Haiz, bị một sát thủ để mắt tới, thật không biết nàng còn có thể sống thêm bao lâu nữa!
Nhớ thì sao mà không nhớ thì sao?
Bây giờ trong cái nhà này, ban ngày ban mặt sát thủ cũng có thể tiến vào, có lẽ là cái mạng nhỏ của nàng thật không sống được bao lâu!
“Tốt, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chờ cô!”
Khóe miệng của hắn chợt cong lên, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đứng dậy:
“Bọn họ đã ra một vạn lượng, Lộ Nhi, cô nên cẩn thận một chút. . . . . .”
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Lộ Nhi, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, Cô Ưng đã không thấy tung tích!
Hắn đi rồi?
Lại không giết nàng?
Sờ sờ cổ của mình, giống như vẫn còn tốt, Lộ Nhi chưa tin, lại hung ác véo bắp đùi một cái ——
Thật là đau!
Thì ra nàng thật sự không sao, thật sự không chết!
Nhưng vừa rồi, lời nói của hắn là có ý gì?
Một vạn lượng, trời ạ mới có mấy ngày thôi, giá trị của nàng từ hai ngàn lượng trực tiếp lên cao đến một vạn lượng?
Này, việc này cũng quá kinh khủng. . . . . .
Khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, lại vừa vặn ngồi vào chỗ hắn vừa ngồi, cái ghế còn có chút ấm áp, tựa hồ có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn. . . . . .
Trên bàn, chính là chén trà hắn vừa uống.
Lộ Nhi vươn tay, sờ tới cái chén, chỉ cảm thấy, cũng rất ấm áp, nhưng. . . . . .
Hắn đi rồi, không giải thích được, không giải thích được cứ thế mà rời đi. . . . . .
Nhưng lại mang cho nàng một tin tức vô cùng khiếp sợ——
Có người vẫn muốn giết nàng, tiền thưởng đã từ hai ngàn lên tới một vạn!
Nam tử kia, hắn nói hắn gọi là Cô Ưng, hắn không giết nàng nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ không giết nàng !
Trời ạ, người ta xuyên qua được hưởng thụ mà nàng xuyên qua tại sao lại mang vạ như vậy?
Ô ô, cũng đều giống nhau một chữ xuyên, vì sao lại cách xa nhau như vậy chứ?
Nhớ thì sao mà không nhớ thì sao?
Bây giờ trong cái nhà này, ban ngày ban mặt sát thủ cũng có thể tiến vào, có lẽ là cái mạng nhỏ của nàng thật không sống được bao lâu!
“Tốt, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chờ cô!”
Khóe miệng của hắn chợt cong lên, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đứng dậy:
“Bọn họ đã ra một vạn lượng, Lộ Nhi, cô nên cẩn thận một chút. . . . . .”
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Lộ Nhi, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, Cô Ưng đã không thấy tung tích!
Hắn đi rồi?
Lại không giết nàng?
Sờ sờ cổ của mình, giống như vẫn còn tốt, Lộ Nhi chưa tin, lại hung ác véo bắp đùi một cái ——
Thật là đau!
Thì ra nàng thật sự không sao, thật sự không chết!
Nhưng vừa rồi, lời nói của hắn là có ý gì?
Một vạn lượng, trời ạ mới có mấy ngày thôi, giá trị của nàng từ hai ngàn lượng trực tiếp lên cao đến một vạn lượng?
Này, việc này cũng quá kinh khủng. . . . . .
Khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, lại vừa vặn ngồi vào chỗ hắn vừa ngồi, cái ghế còn có chút ấm áp, tựa hồ có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn. . . . . .
Trên bàn, chính là chén trà hắn vừa uống.
Lộ Nhi vươn tay, sờ tới cái chén, chỉ cảm thấy, cũng rất ấm áp, nhưng. . . . . .
Hắn đi rồi, không giải thích được, không giải thích được cứ thế mà rời đi. . . . . .
Nhưng lại mang cho nàng một tin tức vô cùng khiếp sợ——
Có người vẫn muốn giết nàng, tiền thưởng đã từ hai ngàn lên tới một vạn!
Nam tử kia, hắn nói hắn gọi là Cô Ưng, hắn không giết nàng nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ không giết nàng !
Trời ạ, người ta xuyên qua được hưởng thụ mà nàng xuyên qua tại sao lại mang vạ như vậy?
Ô ô, cũng đều giống nhau một chữ xuyên, vì sao lại cách xa nhau như vậy chứ?
/1138
|