Giống như khi “Minh Nguyệt Đang” đột nhiên xuất hiện, sự biến mất của nàng cũng chỉ ở trong một đêm.
Phù Lạc lưu loát chấm dứt sinh ý của Minh Nguyệt Đang.
Lúc trước mở Minh Nguyệt Đang cũng là vì đánh cược, nếu quyết định trở về, tự nhiên không thể cứ chật vật như vậy mà trở về. Cổ nhân thích áo gấm về làng không phải à?
Hơn nữa Phù Lạc cũng cần tiền, đập nồi dìm thuyền trở về như vậy, trận huyết chiến, tự nhiên không thể không có chút chuẩn bị nào.
Cho nên Phù Lạc tuy nóng lòng trở về, lại không thể quá sốt ruột.
Nàng lại đi tới Biến châu, phủ đệ của Hiên Dật.
Ngoài dự kiến của Phù Lạc, Hiên Dật đối với việc Phù Lạc tới chơi không hề ngạc nhiên, đối đãi như khách quý, cũng không hỏi vì sao Long Hiên đế hồi cung, mà nàng một mình bên ngoài.
Hắn không hỏi, Phù Lạc tự nhiên mừng rỡ không nói.
Nhưng thái độ của Hiên Dật tuy rằng ân cần, cuối cùng vẫn thường thường để lộ ra ý tứ thúc giục Phù Lạc hồi cung, đáng tiếc mục đích chuyến này của Phù Lạc vẫn chưa xong, tự nhiên muốn chơi xấu ở phủ đệ Hiên Dật.
Lúc nhìn thấy Phong Tiêm Tuyết, Phù Lạc cuối cùng nới lỏng một hơi thở mạnh, coi như tiểu tử Hiên Dật này không chịu thua kém, quan hệ với Phong Tiêm Tuyết tiến thêm một bước, cũng không cần qua ba cửa trảm sáu tướng mới có thể nhìn thấy giai nhân.
Phong Tiêm Tuyết chính là mục đích thực sự của Phù Lạc khi đến Biến châu lần này.
Lúc trước gặp nạn, chưa từng nghĩ tới việc cầu sự trợ giúp của Phong Tiêm Tuyết, miệng vết thương của mình muốn tự mình vụng trộm liếm. Không ghen tị mỹ mạo của nàng, tài hoa của nàng, bối cảnh của nàng, nhưng không cách nào không ghen tị vận may của nàng.
Sa sút rồi, sao nguyện ý đứng ở trước mặt nữ nhân may mắn đến mức làm cho người ta đố kỵ, xin giúp đỡ.
Vì sinh tồn, Phù Lạc dù thế nào cũng sẽ không cầu trợ Phong Tiêm Tuyết, nhưng vì về nhà, tự tôn gì cũng có thể buông.
“Phu nhân? !” Thời điểm Phong Tiêm Tuyết nhìn thấy Phù Lạc, vẻ ngạc nhiên khó nén.
Phù Lạc không trả lời, chỉ bày ra biểu tình ủy khuất, mất mát, tịch mịch, Phong Tiêm Tầm thông tuệ lập tức đọc hiểu hàm ý bên trong, từ xưa đế vương bạc tình, Phong Tiêm Tuyết cũng vì Phù Lạc mà tiếc hận.
Tiếc hận thì tiếc hận, nghe được Phù Lạc yêu cầu muốn tới Xuyên Nguyệt lâu kiến tập thì lại lộ vẻ do dự khó xử. Nàng tự nhiên là hiểu rõ Phù Lạc muốn lấy lại tâm thánh sủng, nhưng nữ nhân mà hoàng đế vứt bỏ, bản thân lại giúp đỡ nàng ta trở về, phiêu lưu không nhỏ.
Nếu nàng ta thành công, mình ở trong cung cũng coi như có người phối hợp, loại quan hệ này chỉ có lợi không có chỗ hại.
Nếu nàng ta thất bại, Long Hiên đế sẽ giận chó đánh mèo sang Xuyên Nguyệt lâu?
