Lam Diễm chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Một tay của hắn chống lên mặt bàn, đôi mắt chăm chú tập trung nhìn bật lửa trong tay Doãn Tiểu Đao. Một cánh tay khác nắm điếu thuốc đang run lên, từ cánh tay đến đầu ngón tay đều co rút lại. Hắn hao phí rất nhiều sức lực mới không để điếu thuốc rơi xuống.
Cơ thể Lam Diễm đang loại trạng thái vô cùng không có thực. Trong cơ thể có đủ loại đau đớn, làn da bên ngoài, xương tủy bên trong, hoặc nhẹ hoặc nặng đều hiện lên đau đớn. Hơn nữa hắn bắt đầu hồi hộp.
Nếu như giờ phút này hắn còn lý trí, hắn sẽ không đi cướp bật lửa.
Lúc hắn ở trạng thái bình thường, chệnh lệch thực lực với Doãn Tiểu Đao còn chưa hết mười dãy phố. Càng khỏi nói, hiện tại hắn đứng cũng không vững.
Thế nhưng lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại ý niệm hút thuốc, vì thế hắn gắng gượng cơ thể tan tác, xông về phía bật lửa.
Doãn Tiểu Đao nhẹ né qua, lùi lại vô cùng thong dong. Sắc mặt cô như thường, không vui không buồn.
Lam Diễm không vững, suýt chút nữa vấp ngã bên cạnh giường.
Hắn dừng chân, nhìn bật lửa, đang muốn cướp lần thứ hai, đột nhiên cơ bắp phía sau lưng truyền đến đau đớn như kim châm, thế là căng cứng của hắn, lại mạnh mẽ buông lỏng, theo bàn trượt xuống dưới. Hắn đau đến mức co giật.
Doãn Tiểu Đao hơi nghiêng người, muốn đến dìu hắn.
Bỗng nhiên hắn vung tay cô ra, sau đó vẻ mặt hắn hung ác nhét điếu thuốc vào miệng, lại ra sức nhai.
Lúc nuốt xuống, hắn nghẹn lại.
Nuốt xuống quá khó khăn, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy. Hắn ngửi thấy xen lẫn bên trong điếu thuốc có mùi vị của một loại bột, đó là thứ hắn từng ăn...nhất hương gì đó.
Doãn Tiểu Đao hạ thấp lưng, ra tay bất ngờ đoạt lại điếu thuốc mà hắn nhai.
Lam Diễm tức giận muốn một đao chém chết cô. Cơ thể hắn không có sức, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì cô.
Cô vặn bỏ một đoạn điếu thuốc Chỉ có thể hút một nửa.
Cô mẹ nó vừa xấu vừa buồn nôn. Thân thể hắn run rẩy, tiếng nói không ổn định.
Doãn Tiểu Đao ném bật lửa trước mặt hắn: Anh còn nói, tôi sẽ không cho anh nữa.
Tuy rằng Lam Diễm không tỉnh táo lắm, nhưng vẫn nghe hiểu được. Thế là hắn mím môi không nói.
Cô suy tính thời gian, quyết định không làm khó hắn nữa, thả bật lửa và điếu thuốc vào tay hắn. Sau đó cô ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt hắn.
Đồ vừa đến tay, Lam Diễm liền hoàn toàn không để ý đến cô. Hắn vội vàng đốt luôn, sau đó hút vào hai hơi lớn.
Hút nóng có được hiệu quả tương đối chậm, ma túy cần đi qua bao tử, sau khi hấp thụ mới có thể đi vào trong máu. Lam Diễm không chuẩn bị cho mình bất kỳ công cụ tiêm nào, vì lẽ đó mặc dù giờ phút này cần vô cùng gấp, hắn cũng không có con đường nào khác.
Nửa điếu thuốc, nhanh gọn hút xong. Cảm giác bồng bềnh kém xa sự mãnh liệt trước kia, quấy cho lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.
