Tin tức Lý Phù Dung có thai oanh tạc khắp Hoàng cung, khiến vô số người kinh ngạc.
Hoa Phi ngay khi nghe tin đã đập phá hết đồ đạc trong phòng để giải hận, đáng tiếc Lạc Quân Đế đã có lệnh cấm mọi người tự tiện tới lui Thanh Tư Cung để Lý Phù Dung dưỡng thai, thanh thế Lý Phù Dung nâng cao tận trời.
Khi nghe tin tức, Nhân Phi không phản ứng như đã tưởng, nàng lại đột ngột trầm tư suy nghĩ đến lạ lùng. Sau đó, Nhân Phi xách váy vội chạy tới Phượng Hoàng Cung gặp Hoàng hậu.
– Nhân Phi muội muội đã chép phạt xong rồi sao?
Trái với suy nghĩ của Nhân Phi, Hoàng hậu đầu tiên lại nói với nàng như vậy, Nhân Phi sững sốt trong chốt lát rồi nói:
– Nương nương, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện này. Nếu bây giờ ngài không làm gì thì sẽ không còn đường cứu chữa nữa, nương nương…
Hồ Hoàng hậu vẫn làm ra vẻ không hiểu, lại hỏi:
– Muội muội muốn nói cái gì?
Nhân Phi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nương nương, nếu bây giờ nương nương để mặc Lý Phù Dung thì sau này sẽ hối hận đó!
– Muội muội có ý kiến gì với Hòa Phi sao?
Nhân Phi lúc này đã cực hạn, nhìn bộ dạng ta chẳng quan tâm của Hồ Hoàng hậu càng tức tới muốn mắng người. Nếu không phải Hồ Nhữ Yên kia xuất thân tốt một chút thì làm sao được làm tới chức Hoàng hậu kia, bộ dạng lúc nào cũng tỏ ra thanh cao không màng thế sự càng làm Nhân Phi gai mắt. Bởi vì Hồ Hoàng hậu hiếm khi tự mình động thủ nên trong suy nghĩ của Nhân Phi, Hồ Hoàng hậu thật ra cũng chỉ là phường vá áo túi cơm, không tài cán gì, chỉ may mắn được làm tới chức Hoàng hậu nên khiến mọi người phải tung hô mà thôi. Ngoài ra, Hồ Nhữ Yên cũng chẳng được tích sự gì, nếu không, Hồ Nhữ Yên đã không bỏ qua lời cảnh báo của nàng mà tiếp tục dung túng cho Lý Phù Dung làm càn. Bây giờ thì sao? Lý Phù Dung đã mang thai rồi! Lúc này dù Hồ Nhữ Yên có hối hận thì cũng muộn rồi. Nếu như Nhân Phi là Hoàng hậu, thì ngay từ đầu đã diệt trừ cái mầm họa này…
Nhân Phi càng nghĩ càng không khỏi khơi lên một sự đắc ý trong lòng.
Có những gì như vậy đấy! Đánh giá bản thân quá cao mà xem thường người khác, lại không biết chính họ lại là trò hề trong mắt đối phương.
Nhân Phi úp mở nói:
– Nương nương, nô tì đã từng nói… những gì nô tì tiên đoán đều trở thành sự thật!
Hồ Hoàng hậu vẫn không nao núng, lại nói:
– Nhân Phi, dù lời ngươi nói có thành sự thật thì sao? Ngươi bảo ta diệt trừ Lý Phù Dung thì ta phải làm theo hay sao? Rốt cuộc ngươi xem mình quá cao hay đánh giá ta quá thấp đây?
Nhân Phi cắn môi, đúng thật chỉ lời nói như thế khó mà khiến người tin phục. Vậy bắt buộc phải tiết lộ tương lai cho Hồ Hoàng hậu biết ư? Nàng vốn muốn chừa lại để sau này còn đàm phán với Hồ Hoàng hậu và Hồ gia kia!
Nghĩ mãi, rốt cuộc không nghĩ ra cách tốt hơn, Nhân Phi bắt buộc phải lên tiếng nói:
– Nương nương, nô tì sẽ tiết lộ thêm một thông tin tuyệt mật với nương nương! Lần này mong nương nương hãy thận trọng!
Hồ Hoàng hậu vẫn không đáp lời.
– Lý Phù Dung sau này… có thể sẽ lên làm Hoàng hậu!
Lần này, dù Hồ Hoàng hậu có tỏ ra bình tĩnh cách nào cũng không bình tĩnh nổi nữa, chén trà trên tay bị siết chặt tới muốn nứt ra.
– Hồ ngôn loạn ngữ!
Tiếng hét lớn vang lên, chính là Thúy Nhi, cung nữ thân cận của Hồ Hoàng hậu.
