Mười phút sau Phùng Thụy gõ cửa phòng khách sạn, mở cửa là thư ký. Đây là nơi được Việt Phong thuê dài hạn, mỗi khi chuẩn bị điều chỉnh cán bộ thì Việt Phong đều không về nhà mà trốn ở đây.
- Đến à, ngồi đi.
Việt Phong còn văn bản cần xử lý nên hơi ngẩng một chút rồi lại cúi xuống làm tiếp. Lát sau y ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy Phùng Thụy đang cẩn thận ngồi nửa mông, Việt Phong không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Đưa tay ra hiệu thư ký rời đi, Việt Phong nói.
- Có chuyện này anh cần chuẩn bị tâm lý. Thị ủy đã quyết định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà. Bí thư Vương bảo tôi thay mặt bí thư trao đổi với anh, đồng chí Cung Hữu Mẫn rất có thể điều lên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, thị ủy dự định tăng trọng trách cho anh, anh có tin tưởng không?
Phùng Thụy thở hổn hển trong đầu nhớ đến mấy từ quan trọng. Lát sau Phùng Thụy mới lấy lại tinh thần, y không quá hưng phấn mà lại có chút do dự.
- Cảm ơn thị ủy đã tín nhiệm tôi, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao phó. Nhưng tôi muốn hỏi một câu là ai thay tôi làm chủ tịch huyện Thượng Hà?
Cán bộ khác hỏi vấn đề này Việt Phong nhất định sẽ không vui, sẽ đuổi khách. Nhưng Phùng Thụy là người mà y đề cử với Vương Quốc Hoa, Phùng Thụy hỏi như vậy thì cũng là tỏ thái độ.
- Anh đừng nghĩ cái này vội. Tôi hỏi anh một vấn đề là bộ máy huyện ủy có cần điều chỉnh gì không?
Việt Phong vẫn có chút nghi ngờ việc Vương Quốc Hoa muốn điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, vì thế y mới hỏi như vậy.
- Trưởng ban Việt, thật ra bộ máy huyện Thượng Hà đã sớm cần điều chỉnh. Tôi làm chủ tịch huyện mấy năm và thấy vấn đề ở huyện Thượng Hà rất phức tạp, rất nhiều. Thị ủy để tôi tiếp nhận chức bí thư là tín nhiệm tôi nhưng tôi vẫn muốn nói là nhận vị trí này sẽ gặp áp lực rất lớn. Cho nên tôi mới bạo gan hỏi ai tới làm chủ tịch huyện.
Việt Phong mặt không chút thay đổi nói:
- Vấn đề nhiều, rất phức tạp? Làm chủ tịch huyện anh sao không sớm phản ánh với tổ chức?
Phùng Thụy không tiện đáp lời, Việt Phong thấy thế nói tiếp.
- Xem ra anh có lo lắng, vậy anh nói ra xem.
Phùng Thụy do dự một chút mới nói:
- Cán bộ huyện Thượng Hà hầu hết là cán bộ địa phương, trong các thường vụ huyện ủy thì chỉ có mình tôi là người từ ngoài đến. Cán bộ địa phương ở đây khác cán bộ ở những nơi khác, chiều không mấy khi đến làm việc, không nghe lời mấy. Ví dụ như tôi lên chức chủ tịch huyện vậy, ba năm qua tôi vẫn không khống chế được bên ủy ban huyện.
Phùng Thụy càng nói càng chậm, mặt Việt Phong bắt đầu lộ vẻ chú ý.
- Hôm nay dừng ở đây, mai tôi dẫn anh đi gặp Bí thư Vương, đến lúc ấy anh báo cáo cẩn thận.
Việt Phong dừng cuộc nói chuyện hôm nay ở đây.
Phùng Thụy vừa cảm kích vừa hoảng hốt rời đi. Câu hỏi của Phùng Thụy cũng làm khó Việt Phong. Y biết Vương Quốc Hoa ủng hộ việc Phùng Thụy làm bí thư huyện ủy là ý tốt với mình. Hoặc là có thể nói Việt Phong dùng một huyện không quá béo như huyện Thượng Hà để thử dò xét thành ý của Vương Quốc Hoa.
Trước đó Vương Quốc Hoa dù có nói dễ nghe nhưng đây mới là lần đầu hai bên có trao đổi lợi ích. Từ quá trình phân phối lợi ích này có thể thấy Vương Quốc Hoa có thành ý hợp tác rất rõ ràng.
