Ăn xong cơm, đã là chín giờ rưỡi.
Lam Diệm nghĩ tới nghĩ lui, những người yêu nhau ngoại trừ ăn uống xem phim cũng chẳng còn gì có thể làm nữa.
Cho nên, họ đến rạp chiếu phim.
Khung cảnh buổi tối, các cặp đôi tay nắm tay, vai kề vai.
Phải một lúc lâu Lam Diệm mới nhớ ra, hắn cũng có một đối tượng để nắm tay. Thế là hắn vui vẻ nắm lấy tay của Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, chúng ta cùng đi mua trà sữa đi, ly thứ hai được giảm nửa giá.”
Ngày xưa hắn cực ghét cái thể loại khuyến mại “ly thứ hai giảm nửa giá”, hết sức kỳ thị nam nữ đi một mình. Bây giờ cuối cùng hắn cũng có một người đi cùng, có thể tiết kiệm được tiền của nửa ly.
Nghĩ như thế, bạn gái cũng có chút tác dụng.
Doãn Tiểu Đao nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, “Được.”
Hai người mua hai ly trà sữa vớ da, sau đó đứng trước màn hình lớn lựa phim.
Phim của ngày Thất Tịch đại thể đều là yêu yêu đương đương.
Lam Diệm chưa từng xem phim tình cảm thuần túy, loại phim hắn xem nhiều nhất chính là phim AV. Cho nên hắn không biết những phim không có cảnh “yêu đương” thì có gì đáng để xem. Hắn hỏi, “Đao thị vệ, em muốn xem phim nào?”
Doãn Tiểu Đao nhìn mấy poster kia, những ngôi sao đó cô chẳng quen mặt ai hết, “Không biết.”
“Bình thường em thích xem phim thể loại nào?” Hắn nhìn bộ dáng đần đần của cô, đoán hẳn là chưa xem qua bộ phim nào cả.
“Thể loại đánh võ.” Từ nhỏ đến lớn, sở thích của cô chỉ có ăn cơm và võ thuật.
Nhưng mà, hôm nay không có lịch chiếu phim võ thuật nào cả. Ngoại trừ phim tình cảm, chỉ còn lại phim kinh dị thót tim.
Lam Diệm nhìn ma nữ trên poster phim, “Đao thị vệ, em sợ ma không?”
“Không sợ.” Bình sinh không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Trước nay cô vẫn quang minh lỗi lạc.
“Vậy chúng ta đi xem phim kinh dị đi.”
Theo cách nói trên mạng, cùng bạn gái đi xem phim kinh dị là một mánh khóe hay ho để thừa cơ đụng chạm một chút. Ngộ nhỡ cô ngốc thật sự sợ đến nép vào lòng hắn, thì hắn sẽ lấy thân phận của bạn trai, nhất định sẽ an ủi vỗ về cô chu đáo.
Sự thật chứng minh, Lam Diệm có suy nghĩ quá tốt đẹp về phim kinh dị trong nước sản xuất rồi.
Bộ phim kinh dị này, chẳng kinh dị một chút chéo nào cả. Kỹ xảo cẩu thả, sạn vô số kể, khiến cho Lam Diệm buồn chán đến ngủ gật.
Mà hắn cũng ngủ gật thiệt luôn, còn ngáy khò khò nữa.
Doãn Tiểu Đao xoay đầu qua nhìn hắn.
Ánh sáng từ màn hình huỳnh quang, bập bềnh giao thoa chiếu lên mặt hắn.
Cô cảm thấy lúc này hắn đẹn trai vô cùng, còn đẹp hơn nam chính trong phim gấp trăm lần. Huống hồ, kỹ năng diễn suất của nam chính này còn không được bằng Tứ Lang nhà cô.
Doãn Tiểu Đao ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng đẩy đầu của Lam Diệm tựa lên vai cô.
