Diệp Bùi Thanh vội vàng trấn an nói: Một đại nam nhân như ngươi sao có thể sinh con được? Lão thái thái hồ đồ rồi.
Thập Tam như cũ túm áo hắn, tức giận khó nén: Rốt cuộc ngươi đã nói gì với lão thái thái? Cho dù lấy ta làm lá chắn cũng không thể nói hươu nói vượn chứ. Ngươi thực sự coi ta là nữ nhân có phải không?
Diệp Bùi Thanh nịnh nọt: Ngươi có phải nam nhân hay không chẳng lẽ ta không biết? Tối hôm qua còn bắn lên người ta đó.
Thập Tam hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Bùi Thanh ôm y: Ngươi có muốn sống cả đời với ta, không có ai khác?
Ngươi là thế tử của Mục Quốc công, không có con cháu sao được? Cho dù ta muốn độc chiếm ngươi cũng phải có chừng mực.
Diệp Bùi Thanh kéo y ngồi xuống: Ngươi không muốn độc chiếm ta, ta vẫn muốn thao ngươi. Ngươi không biết, hoa cúc của ngươi quả thực là vưu vật thế gian, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nói xong lại ngạnh, cởi quần Thập Tam: Để ta đi vào rồi chúng ta tâm sự tiếp.
Thập Tam tức giận định bỏ đi, nhưng bị Diệp Bùi Thanh ôm chặt lấy thắt lưng, ép y quay lưng về phía mình ngồi trên đùi. Ngay sau đó thứ cứng rắn thô to kia liền đẩy vào.
Nóng vội thì khó thành, Diệp Bùi Thanh đẩy thật lâu mà chỉ nhét vào được chút ít, sốt ruột nói: Tối hôm qua đã làm hai lần, giờ lại chặt như vậy. Sao phiền thế chứ?
Thập Tam đau đến mức đổ mồ hôi, cắn răng nói: Ngại phiền thì đừng làm nữa.
Sao có thể? Hôm nay mới vừa cùng ngươi nhận thân, kiểu gì cũng phải chúc mừng.
Nhận thân cái gì?
Mất thất lớn khí lực, Diệp Bùi Thanh mới miễn cưỡng nhét vào, thở phào nhẹ nhõm. Hắn tựa đầu lên bả vai Thập Tam, nhẹ nhàng kêu một tiếng: Sư huynh. Vừa hôn cổ, vừa dùng sức động.
Ngươi gọi ta là gì?
Diệp Bùi Thanh gắt gao ôm thắt lưng của y, từ dưới lên trên hung hăng thẳng tiến: Sư phụ nói võ công của ngươi do ông dạy, ngươi lại lớn hơn ta hai tuổi. Ngươi không phải sư huynh của ta thì là gì? Nghĩ kỹ ra, trước đây ta và ngươi đã từng gặp qua một lần.
Thập Tam buồn bực nói: Sao ta không biết?
Năm ấy ta mười hai tuổi, bị sư phụ bắt đi, nhốt trên núi đặt nền móng. Khi ấy ta vẫn là một công tử ca, không chịu được khổ khóc suốt ngày, khóc đã thì bị sư phụ đánh. Khi ấy ngươi tới bàn giao nhiệm vụ với sư phụ, mấy tháng qua ta chưa từng trông thấy người nào khác, bèn trốn đi lén nhìn ngươi. Ta nhớ rõ, lúc đó ổng gọi ngươi là Thập Tam.
...Sau đó thì sao?
Sau đó ngươi phải xuống núi, ta chạy theo ngươi một đoạn, kết quả vấp ngã lăn xuống bậc thang khiến cả người bị thương, được sư phụ cứu, còn đánh cho ta một trận.
Thập Tam bó tay: Lúc ấy ngươi hy vọng ta cứu ngươi ra ngoài?
Không, lúc ấy ta thầm nghĩ phải luyện được một thân võ công như ngươi vậy, bay tới bay lui.
Một cú húc mạnh vào thật sâu, tất cả đều tiết vào trong cơ thể y.
Hai người nằm trên giường thở dốc.
Diệp Bùi Thanh ôm y vào lòng, khuôn mặt anh tuấn vùi vào bờ vai y: Tiểu Dụ Đầu sư huynh thân mến, ngươi phải thề không được rời khỏi ta.
Thập Tam đối với những lời tâm tình kiểu vậy cực kỳ xấu hổ, cứng ngắc nói: Chỉ cần không chết sẽ không rời khỏi ngươi.
