Có một thành ngữ là: ‘đàn gảy tai trâu’; Có một loại người là: ‘trẻ con không bảo được’. Hôm nay thì Phù Hiểu đã thấu hiểu sâu sắc đạo lý trên.
Vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà, cô vẫn muốn tìm một chiếc xe màu đen chẳng phải của hãng xe cao cấp nào. Nhưng, giống như bất kỳ một người bình thường nào khác bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà này, ngay giây đầu tiên, đôi mắt cô đã bị thu hút bởi một chiếc siêu xe cực kỳ phong cách đậu sát thềm, còn giây thứ hai, thì đôi mắt cô lại bị thu hút bởi một người đàn ông tuấn tú vận chiếc T-shirt hàng may thủ công màu đen bằng chất liệu bông, anh chàng đó buông suông áo chứ không sơ vin và anh đang đủng đỉnh hút thuốc chờ đợi ai đó.
Chiếc Rolls Royce[1] đó là ảo ảnh đấy hả! Làm việc trong tòa nhà này toàn là thành phần trí thức có thu nhập cao, thế mà khi nhìn thấy chiếc xe thể thao trong mơ đó vẫn không khỏi nuốt nước miếng. Xe đó không phải hễ có tiền là mua được đâu nhé!
Có phải người đàn ông ngồi trong xe đó quá mức Cao-Phú-Suất rồi không! Một đám đàn ông không khỏi ghen tỵ, thầm nghiến răng.
Và các bạn có thể dễ dàng hình dung ra phản ứng của đám phụ nữ ở đó – trừ Phù đại tiểu thư của chúng ta.
Như bình thường, cô nhất định sẽ vờ như không biết cái anh chàng đó và bắt xe taxi đi về luôn, nhưng hôm nay thì khác, có tận hai ôn thần đang kè kè sau lưng cô đây nè!
Lam Tiểu Hi và cô đồng nghiệp vận đồ Chanel hồi hồn sau phút thất thất vì ngắm anh chàng đẹp trai bên chiếc siêu siêu xe thì hắng giọng hỏi: “Chồng cô đâu?” Anh chàng đẹp trai kia rốt cuộc là ai?
“Ừm…”
“Đừng bảo với chúng tôi là anh chàng siêu đẹp trai kia nhá?” Cô đồng nghiệp vận đồ Chanel nói kháy.
Nếu không nhận anh ấy => bị đàm tiếu; Nếu nhận anh ấy => bị đàm tiếu nhiều hơn! Phù Hiểu tức nghiến răng. Nhưng mà, nếu chàng đã thành tâm thành ý đến đón bạn như vậy mà bạn còn vờ như không quen chàng thì sẽ làm tổn thương tâm hồn thô thiển của chàng đấy!
“Có thể lắm chứ.” Phù Hiểu cười gượng hai tiếng, bước xuống thềm.
Hai cô kia cũng cười.
Ba người đi đến chỗ chiếc siêu xe của giới quý tộc đậu, Lam Tiểu Hi và cô đồng nghiệp kia không ngừng phỏng đoán thân phận của chủ xe. Thấy Phù Hiểu định chào hỏi anh chàng thật, không hiểu sao, hai cô bỗng thấy rất căng thẳng, “Này…”
“Đường Học Chính, chào đồng nghiệp của em đi.” Lát nữa, cô sẽ tính sổ với anh sau. Phù Hiểu nở nụ cười ‘sáng lạn’ với anh xã của mình.
Lúc này, người đàn ông đang nghĩ gì đó đến mức xuất thần mới quay đầu lại, thấy cô bé của anh ‘ngoài cười trong không cười’ thì nhướng mày, tỏ vẻ mình vô tội. Anh nhìn ra sau cô, rất nghe lời cất tiếng chào hỏi: “Cám ơn hai cô đã giúp đỡ Phù Hiểu.”
Ối mẹ ơi! Cao-Phú-Suất[2] nạm kim cương nè! Nụ cười này của anh khiến cô đồng nghiệp vận đồ Channel phải rối loạn nhịp tim.
