Sở Giang Thu về đến nơi trời đã tối. Vương Quốc Hoa đang ngồi uống trà nói chuyện với Thủy Trung Sa. Tên này biết nhiều tin tức nên cuộc nói chuyện không nhàm chán.
Sở Giang Thu vào cửa lộ rõ vẻ uể oải. Y vứt cặp xuống nói.
- Quốc Hoa, đây là chủ nhiệm Quách – văn phòng xóa đói giảm nghèo.
- Chủ nhiệm Quách.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra, Chủ nhiệm Quách cũng cười nói:
- Quách Hào.
Hai người coi như làm quen, Sở Giang Thu bắt chuyện mấy người ngồi xuống. Lúc Thủy Trung Sa chủ động rót trà, Vương Quốc Hoa nháy mắt với Sở Giang Thu. Sở Giang Thu đứng dậy nói:
- Trung Sa, cậu ngồi với Chủ nhiệm Quách một lát, Quốc Hoa đi theo bố.
Hai người đi sang phòng khác, Sở Giang Thu nói.
- Chuyện gì mà nháy mắt chứ?
Vương Quốc Hoa nói ra chuyện của Nghiêm Hữu Quang, cuối cùng hắn cười nói.
- Con thấy là hắn muốn điều đi nên con đồng ý chuyển lời, bố có thể không cần nể mặt con.
Sở Giang Thu chép miệng nói.
- Là việc này ư? Nghiêm Hữu Quang sao lại bị buộc rời đi? Năng lực của người này cũng được, sao chút cục diện này không thể chống đỡ được?
Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp lời, Sở Giang Thu vỗ gáy nói.
- Sao bố lại quên một việc Chu Thái Hoa còn là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã chứ? Cũng khó trách Nghiêm Hữu Quang lại thấy khó khăn như vậy. Quyền nhân sự, tài vụ đều không có thì còn làm thị trưởng kiểu gì?
Nghiêm Hữu Quang không cụ thể nói tình cảnh của mình, Vương Quốc Hoa nghe được việc Chu Thái Hoa còn kiêm chức, hắn không khỏi giật mình. Thị trưởng cũng cần phải qua cửa bên Đại hội đại biểu nhân dân, bí thư kiếm chức chủ nhiệm thì thị trưởng chính là ngồi cho có.
Sở Giang Thu nói tiếp.
- Vừa lúc ủy ban tỉnh có một lão điều chỉnh sắp lui, để y đến Lâm Giang làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân cũng được. Bộ máy Lâm Giang cũng cần điều chỉnh, con bảo Nghiêm Hữu Quang không cần nghĩ tới việc điều đi, cứ yên tâm làm là được.
Vương Quốc Hoa nghe ra chút ý, hắn híp mắt không nói gì. Sở Giang Thu cười nói:
- Đầu óc linh hoạt đó, tỉnh vẫn có ý điều chỉnh bộ máy Lâm Giang. Dù con không nói cái này thì việc điều chỉnh cũng là sớm muộn. Lần trước sau Đại hội Đảng thì bố vẫn muốn ra tay điều chỉnh. Tên Chu Thái Hoa kia không ngờ ngay cả người từ trung ương xuống kiêm chức phó thị trưởng cũng không đối đãi tốt.
- Chu Thái Hoa là sao vậy bố?
Sở Giang Thu nói:
- Trong triều có người chứ sao, bố không thể làm gì được hắn nhưng vẫn có thể chặt đứt cánh chim chứ?
Vương Quốc Hoa nói:
- Nói như vậy Nghiêm Hữu Quang đến Lâm Giang là ý của bố?
Sở Giang Thu lắc đầu nói:
- Cái này không có quan hệ với bố. Nghiêm Hữu Quang đến Lâm Giang là đi con đường khác. Chú vợ của lão lãnh đạo Tằng Trạch Quang của con bây giờ là phó bí thư Đảng ủy, y trong hội nghị đưa ý kiến, vừa lúc thị trưởng Lâm Giang điều đi nên xuôi dòng đẩy thuyền.
Vương Quốc Hoa không muốn biết việc vòng vo trong này.
