Lạc Quân Đế rốt cuộc cũng đến gặp Lý Phù Dung. Biết hắn sẽ đến nên Tô Tuyết chủ động lánh mặt trước để hắn và Lý Phù Dung nói chuyện với nhau.
Sau mấy câu kể từ lần hồi tỉnh lần trước, đến bây giờ dù đã nhiều ngày trôi qua, Lý Phù Dung cũng không nói một từ nào nữa. Đối với tình trạng Lý Phù Dung như vậy, Tô Tuyết vô cùng lo lắng, dù biết nàng không hợp với Lạc Quân Đế, huống hồ trong tình huống khó xử hiện tại càng không biết phải nói gì nhưng Tô Tuyết vẫn mang hy vọng biết đâu nhờ đó mà Lý Phù Dung có tinh thần hơn…
Dù biết Lạc Quân Đế đến, Lý Phù Dung vẫn ngồi thẩn thờ không chút nhúc nhích, hành lễ cũng không. Lạc Quân Đế thế mà lại nhân nhượng không lên tiếng trách tội.
Rất lâu sau, Lý Phù Dung mới cất tiếng hỏi:
– Đại ca của ta rốt cuộc đang điều tra cái gì?
Lạc Quân Đế cau mày, nặng nề nói:
– Đó là việc của trẫm cùng Lý Vĩnh Trường, Hòa Phi không cần phải biết!
Lý Phù Dung đứng vụt dậy, nói:
– Được! Vậy đại ca của ta đã gặp nạn như thế nào? Ai là kẻ ra tay với Lý gia?
Lý Phù Dung trừng trừng nhìn Lạc Quân Đế, dù vẻ mặt có tiều tụy như thế nào cũng không che lấp được ánh mắt phập phồng lửa hận kia.
Lý Phù Dung từ trước đến giờ, trải qua mấy kiếp tái sinh cũng một bộ dạng lãnh đạm, điềm tỉnh đã khiến người khác nghĩ rằng nàng sẽ luôn luôn như vậy, dù đối mặt với chuyện gì cũng không dao động, luôn an nhiên. Nhưng không, nàng luôn bình tĩnh đó là bởi vì chưa chạm đến ranh giới chịu đựng cuối cùng của nàng mà thôi!
Một kiếp nhịn nhục, nàng nhẫn!
Một kiếp chịu đựng, tình thân hời hợt, vì biết rõ tiền căn hậu quả nền nàng có thể nhẫn!
Một kiếp thay đổi, xóa bỏ hết mọi khúc mắc hiểu lầm, luôn cố gắng để ngày mai có thể tốt hơn… Thế nhưng, kết quả thế nào? Lại khiến cả gia tộc chết thảm! Nàng không thể nào nhẫn được nữa rồi!
Lạc Quân Đế im lặng trước câu hỏi của Lý Phù Dung, không muốn trả lời.
Lý Phù Dung như kẻ điên không sợ chết, bước từng bước tới gần Lạc Quân Đế chất vấn:
– Không phải ngài nói sẽ bảo hộ Lý gia sao? Không phải ngài nói sẽ bảo vệ bọn họ sao? Tại sao mọi người lại chết? Tại sao???
Lý Phù Dung siết tay áo của Lạc Quân Đế, gào lên:
– Rốt cuộc là ai đã tàn sát Lý gia? Là aiiii?
Lý Phù Dung đã suy nghĩ rất nhiều, xem ai là kẻ khả nghi nhất. Kiếp này, nàng trở thành sủng phi của Lạc Quân Đế, đã trở thành cái gai trong mắt của nhiều người. Không chỉ phi tần trong hậu cung, mà cả một số thế lực đối nghịch trong triều cũng rục rịch muốn hành động.