“Đây là chị Lam – Lam Tiểu Hi. Đây là chị Trương. Anh ấy là chồng tôi: Đường Học Chính.” Phù Hiểu cố giới thiệu cho xong. Cô có cảm giác lần này cô không những không giải quyết được vấn đề mà còn gây ra vấn đề lớn hơn.
“Chào anh.”
“Chào anh, Đường tiên sinh.”
Vô số ánh mắt đổ dồn về nhóm ba người đẹp quen biết anh chàng đẹp trai nọ.
Phù Hiểu cảm thấy áp lực cô phải chịu khi đứng cạnh Đường Học Chính còn lớn hơn của một ngôi sao.
“Chào hai cô.” Đường Học Chính tỏ thái độ cực kỳ thân thiện, “Phù Hiểu vẫn chê tôi làm mất mặt cô ấy, đâm ra hôm nay tôi rất ngạc nhiên. Chắc hai cô phải tốt với cô ấy lắm, nên cô ấy mới chịu để tôi gặp hai cô. Vợ tôi có hơi ngốc. Hai cô không chê bai gì cô ấy, tôi cảm kích vô cùng.” Đường đại thiếu gia là ai cơ chứ, chút đành hanh rởm của mấy cô ả đó chả đủ anh nhét kẽ răng. Chỉ có cô bé Phù Hiểu nhà anh là quen khiêm nhường với người ta thôi, chứ không thì mấy ả đó đẹp mặt lâu rồi, dám bắt nạt cô bé của anh à.
Sắc mặt của hai cô kia lúc xanh lúc trắng, cô đồng nghiệp vận đồ Chanel cười xòa, “Anh nói thế thì tôi không dám nhận, Tiểu Hi là người hướng dẫn của Phù Hiểu, tôi cũng chỉ là chân chạy việc thôi.”
“Giọng văn của Phù Hiểu rất khá.” Lam Tiểu Hi khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, vờ như không nghe ra sự đâm chọc trong lời anh, “Không biết Đường tiên sinh đang công tác ở đâu?”
“Công việc của tôi chẳng đáng nhắc tới đâu, gia đình tôi có làm kinh doanh nhỏ, cũng là bon chen với đời để kiếm miếng ăn ấy mà.” Đường Học Chính mở cửa xe cho Phù Hiểu, sau khi cô lên xe, anh vừa thắt dây an toàn cho cô vừa hỏi một cách cực kỳ dịu dàng, “Vợ, ngày hôm nay của em tốt chứ?”
“Cũng tàm tạm…” Nếu không có cái vụ này…
“Thế thì được.” Đường Học Chính hài lòng lắm, anh kéo cô lại gần, hôn đánh “chụt” một cái lên đôi môi thắm đỏ của cô.
Đường-Học-Chính! Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người… Phù Hiểu thầm nghiến riêng nghiến lợi, chỉ hận không thể cắn cho anh một phát.
Cô không ngờ… Cô thật không ngờ là: Phù Hiểu – ả đàn bà ngu xuẩn, ‘giả heo ăn thịt cọp’ này lại câu được con cá bự đến vậy… Tuy cô chưa nghe tên người này bao giờ, nhưng bất luận là nhìn xe, nhìn quần áo, hay thậm chí chỉ cần nhìn cách anh ta tra chìa khóa thôi cũng có thể thấy được: anh ta chắc chắn 100% là công tử nhà quyền quý. Tim Lam Tiểu Hi cứ gọi là đập bình bịch trong ngực, cô thấy may mắn vì bây giờ cô có Mạc Vu Phi ‘bảo kê’, chứ không thì chỉ cần một câu nói của Phù Hiểu cũng đủ làm cô tiêu tùng.
“Chị Lam, chúng tôi định đi thăm Mạc Vu Phi, chị có đi cùng chúng tôi luôn không?”
Chả trách ả ta luôn gọi thẳng tên của Mạc Vu Phi… Lam Tiểu Hi cực kỳ ân hận vì đã coi thường người ta, thế mà đến tận bây giờ cô mới phát hiện được điểm khác lạ, “Tôi không đi đâu, dù sao cũng không có việc gì.” Mạc Vu Phi chưa điện thoại cho cô mà cô đã tự ý đến thì nhất định anh sẽ không vui.