Rạp chiếu phim lớn như vậy, chỉ có năm con người. Có ba người xem đến giữa chừng mà xem không nổi nữa nên đã đi ra ngoài.
Thế là, trong rạp chỉ còn lại Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao.
Nữ chính trong phim đang kêu gào thảm thiết, phối hợp với tiếng ngáy có quy luật của Lam Diệm.
Đây là lần đầu tiên Doãn Tiểu Đao xem phim chiếu rạp.
Cũng là lần đầu tiên Lam Diệm cùng bạn gái đi xem phim chiếu rạp.
Nhưng mà hắn ngủ rất say, cho đến khi sắp kết thúc mới tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn nữ chính u ám sợ sệt trên màn hình, không nhịn được mà chửi một câu, “Bà mẹ nó, phim cớt gì thế này! Đây cũng gọi là mùa xuân của phim kinh dị nội địa sản xuất à? Gạt tiền hả!”
Lam Diệm xoay đầu qua hỏi, “Đao thị vệ, phim này có kinh dị không?”
“Không kinh dị.” Doãn Tiểu Đao lắc đầu.
“Đi thôi.” Hắn ngáp một cái.
Một buổi hẹn xem phim thất bại, khiến cho Lam Diệm được chợp mắt một giấc.
Sau khi ra ngoài, cơn buồn ngủ của hắn cũng bay mất, “Đao thị vệ, đi về thôi. Nấu bữa khuya cho em ăn.”
“Được.” Nói đến cái này, Doãn Tiểu Đao liền vui vẻ, “Tứ Lang, sau này anh sẽ luôn nấu cơm cho em chứ?”
“Nói thừa.” Lam Diệm liếc nhìn cô một cái, “Bạn trai để đó làm gì? Chính là để nấu cơm đó.”
Đến đây, cơm ăn nước uống cả đời này của Doãn Tiểu Đao đã có chỗ trông cậy.
—-
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao trở về căn phòng nơi thôn nội thành.
Doãn Tiểu Đao đã ở đây hơn một năm trời. Ngoại trừ thời kỳ dưỡng thương, thời gian khác cô đều ở nơi này.
Từ khi Lam Diệm cai nghiện đến nay, cũng ở tại nơi này. Nhưng mà, hắn không có dự định ở lại thành phố S. Hắn muốn đưa di vật của Trịnh tiểu thư đi đến nơi thế ngoại đào viên có non có nước kia.
Sau khi trở về, Lam Diệm đơn giản nấu cho Doãn Tiểu Đao một tô mì trứng gà.
Cô ăn xong mì, cả nước cũng húp sạch.
Hắn nhìn cô, cảm thấy cô rất thích hợp tham gia tiết mục mỹ thực, sức ăn của cô lớn hơn bất kỳ một ai.
Ăn xong bữa khuya, Doãn Tiểu Đao rửa chén theo thường lệ.
Lam Diệm mở tivi, nửa dựa lên đầu giường của mình.
Từ sau khi cai nghiện, ngay cả thuốc lá hắn cũng không hút. Khi cơn nghiện kéo đến thì hắn chơi game, chuyển sự chú ý. Chờ cơn nghiện đi qua hắn sẽ đi vận động luyện tập.
Khi mới bắt đầu vận động, ngày nào hắn cũng mệt đến gần chết. Lúc đó Doãn gia gia còn ở thành phố S, quả thật huấn luyện Lam Diệm như kiểu tháo rời rồi lắp ráp lại.
Chỉnh bởi phương pháp ma quỷ thế này, Lam Diệm dùng endorphins sinh ra khi vận động để áp chế cơn nghiện. Hơn nữa, bởi vì quá mệt mỏi nên dần dà hắn không mất ngủ nữa.
Bây giờ thứ mà Lam Diệm nghiện, là rong biển.
Hắn ngậm rong biển, xem lướt tiết mục tivi.
