Một tuần sau bộ máy tỉnh Đông Hải coi như trải qua cuộc giãi phẫu lớn. Lục Vĩnh Hạo, Tiếu Kính tiến thêm một bước. Từ Bắc Kinh điều tới hai cán bộ khoảng 40 tuổi xuống.
Theo tin tức mà Lục Vĩnh Hạo cung cấp, La Lập thay thế y có một ông nội từng làm ủy viên Bộ chính trị, sáu năm trước La Lập còn là cấp phó giám đốc sở, làm ở tỉnh Thiên Liễu hai năm rồi được điều về Bắc Kinh, rồi lần này điều đến làm thường vụ tỉnh ủy tỉnh Đông Hải.
….
Cuối năm không ngừng có hội nghị diễn ra, hết thị xã lại đến tỉnh, Vương Quốc Hoa hiếm khi ở nhà.
Tối 30/12 Vương Quốc Hoa cuối cùng đã có thể thở dài một tiếng. Ăn tối xong hắn ngồi nhà xem Tv, Sở Sở đòi xem chương trình tết nhưng kết quả lại là thời sự. Vương Quốc Hoa đóng nhân vật chính đang cầm bản thảo đứng trên đài phát biểu. Sở Sở vừa ăn hạt dưa vừa trêu.
- Chậc chậ, bí thư của chúng ta không được rồi, mặt đen, mắt không được hóa trang, mấy tên quay phim này không có trình độ gì cả.
Vương Quốc Hoa cười phản bác.
- Em không xem đây là hội nghị gì ư? Bên dưới hơn trăm cán bộ còn cần gì hóa trang.
- Lại một năm đã tới, còn tháng nữa là tới tết rồi, thời gian bây giờ qua nhanh thật.
….
Nhật báo Đông Hải đăng bài chuyên đề, đối tượng phỏng vấn là thị trưởng thị xã Thiết Châu Hác Long Quang. Hai năm qua Thiết Châu biến hoá ngút trời. Chính xác mà nói sau hơn hai năm nhận chức của Vương Quốc Hoa ở Thiết Châu đã khiến kinh tế thị xã này được báo chí đánh giá là “kỳ tích”
Theo hạng mục điện phân nhôm chính thức đưa vào sản xuất, GDP nửa năm qua của Thiết Châu đã nhảy lên đứng đầu toàn tỉnh, hai năm trước Thiết Châu chỉ là ở tầm giữa của tỉnh.
Hác Long Quang ngồi trên xe Audi nhìn ảnh mình trên báo mà tay run run. Y nhắm mắt dựa lưng vào ghế mà không tự giác khi nghĩ lúc tòa soạn đến phỏng vấn, Vương Quốc Hoa đã nói: Đây là vinh quang của chính quyền, nên do thị trưởng tiến hành.
Một câu rất bình tĩnh nhưng lại khiến Hác Long Quang không thể bình tĩnh khi nghĩ tới.
Vương Quốc Hoa cũng ngồi trên xe Audi, hắn đang gọi điện. Thời gian qua Bắc Kinh chính là tâm điểm chú ý của toàn Trung Quốc. Tân nội các sinh ra, Hứa Nam Hạ thành công tiến thêm một bước coi như lên đỉnh của cuộc đời.
Sở Giang Thu gọi đến cho hắn, vừa mở miệng ông đã nói.
- Quốc Hoa, muốn đổi địa điểm không?
- Chúc mừng bố.
Vương Quốc Hoa không trả lời thẳng câu hỏi của Sở Giang Thu mà nói một câu đơn giản. Sở Giang Thu bên kia đắc ý cười ha hả:
- Muốn làm Hồ Hán Tam không?
- Thôi ạ, bên đó con đi không thích hợp, nếu sang nơi khác còn đỡ một chút.
Vương Quốc Hoa rất kỹ xảo nói, Sở Giang Thu thở dài một tiếng.