Suy đi xét lại, nàng cảm thấy những đối tượng như Nhân Phi, Hoa Phi dù ngoài mặt có hùng hổ muốn ăn tươi nuốt sống nhưng thật chất không thể nào có khả năng lớn như vậy. Không chỉ Lý gia có lực lượng của riêng mình mà chính Lạc Quân Đế vì lời hứa với Lý Phù Dung, cũng ngấm ngầm cho không ít người bảo vệ Lý gia. Vậy mà chỉ trong một đêm chớp nhoáng, toàn bộ đều bị tiêu diệt, không một người sống sót!
Sau cùng, Lý Phù Dung nghi ngờ Hồ gia, nếu nói kẻ địch có đủ sức mạnh ngang nhiên chống đối với Lạc Quân Đế hiện giờ, lại còn có thù địch với Lý gia thì Hồ gia chính là kẻ đáng nghi nhất.
– Là Hồ gia phải không?
Lý Phù Dung mở to hai mắt đầy tơ máu trừng trừng Lạc Quân Đế và hỏi.
Lạc Quân Đế vẫn im lặng. Lý Phù Dung gấp gáp nói:
– Bởi vì Hồ gia thấy ta trở thành sủng phi, lại còn mang long chủng, bọn họ sợ ta sẽ cướp địa vị của Hồ Hoàng hậu nên mới ra tay với Lý gia phải không…
Đó là lý do duy nhất mà Lý Phù Dung nghĩ ra và cũng là lý do duy nhất Lý Phù Dung có thể chấp nhận được.
Nào ngờ, sau hồi lâu không nói, Lạc Quân Đế lại mở miệng nói rằng:
– Không! Không phải Hồ gia làm…
Không phải Hồ gia?
Nếu không phải Hồ gia thì còn có thể là ai nữa, Lý gia làm gì có kẻ thù đến mức phải giết hết cả nhà như vậy.
Câu tiếp theo của Lạc Quân Đế gần như làm Lý Phù Dung chết điếng.
– Là Hoàng hậu làm!
…
Hoàng hậu?
Hồ Hoàng hậu?
Hồ Hoàng hậu lại ra tay giết hết cả nhà họ Lý?
Lý Phù Dung chao đảo muốn ngã. Nàng không bao giờ nghĩ rằng việc này lại có liên quan đến Hồ Hoàng hậu.
Một lần thấy Hồ Hoàng hậu không rõ nguyên nhân mà tử vong, lại một lần thấy nàng vì gia tộc mà bị bỏ rơi, chịu liên lụy phải uống rượu độc. Tình cảnh của nữ nhân cao ngạo đó, dù chết cũng không sờn, lúc nào cũng ngẩng cao đầu đối diện tất cả kia đã đánh động tâm trí Lý Phù Dung, khiến Lý Phù Dung nẩy ý cảm phục, sinh lòng thương xót.
Dù có nghi ngờ ai, Lý Phù Dung cũng không nghĩ tới kẻ chủ mưu kia lại là Hồ Hoàng hậu!
Tại sao có thể như vậy?
Lạc Quân Đế tiếp tục nói:
– Tất cả các chứng cứ đều dẫn đến chỗ Hoàng hậu!
Thật đúng với phong cách của Hồ Hoàng hậu, không làm thì thôi, đã làm thì không sợ ai sẽ phát hiện hành động của mình.
Lý Phù Dung ngã ngồi xuống đất, cơ thể run lên không ngừng. Lạc Quân Đế nheo nheo mắt nhìn nàng một lúc rồi bỏ đi.
Vừa ra khỏi cửa, Lạc Quân Đế liền trông thấy Tô Tuyết đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài. Hắn mở miệng nói:
– A Tuyết, chuyện của Ngọc…
Nhưng Tô Tuyết không có tâm tình để nghe Lạc Quân Đế nói, liền vội vã chạy vào, thấy Lý Phù Dung ngồi bẹp trên đất thì hốt hoảng thốt lên:
– Dung tỷ…
Cơ thể Lý Phù Dung không kiềm được mà lên cơn co giật khiến trên dưới Chiêu Dương Cung lại một phen nháo nhào.
…
Lý Phù Dung lần nữa lại như cái xác không hồn, tình trạng Lý Phù Dung càng lúc càng nặng khiến Tô Tuyết vô cùng lo lắng, đến mức muốn trút giận lên người Lạc Quân Đế.