“Gì?” Nghe câu trả lời của Lam Tiểu Hi là Phù Hiểu biết ngay: mình lại lỡ mồm rồi. Chị ta vẫn còn chưa biết chuyện Mạc Vu Phi bị thương.
“A, cô đây là ‘người mới’ của Mạc thiếu à.” Đường Học Chính như thể vừa phát hiện ra chuyện đó, nửa cười nửa không, liếc Lam Tiểu Hi một cái.
Cái liếc mắt đó được liếc rất ‘trình độ’, liếc cho Lam Tiểu Hi hổ thẹn đến mức phẫn nộ.
“Bao giờ hai người kết hôn, nhất định tôi và Phù Hiểu sẽ mừng một bao lì xì dày cộp.” Đường Học Chính nói đến là chân thành, đến là đi vào lòng người.
Dùng cụm từ ‘muôn màu muôn vẻ’ để miêu tả gương mặt của Lam Tiểu Hi lúc này thật không quá lời chút nào, cô nàng gần như cứng họng, người đàn ông ấy…
“Mình đi chứ em?” Đường Học Chính hỏi.
“À, chị Lam, chị Trương, thế chúng tôi đi trước nhé.” Phù Hiểu cũng hận không thể biến khỏi chốn thị phi này ngay tức khắc. May mà người của tạp chí cô công tác đã về gần hết, mấy người xem được cảnh này đều là người lạ.
Chờ hai người họ đi xa, cô đồng nghiệp vận đồ Chanel mới cất giọng ghen ghét: “Anh ấy còn thắt dây an toàn cho cô ta nữa…” Một người đàn ông vừa lắm tiền vừa chiều vợ đó nha.
Tiếc là Lam Tiểu Hi đã còn không nghe được vào tai bất cứ lời nào của cô nàng.
Trên xe, Phù Hiểu mặt lạnh te, chỉnh lại những lọn tóc mai xòa xuống trán, “Đồng chí Đường Học Chính, xin anh cho tôi biết hai chữ ‘giản dị’ viết thế nào?”
“Cái gì?” Đường Học Chính nghiêng đầu về phía cô, trông mặt anh rõ là ngây thơ, vô tội.
“Đã bảo anh là đến đón em thì giản dị chút rồi mà, anh nói xem, mai em phải đi làm thế nào đây?” Phù Hiễu bĩu môi.
“Em bảo anh lúc nào cơ?”
“Rõ là em đã nhắn tin cho anh rồi.”
“Anh không nhận được.”
“Thật ư?”
“Không tin thì em tự xem đi.” Đường Học Chính chỉ vào chiếc di động trên xe, trông anh đến là nghiêm túc.
“Di động gì mà rách thế, để có tin nhắn mà anh cũng chả nhận được.” Phù Hiểu không hài lòng, cầm điện thoại của anh lên xem xét.
“Tín hiệu không tốt.” Người đàn ông nói dối không chớp mắt. Sao anh có thể ‘nhận được’ tin nhắn đó cơ chứ, đọc nó cái là anh biết có vấn đề liền. Chỉ là, nếu cứ kín tiếng thế thì lũ người đấy sẽ chẳng bao giờ biết cô là vợ của anh. Anh đã phạm phải sai lầm một trầm trọng hôm đám cưới, chính là: vì không muốn để Phù Hiểu tiếp xúc với đám ăn chơi trác táng kia nên đã không tổ chức đám cưới to. Lẽ ra, anh nên tuyên bố cho cả thế giới cùng biết… Bây giờ, tuy cũng là mất bò mới lo làm chuồng nhưng may mà chưa quá muộn màng.
“Á! Anh để hình nền gì thế này!” Sao lại là một trong những bức ảnh hại cô mất trinh vậy, nhìn được cả đùi nè, “Xấu chết đi được… Mau đổi đi!” Cô bắt đầu càu nhàu, quyết định tự mình ra tay.
