Chương 50: Thật sự là muốn chết!
Kẻ tóc tím chú ý đến Tần Nhiễm đầu tiên, cắn thuốc lá, giọng điệu hung ác mà mở miệng, "Nhìn cái gì—— "
Trong đầu có từng màn hiện lên, tiếng kêu thảm thiết, tiếng nổ mạnh, máu tươi thấm vào trong đất...
Tần Nhiễm thu tai nghe lại, sau đó cởi áo khoác đồng phục ném qua một bên, ngẩng đầu liếm môi, nhìn chằm chằm kẻ được gọi là anh Hứa: "Hứa Thận, mày có còn nhớ, tao đã nói từ đó về sau tránh xa tao một chút không?"
Cô tiến lên một bước, trực tiếp giơ tay nắm lấy con dao Hứa Thận đang cầm.
Máu tươi chảy xuống theo lòng bàn tay của cô, đám thanh niên kia bị màn này hù dọa, đám choai choai đang hùng hùng hổ hổ, lúc này mới an tĩnh lại, tất cả đều nhìn cô.
Hứa Thận kinh ngạc lui về sau một bước.
Nhìn chằm chằm gương mặt của cô, biểu cảm thay đổi, vẻ độc ác và hung hãn lướt qua trên mặt.
Gã ta buông dao, múa tay thành tư thế Taekwondo.
"Keng —— "
Tần Nhiễm không nhanh không chậm buông lỏng tay, con dao rơi xuống tạo ra tiếng động, còn lăn qua một vòng trên mặt đất.
Cô lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách, hơi xoay người sang bên cạnh, tung một cước đá vào ngực Hứa Thận.
"Ầm —— "
Người bị đá ngã lăn xuống, những người khác bấy giờ mới kịp phản ứng, cùng nhau tiến lên, Tần Nhiễm nâng một tay khác đè đầu một người xuống, chân cũng đồng thời bay lên đá vào bụng một kẻ khác.
"Tần Nhiễm!" Hứa Thận chống đất, phun một ngụm máu, muốn bò nhưng lại không đứng lên nổi.
Cách đó không xa, tiếng chuông cảnh sát đã vang lên.
Tần Nhiễm nắm tay phải lại, mặc áo khoác, đứng bên người Hứa Thận, cúi đầu, không thèm kéo khóa áo, đồng phục màu trắng đã dính vài vệt máu đỏ tươi.
Cô nửa ngồi, giẫm lên tay Hứa Thận, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, một ngón tay duỗi ra ấn vào yết hầu của Hứa Thận, nói với giọng điệu êm tai, âm cuối kéo dài, "Sao mày lại không nghe lời chứ?"
Cách đó không xa, lúc đầu Tần Ngữ còn đi cùng Ninh Tình Lâm Uyển, có điều cô ta cũng chưa mua loại sách tham khảo mà Lý Ái Dung yêu cầu.
Liền để tài xế đứng chờ ở giao lộ.
Cô ta xuống mua sách, tài xế đưa hai người Ninh Tình đến khách sạn cách đó không xa.
Tần Ngữ thấy cảnh này, cô ta hơi sửng sốt một chút, cũng không đi hiệu sách nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Tình.
"Mẹ" Tần Ngữ nhìn xe cảnh sát đỗ cách đó không xa, "Hình như chị đánh nhau với người khác, bị cảnh sát đưa đi."
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Ninh Tình biến đổi.
Bà ta đi một bước ra phía cửa phòng bao, xác định Lâm Uyển Lâm Kỳ không nghe được mới nhỏ giọng mở miệng: "Tình huống rốt cuộc là như thế nào?"
Tần Ngữ cũng không nói rõ, chỉ đưa ra hai câu rất mơ hồ.
"Chuyện này con đừng nói với cha và cô con, mẹ đi một chuyến đến đồn công an xem sao."
**
Cục cảnh sát, phân cục thành phố Vân.
Cảnh sát trẻ tuổi cầm bút và vở ngồi ở đối diện Tần Nhiễm, "Tần Nhiễm đúng không, nói đi, phương thức liên lạc của cha mẹ, và lí do vì sao đánh người."
Tần Nhiễm dựa vào thành ghế, tay phải tuy đã nắm lại nhưng vẫn còn vết máu nhỏ giọt chảy ra, đều bị cô thấm vào đồng phục trường.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, mặt mày dưới ánh đèn rất đẹp, cũng không nhìn vị cảnh sát này, chỉ cúi đầu vuốt ngón tay trái của mình, bắt chéo hai chân, có chút thờ ơ: "Nhìn nó ngứa mắt."
Phụ trách an ninh ngay cạnh trường học, cảnh sát nhân dân đã thấy qua không ít kiểu học sinh, nhìn dáng vẻ này của Tần Nhiễm đã cảm thấy cô là kẻ tái phạm, "Thấy ngứa mắt liền đánh người ta thành như thế? Em nghĩ rằng mình rất giỏi phải không?"
Rất nhanh, một tờ giám định thương tật đã được đưa đến.
Cảnh sát nhân dân nhìn, người tên là Hứa Thận bị đánh nghiêm trọng nhất, phải nằm viện vài ngày.
Anh ta vỗ bàn một cái, đã thấy loại thanh thiếu niên như thế này rất nhiều, nhưng đánh người còn không biết hối cải thì anh ta chưa từng gặp, cười lạnh một tiếng, "Được, kiểu học sinh như em tôi đã gặp nhiều rồi, Nhất Trung đúng không, tôi đã gọi cho phía trường học của em. Vụ việc này em có thể sẽ bị tạm giam, tôi chờ người nhà của em đến!"
