“Đại hội võ lâm trong truyền thuyết đúng là danh bất hư truyền nha, Ân ca lần này huynh nhất định phải giành cho được chiếc ghế minh chủ đó” Ngọc Nhi vẻ mặt đầy lòng tin nhìn Thừa Ân tươi cười, nam nhân kia lần này gặp phiền phức rồi.
“được nếu ta làm được minh chủ, thì sẽ được thưởng gì” Thừa Ân vẻ mặt lộ ra vẻ bởn cợt hiếm thấy.
“bọn muội sẽ giúp huynh tổ chức một hôn lễ có một không hai” Ngọc Nhi đầy tự tin trả lời, về việc tổ chức tiệc tùng này, nàng hoàn toàn có tự tin.
“không được, cái đó để tớ làm cho, hôm đó các người ba cặp cùng tổ chức luôn đi, vậy mới náo nhiệt, đại ca và Linh nhi, cậu và Thuận Minh, Thiên Vy và Lưu Phương, gọp lại làm một lần tổ chức cho xong đi” tiểu Nguyệt ngay lập tức cướp lời.
“ý kiến hay, làm cùng lúc cho đỡ tốn công, bọn ta sẽ cùng tham gia tổ chức giúp cho” đột nhiên từ phía sau họ vang lên một giọng nói vui mừng, đầy quen thuộc.
Mọi người quay đầu lại, và nhìn thấy ba bóng dáng vô cùng quen thuộc ai nấy cũng vui cười, duy chỉ có Thiên Vy là gương mặt trắng bệt, đây…..đây …chẳng phải là phán quan và hắc bạch vô thường của địa phủ sao, …..nhớ lại lần trước nàng do xui xẻo, nên vô tình bị lôi kéo vào thời không môn, nên tình cờ gặp họ, cũng may họ thương tình cho nàng xuyên không, chứ nếu để bị diêm vương phát hiện thì nàng sẽ trở thành cô hồn dạ quỷ mất rồi, nay tại sao họ lại xuất hiện ở đây, không lẽ là diêm vương phái họ đến bắt nàng sao, nghĩ đến đây nàng không khỏi sợ hãi, cả người nép sát lại gần Lưu Phương, níu chặt lấy tay hắn.
Lưu Phương cũng cảm nhận được sự khác lạ của nàng, khi xoay lại nhìn thì chỉ thấy tiểu nhân nhi bên cạnh hắn gương mặt tái xanh, trong có vẻ rất sợ hãi.
“nàng làm sao vậy” Lưu Phương dịu dàng nắm lấy tay nàng ân cần hỏi thăm, nhưng khi chạm vào làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên, tay nàng giờ đây lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt, đây rốt cuộc là sao, chẳng phải khi nãy còn tốt lắm sao.
“ta….ta” Thiên Vy sợ hãi, lắp bắp không nói nên lời.
“cậu làm sao vậy” tiểu Nguyệt cũng cảm thấy sự khác thường của nàng nên tiến lại gần hỏi thăm.
Thiên Vy nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt nghe xong, không nói gì, chỉ mỉm cười tiến lại chỗ phán quan, trong lúc này ông ta đang líu ríu với đám người Ngọc Nhi, nhìn thấy tiểu Nguyệt đến thì tỏ thái độ tôn kính, điều này khiến cho Thiên Vy trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Nguyệt nói nhỏ vào tai phán quan mấy câu, ông không nói gì, mà tiến ngay lại chỗ Thiên Vy, mỉm cười thân thiện.
“tiểu cô nương chúng ta lại gặp nhau rồi, cô vẫn còn nhớ ta chứ” phán quan tươi cười thân thiện nhìn Thiên Vy, nhưng lại làm cho nàng càng sợ hơn, không phải chứ, đây không lẽ là nụ cười trước lúc giông bão sắp xảy ra sao.
Thừa Ân nhíu mày, cái con a đầu này, thường ngày trời không sợ đất không sợ, sao hôm nay lại sợ phán quan thế này, không chỉ vậy, kể cả những người còn lại cũng là một dấu hỏi lớn.
Tiểu Nguyệt tươi cười tiến lại, biết rằng Thiên Vy chắc chắn là đã nhầm lẫn, nên lôi kéo Thiên Vy và phán quan sang một góc tiến hành giải quyết, để tránh cho mọi người hoang mang, cho dù có muốn giải thích thì cũng phải đợi đến sau khi đại hội kết thúc, chứ không phải là bây giờ.