Các nàng làm loại sinh ý này, đối với quan trường, đối với bên trên đều trải qua xâm nhập nghiên cứu. Đối với nữ nhân mà Long Hiên đế không cần, đã được lĩnh hội sâu sắc. Mỹ mạo quyến rũ thông tuệ như mình, cũng không thể cảm động tim của hắn, thoái nhượng nửa phần, thanh nhã mị hoặc tài tình xuất chúng như Phù Lạc, cũng bị hắn vô tình vứt bỏ, từ điểm này xem ra, Phong Tiêm Tuyết đối với Phù Lạc thật sự không có bao nhiêu tin tưởng.
“Phong tiểu thư yên tâm, được chuyện, đối với Phong tiểu thư trăm lợi mà không có một hại, thua chuyện, Phù Lạc tự mình gánh vác, tuyệt không liên lụy tiểu thư nửa phần.”
Phong Tiêm Tuyết cười cười, “Mong rằng phu nhân tha thứ Tiêm Tuyết cẩn thận, nhưng Xuyên Nguyệt lâu là nghiệp tổ truyền, Tiêm Tuyết chỉ là muốn tận lực bảo hộ nó.”
Hai người nhìn nhau cười, đạt tới hiệp thương.
Xuyên Nguyệt lâu so với Miên Hương lâu mà Phù Lạc từng “Học nghệ”, chính là cách biệt một trời.
Cô nương nơi này, ăn mặc không kém hơn phi tần trong cung chút nào. Kiểu dáng hợp thời, vải dệt tinh mỹ, Phù Lạc cảm thấy cô nương có mặt mũi ở Xuyên Nguyệt lâu quả thực so với thiên kim tiểu thư còn cao quý hơn.
Không chỉ có tiểu viện của riêng mình, nha hoàn mang bên mình hầu hạ cũng có nhân số đông đảo, Phong Tiêm Tuyết còn mời tới đủ loại giáo viên, từ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đến thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, không thiếu thứ gì, muốn cho mỗi một khách nhân đến nơi đây đều có thể tìm được cô nương vừa lòng.
Trong Xuyên Nguyệt lâu nữ tử tài hoa lan tràn, tài tình xuất chúng như ánh sao sáng trên bầu trời, nâng mắt đều thấy.
Phong Tiêm Tuyết đối với cây rụng tiền này cũng tìm tiền vốn lớn.
Quần áo đúng mốt nhất, đồ trang sức tinh mỹ nhất, ngồi nằm đều cho chỗ hoa lệ nhất, sữa tươi tắm thể, trân châu bôi mặt, xuất môn là lưu tô xa tinh xảo trang trí, vào cửa là nha hoàn cẩn thận nâng đỡ hầu hạ, từng bước đi tới đều chói lọi như hoa sen, chân ngọc kia chỉ sợ là vô cùng ít dùng, mềm mại như trẻ con. Cho dù Phù Lạc lúc còn làm Phù phi, cũng không được hưởng thụ qua cuộc sống cực hạn xa hoa lãng phí bực này. Khó trách tiểu thư Vân La ở Xuyên Nguyệt lâu có thể trổ mã đến quý khí xinh đẹp như thế.
Khóa nghiệp của Phù Lạc sắp xếp chật kín, trà nghệ, trồng hoa, cầm kỳ thư họa, ca múa nhạc cụ tất cả mọi thứ không thiếu, chẳng qua môn nữ công thật sự khó thành tựu, ngay cả trù nghệ mà Phù Lạc khó học nhất cũng có thể thoáng ứng phó một phần.
Học tập trù nghệ, cũng không phải là vì tiếp cận dạ dày Long Hiên đế, mà là muốn trở lại hiện đại có thể mở ra nhà hàng cổ đại tiêu chuẩn, chắc chắn sinh ý tốt đến chảy mỡ, ảo tưởng cuộc sống thích ý khi trở lại hiện đại, Phù Lạc lại càng có động lực, ứng phó đủ các khóa nghiệp mệt mỏi kia.
Học tập thi họa giám định và thưởng thức, sau này có thể đầu tư đồ cổ.