Trong phòng mờ tối, thân thể hai người giao triền, ôm lấy nhau hưởng thụ dư vị sau cùng. Thập Tam nghĩ thầm: vốn y muốn tới thảo phạt tên sắc lang này, vì sao ù ù cạc cạc bị hắn làm một lần, lại còn cùng hắn ngọt ngào ấm áp như vậy?
Thập Tam nhíu mày ngồi dậy nói: Rốt cuộc ngươi định thế nào? Con cái ấy?
Diệp Bùi Thanh cũng ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêm túc nói: Ngươi cảm thấy Tấn Thanh thế nào?
Thập Tam thoáng trầm ngâm: Cũng không tệ lắm, coi như chính trực biết phấn đấu.
Nếu để nó làm phu quân của Nghiên Kỳ thì sao?
Thập Tam sửng sốt: Tấn Thanh gia thế tốt, thân phận cao, Nghiên Kỳ chẳng qua là con gái tội thần, còn một thân nô tịch, hai đứa không xứng.
Diệp Bùi Thanh kiên trì, cẩn thận vuốt ve Thập Tam trong lòng: Ta nói với ngươi một việc, ngươi đừng tức giận.
Chuyện gì?
Mấy tháng trước ta để Tấn Thanh chiếu cố cả nhà Quý thị, xem bọn họ có cần cái gì, thì chăm lo đầy đủ. Không ngờ Tấn Thanh tiếp xúc nhiều lần với Nghiên Kỳ, hai bên đều vừa ý nhau. Minh phu nhân liền tới cửa tìm ta, hỏi có thể đặt hôn sự với Nghiên Kì hay không, đợi sau khi Tấn Thanh cưới chính thê, sẽ thú Nghiên Kỳ về làm thiếp. Ta biết ngươi xem trọng một nhà Quý thị, nhất định không cho Nghiên Kỳ làm thiếp, bèn một mực từ chối. Vốn tưởng chuyện này đã xong, ai ngờ Tấn Thanh lại tới cầu ta, nói làm chính thê cũng được. Tấn Thanh là thế gia công tử, hai đứa nó môn không đăng hộ không đối, Minh phu nhân cũng nhất quyết không muốn, ta liền răn dạy hắn một chút, bảo hắn không thể sa vào nhi nữ tình trường.
...Thế mà lại có việc như vậy.
Sau đó ngươi có nói Nghiên Kỳ là thân muội muội của người, ta bèn có chút hối hận. Tương lai sau khi Thái tử đăng cơ, ta có thể thỉnh chỉ vì nhạc mẫu sửa lại án xử sai, rồi cầu xin Thánh Thượng tứ hôn cho Nghiên Kỳ và Tấn Thanh. Nếu vậy, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Có phải không?
...Đó đúng là chuyện tốt.
Diệp Bùi Thanh bất chấp nói: Ta lại nói với ngươi một việc, ngươi đừng tức giận.
Thập Tam nhíu mày: Chuyện gì?
Diệp Bùi Thanh nói: Sau khi ta quyết định, định đến tìm Tấn Thanh bàn chuyện này, Tấn Thanh liền quỳ xuống trước mặt ta. Hoá ra hắn cùng Nghiên Kỳ bị chia rẻ mà chịu không nổi, liền gạo nấu thành cơm. Hiện tại...Nghiên Kỳ đã có mang hai tháng rồi.
Thập Tam sửng sốt, tức giận nhảy dựng lên: Cái gì?! Vì sao không ai nói cho ta biết?
Diệp Bùi Thanh vội vàng trấn an: Khoảng thời gian trước ngươi không thể xuất môn, ta bèn áp chế chuyện này xuống. Ta đã hung hăng đánh cho Tấn Thanh một trận, chân nó gần gãy rồi.
Thập Tam tức giận nói: Người Tùng gia chúng ta chẳng lẽ nhất định phải để người Diệp gia các ngươi khi dễ hay sao? Sau nay Nghiên Kỳ có thể gả được cho ai chứ?
Diệp Bùi Thanh vừa nghe lời này cũng có chút mất hứng: Nam nhân Diệp gia chúng ta sẽ không biết làm cái gì khác, đều là sắc lang, khi dễ huynh muội các ngươi! Huynh muội các ngươi đều là tiên nhân hạ phàm, phàm phu tục tử như chúng ta không xứng!
Thập Tam nhíu mày hòi: Giờ phải làm thế nào?
Diệp Bùi Thanh thoáng dịu đi: Ta nghĩ thế này. Tương lai tân hoàng đăng cơ, ta sẽ thỉnh chỉ vì nhạc mẫu sửa lại án sai, tứ hôn cho Nghiên Kỳ. Cưới hỏi đàng hoàng, đường đường chính chính thú nàng ta qua cửa. Ngươi xem có được không? Về phần đứa bé...