Mọi người không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy tiểu Nguyệt tươi cười nói với Thiên Vy vài câu, còn phán quan thì gật đầu, cười đáp trả, sắc mặt Thiên Vy thì lập tức hồng hào trở lại, còn cười tươi đến nổi nhãy lên ôm chầm lấy cổ phán quan hôn ông ta một cái vào má, rước lấy ai kia ăn một thùng dấm chua, nhanh chóng kéo nàng lại, dẫn đến mọi người một tràng cười to, nhưng họ cũng hiểu rõ có chuyện gì thì sau đại hội hãy hỏi sao, bây giờ còn không phải lúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“các vị võ lâm đồng đạo, hôm nay là đại hội võ lâm năm năm tổ chức một lần, trong hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau bầu ra người có đức cá tài, để trở thành người đứng đầu, lãnh đạo võ lâm càng ngày càng đi lên, nhưng cũng xin nói trước, cũng giống như mọi năm, tỷ thí chỉ mang tính chất so tài, tuyệt không được dùng ám khí, không được giở trò sau lưng, nếu để bị phát hiện lập tức sẽ bị tước bỏ tư cách thi tài” trưởng lão đại hội đứng ra phát biểu ngắn gọn vài câu, ở dưới mọi người hoan hô hưởng ứng, ngay sau khi bài phát biểu chấm dứt, thì dưới đài bắt đầu nhảy lên mấy tên không biết kìm chế, trên đài nhất thời đại chiến hỗn loạn, ta đánh ngươi, ngươi đánh hắn, làm cho mấy vị tiền bối võ lâm, và mấy kẻ tự xưng danh môn chính phái cười to một trận hả hê, ‘ thật là một đám người không biết tự lượng sức mà’, đúng là chỉ biết lên đó làm trò cười mà thôi.
Trong lúc mọi người đang xem náo nhiệt trên đài thì bên dưới, hai toán hắc y đang thay phiên nhau hành động xung quanh, mà không hề có ai hay biết, một toán gài thuốc nổ khắp xung quanh lôi đài, một toán lại ngược lại tháo gỡ thuốc nổ, hoặc là dẫn ngòi nổ đi theo hướng khác, đánh lạc hướng toán kia, sau đó thì ngắt bỏ, toán hành động đặt thuốc nổ hoàn toàn không hề hay biết tất cả thuốc nổ mà mình đặt đều đã bị người ta vô hiệu hóa, sau khi xong xuôi, thì lập tức quay về phục mệnh, nhưng vừa quay lại, thì đã bị một toán hắc y khác kề đao vào cổ, không thể nhúc nhích, càng không thể nói chuyện.
“tiểu Nguyệt, bắt đầu rồi” Thừa Ân cười mỉa mai, nhìn theo hướng hàng ghế gần mấy vị trưởng lão, nơi vị minh chủ võ lâm, mặt người dạ thú kia đang thảnh thơi ngồi, mà không hề hay biết rằng mình sắp có đại họa giáng xuống đầu.
“đại ca, tới phiên huynh rồi đó” tiểu Nguyệt hiểu ý, lập tức quay sang nháy mắt với Thừa Ân, lúc này trên đài đã được thay thế bằng những cao thủ đích thực, chưởng môn các phái, các đại hiệp có tiếng trên giang hồ, họ đều được xem là những cao thủ hàng đầu của võ lâm, Thừa Ân không nói, chỉ cười cười, ngay sau đó phi thân lên đài.
Đám người kia nhìn thấy sự xuất hiện của nam tử lục y trước mặt, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã nhận ra thân phận của nam tử này, nên lập tức trấn định lại, có kẻ không chịu được đã phi thân tấn công về phía Thừa Ân, Thừa Ân xem cũng không thèm liếc mắt một cái, một cước đá bay hắn xuống lôi đài, mọi người đều trợn mắt trước màn này, vì người mà y vừa đá bay xuống lôi đài không ai khác, chính là chưởng môn phái không động, là cao thủ xếp thứ bảy trong số thập đại cao thủ võ lâm, vậy mà nam nhân này di chuyển cũng không thèm di chuyển, chỉ dùng một cước đã đá bay y xuống lôi đài, những kẻ khác thấy vậy bắt đầu chuyển mục tiêu công kích về phía Thừa Ân, nhưng Thừa Ân nửa bước cũng không di chuyển, chỉ dùng hai tay đối phó với đám người này.