- Thực ra bố biết người có thể làm con buông tha mọi thứ trong tay mà dựa vào sẽ không phải là bố, cũng không phải là Hứa Nam Hạ.
Vương Quốc Hoa không nói mà im lặng chờ nghe, Sở Giang Thu nói tiếp.
- Lãnh Vũ đã được quyết định hướng đi, tỉnh Nam Quảng, làm bí thư. Con chuẩn bị tư tưởng đi, y rất có thể sẽ dẫn con theo.
Điện thoại dừng xe cũng vừa vặn dừng trong sân. Vương Quốc Hoa xuống xe lên lầu mà biết mặc dù mình không muốn rời khỏi “kỳ tích” Thiết Châu do chính mình tạo ra nhưng hắn lại có chút bất đắc dĩ, hắn không thể từ chối lời gọi của Lãnh Vũ.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói:
- Tỉnh Nam Quảng ư?
….
Bắc Kinh, Quách Khánh Hạo mời khách luôn ở quán trà này, hôm nay người được mời là Lãnh Vũ. Lãnh Vũ đã xác định đến tỉnh Nam Quảng làm người đứng đầu, đây là tiến bộ không nhỏ so với chức vụ hiện tại của y.
- Lãnh huynh, lần này đi có muốn mang theo người giúp không?
Quách Khánh Hạo hỏi thẳng, Lãnh Vũ thoáng có bất ngờ. Lẽ ra việc này không có liên quan gì đến Quách Khánh Hạo.
Sở Giang Thu đoán không đúng, Lãnh Vũ không định dẫn Vương Quốc Hoa theo. Bây giờ Vương Quốc Hoa đang làm rất tốt ở Thiết Châu, vừa mới có thành tích. Hơn nữa Lãnh Vũ dù có muốn mang Vương Quốc Hoa theo thì cũng phải đợi mình nắm giữ cục diện bên tỉnh Nam Quảng mới tiến hành.
Tuy không nói rõ nhưng Lãnh Vũ vẫn hiểu ý của Quách Khánh Hạo.
- Sao, anh không thể đợi được ư?
- Nửa năm vừa rồi Gdp của Thiết Châu đã đứng đầu toàn tỉnh, anh nói tôi có thể không động tâm sao? Vương Quốc Hoa đi theo anh, anh có thể bạc đãi cậu ta sao?
Quách Khánh Hạo bất đắc dĩ xua tay. Quan hệ giữa hai người khá vi diệu, Quách Khánh Hạo cũng hiểu mình nên duy trì xu thế thăng bằng với Lãnh Vũ.
- Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Lãnh Vũ rất dứt khoát, Quách Khánh Hạo lắc đầu cười khổ nói.
- Coi như anh giúp tôi đi.
Lãnh Vũ im khá lâu cuối cùng mới đứng lên nói.
- Để tôi nghĩ đã, chẳng qua tôi phải nói trước nếu Quốc Hoa không muốn, tôi không ép.
Lãnh Vũ nói không ép, Quách Khánh Hạo cũng không tiện ép, thậm chí muốn ngầm điều động Vương Quốc Hoa cũng không được. Tình hình Thiết Châu bây giờ đang quá tốt đẹp, Vương Quốc Hoa làm hết năm năm, ai còn có thể ngăn cản bước đi của hắn. Nói không dễ nghe là dù Lãnh Vũ không ra tay, Vương Quốc Hoa tiến bộ cũng là tất nhiên.