- Dù sao con chỉ là người chuyển lời. Không nói chuyện này nữa, ra ngoài uống trà.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi ra, Sở Giang Thu không lâu sau cũng đi ra.
Lúc uống nước, Sở Giang Thu đột nhiên nhớ đến gì đó hỏi.
- Đúng rồi, sao con lại đến tham gia hội nghị này?
- Con phụ trách quản lý mảng này mà, sao có thể không tới?
Quách Hào ở bên kia kinh ngạc nói:
- Sao lại là cậu phụ trách quản lý? Ép người quá đáng.
Vương Quốc Hoa giải thích.
- Trước kia vẫn phân công như vậy, tôi đến liền tiếp nhận, dù sao đây cũng là công việc mà.
Quách Hào nghe vậy mỉm cười nhìn Sở Giang Thu. Sở Giang Thu thản nhiên nói.
- Đối với Quốc Hoa mà nói phân công gì không quan trọng. Thằng này làm gì cũng có thể làm ra thành tích, điểm này tôi rất tin tưởng.
Sở Giang Thu nói làm Quách Hào khá giật mình.
- Quốc Hoa, tinh thần xóa đói giảm nghèo của hội nghị lần này cậu cũng biết. Sao, có cần tôi giúp gì không?
Giọng điệu này của Quách Hào vừa nghe là biết y có quan hệ khá tốt với Sở Giang Thu.
- Vậy thì tốt quá, chuyển dân cư ở khu có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn ra ngoài, làm như thế nào giải quyết được kế mưu sinh của bọn họ, về tôi còn muốn báo cáo với tỉnh sau đó họp giải quyết vấn đề.
Vương Quốc Hoa không hề kích động nói, Quách Hào cảm thấy tên này nghĩ một đằng nói một nẻo nên cười nói:
- Sao? Cậu còn có suy nghĩ khác ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Bên trên có thể phát tiền mặc dù là tốt nhất nhưng dựa vào người không dựa vào chính mình. Nam Quảng có diện tích miền núi lớn hơn phân nửa, chuyển dân cư ra khỏi đó là rất khó khăn, mà vấn đề để người dân sống được càng khó hơn. Theo quan điểm cá nhân của tôi thì xóa đói giảm nghèo không thể là một cơn gió, trời hết mây là biến mất.
- Cậu nghĩ xa thật đó.
Sở Giang Thu cười đáp lời Quách Hào.
- Quốc Hoa làm việc đều như vậy cả, luôn cân nhắc chu đáo đến từng chi tiết nhỏ. Lãnh Vũ đúng là may mắn được Quốc Hoa giúp đỡ.
Sở Giang Thu có chút ghen tị nói. Vương Quốc Hoa cười không nói, Thủy Trung Sa ở bên xen miệng vào.
- Đúng rồi, Quốc Hoa có cần tôi tìm chút tài chính không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Bây giờ chuyển sang làm gì? Tôi mới nhận chức có mấy ngày chứ? Chờ hội nghị lần này kết thúc tôi về dành chút thời gian đi quanh toàn tỉnh, lúc ấy có hạng mục thích hợp tôi hoan nghênh anh tới đầu tư.
Thủy Trung Sa nói:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Sở Giang Thu chỉ vào Thủy Trung Sa.
- Cậu đừng đẩy việc sang hướng khác. Tôi mời chủ nhiệm Quách đến là muốn giới thiệu cùng Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nghe xong đột nhiên cảm thấy trong này có vấn đề. Vừa nãy Quách Hào chủ động đưa chỗ tốt có vẻ không hợp lẽ thường. Dù y có quan hệ tối với Sở Giang Thu cũng không đến mức như vậy.
Vương Quốc Hoa cảm thấy bữa cơm này có thể không dễ ăn, phải cẩn thận ứng phó. Mấy người đi theo cửa sườn bên sau đó đi theo con đường trên rừng trúc tiến vào một căn phòng yên tĩnh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nơi này sao lại không có chủ ra tiếp đón nhỉ?
Thủy Trung Sa nói.
