏi, ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng.
“Tiểu thư, lúc này không phải là lúc ăn cơm, phải đợi một lát mới. . . . . .”
Tuệ Nhi cúi đầu, nàng đi trong phòng bếp tìm đến nhiều đồ như vậy, khoảng một canh giờ nữa mới tới giờ dùng bữa. Tiểu thư vừa đến bối cảnh gì cũng không có, nữ đầu bếp cũng không thiên vị.
“Ta còn tưởng rằng là nuôi chim chứ? Quên đi, ta ăn trước lấp cái bụng đã. . . .”
Lộ Nhi thở dài, hai ba lần liền đem đồ quét trong bụng, cũng không biết đồ ăn tới chỗ nào rồi, ăn được hẳn là một chút cảm giác cũng không có.
“Tiểu thư, các chủ tử trong Vương phủ đều ở đây cùng nhau dùng cơm, có điều là ăn trưa ăn hơi trễ, chờ Vương gia hạ triều trở lại mới có thể ăn cơm . . . . . .”
Cái gì, hạ triều? Hoàng thượng lão nhân nếu có chuyện gì làm trễ nải, một đại gia đình chẳng phải là đều chết đói theo?
“Vậy Tuệ Nhi, nha đầu thì sao? Nha đầu có phải không cần chờ Vương gia trở lại mới được ăn cơm hay không?”
Không đói bụng nữa rồi, bụng cũng sẽ không kêu, Lộ Nhi nghĩ tới về sau muốn làm cái gì? Có muốn làm nha đầu hay không?
“Tuệ Nhi, đây là. . . . . .”
Tuệ Nhi còn chưa có trả lời, một giọng nam trong trẻo liền truyền tới, Lộ Nhi vội vàng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nam tử nhìn qua không tới hai mươi tuổi đi tới, ánh mắt trêu đùa thẳng tắp quan sát Lộ Nhi, cuối cùng rơi trên bụng nàng, càn rỡ nhìn . . . . . .
“Người đẹp trai, mẹ ngươi chưa nói với ngươi, nhìn chằm chằm một cô gái như vậy rất không lễ phép sao?”
Lộ Nhi không vui chu miệng lên, người này là ai, cũng quá càn rỡ. Coi như chưa nhìn thấy mỹ nữ, cũng không cần nhìn nàng trắng trợn như vậy chứ?
/1138
|