Học tập trà nghệ, sau này không được việc gì, còn có thể mở trà quán nghệ thuật, phải biết cổ đại tuy yêu thích đồ hiện đại, thì hiện đại làm sao lại không yêu thích đồ cổ đại chứ?
Buổi tối Phù Lạc đi theo mama, từ chỗ khuy mắt quan sát một đám kỹ nữ hầu hạ khách nhân thiên hình vạn trạng. Hồng bài thâm niên đích thân tới giảng giải, khiến Phù Lạc tự nhận người hiện đại hào phóng cũng mở rộng tầm mắt, mặt đỏ tim đập.
Sữa tắm rửa, huân hương hoa hồng, sư phụ đặc biệt sửa móng sửa chân, phối hợp thêm bí quyết làm đẹp da mà Phù Lạc biết, phối hợp bài thuốc cung đình gia truyền của Xuyên Nguyệt lâu, không quá ba tháng, Phù Lạc giống như thay da đổi thịt, sáng bóng nhuận người.
Nếu trước kia là vĩ đại, hiện giờ có thể nói hoàn mỹ. Từ đầu đến chân không chỗ nào không mềm mại như trẻ con, không chỗ nào không mị hoặc, không chỗ nào không tản ra ánh sáng ma mỵ.
Vô ý thức quan sát, vô ý thức học tập, vô ý thức nuôi cấy, ngay cả Phong Tiêm Tuyết cũng kinh ngạc sự đột phá của Phù Lạc.
Một xấu nữ đột phá thành mỹ nữ không khó, nhưng một tuyệt sắc mỹ nữ tiếp tục đột phá về phía trước quả thực không thua gì lên trời, dùng lời nói, thì phải là từ hậu thiên đạt tới cảnh giới tiên thiên.
“Cám ơn ngươi.” Phù Lạc thành khẩn cảm tạ Phong Tiêm Tuyết.
“Nếu không giúp ngươi, ta nhất định sẽ hối hận.” Phong Tiêm Tuyết quyến rũ cười.
Phù Lạc vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng lòng bát quái hiếu kỳ của nữ nhân thật sự không nhịn được.
“Vì sao cự tuyệt Hiên Dật, ta còn tưởng rằng các ngươi ~~” Phù Lạc nhớ tới Hiên Dật hiện tại, mỗi ngày mua say, lôi thôi chán nản, không thể thương Hiên Dật chán nản, nhưng hâm mộ Phong Tiêm Tuyết có thể có người yêu mình như vậy. (Mẹ kế đáng giận, thật sự không đồng ý cho ta một nam hai người gặp người thích, khuynh quốc khuynh thành. )
“Bởi vì lời tiên đoán trong gia phả Phong thị, ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ.” Phong Tiêm Tầm bất đắc dĩ cười.
Lúc này đây đến phiên Phù Lạc kinh ngạc. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Tiêm Tuyết, nàng nhất định nghiêm túc, hơn nữa rất tin tưởng.
“Không cần hoài nghi, lời tiên đoán trong gia phả Phong thị mỗi một lần đều ứng nghiệm.”
“Cho nên ngươi mới cự tuyệt Hiên Dật, vậy, ngươi vì sao còn giúp ta?” Phù Lạc kinh ngạc.
“Bởi vì, nếu có thể, ta thật sự không muốn làm mẫu nghi thiên hạ.”
Phong Tiêm Tuyết nhìn ánh mắt đã tràn ngập đáng thương của Phù Lạc.
Phù Lạc chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, trong lòng nghĩ, kỳ thật ta có thể hiểu được lòng của ngươi. Đối với một nữ tử không mến mộ hoàng cung tôn quý, Phù Lạc càng thêm yêu thích.
Ảo tưởng đến bộ dạng Long Hiên đế dắt tay Phong Tiêm Tuyết, thật sự rất xứng.
Lòng mình, hiện lên chua xót, cố sức nén xuống.
Chẳng bao lâu mình cũng tin tưởng lời tiên đoán rồi?
Nếu mình có thể xuyên qua, như vậy lời tiên đoán có lẽ thật sự có thể biến thành chân thật.