Thập Tam đến giờ mới hiểu ra: Lòng vòng một hồi, ý của ngươi chính là muốn lấy hài tử của Tấn Thanh và Nghiên Kỳ làm còn thừa tự, nhân tiện che giấu miệng lưỡi người đời, giữ gìn danh dự của Nghiên Kỳ, còn cho lão thái thái ôm cháu.
Diệp Bùi Thanh nói: Tiểu Dụ Đầu thật thông minh, chỉ có điều...
Vậy cũng không tất nói một đại nam nhân như ta có thể sinh con! Lão thái thái sẽ tin?! . Y muốn phát điên rồi.
Diệp Bùi Thanh vội vàng nói: Ngươi không biết, trên người Diệp gia chúng ta, bất luận nam nữ, đều có một cái bớt. Nếu ta không nói là ngươi sinh, chẳng lẽ tự nhảy ra? Nên giải thích cái bớt trên người đứa nhỏ thế nào?
Thập Tam nói: Cũng chính là phải có cái bớt, lão thái thái mới tin đây quả thực là con cháu Diệp gia.
Diệp Bùi Thanh dỗ dành: Lão thái thái bây giờ còn chưa tin ngươi sẽ sinh con, nhưng lão thái thái nói trong vòng hai năm nếu chúng ta có thể sinh ra đứa bé của Diệp gia, bà sẽ không ép ta nạp thiếp nữa. Chuyện này thực sự rất khó, nếu để đứa nhỏ tồn tại, tương lai dnh dự của Nghiên Kỳ sẽ bị hao tổn. Ngươi nhẫn tâm thấy nàng ta cả đời bị người chỉ trò, không ngẩng mặt lên được sao?
Thập Tam không đáp, lát sau mới mở miệng: Quý thị...Nương ta và Nghiên Kỳ nói thế nào?
Diệp Bùi Thanh đáp: Trượng mẫu nương vừa nghe ta nói muốn để đứa nhỏ làm con thừa tự, còn xin tứ hôn cho Nghiên Kỳ, gả cho Tấn Thanh, lúc ấy liền quỳ xuống đất. Ta nào dám nhận, bèn nói đây đều là ý của ngươi.
Thập Tam nghĩ thầm: được rồi, lại nịnh hót. Hiện tại không đáp ứng cũng không được.
Y còn nói: Đương kim Thánh Thượng nếu sống thêm tám năm mười năm nữa, chẳng lẽ Nghiên Kỳ phải đợi chừng ấy thời gian? Cho dù Thái tử rất nhanh sẽ kế vị, chẳng may khoog chịu tứ hôn, thì nên làm thế nào?
Diệp Bùi Thanh đáp: Chuyện này cứ để ta lo, ngươi phải tin ta.
Thập Tam suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc nói: Cũng chỉ có thể như vậy. Có điều ta nên giả vờ...mang thai như thế nào?
Diệp Bùi Thanh nói: Nam nhân mang thai, ai cũng chưa thấy qua, chuyện này chúng ta muốn nói thế nào cũng được. Mấy tháng sau đứa bé ra đời, lão thái thái ôm chắt trai cao hứng còn không kịp, lấy đâu ra thời gian để ý tới chuyện này?
Thập Tam không khỏi ủ rũ: Ta đây chẳng phải sẽ mang theo cái danh biết sinh con cả đời hay sao?
Diệp Bùi Thanh vội vàng trấn an: Lão thái thái tưởng ngươi sinh, còn những người khác ta đều có cách đối phó, ngươi đừng lo lắng. Lão thái thái cũng biết ngươi không thích mang cái danh ấy, bèn đáp ứng ta không nói với người khác.
Hai người lại thương nghị chi tiết thoả đáng, rốt cuộc cũng giải quyết xong mọi việc.
Diệp Bùi Thanh buông được gánh nặng trong lòng, còn nói thêm: Ta ngày đó trông thấy trượng mẫu nương, có hỏi chuyện về trượng mẫu gia. Trượng mẫu nương nói, trượng mẫu gia năm ấy có quan hệ rất tốt với Dương Uẩn. Mười năm trước Dương Uẩn ở trong cung khóc lóc om sòm lăn lộn, tựa hồ là vì một quan viên đắc tội Hoàng đế bị giết, ngươi nói xem vị quan ấy có thể chính là trượng mẫu gia hay không?
