Lý Phù Dung đang ngủ say thì bị hơi nóng và mùi khét làm cho tỉnh dậy. Lý Phù Dung ngồi bật dậy ho khù khụ, lên tiếng gọi:
- Nhã Nhã...
Đúng vào lúc đó, Nhã Nhã từ bên ngoài đập cửa chạy ùa vào, hốt hoảng la lên:
- Cháy! Thanh Tư Cung cháy khắp nơi rồi!!!
Nhã Nhã liền chạy vụt tới lôi kéo Lý Phù Dung ngồi dậy, hối thúc:
- Tiểu thư, mau chạy thôi...
Lý Phù Dung lúc này mới hoàn hồn, liền nắm chặt tay Nhã Nhã cùng kiếm đường chạy thoát. Nhưng lúc này, lửa đã lan khắp nơi, khi hai ngươi chạy tới cửa thì bị lửa từ bị ngoài thổi tạt vào làm hoảng hồn mà ngã bật ra sau. Xung quanh bốn phía căn phòng của Lý Phù Dung đã bị lửa bao bọc, không có đường thoát thân cũng không biết lúc nào sẽ cháy vào trong.
Nhìn lửa cháy càng lúc càng gần, Nhã Nhã chỉ biết la hét kêu cứu:
- Cứu... Cứu... Hòa Phi đang ở trong phòng, mau vào cứu người đi...
Đáng tiếc, tiếng cầu cứu của Nhã Nhã không ai nghe thấy, lúc này những người bên ngoài Thanh Tư Cung đang bận rộn không ngừng. Tốp thì chạy vội đi lấy nước chữa lửa, tốp thì cứu chữa những người bị nạn.
- Hòa Phi đâu? Hòa Phi đã thoát ra chưa?
Đội trưởng cấm vệ quân bắt lấy một người đang chạy lạc mà hỏi, kẻ đó chẳng biết cớ sự, rối rắm nói:
- Không biết! Khắp nơi loạn lắm!
Đội trưởng cấm vệ quân hắt tên đó ra, gấp gáp ra lệnh cho các quân lính phía sau:
- Mau giúp đỡ cứu lửa! Ưu tiên tìm tung tích Hòa Phi...
Các quân lính hô: “Dạ!” rồi chạy ùa đi làm việc. Bản thân đội trưởng cấm vệ quân cũng không nhàn, liền chạy khắp nơi vừa hối thúc vừa tìm kiếm.
Tô Tuyết bụng mang dạ chửa nghe tin Thanh Tư Cung bốc cháy cũng liền chạy vội tới.
- Hòa Phi đâu?
Tô Tuyết lớn tiếng hỏi, có người đáp:
- Vẫn chưa tìm thấy!
Tô Tuyết cắn răng liền ra lệnh cho những người sau lưng mình:
- Các ngươi mau chia nhau đi tìm Hòa Phi! Nhất định phải để nàng bình an!
Những người hầu Tô Tuyết mang tới liền tuân mệnh chia nhau tìm người, chỉ có Ngọc Nhi một bước cũng không rời Tô Tuyết.
- Nương nương, nơi này hỗn loạn,
- Nhã Nhã...
Đúng vào lúc đó, Nhã Nhã từ bên ngoài đập cửa chạy ùa vào, hốt hoảng la lên:
- Cháy! Thanh Tư Cung cháy khắp nơi rồi!!!
Nhã Nhã liền chạy vụt tới lôi kéo Lý Phù Dung ngồi dậy, hối thúc:
- Tiểu thư, mau chạy thôi...
Lý Phù Dung lúc này mới hoàn hồn, liền nắm chặt tay Nhã Nhã cùng kiếm đường chạy thoát. Nhưng lúc này, lửa đã lan khắp nơi, khi hai ngươi chạy tới cửa thì bị lửa từ bị ngoài thổi tạt vào làm hoảng hồn mà ngã bật ra sau. Xung quanh bốn phía căn phòng của Lý Phù Dung đã bị lửa bao bọc, không có đường thoát thân cũng không biết lúc nào sẽ cháy vào trong.
Nhìn lửa cháy càng lúc càng gần, Nhã Nhã chỉ biết la hét kêu cứu:
- Cứu... Cứu... Hòa Phi đang ở trong phòng, mau vào cứu người đi...
Đáng tiếc, tiếng cầu cứu của Nhã Nhã không ai nghe thấy, lúc này những người bên ngoài Thanh Tư Cung đang bận rộn không ngừng. Tốp thì chạy vội đi lấy nước chữa lửa, tốp thì cứu chữa những người bị nạn.
- Hòa Phi đâu? Hòa Phi đã thoát ra chưa?
Đội trưởng cấm vệ quân bắt lấy một người đang chạy lạc mà hỏi, kẻ đó chẳng biết cớ sự, rối rắm nói:
- Không biết! Khắp nơi loạn lắm!
Đội trưởng cấm vệ quân hắt tên đó ra, gấp gáp ra lệnh cho các quân lính phía sau:
- Mau giúp đỡ cứu lửa! Ưu tiên tìm tung tích Hòa Phi...
Các quân lính hô: “Dạ!” rồi chạy ùa đi làm việc. Bản thân đội trưởng cấm vệ quân cũng không nhàn, liền chạy khắp nơi vừa hối thúc vừa tìm kiếm.
Tô Tuyết bụng mang dạ chửa nghe tin Thanh Tư Cung bốc cháy cũng liền chạy vội tới.
- Hòa Phi đâu?
Tô Tuyết lớn tiếng hỏi, có người đáp:
- Vẫn chưa tìm thấy!
Tô Tuyết cắn răng liền ra lệnh cho những người sau lưng mình:
- Các ngươi mau chia nhau đi tìm Hòa Phi! Nhất định phải để nàng bình an!
Những người hầu Tô Tuyết mang tới liền tuân mệnh chia nhau tìm người, chỉ có Ngọc Nhi một bước cũng không rời Tô Tuyết.
- Nương nương, nơi này hỗn loạn,
/103
|