Bí thư tỉnh ủy về nghỉ một ngày, ngày hôm sau tiến hành họp truyền đạt chỉ thị tinh thần của trung ương. Các thường vụ tham gia xong còn phải về họp lãnh đạo các ngành mình phụ trách, họp hết bốn năm ngày liền.
Vương Quốc Hoa khá buồn bực vì hội nghị không ngừng nhưng hầu hết công việc anh phải dựa vào họp thì mới tuyền tải được. Mặc dù nhiều hội nghị là lãng phí thời gian nhưng không thể không họp. Đó không chỉ là nghe lãnh đạo nói mà cũng là phương thức thể hiện dân chủ.
Cuối tuần Vương Quốc Hoa được ngủ muộn, hắn mở mắt mà không muốn nhúc nhích, nằm như thế này đúng là rất thoải mái.
Hắn nằm lúc mới dậy thay quần áo xong đi ra vừa vặn có người gõ cửa. Ngoài có hai người, một là Phương Đoan Minh, một là A Anh.
A Anh thực tế khá xinh xắn nhưng đáng tiếc Vương Quốc Hoa nhiều nhất nếu muốn cũng chỉ là thỏa mãn sinh lý mà thôi. Phương Đoan Minh mở cửa cầm hộp cơm cười hì hì nói.
- Nhà bạn gái tôi mang canh gà núi đến và bảo tôi mang đến cho ngài một chén.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Cảm ơn bạn cậu cho tôi, để lên bàn đi.
Phương Đoan Minh cười ha hả nói thêm.
- A Phương là bạn gái của tôi từ lúc tôi vẫn còn ở văn phòng.
Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc trong túi ném cho y.
- Đưa cho A Anh, tôi cũng chưa ăn gì.
Phương Đoan Minh quay đầu lại, A Anh vẫn cẩn thận đứng ngoài cửa mỉm cười.
Vương Quốc Hoa đang ngồi trong phòng khách xem Tv, A Anh bưng canh tới, Vương Quốc Hoa ngửi mùi khen.
- Thơm thật.
Mùi vị khá ngon, Vương Quốc Hoa ăn đến nửa Phương Đoan Minh cũng từ thư phòng đi ra. Vương Quốc Hoa cười hỏi.
- Lúc nào cưới vậy, tuổi cậu dù không sốt ruột thì nhà cũng sốt ruột.
Phương Đoan Minh nhăn nhó nói.
- Cô ấy mới 19.
Phì, Vương Quốc Hoa ho khan hai tiếng, A Anh vội vàng lấy khăn tay đưa cho lãnh đạo. Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Phương Đoan Minh thì tay đã được chiếc khăn lau hộ.
- Cậu được đó.
Vương Quốc Hoa cầm khăn trên tay A Anh. Hắn ăn hết canh mới nói tiếp.
- Người phụ nữ có thể đi theo lúc cậu khó khăn thì mặc tính cách như thế nào, lúc cưới về làm vợ cậu sẽ không hối hận.
Phương Đoan Minh gật đầu, có chút tán thành nói:
- Ngài nói đúng, mấy năm ngồi làm việc ở văn phòng nên tôi đã thấy được nhiều thứ.
- Được rồi, cậu về với bạn gái đi, không mấy khi được nghỉ mà.
Phương Đoan Minh đã quen tác phong dứt khoát của Vương Quốc Hoa, y gật đầu rời đi. Vương Quốc Hoa về thư phòng bật máy đọc lúc là có mùi hương cơ thể nhàn nhạt bay tới.
Vương Quốc Hoa nhìn màn hình nói.
- Giám đốc Huệ Trân hứa cho cô cái gì?
A Anh đang chuẩn bị rời đi bị ánh mắt nghiêm khắc nhìn tới làm cô vô thức cúi đầu run run nói:
- Lần đầu là năm ngàn, về sau mỗi tháng lương tăng gấp đôi, thưởng tăng gấp đôi.
- mẹ nó chứ, khốn kiếp.
Vương Quốc Hoa chửi một tiếng đứng lên đi hai bước, hắn quay lại thấy A Anh đang run run nenne không mắng tiếp nữa.
Có cô gái nhà lành nào muốn làm vậy chứ?
- Cô xuống đi, gọi giám đốc Huệ Trân tới đây.
A Anh hoảng hốt chạy ra, Vương Quốc Hoa bưng trà lên uống ngồi đợi lúc Huệ Trân tới.
- Chủ tịch Vương, ngài tìm tôi?