– Chàng đã nói gì với Dung tỷ?
Lạc Quân Đế giải thích:
– Ta chỉ cho nàng ta đáp án nàng ta muốn biết mà thôi.
Tô Tuyết gặng hỏi:
– Rốt cuộc hai người đã nói gì?
Lạc Quân Đế trầm ngâm một lúc rồi nói thật, dù sao cũng không thể che giấu Tô Tuyết mãi được.
– Lý Phù Dung hỏi ta kẻ chủ mưu đã giết cả nhà họ Lý là ai.
Tô Tuyết cũng rất muốn biết kẻ đứng sau là ai, liền nói:
– Chẳng đã biết? Chàng biết kẻ chủ mưu? Là ai? Rốt cuộc là ai?
Lạc Quân Đế lại một lần nặng nề nói:
– Là Hồ Nhữ Yên!
Hoàng hậu?
Tô Tuyết choáng váng, không thể tin được vào tai mình. Vì cùng là nữ nhân của Lạc Quân Đế nên từ trước tới giờ Tô Tuyết luôn kiêng kỵ Hồ Hoàng hậu, không giáp mặt với nàng ấy. Nhưng Tô Tuyết qua tác phong của Hồ Hoàng hậu cũng phần nào biết được tính cách của nàng ta. Đó là một người quang minh lỗi lạc trong suy nghĩ của Tô Tuyết!
Vậy tại sao…
– Tại sao… tại sao Hoàng hậu lại diệt cả nhà Lý gia?
Lạc Quân Đế khi biết được kết quả cũng ngạc nhiên không kém, chỉ nói:
– Chỉ có nàng ta mới biết được!
Trong lúc Tô Tuyết không có mặt, cung nữ chăm sóc Lý Phù Dung xao nhãng rời bỏ vị trí của mình, suốt ngày canh chừng một hình nhân thật sự chán đến phát chết. Trong mấy phút ngắn ngủi không để mắt đó, Lý Phù Dung đã biến mất khỏi Chiêu Dương Cung.
Sau mấy câu kể từ lần hồi tỉnh lần trước, đến bây giờ dù đã nhiều ngày trôi qua, Lý Phù Dung cũng không nói một từ nào nữa. Đối với tình trạng Lý Phù Dung như vậy, Tô Tuyết vô cùng lo lắng, dù biết nàng không hợp với Lạc Quân Đế, huống hồ trong tình huống khó xử hiện tại càng không biết phải nói gì nhưng Tô Tuyết vẫn mang hy vọng biết đâu nhờ đó mà Lý Phù Dung có tinh thần hơn…
Dù biết Lạc Quân Đế đến, Lý Phù Dung vẫn ngồi thẩn thờ không chút nhúc nhích, hành lễ cũng không. Lạc Quân Đế thế mà lại nhân nhượng không lên tiếng trách tội.
Rất lâu sau, Lý Phù Dung mới cất tiếng hỏi:
– Đại ca của ta rốt cuộc đang điều tra cái gì?
Lạc Quân Đế cau mày, nặng nề nói:
– Đó là việc của trẫm cùng Lý Vĩnh Trường, Hòa Phi không cần phải biết!
Lý Phù Dung đứng vụt dậy, nói:
– Được! Vậy đại ca của ta đã gặp nạn như thế nào? Ai là kẻ ra tay với Lý gia?
Lý Phù Dung trừng trừng nhìn Lạc Quân Đế, dù vẻ mặt có tiều tụy như thế nào cũng không che lấp được ánh mắt phập phồng lửa hận kia.
Lý Phù Dung từ trước đến giờ, trải qua mấy kiếp tái sinh cũng một bộ dạng lãnh đạm, điềm tỉnh đã khiến người khác nghĩ rằng nàng sẽ luôn luôn như vậy, dù đối mặt với chuyện gì cũng không dao động, luôn an nhiên. Nhưng không, nàng luôn bình tĩnh đó là bởi vì chưa chạm đến ranh giới chịu đựng cuối cùng của nàng mà thôi!