Tuy nhìn như Vương Quốc Hoa được lợi ít nhưng đứng ở góc độ toàn cục nhìn vấn đề thì Việt Phong không thể không phục năng lực khống chế toàn cục của Vương Quốc Hoa. Từ lúc đầu Vương Quốc Hoa cô lập không được ai giúp, bây giờ Vương Quốc Hoa đã nắm giữ được cục diện. Cẩn thận suy nghĩ một phen, Việt Phong không thể không thừa nhận nếu mình ngồi trên vị trí này cũng sẽ không làm được như Vương Quốc Hoa. Nếu mình ngồi ở vị trí của Hác Long Quang thì mình cũng sẽ thua đối phương.
Nếu đã nghĩ thông vậy Việt Phong nhất định sẽ ủng hộ kế hoạch điều chỉnh nhân sự huyện Thượng Hà của Vương Quốc Hoa. Y có thể nghĩ được khi mình đề xuất điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà trong hội nghị thường vụ nhất định sẽ có tiếng nói không hài hòa. Một khi có tiếng nói như vậy có thể nói không cần Vương Quốc Hoa mở miệng thì Hàn Hạo và Việt Phong sẽ phải chủ động ra mặt.
Đêm nay Phùng Thụy ngủ không ngon, Tiếu Hải Ba cũng ngủ không ngon.
Ăn tối xong Tiếu Hải Ba nhận được điện của Vương Quốc Hoa. Từ lúc nhận chức phó cục trưởng Cục công an thị xã Thiết Châu đến nay, đây là lần đầu y nhận được điện của Vương Quốc Hoa, hoặc là nói đây là lần đầu Vương Quốc Hoa chủ động liên lạc với y. Trước đó Tiếu Hải Ba thậm chí có cảm giác Vương Quốc Hoa đã quên mình, cảm giác này làm Tiếu Hải Ba rất mê man. Y lại không thể nói với vợ nếu không với tính cách của vợ nhất định sẽ nói y không biết đủ, nói y tham lam.
Tiếu Hải Ba ở Cục công an thị xã có thể nói dùng hai chữ bình thường để hình dung. Y không phải thành viên Đảng ủy, y lại phụ trách mảng khá nghèo nàn. Mãi đến gần đây có vụ án mới khiến Tiếu Hải Ba được dùng đến. Vụ án làm đẹp đáng tiếc mấy nghi pham chạy thoát làm y có chút nuối tiếc.
Vương Quốc Hoa gọi điện tới chỉ nói một câu.
- Sáng mai anh đến văn phòng tôi.
Nói xong hắn cứ thế dập máy rồi Tiếu Hải Ba cầm máy ngẩn ra. Lộ Á Nam ở bên vỗ vai hắn nói.
- Anh sao thế?
Tiếu Hải Ba quay sang nói với cô.
- Bí thư Vương vừa gọi bảo mai anh tới văn phòng y, em nói xem có việc gì?
Nhìn vẻ bất an của Tiếu Hải Ba, Lộ Á Nam bĩu môi nói.
- Anh lớn từng này rồi mà nghe một cuộc điện đã thế, không thấy mất mặt sao? Có việc gì thì mai đi chẳng phải là biết sao? hơn nữa Vương Quốc Hoa có quan hệ gì với em, chẳng lẽ còn hại anh ư?
Nghe vợ nói, Tiếu Hải Ba cũng thấy đúng.
- Đúng là như vậy.
Vừa nói y vừa ôm eo vợ nhỏ giọng nói.
- Không bằng em gọi điện hỏi một chút xem sao.
Lộ Á Nam bị thổi hơi nóng bên tai ngứa ngứa, chiêu này của Tiếu Hải Ba rất chuẩn. Lộ Á Nam thiếu tâm cơ bị chồng nịnh thêm phản ứng của cơ thể mà phải gọi điện cho hắn, trước đó còn cười quyến rũ nói với chồng.
- Chỉ biết sai vợ thôi.
Vương Quốc Hoa nghe rất nhanh, hắn cười nói:
- Á Nam tỷ.
Lộ Á Nam nói thẳng.
- Quốc Hoa, nói thẳng xem là cậu bảo Hải Ba tới văn phòng làm gì thế?
