– Xung quanh Chiêm Phi đã có sắp đặt người bảo vệ của ta, nếu xảy ra biến sẽ lập tức mang nàng theo mật đạo chạy đi, tuyệt đối sẽ bảo vệ an toàn của hai người.
Ngọc Nhi báo cáo với Lý Phù Dung và Tô Tuyết.
Những kẻ được sắp đặt vừa bí mật vừa là giám sát Chiêm Phi, chính vì vậy, những ngày qua cũng đã nghe thấy một số thứ không nên nghe. Những lời đó đương nhiên toàn bộ truyền về, thành ra Ngọc Nhi cũng sinh ác cảm với Chiêm Phi.
Nàng ta cũng muốn làm Thái hậu? Đủ năng lực sao?
– Cũng đã phát hiện không chỉ có người của ta mà còn có người của kẻ khác trà trộn vào…
Lý Phù Dung hỏi:
– Tra được là người của ai không?
– Có người của Hoa Phi, có người của Nhân Phi và cũng có người của Hoàng hậu.
Lý Phù Dung ngẫm nghĩ:
“Việc các phi tử sắp đặt tai mắt trong hậu cung là khó tránh, nhưng cũng không thể nói Hoàng hậu có mưu đồ soán ngôi được…”
Huống chi, Hoàng hậu mới là thê tử được thừa nhận của Lạc Quân Đế? Nói lời này ra ai sẽ tin hay lại bảo chính nàng xằng bậy.
Lạc Quân Đế cũng chỉ mới mất tích vài ngày, sự việc lại xảy ra quá bất ngờ, chưa lan truyền rộng nên có một số kẻ dù rục rịch nhưng cũng chưa dám manh động. Lý Phù Dung cũng chỉ là kẻ thay mặt Tô Tuyết, chẳng có thực quyền, tạm thời chỉ có thể ổn định trước mắt, không để thuộc hạ của Lạc Quân Đế nhưng rắn mất đầu, chia ba xẻ bảy để kẻ địch nhân cơ hội chiếm cứ và dò trừng các thế lực trong kinh thành khác trong kinh thành lúc này thôi. Nói thẳng ra, nàng cũng không thể làm được nhiều hơn, chỉ cố giữ vững mục tiêu ban đầu: cố níu kéo thời gian, chờ ngày Lạc Quân Đế quay về!
Tin tức Lạc Quân Đế mất tích, trong hậu cung không phải ai cũng biết nhưng vì không khí xung quanh trở nên căng thẳng, ngột ngạt nên ai cũng lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra, thành ra khắp nơi đều kiệm lời, không dám lớn tiếng để bị chú ý.
Nhưng chỉ được mấy hôm…
– Tin tức Hoàng thượng mất tích bị lộ ra ngoài?
Lý Phù Dung đập bàn đứng dậy, quát hỏi.
Nhã Nhã run rẫy không ngừng, nói:
– Bây giờ khắp nơi đều đang bàn tán, không chỉ trong hoàng cung mà nghe nói bá tánh bên ngoài cũng đã biết chuyện, ở một số nơi còn xảy ra xung đột…
Lý Phù Dung lao đao muốn ngã.
Nàng đã sợ chuyện này sẽ xảy ra!
Hoàng đế mất tích là đại sự nhưng an nguy của ngài còn là chuyện lớn hơn. Cho nên, tất cả mọi tin tức đều bị phong tỏa, chỉ có vài kẻ liên quan biết được. Lý Phù Dung cứ nghĩ sẽ còn giấu giếm thêm được một ít thời gian, rốt cuộc là ai đã để lộ tin ra ngoài? Là vô tình hay cố ý?
– Đi Chiêu Dương Cung.
Vừa bước vào Chiêu Dương Cung, Lý Phù Dung đã nhìn thấy gương mặt nặng nề, căm phẫn của Tô Tuyết.
Tô Tuyết thấy Lý Phù Dung thì gọi một tiếng rồi liếc mắt đi, Lý Phù Dung theo tầm mắt của Tô Tuyết thì phát hiện trong phòng lúc này còn có một nam nhân lạ mặt khác.
Nam nhân kia khoảng ba mươi tuổi ngoài, mặc hắc y, lúc này không đeo khăn mặt để lộ gương mặt bình thường nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, thấy có vẻ không phải là người bình thường.
– Hắn là…
– Thuộc hạ Ngô Đổng tham kiến Hòa Phi nương nương.
Lý Phù Dung giật mình, chợt nhớ tới người này chẳng phải là Ngô thống lĩnh trong lời của Ngọc Nhi sao. Lý Phù Dung bình tĩnh trở lại, ngồi xuống cạnh Tô Tuyết, hỏi:
– Ngô thống lĩnh vào cung có chuyện gì?