Dương Uẩn? Dương thúc thúc...
Tim Thập Tam đập nhanh: chả trách lại có cảm giác quen thuộc đến vậy với Dương Uẩn. Bản thân mình trước đây...từng gặp hắn?
Diệp Bùi Thanh nói: Tiểu Dụ Đầu, sao vậy?
Thập Tam nói: Ta muốn tìm người tra ra năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Cũng tốt, nhân cơ hội này ngươi mang theo ta làm quen một chút chuyện trong tổ chức. Nghe nói trong triều có người của tổ chức, có tất cả mấy người?
Thập Tam phục hồi lại tinh thần, lại không thể nói ra hai chữ Nhị Nhẫn , bèn nói thẳng mấy tên khác.
Diệp Bùi Thanh nhíu mày, khó chịu nói: Lý Tần? Thì ra hắn là người trong tổ chức. Ngươi có quan hệ gì với hắn?
Thập Tam muốn chọc tức hắn, liền đáp: Ta với hắn cùng vào tổ chức, ăn mặc, luyện công đều cùng một chỗ, còn ngủ cùng phòng....
Diệp Bùi Thanh đã tức đến trắng mặt: Không cho nói!
Ta còn cùng hắn làm nhiệm vụ, cùng nhau học viết chữ...
Diệp Bùi Thanh nheo mắt, đặt Thập Tam lên giường, vuốt ve đùa bỡn thứ kia: Ngươi không muốn Lý Tần sống nwuax phải không?
Thập Tam nói: Ngươi khi dễ ai cũng được, đừng khi dễ hảo hunh đệ của ta!
Ai bảo ngươi chọc tức nam nhân của mình? Hôm nay không làm tới mức khiến ngươi cầu xin tha thứ, sau này người càng ngày càng không coi ta ra gì. Dứt lời cúi đầu ngậm vào, đầu lưỡi có kỹ xảo liếm mút.
Thập Tam lần đầu tiên được hắn dùng miệng hầu hạ, xúc cảm nóng bỏng choáng hết tâm trí, nghẹn ngào nói: Thời gian không còn sớm, chẳng phải ngươi muốn vào cung dùng cơm với Thái tử? Nếu không xuất môn sẽ muộn mất.
Diệp Bùi Thanh nói: Hôm nay ngươi không gặp may rồi, ta và Thái tử đến Tụ Hương Lâu ăn cơm, thời gian còn nhiều.
Thập Tam muốn phản kháng, nhưng đã muộn. Y được ai kia hầu hạ lên tới đỉnh, tiết hết trong miệng Diệp Bùi Thanh.
Cuối cùng xong xuôi mọi sự chuẩn bị xuất môn, Diệp Bùi Thanh nói: Đêm nay không cần chờ ta, ta không về ngủ.
Ừm. Thập Tam sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu tắm rửa sạch sẽ.
Diệp Bùi Thanh cúi đầu hôn y, xoay người đi mất.
...
Tụ Hương Lâu nổi tiếng với món vịt nướng, da giòn thịt nộn, là kinh thành nhất tuyệt.
Nhã gian trong tầng cao nhất rất ít khi mở cửa, hiện tại bên trong lại có hai người đang ngồi, một người mặc một thân nguyệt sắc hoa sam, một người mặc thường phục màu lam. Trên bàn trước mặt hai người bầy đầy thức ăn và rượu ngon, một con vịt nướng giòn, cộng thêm một vò bách niên giai tửu.
Vài chén rượu xuống bụng, Thái tử cảm thấy có thể nhắc tới chính sự, nhẹ nhàng nói: Chuyện ngày đó xin Diệp tướng quân suy xét, Diệp tướng quân cảm thấy thế nào?
Diệp Bùi Thanh cười nói: Thái tử yên tâm, hết thảy đã an bài ổn thoả, ít ngày nữa sẽ để Mai Úc tiến cung.
Thái tử giả ý nói: Vì nghiệp lớn, Diệp tướng quân chịu hi sinh phu nhân của mình, khiến người ta kính nể.
Diệp Bùi Thanh nói: Đại trượng phu lo gì không lấy được vợ? Người làm đại sự, cầm được thì cũng buông được.
Thái tử thử thăm dò: Có điều không biết Mai Bình sự nghĩ thế nào? Đến lúc ấy chỉ mành treo chuông, có thể một kích mà trúng hay không?
Mai Úc một lòng với ta, hơn nữa tính cách cương liệt, Hoàng đế lần này tất mất mạng. Thái tử không cần lo lắng, chỉ để ý an bài Uông Chí cho tốt.