Đường Học Chính nhanh tay nhanh mắt cướp lấy, “Hê, cái cô nàng này, sao em nỡ phá di động của chồng em thế chứ?”
“Đường Học Chính, đưa cho em.” Đang ở trên xe nên Phù Hiểu không dám nhào sang giành nhau với anh, đành trách móc rồi yếu ớt ra lệnh.
“Ừm, em đừng sốt ruột.” Đường Học Chính miệng thì ngoan ngoãn vâng dạ nhưng tay thì đút ngay di động vào túi quần, “Tối nay, từ từ rồi anh khác ‘cho’ em.” Anh nở nụ cười lưu manh.
“Anh thật đáng ghét!” Cái gã vừa lưu manh vừa háo sắc này nữa… “Nhỡ anh quên ở đâu, rồi người ta thấy thì sao?”
“Thằng nào dám xem anh sẽ móc mắt thằng đó ra.” Người đàn ông điềm nhiên tung ra một đáp án vô cùng bạo lực, sau đó còn khiêm tốn hỏi cô, “Em thấy thế nào?”
“…” Cô nên cảm thấy thế nào!
Phù Hiểu và Đường Học Chính mang hoa đến bệnh viện thăm Mạc Vu Phi, nhưng, ngay khi đến nơi, Phù Hiểu lập tức cảm thấy mình đã lãng phí tiền. Đừng trách cô ấy vì suy nghĩ đó, khi bạn bước vào một phòng bệnh mà trong đó chỉ có bệnh nhân và hoa, bạn cũng sẽ có suy nghĩ giống cô ấy.
Cậu cả nhà họ Mạc nằm trên chiếc giường bệnh ở chính giữa căn phòng bệnh tràn ngập hoa, vây quanh anh ta, ngoài y tá riêng chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân 24h/24h còn có ba người đẹp hoặc quyến rũ hoặc dịu dàng, ba cô đó ngồi bên giường bệnh anh chàng hoặc gọt táo hoặc giết thời gian.
Trâu bò quá… Phù Hiểu cảm thán, rốt cuộc là anh ta làm như thế nào!
Mạc Vu Phi đang ghẹo nhân tình quay ra nhìn hai người khách mới đến chơi một cái, một tia sáng lạ chợt lóe lên trong mắt anh, anh nói với giọng biếng nhác: “Bủn xỉn thế, đi thăm bệnh nhân mà tặng có mấy cọng hoa.”
Nghe anh chàng nói thế, Phù Hiểu đang cầm bó hoa bị sặc luôn, cô e lệ gãi mũi.
“Anh đã bảo em là hãy mua hoa cúc rồi mà.” Đường Học Chính vắt hai tay qua vai cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô, cười lạnh mấy tiếng.
Ba người đẹp kia cũng rất giỏi nhìn người, nhanh nhẹn dọn chỗ cho hai người họ ngồi.
“Mùi nồng nặc chết đi được, vứt hết cái đống này đi.” Đường Học Chính không thích mùi này, cau mày nói.
Chỉ có một người đẹp từng gặp Đường Học Chính trong một lần đi với Mạc Vu Phi là “vâng” ra tiếng, cô nhìn Mạc Vu Phi một cái, rồi gọi hai cô kia cùng mình dọn hết đống hoa hoét trong phòng ra ngoài.
Cô y tá đón lấy bó hoa trong tay Phù Hiểu, không biết nên xử lý sao cho phải.
“Cho vào lọ đi, kẻo Đường thiếu nói tôi ghét nó.” Mạc Vu Phi nửa cười nửa không.
[1]劳斯莱斯: Rolls Royce, nhãn hiệu xe siêu sang hàng đầu thế giới hiện nay. Nhắc đến Roll Royce là nhắc đến sự quý phái, nói lên đẳng cấp của chủ nhân. Rolls Royce là một nhãn hiệu xe của BMW, nếu như một chiếc BMW đã là một chiếc xe thể thao đắt giá thì Rolls Royce là chính gã quý tộc của BMW.