Vương Quốc Hoa cười ha hả đáp.
- Ha ha, vừa nãy dập máy nhanh quá. Là như thế này, tôi định để anh rể đến làm trưởng phòng công an huyện Thượng Hà, dù sao cách cũng không xa, mỗi ngày hết giờ làm lái xe về cũng chỉ mất có tiếng, không cần mỗi người ở một nơi.
Lộ Á Nam nghe vậy mới yên tâm. Cô dập máy quay đầu lại nói với chồng.
- Là việc tốt, bảo anh tới huyện Thượng Hà làm trưởng phòng.
Tiếu Hải Ba không khỏi nóng lên. Làm phó cục trưởng ở Cục công an đâu có thoải mái bằng một trưởng phòng cấp huyện. Trong lòng hưng phấn làm Tiếu Hải Ba hăng hái sờ sờ nắn bóp, chỉ vài cái là hai người quấn lấy nhau, không lâu sau cô thở hổn hển…
….
Vương Quốc Hoa có nhiều việc phải xử lý, hắn không phải là người phó mặc chuyện cho người khác nên muốn rảnh cũng khó.
Lưu Linh không gõ cửa, cô khẽ đẩy tiến vào nhìn hắn đang chăm chú làm việc một lát mới đi tới đặt cốc trà xuống bàn. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên.
- Cảm ơn em.
Trời hơi lạnh, Lưu Linh mặc chiếc áo len co dãn làm lộ rõ bộ ngực căng tròn. Cô đưa tay chống lên bàn, người nghiên tới trước nhìn chằm chằm một chỗ.
- Em thấy một sợi tóc bạc.
Vương Quốc Hoa cầm tay cô, nó vẫn mềm mại như trước.
- Hai người không có gì chứ?
Vương Quốc Hoa hơi lo lắng hỏi một câu, Lưu Linh nở nụ cười đầy dịu dàng, cô nhỏ giọng nói.
- Việc làm ăn bên tỉnh Nam Thiên em đưa cho mẹ phụ trách hết. Anh bây giờ ở thị xã Thiết Châu bao lâu thì em sẽ ở đây bấy lâu. Sở Sở cũng có ý này.
Vương Quốc Hoa đưa tay chặn ngang đầu khẽ dựa vào ngực Lưu Linh. Có lẽ chỉ trước mặt Lưu Linh thì hắn mới tỏ vẻ mệt như vậy. Vương Quốc Hoa rất khó miêu tả cảm giác này.
- Làm mệt à?
- Ừ.
Lưu Linh nở nụ cười đưa tay xoa bóp vai cho hắn. Cô nhẹ nhàng nói:
- Tuy nói thương trường như chiến trường, nhưng so với quan trường mà nói thì vẫn dễ dàng hơn nhiều. Lúc đầu anh đã chọn con đường này thì em tin anh sẽ đi tiếp tới vị trí mình mong muốn.
- Cảm ơn.
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu cảm kích nhìn cô.
- Anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh.
- Gì?
Lưu Linh không hiểu, Vương Quốc Hoa cười ha hả đáp.
- Không có gì cả, đúng, lần này đầu tư sẽ được lợi như thế nào nào? Anh nghĩ em đã sớm tính toán. Về mặt kinh doanh thì anh lo em hơi xúc động.
Nói chuyện công việc Lưu Linh cũng nghiêm túc hơn chút. Cô nói.
- Nếu nói về hiệu quả thì còn lãi hơn đầu tư bên tỉnh Nam Thiên.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Sao? Hồ Hóa tử lớn như vậy thì việc cải tạo sẽ tốn không ít đó.
Lưu Linh xua tay nói.
- Anh sai rồi, không chỉ riêng hồ mà khu nội thành gần sông Ngân Đái cũng nằm trong phạm vi cải tạo này.
Vương Quốc Hoa nhớ đến đoạn dòng nước bẩn đen ngòm kia, đây coi như là ranh giới giữa khu nội thành cũ và mới.
- Xem ra lần này bên ủy ban dồn không ít tâm huyết nhỉ.
Vương Quốc Hoa nói xong, Lưu Linh cười đáp.