Lam Diễm đưa ánh mắt dời về phía ngăn kéo. Chỗ đó còn rất nhiều rất nhiều thuốc.
Doãn Tiểu Đao nhận ra ý đồ của hắn, liền ngăn cản hắn: Chỉ có thể hút nửa điếu.
Hắn ra sức giãy giụa, lại bị cô dùng sức giữ chặt: Cút ngay! Cô cái đồ xấu xí!
Tứ lang, không có chuyện gì. Trước nay Doãn Tiểu Đao không thích nói chuyện, cũng không hiểu động viên người khác, chỉ có thể lặp lại: Không có chuyện gì. Thuốc đông y lúc trước cũng có tác dụng trấn tĩnh, qua khoảng thời gian này, thì hắn sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Tuy rằng lượng hải lạc cần hút theo thân thể chịu đựng được tính mà tăng lên, nhưng nó cũng có thời kỳ suy yếu. Chỉ cần không kéo dài việc hút, sẽ chậm rãi biến mất trong người. Trong thời kỳ suy yếu, người nghiện sẽ sinh ra phản ứng cai nghiện kịch liệt.
Doãn Tiểu Đao cũng không có để Lam Diễm cai nhanh. Cô lựa chọn phương thức là, kéo dài thời gian suy yếu, giảm bớt thống khổ của việc cai nghiện.
Đương nhiên, giảm bớt không đại biểu là không có.
Tháng ngày Lam Diễm phải chịu đựng, vẫn còn rất dài.
---
Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao giằng co rất lâu.
Cuối cùng, hắn yên tĩnh lại.
Cảm giác thân thể vui sướng duy trì trong thời gian rất ngắn.
Qua đi, hắn vô lực ngã vào một bên.
Tứ lang. Doãn Tiểu Đao thấp giọng gói hắn.
Lam Diễm không mở mắt, mơ hồ đáp lời: Ừ.
Cũng chĩnh vì hắn nhắm hai mắt, vì lẽ đó bỏ lỡ vẻ mặt Doãn Tiểu Đao thay đổi. Khuôn mặt cứng nhắc trước nay của cô, hiện lên một nét dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán hắn: Đau không?
Lam Diễm khẽ lắc đầu.
Vì hải lạc làm thần kinh tê dại, hắn không cảm giác được đau đớn,
Cô vỗ vỗ vai hắn : Dậy. Hắn co người lại.
Doãn Tiểu Đao cố chấp nâng hắn dậy, Đi nghỉ ngơi. Lúc cô chạm vào người hắn, phát hiện trước ngực và sau lưng hắn đều là mồ hôi, ướt hết cả áo.
Lam Diễm rất mệt mỏi, không muốn nhúc nhích. Hắn dứt khoát đè trọng lượng cơ thể lên vai cô.
Cô vừa đỡ hắn vừa nâng hắn dậy, thả hắn trên giường.
Hắn vừa dính vào giường, càng mệt rã rời hơn. Tư thế cũng không thay đổi chút nào, mắt khép lại lập tức ngủ thiếp đi.
Doãn Tiểu Đao xử lý vết thương trên trán cho hắn. Cô nghĩ, chờ hắn tỉnh táo lại, phỏng chừng sẽ oán giận vết thương này xuất hiện trên khuôn mặt mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Cô thấy áo hắn ướt đẫm, liền cởi ra. Sau đó đắp chăn giúp hắn, bưng kín.
Lam Diễm lầu bầu một tiếng, bỏ chăn ra.
Cô sợ hắn cảm lạnh, lại đắp lại. Sau đó hạ thấp nhiệt độ của máy điều hòa.
Lúc Lam Diễm ngủ, Doãn Tiểu Đao lấy đơn thuốc mà ông nội Doãn gửi tới. Cô tính quan sát thêm mấy ngày, sẽ cân nhắc điều chỉnh phương thuốc.
Ông nội Doãn còn gửi mấy quyển sách có liên quan tới, cô cũng lật xem cẩn thận.