– Nhân Phi nương nương, ngài đừng tự tiện ở chỗ của Hoàng hậu nương nương mà nói xấu Hoàng hậu nương nương. Ngài có biết những lời ngài nói hậu quả nghiêm trọng thế nào không…
Nhân Phi làm sao để mắt đến một cung nữ nhỏ nhoi, vẫn nhìn Hồ Hoàng hậu và nói:
– Nương nương, những gì nô tì đều là sự thật! Nó chính là những gì đã xảy ra trong giấc mơ của nô tì.
Hồ Hoàng hậu vẫn lắc đầu nói:
– Muội muội, đôi khi có những giấc mơ báo trước sự việc nhưng tất cả không nhất thiết sẽ trở thành sự thật, đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa.
Nhân Phi càng tức tối, đầu óc liên tục vận chuyển, nàng không ngờ Hồ Hoàng hậu lại khăng khăng cứng mềm đều không chịu như vậy. Nghĩ tới việc biết trước tương lai kia sẽ đem lại lợi ích to lớn thế nào cho mình, Nhân Phi chần chừ không muốn lật bài thế nhưng, nàng không thể bỏ qua cho Lý Phù Dung được!
Nhất định phải diệt trừ Lý Phù Dung!
Ý nghĩ đó tràn ngập trong tâm Nhân Phi, Nhân Phi cắn răng hạ quyết định tiết lộ:
– Hoàng hậu nương nương, nếu ta nói đó không phải lời tiên tri mà chính xác là tương lai sẽ diễn ra sau này, ngài có tin hay không?
Hồ Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nhân Phi, nói không kích động là không thể nào, nhưng rốt cuộc Hồ Hoàng hậu vẫn ẩn giấu tài hơn.
– Nhân Phi, muội muội… có chỗ nào không khỏe sao?
Nhân Phi điên tiết bước tới trước, lớn tiếng nói:
– Ta hoàn hảo! Hoàn toàn tỉnh táo! Ta biết mình đang nói gì! Có thể lời ta nói là khó tin nhưng ngài đã từng nghe tới những người trùng sinh, sống lại một kiếp với trí nhớ của kiếp trước chứ? Ta chính là người như vậy! Những gì ta nói đều là tương lai mà ta đã tận mắt thấy tai nghe!
Hồ Hoàng hậu nheo mắt, nắm đấm siết chặt lại.
Nhân Phi là người trùng sinh? Nếu vậy thì có thể lý giải vì sao Nhân Phi có thể biết trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng quả thật chuyện này quá khó tin, quá bất ngờ…
– Vì sao… ngươi nhắm vào Lý Phù Dung?
Hồ Hoàng hậu cất tiếng hỏi Nhân Phi. Nhân Phi lúc này mới nói:
– Bởi vì nàng ta là người trong lòng Hoàng thượng!
Lời nói của Nhân Phi như lưỡi gươm đâm thẳng vào tim Hồ Hoàng hậu, giọng nói của Hồ Hoàng hậu hơi lạc đi:
– Tại sao ngươi cho là như vậy?
Nhân Phi lúc này vẫn còn suy tính thiệt hơn nhưng vẫn không thể không nói:
– Sau này, có một công chúa ngoại bang nhập cung làm phi, nàng ta còn hạ sinh Đại hoàng tử…
Công chúa ngoại bang? Lại còn sinh long tử?
– Nếu vậy sao ngươi không nghĩ Hoàng thượng yêu thích vị công chúa đó mà lại là Lý Phù Dung?
Nhân Phi lắc đầu nói:
– Lúc đó rất hỗn loạn, công chúa kia vì sinh được Hoàng tử nên thanh thế nâng cao, gần như trở thành bá chủ hậu cung. Giữa lúc đó, một Hòa Phi im hơi lặng tiếng không ai để ý tới lại nảy ra một chủ ý khiến tất cả mọi người kinh hoảng: nàng muốn xuất gia!
Xuất gia? Một cung phi lại muốn xuất gia?
– Hoàng thượng sẽ không đồng ý!
Hồ Hoàng hậu gần như rít lên, trong lòng kích động không ngừng. Nàng biết Lạc Quân Đế là người cao ngạo cỡ nào, một cung phi cỏn con dám đưa ra yêu cầu làm mất mặt hắn như vậy, hắn sẽ không thể nào tha thứ cho nàng ta! Nhất định như vậy!