Hai người nhìn nhau cười, nâng chén đối ẩm.
h
Thập Tam như cũ túm áo hắn, tức giận khó nén: Rốt cuộc ngươi đã nói gì với lão thái thái? Cho dù lấy ta làm lá chắn cũng không thể nói hươu nói vượn chứ. Ngươi thực sự coi ta là nữ nhân có phải không?
Diệp Bùi Thanh nịnh nọt: Ngươi có phải nam nhân hay không chẳng lẽ ta không biết? Tối hôm qua còn bắn lên người ta đó.
Thập Tam hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Bùi Thanh ôm y: Ngươi có muốn sống cả đời với ta, không có ai khác?
Ngươi là thế tử của Mục Quốc công, không có con cháu sao được? Cho dù ta muốn độc chiếm ngươi cũng phải có chừng mực.
Diệp Bùi Thanh kéo y ngồi xuống: Ngươi không muốn độc chiếm ta, ta vẫn muốn thao ngươi. Ngươi không biết, hoa cúc của ngươi quả thực là vưu vật thế gian, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nói xong lại ngạnh, cởi quần Thập Tam: Để ta đi vào rồi chúng ta tâm sự tiếp.
Thập Tam tức giận định bỏ đi, nhưng bị Diệp Bùi Thanh ôm chặt lấy thắt lưng, ép y quay lưng về phía mình ngồi trên đùi. Ngay sau đó thứ cứng rắn thô to kia liền đẩy vào.
Nóng vội thì khó thành, Diệp Bùi Thanh đẩy thật lâu mà chỉ nhét vào được chút ít, sốt ruột nói: Tối hôm qua đã làm hai lần, giờ lại chặt như vậy. Sao phiền thế chứ?
Thập Tam đau đến mức đổ mồ hôi, cắn răng nói: Ngại phiền thì đừng làm nữa.
Sao có thể? Hôm nay mới vừa cùng ngươi nhận thân, kiểu gì cũng phải chúc mừng.
Nhận thân cái gì?
Mất thất lớn khí lực, Diệp Bùi Thanh mới miễn cưỡng nhét vào, thở phào nhẹ nhõm. Hắn tựa đầu lên bả vai Thập Tam, nhẹ nhàng kêu một tiếng: Sư huynh. Vừa hôn cổ, vừa dùng sức động.
Ngươi gọi ta là gì?
Diệp Bùi Thanh gắt gao ôm thắt lưng của y, từ dưới lên trên hung hăng thẳng tiến: Sư phụ nói võ công của ngươi do ông dạy, ngươi lại lớn hơn ta hai tuổi. Ngươi không phải sư huynh của ta thì là gì? Nghĩ kỹ ra, trước đây ta và ngươi đã từng gặp qua một lần.
Thập Tam buồn bực nói: Sao ta không biết?
Năm ấy ta mười hai tuổi, bị sư phụ bắt đi, nhốt trên núi đặt nền móng. Khi ấy ta vẫn là một công tử ca, không chịu được khổ khóc suốt ngày, khóc đã thì bị sư phụ đánh. Khi ấy ngươi tới bàn giao nhiệm vụ với sư phụ, mấy tháng qua ta chưa từng trông thấy người nào khác, bèn trốn đi lén nhìn ngươi. Ta nhớ rõ, lúc đó ổng gọi ngươi là Thập Tam.
...Sau đó thì sao?
Sau đó ngươi phải xuống núi, ta chạy theo ngươi một đoạn, kết quả vấp ngã lăn xuống bậc thang khiến cả người bị thương, được sư phụ cứu, còn đánh cho ta một trận.
Thập Tam bó tay: Lúc ấy ngươi hy vọng ta cứu ngươi ra ngoài?
Không, lúc ấy ta thầm nghĩ phải luyện được một thân võ công như ngươi vậy, bay tới bay lui.
Một cú húc mạnh vào thật sâu, tất cả đều tiết vào trong cơ thể y.
Hai người nằm trên giường thở dốc.
Diệp Bùi Thanh ôm y vào lòng, khuôn mặt anh tuấn vùi vào bờ vai y: Tiểu Dụ Đầu sư huynh thân mến, ngươi phải thề không được rời khỏi ta.
Thập Tam đối với những lời tâm tình kiểu vậy cực kỳ xấu hổ, cứng ngắc nói: Chỉ cần không chết sẽ không rời khỏi ngươi.