Doãn Tiểu Đao rất khó để hết sức chăm chú làm một chuyện nào đó, bởi vì mọi thời điểm cô đều duy trì cảnh giác. Đây là thói quen qua nhiều năm.
Lam Diễm trở mình bao nhiêu lần, cô đều nhìn hắn bấy nhiêu lần.
Mãi đến khi hắn tỉnh lại.
Lam Diễm nhắm hai mắt ngáp một cái, sau đó nghiêng người sang. Hắn ngủ ngon thoải mái.
Lúc dễ chịu, hắn vô thức ưỡn lưng mấy lần.
Sau đó, hắn xoa bóp hông của mình, lại mò lưng của mình, lại vỗ vỗ vai của mình.
Bỗng nhiên Lam Diễm mở mắt, kéo chăn ra nhìn vào bên trong.
Ở trần.
May là, vẫn còn quần ở nửa người dưới.
Hắn dùng chăn che trước ngực lại, ngồi dậy, sau đó hướng thẳng tầm mắt về phía Doãn Tiểu Đao: Nói! Cô thừa dịp tôi ngủ, làm việc gì không đúng!
Hắn vừa nói, Doãn Tiểu Đao liền biết, Lam Diễm tức đến nổ phổi đã trở lại. Cô đặt sách trong tay xuống: Tôi quang minh lỗi lạc.
Tôi phi! Lam Diễm quấn cả người vào trong chăn: Có người nào quang minh lỗi lạc sẽ cởi bậy quần áo của người khác chứ.
Anh chảy mồ hôi, quần áo ướt. Cô nhàn nhạt giải thích, không thấy không thích hợp.
Lam Diễm nhăn lông mày: Lấy cớ!
Doãn Tiểu Đao nghe hắn lên án vô lý, không phản ứng. Cô đi thẳng ra ngoài.
Lam Diễm thấy cô không trả lời, cũng chán rồi. Hắn lập tức xuống giường, tốc độ mặc quần áo nhanh trước nay chưa từng có.
Hắn cảm giác giấc ngủ vừa rồi không lâu lắm. Bây giờ là hơn tám giờ tối.
Hắn và cô đều chưa ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Lam Diễm ra ngoài lục tủ lạnh.
Cũng may ngày hôm qua mua rất nhiều đồ ăn, tối nay còn có thể có một bữa cơm phong phú.
Hắn đi vào nhà bếp.
Doãn Tiểu Đao ở đó.
Lam Diễm hung dữ: Cuồng nhìn trộm!
Tôi không nhìn trộm. Doãn Tiểu Đao dùng đũa trộn lẫn thuốc đông y bên trong.
Ai tin cô. Hắn ngửi thấy một trận mùi thuốc trong bếp, nhăn mũi lại: Thật là thúi.
Thuốc đắng dã tật. Cô vẫn nói câu này.
Hừ hừ. Hắn thuận miệng đáp lại hai tiếng, sau đó bắt đầu biểu diễn tay nghề bếp trưởng của mình. Trong lúc đó, hắn còn thiên mã hành không( ý chỉ văn chương, thi ca hào phóng) nói: Đao thị vệ, cô đi khắc cho tôi một bảng hiệu thần bếp đi.
Được. Cô cảm thấy danh hiệu này đối với hắn mà nói, thực tế đến tên gọi về.
Lam Diễm nghe được lời chấp nhận của cô, cười đến vui vẻ.
Về thảm trạng lên cơn nghiện của hắn lúc trước, hai người đều không nhắc tới. Dường như cũng không coi là chuyện gì đáng kể.
Thực ra, trong đoạn thời gian ấy, Lam Diễm vẫn có ký ức. Cũng chính vì có ký ức, nên hắn mới biết, không có thuốc, hắn khổ sở thế nào. Hắn thật không muốn trải qua quá trình nóng lạnh giày vò như vậy. Thế là trên bàn ăn, hắn nhìn Doãn Tiểu Đao đã ăn ba bát cơm: Đao thị vệ, cô vẫn nên về quê cày ruộng đi thôi.