Nào ngờ, Nhân Phi lại lắc đầu rồi nói:
– Không! Hoàng thượng thế mà đồng ý với thỉnh cầu của Lý Phù Dung. Nàng ta tuy không xuống tóc nhưng từ đó đóng cửa Thanh Tư Cung, làm bạn với Phật đường…
Hoa Phi ngay khi nghe tin đã đập phá hết đồ đạc trong phòng để giải hận, đáng tiếc Lạc Quân Đế đã có lệnh cấm mọi người tự tiện tới lui Thanh Tư Cung để Lý Phù Dung dưỡng thai, thanh thế Lý Phù Dung nâng cao tận trời.
Khi nghe tin tức, Nhân Phi không phản ứng như đã tưởng, nàng lại đột ngột trầm tư suy nghĩ đến lạ lùng. Sau đó, Nhân Phi xách váy vội chạy tới Phượng Hoàng Cung gặp Hoàng hậu.
– Nhân Phi muội muội đã chép phạt xong rồi sao?
Trái với suy nghĩ của Nhân Phi, Hoàng hậu đầu tiên lại nói với nàng như vậy, Nhân Phi sững sốt trong chốt lát rồi nói:
– Nương nương, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện này. Nếu bây giờ ngài không làm gì thì sẽ không còn đường cứu chữa nữa, nương nương…
Hồ Hoàng hậu vẫn làm ra vẻ không hiểu, lại hỏi:
– Muội muội muốn nói cái gì?
Nhân Phi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nương nương, nếu bây giờ nương nương để mặc Lý Phù Dung thì sau này sẽ hối hận đó!
– Muội muội có ý kiến gì với Hòa Phi sao?
Nhân Phi lúc này đã cực hạn, nhìn bộ dạng ta chẳng quan tâm của Hồ Hoàng hậu càng tức tới muốn mắng người. Nếu không phải Hồ Nhữ Yên kia xuất thân tốt một chút thì làm sao được làm tới chức Hoàng hậu kia, bộ dạng lúc nào cũng tỏ ra thanh cao không màng thế sự càng làm Nhân Phi gai mắt. Bởi vì Hồ Hoàng hậu hiếm khi tự mình động thủ nên trong suy nghĩ của Nhân Phi, Hồ Hoàng hậu thật ra cũng chỉ là phường vá áo túi cơm, không tài cán gì, chỉ may mắn được làm tới chức Hoàng hậu nên khiến mọi người phải tung hô mà thôi. Ngoài ra, Hồ Nhữ Yên cũng chẳng được tích sự gì, nếu không, Hồ Nhữ Yên đã không bỏ qua lời cảnh báo của nàng mà tiếp tục dung túng cho Lý Phù Dung làm càn. Bây giờ thì sao? Lý Phù Dung đã mang thai rồi! Lúc này dù Hồ Nhữ Yên có hối hận thì cũng muộn rồi. Nếu như Nhân Phi là Hoàng hậu, thì ngay từ đầu đã diệt trừ cái mầm họa này…
Nhân Phi càng nghĩ càng không khỏi khơi lên một sự đắc ý trong lòng.
Có những gì như vậy đấy! Đánh giá bản thân quá cao mà xem thường người khác, lại không biết chính họ lại là trò hề trong mắt đối phương.
Nhân Phi úp mở nói:
– Nương nương, nô tì đã từng nói… những gì nô tì tiên đoán đều trở thành sự thật!
Hồ Hoàng hậu vẫn không nao núng, lại nói:
– Nhân Phi, dù lời ngươi nói có thành sự thật thì sao? Ngươi bảo ta diệt trừ Lý Phù Dung thì ta phải làm theo hay sao? Rốt cuộc ngươi xem mình quá cao hay đánh giá ta quá thấp đây?
Nhân Phi cắn môi, đúng thật chỉ lời nói như thế khó mà khiến người tin phục. Vậy bắt buộc phải tiết lộ tương lai cho Hồ Hoàng hậu biết ư? Nàng vốn muốn chừa lại để sau này còn đàm phán với Hồ Hoàng hậu và Hồ gia kia!
Nghĩ mãi, rốt cuộc không nghĩ ra cách tốt hơn, Nhân Phi bắt buộc phải lên tiếng nói:
– Nương nương, nô tì sẽ tiết lộ thêm một thông tin tuyệt mật với nương nương! Lần này mong nương nương hãy thận trọng!
Hồ Hoàng hậu vẫn không đáp lời.
– Lý Phù Dung sau này… có thể sẽ lên làm Hoàng hậu!
Lần này, dù Hồ Hoàng hậu có tỏ ra bình tĩnh cách nào cũng không bình tĩnh nổi nữa, chén trà trên tay bị siết chặt tới muốn nứt ra.
– Hồ ngôn loạn ngữ!
Tiếng hét lớn vang lên, chính là Thúy Nhi, cung nữ thân cận của Hồ Hoàng hậu.