[2]高富帅: Cao-Phú-Suất: chỉ những anh chàng vừa cao lớn vừa giàu có vừa đẹp trai.
Vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà, cô vẫn muốn tìm một chiếc xe màu đen chẳng phải của hãng xe cao cấp nào. Nhưng, giống như bất kỳ một người bình thường nào khác bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà này, ngay giây đầu tiên, đôi mắt cô đã bị thu hút bởi một chiếc siêu xe cực kỳ phong cách đậu sát thềm, còn giây thứ hai, thì đôi mắt cô lại bị thu hút bởi một người đàn ông tuấn tú vận chiếc T-shirt hàng may thủ công màu đen bằng chất liệu bông, anh chàng đó buông suông áo chứ không sơ vin và anh đang đủng đỉnh hút thuốc chờ đợi ai đó.
Chiếc Rolls Royce[1] đó là ảo ảnh đấy hả! Làm việc trong tòa nhà này toàn là thành phần trí thức có thu nhập cao, thế mà khi nhìn thấy chiếc xe thể thao trong mơ đó vẫn không khỏi nuốt nước miếng. Xe đó không phải hễ có tiền là mua được đâu nhé!
Có phải người đàn ông ngồi trong xe đó quá mức Cao-Phú-Suất rồi không! Một đám đàn ông không khỏi ghen tỵ, thầm nghiến răng.
Và các bạn có thể dễ dàng hình dung ra phản ứng của đám phụ nữ ở đó – trừ Phù đại tiểu thư của chúng ta.
Như bình thường, cô nhất định sẽ vờ như không biết cái anh chàng đó và bắt xe taxi đi về luôn, nhưng hôm nay thì khác, có tận hai ôn thần đang kè kè sau lưng cô đây nè!
Lam Tiểu Hi và cô đồng nghiệp vận đồ Chanel hồi hồn sau phút thất thất vì ngắm anh chàng đẹp trai bên chiếc siêu siêu xe thì hắng giọng hỏi: “Chồng cô đâu?” Anh chàng đẹp trai kia rốt cuộc là ai?
“Ừm…”
“Đừng bảo với chúng tôi là anh chàng siêu đẹp trai kia nhá?” Cô đồng nghiệp vận đồ Chanel nói kháy.
Nếu không nhận anh ấy => bị đàm tiếu; Nếu nhận anh ấy => bị đàm tiếu nhiều hơn! Phù Hiểu tức nghiến răng. Nhưng mà, nếu chàng đã thành tâm thành ý đến đón bạn như vậy mà bạn còn vờ như không quen chàng thì sẽ làm tổn thương tâm hồn thô thiển của chàng đấy!
“Có thể lắm chứ.” Phù Hiểu cười gượng hai tiếng, bước xuống thềm.
Hai cô kia cũng cười.
Ba người đi đến chỗ chiếc siêu xe của giới quý tộc đậu, Lam Tiểu Hi và cô đồng nghiệp kia không ngừng phỏng đoán thân phận của chủ xe. Thấy Phù Hiểu định chào hỏi anh chàng thật, không hiểu sao, hai cô bỗng thấy rất căng thẳng, “Này…”
“Đường Học Chính, chào đồng nghiệp của em đi.” Lát nữa, cô sẽ tính sổ với anh sau. Phù Hiểu nở nụ cười ‘sáng lạn’ với anh xã của mình.
Lúc này, người đàn ông đang nghĩ gì đó đến mức xuất thần mới quay đầu lại, thấy cô bé của anh ‘ngoài cười trong không cười’ thì nhướng mày, tỏ vẻ mình vô tội. Anh nhìn ra sau cô, rất nghe lời cất tiếng chào hỏi: “Cám ơn hai cô đã giúp đỡ Phù Hiểu.”
Ối mẹ ơi! Cao-Phú-Suất[2] nạm kim cương nè! Nụ cười này của anh khiến cô đồng nghiệp vận đồ Channel phải rối loạn nhịp tim.