Trở lại phủ đệ Hiên Dật, nhìn thấy Hiên Dật đang say rượu, Phù Lạc bước nhanh đến phía trước túm lấy bầu rượu của hắn. Uống đến vui sướng rồi ngã xuống.
Chưa bao giờ thử qua cảm giác mua say, nhớ tới tình cảnh sắp sửa trở lại hậu cung, hậm hực khó chịu, tối nay hãy cùng nam nhân Hiên Dật đáng thương này, say một trận đi.
Hiên Dật gọi càng nhiều bầu rượu, hai người đối ẩm, một người cười, một người khóc. (Ai khóc ai cười?)
“Hiên Dật, đừng khóc, theo ta quay về nhà của ta, nơi đó có rất nhiều cô gái tốt, cần ôn nhu có ôn nhu, cần dễ thương có dễ thương, muốn như thế nào cũng có như thế đó.” Phù Lạc say rượu lau đi nước mắt Hiên Dật, cùng nước mắt của mình.
“Quan trọng là…, nơi đó không có hoàng đế.” Phù Lạc lại thêm một câu.
“Không có hoàng đế, không có hoàng đế, vậy sẽ không có hoàng hậu, không có hoàng hậu.” Hiên Dật vui vẻ kéo tay Phù Lạc.
Phù Lạc kéo tay hắn, vui vẻ xoay quanh, “Hiên Dật, khiêu vũ, Hiên Dật, khiêu vũ đi.”
Hai người như hai đứa trẻ xoay cánh tay lắc cái chân, một tay nắm bầu, một tay loạn múa.
“Hiên Dật, ta ca hát cho ngươi nghe nhé.”
Xin chàng hãy nhớ cái tốt của ta
Chàng là nơi sớm nhất ta dựa vào
Sớm sớm chiều chiều, khó khăn bỏ qua khó khăn
Yêu chàng ta muốn yêu đến già
Mong chàng quý trọng cái tốt của ta
Tình yêu của ta tới không tính là sớm
Yêu đến thiêu đốt, trong mộng cũng cười
Yêu chàng ta muốn yêu đến già
Ta biết thế gian đủ loại cuối cùng nhất định thành không
Ta biết thế sự hay thay đổi khó có thể nắm lấy
Mặc dù không thể nắm giữ giống như ngày xưa
Sao không quay đầu lại, quay đầu lại
Nhìn lại ta thật kỹ
Có phải nàng cũng tốt như vậy không
Có thể cho ta biết chăng
Yêu không oán trách, không thể cưỡng cầu
Chỉ cần nhớ rõ cái tốt của ta(1)
Phù Lạc ngược lại niệm “Yêu không oán trách, không thể cưỡng cầu, chỉ cần nhớ rõ cái tốt của ta.”
Hiên Dật chảy nước mắt, hát uống “Yêu không oán trách.”
Một đêm này hai người đối rượu cuồng ca, đều vì những đau xót trong lòng mỗi người, đều tự hấp thu lấy ấm áp của đối phương, muốn khép lại nỗi đau của mình.
“Nếu như ta gặp ngươi trước, thì tốt bao nhiêu, hoàng huynh cùng Tiêm Tuyết, ngươi cùng ta.” Hiên Dật cầm lòng xoa hai má Phù Lạc.
“Nếu là như vậy, ta sẽ mỗi ngày bồi ngươi uống rượu.”
“Ta không cần một nữ tửu quỷ. Ta chỉ cần Tiêm Tuyết, Tiêm Tuyết ~~” Hiên Dật ngã xuống đất ngủ say.
Phù Lạc lại say mà không ngủ, đứng lên hét to với trăng sáng, “Nâng chén tiêu sầu sầu lại sầu, Rút đao chém nước nước càng trôi(2).”
Hiên Dật đang thở to ngủ, lại có thể nhắc lại, “Nâng chén tiêu sầu sầu lại sầu.”
Ngày kế, Phù Lạc khởi hành quay về kinh, sau khi rời khỏi Long Hiên đế một năm rưỡi, Phù Lạc lại lựa chọn trở lại bên cạnh hắn.