Huệ Trân không dám vào cửa mà đứng ngoài nói. Vương Quốc Hoa vẫn duy trì tư thế xem máy tính, không quay đầu lại.
- Bắt đầu từ tháng này tăng gấp hai lần lương cho A Anh, chỉ việc này thôi, chị đi được rồi.
Huệ Trân như bị hút hết xương, cả người mềm nhũn lại, may nhờ vịn cửa mà không ngã xuống. Vừa nãy A Anh đã báo cáo hết với cô, may là Vương Quốc Hoa như không có ý chấp cô.
- Vâng, tôi biết.
Huệ Trân từ từ đi ra, thấy A Anh đứng cửa, Huệ Trân thở dài một tiếng.
- Nha đầu này rất may mắn.
A Anh không hiểu Huệ Trân nói vậy là có ý gì, Huệ Trân cũng không có ý giải thích cứ vậy rời đi.
Thứ hai Đao Hùng Vĩ xuất hiện ở cửa văn phòng lãnh đạo, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Mấy hôm vừa rồi tôi bận quá nên quên việc đã đáp ứng với anh. Vừa nãy nhận được điện tôi mới nghĩ đến.
Đao Hùng Vĩ cười nói theo.
- Chủ tịch Vương bận quá, các đồng chí bên dưới chỉ sợ ngài mệt.
Câu nịnh bợ khá rõ ràng, câu này đáng lẽ không nên xuất hiện trong miệng người ở cấp bậc của Đao Hùng Vĩ. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Được rồi, đừng có giả vờ thấp mình trước mặt tôi.
Đao Hùng Vĩ đỏ mặt, trước đây còn chưa có lãnh đạo nói thẳng mặt như vậy. Y đang không biết nói gì, Vương Quốc Hoa đã nói tiếp.
- Một nhóm đại biểu các công ty nước ngoài chuyên sản xuất hàng xuất khẩu ngày mai sẽ tới, anh đến tiếp đón tranh thủ có thể nắm bắt cơ hội.
Đao Hùng Vĩ cố điều chỉnh hơi thở của mình, cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, thắt lưng hơi cúi lại. Vương Quốc Hoa lúc này mới thu hồi ánh mắt đẩy bản tài liệu tới.
- Cầm về xem một chút, lần này là các công ty nước ngoài bên mảng mậu dịch, chú trọng lợi ích, đừng nói chuyện cảm tình gì cả. Tiếp đón nhiệt tình là tốt nhưng anh phải nhớ mình không phải nô tài của người nước ngoài. Cần nhiệt tình thì nhiệt tình, cần tranh thủ lợi ích thì tranh thủ.
- Tôi xin ghi nhớ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao.
Đao Hùng Vĩ theo thói quen nói mấy câu khách khí, Vương Quốc Hoa không hài lòng thậm chí còn bực tức nói.
- Gì mà là nhiệm vụ tôi giao? Đây là cơ hội của sở anh, người nước ngoài không phải nhà từ thiện, bọn họ tới Trung Quốc là để kiếm tiền. Tôi đã đọc qua tài liệu anh gửi, sản phẩm mà sở đưa ra đều là các đồ thủ công mỹ nghệ, mấy thứ này chỉnh hợp lại thực ra không cần bao tài chính, chủ yếu là vấn đề con đường tiêu thụ. Từ ý nghĩa này mà nói lãnh đạo sở anh đã thất trách.
Đao Hùng Vĩ run lên cúi đầu không dám giải thích. Vương Quốc Hoa hừ một tiếng.
- Tôi biết công việc sở anh không dễ làm, bên trên có lãnh đạo nếu nghe nói người nước ngoài xảy ra chuyện thì không biết đúng sai nhất định sẽ nhằm vào người nước mình. Con người tôi hay bao che nhân viên bên dưới, anh sai không quá lớn thì tôi sẽ bảo vệ người nhà mình.
Đao Hùng Vĩ thấy khá kỳ lạ, chủ tịch Vương hình như khác với lãnh đạo khác. Bốp, trên bàn lại được ném thêm tập tài liệu. Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói.
- Mấy hạng mục này sắp đến thời hạn ký hợp đồng nhưng phải dừng. Vì chút lợi ích mà phá hủy hoàn cảnh, sở anh hồ đồ, chính quyền địa phương đáng chết.
Đao Hùng Vĩ lúc đi thiếu chút nữa va phải người khác vì đang hoảng hốt suy nghĩ. YY kịp thời phanh lại thấy đối diện là một nam một nữ.
Phương Đoan Minh kịp thời xuất hiện cười nói.