Một kiếp nhịn nhục, nàng nhẫn!
Một kiếp chịu đựng, tình thân hời hợt, vì biết rõ tiền căn hậu quả nền nàng có thể nhẫn!
Một kiếp thay đổi, xóa bỏ hết mọi khúc mắc hiểu lầm, luôn cố gắng để ngày mai có thể tốt hơn… Thế nhưng, kết quả thế nào? Lại khiến cả gia tộc chết thảm! Nàng không thể nào nhẫn được nữa rồi!
Lạc Quân Đế im lặng trước câu hỏi của Lý Phù Dung, không muốn trả lời.
Lý Phù Dung như kẻ điên không sợ chết, bước từng bước tới gần Lạc Quân Đế chất vấn:
– Không phải ngài nói sẽ bảo hộ Lý gia sao? Không phải ngài nói sẽ bảo vệ bọn họ sao? Tại sao mọi người lại chết? Tại sao???
Lý Phù Dung siết tay áo của Lạc Quân Đế, gào lên:
– Rốt cuộc là ai đã tàn sát Lý gia? Là aiiii?
Lý Phù Dung đã suy nghĩ rất nhiều, xem ai là kẻ khả nghi nhất. Kiếp này, nàng trở thành sủng phi của Lạc Quân Đế, đã trở thành cái gai trong mắt của nhiều người. Không chỉ phi tần trong hậu cung, mà cả một số thế lực đối nghịch trong triều cũng rục rịch muốn hành động.
Suy đi xét lại, nàng cảm thấy những đối tượng như Nhân Phi, Hoa Phi dù ngoài mặt có hùng hổ muốn ăn tươi nuốt sống nhưng thật chất không thể nào có khả năng lớn như vậy. Không chỉ Lý gia có lực lượng của riêng mình mà chính Lạc Quân Đế vì lời hứa với Lý Phù Dung, cũng ngấm ngầm cho không ít người bảo vệ Lý gia. Vậy mà chỉ trong một đêm chớp nhoáng, toàn bộ đều bị tiêu diệt, không một người sống sót!
Sau cùng, Lý Phù Dung nghi ngờ Hồ gia, nếu nói kẻ địch có đủ sức mạnh ngang nhiên chống đối với Lạc Quân Đế hiện giờ, lại còn có thù địch với Lý gia thì Hồ gia chính là kẻ đáng nghi nhất.
– Là Hồ gia phải không?
Lý Phù Dung mở to hai mắt đầy tơ máu trừng trừng Lạc Quân Đế và hỏi.
Lạc Quân Đế vẫn im lặng. Lý Phù Dung gấp gáp nói:
– Bởi vì Hồ gia thấy ta trở thành sủng phi, lại còn mang long chủng, bọn họ sợ ta sẽ cướp địa vị của Hồ Hoàng hậu nên mới ra tay với Lý gia phải không…
Đó là lý do duy nhất mà Lý Phù Dung nghĩ ra và cũng là lý do duy nhất Lý Phù Dung có thể chấp nhận được.
Nào ngờ, sau hồi lâu không nói, Lạc Quân Đế lại mở miệng nói rằng:
– Không! Không phải Hồ gia làm…
Không phải Hồ gia?
Nếu không phải Hồ gia thì còn có thể là ai nữa, Lý gia làm gì có kẻ thù đến mức phải giết hết cả nhà như vậy.
Câu tiếp theo của Lạc Quân Đế gần như làm Lý Phù Dung chết điếng.
– Là Hoàng hậu làm!
…
Hoàng hậu?
Hồ Hoàng hậu?
Hồ Hoàng hậu lại ra tay giết hết cả nhà họ Lý?
Lý Phù Dung chao đảo muốn ngã. Nàng không bao giờ nghĩ rằng việc này lại có liên quan đến Hồ Hoàng hậu.