Phù Lạc lưu loát chấm dứt sinh ý của Minh Nguyệt Đang.
Lúc trước mở Minh Nguyệt Đang cũng là vì đánh cược, nếu quyết định trở về, tự nhiên không thể cứ chật vật như vậy mà trở về. Cổ nhân thích áo gấm về làng không phải à?
Hơn nữa Phù Lạc cũng cần tiền, đập nồi dìm thuyền trở về như vậy, trận huyết chiến, tự nhiên không thể không có chút chuẩn bị nào.
Cho nên Phù Lạc tuy nóng lòng trở về, lại không thể quá sốt ruột.
Nàng lại đi tới Biến châu, phủ đệ của Hiên Dật.
Ngoài dự kiến của Phù Lạc, Hiên Dật đối với việc Phù Lạc tới chơi không hề ngạc nhiên, đối đãi như khách quý, cũng không hỏi vì sao Long Hiên đế hồi cung, mà nàng một mình bên ngoài.
Hắn không hỏi, Phù Lạc tự nhiên mừng rỡ không nói.
Nhưng thái độ của Hiên Dật tuy rằng ân cần, cuối cùng vẫn thường thường để lộ ra ý tứ thúc giục Phù Lạc hồi cung, đáng tiếc mục đích chuyến này của Phù Lạc vẫn chưa xong, tự nhiên muốn chơi xấu ở phủ đệ Hiên Dật.
Lúc nhìn thấy Phong Tiêm Tuyết, Phù Lạc cuối cùng nới lỏng một hơi thở mạnh, coi như tiểu tử Hiên Dật này không chịu thua kém, quan hệ với Phong Tiêm Tuyết tiến thêm một bước, cũng không cần qua ba cửa trảm sáu tướng mới có thể nhìn thấy giai nhân.
Phong Tiêm Tuyết chính là mục đích thực sự của Phù Lạc khi đến Biến châu lần này.
Lúc trước gặp nạn, chưa từng nghĩ tới việc cầu sự trợ giúp của Phong Tiêm Tuyết, miệng vết thương của mình muốn tự mình vụng trộm liếm. Không ghen tị mỹ mạo của nàng, tài hoa của nàng, bối cảnh của nàng, nhưng không cách nào không ghen tị vận may của nàng.
Sa sút rồi, sao nguyện ý đứng ở trước mặt nữ nhân may mắn đến mức làm cho người ta đố kỵ, xin giúp đỡ.
Vì sinh tồn, Phù Lạc dù thế nào cũng sẽ không cầu trợ Phong Tiêm Tuyết, nhưng vì về nhà, tự tôn gì cũng có thể buông.
“Phu nhân? !” Thời điểm Phong Tiêm Tuyết nhìn thấy Phù Lạc, vẻ ngạc nhiên khó nén.
Phù Lạc không trả lời, chỉ bày ra biểu tình ủy khuất, mất mát, tịch mịch, Phong Tiêm Tầm thông tuệ lập tức đọc hiểu hàm ý bên trong, từ xưa đế vương bạc tình, Phong Tiêm Tuyết cũng vì Phù Lạc mà tiếc hận.
Tiếc hận thì tiếc hận, nghe được Phù Lạc yêu cầu muốn tới Xuyên Nguyệt lâu kiến tập thì lại lộ vẻ do dự khó xử. Nàng tự nhiên là hiểu rõ Phù Lạc muốn lấy lại tâm thánh sủng, nhưng nữ nhân mà hoàng đế vứt bỏ, bản thân lại giúp đỡ nàng ta trở về, phiêu lưu không nhỏ.
Nếu nàng ta thành công, mình ở trong cung cũng coi như có người phối hợp, loại quan hệ này chỉ có lợi không có chỗ hại.
Nếu nàng ta thất bại, Long Hiên đế sẽ giận chó đánh mèo sang Xuyên Nguyệt lâu?