- Giám đốc Đao đã đi ra?
Đao Hùng Vĩ cười gật đầu không dám ở lâu, y suy đoán mục đích đến đây của đôi nam nữ kia, chẳng lẽ là?
Đi đến đầu cầu thang Đao Hùng Vĩ lẩm bẩm nói: “mình là đồ con lợn” Điều lãnh đạo muốn mình phải chủ động đưa lên mới đúng, mình ngu quá.
Đao Hùng Vĩ thầm tự trách, bước chân cũng đi nhanh hơn. Y thầm cân nhắc mình có nên chọn người thích hợp ở văn phòng không? Thời này chỉ cần lãnh đạo thích thì tặng gì cũng có, sợ là lãnh đạo không có hứng thú mà thôi.
Vương Quốc Hoa tự mình rót trà bưng cốc định đi vài bước cho thư giãn lại thấy Tôn Gia Viên đang lo lắng tiến vào. Hắn bỏ cốc xuống chủ động đưa tay.
- Đồng chí Tôn Gia Viên đến, mau ngồi xuống nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nhiệt tình làm Tôn Gia Viên hơi sợ, nhưng cô gái bên cạnh y lại như không biết sợ mà còn dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Quốc Hoa.
- Đây là Bạch Ngọc Lan –- Chủ quán nướng ở xã tôi.
Tôn Gia Viên vội vàng giới thiệu còn bỏ thêm một câu.
- Tiểu Bạch là người gốc ở xã.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua cô gái.
- Sao lại về quê kinh doanh?
Bạch Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Vương Quốc Hoa.
- Về mở quán là vì dạy cho thanh niên trong xã tay nghề, đồ nướng bây giờ chỉ có mấy người già trong xã tôi biết làm. Tôi mời bọn họ đến dạy giúp thanh niên trong thôn, sau đó mới tiện lên thành phố lớn kinh doanh.
Bạch Ngọc Lan nói hơi khác so với lời nói của Tôn Gia Viên trước đây.
Vương Quốc Hoa mỉm cười với cô, hắn đứng ở hành lang chỉ chỉ vào một căn nhà hai tầng phía bên kia đường.
- Chị thấy căn nhà mái ngói kia chứ? Cải tạo một chút chắc là có thể kinh doanh chứ?
Bạch Ngọc Lan tới gần híp mắt nhìn một lúc.
- Xa quá, tôi không thấy rõ.
Vương Quốc Hoa khá buồn bực vì hội nghị không ngừng nhưng hầu hết công việc anh phải dựa vào họp thì mới tuyền tải được. Mặc dù nhiều hội nghị là lãng phí thời gian nhưng không thể không họp. Đó không chỉ là nghe lãnh đạo nói mà cũng là phương thức thể hiện dân chủ.
Cuối tuần Vương Quốc Hoa được ngủ muộn, hắn mở mắt mà không muốn nhúc nhích, nằm như thế này đúng là rất thoải mái.
Hắn nằm lúc mới dậy thay quần áo xong đi ra vừa vặn có người gõ cửa. Ngoài có hai người, một là Phương Đoan Minh, một là A Anh.
A Anh thực tế khá xinh xắn nhưng đáng tiếc Vương Quốc Hoa nhiều nhất nếu muốn cũng chỉ là thỏa mãn sinh lý mà thôi. Phương Đoan Minh mở cửa cầm hộp cơm cười hì hì nói.
- Nhà bạn gái tôi mang canh gà núi đến và bảo tôi mang đến cho ngài một chén.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Cảm ơn bạn cậu cho tôi, để lên bàn đi.
Phương Đoan Minh cười ha hả nói thêm.
- A Phương là bạn gái của tôi từ lúc tôi vẫn còn ở văn phòng.
Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc trong túi ném cho y.
- Đưa cho A Anh, tôi cũng chưa ăn gì.
Phương Đoan Minh quay đầu lại, A Anh vẫn cẩn thận đứng ngoài cửa mỉm cười.
Vương Quốc Hoa đang ngồi trong phòng khách xem Tv, A Anh bưng canh tới, Vương Quốc Hoa ngửi mùi khen.
- Thơm thật.
Mùi vị khá ngon, Vương Quốc Hoa ăn đến nửa Phương Đoan Minh cũng từ thư phòng đi ra. Vương Quốc Hoa cười hỏi.
- Lúc nào cưới vậy, tuổi cậu dù không sốt ruột thì nhà cũng sốt ruột.
Phương Đoan Minh nhăn nhó nói.