Không đến một giây, cô đã trả lời: Tôi từ chối.
Cô thật đáng ghét. Ăn của hắn, ngủ của hắn, nhưng một mực không nghe lời của hắn.
Doãn Tiểu Đao không lên tiếng, tự mình gắp rau gắp thịt.
Hắn nói cài gì cô cũng không để ý.
Cô vẫn giữ vững niềm tin vẫn sẽ hướng về phía trước. Cô muốn thấy được Lam Diễm sau khi cai nghiện.
Cô nhất định sẽ nhìn thấy.
---
Lam Diễm ăn cơm xong đến cả phim tình ái cũng không có tâm tình xem, chỉ muốn ngủ.
Doãn Tiểu Đao ép hắn uống thuốc, hắn rất không vừa lòng.
Khi tắm, nhìn thấy vết thương trên trán, Lam Diễm càng tức giận bất bình: Thật sự là bảo vệ chủ không tận sức!
Nhưng mà hắn chán việc gầm gào với Doãn Tiểu Đao, hắn quá buồn ngủ. Liền nhào lên giường ngủ thiếp đi.
Doãn Tiểu Đao biết nguyên nhân là vì thang thuốc mà hắn buồn ngủ.
Lúc tiếng ngáy của hắn vang lên, cô lại tiếp tục nghiên cứu những sách vở có liên quan.
Nửa đêm, đột nhiên Lam Diễm tỉnh lại.
Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, còn có chút buồn nôn.
Bởi vì không cung cấp đầy đủ hải lạc, là sẽ mất ngủ. Vì vậy rất nhiều người sẽ ỷ lại vào thuốc kháng tinh thần.
Lam Diễm ước chừng đoán được thuốc đông y của Doãn Tiểu Đao có tác dụng trấn tĩnh, thế nhưng hiệu quả không kéo dài.
Hắn chưa thực sự cai nghiện được, nên dẫn tới một loạt phản ứng cai nghiện. Hắn không dám tưởng tượng, một khi dừng hút, sẽ rơi vào địa ngục như thế nào.
Đáng sợ nhất là, khi thời kỳ phẫn rã hải lạc kết thúc, không có nghĩa là đã cai nghiên thành công. Phía sau còn có thời kỳ khôi phục rất dài. Quá trình cai nghiện rất đau đớn, điều trị khôi phục cũng chưa chắc dễ chịu. Kẻ nghiện hút bột trong thời gian dài, cơ chế sinh lý không giống với người bình thường. Bên ngoài chất độc phê thái phá hủy, bên trong thân thể tự phê thái. Làm biến mất phê thái bên ngoài, mà bên trong phê thái lại tới, không kịp sản sinh, các chứng bệnh gộp lại lập tức bạo phát. Hơn nữa, không biết tới thời điểm bạo phát đó, cũng không biết sẽ là bệnh gì.
Ở trên giường Lam Diễm ngủ cũng không được, ngồi cũng không xong.
Sao hắn lại vì một kẻ ngốc kiên trì mà đưa mình vào trong đau khổ không biết.
Hắn mới là kẻ ngốc!
Hắn tâm phiền ý loạn, càng sợ hãi cai nghiện, càng nôn nóng.
Tứ lang. Lúc hắn tỉnh lại, Doãn Tiểu Đao nhận ra ngay.
Lam Diễm quay đầu nhìn phía cô. Trong phòng không bật đèn, hắn chỉ nhìn được bóng người tối đen của cô: Làm gì! Thái độ của hắn tồi tệ.
Sao không ngủ?
Vì không ngủ được.
Tôi có biện pháp. Doãn Tiểu Đao nói xong mở đèn giường.
Hắn nghi ngờ nhìn cô.
Cô ngồi lên bên giường: Nằm úp sấp.
Sắc mặt Lam Diễm hơi biến đổi: Đao thị vệ, tôi có thể nhắc nhở cô, nếu như cô phá hủy sự trong sạch của tôi, là phải chịu trách nhiệm!