Các nàng làm loại sinh ý này, đối với quan trường, đối với bên trên đều trải qua xâm nhập nghiên cứu. Đối với nữ nhân mà Long Hiên đế không cần, đã được lĩnh hội sâu sắc. Mỹ mạo quyến rũ thông tuệ như mình, cũng không thể cảm động tim của hắn, thoái nhượng nửa phần, thanh nhã mị hoặc tài tình xuất chúng như Phù Lạc, cũng bị hắn vô tình vứt bỏ, từ điểm này xem ra, Phong Tiêm Tuyết đối với Phù Lạc thật sự không có bao nhiêu tin tưởng.
“Phong tiểu thư yên tâm, được chuyện, đối với Phong tiểu thư trăm lợi mà không có một hại, thua chuyện, Phù Lạc tự mình gánh vác, tuyệt không liên lụy tiểu thư nửa phần.”
Phong Tiêm Tuyết cười cười, “Mong rằng phu nhân tha thứ Tiêm Tuyết cẩn thận, nhưng Xuyên Nguyệt lâu là nghiệp tổ truyền, Tiêm Tuyết chỉ là muốn tận lực bảo hộ nó.”
Hai người nhìn nhau cười, đạt tới hiệp thương.
Xuyên Nguyệt lâu so với Miên Hương lâu mà Phù Lạc từng “Học nghệ”, chính là cách biệt một trời.
Cô nương nơi này, ăn mặc không kém hơn phi tần trong cung chút nào. Kiểu dáng hợp thời, vải dệt tinh mỹ, Phù Lạc cảm thấy cô nương có mặt mũi ở Xuyên Nguyệt lâu quả thực so với thiên kim tiểu thư còn cao quý hơn.
Không chỉ có tiểu viện của riêng mình, nha hoàn mang bên mình hầu hạ cũng có nhân số đông đảo, Phong Tiêm Tuyết còn mời tới đủ loại giáo viên, từ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đến thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, không thiếu thứ gì, muốn cho mỗi một khách nhân đến nơi đây đều có thể tìm được cô nương vừa lòng.
Trong Xuyên Nguyệt lâu nữ tử tài hoa lan tràn, tài tình xuất chúng như ánh sao sáng trên bầu trời, nâng mắt đều thấy.
Phong Tiêm Tuyết đối với cây rụng tiền này cũng tìm tiền vốn lớn.
Quần áo đúng mốt nhất, đồ trang sức tinh mỹ nhất, ngồi nằm đều cho chỗ hoa lệ nhất, sữa tươi tắm thể, trân châu bôi mặt, xuất môn là lưu tô xa tinh xảo trang trí, vào cửa là nha hoàn cẩn thận nâng đỡ hầu hạ, từng bước đi tới đều chói lọi như hoa sen, chân ngọc kia chỉ sợ là vô cùng ít dùng, mềm mại như trẻ con. Cho dù Phù Lạc lúc còn làm Phù phi, cũng không được hưởng thụ qua cuộc sống cực hạn xa hoa lãng phí bực này. Khó trách tiểu thư Vân La ở Xuyên Nguyệt lâu có thể trổ mã đến quý khí xinh đẹp như thế.
Khóa nghiệp của Phù Lạc sắp xếp chật kín, trà nghệ, trồng hoa, cầm kỳ thư họa, ca múa nhạc cụ tất cả mọi thứ không thiếu, chẳng qua môn nữ công thật sự khó thành tựu, ngay cả trù nghệ mà Phù Lạc khó học nhất cũng có thể thoáng ứng phó một phần.
Học tập trù nghệ, cũng không phải là vì tiếp cận dạ dày Long Hiên đế, mà là muốn trở lại hiện đại có thể mở ra nhà hàng cổ đại tiêu chuẩn, chắc chắn sinh ý tốt đến chảy mỡ, ảo tưởng cuộc sống thích ý khi trở lại hiện đại, Phù Lạc lại càng có động lực, ứng phó đủ các khóa nghiệp mệt mỏi kia.
Học tập thi họa giám định và thưởng thức, sau này có thể đầu tư đồ cổ.