- Em cũng không miễn cưỡng gì. Chẳng qua ủy ban thị xã bây giờ đúng là khá thiếu tiền. Ý của Cao Khiết là phương án của mình nếu được hội nghị thường vụ thông qua thì việc cải tạo nội thành cũ do em thực hiện, khu đất ven sông ở nội thành cũ cũng được đưa cho em với giá ưu đãi. Nói thẳng ra nếu nhận được khu đất kia thì em có thể lấy lại một nửa tiền đầu tư.
Vương Quốc Hoa không hiểu quá rõ về mảng bất động sản, Lưu Linh nói như vậy thì Vương Quốc Hoa cũng yên tâm. Đương nhiên Vương Quốc Hoa biết rõ mình còn làm bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu một ngày thì sẽ không ai dám động chạm vào Lưu Linh.
Khẽ ôm hắn, Lưu Linh cười nói:
- Em lên đây.
….
- Đến à, ngồi đi.
Việt Phong còn văn bản cần xử lý nên hơi ngẩng một chút rồi lại cúi xuống làm tiếp. Lát sau y ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy Phùng Thụy đang cẩn thận ngồi nửa mông, Việt Phong không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Đưa tay ra hiệu thư ký rời đi, Việt Phong nói.
- Có chuyện này anh cần chuẩn bị tâm lý. Thị ủy đã quyết định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà. Bí thư Vương bảo tôi thay mặt bí thư trao đổi với anh, đồng chí Cung Hữu Mẫn rất có thể điều lên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, thị ủy dự định tăng trọng trách cho anh, anh có tin tưởng không?
Phùng Thụy thở hổn hển trong đầu nhớ đến mấy từ quan trọng. Lát sau Phùng Thụy mới lấy lại tinh thần, y không quá hưng phấn mà lại có chút do dự.
- Cảm ơn thị ủy đã tín nhiệm tôi, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao phó. Nhưng tôi muốn hỏi một câu là ai thay tôi làm chủ tịch huyện Thượng Hà?
Cán bộ khác hỏi vấn đề này Việt Phong nhất định sẽ không vui, sẽ đuổi khách. Nhưng Phùng Thụy là người mà y đề cử với Vương Quốc Hoa, Phùng Thụy hỏi như vậy thì cũng là tỏ thái độ.
- Anh đừng nghĩ cái này vội. Tôi hỏi anh một vấn đề là bộ máy huyện ủy có cần điều chỉnh gì không?
Việt Phong vẫn có chút nghi ngờ việc Vương Quốc Hoa muốn điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, vì thế y mới hỏi như vậy.
- Trưởng ban Việt, thật ra bộ máy huyện Thượng Hà đã sớm cần điều chỉnh. Tôi làm chủ tịch huyện mấy năm và thấy vấn đề ở huyện Thượng Hà rất phức tạp, rất nhiều. Thị ủy để tôi tiếp nhận chức bí thư là tín nhiệm tôi nhưng tôi vẫn muốn nói là nhận vị trí này sẽ gặp áp lực rất lớn. Cho nên tôi mới bạo gan hỏi ai tới làm chủ tịch huyện.
Việt Phong mặt không chút thay đổi nói:
- Vấn đề nhiều, rất phức tạp? Làm chủ tịch huyện anh sao không sớm phản ánh với tổ chức?
Phùng Thụy không tiện đáp lời, Việt Phong thấy thế nói tiếp.
- Xem ra anh có lo lắng, vậy anh nói ra xem.
Phùng Thụy do dự một chút mới nói:
- Cán bộ huyện Thượng Hà hầu hết là cán bộ địa phương, trong các thường vụ huyện ủy thì chỉ có mình tôi là người từ ngoài đến. Cán bộ địa phương ở đây khác cán bộ ở những nơi khác, chiều không mấy khi đến làm việc, không nghe lời mấy. Ví dụ như tôi lên chức chủ tịch huyện vậy, ba năm qua tôi vẫn không khống chế được bên ủy ban huyện.
Phùng Thụy càng nói càng chậm, mặt Việt Phong bắt đầu lộ vẻ chú ý.
- Hôm nay dừng ở đây, mai tôi dẫn anh đi gặp Bí thư Vương, đến lúc ấy anh báo cáo cẩn thận.
Việt Phong dừng cuộc nói chuyện hôm nay ở đây.
