Kiếp trước, sau khi đã nắm giữ quyền hành, Lạc Quân đế vì muốn đền bù những ủy khuất mà Tô Tuyết đã chịu nên kiên quyết muốn giải tán hậu cung rồi nâng Tô Tuyết lên làm Hoàng hậu.
Lạc Quân đế đã tuyên bố trong cuộc đời chỉ nhận duy nhất một mình Tô Tuyết là Hoàng hậu mà thôi.
Lúc đó, có người chết tâm quyết định rời khỏi cung, cũng có nhiều người không cam lòng kiên quyết ở lại. Họ không tin, không tin một đời quân vương chỉ có một nữ nhân! Dù trước nay, Lạc Quân đế thanh tâm quả dục, rất ít khi vào hậu cung, nhưng đã là nam nhân, làm sao có thể chịu đựng mãi được? Các nàng không tin, cũng không tin Lạc Quân đế mãi mãi chỉ yêu một người! Cho nên, cũng có nhiều người chọn ở lại.
Khi ấy, Lý Phù Dung cũng chọn ở lại hoàng cung.
Chỉ là, nàng không phải vì suy nghĩ muốn chiếm lại tình cảm của Lạc Quân đế mà vì gia tộc của mình!
Ra khỏi cung? Nàng nghĩ cũng không nghĩ!
Rời khỏi đây thì sao? Một nữ nhân đã xuất giá mà bị trả về nhà mẹ đẻ vốn đã khó huống hồ nàng lại là gả cho hoàng tộc, quân vương của thiên hạ? Không kể gia đình nàng sẽ phải chịu điều tiếng thế nào, mà khi đó, ai còn dám lấy nàng về? Hoặc giả có thể gả được đi, nhưng có thể gả đi đâu? Rồi cuộc sống sau đó thế nào? Huống hồ, nàng chẳng định tái giá lần nữa. Như vậy, nàng chỉ có thể chết già trong một góc hẻo lánh trong nhà hoặc là xuống tóc làm ni. Đã vậy thì nàng còn ra ngoài làm gì?
Dù sao nàng cũng đã quen thuộc với cuộc sống trong hậu cung, đằng nào cũng chỉ là một chỗ ở, nơi nào mà chẳng được. Nói tới cùng, nàng thật ra cũng là nghĩ điều có lợi nhất cho mình mà thôi!
Suy đi cũng phải xét lại, thật ra giải tán hậu cung thật ra nói dễ hơn làm, dù Lạc Quân đế có ý như thế, cũng nói ra như vậy nhưng cũng chỉ người trong nội bộ biết chứ bên ngoài chẳng mấy rõ ràng.
Công bố cho thiên hạ biết? Dù hắn không muốn thanh danh thì cũng phải nghĩ cho Tô Tuyết, hắn không muốn để người trong thiên hạ thóa mạ, bôi danh nàng. Cho nên, tất cả đều tiến hành trong thầm lặng. Uy hiếp được thì uy hiếp, thỏa hiệp được thì thỏa hiệp, còn không thì sẽ có nhiều lựa chọn khác: đột tử, điên khùng, chết mất xác... Dù mọi chuyện đang diễn ra trước mắt nhưng ai có bằng chứng? Ai dám nói là hoàng đế làm? Ai dám to gan đi lật mặt hắn?
Cứ như vậy, từng bước, từng chút từng chút một, Lạc Quân đế đã giải quyết hết những chướng ngại trước mắt, thuận lợi đưa Tô Tuyết thành Hoàng hậu.
Còn những nữ nhân trong cung, tuy vẫn giữ được chức vị cũ của mình nhưng hậu cung từ đó không người lui tới, dần dần lạnh nhạt. Các nàng vào cung là để làm nữ nhân của hoàng đế, nếu không thế làm được nhiệm vụ ấy thì các nàng còn có tác dụng gì? Từ từ, gia tộc chống lưng phía sau cũng dần “quên lãng” có vị phi tần như vậy trong cung.
Có người oán hận cũng có người hối tiếc, biết thế khi có cơ hội thì nên rời khỏi cung cho rồi. Ít ra khi đó, họ có thể thay danh đổi phận có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không phải chịu chết già cô đơn trong lãnh cung rộng lớn này.