Quách Khánh Hạo đứng dậy đưa tiễn, y vốn đã đoán được Lãnh Vũ sẽ có phản ứng này. Về lại phòng Quách Khánh Hạo khẽ thở dài một tiếng. Y cũng không phải là muốn hái đào nhưng y đang gặp áp lực rất lớn. Nhất là tháng trước khi lên Bắc Kinh họp gặp mặt Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ tỏ vẻ quan tâm đến công việc ở tỉnh Đông Hải. Hứa Kiến Thiết bây giờ sắp đến làm chủ tịch tỉnh Đông Hải, người này đã trở lại. Nếu không vì Hứa Kiến Thiết, Quách Khánh Hạo đã không có ý để Vương Quốc Hoa rời đi. Ai khác làm chủ tịch tỉnh, Quách Khánh Hạo thấy cũng không ảnh hưởng mấy, chỉ riêng Hứa Kiến Thiết là y không thể thờ ơ. Lý do rất đơn giản, với quan hệ giữa Hứa Nam Hạ và Vương Quốc Hoa, Hứa Kiến Thiết đến Đông Hải, Vương Quốc Hoa nhất định đứng bên phía Hứa Kiến Thiết. Đến lúc ấy Lục Vĩnh Hạo và Tiếu Kính vốn có quan hệ khá thân của Vương Quốc Hoa, bọn họ mà làm như Vương Quốc Hoa thì Quách Khánh Hạo khá nghi ngờ khả năng khống chế tỉnh của mình.
Cho nên,Vương Quốc Hoa phải đi.
Lãnh Vũ có thể kết luận Quách Khánh Hạo không phải kẻ hẹp hòi, như vậy vì sao đối phương muốn Vương Quốc Hoa phải đi? Vấn đề này cần làm rõ cho nên trên đường về y liên tục gọi vài cuộc điện.
Cuối cùng sau mấy chuyện không xác định truyền vào tai, Lãnh Vũ đã biết nguyên nhân. Y lắc đầu cười khổ, như vậy mình nên giải thích với Vương Quốc Hoa như thế nào?
Lãnh Vũ vẫn chú ý đến biểu hiện của Vương Quốc Hoa. Kinh tế thị xã Thiết Châu thay đổi hoàn toàn từ khi Vương Quốc Hoa đến nhận chức. Lãnh Vũ cũng muốn mang Vương Quốc Hoa theo mình, vấn đề là như vậy sẽ không công bằng với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa làm đủ năm năm ở Thiết Châu, kinh tế Thiết Châu nhất định sẽ tăng thêm nữa, có Hứa Kiến Thiết ở Đông Hải thì về cơ bản năm năm sau Vương Quốc Hoa sẽ tiến vào cấp tỉnh.
Mang Vương Quốc Hoa đi, đi đến tỉnh Nam Quảng nhiều lắm cho hắn một chức phó chủ tịch tỉnh không có quyền mấy. Cho nên đó là không công bằng với Vương Quốc Hoa.
Còn một chuyện là Sở Giang Thu sẽ đến tỉnh Nam Thiên, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân quan trọng. Bảo sao Quách Khánh Hạo không bình tĩnh. Năm năm sau chỉ cần Sở lão còn, Sở Giang Thu lên thêm bậc nữa cũng không phải là không thể. Một Du lão, một Sở lão, sức ảnh hưởng của mấy người này vẫn còn.
Rút điện thoại, Lãnh Vũ gọi.
- Quách huynh, việc vừa nãy về nguyên tắc tôi đồng ý nhưng có hai yêu cầu.
Quách Khánh Hạo vui vẻ nói.
- Ừ, anh cứ nói, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn.
Quách Khánh Hạo thở phào nhẹ nhõm, y tin được Lãnh Vũ, cũng tin được Vương Quốc Hoa. Trong hai năm qua y có một nhận thức trực quan nhất về Vương Quốc Hoa đó là đối phương không có quá nhiều dã tâm, lại là người trọng tình nghĩa. Nếu không Quách Khánh Hạo đã không đau đầu khi biết tin Hứa Kiến Thiết sẽ đến.
- Thứ nhất Vương Quốc Hoa phải đi thì phải có bố trí thỏa đáng.
Lãnh Vũ đưa điều kiện giúp Vương Quốc Hoa, Quách Khánh Hạo đáp ngay.
- Không vấn đề gì, chỉ cần không quá mức là được.
- Được, điều kiện thứ hai là nếu chỉ chức phó bình thường sẽ không công bằng với Vương Quốc Hoa. Cụ thể anh rõ hơn tôi mà.