- Đây là một sản nghiệp của tập đoàn ô tô Lâm Giang, tôi sau khi đến đã hỏi tìm một nơi thích hợp miễn sếp Sở tới lại không có chỗ yên tĩnh. Vương Quốc Hoa nghĩ đến lời nói vừa nãy của Sở Giang Thu, hắn coi như hiểu Thủy Trung Sa là đi tiền trạm. Vương Quốc Hoa cười cười tìm chỗ ngồi xuống.
Sở Giang Thu ngồi xuống nhìn Vương Quốc Hoa, y nói:
- Giản Trường Thanh sẽ lui, con biết chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu nhưng không tiếp lời, Sở Giang Thu nhíu mày nói:
- Con đó, không biết điều gì cả, chuyện vẫn còn ở giai đoạn tranh thủ mà con đã né tránh là sao?
Vương Quốc Hoa nghe xong câu này, hắn quay sang nói với Quách Hào:
- Con người của tôi luôn luôn đối với việc không đối với người. Ai tới làm chủ tịch tỉnh, tôi cũng toàn lực phối hợp.
Sở Giang Thu cười mắng.
- Anh được đó, anh còn hắt trà vào người phó chủ tịch thường trực mà chỉ biết làm việc sao?
Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lưng nâng chug trà lên.
- Đó là hắn khiêu khích trước, bố đã bao giờ thấy con bị thiệt chưa? Chuyện vốn có thể thương lượng vậy mà ra vẻ tư thế lãnh đạo, hét này hét kia. Có giỏi thì hắn tự đi đối phó việc lùi rừng trả ruộng đi, con tuyệt đối không thò tay vào. Còn có hạng mục con vừa lấy được, Giản Trường Thanh đã điều chỉnh phân công, món nợ này con nhớ trong lòng.
- Con không cần giải thích, bố biết con không muốn làm súng cho người. Nhưng việc này con làm không được tốt, con còn trẻ, còn tương lai tươi sáng sao phải chấp nhặt với hắn?
Sở Giang Thu phê bình, Vương Quốc Hoa mỉm cười nói.
- Bố nghĩ con muốn làm quan à? Đau đầu, đau óc, con được chỗ tốt gì? Con nếu muốn đi kinh doanh đã sớm vào nhóm người giàu nhất thế giới rồi.
- Con sao vậy? Sao lại nghĩ tới cái này?
Quách Hào ngồi bên thầm giật mình, giọng điệu nói chuyện của Sở Giang Thu làm y nhận ra lời Vương Quốc Hoa nói là thật.
Vương Quốc Hoa không trả lời thẳng mà cười nói:
- Không nói chuyện này, nói chuyện kia đi, chỉ cần là đi làm việc thì tôi nhất định toàn lực phối hợp. Nam Quảng mặc dù được trung ương cho nhiều chính sách nhưng phát triển không nhanh. Tôi đã đi qua thành phố Tây Hải, là thành phố cửa sổ của tỉnh mà trình độ kinh tế còn kém quá xa so với khu vực Đông nam. Thật lòng mà nói tôi muốn mình làm được gì đó cho sự phát triển của kinh tế Nam Quảng.
Sở Giang Thu và Quách Hào thoáng suy nghĩ. Có một điểm bọn họ hiểu thái độ của Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không muốn rơi vào tranh đấu chính trị. Dù Lãnh Vũ làm bí thư thì Vương Quốc Hoa cũng chỉ quản việc mà thôi.
Từ trước đến giờ Sở Giang Thu vẫn nghĩ mình nhận thức rõ về Vương Quốc Hoa, giờ phút này y mới phát hiện mặt khác của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa mỗi lần đi lên đều dựa vào thành tích xuất sắc.
Quách Hào nghiêm mặt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, cậu nói về công tác xóa đói giảm nghèo xem nào.
Vương Quốc Hoa biết Quách Hào này muốn làm ra thành tích để tranh thủ chức chủ tịch tỉnh Nam Quảng. Ở Bắc Kinh tuy không kém nhưng sao có thể so với một chủ tịch tỉnh?