Một tay của hắn chống lên mặt bàn, đôi mắt chăm chú tập trung nhìn bật lửa trong tay Doãn Tiểu Đao. Một cánh tay khác nắm điếu thuốc đang run lên, từ cánh tay đến đầu ngón tay đều co rút lại. Hắn hao phí rất nhiều sức lực mới không để điếu thuốc rơi xuống.
Cơ thể Lam Diễm đang loại trạng thái vô cùng không có thực. Trong cơ thể có đủ loại đau đớn, làn da bên ngoài, xương tủy bên trong, hoặc nhẹ hoặc nặng đều hiện lên đau đớn. Hơn nữa hắn bắt đầu hồi hộp.
Nếu như giờ phút này hắn còn lý trí, hắn sẽ không đi cướp bật lửa.
Lúc hắn ở trạng thái bình thường, chệnh lệch thực lực với Doãn Tiểu Đao còn chưa hết mười dãy phố. Càng khỏi nói, hiện tại hắn đứng cũng không vững.
Thế nhưng lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại ý niệm hút thuốc, vì thế hắn gắng gượng cơ thể tan tác, xông về phía bật lửa.
Doãn Tiểu Đao nhẹ né qua, lùi lại vô cùng thong dong. Sắc mặt cô như thường, không vui không buồn.
Lam Diễm không vững, suýt chút nữa vấp ngã bên cạnh giường.
Hắn dừng chân, nhìn bật lửa, đang muốn cướp lần thứ hai, đột nhiên cơ bắp phía sau lưng truyền đến đau đớn như kim châm, thế là căng cứng của hắn, lại mạnh mẽ buông lỏng, theo bàn trượt xuống dưới. Hắn đau đến mức co giật.
Doãn Tiểu Đao hơi nghiêng người, muốn đến dìu hắn.
Bỗng nhiên hắn vung tay cô ra, sau đó vẻ mặt hắn hung ác nhét điếu thuốc vào miệng, lại ra sức nhai.
Lúc nuốt xuống, hắn nghẹn lại.
Nuốt xuống quá khó khăn, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy. Hắn ngửi thấy xen lẫn bên trong điếu thuốc có mùi vị của một loại bột, đó là thứ hắn từng ăn...nhất hương gì đó.
Doãn Tiểu Đao hạ thấp lưng, ra tay bất ngờ đoạt lại điếu thuốc mà hắn nhai.
Lam Diễm tức giận muốn một đao chém chết cô. Cơ thể hắn không có sức, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì cô.
Cô vặn bỏ một đoạn điếu thuốc Chỉ có thể hút một nửa.
Cô mẹ nó vừa xấu vừa buồn nôn. Thân thể hắn run rẩy, tiếng nói không ổn định.
Doãn Tiểu Đao ném bật lửa trước mặt hắn: Anh còn nói, tôi sẽ không cho anh nữa.
Tuy rằng Lam Diễm không tỉnh táo lắm, nhưng vẫn nghe hiểu được. Thế là hắn mím môi không nói.
Cô suy tính thời gian, quyết định không làm khó hắn nữa, thả bật lửa và điếu thuốc vào tay hắn. Sau đó cô ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt hắn.
Đồ vừa đến tay, Lam Diễm liền hoàn toàn không để ý đến cô. Hắn vội vàng đốt luôn, sau đó hút vào hai hơi lớn.
Hút nóng có được hiệu quả tương đối chậm, ma túy cần đi qua bao tử, sau khi hấp thụ mới có thể đi vào trong máu. Lam Diễm không chuẩn bị cho mình bất kỳ công cụ tiêm nào, vì lẽ đó mặc dù giờ phút này cần vô cùng gấp, hắn cũng không có con đường nào khác.
Nửa điếu thuốc, nhanh gọn hút xong. Cảm giác bồng bềnh kém xa sự mãnh liệt trước kia, quấy cho lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.
Lam Diễm đưa ánh mắt dời về phía ngăn kéo. Chỗ đó còn rất nhiều rất nhiều thuốc.