- Cô ấy mới 19.
Phì, Vương Quốc Hoa ho khan hai tiếng, A Anh vội vàng lấy khăn tay đưa cho lãnh đạo. Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Phương Đoan Minh thì tay đã được chiếc khăn lau hộ.
- Cậu được đó.
Vương Quốc Hoa cầm khăn trên tay A Anh. Hắn ăn hết canh mới nói tiếp.
- Người phụ nữ có thể đi theo lúc cậu khó khăn thì mặc tính cách như thế nào, lúc cưới về làm vợ cậu sẽ không hối hận.
Phương Đoan Minh gật đầu, có chút tán thành nói:
- Ngài nói đúng, mấy năm ngồi làm việc ở văn phòng nên tôi đã thấy được nhiều thứ.
- Được rồi, cậu về với bạn gái đi, không mấy khi được nghỉ mà.
Phương Đoan Minh đã quen tác phong dứt khoát của Vương Quốc Hoa, y gật đầu rời đi. Vương Quốc Hoa về thư phòng bật máy đọc lúc là có mùi hương cơ thể nhàn nhạt bay tới.
Vương Quốc Hoa nhìn màn hình nói.
- Giám đốc Huệ Trân hứa cho cô cái gì?
A Anh đang chuẩn bị rời đi bị ánh mắt nghiêm khắc nhìn tới làm cô vô thức cúi đầu run run nói:
- Lần đầu là năm ngàn, về sau mỗi tháng lương tăng gấp đôi, thưởng tăng gấp đôi.
- mẹ nó chứ, khốn kiếp.
Vương Quốc Hoa chửi một tiếng đứng lên đi hai bước, hắn quay lại thấy A Anh đang run run nenne không mắng tiếp nữa.
Có cô gái nhà lành nào muốn làm vậy chứ?
- Cô xuống đi, gọi giám đốc Huệ Trân tới đây.
A Anh hoảng hốt chạy ra, Vương Quốc Hoa bưng trà lên uống ngồi đợi lúc Huệ Trân tới.
- Chủ tịch Vương, ngài tìm tôi?
Huệ Trân không dám vào cửa mà đứng ngoài nói. Vương Quốc Hoa vẫn duy trì tư thế xem máy tính, không quay đầu lại.
- Bắt đầu từ tháng này tăng gấp hai lần lương cho A Anh, chỉ việc này thôi, chị đi được rồi.
Huệ Trân như bị hút hết xương, cả người mềm nhũn lại, may nhờ vịn cửa mà không ngã xuống. Vừa nãy A Anh đã báo cáo hết với cô, may là Vương Quốc Hoa như không có ý chấp cô.
- Vâng, tôi biết.
Huệ Trân từ từ đi ra, thấy A Anh đứng cửa, Huệ Trân thở dài một tiếng.
- Nha đầu này rất may mắn.
A Anh không hiểu Huệ Trân nói vậy là có ý gì, Huệ Trân cũng không có ý giải thích cứ vậy rời đi.
Thứ hai Đao Hùng Vĩ xuất hiện ở cửa văn phòng lãnh đạo, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Mấy hôm vừa rồi tôi bận quá nên quên việc đã đáp ứng với anh. Vừa nãy nhận được điện tôi mới nghĩ đến.
Đao Hùng Vĩ cười nói theo.
- Chủ tịch Vương bận quá, các đồng chí bên dưới chỉ sợ ngài mệt.
Câu nịnh bợ khá rõ ràng, câu này đáng lẽ không nên xuất hiện trong miệng người ở cấp bậc của Đao Hùng Vĩ. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Được rồi, đừng có giả vờ thấp mình trước mặt tôi.
Đao Hùng Vĩ đỏ mặt, trước đây còn chưa có lãnh đạo nói thẳng mặt như vậy. Y đang không biết nói gì, Vương Quốc Hoa đã nói tiếp.
- Một nhóm đại biểu các công ty nước ngoài chuyên sản xuất hàng xuất khẩu ngày mai sẽ tới, anh đến tiếp đón tranh thủ có thể nắm bắt cơ hội.
Đao Hùng Vĩ cố điều chỉnh hơi thở của mình, cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, thắt lưng hơi cúi lại. Vương Quốc Hoa lúc này mới thu hồi ánh mắt đẩy bản tài liệu tới.
- Cầm về xem một chút, lần này là các công ty nước ngoài bên mảng mậu dịch, chú trọng lợi ích, đừng nói chuyện cảm tình gì cả. Tiếp đón nhiệt tình là tốt nhưng anh phải nhớ mình không phải nô tài của người nước ngoài. Cần nhiệt tình thì nhiệt tình, cần tranh thủ lợi ích thì tranh thủ.
