Chương 40: Là Tần Nhiễm
Tần Nhiễm ở trường học rất nổi tiếng.
Độc lập độc hành, vừa tới đã được mọi người công nhận trở thành hoa khôi của Nhất Trung.
Tần Nhiễm có dáng người đẹp mắt, không chỉ là Hành Xuyên Nhất Trung, ngay cả các trường học xung quanh, trung học Thực Nghiệm, Chức Cao, người của những trường học bên cạnh cũng đều sẽ trốn học đến nhìn cô.
Khắp diễn đàn trường đều là ảnh chụp trộm Tần Nhiễm, cho dù là vậy, bên dưới cũng đều là lời khen ngợi cô thịnh thế mỹ nhan.
Trước kia Tần Ngữ luôn nói cô ta không thích bị người khác chú ý quá, nhưng bây giờ những người kia đều liên tục thảo luận về Tần Nhiễm, thậm chí ngay cả chức hoa khôi cũng bị tước mất, tâm trạng cô ta lại không thể nào tốt đẹp được.
Thử nói xem, Tần Nhiễm dựa vào cái gì?
Học không giỏi, chỉ thích đánh nhau, tác phong không tốt, những cái mà học sinh xấu có, một cái cô cũng không thiếu.
Tiến độ bảng tin lớp 9 như thế nào Tần Ngữ rất rõ ràng, đêm qua cô ta mới tìm Nhiếp Phi, cơ bản là Nhiếp Phi chưa kịp vẽ gì.
Dường như tất cả học sinh lớp 9 đều đang nghiêng đầu, hoặc là ngồi dựa vào bàn nhìn về sau.
Nụ cười bên miệng Tần Ngữ còn chưa kịp nở rộ, nhìn thấy nội dung bảng tin ở phía sau, cô ta ngẩn người, chân như bị đính lại tại chỗ.
Người phía sau đang định cười hỏi sao cô ta không đi tiếp, đôi mắt vừa chạm tới bảng tin, cũng trợn lên thật to.
Sáng sớm Từ Diêu Quang đã đến hội học sinh, triệu tập các cán sự ban mở họp, lúc này mới đến mỗi lớp kiểm tra.
Hôm qua anh ta phải đi vội, không kịp nhìn cả quá trình, chỉ thấy Tần Nhiễm vẽ hai nhân vật hoạt hình vô cùng sống động, trong đó một hình đã tô màu.
Tới bây giờ anh ta mới nhìn được phiên bản đầy đủ.
Lâm Tư Nhiên chia bảng tin thành bốn phần, chép hai bài thơ, thêm vài câu danh ngôn cổ vũ học sinh lớp 12, ở giữa để lại một chỗ trống, là để đếm ngược đến kỳ thi đại học.
Ngoài ra bốn chỗ trống khác, mỗi chỗ đều vẽ một nhân vật hoạt hình.
Tổng cộng bốn hình từ phải sang trái.
Hình thứ nhất là áo sơ mi trắng quần đen, tóc rũ, một đôi mắt đẹp sinh động, có chút ngây ngô.
Hình thứ hai ăn là người mặc áo phông, cầm microphone, nghiêng người nhìn về phương xa.
Hình thứ ba là người mặc áo bông, trên cánh tay bị băng bó.
Hình thứ tư là trang phục Punk, đỉnh đầu là đèn sân khấu lóa mắt.
Giống như là lịch sử trưởng thành của nhân vật.
Chấn động nhất là cả bảng đen được tô điểm hiệu quả sân khấu, các loại phấn viết sử dụng hợp lý miêu tả ra ánh đèn, tất cả thơ văn danh ngôn và nhân vật đều được kết hợp hoàn mỹ.
Phía dưới cùng là vô số bóng người nhỏ màu trắng, chỉ lớn khoảng một đốt ngón tay đang giơ đèn.
Cho dù hôm qua đã từng nhìn thoáng qua, Từ Diêu Quang vẫn bị tràng diện hùng vĩ này làm cho chấn động.
Cả tập thể hội học sinh im lặng, không một ai lên tiếng.
"A a a a đó là Ngôn Tích! Quá trình từ khi anh ấy bắt đầu xuất đạo, hình cuối cùng là trang phục trong buổi biểu diễn ca nhạc mới nhất!"
"Ngôn Tích của tớ! Bảo bối quá! đẹp! trai!!"
"Điên rồi điên rồi! Tớ muốn chuyển đến lớp 9 tớ muốn chuyển đến lớp 9!"
Độ hot trên toàn quốc của Ngôn Tích bây giờ, tuyệt đối nằm trong ba vị trí đầu của ngành giải trí.
Âm thanh bên ngoài ồn ào không dứt.
Gần như tất cả mọi người đều cầm điện thoại di động chụp ảnh, đăng weibo, rồi lại đăng lên diễn đàn trường học.
"Nhiếp Phi, hóa ra cậu đúng là một đại lão! Thất kính thất kính! Trước kia không phát hiện, nhưng từ hôm nay trở đi cậu chính là nữ thần của tớ!" Nhiếp Phi lớp 9 cũng bị vây quanh.
Tối hôm qua Nhiếp Phi làm bảng tin ở hội học sinh cả một đêm, cũng mới vừa mới đến lớp, cô ta nghẹn họng nhìn trân trối: "Không không không...không phải tớ, đêm qua tớ ở hội học sinh suốt, cậu...các cậu hỏi Tư Nhiên và Tần Nhiễm..."
Những người này lại đi vây quanh Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên.