Trong phòng mờ tối, thân thể hai người giao triền, ôm lấy nhau hưởng thụ dư vị sau cùng. Thập Tam nghĩ thầm: vốn y muốn tới thảo phạt tên sắc lang này, vì sao ù ù cạc cạc bị hắn làm một lần, lại còn cùng hắn ngọt ngào ấm áp như vậy?
Thập Tam nhíu mày ngồi dậy nói: Rốt cuộc ngươi định thế nào? Con cái ấy?
Diệp Bùi Thanh cũng ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêm túc nói: Ngươi cảm thấy Tấn Thanh thế nào?
Thập Tam thoáng trầm ngâm: Cũng không tệ lắm, coi như chính trực biết phấn đấu.
Nếu để nó làm phu quân của Nghiên Kỳ thì sao?
Thập Tam sửng sốt: Tấn Thanh gia thế tốt, thân phận cao, Nghiên Kỳ chẳng qua là con gái tội thần, còn một thân nô tịch, hai đứa không xứng.
Diệp Bùi Thanh kiên trì, cẩn thận vuốt ve Thập Tam trong lòng: Ta nói với ngươi một việc, ngươi đừng tức giận.
Chuyện gì?
Mấy tháng trước ta để Tấn Thanh chiếu cố cả nhà Quý thị, xem bọn họ có cần cái gì, thì chăm lo đầy đủ. Không ngờ Tấn Thanh tiếp xúc nhiều lần với Nghiên Kỳ, hai bên đều vừa ý nhau. Minh phu nhân liền tới cửa tìm ta, hỏi có thể đặt hôn sự với Nghiên Kì hay không, đợi sau khi Tấn Thanh cưới chính thê, sẽ thú Nghiên Kỳ về làm thiếp. Ta biết ngươi xem trọng một nhà Quý thị, nhất định không cho Nghiên Kỳ làm thiếp, bèn một mực từ chối. Vốn tưởng chuyện này đã xong, ai ngờ Tấn Thanh lại tới cầu ta, nói làm chính thê cũng được. Tấn Thanh là thế gia công tử, hai đứa nó môn không đăng hộ không đối, Minh phu nhân cũng nhất quyết không muốn, ta liền răn dạy hắn một chút, bảo hắn không thể sa vào nhi nữ tình trường.
...Thế mà lại có việc như vậy.
Sau đó ngươi có nói Nghiên Kỳ là thân muội muội của người, ta bèn có chút hối hận. Tương lai sau khi Thái tử đăng cơ, ta có thể thỉnh chỉ vì nhạc mẫu sửa lại án xử sai, rồi cầu xin Thánh Thượng tứ hôn cho Nghiên Kỳ và Tấn Thanh. Nếu vậy, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Có phải không?
...Đó đúng là chuyện tốt.
Diệp Bùi Thanh bất chấp nói: Ta lại nói với ngươi một việc, ngươi đừng tức giận.
Thập Tam nhíu mày: Chuyện gì?
Diệp Bùi Thanh nói: Sau khi ta quyết định, định đến tìm Tấn Thanh bàn chuyện này, Tấn Thanh liền quỳ xuống trước mặt ta. Hoá ra hắn cùng Nghiên Kỳ bị chia rẻ mà chịu không nổi, liền gạo nấu thành cơm. Hiện tại...Nghiên Kỳ đã có mang hai tháng rồi.
Thập Tam sửng sốt, tức giận nhảy dựng lên: Cái gì?! Vì sao không ai nói cho ta biết?
Diệp Bùi Thanh vội vàng trấn an: Khoảng thời gian trước ngươi không thể xuất môn, ta bèn áp chế chuyện này xuống. Ta đã hung hăng đánh cho Tấn Thanh một trận, chân nó gần gãy rồi.
Thập Tam tức giận nói: Người Tùng gia chúng ta chẳng lẽ nhất định phải để người Diệp gia các ngươi khi dễ hay sao? Sau nay Nghiên Kỳ có thể gả được cho ai chứ?
Diệp Bùi Thanh vừa nghe lời này cũng có chút mất hứng: Nam nhân Diệp gia chúng ta sẽ không biết làm cái gì khác, đều là sắc lang, khi dễ huynh muội các ngươi! Huynh muội các ngươi đều là tiên nhân hạ phàm, phàm phu tục tử như chúng ta không xứng!
Thập Tam nhíu mày hòi: Giờ phải làm thế nào?
Diệp Bùi Thanh thoáng dịu đi: Ta nghĩ thế này. Tương lai tân hoàng đăng cơ, ta sẽ thỉnh chỉ vì nhạc mẫu sửa lại án sai, tứ hôn cho Nghiên Kỳ. Cưới hỏi đàng hoàng, đường đường chính chính thú nàng ta qua cửa. Ngươi xem có được không? Về phần đứa bé...