Đông Phương Ngạo ngồi trên đài, hàng mi nhíu lại, người này quả nhiên là cao thủ, nếu để hắn tồn tại nhất định sẽ uy hiếp đến chiếc ghế minh chủ của ta, nhất định phải trừ khử hắn, phía dưới này, tiểu Nguyệt nháy mắt với Ngọc Nhi, nàng lập tức hiểu ý, dẫn theo Linh nhi, Thiên Vy cùng phán quan và hắc bạch vô thường lặng lẽ rời đi, mà ngoài trừ đám người tiểu Nguyệt ra không hề có bất kì ai hay biết.
Trên đài, từng người từng người bị đánh bay xuống, phía dưới mọi người hớp một trận khí lạnh, nam tử trên đài vốn không phải người thường, là thần, y nhất định là thần, không có bất kì ai có thể cùng lúc tay không đã bại nhiều cao thủ như thế, trong lịch sử võ lâm điều này chưa từng xảy ra, bên này, Lưu Phương, Đông Phương Tuấn, Thuận Minh, Liên Thành và Dương Tử Phong đều ngạc nhiên, thật không ngờ Thừa Ân lại có võ công cao như vậy, giờ phút này Dương Tử Phong mới biết, trước đây nếu không nhờ có Nguyệt nhi ngăn cản, e rằng mình đã là ma dưới tay của Thừa Ân rồi, Nguyệt nhi nói đúng, với bản lĩnh của Thừa Ân, trên đời này vốn không có ai là đối thủ của huynh ấy, không có chuyện gì mà huynh ấy không làm được.
Trải qua gần một canh giờ, giờ phút này chỉ còn lại mình Thừa Ân đứng đó, một thân lục y phất phơ trong gió,là y cao cao tại thượng đứng đó, trên người toát ra khí chất vương giả, mà thậm chí ngay cả con cháu hoàn thất như Liên Thành cũng không sánh bằng, y đứng đó nhìn mọi người, môi nhếch lên, để lộ một nụ cười nhẹ, trong vẻ mặt của y như giẫm nát mọi thứ dưới chân, trên đời này vốn không có thứ gì làm cho y khó khăn được.
“Đông Phương Ngạo, bản thiếu gia chơi chán rồi, tiết mục chính đâu rồi, ngươi mau khai màn đi” Thừa Ân lười biếng, sửa sang lại quần áo, liếc mắt nhìn kẻ tự cho mình lợi hại ở trên kia.
“ha ha ha~~~~~~~~~” Đông Phương Ngạo ngồi đó, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu cười, khiến cho mọi người ở đây, ngoài trừ những người trong cuộc, hiểu rõ sự tình, không ai hiểu thật ra hai người họ đang nói gì cả.
“được nếu ta làm được minh chủ, thì sẽ được thưởng gì” Thừa Ân vẻ mặt lộ ra vẻ bởn cợt hiếm thấy.
“bọn muội sẽ giúp huynh tổ chức một hôn lễ có một không hai” Ngọc Nhi đầy tự tin trả lời, về việc tổ chức tiệc tùng này, nàng hoàn toàn có tự tin.
“không được, cái đó để tớ làm cho, hôm đó các người ba cặp cùng tổ chức luôn đi, vậy mới náo nhiệt, đại ca và Linh nhi, cậu và Thuận Minh, Thiên Vy và Lưu Phương, gọp lại làm một lần tổ chức cho xong đi” tiểu Nguyệt ngay lập tức cướp lời.
“ý kiến hay, làm cùng lúc cho đỡ tốn công, bọn ta sẽ cùng tham gia tổ chức giúp cho” đột nhiên từ phía sau họ vang lên một giọng nói vui mừng, đầy quen thuộc.
Mọi người quay đầu lại, và nhìn thấy ba bóng dáng vô cùng quen thuộc ai nấy cũng vui cười, duy chỉ có Thiên Vy là gương mặt trắng bệt, đây…..đây …chẳng phải là phán quan và hắc bạch vô thường của địa phủ sao, …..nhớ lại lần trước nàng do xui xẻo, nên vô tình bị lôi kéo vào thời không môn, nên tình cờ gặp họ, cũng may họ thương tình cho nàng xuyên không, chứ nếu để bị diêm vương phát hiện thì nàng sẽ trở thành cô hồn dạ quỷ mất rồi, nay tại sao họ lại xuất hiện ở đây, không lẽ là diêm vương phái họ đến bắt nàng sao, nghĩ đến đây nàng không khỏi sợ hãi, cả người nép sát lại gần Lưu Phương, níu chặt lấy tay hắn.
Lưu Phương cũng cảm nhận được sự khác lạ của nàng, khi xoay lại nhìn thì chỉ thấy tiểu nhân nhi bên cạnh hắn gương mặt tái xanh, trong có vẻ rất sợ hãi.