Lý Phù Dung cũng chịu cùng một số phận như vậy, cũng bị rẻ lạnh, uy tín trước mắt cung nữ cũng bị hạ thấp. Dần dà, một số cung tì, quản sự to gan còn muốn ăn chặn cắt xén lương thưởng của các cung phi bị thất sủng.
Tiếng vang dậy trời nhưng ai nghe thấu?
Tam phi lúc này chỉ còn lại Lý Phù Dung, những cung tần kia đánh liều muốn tìm tới nàng để hợp sức tố giác Hoàng hậu Tô Tuyết chèn ép các nàng. Nhưng đáng tiếc, Lý Phù Dung khi đó như mắt mờ tai điếc, xem cũng không xem, lúc nào cũng đóng kín cửa Thanh Tư Cung với bên ngoài, ngày ngày an tĩnh đọc sách của mình.
Nhã Nhã trong thời gian đó đã không ít lần rơi lệ khóc thương cho Lý Phù Dung, Lý Phù Dung khó hiểu nàng khóc cái gì mà khóc? Nhã Nhã nói nàng đáng thương cho tiểu thư nhà nàng, nói tiểu nhà nàng không đáng chịu cảnh uất ức như vậy.
Lý Phù Dung lại càng không hiểu, không phải từ trước tới giờ vẫn như vậy sao. Nàng chỉ có thói quen ngày ngày đọc sách, không thích người lạ làm phiền, còn thức ăn ít thịt một chút thì cũng có sao, không phải cơ thể càng thanh tịnh? Nhã Nhã khóc lại càng dữ.
Lý Phù Dung khi đó chẳng hề oán hận gì vị tân Hoàng hậu kia, bởi vì nàng tự hiểu những chuyện đang xảy ra không liên quan tới Tô Tuyết. Hay nói chính xác hơn là Tô Tuyết không có khả năng làm ra chuyện này, lại càng không có năng lực quản lý hết cái hậu cung bát nháo này.
Quả nhiên đúng như Lý Phù Dung dự đoán, sau khi Tô Tuyết biết được tình hình cũng bị sốc nặng, lần đầu tiên nàng dùng tới uy quyền của Hoàng hậu, tra cứu và trừng phạt đám quản sự to gan làm bừa. Ừ, dù chẳng triệt để, cũng chẳng tác dụng mấy nhưng dù sao Hoàng hậu đã ra mặt làm chủ nên tình trạng bạc đãi cung phi có bớt đi, còn vấn đề hạ nhân có tôn kính các nàng như xưa hay không thì không thể nào quản được. Những cung tần kia cũng ngầm hiểu rằng tình trạng như vậy đã là tốt lắm rồi cũng không dám làm quá trớn nên “hậu lãnh cung” tạm thời an ổn.
Không ngừng tại đó, Tô Tuyết còn luôn tới thăm Lý Phù Dung, trò chuyện cùng nàng, gọi nàng một tiếng: “Dung tỷ”. Vì sự thân thiết ấy của Tô Tuyết, thanh danh Lý Phù Dung dần nâng cao, không ai dám đắc tội nàng, hầu hạ càng thêm chu đáo. Còn những kẻ bên ngoài muốn kiếm cơ hội lại gần Lý Phù Dung cũng hơi khó, vì cánh cổng của Thanh Tư Cung luôn luôn đóng chặt không tiếp khách.
...
Nhớ tới những ngày đó, Lý Phù Dung không khỏi ấm áp, khóe miệng mỉm cười. Nha đầu nhà nàng là đáng yêu như vậy, dù có gặp phải tình cảnh gì vẫn không thôi nghĩ ngợi, thành tâm lo lắng cho nàng.
Tô Tuyết chợt thấy ánh mắt thoáng mềm mỏng của Lý Phù Dung thì ngạc nhiên, không biết Lý Phù Dung đang nghĩ điều gì, ai lại có thể khiến nàng bộc lộ cảm xúc như vậy. Bởi vì, Lý Phù Dung mà Tô Tuyết biết là một người thập phần lạnh nhạt, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà biến sắc.
Lý Phù Dung cảm thấy ánh mắt cứ dõi theo mình thì đưa mắt nhìn lại, nàng liền trông thấy gương mặt đang đánh giá của Tô Tuyết.