Thập Tam đến giờ mới hiểu ra: Lòng vòng một hồi, ý của ngươi chính là muốn lấy hài tử của Tấn Thanh và Nghiên Kỳ làm còn thừa tự, nhân tiện che giấu miệng lưỡi người đời, giữ gìn danh dự của Nghiên Kỳ, còn cho lão thái thái ôm cháu.
Diệp Bùi Thanh nói: Tiểu Dụ Đầu thật thông minh, chỉ có điều...
Vậy cũng không tất nói một đại nam nhân như ta có thể sinh con! Lão thái thái sẽ tin?! . Y muốn phát điên rồi.
Diệp Bùi Thanh vội vàng nói: Ngươi không biết, trên người Diệp gia chúng ta, bất luận nam nữ, đều có một cái bớt. Nếu ta không nói là ngươi sinh, chẳng lẽ tự nhảy ra? Nên giải thích cái bớt trên người đứa nhỏ thế nào?
Thập Tam nói: Cũng chính là phải có cái bớt, lão thái thái mới tin đây quả thực là con cháu Diệp gia.
Diệp Bùi Thanh dỗ dành: Lão thái thái bây giờ còn chưa tin ngươi sẽ sinh con, nhưng lão thái thái nói trong vòng hai năm nếu chúng ta có thể sinh ra đứa bé của Diệp gia, bà sẽ không ép ta nạp thiếp nữa. Chuyện này thực sự rất khó, nếu để đứa nhỏ tồn tại, tương lai dnh dự của Nghiên Kỳ sẽ bị hao tổn. Ngươi nhẫn tâm thấy nàng ta cả đời bị người chỉ trò, không ngẩng mặt lên được sao?
Thập Tam không đáp, lát sau mới mở miệng: Quý thị...Nương ta và Nghiên Kỳ nói thế nào?
Diệp Bùi Thanh đáp: Trượng mẫu nương vừa nghe ta nói muốn để đứa nhỏ làm con thừa tự, còn xin tứ hôn cho Nghiên Kỳ, gả cho Tấn Thanh, lúc ấy liền quỳ xuống đất. Ta nào dám nhận, bèn nói đây đều là ý của ngươi.
Thập Tam nghĩ thầm: được rồi, lại nịnh hót. Hiện tại không đáp ứng cũng không được.
Y còn nói: Đương kim Thánh Thượng nếu sống thêm tám năm mười năm nữa, chẳng lẽ Nghiên Kỳ phải đợi chừng ấy thời gian? Cho dù Thái tử rất nhanh sẽ kế vị, chẳng may khoog chịu tứ hôn, thì nên làm thế nào?
Diệp Bùi Thanh đáp: Chuyện này cứ để ta lo, ngươi phải tin ta.
Thập Tam suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc nói: Cũng chỉ có thể như vậy. Có điều ta nên giả vờ...mang thai như thế nào?
Diệp Bùi Thanh nói: Nam nhân mang thai, ai cũng chưa thấy qua, chuyện này chúng ta muốn nói thế nào cũng được. Mấy tháng sau đứa bé ra đời, lão thái thái ôm chắt trai cao hứng còn không kịp, lấy đâu ra thời gian để ý tới chuyện này?
Thập Tam không khỏi ủ rũ: Ta đây chẳng phải sẽ mang theo cái danh biết sinh con cả đời hay sao?
Diệp Bùi Thanh vội vàng trấn an: Lão thái thái tưởng ngươi sinh, còn những người khác ta đều có cách đối phó, ngươi đừng lo lắng. Lão thái thái cũng biết ngươi không thích mang cái danh ấy, bèn đáp ứng ta không nói với người khác.
Hai người lại thương nghị chi tiết thoả đáng, rốt cuộc cũng giải quyết xong mọi việc.
Diệp Bùi Thanh buông được gánh nặng trong lòng, còn nói thêm: Ta ngày đó trông thấy trượng mẫu nương, có hỏi chuyện về trượng mẫu gia. Trượng mẫu nương nói, trượng mẫu gia năm ấy có quan hệ rất tốt với Dương Uẩn. Mười năm trước Dương Uẩn ở trong cung khóc lóc om sòm lăn lộn, tựa hồ là vì một quan viên đắc tội Hoàng đế bị giết, ngươi nói xem vị quan ấy có thể chính là trượng mẫu gia hay không?
Dương Uẩn? Dương thúc thúc...