Tô Tuyết tỏ vẻ không muốn nói, Ngô Đổng thưa:
– Hòa Phi chắc đã nghe tin tin tức Hoàng thượng bị mất tích đã bị lộ ra ngoài.
Lý Phù Dung hỏi:
– Ngươi biết thủ phạm?
Ngô Đổng đáp:
– Đúng vậy!
Trái tim Lý Phù Dung đập thình thịch, bề ngoài vẫn trầm tĩnh hỏi:
– Ai đã để lộ tin tức ra ngoài?
– Là người của Thanh Vương! Lam Vương!
Thanh Vương? Lam Vương? Tại sao lại là hai kẻ này? Chẳng lẽ suy đoán của nàng sai rồi?
– Là… là ai tiết lộ cho Thanh Vương và Lam Vương?
Lý Phù Dung suy nghĩ một lúc thì hỏi như thế.
Ngô Đổng khẽ liếc mắt lên nhìn Lý Phù Dung đánh giá. Thấy nàng có vẻ không tin tưởng Thanh Vương và Lam Vương có thể làm ra chuyện này.
Ngay từ đầu, Lý Phù Dung đã nhận định Thanh Vương và Lam Vương không có khả năng ám sát Lạc Quân Đế nên bọn họ không thể biết được Lạc Quân Đế đang bị mất tích. Nếu biết được, chỉ có thể có người nói cho bọn họ nghe!
Ngô Đổng dò hỏi:
– Ngài không nghĩ Thanh Vương và Lam Vương là kẻ đã ra tay ám hại Hoàng thượng sao?
Lý Phù Dung biết Ngô Đổng đang thử mình, lúc này, nàng lại cần sự tín nhiệm của Ngô Đổng nên chỉ có thể nói ra cách nhìn nhận của nàng:
– Trong vụ án lần trước, gần như tay chân của Thanh Vương và Lam Vương đã bị triệt tiêu rồi, ta không tin bọn họ còn cất giấu cơ sở ngầm nào nữa. Nên tuyệt đối, bọn họ không có khả năng ám toán Hoàng thượng! Đã thế, nếu thật sự là do bọn họ làm, từ sớm lan truyền tin tức ra ngoài, nhân cơ hội Hoàng đế mất tích mà chưa có kẻ nối dõi để quay trở về chứ không cần đợi đến hôm nay! Có người lợi dụng bọn họ để tạo ra phản loạn!
Ngô Đổng có chút bất ngờ, không nghĩ Lý Phù Dung nghĩ sâu xa thế.
– Đúng vậy! Có người đã loan tin cho bọn họ! Là… Hồ gia.
Ngọc Nhi báo cáo với Lý Phù Dung và Tô Tuyết.
Những kẻ được sắp đặt vừa bí mật vừa là giám sát Chiêm Phi, chính vì vậy, những ngày qua cũng đã nghe thấy một số thứ không nên nghe. Những lời đó đương nhiên toàn bộ truyền về, thành ra Ngọc Nhi cũng sinh ác cảm với Chiêm Phi.
Nàng ta cũng muốn làm Thái hậu? Đủ năng lực sao?
– Cũng đã phát hiện không chỉ có người của ta mà còn có người của kẻ khác trà trộn vào…
Lý Phù Dung hỏi:
– Tra được là người của ai không?
– Có người của Hoa Phi, có người của Nhân Phi và cũng có người của Hoàng hậu.
Lý Phù Dung ngẫm nghĩ:
“Việc các phi tử sắp đặt tai mắt trong hậu cung là khó tránh, nhưng cũng không thể nói Hoàng hậu có mưu đồ soán ngôi được…”
Huống chi, Hoàng hậu mới là thê tử được thừa nhận của Lạc Quân Đế? Nói lời này ra ai sẽ tin hay lại bảo chính nàng xằng bậy.
Lạc Quân Đế cũng chỉ mới mất tích vài ngày, sự việc lại xảy ra quá bất ngờ, chưa lan truyền rộng nên có một số kẻ dù rục rịch nhưng cũng chưa dám manh động. Lý Phù Dung cũng chỉ là kẻ thay mặt Tô Tuyết, chẳng có thực quyền, tạm thời chỉ có thể ổn định trước mắt, không để thuộc hạ của Lạc Quân Đế nhưng rắn mất đầu, chia ba xẻ bảy để kẻ địch nhân cơ hội chiếm cứ và dò trừng các thế lực trong kinh thành khác trong kinh thành lúc này thôi. Nói thẳng ra, nàng cũng không thể làm được nhiều hơn, chỉ cố giữ vững mục tiêu ban đầu: cố níu kéo thời gian, chờ ngày Lạc Quân Đế quay về!
Tin tức Lạc Quân Đế mất tích, trong hậu cung không phải ai cũng biết nhưng vì không khí xung quanh trở nên căng thẳng, ngột ngạt nên ai cũng lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra, thành ra khắp nơi đều kiệm lời, không dám lớn tiếng để bị chú ý.