Một lần thấy Hồ Hoàng hậu không rõ nguyên nhân mà tử vong, lại một lần thấy nàng vì gia tộc mà bị bỏ rơi, chịu liên lụy phải uống rượu độc. Tình cảnh của nữ nhân cao ngạo đó, dù chết cũng không sờn, lúc nào cũng ngẩng cao đầu đối diện tất cả kia đã đánh động tâm trí Lý Phù Dung, khiến Lý Phù Dung nẩy ý cảm phục, sinh lòng thương xót.
Dù có nghi ngờ ai, Lý Phù Dung cũng không nghĩ tới kẻ chủ mưu kia lại là Hồ Hoàng hậu!
Tại sao có thể như vậy?
Lạc Quân Đế tiếp tục nói:
– Tất cả các chứng cứ đều dẫn đến chỗ Hoàng hậu!
Thật đúng với phong cách của Hồ Hoàng hậu, không làm thì thôi, đã làm thì không sợ ai sẽ phát hiện hành động của mình.
Lý Phù Dung ngã ngồi xuống đất, cơ thể run lên không ngừng. Lạc Quân Đế nheo nheo mắt nhìn nàng một lúc rồi bỏ đi.
Vừa ra khỏi cửa, Lạc Quân Đế liền trông thấy Tô Tuyết đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài. Hắn mở miệng nói:
– A Tuyết, chuyện của Ngọc…
Nhưng Tô Tuyết không có tâm tình để nghe Lạc Quân Đế nói, liền vội vã chạy vào, thấy Lý Phù Dung ngồi bẹp trên đất thì hốt hoảng thốt lên:
– Dung tỷ…
Cơ thể Lý Phù Dung không kiềm được mà lên cơn co giật khiến trên dưới Chiêu Dương Cung lại một phen nháo nhào.
…
Lý Phù Dung lần nữa lại như cái xác không hồn, tình trạng Lý Phù Dung càng lúc càng nặng khiến Tô Tuyết vô cùng lo lắng, đến mức muốn trút giận lên người Lạc Quân Đế.
– Chàng đã nói gì với Dung tỷ?
Lạc Quân Đế giải thích:
– Ta chỉ cho nàng ta đáp án nàng ta muốn biết mà thôi.
Tô Tuyết gặng hỏi:
– Rốt cuộc hai người đã nói gì?
Lạc Quân Đế trầm ngâm một lúc rồi nói thật, dù sao cũng không thể che giấu Tô Tuyết mãi được.
– Lý Phù Dung hỏi ta kẻ chủ mưu đã giết cả nhà họ Lý là ai.
Tô Tuyết cũng rất muốn biết kẻ đứng sau là ai, liền nói:
– Chẳng đã biết? Chàng biết kẻ chủ mưu? Là ai? Rốt cuộc là ai?
Lạc Quân Đế lại một lần nặng nề nói:
– Là Hồ Nhữ Yên!
Hoàng hậu?
Tô Tuyết choáng váng, không thể tin được vào tai mình. Vì cùng là nữ nhân của Lạc Quân Đế nên từ trước tới giờ Tô Tuyết luôn kiêng kỵ Hồ Hoàng hậu, không giáp mặt với nàng ấy. Nhưng Tô Tuyết qua tác phong của Hồ Hoàng hậu cũng phần nào biết được tính cách của nàng ta. Đó là một người quang minh lỗi lạc trong suy nghĩ của Tô Tuyết!
Vậy tại sao…
– Tại sao… tại sao Hoàng hậu lại diệt cả nhà Lý gia?
Lạc Quân Đế khi biết được kết quả cũng ngạc nhiên không kém, chỉ nói:
– Chỉ có nàng ta mới biết được!
Trong lúc Tô Tuyết không có mặt, cung nữ chăm sóc Lý Phù Dung xao nhãng rời bỏ vị trí của mình, suốt ngày canh chừng một hình nhân thật sự chán đến phát chết. Trong mấy phút ngắn ngủi không để mắt đó, Lý Phù Dung đã biến mất khỏi Chiêu Dương Cung.
/103
|