Hoa phi gấp gáp khóc nói:
– Hoàng thượng, thiếp vô tội! Thiếp cái gì cũng không có làm! Ngài đừng nghe những lời dụ dỗ của hồ ly tinh kia mà chia rẻ tình cảm của chúng ta…
– Hoàng thượng…
Lạc Quân Đế không còn kiên nhẫn, liếc nhìn lão công công bảo lão nói đi. Lão công công không nhanh không chậm truyền đạt ý chỉ của Lạc Quân Đế:
– Hoa phi Ngô thị, được thánh sủng mà không biết ân, lại dám chứa chấp dư đảng Hồ gia, dung túng người ám sát Thánh hoàng, tội nghiệt không thể tha! Nay biếm làm tiện nô, ban rượu độc…
Hoa Phi ngơ ngác nghe lão công công tuyên chỉ, hoàn toàn không tin được.
Lão công công tuyên chỉ hồi lâu không thấy Hoa phi tiếp chỉ, gắt:
– Tiện nô còn mau tiếp chỉ!
Hoa phi bị quát mới hồi hồn, ngước mặt lên nhìn Lạc Quân Đế nhưng chỉ thấy dáng lưng lạnh lùng của hắn.
– Hoàng… Hoàng thương, không! Ta không nhận! Ta không có tội! Các ngươi đừng mong đổ tội cho ta…
Hoa phi khóc lóc muốn lao tới chỗ Lạc Quân Đế nhưng bị thái giám kiềm chặt trên đất, không thể nhúc nhích.
Sau đó, Tiểu Diệp, cung nữ thân cận của Hoa phi bị kéo tới.
Thủ lĩnh cấm vệ quân nói:
– Hoàng thượng, đã truy bắt được thủ phạm!
Hoa phi sững sờ nhìn Tiểu Diệp, chợt nhớ ra từ sớm đã không thấy tung tích Tiểu Diệp đâu. Thường ngày, tính khí Hoa phi thất thường, hay vô cớ trút giận lên hạ nhân, cung nữ bên cạnh chịu tội không ít, bởi vì thân phận thấp kém nên bọn họ không dám phản kháng nhưng trong lòng căm tức ít nhiều, chỉ có Tiểu Diệp này là hòa khí, dễ chịu, dù bị đánh mắng bao nhiêu cũng chưa từng nửa lời than trách, nên Hoa phi đặc biệt thích cung nữ này.
Tiểu Diệp cả người đầy tích, trừng mắt nhìn Lạc Quân Đế đầy căm thù.
– Cẩu Hoàng đế, muốn chém muốn giết tùy ngươi! Dù sao người thân của ta đã bị ngươi giết cả rồi, thêm một mạng này cũng không thiếu!!!
Hoa phi ngớ người nghe Tiểu Diệp quát mắng, đây là Tiểu Diệp nàng biết sao?
Lạc Quân Đế xoay người nhìn Tiểu Diệp, nói:
– Ngươi là người của Hồ gia?
Hồ gia?
Tiểu Diệp làm sao là người của Hồ gia được? Ả ta là cung nữ của nàng mà?
Tiểu Diệp thừa nhận:
– Phải!
Tiểu Diệp và Thúy Nhi, cung nữ thân cận của Hồ Nhữ Yên vốn là tỷ muội ruột thịt nhưng bị chia cắt từ nhỏ. Sau này, may mắn gặp nhau trong cung mới nhìn nhận nhau. Nhờ đó, Tiểu Diệp được cất nhấc giúp đỡ rất nhiều, vì để trả ơn cho Hồ Hoàng hậu lúc ấy, Tiểu Diệp tiếp tục giấu giếm thân thế của mình, trở thành cung nữ bên cạnh Hoa phi, làm tai mắt cho Hồ Hoàng hậu.
Một người nhân đức như Hồ Hoàng hậu thế mà lại bị Lạc Quân Đế rẻ lạnh, cuối cùng vô thanh vô tức rời khỏi cõi đời này! Tất cả những kẻ kề cận cũng không thoát, Thúy Nhi vì vậy mà cũng chịu chết!
Thù mới hận cũ, Tiểu Diệp đã không còn thiết tha gì, lợi dụng danh nghĩa của Hoa phi mà sắp đặt thích khách ám sát Lạc Quân Đế. Chỉ đáng tiếc, Lạc Quân Đế không chết mà một Hòa tần không biết từ đâu chui ra chết thay.
Hoa phi lúc này cũng đã hiểu rõ ngọn ngành, vùng khỏi tay thái giám đang kiềm cập mình mà lao tới chỗ Tiểu Diệp cấu xé.
– Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi dám lợi dụng ta? Ngươi lại dám lợi dụng ta…
Mọi người để yên cho Hoa phi mặc sức chà đạp Tiểu Diệp mà không ngăn cản. Tiểu Diệp thương tích đầy mình không có sức phản kháng phải chịu Hoa phi đánh đập nhưng rốt cuộc cũng không nén được mà bùng phát:
– Ta là tiện nhân vậy ngươi là gì? Cũng không phải là kẻ chỉ biết chà đạp, ức hiếp người khác? Chuyện xấu trước nay ngươi làm còn thiếu sao? Để một kẻ tàn độc như ngươi còn sống yên ổn, ông trời mới là không có mắt…
Hoa phi càng điên tiết, đánh càng nặng, Tiểu Diệp hấp hối nằm trên đất. Đánh mệt, Hoa phi ngồi bẹp trên đất thở hồng hộc, chợt nhớ tới Lạc Quân Đế, liền lê người qua, thủ thỉ:
– Bệ hạ, người nghe rồi đó… tất cả đều là ả ta sắp đặt, thiếp thật sự không biết gì cả, thật sự không biết gì cả…
Lạc Quân Đế không nghe, liếc mắt nhìn Hoa phi, đôi mắt chẳng có chút cảm xúc, hắn hé miệng nói:
– Lẽ ra, ngươi không nên đụng tới nàng.
Hoa phi ngẩn người, không hiểu gì cả.
“Nàng” trong miệng Lạc Quân Đế là ai? Lý Phù Dung sao?
Lạc Quân Đế chẳng có ý giải thích, đã bỏ đi rồi. Hắn vừa rời khỏi, lão công công đã ra hiệu cho mấy thái giám trẻ tuổi giữ chặt tay chân Hoa phi rồi đưa tới một chén rượu.
…
Lạc Quân Đế rãi bước trên tường thành, đứng chỗ cao nhất nhìn ra khắp giang sơn của mình.
Thật to lớn, thật oai hùng, nhưng nàng đã không còn ở bên cạnh hắn nữa!
– Bất cứ ai đã từng ức hiếp nàng, ta đều khiến bọn họ phải trả giá!
…
Sau đó, dù tội trạng của Hoa phi bị vạch ra, chứng cứ rành rành thì vẫn có người nghĩ rằng Lý Phù Dung là nguyên do sâu xa trong này.
Lạc Quân Đế dù không hay ghé qua Thanh Tư Cung như những ngày trước đó nhưng mọi người đã mặc định: Lý Phù Dung chính là sủng phi mới của Lạc Quân Đế!
Lý gia theo đó mà phất lên, liên tục có người bợ đỡ. Trong lúc Lý gia ở thời khắc nổi trội nhất thì lại truyền ra tin tức: Hòa Phi bế quan rồi!
– Hoàng thượng, thiếp vô tội! Thiếp cái gì cũng không có làm! Ngài đừng nghe những lời dụ dỗ của hồ ly tinh kia mà chia rẻ tình cảm của chúng ta…
– Hoàng thượng…
Lạc Quân Đế không còn kiên nhẫn, liếc nhìn lão công công bảo lão nói đi. Lão công công không nhanh không chậm truyền đạt ý chỉ của Lạc Quân Đế:
– Hoa phi Ngô thị, được thánh sủng mà không biết ân, lại dám chứa chấp dư đảng Hồ gia, dung túng người ám sát Thánh hoàng, tội nghiệt không thể tha! Nay biếm làm tiện nô, ban rượu độc…
Hoa Phi ngơ ngác nghe lão công công tuyên chỉ, hoàn toàn không tin được.
Lão công công tuyên chỉ hồi lâu không thấy Hoa phi tiếp chỉ, gắt:
– Tiện nô còn mau tiếp chỉ!
Hoa phi bị quát mới hồi hồn, ngước mặt lên nhìn Lạc Quân Đế nhưng chỉ thấy dáng lưng lạnh lùng của hắn.
– Hoàng… Hoàng thương, không! Ta không nhận! Ta không có tội! Các ngươi đừng mong đổ tội cho ta…
Hoa phi khóc lóc muốn lao tới chỗ Lạc Quân Đế nhưng bị thái giám kiềm chặt trên đất, không thể nhúc nhích.
Sau đó, Tiểu Diệp, cung nữ thân cận của Hoa phi bị kéo tới.
Thủ lĩnh cấm vệ quân nói:
– Hoàng thượng, đã truy bắt được thủ phạm!
Hoa phi sững sờ nhìn Tiểu Diệp, chợt nhớ ra từ sớm đã không thấy tung tích Tiểu Diệp đâu. Thường ngày, tính khí Hoa phi thất thường, hay vô cớ trút giận lên hạ nhân, cung nữ bên cạnh chịu tội không ít, bởi vì thân phận thấp kém nên bọn họ không dám phản kháng nhưng trong lòng căm tức ít nhiều, chỉ có Tiểu Diệp này là hòa khí, dễ chịu, dù bị đánh mắng bao nhiêu cũng chưa từng nửa lời than trách, nên Hoa phi đặc biệt thích cung nữ này.
Tiểu Diệp cả người đầy tích, trừng mắt nhìn Lạc Quân Đế đầy căm thù.