Đột nhiên, một show catwalk thời trang lướt qua. Hắn chưa kịp chụp lấy thì ngón tay đã nhấn lên nút của điều khiển từ xa.
Sau khi phản ứng lại, Lam Diệm bấm ngược trở lại.
Đó là chương trình catwalk của Victoria’s secret.
Từng cô người mẫu sải bước thả dáng ngọc ngà. Chân đẹp eo thon, khỏe mạnh cân đối.
Đó là thân hình hoàn toàn không giống với diễn viên chính trong các phim AV.
Lam Diệm đã tung hoành ngang dọc nhiều năm trong lĩnh vực phim AV, chưa thấy được bao nhiêu cô nữ diễn viên thân hình có cơ bắp. Ngày trước hắn cảm thấy, kiểu con gái trắng trẻo nõn nà đó mới đáng yêu.
Thế nhưng Doãn Tiểu Đao vừa không trắng lại không nõn. Vóc dáng của cô chính là kiểu mấy cô người mẫu Victoria’s secret kia. Đường cong ưu mỹ, bắp thịt săn chắc.
Lam Diệm cười cười. Ngày mai đưa cô đần kia đi mua mấy bộ, bảo đảm không kém hơn mấy cô người mẫu trên sàn catwalk kia.
Lúc Doãn Tiểu Đao đi ra, tivi đã chuyển đến kênh tin tức, “Tứ Lang, em rửa xong nồi với chén rồi.”
“Ừa. Em tắm trước đi, anh dọn dẹp tí đồ.”
“Được.” Cô đáp lại một tiếng, “Lúc nào chúng ta về Hoành Quán?”
“Qua hai ngày nữa đi, đừng nôn nóng.”
“Ông nội và các sư huynh đệ đều rất nhớ anh, hy vọng anh sớm ngày trở về.”
“…” Lam Diệm nói, “Bọn họ chỉ muốn ăn cơm chiên thôi.”
“Đúng thế.” Doãn Tiểu Đao vô cùng tán đồng.
—-
Buổi tối hai người vẫn ở chung như thường, không có bởi vì xác định quan hệ mà xảy ra thay đổi gì.
Vẫn là chia ra hai chiếc giường.
Doãn Tiểu Đao ngủ rất ngon.
Lam Diệm lại không yên phận. Trong cơn mơ màng, hắn có hơi nóng, thế là đá bay chăn mền.
Vẫn cứ nóng.
Đã lâu lâu lâu lắm rồi hắn không bị nóng như vậy.
Không phải nóng do thời tiết, mà là cơ thể đang nổi lửa. Hắn nghi ngờ hiện tại mình đang ở trong biển lửa.
Mẹ nó, sao mà nóng thế này.
Bất thình lình hắn mở trừng mắt, nhìn đăm đăm trần nhà.
Sau khi ý thức quay về, hắn đã biết tại sao lại nóng như thế.
Một bộ phận nào đó của hắn, đang đứng thẳng dậy.
Từ sau khi hút heroin rồi bị nghiện, hắn chẳng còn ham muốn nữa. Sau này, càng hoàn toàn không cần sinh hoạt tình dục. Suốt ngày xem phim heo hắn cũng không có phản ứng.
Heroin có ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng tính dục của nam giới. Nhưng ảnh hưởng này chỉ là trở ngại về khả năng chứ không phải về cơ quan. Khi cai nghiện được, thì khả năng tính dục có thể phục hồi nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Chỉ là, Lam Diệm chưa từng nghĩ là nhanh như thế, hắn còn tưởng cần một hai tháng để điều dưỡng nữa.
Hắn xoay đầu nhìn Doãn Tiểu Đao đang ngủ say trên chiếc giường khác.
Hắn đang đau đầu, bây giờ phải làm thế nào đây.
Với sự cảnh giác của cô, nếu như hắn ở trên giường ‘tuốt’ vài lượt thì chắc chắn cô sẽ tỉnh dậy.