Doãn Tiểu Đao nhận ra ý đồ của hắn, liền ngăn cản hắn: Chỉ có thể hút nửa điếu.
Hắn ra sức giãy giụa, lại bị cô dùng sức giữ chặt: Cút ngay! Cô cái đồ xấu xí!
Tứ lang, không có chuyện gì. Trước nay Doãn Tiểu Đao không thích nói chuyện, cũng không hiểu động viên người khác, chỉ có thể lặp lại: Không có chuyện gì. Thuốc đông y lúc trước cũng có tác dụng trấn tĩnh, qua khoảng thời gian này, thì hắn sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Tuy rằng lượng hải lạc cần hút theo thân thể chịu đựng được tính mà tăng lên, nhưng nó cũng có thời kỳ suy yếu. Chỉ cần không kéo dài việc hút, sẽ chậm rãi biến mất trong người. Trong thời kỳ suy yếu, người nghiện sẽ sinh ra phản ứng cai nghiện kịch liệt.
Doãn Tiểu Đao cũng không có để Lam Diễm cai nhanh. Cô lựa chọn phương thức là, kéo dài thời gian suy yếu, giảm bớt thống khổ của việc cai nghiện.
Đương nhiên, giảm bớt không đại biểu là không có.
Tháng ngày Lam Diễm phải chịu đựng, vẫn còn rất dài.
---
Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao giằng co rất lâu.
Cuối cùng, hắn yên tĩnh lại.
Cảm giác thân thể vui sướng duy trì trong thời gian rất ngắn.
Qua đi, hắn vô lực ngã vào một bên.
Tứ lang. Doãn Tiểu Đao thấp giọng gói hắn.
Lam Diễm không mở mắt, mơ hồ đáp lời: Ừ.
Cũng chĩnh vì hắn nhắm hai mắt, vì lẽ đó bỏ lỡ vẻ mặt Doãn Tiểu Đao thay đổi. Khuôn mặt cứng nhắc trước nay của cô, hiện lên một nét dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán hắn: Đau không?
Lam Diễm khẽ lắc đầu.
Vì hải lạc làm thần kinh tê dại, hắn không cảm giác được đau đớn,
Cô vỗ vỗ vai hắn : Dậy. Hắn co người lại.
Doãn Tiểu Đao cố chấp nâng hắn dậy, Đi nghỉ ngơi. Lúc cô chạm vào người hắn, phát hiện trước ngực và sau lưng hắn đều là mồ hôi, ướt hết cả áo.
Lam Diễm rất mệt mỏi, không muốn nhúc nhích. Hắn dứt khoát đè trọng lượng cơ thể lên vai cô.
Cô vừa đỡ hắn vừa nâng hắn dậy, thả hắn trên giường.
Hắn vừa dính vào giường, càng mệt rã rời hơn. Tư thế cũng không thay đổi chút nào, mắt khép lại lập tức ngủ thiếp đi.
Doãn Tiểu Đao xử lý vết thương trên trán cho hắn. Cô nghĩ, chờ hắn tỉnh táo lại, phỏng chừng sẽ oán giận vết thương này xuất hiện trên khuôn mặt mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Cô thấy áo hắn ướt đẫm, liền cởi ra. Sau đó đắp chăn giúp hắn, bưng kín.
Lam Diễm lầu bầu một tiếng, bỏ chăn ra.
Cô sợ hắn cảm lạnh, lại đắp lại. Sau đó hạ thấp nhiệt độ của máy điều hòa.
Lúc Lam Diễm ngủ, Doãn Tiểu Đao lấy đơn thuốc mà ông nội Doãn gửi tới. Cô tính quan sát thêm mấy ngày, sẽ cân nhắc điều chỉnh phương thuốc.
Ông nội Doãn còn gửi mấy quyển sách có liên quan tới, cô cũng lật xem cẩn thận.