Học tập trà nghệ, sau này không được việc gì, còn có thể mở trà quán nghệ thuật, phải biết cổ đại tuy yêu thích đồ hiện đại, thì hiện đại làm sao lại không yêu thích đồ cổ đại chứ?
Buổi tối Phù Lạc đi theo mama, từ chỗ khuy mắt quan sát một đám kỹ nữ hầu hạ khách nhân thiên hình vạn trạng. Hồng bài thâm niên đích thân tới giảng giải, khiến Phù Lạc tự nhận người hiện đại hào phóng cũng mở rộng tầm mắt, mặt đỏ tim đập.
Sữa tắm rửa, huân hương hoa hồng, sư phụ đặc biệt sửa móng sửa chân, phối hợp thêm bí quyết làm đẹp da mà Phù Lạc biết, phối hợp bài thuốc cung đình gia truyền của Xuyên Nguyệt lâu, không quá ba tháng, Phù Lạc giống như thay da đổi thịt, sáng bóng nhuận người.
Nếu trước kia là vĩ đại, hiện giờ có thể nói hoàn mỹ. Từ đầu đến chân không chỗ nào không mềm mại như trẻ con, không chỗ nào không mị hoặc, không chỗ nào không tản ra ánh sáng ma mỵ.
Vô ý thức quan sát, vô ý thức học tập, vô ý thức nuôi cấy, ngay cả Phong Tiêm Tuyết cũng kinh ngạc sự đột phá của Phù Lạc.
Một xấu nữ đột phá thành mỹ nữ không khó, nhưng một tuyệt sắc mỹ nữ tiếp tục đột phá về phía trước quả thực không thua gì lên trời, dùng lời nói, thì phải là từ hậu thiên đạt tới cảnh giới tiên thiên.
“Cám ơn ngươi.” Phù Lạc thành khẩn cảm tạ Phong Tiêm Tuyết.
“Nếu không giúp ngươi, ta nhất định sẽ hối hận.” Phong Tiêm Tuyết quyến rũ cười.
Phù Lạc vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng lòng bát quái hiếu kỳ của nữ nhân thật sự không nhịn được.
“Vì sao cự tuyệt Hiên Dật, ta còn tưởng rằng các ngươi ~~” Phù Lạc nhớ tới Hiên Dật hiện tại, mỗi ngày mua say, lôi thôi chán nản, không thể thương Hiên Dật chán nản, nhưng hâm mộ Phong Tiêm Tuyết có thể có người yêu mình như vậy. (Mẹ kế đáng giận, thật sự không đồng ý cho ta một nam hai người gặp người thích, khuynh quốc khuynh thành. )
“Bởi vì lời tiên đoán trong gia phả Phong thị, ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ.” Phong Tiêm Tầm bất đắc dĩ cười.
Lúc này đây đến phiên Phù Lạc kinh ngạc. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Tiêm Tuyết, nàng nhất định nghiêm túc, hơn nữa rất tin tưởng.
“Không cần hoài nghi, lời tiên đoán trong gia phả Phong thị mỗi một lần đều ứng nghiệm.”
“Cho nên ngươi mới cự tuyệt Hiên Dật, vậy, ngươi vì sao còn giúp ta?” Phù Lạc kinh ngạc.
“Bởi vì, nếu có thể, ta thật sự không muốn làm mẫu nghi thiên hạ.”
Phong Tiêm Tuyết nhìn ánh mắt đã tràn ngập đáng thương của Phù Lạc.
Phù Lạc chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, trong lòng nghĩ, kỳ thật ta có thể hiểu được lòng của ngươi. Đối với một nữ tử không mến mộ hoàng cung tôn quý, Phù Lạc càng thêm yêu thích.
Ảo tưởng đến bộ dạng Long Hiên đế dắt tay Phong Tiêm Tuyết, thật sự rất xứng.
Lòng mình, hiện lên chua xót, cố sức nén xuống.
Chẳng bao lâu mình cũng tin tưởng lời tiên đoán rồi?
Nếu mình có thể xuyên qua, như vậy lời tiên đoán có lẽ thật sự có thể biến thành chân thật.