Đêm khuya vắng người.
Một mình Lam Diệm, ngước nhìn trần nhà, chậm chạp điều chỉnh hô hấp của mình.
Hắn nói với bản thân: nghiện ma túy cũng cắn răng qua được rồi, chỉ là ham muốn thì tính là cái vẹo gì.
Nhưng mà.
Phắc. Kiềm chế không nhúc nhích thế này, thật là khó chịu CMN quá.
Không thể hồi phục trễ chút hở trời?
Nôn nóng như thế này làm cái gì chứ.
Mẹ nó, hắn muốn tuốt gươm. Thằng đệ của hắn đã lâu lắm không chút động tĩnh, vừa có thì đã nín nhịn thế này, liệu có nhịn đến đổ bệnh không trời.
Đụ!
Lam Diệm thở mạnh một hơi.
Doãn Tiểu Đao lập tức tỉnh dậy, “Tứ Lang?”
“…” Hắn than thầm một tiếng, kéo chăn qua che phần dưới của mình, “Đao thị vệ, làm em thức giấc à?”
“Anh sao rồi?” Cô mở đèn đầu giường.
Hắn thở dài thành tiếng. Ngày trước cô mặc quần áo thể thao, hắn chẳng có suy nghĩ gì, bây giờ, lại cảm thấy dưới ánh đèn vàng nhạt, cô lại gợi cảm đến dị thường. Quả nhiên là do show diễn của Victoria’s secret mà ra.
Lam Diệm nắm lấy ý chí chống chọi với cơn nghiện ma túy, ngồi dậy rồi cười với Doãn Tiểu Đao, “Anh đi vệ sinh một chút.”
“Được.” Cô trở về giường của mình.
Hắn xoay người, đến ngăn kéo lấy ra chiếc quần dài rộng rãi, mặc vào xong mới đi về phía nhà vệ sinh.
Doãn Tiểu Đao nhìn theo bóng lưng của hắn. Cho đến khi hắn đóng cửa phòng vệ sinh cô mới nằm xuống.
Cô cảm thấy hắn có hơi kỳ quái.
Sắc lam trong mắt hắn dường như thẫm hơn. Lúc trước là màu xanh thẳm của bầu không, bây giờ thì xanh biếc như biển cả.
—-
Lam Diệm ở trong phòng vệ sinh rất lâu.
Hắn vốn muốn tốc chiến tốc thắng.
Thế nhưng không ra được.
Không phải thật sự trở ngại rồi chứ?
Hắn bắt đầu nhớ lại mấy bộ phim heo.
Thế nhưng lâu lắm rồi không xem, hắn cũng quên mất người mình thích nhất họ gì tên chi, mặt mũi thế nào cũng không nhớ nổi nữa.
Được thôi, muốn tháo chuông thì phải đi tìm người buộc chuông.
Hắn quyết định thay đổi đối tượng, nhớ lại các người mẫu trong show Victoria’s secret.
Những thân hình đó hắn ấn tượng khá là sâu, bởi vì đó là loại hình của Doãn Tiểu Đao. Thế nhưng những gương mặt Âu Mỹ kia hắn lại không nhớ nổi.
Hơn nữa, những gương mặt gái đẹp hắn từng quen biết, trong giờ phút này hắn lại quên bén hết toàn bộ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu, “Tứ Lang.”
Là giọng trầm thấp quen thuộc của Doãn Tiểu Đao. Không có sự dịu dàng của phụ nữ, càng miễn bàn đến giọng oanh vàng thánh thót.
Thế nhưng giọng nói này, lại khiến Lam Diệm rõ rệt phát họa ra một cô gái.
Đó là Doãn Tiểu Đao.
Hắn quên ai cũng không quên được Doãn Tiểu Đao.
Doãn Tiểu Đao gương mặt trung tính, thân hình bốc lửa.
—-
Lam Diệm thở dài, “Cuối cùng cũng phục hồi rồi.”
