Nghe câu trước Ninh Tình khóe miệng còn đang cười, nghe được lời phía sau, nụ cười đã thu lại, bà ta vừa suy nghĩ vừa mở miệng: "Chuyện này để mẹ lo, con đừng quan tâm."
Nghe thấy Ninh Tình nói như vậy, Tần Ngữ hơi mím môi.
Cô ta cúi đầu ăn một miếng cơm.
Nhìn dáng vẻ của Ninh Tình, hiển nhiên là không định nói chuyện này trên bàn cơm.
Ăn cơm tối xong, Tần Ngữ cố ý dõi theo động tĩnh của Ninh Tình, thấy bà ta ra bên ngoài gọi điện thoại, nghĩ một chút liền đi theo.
Ninh Tình gọi cho Tần Nhiễm hai cuộc điện thoại, đối phương đều không nghe, bà ta nhíu lông mày, cực kỳ không muốn mà gọi cuộc thứ ba.
Rốt cuộc Tần Nhiễm cũng nghe, giọng điệu ủ dột, nói chuyện ngắn gọn tóm tắt: "Có việc gì?"
"Thứ bảy là họp phụ huynh" Ninh Tình ấn ấn huyệt thái dương, "Mẹ phải đi họp cho Ngữ nhi, con gọi điện thoại cho dì nhỏ, đến lúc đó bảo dì con đi họp phụ huynh cho con."
Chuyện đi họp phụ huynh thế này đều có liên quan đến thành tích, tác phong của học sinh. Ninh Tình đã từng đi họp phụ huynh cho Tần Ngữ rất nhiều lần, đó là hồi lớp 10 còn chưa chia lớp, trong lớp Lý Ái Dung có mấy học sinh thành tích không tốt, mấy phụ huynh đều bị Lý Ái Dung điểm danh.
Nghĩ về tác phong và thành tích của Tần Nhiễm ngày bình thường, Ninh Tình nhất định sẽ không đi họp phụ huynh cho cô.
Bà ta là mẹ của Tần Ngữ, biểu hiện của Tần Ngữ ở trường tốt, danh tiếng cũng rất cao, đi trên đường đều có thể thấy mọi người chỉ bà ta là mẹ của Tần Ngữ.
Mỗi lần họp phụ huynh cho Tần Ngữ đều thu được sự chú ý của nhà khác.
Việc phải chọn một trong hai, Ninh Tình chắc chắn sẽ không đi họp phụ huynh cho Tần Nhiễm.
Tần Ngữ đứng ở cửa nghe được câu này, ngón tay cô ta nắm chặt, nói thật, so với Ninh Tình, cô ta càng hy vọng là Lâm Kỳ hoặc Lâm Cẩm Hiên giúp cô ta đi họp phụ huynh.
Ai ngờ Ninh Tình còn không cần cân nhắc cho Tần Nhiễm một chút nào.
Trong lòng Tần Ngữ bực tức, những lúc này, cô ta lại hi vọng Tần Nhiễm không kém đến vậy.
**
Tần Nhiễm không kiên nhẫn cúp điện thoại của Ninh Tình, đối với lời nói của đối phương, cô chỉ trào phúng cong khóe môi.
Nhà dì nhỏ có hai đứa bé cũng đang đi học, chồng của dì ở bệnh viện, ngày bình thường đến cả thời gian đi thăm bà ngoại cũng phải hết sức tranh thủ, Tần Nhiễm không hề nghĩ sẽ để cho dì đến họp phụ huynh.
Cô cầm bình giữ nhiệt đã xếp gọn đi về phía phòng học, ánh mắt âm trầm, sắc mặt rất xấu, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi lạnh.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến người khác nhìn cô, hoặc là nhỏ giọng thảo luận về cô.
Đến trường học chưa được mấy ngày, Mộc Doanh đã cảm nhận được độ nổi tiếng của Tần Nhiễm, bất kể là trên diễn đàn hay trên đường, trên cơ bản là chủ đề đều xoay quanh Tần Nhiễm, Tần Ngữ thì ngược lại, không có nhiều người thảo luận về cô ta.