- Thực ra chính sách đều có sẵn, quan trọng là chấp hành. Dù có chính sách tốt nhưng đi xuống không áp dụng được cũng bằng hòa.
Sở Giang Thu vào cửa lộ rõ vẻ uể oải. Y vứt cặp xuống nói.
- Quốc Hoa, đây là chủ nhiệm Quách – văn phòng xóa đói giảm nghèo.
- Chủ nhiệm Quách.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra, Chủ nhiệm Quách cũng cười nói:
- Quách Hào.
Hai người coi như làm quen, Sở Giang Thu bắt chuyện mấy người ngồi xuống. Lúc Thủy Trung Sa chủ động rót trà, Vương Quốc Hoa nháy mắt với Sở Giang Thu. Sở Giang Thu đứng dậy nói:
- Trung Sa, cậu ngồi với Chủ nhiệm Quách một lát, Quốc Hoa đi theo bố.
Hai người đi sang phòng khác, Sở Giang Thu nói.
- Chuyện gì mà nháy mắt chứ?
Vương Quốc Hoa nói ra chuyện của Nghiêm Hữu Quang, cuối cùng hắn cười nói.
- Con thấy là hắn muốn điều đi nên con đồng ý chuyển lời, bố có thể không cần nể mặt con.
Sở Giang Thu chép miệng nói.
- Là việc này ư? Nghiêm Hữu Quang sao lại bị buộc rời đi? Năng lực của người này cũng được, sao chút cục diện này không thể chống đỡ được?
Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp lời, Sở Giang Thu vỗ gáy nói.
- Sao bố lại quên một việc Chu Thái Hoa còn là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã chứ? Cũng khó trách Nghiêm Hữu Quang lại thấy khó khăn như vậy. Quyền nhân sự, tài vụ đều không có thì còn làm thị trưởng kiểu gì?
Nghiêm Hữu Quang không cụ thể nói tình cảnh của mình, Vương Quốc Hoa nghe được việc Chu Thái Hoa còn kiêm chức, hắn không khỏi giật mình. Thị trưởng cũng cần phải qua cửa bên Đại hội đại biểu nhân dân, bí thư kiếm chức chủ nhiệm thì thị trưởng chính là ngồi cho có.
Sở Giang Thu nói tiếp.
- Vừa lúc ủy ban tỉnh có một lão điều chỉnh sắp lui, để y đến Lâm Giang làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân cũng được. Bộ máy Lâm Giang cũng cần điều chỉnh, con bảo Nghiêm Hữu Quang không cần nghĩ tới việc điều đi, cứ yên tâm làm là được.
Vương Quốc Hoa nghe ra chút ý, hắn híp mắt không nói gì. Sở Giang Thu cười nói:
- Đầu óc linh hoạt đó, tỉnh vẫn có ý điều chỉnh bộ máy Lâm Giang. Dù con không nói cái này thì việc điều chỉnh cũng là sớm muộn. Lần trước sau Đại hội Đảng thì bố vẫn muốn ra tay điều chỉnh. Tên Chu Thái Hoa kia không ngờ ngay cả người từ trung ương xuống kiêm chức phó thị trưởng cũng không đối đãi tốt.
- Chu Thái Hoa là sao vậy bố?
Sở Giang Thu nói:
- Trong triều có người chứ sao, bố không thể làm gì được hắn nhưng vẫn có thể chặt đứt cánh chim chứ?
Vương Quốc Hoa nói:
- Nói như vậy Nghiêm Hữu Quang đến Lâm Giang là ý của bố?
Sở Giang Thu lắc đầu nói:
- Cái này không có quan hệ với bố. Nghiêm Hữu Quang đến Lâm Giang là đi con đường khác. Chú vợ của lão lãnh đạo Tằng Trạch Quang của con bây giờ là phó bí thư Đảng ủy, y trong hội nghị đưa ý kiến, vừa lúc thị trưởng Lâm Giang điều đi nên xuôi dòng đẩy thuyền.
Vương Quốc Hoa không muốn biết việc vòng vo trong này.
- Dù sao con chỉ là người chuyển lời. Không nói chuyện này nữa, ra ngoài uống trà.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi ra, Sở Giang Thu không lâu sau cũng đi ra.