Lam Diệm nghĩ tới nghĩ lui, những người yêu nhau ngoại trừ ăn uống xem phim cũng chẳng còn gì có thể làm nữa.
Cho nên, họ đến rạp chiếu phim.
Khung cảnh buổi tối, các cặp đôi tay nắm tay, vai kề vai.
Phải một lúc lâu Lam Diệm mới nhớ ra, hắn cũng có một đối tượng để nắm tay. Thế là hắn vui vẻ nắm lấy tay của Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, chúng ta cùng đi mua trà sữa đi, ly thứ hai được giảm nửa giá.”
Ngày xưa hắn cực ghét cái thể loại khuyến mại “ly thứ hai giảm nửa giá”, hết sức kỳ thị nam nữ đi một mình. Bây giờ cuối cùng hắn cũng có một người đi cùng, có thể tiết kiệm được tiền của nửa ly.
Nghĩ như thế, bạn gái cũng có chút tác dụng.
Doãn Tiểu Đao nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, “Được.”
Hai người mua hai ly trà sữa vớ da, sau đó đứng trước màn hình lớn lựa phim.
Phim của ngày Thất Tịch đại thể đều là yêu yêu đương đương.
Lam Diệm chưa từng xem phim tình cảm thuần túy, loại phim hắn xem nhiều nhất chính là phim AV. Cho nên hắn không biết những phim không có cảnh “yêu đương” thì có gì đáng để xem. Hắn hỏi, “Đao thị vệ, em muốn xem phim nào?”
Doãn Tiểu Đao nhìn mấy poster kia, những ngôi sao đó cô chẳng quen mặt ai hết, “Không biết.”
“Bình thường em thích xem phim thể loại nào?” Hắn nhìn bộ dáng đần đần của cô, đoán hẳn là chưa xem qua bộ phim nào cả.
“Thể loại đánh võ.” Từ nhỏ đến lớn, sở thích của cô chỉ có ăn cơm và võ thuật.
Nhưng mà, hôm nay không có lịch chiếu phim võ thuật nào cả. Ngoại trừ phim tình cảm, chỉ còn lại phim kinh dị thót tim.
Lam Diệm nhìn ma nữ trên poster phim, “Đao thị vệ, em sợ ma không?”
“Không sợ.” Bình sinh không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Trước nay cô vẫn quang minh lỗi lạc.
“Vậy chúng ta đi xem phim kinh dị đi.”
Theo cách nói trên mạng, cùng bạn gái đi xem phim kinh dị là một mánh khóe hay ho để thừa cơ đụng chạm một chút. Ngộ nhỡ cô ngốc thật sự sợ đến nép vào lòng hắn, thì hắn sẽ lấy thân phận của bạn trai, nhất định sẽ an ủi vỗ về cô chu đáo.
Sự thật chứng minh, Lam Diệm có suy nghĩ quá tốt đẹp về phim kinh dị trong nước sản xuất rồi.
Bộ phim kinh dị này, chẳng kinh dị một chút chéo nào cả. Kỹ xảo cẩu thả, sạn vô số kể, khiến cho Lam Diệm buồn chán đến ngủ gật.
Mà hắn cũng ngủ gật thiệt luôn, còn ngáy khò khò nữa.
Doãn Tiểu Đao xoay đầu qua nhìn hắn.
Ánh sáng từ màn hình huỳnh quang, bập bềnh giao thoa chiếu lên mặt hắn.
Cô cảm thấy lúc này hắn đẹn trai vô cùng, còn đẹp hơn nam chính trong phim gấp trăm lần. Huống hồ, kỹ năng diễn suất của nam chính này còn không được bằng Tứ Lang nhà cô.
Doãn Tiểu Đao ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng đẩy đầu của Lam Diệm tựa lên vai cô.
Rạp chiếu phim lớn như vậy, chỉ có năm con người. Có ba người xem đến giữa chừng mà xem không nổi nữa nên đã đi ra ngoài.