Phùng Thụy vừa cảm kích vừa hoảng hốt rời đi. Câu hỏi của Phùng Thụy cũng làm khó Việt Phong. Y biết Vương Quốc Hoa ủng hộ việc Phùng Thụy làm bí thư huyện ủy là ý tốt với mình. Hoặc là có thể nói Việt Phong dùng một huyện không quá béo như huyện Thượng Hà để thử dò xét thành ý của Vương Quốc Hoa.
Trước đó Vương Quốc Hoa dù có nói dễ nghe nhưng đây mới là lần đầu hai bên có trao đổi lợi ích. Từ quá trình phân phối lợi ích này có thể thấy Vương Quốc Hoa có thành ý hợp tác rất rõ ràng.
Tuy nhìn như Vương Quốc Hoa được lợi ít nhưng đứng ở góc độ toàn cục nhìn vấn đề thì Việt Phong không thể không phục năng lực khống chế toàn cục của Vương Quốc Hoa. Từ lúc đầu Vương Quốc Hoa cô lập không được ai giúp, bây giờ Vương Quốc Hoa đã nắm giữ được cục diện. Cẩn thận suy nghĩ một phen, Việt Phong không thể không thừa nhận nếu mình ngồi trên vị trí này cũng sẽ không làm được như Vương Quốc Hoa. Nếu mình ngồi ở vị trí của Hác Long Quang thì mình cũng sẽ thua đối phương.
Nếu đã nghĩ thông vậy Việt Phong nhất định sẽ ủng hộ kế hoạch điều chỉnh nhân sự huyện Thượng Hà của Vương Quốc Hoa. Y có thể nghĩ được khi mình đề xuất điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà trong hội nghị thường vụ nhất định sẽ có tiếng nói không hài hòa. Một khi có tiếng nói như vậy có thể nói không cần Vương Quốc Hoa mở miệng thì Hàn Hạo và Việt Phong sẽ phải chủ động ra mặt.
Đêm nay Phùng Thụy ngủ không ngon, Tiếu Hải Ba cũng ngủ không ngon.
Ăn tối xong Tiếu Hải Ba nhận được điện của Vương Quốc Hoa. Từ lúc nhận chức phó cục trưởng Cục công an thị xã Thiết Châu đến nay, đây là lần đầu y nhận được điện của Vương Quốc Hoa, hoặc là nói đây là lần đầu Vương Quốc Hoa chủ động liên lạc với y. Trước đó Tiếu Hải Ba thậm chí có cảm giác Vương Quốc Hoa đã quên mình, cảm giác này làm Tiếu Hải Ba rất mê man. Y lại không thể nói với vợ nếu không với tính cách của vợ nhất định sẽ nói y không biết đủ, nói y tham lam.
Tiếu Hải Ba ở Cục công an thị xã có thể nói dùng hai chữ bình thường để hình dung. Y không phải thành viên Đảng ủy, y lại phụ trách mảng khá nghèo nàn. Mãi đến gần đây có vụ án mới khiến Tiếu Hải Ba được dùng đến. Vụ án làm đẹp đáng tiếc mấy nghi pham chạy thoát làm y có chút nuối tiếc.
Vương Quốc Hoa gọi điện tới chỉ nói một câu.
- Sáng mai anh đến văn phòng tôi.
Nói xong hắn cứ thế dập máy rồi Tiếu Hải Ba cầm máy ngẩn ra. Lộ Á Nam ở bên vỗ vai hắn nói.
- Anh sao thế?
Tiếu Hải Ba quay sang nói với cô.
- Bí thư Vương vừa gọi bảo mai anh tới văn phòng y, em nói xem có việc gì?
Nhìn vẻ bất an của Tiếu Hải Ba, Lộ Á Nam bĩu môi nói.
- Anh lớn từng này rồi mà nghe một cuộc điện đã thế, không thấy mất mặt sao? Có việc gì thì mai đi chẳng phải là biết sao? hơn nữa Vương Quốc Hoa có quan hệ gì với em, chẳng lẽ còn hại anh ư?
Nghe vợ nói, Tiếu Hải Ba cũng thấy đúng.
- Đúng là như vậy.
Vừa nói y vừa ôm eo vợ nhỏ giọng nói.
- Không bằng em gọi điện hỏi một chút xem sao.