Quả nhiên, Tô Tuyết đã thay đổi rồi.
Lạc Quân đế đã tuyên bố trong cuộc đời chỉ nhận duy nhất một mình Tô Tuyết là Hoàng hậu mà thôi.
Lúc đó, có người chết tâm quyết định rời khỏi cung, cũng có nhiều người không cam lòng kiên quyết ở lại. Họ không tin, không tin một đời quân vương chỉ có một nữ nhân! Dù trước nay, Lạc Quân đế thanh tâm quả dục, rất ít khi vào hậu cung, nhưng đã là nam nhân, làm sao có thể chịu đựng mãi được? Các nàng không tin, cũng không tin Lạc Quân đế mãi mãi chỉ yêu một người! Cho nên, cũng có nhiều người chọn ở lại.
Khi ấy, Lý Phù Dung cũng chọn ở lại hoàng cung.
Chỉ là, nàng không phải vì suy nghĩ muốn chiếm lại tình cảm của Lạc Quân đế mà vì gia tộc của mình!
Ra khỏi cung? Nàng nghĩ cũng không nghĩ!
Rời khỏi đây thì sao? Một nữ nhân đã xuất giá mà bị trả về nhà mẹ đẻ vốn đã khó huống hồ nàng lại là gả cho hoàng tộc, quân vương của thiên hạ? Không kể gia đình nàng sẽ phải chịu điều tiếng thế nào, mà khi đó, ai còn dám lấy nàng về? Hoặc giả có thể gả được đi, nhưng có thể gả đi đâu? Rồi cuộc sống sau đó thế nào? Huống hồ, nàng chẳng định tái giá lần nữa. Như vậy, nàng chỉ có thể chết già trong một góc hẻo lánh trong nhà hoặc là xuống tóc làm ni. Đã vậy thì nàng còn ra ngoài làm gì?
Dù sao nàng cũng đã quen thuộc với cuộc sống trong hậu cung, đằng nào cũng chỉ là một chỗ ở, nơi nào mà chẳng được. Nói tới cùng, nàng thật ra cũng là nghĩ điều có lợi nhất cho mình mà thôi!
Suy đi cũng phải xét lại, thật ra giải tán hậu cung thật ra nói dễ hơn làm, dù Lạc Quân đế có ý như thế, cũng nói ra như vậy nhưng cũng chỉ người trong nội bộ biết chứ bên ngoài chẳng mấy rõ ràng.
Công bố cho thiên hạ biết? Dù hắn không muốn thanh danh thì cũng phải nghĩ cho Tô Tuyết, hắn không muốn để người trong thiên hạ thóa mạ, bôi danh nàng. Cho nên, tất cả đều tiến hành trong thầm lặng. Uy hiếp được thì uy hiếp, thỏa hiệp được thì thỏa hiệp, còn không thì sẽ có nhiều lựa chọn khác: đột tử, điên khùng, chết mất xác... Dù mọi chuyện đang diễn ra trước mắt nhưng ai có bằng chứng? Ai dám nói là hoàng đế làm? Ai dám to gan đi lật mặt hắn?
Cứ như vậy, từng bước, từng chút từng chút một, Lạc Quân đế đã giải quyết hết những chướng ngại trước mắt, thuận lợi đưa Tô Tuyết thành Hoàng hậu.
Còn những nữ nhân trong cung, tuy vẫn giữ được chức vị cũ của mình nhưng hậu cung từ đó không người lui tới, dần dần lạnh nhạt. Các nàng vào cung là để làm nữ nhân của hoàng đế, nếu không thế làm được nhiệm vụ ấy thì các nàng còn có tác dụng gì? Từ từ, gia tộc chống lưng phía sau cũng dần “quên lãng” có vị phi tần như vậy trong cung.
Có người oán hận cũng có người hối tiếc, biết thế khi có cơ hội thì nên rời khỏi cung cho rồi. Ít ra khi đó, họ có thể thay danh đổi phận có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không phải chịu chết già cô đơn trong lãnh cung rộng lớn này.