Nhưng chỉ được mấy hôm…
– Tin tức Hoàng thượng mất tích bị lộ ra ngoài?
Lý Phù Dung đập bàn đứng dậy, quát hỏi.
Nhã Nhã run rẫy không ngừng, nói:
– Bây giờ khắp nơi đều đang bàn tán, không chỉ trong hoàng cung mà nghe nói bá tánh bên ngoài cũng đã biết chuyện, ở một số nơi còn xảy ra xung đột…
Lý Phù Dung lao đao muốn ngã.
Nàng đã sợ chuyện này sẽ xảy ra!
Hoàng đế mất tích là đại sự nhưng an nguy của ngài còn là chuyện lớn hơn. Cho nên, tất cả mọi tin tức đều bị phong tỏa, chỉ có vài kẻ liên quan biết được. Lý Phù Dung cứ nghĩ sẽ còn giấu giếm thêm được một ít thời gian, rốt cuộc là ai đã để lộ tin ra ngoài? Là vô tình hay cố ý?
– Đi Chiêu Dương Cung.
Vừa bước vào Chiêu Dương Cung, Lý Phù Dung đã nhìn thấy gương mặt nặng nề, căm phẫn của Tô Tuyết.
Tô Tuyết thấy Lý Phù Dung thì gọi một tiếng rồi liếc mắt đi, Lý Phù Dung theo tầm mắt của Tô Tuyết thì phát hiện trong phòng lúc này còn có một nam nhân lạ mặt khác.
Nam nhân kia khoảng ba mươi tuổi ngoài, mặc hắc y, lúc này không đeo khăn mặt để lộ gương mặt bình thường nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, thấy có vẻ không phải là người bình thường.
– Hắn là…
– Thuộc hạ Ngô Đổng tham kiến Hòa Phi nương nương.
Lý Phù Dung giật mình, chợt nhớ tới người này chẳng phải là Ngô thống lĩnh trong lời của Ngọc Nhi sao. Lý Phù Dung bình tĩnh trở lại, ngồi xuống cạnh Tô Tuyết, hỏi:
– Ngô thống lĩnh vào cung có chuyện gì?
Tô Tuyết tỏ vẻ không muốn nói, Ngô Đổng thưa:
– Hòa Phi chắc đã nghe tin tin tức Hoàng thượng bị mất tích đã bị lộ ra ngoài.
Lý Phù Dung hỏi:
– Ngươi biết thủ phạm?
Ngô Đổng đáp:
– Đúng vậy!
Trái tim Lý Phù Dung đập thình thịch, bề ngoài vẫn trầm tĩnh hỏi:
– Ai đã để lộ tin tức ra ngoài?
– Là người của Thanh Vương! Lam Vương!
Thanh Vương? Lam Vương? Tại sao lại là hai kẻ này? Chẳng lẽ suy đoán của nàng sai rồi?
– Là… là ai tiết lộ cho Thanh Vương và Lam Vương?
Lý Phù Dung suy nghĩ một lúc thì hỏi như thế.
Ngô Đổng khẽ liếc mắt lên nhìn Lý Phù Dung đánh giá. Thấy nàng có vẻ không tin tưởng Thanh Vương và Lam Vương có thể làm ra chuyện này.
Ngay từ đầu, Lý Phù Dung đã nhận định Thanh Vương và Lam Vương không có khả năng ám sát Lạc Quân Đế nên bọn họ không thể biết được Lạc Quân Đế đang bị mất tích. Nếu biết được, chỉ có thể có người nói cho bọn họ nghe!
Ngô Đổng dò hỏi:
– Ngài không nghĩ Thanh Vương và Lam Vương là kẻ đã ra tay ám hại Hoàng thượng sao?
Lý Phù Dung biết Ngô Đổng đang thử mình, lúc này, nàng lại cần sự tín nhiệm của Ngô Đổng nên chỉ có thể nói ra cách nhìn nhận của nàng:
– Trong vụ án lần trước, gần như tay chân của Thanh Vương và Lam Vương đã bị triệt tiêu rồi, ta không tin bọn họ còn cất giấu cơ sở ngầm nào nữa. Nên tuyệt đối, bọn họ không có khả năng ám toán Hoàng thượng! Đã thế, nếu thật sự là do bọn họ làm, từ sớm lan truyền tin tức ra ngoài, nhân cơ hội Hoàng đế mất tích mà chưa có kẻ nối dõi để quay trở về chứ không cần đợi đến hôm nay! Có người lợi dụng bọn họ để tạo ra phản loạn!
Ngô Đổng có chút bất ngờ, không nghĩ Lý Phù Dung nghĩ sâu xa thế.
– Đúng vậy! Có người đã loan tin cho bọn họ! Là… Hồ gia.
/103
|