Điều này lại làm khó Quách Khánh Hạo.
Theo tin tức mà Lục Vĩnh Hạo cung cấp, La Lập thay thế y có một ông nội từng làm ủy viên Bộ chính trị, sáu năm trước La Lập còn là cấp phó giám đốc sở, làm ở tỉnh Thiên Liễu hai năm rồi được điều về Bắc Kinh, rồi lần này điều đến làm thường vụ tỉnh ủy tỉnh Đông Hải.
….
Cuối năm không ngừng có hội nghị diễn ra, hết thị xã lại đến tỉnh, Vương Quốc Hoa hiếm khi ở nhà.
Tối 30/12 Vương Quốc Hoa cuối cùng đã có thể thở dài một tiếng. Ăn tối xong hắn ngồi nhà xem Tv, Sở Sở đòi xem chương trình tết nhưng kết quả lại là thời sự. Vương Quốc Hoa đóng nhân vật chính đang cầm bản thảo đứng trên đài phát biểu. Sở Sở vừa ăn hạt dưa vừa trêu.
- Chậc chậ, bí thư của chúng ta không được rồi, mặt đen, mắt không được hóa trang, mấy tên quay phim này không có trình độ gì cả.
Vương Quốc Hoa cười phản bác.
- Em không xem đây là hội nghị gì ư? Bên dưới hơn trăm cán bộ còn cần gì hóa trang.
- Lại một năm đã tới, còn tháng nữa là tới tết rồi, thời gian bây giờ qua nhanh thật.
….
Nhật báo Đông Hải đăng bài chuyên đề, đối tượng phỏng vấn là thị trưởng thị xã Thiết Châu Hác Long Quang. Hai năm qua Thiết Châu biến hoá ngút trời. Chính xác mà nói sau hơn hai năm nhận chức của Vương Quốc Hoa ở Thiết Châu đã khiến kinh tế thị xã này được báo chí đánh giá là “kỳ tích”
Theo hạng mục điện phân nhôm chính thức đưa vào sản xuất, GDP nửa năm qua của Thiết Châu đã nhảy lên đứng đầu toàn tỉnh, hai năm trước Thiết Châu chỉ là ở tầm giữa của tỉnh.
Hác Long Quang ngồi trên xe Audi nhìn ảnh mình trên báo mà tay run run. Y nhắm mắt dựa lưng vào ghế mà không tự giác khi nghĩ lúc tòa soạn đến phỏng vấn, Vương Quốc Hoa đã nói: Đây là vinh quang của chính quyền, nên do thị trưởng tiến hành.
Một câu rất bình tĩnh nhưng lại khiến Hác Long Quang không thể bình tĩnh khi nghĩ tới.
Vương Quốc Hoa cũng ngồi trên xe Audi, hắn đang gọi điện. Thời gian qua Bắc Kinh chính là tâm điểm chú ý của toàn Trung Quốc. Tân nội các sinh ra, Hứa Nam Hạ thành công tiến thêm một bước coi như lên đỉnh của cuộc đời.
Sở Giang Thu gọi đến cho hắn, vừa mở miệng ông đã nói.
- Quốc Hoa, muốn đổi địa điểm không?
- Chúc mừng bố.
Vương Quốc Hoa không trả lời thẳng câu hỏi của Sở Giang Thu mà nói một câu đơn giản. Sở Giang Thu bên kia đắc ý cười ha hả:
- Muốn làm Hồ Hán Tam không?
- Thôi ạ, bên đó con đi không thích hợp, nếu sang nơi khác còn đỡ một chút.
Vương Quốc Hoa rất kỹ xảo nói, Sở Giang Thu thở dài một tiếng.
- Thực ra bố biết người có thể làm con buông tha mọi thứ trong tay mà dựa vào sẽ không phải là bố, cũng không phải là Hứa Nam Hạ.