Nghe câu trước Ninh Tình khóe miệng còn đang cười, nghe được lời phía sau, nụ cười đã thu lại, bà ta vừa suy nghĩ vừa mở miệng: "Chuyện này để mẹ lo, con đừng quan tâm."
Nghe thấy Ninh Tình nói như vậy, Tần Ngữ hơi mím môi.
Cô ta cúi đầu ăn một miếng cơm.
Nhìn dáng vẻ của Ninh Tình, hiển nhiên là không định nói chuyện này trên bàn cơm.
Ăn cơm tối xong, Tần Ngữ cố ý dõi theo động tĩnh của Ninh Tình, thấy bà ta ra bên ngoài gọi điện thoại, nghĩ một chút liền đi theo.
Ninh Tình gọi cho Tần Nhiễm hai cuộc điện thoại, đối phương đều không nghe, bà ta nhíu lông mày, cực kỳ không muốn mà gọi cuộc thứ ba.
Rốt cuộc Tần Nhiễm cũng nghe, giọng điệu ủ dột, nói chuyện ngắn gọn tóm tắt: "Có việc gì?"
"Thứ bảy là họp phụ huynh" Ninh Tình ấn ấn huyệt thái dương, "Mẹ phải đi họp cho Ngữ nhi, con gọi điện thoại cho dì nhỏ, đến lúc đó bảo dì con đi họp phụ huynh cho con."
Chuyện đi họp phụ huynh thế này đều có liên quan đến thành tích, tác phong của học sinh. Ninh Tình đã từng đi họp phụ huynh cho Tần Ngữ rất nhiều lần, đó là hồi lớp 10 còn chưa chia lớp, trong lớp Lý Ái Dung có mấy học sinh thành tích không tốt, mấy phụ huynh đều bị Lý Ái Dung điểm danh.
Nghĩ về tác phong và thành tích của Tần Nhiễm ngày bình thường, Ninh Tình nhất định sẽ không đi họp phụ huynh cho cô.
Bà ta là mẹ của Tần Ngữ, biểu hiện của Tần Ngữ ở trường tốt, danh tiếng cũng rất cao, đi trên đường đều có thể thấy mọi người chỉ bà ta là mẹ của Tần Ngữ.
Mỗi lần họp phụ huynh cho Tần Ngữ đều thu được sự chú ý của nhà khác.
Việc phải chọn một trong hai, Ninh Tình chắc chắn sẽ không đi họp phụ huynh cho Tần Nhiễm.
Tần Ngữ đứng ở cửa nghe được câu này, ngón tay cô ta nắm chặt, nói thật, so với Ninh Tình, cô ta càng hy vọng là Lâm Kỳ hoặc Lâm Cẩm Hiên giúp cô ta đi họp phụ huynh.
Ai ngờ Ninh Tình còn không cần cân nhắc cho Tần Nhiễm một chút nào.
Trong lòng Tần Ngữ bực tức, những lúc này, cô ta lại hi vọng Tần Nhiễm không kém đến vậy.
**
Tần Nhiễm không kiên nhẫn cúp điện thoại của Ninh Tình, đối với lời nói của đối phương, cô chỉ trào phúng cong khóe môi.
Nhà dì nhỏ có hai đứa bé cũng đang đi học, chồng của dì ở bệnh viện, ngày bình thường đến cả thời gian đi thăm bà ngoại cũng phải hết sức tranh thủ, Tần Nhiễm không hề nghĩ sẽ để cho dì đến họp phụ huynh.
Cô cầm bình giữ nhiệt đã xếp gọn đi về phía phòng học, ánh mắt âm trầm, sắc mặt rất xấu, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi lạnh.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến người khác nhìn cô, hoặc là nhỏ giọng thảo luận về cô.
Đến trường học chưa được mấy ngày, Mộc Doanh đã cảm nhận được độ nổi tiếng của Tần Nhiễm, bất kể là trên diễn đàn hay trên đường, trên cơ bản là chủ đề đều xoay quanh Tần Nhiễm, Tần Ngữ thì ngược lại, không có nhiều người thảo luận về cô ta.
/1931
|