Lý Phù Dung cũng chịu cùng một số phận như vậy, cũng bị rẻ lạnh, uy tín trước mắt cung nữ cũng bị hạ thấp. Dần dà, một số cung tì, quản sự to gan còn muốn ăn chặn cắt xén lương thưởng của các cung phi bị thất sủng.
Tiếng vang dậy trời nhưng ai nghe thấu?
Tam phi lúc này chỉ còn lại Lý Phù Dung, những cung tần kia đánh liều muốn tìm tới nàng để hợp sức tố giác Hoàng hậu Tô Tuyết chèn ép các nàng. Nhưng đáng tiếc, Lý Phù Dung khi đó như mắt mờ tai điếc, xem cũng không xem, lúc nào cũng đóng kín cửa Thanh Tư Cung với bên ngoài, ngày ngày an tĩnh đọc sách của mình.
Nhã Nhã trong thời gian đó đã không ít lần rơi lệ khóc thương cho Lý Phù Dung, Lý Phù Dung khó hiểu nàng khóc cái gì mà khóc? Nhã Nhã nói nàng đáng thương cho tiểu thư nhà nàng, nói tiểu nhà nàng không đáng chịu cảnh uất ức như vậy.
Lý Phù Dung lại càng không hiểu, không phải từ trước tới giờ vẫn như vậy sao. Nàng chỉ có thói quen ngày ngày đọc sách, không thích người lạ làm phiền, còn thức ăn ít thịt một chút thì cũng có sao, không phải cơ thể càng thanh tịnh? Nhã Nhã khóc lại càng dữ.
Lý Phù Dung khi đó chẳng hề oán hận gì vị tân Hoàng hậu kia, bởi vì nàng tự hiểu những chuyện đang xảy ra không liên quan tới Tô Tuyết. Hay nói chính xác hơn là Tô Tuyết không có khả năng làm ra chuyện này, lại càng không có năng lực quản lý hết cái hậu cung bát nháo này.
Quả nhiên đúng như Lý Phù Dung dự đoán, sau khi Tô Tuyết biết được tình hình cũng bị sốc nặng, lần đầu tiên nàng dùng tới uy quyền của Hoàng hậu, tra cứu và trừng phạt đám quản sự to gan làm bừa. Ừ, dù chẳng triệt để, cũng chẳng tác dụng mấy nhưng dù sao Hoàng hậu đã ra mặt làm chủ nên tình trạng bạc đãi cung phi có bớt đi, còn vấn đề hạ nhân có tôn kính các nàng như xưa hay không thì không thể nào quản được. Những cung tần kia cũng ngầm hiểu rằng tình trạng như vậy đã là tốt lắm rồi cũng không dám làm quá trớn nên “hậu lãnh cung” tạm thời an ổn.
Không ngừng tại đó, Tô Tuyết còn luôn tới thăm Lý Phù Dung, trò chuyện cùng nàng, gọi nàng một tiếng: “Dung tỷ”. Vì sự thân thiết ấy của Tô Tuyết, thanh danh Lý Phù Dung dần nâng cao, không ai dám đắc tội nàng, hầu hạ càng thêm chu đáo. Còn những kẻ bên ngoài muốn kiếm cơ hội lại gần Lý Phù Dung cũng hơi khó, vì cánh cổng của Thanh Tư Cung luôn luôn đóng chặt không tiếp khách.
...
Nhớ tới những ngày đó, Lý Phù Dung không khỏi ấm áp, khóe miệng mỉm cười. Nha đầu nhà nàng là đáng yêu như vậy, dù có gặp phải tình cảnh gì vẫn không thôi nghĩ ngợi, thành tâm lo lắng cho nàng.
Tô Tuyết chợt thấy ánh mắt thoáng mềm mỏng của Lý Phù Dung thì ngạc nhiên, không biết Lý Phù Dung đang nghĩ điều gì, ai lại có thể khiến nàng bộc lộ cảm xúc như vậy. Bởi vì, Lý Phù Dung mà Tô Tuyết biết là một người thập phần lạnh nhạt, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà biến sắc.
Lý Phù Dung cảm thấy ánh mắt cứ dõi theo mình thì đưa mắt nhìn lại, nàng liền trông thấy gương mặt đang đánh giá của Tô Tuyết.
Quả nhiên, Tô Tuyết đã thay đổi rồi.
/103
|