Tim Thập Tam đập nhanh: chả trách lại có cảm giác quen thuộc đến vậy với Dương Uẩn. Bản thân mình trước đây...từng gặp hắn?
Diệp Bùi Thanh nói: Tiểu Dụ Đầu, sao vậy?
Thập Tam nói: Ta muốn tìm người tra ra năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Cũng tốt, nhân cơ hội này ngươi mang theo ta làm quen một chút chuyện trong tổ chức. Nghe nói trong triều có người của tổ chức, có tất cả mấy người?
Thập Tam phục hồi lại tinh thần, lại không thể nói ra hai chữ Nhị Nhẫn , bèn nói thẳng mấy tên khác.
Diệp Bùi Thanh nhíu mày, khó chịu nói: Lý Tần? Thì ra hắn là người trong tổ chức. Ngươi có quan hệ gì với hắn?
Thập Tam muốn chọc tức hắn, liền đáp: Ta với hắn cùng vào tổ chức, ăn mặc, luyện công đều cùng một chỗ, còn ngủ cùng phòng....
Diệp Bùi Thanh đã tức đến trắng mặt: Không cho nói!
Ta còn cùng hắn làm nhiệm vụ, cùng nhau học viết chữ...
Diệp Bùi Thanh nheo mắt, đặt Thập Tam lên giường, vuốt ve đùa bỡn thứ kia: Ngươi không muốn Lý Tần sống nwuax phải không?
Thập Tam nói: Ngươi khi dễ ai cũng được, đừng khi dễ hảo hunh đệ của ta!
Ai bảo ngươi chọc tức nam nhân của mình? Hôm nay không làm tới mức khiến ngươi cầu xin tha thứ, sau này người càng ngày càng không coi ta ra gì. Dứt lời cúi đầu ngậm vào, đầu lưỡi có kỹ xảo liếm mút.
Thập Tam lần đầu tiên được hắn dùng miệng hầu hạ, xúc cảm nóng bỏng choáng hết tâm trí, nghẹn ngào nói: Thời gian không còn sớm, chẳng phải ngươi muốn vào cung dùng cơm với Thái tử? Nếu không xuất môn sẽ muộn mất.
Diệp Bùi Thanh nói: Hôm nay ngươi không gặp may rồi, ta và Thái tử đến Tụ Hương Lâu ăn cơm, thời gian còn nhiều.
Thập Tam muốn phản kháng, nhưng đã muộn. Y được ai kia hầu hạ lên tới đỉnh, tiết hết trong miệng Diệp Bùi Thanh.
Cuối cùng xong xuôi mọi sự chuẩn bị xuất môn, Diệp Bùi Thanh nói: Đêm nay không cần chờ ta, ta không về ngủ.
Ừm. Thập Tam sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu tắm rửa sạch sẽ.
Diệp Bùi Thanh cúi đầu hôn y, xoay người đi mất.
...
Tụ Hương Lâu nổi tiếng với món vịt nướng, da giòn thịt nộn, là kinh thành nhất tuyệt.
Nhã gian trong tầng cao nhất rất ít khi mở cửa, hiện tại bên trong lại có hai người đang ngồi, một người mặc một thân nguyệt sắc hoa sam, một người mặc thường phục màu lam. Trên bàn trước mặt hai người bầy đầy thức ăn và rượu ngon, một con vịt nướng giòn, cộng thêm một vò bách niên giai tửu.
Vài chén rượu xuống bụng, Thái tử cảm thấy có thể nhắc tới chính sự, nhẹ nhàng nói: Chuyện ngày đó xin Diệp tướng quân suy xét, Diệp tướng quân cảm thấy thế nào?
Diệp Bùi Thanh cười nói: Thái tử yên tâm, hết thảy đã an bài ổn thoả, ít ngày nữa sẽ để Mai Úc tiến cung.
Thái tử giả ý nói: Vì nghiệp lớn, Diệp tướng quân chịu hi sinh phu nhân của mình, khiến người ta kính nể.
Diệp Bùi Thanh nói: Đại trượng phu lo gì không lấy được vợ? Người làm đại sự, cầm được thì cũng buông được.
Thái tử thử thăm dò: Có điều không biết Mai Bình sự nghĩ thế nào? Đến lúc ấy chỉ mành treo chuông, có thể một kích mà trúng hay không?
Mai Úc một lòng với ta, hơn nữa tính cách cương liệt, Hoàng đế lần này tất mất mạng. Thái tử không cần lo lắng, chỉ để ý an bài Uông Chí cho tốt.
Hai người nhìn nhau cười, nâng chén đối ẩm.
h
/58
|