Vương Quốc Hoa không nói mà im lặng chờ nghe, Sở Giang Thu nói tiếp.
- Lãnh Vũ đã được quyết định hướng đi, tỉnh Nam Quảng, làm bí thư. Con chuẩn bị tư tưởng đi, y rất có thể sẽ dẫn con theo.
Điện thoại dừng xe cũng vừa vặn dừng trong sân. Vương Quốc Hoa xuống xe lên lầu mà biết mặc dù mình không muốn rời khỏi “kỳ tích” Thiết Châu do chính mình tạo ra nhưng hắn lại có chút bất đắc dĩ, hắn không thể từ chối lời gọi của Lãnh Vũ.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói:
- Tỉnh Nam Quảng ư?
….
Bắc Kinh, Quách Khánh Hạo mời khách luôn ở quán trà này, hôm nay người được mời là Lãnh Vũ. Lãnh Vũ đã xác định đến tỉnh Nam Quảng làm người đứng đầu, đây là tiến bộ không nhỏ so với chức vụ hiện tại của y.
- Lãnh huynh, lần này đi có muốn mang theo người giúp không?
Quách Khánh Hạo hỏi thẳng, Lãnh Vũ thoáng có bất ngờ. Lẽ ra việc này không có liên quan gì đến Quách Khánh Hạo.
Sở Giang Thu đoán không đúng, Lãnh Vũ không định dẫn Vương Quốc Hoa theo. Bây giờ Vương Quốc Hoa đang làm rất tốt ở Thiết Châu, vừa mới có thành tích. Hơn nữa Lãnh Vũ dù có muốn mang Vương Quốc Hoa theo thì cũng phải đợi mình nắm giữ cục diện bên tỉnh Nam Quảng mới tiến hành.
Tuy không nói rõ nhưng Lãnh Vũ vẫn hiểu ý của Quách Khánh Hạo.
- Sao, anh không thể đợi được ư?
- Nửa năm vừa rồi Gdp của Thiết Châu đã đứng đầu toàn tỉnh, anh nói tôi có thể không động tâm sao? Vương Quốc Hoa đi theo anh, anh có thể bạc đãi cậu ta sao?
Quách Khánh Hạo bất đắc dĩ xua tay. Quan hệ giữa hai người khá vi diệu, Quách Khánh Hạo cũng hiểu mình nên duy trì xu thế thăng bằng với Lãnh Vũ.
- Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Lãnh Vũ rất dứt khoát, Quách Khánh Hạo lắc đầu cười khổ nói.
- Coi như anh giúp tôi đi.
Lãnh Vũ im khá lâu cuối cùng mới đứng lên nói.
- Để tôi nghĩ đã, chẳng qua tôi phải nói trước nếu Quốc Hoa không muốn, tôi không ép.
Lãnh Vũ nói không ép, Quách Khánh Hạo cũng không tiện ép, thậm chí muốn ngầm điều động Vương Quốc Hoa cũng không được. Tình hình Thiết Châu bây giờ đang quá tốt đẹp, Vương Quốc Hoa làm hết năm năm, ai còn có thể ngăn cản bước đi của hắn. Nói không dễ nghe là dù Lãnh Vũ không ra tay, Vương Quốc Hoa tiến bộ cũng là tất nhiên.