Thế là, trong rạp chỉ còn lại Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao.
Nữ chính trong phim đang kêu gào thảm thiết, phối hợp với tiếng ngáy có quy luật của Lam Diệm.
Đây là lần đầu tiên Doãn Tiểu Đao xem phim chiếu rạp.
Cũng là lần đầu tiên Lam Diệm cùng bạn gái đi xem phim chiếu rạp.
Nhưng mà hắn ngủ rất say, cho đến khi sắp kết thúc mới tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn nữ chính u ám sợ sệt trên màn hình, không nhịn được mà chửi một câu, “Bà mẹ nó, phim cớt gì thế này! Đây cũng gọi là mùa xuân của phim kinh dị nội địa sản xuất à? Gạt tiền hả!”
Lam Diệm xoay đầu qua hỏi, “Đao thị vệ, phim này có kinh dị không?”
“Không kinh dị.” Doãn Tiểu Đao lắc đầu.
“Đi thôi.” Hắn ngáp một cái.
Một buổi hẹn xem phim thất bại, khiến cho Lam Diệm được chợp mắt một giấc.
Sau khi ra ngoài, cơn buồn ngủ của hắn cũng bay mất, “Đao thị vệ, đi về thôi. Nấu bữa khuya cho em ăn.”
“Được.” Nói đến cái này, Doãn Tiểu Đao liền vui vẻ, “Tứ Lang, sau này anh sẽ luôn nấu cơm cho em chứ?”
“Nói thừa.” Lam Diệm liếc nhìn cô một cái, “Bạn trai để đó làm gì? Chính là để nấu cơm đó.”
Đến đây, cơm ăn nước uống cả đời này của Doãn Tiểu Đao đã có chỗ trông cậy.
—-
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao trở về căn phòng nơi thôn nội thành.
Doãn Tiểu Đao đã ở đây hơn một năm trời. Ngoại trừ thời kỳ dưỡng thương, thời gian khác cô đều ở nơi này.
Từ khi Lam Diệm cai nghiện đến nay, cũng ở tại nơi này. Nhưng mà, hắn không có dự định ở lại thành phố S. Hắn muốn đưa di vật của Trịnh tiểu thư đi đến nơi thế ngoại đào viên có non có nước kia.
Sau khi trở về, Lam Diệm đơn giản nấu cho Doãn Tiểu Đao một tô mì trứng gà.
Cô ăn xong mì, cả nước cũng húp sạch.
Hắn nhìn cô, cảm thấy cô rất thích hợp tham gia tiết mục mỹ thực, sức ăn của cô lớn hơn bất kỳ một ai.
Ăn xong bữa khuya, Doãn Tiểu Đao rửa chén theo thường lệ.
Lam Diệm mở tivi, nửa dựa lên đầu giường của mình.
Từ sau khi cai nghiện, ngay cả thuốc lá hắn cũng không hút. Khi cơn nghiện kéo đến thì hắn chơi game, chuyển sự chú ý. Chờ cơn nghiện đi qua hắn sẽ đi vận động luyện tập.
Khi mới bắt đầu vận động, ngày nào hắn cũng mệt đến gần chết. Lúc đó Doãn gia gia còn ở thành phố S, quả thật huấn luyện Lam Diệm như kiểu tháo rời rồi lắp ráp lại.
Chỉnh bởi phương pháp ma quỷ thế này, Lam Diệm dùng endorphins sinh ra khi vận động để áp chế cơn nghiện. Hơn nữa, bởi vì quá mệt mỏi nên dần dà hắn không mất ngủ nữa.
Bây giờ thứ mà Lam Diệm nghiện, là rong biển.
Hắn ngậm rong biển, xem lướt tiết mục tivi.
Đột nhiên, một show catwalk thời trang lướt qua. Hắn chưa kịp chụp lấy thì ngón tay đã nhấn lên nút của điều khiển từ xa.