– Cẩu Hoàng đế, muốn chém muốn giết tùy ngươi! Dù sao người thân của ta đã bị ngươi giết cả rồi, thêm một mạng này cũng không thiếu!!!
Hoa phi ngớ người nghe Tiểu Diệp quát mắng, đây là Tiểu Diệp nàng biết sao?
Lạc Quân Đế xoay người nhìn Tiểu Diệp, nói:
– Ngươi là người của Hồ gia?
Hồ gia?
Tiểu Diệp làm sao là người của Hồ gia được? Ả ta là cung nữ của nàng mà?
Tiểu Diệp thừa nhận:
– Phải!
Tiểu Diệp và Thúy Nhi, cung nữ thân cận của Hồ Nhữ Yên vốn là tỷ muội ruột thịt nhưng bị chia cắt từ nhỏ. Sau này, may mắn gặp nhau trong cung mới nhìn nhận nhau. Nhờ đó, Tiểu Diệp được cất nhấc giúp đỡ rất nhiều, vì để trả ơn cho Hồ Hoàng hậu lúc ấy, Tiểu Diệp tiếp tục giấu giếm thân thế của mình, trở thành cung nữ bên cạnh Hoa phi, làm tai mắt cho Hồ Hoàng hậu.
Một người nhân đức như Hồ Hoàng hậu thế mà lại bị Lạc Quân Đế rẻ lạnh, cuối cùng vô thanh vô tức rời khỏi cõi đời này! Tất cả những kẻ kề cận cũng không thoát, Thúy Nhi vì vậy mà cũng chịu chết!
Thù mới hận cũ, Tiểu Diệp đã không còn thiết tha gì, lợi dụng danh nghĩa của Hoa phi mà sắp đặt thích khách ám sát Lạc Quân Đế. Chỉ đáng tiếc, Lạc Quân Đế không chết mà một Hòa tần không biết từ đâu chui ra chết thay.
Hoa phi lúc này cũng đã hiểu rõ ngọn ngành, vùng khỏi tay thái giám đang kiềm cập mình mà lao tới chỗ Tiểu Diệp cấu xé.
– Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi dám lợi dụng ta? Ngươi lại dám lợi dụng ta…
Mọi người để yên cho Hoa phi mặc sức chà đạp Tiểu Diệp mà không ngăn cản. Tiểu Diệp thương tích đầy mình không có sức phản kháng phải chịu Hoa phi đánh đập nhưng rốt cuộc cũng không nén được mà bùng phát:
– Ta là tiện nhân vậy ngươi là gì? Cũng không phải là kẻ chỉ biết chà đạp, ức hiếp người khác? Chuyện xấu trước nay ngươi làm còn thiếu sao? Để một kẻ tàn độc như ngươi còn sống yên ổn, ông trời mới là không có mắt…
Hoa phi càng điên tiết, đánh càng nặng, Tiểu Diệp hấp hối nằm trên đất. Đánh mệt, Hoa phi ngồi bẹp trên đất thở hồng hộc, chợt nhớ tới Lạc Quân Đế, liền lê người qua, thủ thỉ:
– Bệ hạ, người nghe rồi đó… tất cả đều là ả ta sắp đặt, thiếp thật sự không biết gì cả, thật sự không biết gì cả…
Lạc Quân Đế không nghe, liếc mắt nhìn Hoa phi, đôi mắt chẳng có chút cảm xúc, hắn hé miệng nói:
– Lẽ ra, ngươi không nên đụng tới nàng.
Hoa phi ngẩn người, không hiểu gì cả.
“Nàng” trong miệng Lạc Quân Đế là ai? Lý Phù Dung sao?
Lạc Quân Đế chẳng có ý giải thích, đã bỏ đi rồi. Hắn vừa rời khỏi, lão công công đã ra hiệu cho mấy thái giám trẻ tuổi giữ chặt tay chân Hoa phi rồi đưa tới một chén rượu.
…
Lạc Quân Đế rãi bước trên tường thành, đứng chỗ cao nhất nhìn ra khắp giang sơn của mình.
Thật to lớn, thật oai hùng, nhưng nàng đã không còn ở bên cạnh hắn nữa!
– Bất cứ ai đã từng ức hiếp nàng, ta đều khiến bọn họ phải trả giá!
…
Sau đó, dù tội trạng của Hoa phi bị vạch ra, chứng cứ rành rành thì vẫn có người nghĩ rằng Lý Phù Dung là nguyên do sâu xa trong này.
Lạc Quân Đế dù không hay ghé qua Thanh Tư Cung như những ngày trước đó nhưng mọi người đã mặc định: Lý Phù Dung chính là sủng phi mới của Lạc Quân Đế!
Lý gia theo đó mà phất lên, liên tục có người bợ đỡ. Trong lúc Lý gia ở thời khắc nổi trội nhất thì lại truyền ra tin tức: Hòa Phi bế quan rồi!
/103
|