Doãn Tiểu Đao rất khó để hết sức chăm chú làm một chuyện nào đó, bởi vì mọi thời điểm cô đều duy trì cảnh giác. Đây là thói quen qua nhiều năm.
Lam Diễm trở mình bao nhiêu lần, cô đều nhìn hắn bấy nhiêu lần.
Mãi đến khi hắn tỉnh lại.
Lam Diễm nhắm hai mắt ngáp một cái, sau đó nghiêng người sang. Hắn ngủ ngon thoải mái.
Lúc dễ chịu, hắn vô thức ưỡn lưng mấy lần.
Sau đó, hắn xoa bóp hông của mình, lại mò lưng của mình, lại vỗ vỗ vai của mình.
Bỗng nhiên Lam Diễm mở mắt, kéo chăn ra nhìn vào bên trong.
Ở trần.
May là, vẫn còn quần ở nửa người dưới.
Hắn dùng chăn che trước ngực lại, ngồi dậy, sau đó hướng thẳng tầm mắt về phía Doãn Tiểu Đao: Nói! Cô thừa dịp tôi ngủ, làm việc gì không đúng!
Hắn vừa nói, Doãn Tiểu Đao liền biết, Lam Diễm tức đến nổ phổi đã trở lại. Cô đặt sách trong tay xuống: Tôi quang minh lỗi lạc.
Tôi phi! Lam Diễm quấn cả người vào trong chăn: Có người nào quang minh lỗi lạc sẽ cởi bậy quần áo của người khác chứ.
Anh chảy mồ hôi, quần áo ướt. Cô nhàn nhạt giải thích, không thấy không thích hợp.
Lam Diễm nhăn lông mày: Lấy cớ!
Doãn Tiểu Đao nghe hắn lên án vô lý, không phản ứng. Cô đi thẳng ra ngoài.
Lam Diễm thấy cô không trả lời, cũng chán rồi. Hắn lập tức xuống giường, tốc độ mặc quần áo nhanh trước nay chưa từng có.
Hắn cảm giác giấc ngủ vừa rồi không lâu lắm. Bây giờ là hơn tám giờ tối.
Hắn và cô đều chưa ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Lam Diễm ra ngoài lục tủ lạnh.
Cũng may ngày hôm qua mua rất nhiều đồ ăn, tối nay còn có thể có một bữa cơm phong phú.
Hắn đi vào nhà bếp.
Doãn Tiểu Đao ở đó.
Lam Diễm hung dữ: Cuồng nhìn trộm!
Tôi không nhìn trộm. Doãn Tiểu Đao dùng đũa trộn lẫn thuốc đông y bên trong.
Ai tin cô. Hắn ngửi thấy một trận mùi thuốc trong bếp, nhăn mũi lại: Thật là thúi.
Thuốc đắng dã tật. Cô vẫn nói câu này.
Hừ hừ. Hắn thuận miệng đáp lại hai tiếng, sau đó bắt đầu biểu diễn tay nghề bếp trưởng của mình. Trong lúc đó, hắn còn thiên mã hành không( ý chỉ văn chương, thi ca hào phóng) nói: Đao thị vệ, cô đi khắc cho tôi một bảng hiệu thần bếp đi.
Được. Cô cảm thấy danh hiệu này đối với hắn mà nói, thực tế đến tên gọi về.
Lam Diễm nghe được lời chấp nhận của cô, cười đến vui vẻ.
Về thảm trạng lên cơn nghiện của hắn lúc trước, hai người đều không nhắc tới. Dường như cũng không coi là chuyện gì đáng kể.
Thực ra, trong đoạn thời gian ấy, Lam Diễm vẫn có ký ức. Cũng chính vì có ký ức, nên hắn mới biết, không có thuốc, hắn khổ sở thế nào. Hắn thật không muốn trải qua quá trình nóng lạnh giày vò như vậy. Thế là trên bàn ăn, hắn nhìn Doãn Tiểu Đao đã ăn ba bát cơm: Đao thị vệ, cô vẫn nên về quê cày ruộng đi thôi.