Lúc uống nước, Sở Giang Thu đột nhiên nhớ đến gì đó hỏi.
- Đúng rồi, sao con lại đến tham gia hội nghị này?
- Con phụ trách quản lý mảng này mà, sao có thể không tới?
Quách Hào ở bên kia kinh ngạc nói:
- Sao lại là cậu phụ trách quản lý? Ép người quá đáng.
Vương Quốc Hoa giải thích.
- Trước kia vẫn phân công như vậy, tôi đến liền tiếp nhận, dù sao đây cũng là công việc mà.
Quách Hào nghe vậy mỉm cười nhìn Sở Giang Thu. Sở Giang Thu thản nhiên nói.
- Đối với Quốc Hoa mà nói phân công gì không quan trọng. Thằng này làm gì cũng có thể làm ra thành tích, điểm này tôi rất tin tưởng.
Sở Giang Thu nói làm Quách Hào khá giật mình.
- Quốc Hoa, tinh thần xóa đói giảm nghèo của hội nghị lần này cậu cũng biết. Sao, có cần tôi giúp gì không?
Giọng điệu này của Quách Hào vừa nghe là biết y có quan hệ khá tốt với Sở Giang Thu.
- Vậy thì tốt quá, chuyển dân cư ở khu có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn ra ngoài, làm như thế nào giải quyết được kế mưu sinh của bọn họ, về tôi còn muốn báo cáo với tỉnh sau đó họp giải quyết vấn đề.
Vương Quốc Hoa không hề kích động nói, Quách Hào cảm thấy tên này nghĩ một đằng nói một nẻo nên cười nói:
- Sao? Cậu còn có suy nghĩ khác ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Bên trên có thể phát tiền mặc dù là tốt nhất nhưng dựa vào người không dựa vào chính mình. Nam Quảng có diện tích miền núi lớn hơn phân nửa, chuyển dân cư ra khỏi đó là rất khó khăn, mà vấn đề để người dân sống được càng khó hơn. Theo quan điểm cá nhân của tôi thì xóa đói giảm nghèo không thể là một cơn gió, trời hết mây là biến mất.
- Cậu nghĩ xa thật đó.
Sở Giang Thu cười đáp lời Quách Hào.
- Quốc Hoa làm việc đều như vậy cả, luôn cân nhắc chu đáo đến từng chi tiết nhỏ. Lãnh Vũ đúng là may mắn được Quốc Hoa giúp đỡ.
Sở Giang Thu có chút ghen tị nói. Vương Quốc Hoa cười không nói, Thủy Trung Sa ở bên xen miệng vào.
- Đúng rồi, Quốc Hoa có cần tôi tìm chút tài chính không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Bây giờ chuyển sang làm gì? Tôi mới nhận chức có mấy ngày chứ? Chờ hội nghị lần này kết thúc tôi về dành chút thời gian đi quanh toàn tỉnh, lúc ấy có hạng mục thích hợp tôi hoan nghênh anh tới đầu tư.
Thủy Trung Sa nói:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Sở Giang Thu chỉ vào Thủy Trung Sa.
- Cậu đừng đẩy việc sang hướng khác. Tôi mời chủ nhiệm Quách đến là muốn giới thiệu cùng Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nghe xong đột nhiên cảm thấy trong này có vấn đề. Vừa nãy Quách Hào chủ động đưa chỗ tốt có vẻ không hợp lẽ thường. Dù y có quan hệ tối với Sở Giang Thu cũng không đến mức như vậy.
Vương Quốc Hoa cảm thấy bữa cơm này có thể không dễ ăn, phải cẩn thận ứng phó. Mấy người đi theo cửa sườn bên sau đó đi theo con đường trên rừng trúc tiến vào một căn phòng yên tĩnh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nơi này sao lại không có chủ ra tiếp đón nhỉ?
Thủy Trung Sa nói.