- Tôi xin ghi nhớ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao.
Đao Hùng Vĩ theo thói quen nói mấy câu khách khí, Vương Quốc Hoa không hài lòng thậm chí còn bực tức nói.
- Gì mà là nhiệm vụ tôi giao? Đây là cơ hội của sở anh, người nước ngoài không phải nhà từ thiện, bọn họ tới Trung Quốc là để kiếm tiền. Tôi đã đọc qua tài liệu anh gửi, sản phẩm mà sở đưa ra đều là các đồ thủ công mỹ nghệ, mấy thứ này chỉnh hợp lại thực ra không cần bao tài chính, chủ yếu là vấn đề con đường tiêu thụ. Từ ý nghĩa này mà nói lãnh đạo sở anh đã thất trách.
Đao Hùng Vĩ run lên cúi đầu không dám giải thích. Vương Quốc Hoa hừ một tiếng.
- Tôi biết công việc sở anh không dễ làm, bên trên có lãnh đạo nếu nghe nói người nước ngoài xảy ra chuyện thì không biết đúng sai nhất định sẽ nhằm vào người nước mình. Con người tôi hay bao che nhân viên bên dưới, anh sai không quá lớn thì tôi sẽ bảo vệ người nhà mình.
Đao Hùng Vĩ thấy khá kỳ lạ, chủ tịch Vương hình như khác với lãnh đạo khác. Bốp, trên bàn lại được ném thêm tập tài liệu. Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói.
- Mấy hạng mục này sắp đến thời hạn ký hợp đồng nhưng phải dừng. Vì chút lợi ích mà phá hủy hoàn cảnh, sở anh hồ đồ, chính quyền địa phương đáng chết.
Đao Hùng Vĩ lúc đi thiếu chút nữa va phải người khác vì đang hoảng hốt suy nghĩ. YY kịp thời phanh lại thấy đối diện là một nam một nữ.
Phương Đoan Minh kịp thời xuất hiện cười nói.
- Giám đốc Đao đã đi ra?
Đao Hùng Vĩ cười gật đầu không dám ở lâu, y suy đoán mục đích đến đây của đôi nam nữ kia, chẳng lẽ là?
Đi đến đầu cầu thang Đao Hùng Vĩ lẩm bẩm nói: “mình là đồ con lợn” Điều lãnh đạo muốn mình phải chủ động đưa lên mới đúng, mình ngu quá.
Đao Hùng Vĩ thầm tự trách, bước chân cũng đi nhanh hơn. Y thầm cân nhắc mình có nên chọn người thích hợp ở văn phòng không? Thời này chỉ cần lãnh đạo thích thì tặng gì cũng có, sợ là lãnh đạo không có hứng thú mà thôi.
Vương Quốc Hoa tự mình rót trà bưng cốc định đi vài bước cho thư giãn lại thấy Tôn Gia Viên đang lo lắng tiến vào. Hắn bỏ cốc xuống chủ động đưa tay.
- Đồng chí Tôn Gia Viên đến, mau ngồi xuống nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nhiệt tình làm Tôn Gia Viên hơi sợ, nhưng cô gái bên cạnh y lại như không biết sợ mà còn dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Quốc Hoa.
- Đây là Bạch Ngọc Lan –- Chủ quán nướng ở xã tôi.
Tôn Gia Viên vội vàng giới thiệu còn bỏ thêm một câu.
- Tiểu Bạch là người gốc ở xã.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua cô gái.
- Sao lại về quê kinh doanh?
Bạch Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Vương Quốc Hoa.
- Về mở quán là vì dạy cho thanh niên trong xã tay nghề, đồ nướng bây giờ chỉ có mấy người già trong xã tôi biết làm. Tôi mời bọn họ đến dạy giúp thanh niên trong thôn, sau đó mới tiện lên thành phố lớn kinh doanh.
Bạch Ngọc Lan nói hơi khác so với lời nói của Tôn Gia Viên trước đây.
Vương Quốc Hoa mỉm cười với cô, hắn đứng ở hành lang chỉ chỉ vào một căn nhà hai tầng phía bên kia đường.
- Chị thấy căn nhà mái ngói kia chứ? Cải tạo một chút chắc là có thể kinh doanh chứ?
Bạch Ngọc Lan tới gần híp mắt nhìn một lúc.
- Xa quá, tôi không thấy rõ.
/822
|