Sau khi phản ứng lại, Lam Diệm bấm ngược trở lại.
Đó là chương trình catwalk của Victoria’s secret.
Từng cô người mẫu sải bước thả dáng ngọc ngà. Chân đẹp eo thon, khỏe mạnh cân đối.
Đó là thân hình hoàn toàn không giống với diễn viên chính trong các phim AV.
Lam Diệm đã tung hoành ngang dọc nhiều năm trong lĩnh vực phim AV, chưa thấy được bao nhiêu cô nữ diễn viên thân hình có cơ bắp. Ngày trước hắn cảm thấy, kiểu con gái trắng trẻo nõn nà đó mới đáng yêu.
Thế nhưng Doãn Tiểu Đao vừa không trắng lại không nõn. Vóc dáng của cô chính là kiểu mấy cô người mẫu Victoria’s secret kia. Đường cong ưu mỹ, bắp thịt săn chắc.
Lam Diệm cười cười. Ngày mai đưa cô đần kia đi mua mấy bộ, bảo đảm không kém hơn mấy cô người mẫu trên sàn catwalk kia.
Lúc Doãn Tiểu Đao đi ra, tivi đã chuyển đến kênh tin tức, “Tứ Lang, em rửa xong nồi với chén rồi.”
“Ừa. Em tắm trước đi, anh dọn dẹp tí đồ.”
“Được.” Cô đáp lại một tiếng, “Lúc nào chúng ta về Hoành Quán?”
“Qua hai ngày nữa đi, đừng nôn nóng.”
“Ông nội và các sư huynh đệ đều rất nhớ anh, hy vọng anh sớm ngày trở về.”
“…” Lam Diệm nói, “Bọn họ chỉ muốn ăn cơm chiên thôi.”
“Đúng thế.” Doãn Tiểu Đao vô cùng tán đồng.
—-
Buổi tối hai người vẫn ở chung như thường, không có bởi vì xác định quan hệ mà xảy ra thay đổi gì.
Vẫn là chia ra hai chiếc giường.
Doãn Tiểu Đao ngủ rất ngon.
Lam Diệm lại không yên phận. Trong cơn mơ màng, hắn có hơi nóng, thế là đá bay chăn mền.
Vẫn cứ nóng.
Đã lâu lâu lâu lắm rồi hắn không bị nóng như vậy.
Không phải nóng do thời tiết, mà là cơ thể đang nổi lửa. Hắn nghi ngờ hiện tại mình đang ở trong biển lửa.
Mẹ nó, sao mà nóng thế này.
Bất thình lình hắn mở trừng mắt, nhìn đăm đăm trần nhà.
Sau khi ý thức quay về, hắn đã biết tại sao lại nóng như thế.
Một bộ phận nào đó của hắn, đang đứng thẳng dậy.
Từ sau khi hút heroin rồi bị nghiện, hắn chẳng còn ham muốn nữa. Sau này, càng hoàn toàn không cần sinh hoạt tình dục. Suốt ngày xem phim heo hắn cũng không có phản ứng.
Heroin có ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng tính dục của nam giới. Nhưng ảnh hưởng này chỉ là trở ngại về khả năng chứ không phải về cơ quan. Khi cai nghiện được, thì khả năng tính dục có thể phục hồi nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Chỉ là, Lam Diệm chưa từng nghĩ là nhanh như thế, hắn còn tưởng cần một hai tháng để điều dưỡng nữa.
Hắn xoay đầu nhìn Doãn Tiểu Đao đang ngủ say trên chiếc giường khác.
Hắn đang đau đầu, bây giờ phải làm thế nào đây.
Với sự cảnh giác của cô, nếu như hắn ở trên giường ‘tuốt’ vài lượt thì chắc chắn cô sẽ tỉnh dậy.
Đêm khuya vắng người.