Không đến một giây, cô đã trả lời: Tôi từ chối.
Cô thật đáng ghét. Ăn của hắn, ngủ của hắn, nhưng một mực không nghe lời của hắn.
Doãn Tiểu Đao không lên tiếng, tự mình gắp rau gắp thịt.
Hắn nói cài gì cô cũng không để ý.
Cô vẫn giữ vững niềm tin vẫn sẽ hướng về phía trước. Cô muốn thấy được Lam Diễm sau khi cai nghiện.
Cô nhất định sẽ nhìn thấy.
---
Lam Diễm ăn cơm xong đến cả phim tình ái cũng không có tâm tình xem, chỉ muốn ngủ.
Doãn Tiểu Đao ép hắn uống thuốc, hắn rất không vừa lòng.
Khi tắm, nhìn thấy vết thương trên trán, Lam Diễm càng tức giận bất bình: Thật sự là bảo vệ chủ không tận sức!
Nhưng mà hắn chán việc gầm gào với Doãn Tiểu Đao, hắn quá buồn ngủ. Liền nhào lên giường ngủ thiếp đi.
Doãn Tiểu Đao biết nguyên nhân là vì thang thuốc mà hắn buồn ngủ.
Lúc tiếng ngáy của hắn vang lên, cô lại tiếp tục nghiên cứu những sách vở có liên quan.
Nửa đêm, đột nhiên Lam Diễm tỉnh lại.
Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, còn có chút buồn nôn.
Bởi vì không cung cấp đầy đủ hải lạc, là sẽ mất ngủ. Vì vậy rất nhiều người sẽ ỷ lại vào thuốc kháng tinh thần.
Lam Diễm ước chừng đoán được thuốc đông y của Doãn Tiểu Đao có tác dụng trấn tĩnh, thế nhưng hiệu quả không kéo dài.
Hắn chưa thực sự cai nghiện được, nên dẫn tới một loạt phản ứng cai nghiện. Hắn không dám tưởng tượng, một khi dừng hút, sẽ rơi vào địa ngục như thế nào.
Đáng sợ nhất là, khi thời kỳ phẫn rã hải lạc kết thúc, không có nghĩa là đã cai nghiên thành công. Phía sau còn có thời kỳ khôi phục rất dài. Quá trình cai nghiện rất đau đớn, điều trị khôi phục cũng chưa chắc dễ chịu. Kẻ nghiện hút bột trong thời gian dài, cơ chế sinh lý không giống với người bình thường. Bên ngoài chất độc phê thái phá hủy, bên trong thân thể tự phê thái. Làm biến mất phê thái bên ngoài, mà bên trong phê thái lại tới, không kịp sản sinh, các chứng bệnh gộp lại lập tức bạo phát. Hơn nữa, không biết tới thời điểm bạo phát đó, cũng không biết sẽ là bệnh gì.
Ở trên giường Lam Diễm ngủ cũng không được, ngồi cũng không xong.
Sao hắn lại vì một kẻ ngốc kiên trì mà đưa mình vào trong đau khổ không biết.
Hắn mới là kẻ ngốc!
Hắn tâm phiền ý loạn, càng sợ hãi cai nghiện, càng nôn nóng.
Tứ lang. Lúc hắn tỉnh lại, Doãn Tiểu Đao nhận ra ngay.
Lam Diễm quay đầu nhìn phía cô. Trong phòng không bật đèn, hắn chỉ nhìn được bóng người tối đen của cô: Làm gì! Thái độ của hắn tồi tệ.
Sao không ngủ?
Vì không ngủ được.
Tôi có biện pháp. Doãn Tiểu Đao nói xong mở đèn giường.
Hắn nghi ngờ nhìn cô.
Cô ngồi lên bên giường: Nằm úp sấp.
Sắc mặt Lam Diễm hơi biến đổi: Đao thị vệ, tôi có thể nhắc nhở cô, nếu như cô phá hủy sự trong sạch của tôi, là phải chịu trách nhiệm!
/81
|