“Đây là chị Lam – Lam Tiểu Hi. Đây là chị Trương. Anh ấy là chồng tôi: Đường Học Chính.” Phù Hiểu cố giới thiệu cho xong. Cô có cảm giác lần này cô không những không giải quyết được vấn đề mà còn gây ra vấn đề lớn hơn.
“Chào anh.”
“Chào anh, Đường tiên sinh.”
Vô số ánh mắt đổ dồn về nhóm ba người đẹp quen biết anh chàng đẹp trai nọ.
Phù Hiểu cảm thấy áp lực cô phải chịu khi đứng cạnh Đường Học Chính còn lớn hơn của một ngôi sao.
“Chào hai cô.” Đường Học Chính tỏ thái độ cực kỳ thân thiện, “Phù Hiểu vẫn chê tôi làm mất mặt cô ấy, đâm ra hôm nay tôi rất ngạc nhiên. Chắc hai cô phải tốt với cô ấy lắm, nên cô ấy mới chịu để tôi gặp hai cô. Vợ tôi có hơi ngốc. Hai cô không chê bai gì cô ấy, tôi cảm kích vô cùng.” Đường đại thiếu gia là ai cơ chứ, chút đành hanh rởm của mấy cô ả đó chả đủ anh nhét kẽ răng. Chỉ có cô bé Phù Hiểu nhà anh là quen khiêm nhường với người ta thôi, chứ không thì mấy ả đó đẹp mặt lâu rồi, dám bắt nạt cô bé của anh à.
Sắc mặt của hai cô kia lúc xanh lúc trắng, cô đồng nghiệp vận đồ Chanel cười xòa, “Anh nói thế thì tôi không dám nhận, Tiểu Hi là người hướng dẫn của Phù Hiểu, tôi cũng chỉ là chân chạy việc thôi.”
“Giọng văn của Phù Hiểu rất khá.” Lam Tiểu Hi khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, vờ như không nghe ra sự đâm chọc trong lời anh, “Không biết Đường tiên sinh đang công tác ở đâu?”
“Công việc của tôi chẳng đáng nhắc tới đâu, gia đình tôi có làm kinh doanh nhỏ, cũng là bon chen với đời để kiếm miếng ăn ấy mà.” Đường Học Chính mở cửa xe cho Phù Hiểu, sau khi cô lên xe, anh vừa thắt dây an toàn cho cô vừa hỏi một cách cực kỳ dịu dàng, “Vợ, ngày hôm nay của em tốt chứ?”
“Cũng tàm tạm…” Nếu không có cái vụ này…
“Thế thì được.” Đường Học Chính hài lòng lắm, anh kéo cô lại gần, hôn đánh “chụt” một cái lên đôi môi thắm đỏ của cô.
Đường-Học-Chính! Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người… Phù Hiểu thầm nghiến riêng nghiến lợi, chỉ hận không thể cắn cho anh một phát.
Cô không ngờ… Cô thật không ngờ là: Phù Hiểu – ả đàn bà ngu xuẩn, ‘giả heo ăn thịt cọp’ này lại câu được con cá bự đến vậy… Tuy cô chưa nghe tên người này bao giờ, nhưng bất luận là nhìn xe, nhìn quần áo, hay thậm chí chỉ cần nhìn cách anh ta tra chìa khóa thôi cũng có thể thấy được: anh ta chắc chắn 100% là công tử nhà quyền quý. Tim Lam Tiểu Hi cứ gọi là đập bình bịch trong ngực, cô thấy may mắn vì bây giờ cô có Mạc Vu Phi ‘bảo kê’, chứ không thì chỉ cần một câu nói của Phù Hiểu cũng đủ làm cô tiêu tùng.
“Chị Lam, chúng tôi định đi thăm Mạc Vu Phi, chị có đi cùng chúng tôi luôn không?”
Chả trách ả ta luôn gọi thẳng tên của Mạc Vu Phi… Lam Tiểu Hi cực kỳ ân hận vì đã coi thường người ta, thế mà đến tận bây giờ cô mới phát hiện được điểm khác lạ, “Tôi không đi đâu, dù sao cũng không có việc gì.” Mạc Vu Phi chưa điện thoại cho cô mà cô đã tự ý đến thì nhất định anh sẽ không vui.