“nàng làm sao vậy” Lưu Phương dịu dàng nắm lấy tay nàng ân cần hỏi thăm, nhưng khi chạm vào làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên, tay nàng giờ đây lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt, đây rốt cuộc là sao, chẳng phải khi nãy còn tốt lắm sao.
“ta….ta” Thiên Vy sợ hãi, lắp bắp không nói nên lời.
“cậu làm sao vậy” tiểu Nguyệt cũng cảm thấy sự khác thường của nàng nên tiến lại gần hỏi thăm.
Thiên Vy nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt nghe xong, không nói gì, chỉ mỉm cười tiến lại chỗ phán quan, trong lúc này ông ta đang líu ríu với đám người Ngọc Nhi, nhìn thấy tiểu Nguyệt đến thì tỏ thái độ tôn kính, điều này khiến cho Thiên Vy trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Nguyệt nói nhỏ vào tai phán quan mấy câu, ông không nói gì, mà tiến ngay lại chỗ Thiên Vy, mỉm cười thân thiện.
“tiểu cô nương chúng ta lại gặp nhau rồi, cô vẫn còn nhớ ta chứ” phán quan tươi cười thân thiện nhìn Thiên Vy, nhưng lại làm cho nàng càng sợ hơn, không phải chứ, đây không lẽ là nụ cười trước lúc giông bão sắp xảy ra sao.
Thừa Ân nhíu mày, cái con a đầu này, thường ngày trời không sợ đất không sợ, sao hôm nay lại sợ phán quan thế này, không chỉ vậy, kể cả những người còn lại cũng là một dấu hỏi lớn.
Tiểu Nguyệt tươi cười tiến lại, biết rằng Thiên Vy chắc chắn là đã nhầm lẫn, nên lôi kéo Thiên Vy và phán quan sang một góc tiến hành giải quyết, để tránh cho mọi người hoang mang, cho dù có muốn giải thích thì cũng phải đợi đến sau khi đại hội kết thúc, chứ không phải là bây giờ.
Mọi người không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy tiểu Nguyệt tươi cười nói với Thiên Vy vài câu, còn phán quan thì gật đầu, cười đáp trả, sắc mặt Thiên Vy thì lập tức hồng hào trở lại, còn cười tươi đến nổi nhãy lên ôm chầm lấy cổ phán quan hôn ông ta một cái vào má, rước lấy ai kia ăn một thùng dấm chua, nhanh chóng kéo nàng lại, dẫn đến mọi người một tràng cười to, nhưng họ cũng hiểu rõ có chuyện gì thì sau đại hội hãy hỏi sao, bây giờ còn không phải lúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“các vị võ lâm đồng đạo, hôm nay là đại hội võ lâm năm năm tổ chức một lần, trong hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau bầu ra người có đức cá tài, để trở thành người đứng đầu, lãnh đạo võ lâm càng ngày càng đi lên, nhưng cũng xin nói trước, cũng giống như mọi năm, tỷ thí chỉ mang tính chất so tài, tuyệt không được dùng ám khí, không được giở trò sau lưng, nếu để bị phát hiện lập tức sẽ bị tước bỏ tư cách thi tài” trưởng lão đại hội đứng ra phát biểu ngắn gọn vài câu, ở dưới mọi người hoan hô hưởng ứng, ngay sau khi bài phát biểu chấm dứt, thì dưới đài bắt đầu nhảy lên mấy tên không biết kìm chế, trên đài nhất thời đại chiến hỗn loạn, ta đánh ngươi, ngươi đánh hắn, làm cho mấy vị tiền bối võ lâm, và mấy kẻ tự xưng danh môn chính phái cười to một trận hả hê, ‘ thật là một đám người không biết tự lượng sức mà’, đúng là chỉ biết lên đó làm trò cười mà thôi.
Trong lúc mọi người đang xem náo nhiệt trên đài thì bên dưới, hai toán hắc y đang thay phiên nhau hành động xung quanh, mà không hề có ai hay biết, một toán gài thuốc nổ khắp xung quanh lôi đài, một toán lại ngược lại tháo gỡ thuốc nổ, hoặc là dẫn ngòi nổ đi theo hướng khác, đánh lạc hướng toán kia, sau đó thì ngắt bỏ, toán hành động đặt thuốc nổ hoàn toàn không hề hay biết tất cả thuốc nổ mà mình đặt đều đã bị người ta vô hiệu hóa, sau khi xong xuôi, thì lập tức quay về phục mệnh, nhưng vừa quay lại, thì đã bị một toán hắc y khác kề đao vào cổ, không thể nhúc nhích, càng không thể nói chuyện.