Tần Nhiễm đang uể oải nằm bò trên bàn, tiện tay lật một quyển sách, tâm trạng cô vào buổi sáng luôn không tốt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp rất lạnh lùng.
Người trong lớp 9 đều biết rõ tính tình cô, không ai dám hỏi gì, có điều cũng không ngăn được những người này mỗi một câu đều có liên quan đến Tần Nhiễm.
Tần Ngữ thấy Kiều Thanh đá văng ghế, ngồi xuống trước bàn Tần Nhiễm, nghiêng đầu, dường như đang hỏi Tần Nhiễm cái gì.
"Không có chỗ chê, hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm." Cán bộ ban Sinh hoạt vung tay lên, điểm mười đầu tiên xuất hiện.
Tần Ngữ lại nhìn Từ Diêu Quang một cái, thấy anh ta cũng cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận viết số mười, tay cầm bút của cô ta cũng siết lại.
"Tần Ngữ, cậu cũng giỏi thật đấy" Cán bộ ban sinh hoạt giơ ngón tay cái với Tần Ngữ, "Sao cậu biết bảng tin lớp 9 đẹp, còn muốn đến xem lớp 9 đầu tiên?"
Tần Ngữ: "..." Sắc mặt cô ta xanh mét. 1
**
Lớp 9 thật ồn ào.
Tần Nhiễm không cảm xúc đeo tai nghe lên, lông mày nhíu chặt.
Chuyện gì xảy ra với đám học sinh này vậy. 1
Cô trùm áo đồng phục, khuôn mặt trắng nõn hơi ngẩng lên, dường như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sjw bực bội nơi đáy mắt như muốn xông ra, phun trào.
"Nhiễm Nhiễm à" Mãi đến khi thầy chủ nhiệm đến để quản lý trật tự, Lâm Tư Nhiên mới ôm lấy trái tim, lưu luyến không rời dứt hai mắt từ bảng tin ra, cô ấy nhìn Tần Nhiễm, "Đây là ai, ai vẽ, rốt cuộc là ai vậy?!"
Fan cuồng Lâm Tư Nhiên tìm về lý trí của bản thân, cô ấy nhìn về phía Tần Nhiễm, muốn nói lại thôi.
"Không biết." Tần Nhiễm không kiên nhẫn nằm sấp xuống bàn.
Lâm Tư Nhiên nhỏ giọng "A" một tiếng, sau đó lại mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, đêm qua cậu còn một đề bài chưa làm."
Cô ấy rất ân cần cầm bài thi đưa cho Tần Nhiễm chép.
Tần Nhiễm lại ngồi dậy, tay trái cầm bút chép bài thi, mắt hơi híp, ánh mắt lạnh lẽo, biểu cảm táo bạo.
Bởi vì việc này, lớp 9 lại càng nổi tiếng hơn.
Dường như không ai tập trung vào học, đều đang nhìn về phía Lâm Tư Nhiên và Tần Nhiễm, bàn luận khe khẽ.
Từ Diêu Quang đang lật sách tiếng Anh, người xung quanh cũng đang thảo luận rốt cuộc là ai vẽ, anh ta không khỏi nhìn về phía Tần Nhiễm, đối phương im lặng lạnh nhạt, tay trái cầm bút chép bài thi, viết rất chậm.
Thế nhưng...
Tay Từ Diêu Quang khựng lại, anh ta nhớ rất rõ ràng, rõ ràng là đêm qua cô dùng tay phải.
Thời gian đầu giờ tương đối ngắn.
Lớp 9 quá đông người, Từ Diêu Quang ra ngoài mua đồ ăn sáng, Kiều Thanh nhìn Tần Nhiễm nằm sấp trên bàn, dường như là ghét sự ầm ĩ, dùng đồng phục che đầu lại.
Anh ta sờ mũi một cái, đi ra ngoài cùng Từ Diêu Quang.
Sau tiết trả bài sớm, người đến lớp 9 càng nhiều, trên hành lang gần như chen cũng không chen lọt.
Không phải thảo luận về bảng tin lớp 9 thì cũng đang thảo luận xem là ai vẽ.
Tần Ngữ đang chờ bọn họ ở dưới tầng, cô ta nhìn Kiều Thanh đang đi bên người Từ Diêu Quang, Kiều Thanh lại không nhìn cô ta, chỉ nói chuyện với Từ Diêu Quang.
"Không biết là ai" Kiều Thanh hừm...một tiếng, tay cắm vào trong túi quần, cười mắng: "Tần Nhiễm cứ một mực ngủ, cũng không thèm để ý đến tôi, phí công tôi mua cho cô ấy một hộp kẹo."
Từ Diêu Quang im lặng, anhta vẫn luôn lạnh lùng, dường như không có ai biết trong nhà anh ta làm cái gì, hơn nữa hình như nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Lúc này Kiều Thanh nhắc đến Tần Nhiễm, anh ta lại có phản ứng.
Tần Ngữ đứng ở một bên, mấp máy môi, cảm xúc của hai người cô ta đều thấy được.
Cô ta ra vẻ nhẹ nhõm: "Người này rất giỏi, hẳn là không phải học sinh trường chúng ta, nếu không thì đã có người đứng ra nhận công."
Bảng tin quả thực không có chỗ chê, Tần Ngữ không thể che giấu lương tâm nói không đẹp.
"Người vẽ là học sinh trường chúng ta." Từ Diêu Quang bỗng nhiên mở miệng.
Kiều Thanh và Tần Ngữ đều giật mình, nhìn anh ta: "...?"
Ánh mắt Từ Diêu Quang phức tạp: "Là Tần Nhiễm."
/1931
|