– Nhân Phi nương nương, ngài đừng tự tiện ở chỗ của Hoàng hậu nương nương mà nói xấu Hoàng hậu nương nương. Ngài có biết những lời ngài nói hậu quả nghiêm trọng thế nào không…
Nhân Phi làm sao để mắt đến một cung nữ nhỏ nhoi, vẫn nhìn Hồ Hoàng hậu và nói:
– Nương nương, những gì nô tì đều là sự thật! Nó chính là những gì đã xảy ra trong giấc mơ của nô tì.
Hồ Hoàng hậu vẫn lắc đầu nói:
– Muội muội, đôi khi có những giấc mơ báo trước sự việc nhưng tất cả không nhất thiết sẽ trở thành sự thật, đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa.
Nhân Phi càng tức tối, đầu óc liên tục vận chuyển, nàng không ngờ Hồ Hoàng hậu lại khăng khăng cứng mềm đều không chịu như vậy. Nghĩ tới việc biết trước tương lai kia sẽ đem lại lợi ích to lớn thế nào cho mình, Nhân Phi chần chừ không muốn lật bài thế nhưng, nàng không thể bỏ qua cho Lý Phù Dung được!
Nhất định phải diệt trừ Lý Phù Dung!
Ý nghĩ đó tràn ngập trong tâm Nhân Phi, Nhân Phi cắn răng hạ quyết định tiết lộ:
– Hoàng hậu nương nương, nếu ta nói đó không phải lời tiên tri mà chính xác là tương lai sẽ diễn ra sau này, ngài có tin hay không?
Hồ Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nhân Phi, nói không kích động là không thể nào, nhưng rốt cuộc Hồ Hoàng hậu vẫn ẩn giấu tài hơn.
– Nhân Phi, muội muội… có chỗ nào không khỏe sao?
Nhân Phi điên tiết bước tới trước, lớn tiếng nói:
– Ta hoàn hảo! Hoàn toàn tỉnh táo! Ta biết mình đang nói gì! Có thể lời ta nói là khó tin nhưng ngài đã từng nghe tới những người trùng sinh, sống lại một kiếp với trí nhớ của kiếp trước chứ? Ta chính là người như vậy! Những gì ta nói đều là tương lai mà ta đã tận mắt thấy tai nghe!
Hồ Hoàng hậu nheo mắt, nắm đấm siết chặt lại.
Nhân Phi là người trùng sinh? Nếu vậy thì có thể lý giải vì sao Nhân Phi có thể biết trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng quả thật chuyện này quá khó tin, quá bất ngờ…
– Vì sao… ngươi nhắm vào Lý Phù Dung?
Hồ Hoàng hậu cất tiếng hỏi Nhân Phi. Nhân Phi lúc này mới nói:
– Bởi vì nàng ta là người trong lòng Hoàng thượng!
Lời nói của Nhân Phi như lưỡi gươm đâm thẳng vào tim Hồ Hoàng hậu, giọng nói của Hồ Hoàng hậu hơi lạc đi:
– Tại sao ngươi cho là như vậy?
Nhân Phi lúc này vẫn còn suy tính thiệt hơn nhưng vẫn không thể không nói:
– Sau này, có một công chúa ngoại bang nhập cung làm phi, nàng ta còn hạ sinh Đại hoàng tử…
Công chúa ngoại bang? Lại còn sinh long tử?
– Nếu vậy sao ngươi không nghĩ Hoàng thượng yêu thích vị công chúa đó mà lại là Lý Phù Dung?
Nhân Phi lắc đầu nói:
– Lúc đó rất hỗn loạn, công chúa kia vì sinh được Hoàng tử nên thanh thế nâng cao, gần như trở thành bá chủ hậu cung. Giữa lúc đó, một Hòa Phi im hơi lặng tiếng không ai để ý tới lại nảy ra một chủ ý khiến tất cả mọi người kinh hoảng: nàng muốn xuất gia!
Xuất gia? Một cung phi lại muốn xuất gia?
– Hoàng thượng sẽ không đồng ý!
Hồ Hoàng hậu gần như rít lên, trong lòng kích động không ngừng. Nàng biết Lạc Quân Đế là người cao ngạo cỡ nào, một cung phi cỏn con dám đưa ra yêu cầu làm mất mặt hắn như vậy, hắn sẽ không thể nào tha thứ cho nàng ta! Nhất định như vậy!
Nào ngờ, Nhân Phi lại lắc đầu rồi nói:
– Không! Hoàng thượng thế mà đồng ý với thỉnh cầu của Lý Phù Dung. Nàng ta tuy không xuống tóc nhưng từ đó đóng cửa Thanh Tư Cung, làm bạn với Phật đường…
/103
|