Vậy mà nàng không hề phủ nhận?
Biết rõ kết quả sẽ như thế, nhưng khi chính tai nghe được trong lòng Khánh Vương vẫn rất đau xót ——
Lộ Nhi, tại sao phải tuyệt tình như vậy, dù là nàng cho ta một chút xíu hi vọng, dù là gạt ta cũng được!
Nhưng nàng không gạt hắn, thanh âm của nàng rất dứt khoát, dường như không hề đắn đo suy xét.
“Nhưng Vương gia, Lộ Nhi vĩnh viễn nhớ đến sự quan tâm của ngài đối với Lộ Nhi lúc đó. . . . . .”
Bảo Bảo trợn mắt một cái, chuyện xảy ra giữa mẹ và Khánh Vương hắn không hiểu, nhưng hắn từng nghe nói lúc ấy vì cứu mẹ, Khánh Vương thiếu chút nữa đã không thể đứng lên nổi!
Nhưng ——
Nhưng không phải mẹ cũng dùng máu của mình cho Khánh Vương bồi bổ thân thể sao? Chẳng lẽ chuyện này không tính?
Aiz, mẹ quá mềm lòng, lúc này mẹ nên nói dứt khoát một chút.
“Nương, tại sao hoàng thúc cũng tới?”
Đột nhiên có thanh âm trẻ con làm cho Khánh Vương một phen kinh ngạc, Bảo Bảo, sao nó cũng ở đây?
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Khánh Vương, Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn hắn ——
Ngay từ đầu hai mắt hoàng thúc đều nhìn chằm chằm vào mẹ, đã lúc nào thì chú ý tới người khác chứ?
Khánh Vương lúng túng cười một tiếng, nhưng Bảo Bảo đã lên tiếng, hắn cũng không tiện nói chuyện với Lộ Nhi, hắn đi tới trước mặt Bảo Bảo, thanh âm rất nhu hòa:
“Bảo Bảo, đang làm gì đấy?”
“Giúp cha sửa sang lại tấu chương nha. Cha quá mệt mỏi, cho nên con cùng nương giúp cha một tay. . . . . .”
Cái này cũng đúng, trước đây đều là hắn và Hiên Vương giúp Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng lại chưa tới, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng tới đây một chuyến, căn bản rất ít khi lộ diện ở đây.
Lượng công việc của ba người áp trên một người, không mệt mới lạ.
“Bảo Bảo, con xem hiểu không?”
Kinh ngạc nhìn đứa cháu này, hắn đã từng nghe qua rất nhiều công lao to lớn của nó nhưng. . .
Biết rõ kết quả sẽ như thế, nhưng khi chính tai nghe được trong lòng Khánh Vương vẫn rất đau xót ——
Lộ Nhi, tại sao phải tuyệt tình như vậy, dù là nàng cho ta một chút xíu hi vọng, dù là gạt ta cũng được!
Nhưng nàng không gạt hắn, thanh âm của nàng rất dứt khoát, dường như không hề đắn đo suy xét.
“Nhưng Vương gia, Lộ Nhi vĩnh viễn nhớ đến sự quan tâm của ngài đối với Lộ Nhi lúc đó. . . . . .”
Bảo Bảo trợn mắt một cái, chuyện xảy ra giữa mẹ và Khánh Vương hắn không hiểu, nhưng hắn từng nghe nói lúc ấy vì cứu mẹ, Khánh Vương thiếu chút nữa đã không thể đứng lên nổi!
Nhưng ——
Nhưng không phải mẹ cũng dùng máu của mình cho Khánh Vương bồi bổ thân thể sao? Chẳng lẽ chuyện này không tính?
Aiz, mẹ quá mềm lòng, lúc này mẹ nên nói dứt khoát một chút.
“Nương, tại sao hoàng thúc cũng tới?”
Đột nhiên có thanh âm trẻ con làm cho Khánh Vương một phen kinh ngạc, Bảo Bảo, sao nó cũng ở đây?
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Khánh Vương, Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn hắn ——
Ngay từ đầu hai mắt hoàng thúc đều nhìn chằm chằm vào mẹ, đã lúc nào thì chú ý tới người khác chứ?
Khánh Vương lúng túng cười một tiếng, nhưng Bảo Bảo đã lên tiếng, hắn cũng không tiện nói chuyện với Lộ Nhi, hắn đi tới trước mặt Bảo Bảo, thanh âm rất nhu hòa:
“Bảo Bảo, đang làm gì đấy?”
“Giúp cha sửa sang lại tấu chương nha. Cha quá mệt mỏi, cho nên con cùng nương giúp cha một tay. . . . . .”
Cái này cũng đúng, trước đây đều là hắn và Hiên Vương giúp Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng lại chưa tới, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng tới đây một chuyến, căn bản rất ít khi lộ diện ở đây.
Lượng công việc của ba người áp trên một người, không mệt mới lạ.
“Bảo Bảo, con xem hiểu không?”
Kinh ngạc nhìn đứa cháu này, hắn đã từng nghe qua rất nhiều công lao to lớn của nó nhưng. . .
/1138
|