Một mình Lam Diệm, ngước nhìn trần nhà, chậm chạp điều chỉnh hô hấp của mình.
Hắn nói với bản thân: nghiện ma túy cũng cắn răng qua được rồi, chỉ là ham muốn thì tính là cái vẹo gì.
Nhưng mà.
Phắc. Kiềm chế không nhúc nhích thế này, thật là khó chịu CMN quá.
Không thể hồi phục trễ chút hở trời?
Nôn nóng như thế này làm cái gì chứ.
Mẹ nó, hắn muốn tuốt gươm. Thằng đệ của hắn đã lâu lắm không chút động tĩnh, vừa có thì đã nín nhịn thế này, liệu có nhịn đến đổ bệnh không trời.
Đụ!
Lam Diệm thở mạnh một hơi.
Doãn Tiểu Đao lập tức tỉnh dậy, “Tứ Lang?”
“…” Hắn than thầm một tiếng, kéo chăn qua che phần dưới của mình, “Đao thị vệ, làm em thức giấc à?”
“Anh sao rồi?” Cô mở đèn đầu giường.
Hắn thở dài thành tiếng. Ngày trước cô mặc quần áo thể thao, hắn chẳng có suy nghĩ gì, bây giờ, lại cảm thấy dưới ánh đèn vàng nhạt, cô lại gợi cảm đến dị thường. Quả nhiên là do show diễn của Victoria’s secret mà ra.
Lam Diệm nắm lấy ý chí chống chọi với cơn nghiện ma túy, ngồi dậy rồi cười với Doãn Tiểu Đao, “Anh đi vệ sinh một chút.”
“Được.” Cô trở về giường của mình.
Hắn xoay người, đến ngăn kéo lấy ra chiếc quần dài rộng rãi, mặc vào xong mới đi về phía nhà vệ sinh.
Doãn Tiểu Đao nhìn theo bóng lưng của hắn. Cho đến khi hắn đóng cửa phòng vệ sinh cô mới nằm xuống.
Cô cảm thấy hắn có hơi kỳ quái.
Sắc lam trong mắt hắn dường như thẫm hơn. Lúc trước là màu xanh thẳm của bầu không, bây giờ thì xanh biếc như biển cả.
—-
Lam Diệm ở trong phòng vệ sinh rất lâu.
Hắn vốn muốn tốc chiến tốc thắng.
Thế nhưng không ra được.
Không phải thật sự trở ngại rồi chứ?
Hắn bắt đầu nhớ lại mấy bộ phim heo.
Thế nhưng lâu lắm rồi không xem, hắn cũng quên mất người mình thích nhất họ gì tên chi, mặt mũi thế nào cũng không nhớ nổi nữa.
Được thôi, muốn tháo chuông thì phải đi tìm người buộc chuông.
Hắn quyết định thay đổi đối tượng, nhớ lại các người mẫu trong show Victoria’s secret.
Những thân hình đó hắn ấn tượng khá là sâu, bởi vì đó là loại hình của Doãn Tiểu Đao. Thế nhưng những gương mặt Âu Mỹ kia hắn lại không nhớ nổi.
Hơn nữa, những gương mặt gái đẹp hắn từng quen biết, trong giờ phút này hắn lại quên bén hết toàn bộ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu, “Tứ Lang.”
Là giọng trầm thấp quen thuộc của Doãn Tiểu Đao. Không có sự dịu dàng của phụ nữ, càng miễn bàn đến giọng oanh vàng thánh thót.
Thế nhưng giọng nói này, lại khiến Lam Diệm rõ rệt phát họa ra một cô gái.
Đó là Doãn Tiểu Đao.
Hắn quên ai cũng không quên được Doãn Tiểu Đao.
Doãn Tiểu Đao gương mặt trung tính, thân hình bốc lửa.
—-
Lam Diệm thở dài, “Cuối cùng cũng phục hồi rồi.”
/81
|