Bên ngoài có người gõ cửa, "Tiểu Lý, người nhà của bọn họ đến rồi."
Cảnh sát Lý đi ra phía ngoài, đúng lúc nhìn thấy Ninh Tình, một nữ cảnh sát đang đưa cho Ninh Tình một tờ đơn để điền.
Thấy cảnh sát Lý, Ninh Tình siết cái túi của mình, lần đầu tiến đến chỗ như thế này, bà ta cảm thấy toàn thân không thoải mái, "Cảnh sát Lý, tôi là mẹ của Tần Nhiễm."
"Con gái của chị giỏi thật đấy, cả đám người đều bị con bé đánh thành như thế." Cảnh sát Lý nhìn Ninh Tình.
Sắc mặt Ninh Tình ngay lập tức trở nên lúng túng, bà ta cứng người, bất an mở miệng: "Cảnh sát Lý, phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc men đều được, tôi sẽ trả hết, chỉ cần có thể giải quyết trong hòa bình."
Cảnh sát Lý liếc bà ta một cái, nhận tờ đơn, "Rốt cuộc là chị làm mẹ thế nào vậy, có biết dạy con không? Nhìn con gái chị là biết, hiển nhiên là một kẻ thường xuyên đánh nhau, chuyên môn chọn chỗ đau mà ra tay, quá độc ác."
Bị cảnh sát liên tục giáo dục, Ninh Tình cũng không biết trả lời thế nào, cả người cứng đờ đứng tại chỗ.
Ánh mắt của người trong cả cục cảnh sát dường như đều đang đặt trên người bà ta, trong chớp mắt bà ta còn nghĩ mặc kệ chuyện này.
Có điều Lâm Uyển còn ở thành phố Vân, nhiều người nhà họ Lâm đều đã biết đến sự tồn tại của con gái lớn bà ta, đều đang chờ đợi được xem náo nhiệt. Nếu bà ta mặc kệ, không đến ngày mai, tin Tần Nhiễm bị giam vào cục cảnh sát có lẽ đã truyền khắp nhà họ Lâm.
Bởi vì Hứa Thận bị thương nghiêm trọng, đã được đưa đi bệnh viện, cảnh sát đang ghi khẩu cung cho những người khác.
Mấy thiếu niên khác đều đã kể được bảy tám phần.
Chỉ có Phan Minh Nguyệt không nói chuyện.
Cô ấy vẫn luôn vùi đầu vào giữa hai chân, ai gọi cũng không nghe, nhìn qua còn không chịu phối hợp hơn so với Tần Nhiễm.
"Con gái của chị ở bên trong, cứng đầu lắm, không nhận sai cũng không phối hợp, cái thái độ này chỉ có thể bị nhốt vào trại tạm giam thôi." Cảnh sát Lý quăng tờ đơn lên trên bàn.
Đầu óc Ninh Tình đờ đẫn, "Cảnh sát Lý, để tôi vào đi!"
Một bà lão ăn mặc rất sang trọng đi vào từ cửa lớn, vừa đến đã gào lên: "Ai? Rốt cuộc là ai đánh cháu của tôi? Cháu trai tôi đâu? Nó có ở đây không?"
Ninh Tình nhìn thấy bà cụ liền hỏi, "Bà Hứa ạ?"
Trước đó bà ta tìm cho Tần Nhiễm một giáo viên violon, bà cụ Hứa chính là mẹ của thầy giáo Hứa.
Bà lão còn đang lo lắng cho cháu mình, nghe thấy giọng Ninh Tình mới híp mắt nhìn qua, rất lâu sau mới nhận ra người.
"Bà Hứa, có việc gì chúng ta từ từ thương lượng, các người muốn bao nhiêu tiền..." Ninh Tình cúi đầu, hoảng loạn mà ăn nói khép nép.
Đầu óc choáng váng, ngồi tù?
Việc này sẽ bị ghi lại trong hồ sơ, tuyệt đối không được!
"Ai muốn tiền của các người" bà lão Hứa nói giọng the thé, còn gọi điện thoại cho người trong nhà, "Con còn xem violon cái gì, con trai con cũng đã bị người ta đánh vào viện! Mau gọi điện thoại cho cục phó Trầm!"
Thực sự là muốn chết!
**
Phòng y tế học đường.
Lục Chiếu Ảnh lại nhìn ra ngoài cửa, sờ bông tai của mình, "Sao Tần Tiểu Nhiễm vẫn chưa đến?"
Trình Tuyển liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Tiếp tục cúi đầu lật sách y học trong tay, ngón tay cầm bút khớp xương rõ ràng, cúi đầu viết, Lục Chiếu Ảnh chống cằm nhìn anh viết.
Nhìn xem anh có thể nhịn đến khi nào.
Năm phút sau, Trình Tuyển ngẩng đầu, đặt bút sang bên cạnh, sách trong tay cũng khép lại.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Phía trên không thêm bất kỳ tin nhắn gì mới, vẫn tin nhắn mười mấy phút trước Tần Nhiễm gửi, chỉ có năm chữ —— [ có việc, xin phép nghỉ. ]
Tin nhắn phía sau anh gửi lại như ném đá vào biển rộng.
Trình Tuyển nhíu lông mày, mãi đến khi đến giờ ăn cơm, anh mới nhận được điện thoại từ trường học.
Anh đột nhiên đứng dậy.
Lục Chiếu Ảnh đang cầm đũa, sững sờ, "Tuyển gia, anh đi đâu vậy?"
/1931
|