“Gì?” Nghe câu trả lời của Lam Tiểu Hi là Phù Hiểu biết ngay: mình lại lỡ mồm rồi. Chị ta vẫn còn chưa biết chuyện Mạc Vu Phi bị thương.
“A, cô đây là ‘người mới’ của Mạc thiếu à.” Đường Học Chính như thể vừa phát hiện ra chuyện đó, nửa cười nửa không, liếc Lam Tiểu Hi một cái.
Cái liếc mắt đó được liếc rất ‘trình độ’, liếc cho Lam Tiểu Hi hổ thẹn đến mức phẫn nộ.
“Bao giờ hai người kết hôn, nhất định tôi và Phù Hiểu sẽ mừng một bao lì xì dày cộp.” Đường Học Chính nói đến là chân thành, đến là đi vào lòng người.
Dùng cụm từ ‘muôn màu muôn vẻ’ để miêu tả gương mặt của Lam Tiểu Hi lúc này thật không quá lời chút nào, cô nàng gần như cứng họng, người đàn ông ấy…
“Mình đi chứ em?” Đường Học Chính hỏi.
“À, chị Lam, chị Trương, thế chúng tôi đi trước nhé.” Phù Hiểu cũng hận không thể biến khỏi chốn thị phi này ngay tức khắc. May mà người của tạp chí cô công tác đã về gần hết, mấy người xem được cảnh này đều là người lạ.
Chờ hai người họ đi xa, cô đồng nghiệp vận đồ Chanel mới cất giọng ghen ghét: “Anh ấy còn thắt dây an toàn cho cô ta nữa…” Một người đàn ông vừa lắm tiền vừa chiều vợ đó nha.
Tiếc là Lam Tiểu Hi đã còn không nghe được vào tai bất cứ lời nào của cô nàng.
Trên xe, Phù Hiểu mặt lạnh te, chỉnh lại những lọn tóc mai xòa xuống trán, “Đồng chí Đường Học Chính, xin anh cho tôi biết hai chữ ‘giản dị’ viết thế nào?”
“Cái gì?” Đường Học Chính nghiêng đầu về phía cô, trông mặt anh rõ là ngây thơ, vô tội.
“Đã bảo anh là đến đón em thì giản dị chút rồi mà, anh nói xem, mai em phải đi làm thế nào đây?” Phù Hiễu bĩu môi.
“Em bảo anh lúc nào cơ?”
“Rõ là em đã nhắn tin cho anh rồi.”
“Anh không nhận được.”
“Thật ư?”
“Không tin thì em tự xem đi.” Đường Học Chính chỉ vào chiếc di động trên xe, trông anh đến là nghiêm túc.
“Di động gì mà rách thế, để có tin nhắn mà anh cũng chả nhận được.” Phù Hiểu không hài lòng, cầm điện thoại của anh lên xem xét.
“Tín hiệu không tốt.” Người đàn ông nói dối không chớp mắt. Sao anh có thể ‘nhận được’ tin nhắn đó cơ chứ, đọc nó cái là anh biết có vấn đề liền. Chỉ là, nếu cứ kín tiếng thế thì lũ người đấy sẽ chẳng bao giờ biết cô là vợ của anh. Anh đã phạm phải sai lầm một trầm trọng hôm đám cưới, chính là: vì không muốn để Phù Hiểu tiếp xúc với đám ăn chơi trác táng kia nên đã không tổ chức đám cưới to. Lẽ ra, anh nên tuyên bố cho cả thế giới cùng biết… Bây giờ, tuy cũng là mất bò mới lo làm chuồng nhưng may mà chưa quá muộn màng.
“Á! Anh để hình nền gì thế này!” Sao lại là một trong những bức ảnh hại cô mất trinh vậy, nhìn được cả đùi nè, “Xấu chết đi được… Mau đổi đi!” Cô bắt đầu càu nhàu, quyết định tự mình ra tay.
Đường Học Chính nhanh tay nhanh mắt cướp lấy, “Hê, cái cô nàng này, sao em nỡ phá di động của chồng em thế chứ?”