Quách Khánh Hạo đứng dậy đưa tiễn, y vốn đã đoán được Lãnh Vũ sẽ có phản ứng này. Về lại phòng Quách Khánh Hạo khẽ thở dài một tiếng. Y cũng không phải là muốn hái đào nhưng y đang gặp áp lực rất lớn. Nhất là tháng trước khi lên Bắc Kinh họp gặp mặt Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ tỏ vẻ quan tâm đến công việc ở tỉnh Đông Hải. Hứa Kiến Thiết bây giờ sắp đến làm chủ tịch tỉnh Đông Hải, người này đã trở lại. Nếu không vì Hứa Kiến Thiết, Quách Khánh Hạo đã không có ý để Vương Quốc Hoa rời đi. Ai khác làm chủ tịch tỉnh, Quách Khánh Hạo thấy cũng không ảnh hưởng mấy, chỉ riêng Hứa Kiến Thiết là y không thể thờ ơ. Lý do rất đơn giản, với quan hệ giữa Hứa Nam Hạ và Vương Quốc Hoa, Hứa Kiến Thiết đến Đông Hải, Vương Quốc Hoa nhất định đứng bên phía Hứa Kiến Thiết. Đến lúc ấy Lục Vĩnh Hạo và Tiếu Kính vốn có quan hệ khá thân của Vương Quốc Hoa, bọn họ mà làm như Vương Quốc Hoa thì Quách Khánh Hạo khá nghi ngờ khả năng khống chế tỉnh của mình.
Cho nên,Vương Quốc Hoa phải đi.
Lãnh Vũ có thể kết luận Quách Khánh Hạo không phải kẻ hẹp hòi, như vậy vì sao đối phương muốn Vương Quốc Hoa phải đi? Vấn đề này cần làm rõ cho nên trên đường về y liên tục gọi vài cuộc điện.
Cuối cùng sau mấy chuyện không xác định truyền vào tai, Lãnh Vũ đã biết nguyên nhân. Y lắc đầu cười khổ, như vậy mình nên giải thích với Vương Quốc Hoa như thế nào?
Lãnh Vũ vẫn chú ý đến biểu hiện của Vương Quốc Hoa. Kinh tế thị xã Thiết Châu thay đổi hoàn toàn từ khi Vương Quốc Hoa đến nhận chức. Lãnh Vũ cũng muốn mang Vương Quốc Hoa theo mình, vấn đề là như vậy sẽ không công bằng với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa làm đủ năm năm ở Thiết Châu, kinh tế Thiết Châu nhất định sẽ tăng thêm nữa, có Hứa Kiến Thiết ở Đông Hải thì về cơ bản năm năm sau Vương Quốc Hoa sẽ tiến vào cấp tỉnh.
Mang Vương Quốc Hoa đi, đi đến tỉnh Nam Quảng nhiều lắm cho hắn một chức phó chủ tịch tỉnh không có quyền mấy. Cho nên đó là không công bằng với Vương Quốc Hoa.
Còn một chuyện là Sở Giang Thu sẽ đến tỉnh Nam Thiên, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân quan trọng. Bảo sao Quách Khánh Hạo không bình tĩnh. Năm năm sau chỉ cần Sở lão còn, Sở Giang Thu lên thêm bậc nữa cũng không phải là không thể. Một Du lão, một Sở lão, sức ảnh hưởng của mấy người này vẫn còn.
Rút điện thoại, Lãnh Vũ gọi.
- Quách huynh, việc vừa nãy về nguyên tắc tôi đồng ý nhưng có hai yêu cầu.
Quách Khánh Hạo vui vẻ nói.
- Ừ, anh cứ nói, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn.
Quách Khánh Hạo thở phào nhẹ nhõm, y tin được Lãnh Vũ, cũng tin được Vương Quốc Hoa. Trong hai năm qua y có một nhận thức trực quan nhất về Vương Quốc Hoa đó là đối phương không có quá nhiều dã tâm, lại là người trọng tình nghĩa. Nếu không Quách Khánh Hạo đã không đau đầu khi biết tin Hứa Kiến Thiết sẽ đến.
- Thứ nhất Vương Quốc Hoa phải đi thì phải có bố trí thỏa đáng.
Lãnh Vũ đưa điều kiện giúp Vương Quốc Hoa, Quách Khánh Hạo đáp ngay.
- Không vấn đề gì, chỉ cần không quá mức là được.
- Được, điều kiện thứ hai là nếu chỉ chức phó bình thường sẽ không công bằng với Vương Quốc Hoa. Cụ thể anh rõ hơn tôi mà.
Điều này lại làm khó Quách Khánh Hạo.
/822
|