- Đây là một sản nghiệp của tập đoàn ô tô Lâm Giang, tôi sau khi đến đã hỏi tìm một nơi thích hợp miễn sếp Sở tới lại không có chỗ yên tĩnh. Vương Quốc Hoa nghĩ đến lời nói vừa nãy của Sở Giang Thu, hắn coi như hiểu Thủy Trung Sa là đi tiền trạm. Vương Quốc Hoa cười cười tìm chỗ ngồi xuống.
Sở Giang Thu ngồi xuống nhìn Vương Quốc Hoa, y nói:
- Giản Trường Thanh sẽ lui, con biết chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu nhưng không tiếp lời, Sở Giang Thu nhíu mày nói:
- Con đó, không biết điều gì cả, chuyện vẫn còn ở giai đoạn tranh thủ mà con đã né tránh là sao?
Vương Quốc Hoa nghe xong câu này, hắn quay sang nói với Quách Hào:
- Con người của tôi luôn luôn đối với việc không đối với người. Ai tới làm chủ tịch tỉnh, tôi cũng toàn lực phối hợp.
Sở Giang Thu cười mắng.
- Anh được đó, anh còn hắt trà vào người phó chủ tịch thường trực mà chỉ biết làm việc sao?
Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lưng nâng chug trà lên.
- Đó là hắn khiêu khích trước, bố đã bao giờ thấy con bị thiệt chưa? Chuyện vốn có thể thương lượng vậy mà ra vẻ tư thế lãnh đạo, hét này hét kia. Có giỏi thì hắn tự đi đối phó việc lùi rừng trả ruộng đi, con tuyệt đối không thò tay vào. Còn có hạng mục con vừa lấy được, Giản Trường Thanh đã điều chỉnh phân công, món nợ này con nhớ trong lòng.
- Con không cần giải thích, bố biết con không muốn làm súng cho người. Nhưng việc này con làm không được tốt, con còn trẻ, còn tương lai tươi sáng sao phải chấp nhặt với hắn?
Sở Giang Thu phê bình, Vương Quốc Hoa mỉm cười nói.
- Bố nghĩ con muốn làm quan à? Đau đầu, đau óc, con được chỗ tốt gì? Con nếu muốn đi kinh doanh đã sớm vào nhóm người giàu nhất thế giới rồi.
- Con sao vậy? Sao lại nghĩ tới cái này?
Quách Hào ngồi bên thầm giật mình, giọng điệu nói chuyện của Sở Giang Thu làm y nhận ra lời Vương Quốc Hoa nói là thật.
Vương Quốc Hoa không trả lời thẳng mà cười nói:
- Không nói chuyện này, nói chuyện kia đi, chỉ cần là đi làm việc thì tôi nhất định toàn lực phối hợp. Nam Quảng mặc dù được trung ương cho nhiều chính sách nhưng phát triển không nhanh. Tôi đã đi qua thành phố Tây Hải, là thành phố cửa sổ của tỉnh mà trình độ kinh tế còn kém quá xa so với khu vực Đông nam. Thật lòng mà nói tôi muốn mình làm được gì đó cho sự phát triển của kinh tế Nam Quảng.
Sở Giang Thu và Quách Hào thoáng suy nghĩ. Có một điểm bọn họ hiểu thái độ của Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không muốn rơi vào tranh đấu chính trị. Dù Lãnh Vũ làm bí thư thì Vương Quốc Hoa cũng chỉ quản việc mà thôi.
Từ trước đến giờ Sở Giang Thu vẫn nghĩ mình nhận thức rõ về Vương Quốc Hoa, giờ phút này y mới phát hiện mặt khác của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa mỗi lần đi lên đều dựa vào thành tích xuất sắc.
Quách Hào nghiêm mặt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, cậu nói về công tác xóa đói giảm nghèo xem nào.
Vương Quốc Hoa biết Quách Hào này muốn làm ra thành tích để tranh thủ chức chủ tịch tỉnh Nam Quảng. Ở Bắc Kinh tuy không kém nhưng sao có thể so với một chủ tịch tỉnh?
- Thực ra chính sách đều có sẵn, quan trọng là chấp hành. Dù có chính sách tốt nhưng đi xuống không áp dụng được cũng bằng hòa.
/822
|