“tiểu Nguyệt, bắt đầu rồi” Thừa Ân cười mỉa mai, nhìn theo hướng hàng ghế gần mấy vị trưởng lão, nơi vị minh chủ võ lâm, mặt người dạ thú kia đang thảnh thơi ngồi, mà không hề hay biết rằng mình sắp có đại họa giáng xuống đầu.
“đại ca, tới phiên huynh rồi đó” tiểu Nguyệt hiểu ý, lập tức quay sang nháy mắt với Thừa Ân, lúc này trên đài đã được thay thế bằng những cao thủ đích thực, chưởng môn các phái, các đại hiệp có tiếng trên giang hồ, họ đều được xem là những cao thủ hàng đầu của võ lâm, Thừa Ân không nói, chỉ cười cười, ngay sau đó phi thân lên đài.
Đám người kia nhìn thấy sự xuất hiện của nam tử lục y trước mặt, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã nhận ra thân phận của nam tử này, nên lập tức trấn định lại, có kẻ không chịu được đã phi thân tấn công về phía Thừa Ân, Thừa Ân xem cũng không thèm liếc mắt một cái, một cước đá bay hắn xuống lôi đài, mọi người đều trợn mắt trước màn này, vì người mà y vừa đá bay xuống lôi đài không ai khác, chính là chưởng môn phái không động, là cao thủ xếp thứ bảy trong số thập đại cao thủ võ lâm, vậy mà nam nhân này di chuyển cũng không thèm di chuyển, chỉ dùng một cước đã đá bay y xuống lôi đài, những kẻ khác thấy vậy bắt đầu chuyển mục tiêu công kích về phía Thừa Ân, nhưng Thừa Ân nửa bước cũng không di chuyển, chỉ dùng hai tay đối phó với đám người này.
Đông Phương Ngạo ngồi trên đài, hàng mi nhíu lại, người này quả nhiên là cao thủ, nếu để hắn tồn tại nhất định sẽ uy hiếp đến chiếc ghế minh chủ của ta, nhất định phải trừ khử hắn, phía dưới này, tiểu Nguyệt nháy mắt với Ngọc Nhi, nàng lập tức hiểu ý, dẫn theo Linh nhi, Thiên Vy cùng phán quan và hắc bạch vô thường lặng lẽ rời đi, mà ngoài trừ đám người tiểu Nguyệt ra không hề có bất kì ai hay biết.
Trên đài, từng người từng người bị đánh bay xuống, phía dưới mọi người hớp một trận khí lạnh, nam tử trên đài vốn không phải người thường, là thần, y nhất định là thần, không có bất kì ai có thể cùng lúc tay không đã bại nhiều cao thủ như thế, trong lịch sử võ lâm điều này chưa từng xảy ra, bên này, Lưu Phương, Đông Phương Tuấn, Thuận Minh, Liên Thành và Dương Tử Phong đều ngạc nhiên, thật không ngờ Thừa Ân lại có võ công cao như vậy, giờ phút này Dương Tử Phong mới biết, trước đây nếu không nhờ có Nguyệt nhi ngăn cản, e rằng mình đã là ma dưới tay của Thừa Ân rồi, Nguyệt nhi nói đúng, với bản lĩnh của Thừa Ân, trên đời này vốn không có ai là đối thủ của huynh ấy, không có chuyện gì mà huynh ấy không làm được.
Trải qua gần một canh giờ, giờ phút này chỉ còn lại mình Thừa Ân đứng đó, một thân lục y phất phơ trong gió,là y cao cao tại thượng đứng đó, trên người toát ra khí chất vương giả, mà thậm chí ngay cả con cháu hoàn thất như Liên Thành cũng không sánh bằng, y đứng đó nhìn mọi người, môi nhếch lên, để lộ một nụ cười nhẹ, trong vẻ mặt của y như giẫm nát mọi thứ dưới chân, trên đời này vốn không có thứ gì làm cho y khó khăn được.
“Đông Phương Ngạo, bản thiếu gia chơi chán rồi, tiết mục chính đâu rồi, ngươi mau khai màn đi” Thừa Ân lười biếng, sửa sang lại quần áo, liếc mắt nhìn kẻ tự cho mình lợi hại ở trên kia.
“ha ha ha~~~~~~~~~” Đông Phương Ngạo ngồi đó, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu cười, khiến cho mọi người ở đây, ngoài trừ những người trong cuộc, hiểu rõ sự tình, không ai hiểu thật ra hai người họ đang nói gì cả.
/43
|