“Đường Học Chính, đưa cho em.” Đang ở trên xe nên Phù Hiểu không dám nhào sang giành nhau với anh, đành trách móc rồi yếu ớt ra lệnh.
“Ừm, em đừng sốt ruột.” Đường Học Chính miệng thì ngoan ngoãn vâng dạ nhưng tay thì đút ngay di động vào túi quần, “Tối nay, từ từ rồi anh khác ‘cho’ em.” Anh nở nụ cười lưu manh.
“Anh thật đáng ghét!” Cái gã vừa lưu manh vừa háo sắc này nữa… “Nhỡ anh quên ở đâu, rồi người ta thấy thì sao?”
“Thằng nào dám xem anh sẽ móc mắt thằng đó ra.” Người đàn ông điềm nhiên tung ra một đáp án vô cùng bạo lực, sau đó còn khiêm tốn hỏi cô, “Em thấy thế nào?”
“…” Cô nên cảm thấy thế nào!
Phù Hiểu và Đường Học Chính mang hoa đến bệnh viện thăm Mạc Vu Phi, nhưng, ngay khi đến nơi, Phù Hiểu lập tức cảm thấy mình đã lãng phí tiền. Đừng trách cô ấy vì suy nghĩ đó, khi bạn bước vào một phòng bệnh mà trong đó chỉ có bệnh nhân và hoa, bạn cũng sẽ có suy nghĩ giống cô ấy.
Cậu cả nhà họ Mạc nằm trên chiếc giường bệnh ở chính giữa căn phòng bệnh tràn ngập hoa, vây quanh anh ta, ngoài y tá riêng chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân 24h/24h còn có ba người đẹp hoặc quyến rũ hoặc dịu dàng, ba cô đó ngồi bên giường bệnh anh chàng hoặc gọt táo hoặc giết thời gian.
Trâu bò quá… Phù Hiểu cảm thán, rốt cuộc là anh ta làm như thế nào!
Mạc Vu Phi đang ghẹo nhân tình quay ra nhìn hai người khách mới đến chơi một cái, một tia sáng lạ chợt lóe lên trong mắt anh, anh nói với giọng biếng nhác: “Bủn xỉn thế, đi thăm bệnh nhân mà tặng có mấy cọng hoa.”
Nghe anh chàng nói thế, Phù Hiểu đang cầm bó hoa bị sặc luôn, cô e lệ gãi mũi.
“Anh đã bảo em là hãy mua hoa cúc rồi mà.” Đường Học Chính vắt hai tay qua vai cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô, cười lạnh mấy tiếng.
Ba người đẹp kia cũng rất giỏi nhìn người, nhanh nhẹn dọn chỗ cho hai người họ ngồi.
“Mùi nồng nặc chết đi được, vứt hết cái đống này đi.” Đường Học Chính không thích mùi này, cau mày nói.
Chỉ có một người đẹp từng gặp Đường Học Chính trong một lần đi với Mạc Vu Phi là “vâng” ra tiếng, cô nhìn Mạc Vu Phi một cái, rồi gọi hai cô kia cùng mình dọn hết đống hoa hoét trong phòng ra ngoài.
Cô y tá đón lấy bó hoa trong tay Phù Hiểu, không biết nên xử lý sao cho phải.
“Cho vào lọ đi, kẻo Đường thiếu nói tôi ghét nó.” Mạc Vu Phi nửa cười nửa không.
[1]劳斯莱斯: Rolls Royce, nhãn hiệu xe siêu sang hàng đầu thế giới hiện nay. Nhắc đến Roll Royce là nhắc đến sự quý phái, nói lên đẳng cấp của chủ nhân. Rolls Royce là một nhãn hiệu xe của BMW, nếu như một chiếc BMW đã là một chiếc xe thể thao đắt giá thì Rolls Royce là chính gã quý tộc của BMW.
[2]高富帅: Cao-Phú-Suất: chỉ những anh chàng vừa cao lớn vừa giàu có vừa đẹp trai.
/108
|