Trở lại phủ đệ Hiên Dật, nhìn thấy Hiên Dật đang say rượu, Phù Lạc bước nhanh đến phía trước túm lấy bầu rượu của hắn. Uống đến vui sướng rồi ngã xuống.
Chưa bao giờ thử qua cảm giác mua say, nhớ tới tình cảnh sắp sửa trở lại hậu cung, hậm hực khó chịu, tối nay hãy cùng nam nhân Hiên Dật đáng thương này, say một trận đi.
Hiên Dật gọi càng nhiều bầu rượu, hai người đối ẩm, một người cười, một người khóc. (Ai khóc ai cười?)
“Hiên Dật, đừng khóc, theo ta quay về nhà của ta, nơi đó có rất nhiều cô gái tốt, cần ôn nhu có ôn nhu, cần dễ thương có dễ thương, muốn như thế nào cũng có như thế đó.” Phù Lạc say rượu lau đi nước mắt Hiên Dật, cùng nước mắt của mình.
“Quan trọng là…, nơi đó không có hoàng đế.” Phù Lạc lại thêm một câu.
“Không có hoàng đế, không có hoàng đế, vậy sẽ không có hoàng hậu, không có hoàng hậu.” Hiên Dật vui vẻ kéo tay Phù Lạc.
Phù Lạc kéo tay hắn, vui vẻ xoay quanh, “Hiên Dật, khiêu vũ, Hiên Dật, khiêu vũ đi.”
Hai người như hai đứa trẻ xoay cánh tay lắc cái chân, một tay nắm bầu, một tay loạn múa.
“Hiên Dật, ta ca hát cho ngươi nghe nhé.”
Xin chàng hãy nhớ cái tốt của ta
Chàng là nơi sớm nhất ta dựa vào
Sớm sớm chiều chiều, khó khăn bỏ qua khó khăn
Yêu chàng ta muốn yêu đến già
Mong chàng quý trọng cái tốt của ta
Tình yêu của ta tới không tính là sớm
Yêu đến thiêu đốt, trong mộng cũng cười
Yêu chàng ta muốn yêu đến già
Ta biết thế gian đủ loại cuối cùng nhất định thành không
Ta biết thế sự hay thay đổi khó có thể nắm lấy
Mặc dù không thể nắm giữ giống như ngày xưa
Sao không quay đầu lại, quay đầu lại
Nhìn lại ta thật kỹ
Có phải nàng cũng tốt như vậy không
Có thể cho ta biết chăng
Yêu không oán trách, không thể cưỡng cầu
Chỉ cần nhớ rõ cái tốt của ta(1)
Phù Lạc ngược lại niệm “Yêu không oán trách, không thể cưỡng cầu, chỉ cần nhớ rõ cái tốt của ta.”
Hiên Dật chảy nước mắt, hát uống “Yêu không oán trách.”
Một đêm này hai người đối rượu cuồng ca, đều vì những đau xót trong lòng mỗi người, đều tự hấp thu lấy ấm áp của đối phương, muốn khép lại nỗi đau của mình.
“Nếu như ta gặp ngươi trước, thì tốt bao nhiêu, hoàng huynh cùng Tiêm Tuyết, ngươi cùng ta.” Hiên Dật cầm lòng xoa hai má Phù Lạc.
“Nếu là như vậy, ta sẽ mỗi ngày bồi ngươi uống rượu.”
“Ta không cần một nữ tửu quỷ. Ta chỉ cần Tiêm Tuyết, Tiêm Tuyết ~~” Hiên Dật ngã xuống đất ngủ say.
Phù Lạc lại say mà không ngủ, đứng lên hét to với trăng sáng, “Nâng chén tiêu sầu sầu lại sầu, Rút đao chém nước nước càng trôi(2).”
Hiên Dật đang thở to ngủ, lại có thể nhắc lại, “Nâng chén tiêu sầu sầu lại sầu.”
Ngày kế, Phù Lạc khởi hành quay về kinh, sau khi rời khỏi Long Hiên đế một năm rưỡi, Phù Lạc lại lựa chọn trở lại bên cạnh hắn.
/90
|