Ca ca bận rộn, nương cũng cực kỳ bận rộn, hình như chỉ có một mình cậu tương đối ung dung!
“Bối Bối à, nương giao cho con một nhiệm vụ vinh quang nhé?”
Bối Bối vội vàng gật đầu, nhiệm vụ nương giao, nhất định là rất thú vị.
“Con đứng ở cửa chờ cha, khi nào cha về thì dẫn cha đén bên hồ nước nhé . . . .”
A, chỉ có chút chuyện nhỏ này à! Bối Bối có chút thất vọng nhưng hiện tại nương rất bận nha, cậu chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài.
“Nương, nương chuẩn bị đến đâu rồi?”
Nhìn Bối Bối không cam lòng đi ra ngoài, Bảo Bảo mới đi tới, kiễng chân nhìn đồ trên bàn.
“Ừm, cũng tương đối. . . . . .”
Lộ Nhi vui vẻ nhìn thành quả của mình, xem sắc trời hiện tại chắc hẳn cũng đến lúc Hiên Vương hạ triều rồi, nàng vội vàng gọi người mang ra.
“Bảo Bảo, nếu không thì gọi thêm Ngưu thúc đi, dù sao cũng ít người, phải ăn cùng nhau mới vui vẻ a . . . . .”
Đi được nửa đường, Lộ Nhi chợt nói.
“Mẹ, chắc chắn Ngưu thúc sẽ không tới, đây là bữa ăn gia đình, thúc ấy tới làm gì?”
Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, ngữ khí rất khẳng định.
“Bảo Bảo, bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, lúc ấy nếu như không phải có hai người họ, hai mẹ con chúng ta đã . . . . .”
Được người giúp đỡ dù chỉ một chút cũng phải dùng sông lớn để trả, huống chi đối với mình mà nói, bọn họ lại là ân nhân cứu mạng.
“Mẹ, mẹ kể lại chuyện khi đó được không. . . . . .”
Hắn vẫn luôn biết hai người Ngưu thúc là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng chuyện năm đó hắn lại không biết tường tận.
“Bảo Bảo, chuyện đã qua nhắc lại làm gì?”
Nếu không phải vì mấy vị thuốc lần này, có lẽ nàng cùng Hướng Quân vĩnh viễn sẽ không có liên quan gì đi?
“Bối Bối à, nương giao cho con một nhiệm vụ vinh quang nhé?”
Bối Bối vội vàng gật đầu, nhiệm vụ nương giao, nhất định là rất thú vị.
“Con đứng ở cửa chờ cha, khi nào cha về thì dẫn cha đén bên hồ nước nhé . . . .”
A, chỉ có chút chuyện nhỏ này à! Bối Bối có chút thất vọng nhưng hiện tại nương rất bận nha, cậu chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài.
“Nương, nương chuẩn bị đến đâu rồi?”
Nhìn Bối Bối không cam lòng đi ra ngoài, Bảo Bảo mới đi tới, kiễng chân nhìn đồ trên bàn.
“Ừm, cũng tương đối. . . . . .”
Lộ Nhi vui vẻ nhìn thành quả của mình, xem sắc trời hiện tại chắc hẳn cũng đến lúc Hiên Vương hạ triều rồi, nàng vội vàng gọi người mang ra.
“Bảo Bảo, nếu không thì gọi thêm Ngưu thúc đi, dù sao cũng ít người, phải ăn cùng nhau mới vui vẻ a . . . . .”
Đi được nửa đường, Lộ Nhi chợt nói.
“Mẹ, chắc chắn Ngưu thúc sẽ không tới, đây là bữa ăn gia đình, thúc ấy tới làm gì?”
Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, ngữ khí rất khẳng định.
“Bảo Bảo, bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, lúc ấy nếu như không phải có hai người họ, hai mẹ con chúng ta đã . . . . .”
Được người giúp đỡ dù chỉ một chút cũng phải dùng sông lớn để trả, huống chi đối với mình mà nói, bọn họ lại là ân nhân cứu mạng.
“Mẹ, mẹ kể lại chuyện khi đó được không. . . . . .”
Hắn vẫn luôn biết hai người Ngưu thúc là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng chuyện năm đó hắn lại không biết tường tận.
“Bảo Bảo, chuyện đã qua nhắc lại làm gì?”
Nếu không phải vì mấy vị thuốc lần này, có lẽ nàng cùng Hướng Quân vĩnh viễn sẽ không có liên quan gì đi?
/1138
|