Lộ Á Nam bị thổi hơi nóng bên tai ngứa ngứa, chiêu này của Tiếu Hải Ba rất chuẩn. Lộ Á Nam thiếu tâm cơ bị chồng nịnh thêm phản ứng của cơ thể mà phải gọi điện cho hắn, trước đó còn cười quyến rũ nói với chồng.
- Chỉ biết sai vợ thôi.
Vương Quốc Hoa nghe rất nhanh, hắn cười nói:
- Á Nam tỷ.
Lộ Á Nam nói thẳng.
- Quốc Hoa, nói thẳng xem là cậu bảo Hải Ba tới văn phòng làm gì thế?
Vương Quốc Hoa cười ha hả đáp.
- Ha ha, vừa nãy dập máy nhanh quá. Là như thế này, tôi định để anh rể đến làm trưởng phòng công an huyện Thượng Hà, dù sao cách cũng không xa, mỗi ngày hết giờ làm lái xe về cũng chỉ mất có tiếng, không cần mỗi người ở một nơi.
Lộ Á Nam nghe vậy mới yên tâm. Cô dập máy quay đầu lại nói với chồng.
- Là việc tốt, bảo anh tới huyện Thượng Hà làm trưởng phòng.
Tiếu Hải Ba không khỏi nóng lên. Làm phó cục trưởng ở Cục công an đâu có thoải mái bằng một trưởng phòng cấp huyện. Trong lòng hưng phấn làm Tiếu Hải Ba hăng hái sờ sờ nắn bóp, chỉ vài cái là hai người quấn lấy nhau, không lâu sau cô thở hổn hển…
….
Vương Quốc Hoa có nhiều việc phải xử lý, hắn không phải là người phó mặc chuyện cho người khác nên muốn rảnh cũng khó.
Lưu Linh không gõ cửa, cô khẽ đẩy tiến vào nhìn hắn đang chăm chú làm việc một lát mới đi tới đặt cốc trà xuống bàn. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên.
- Cảm ơn em.
Trời hơi lạnh, Lưu Linh mặc chiếc áo len co dãn làm lộ rõ bộ ngực căng tròn. Cô đưa tay chống lên bàn, người nghiên tới trước nhìn chằm chằm một chỗ.
- Em thấy một sợi tóc bạc.
Vương Quốc Hoa cầm tay cô, nó vẫn mềm mại như trước.
- Hai người không có gì chứ?
Vương Quốc Hoa hơi lo lắng hỏi một câu, Lưu Linh nở nụ cười đầy dịu dàng, cô nhỏ giọng nói.
- Việc làm ăn bên tỉnh Nam Thiên em đưa cho mẹ phụ trách hết. Anh bây giờ ở thị xã Thiết Châu bao lâu thì em sẽ ở đây bấy lâu. Sở Sở cũng có ý này.
Vương Quốc Hoa đưa tay chặn ngang đầu khẽ dựa vào ngực Lưu Linh. Có lẽ chỉ trước mặt Lưu Linh thì hắn mới tỏ vẻ mệt như vậy. Vương Quốc Hoa rất khó miêu tả cảm giác này.
- Làm mệt à?
- Ừ.
Lưu Linh nở nụ cười đưa tay xoa bóp vai cho hắn. Cô nhẹ nhàng nói:
- Tuy nói thương trường như chiến trường, nhưng so với quan trường mà nói thì vẫn dễ dàng hơn nhiều. Lúc đầu anh đã chọn con đường này thì em tin anh sẽ đi tiếp tới vị trí mình mong muốn.
- Cảm ơn.
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu cảm kích nhìn cô.
- Anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh.
- Gì?
Lưu Linh không hiểu, Vương Quốc Hoa cười ha hả đáp.
- Không có gì cả, đúng, lần này đầu tư sẽ được lợi như thế nào nào? Anh nghĩ em đã sớm tính toán. Về mặt kinh doanh thì anh lo em hơi xúc động.
Nói chuyện công việc Lưu Linh cũng nghiêm túc hơn chút. Cô nói.
- Nếu nói về hiệu quả thì còn lãi hơn đầu tư bên tỉnh Nam Thiên.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Sao? Hồ Hóa tử lớn như vậy thì việc cải tạo sẽ tốn không ít đó.
Lưu Linh xua tay nói.
- Anh sai rồi, không chỉ riêng hồ mà khu nội thành gần sông Ngân Đái cũng nằm trong phạm vi cải tạo này.
Vương Quốc Hoa nhớ đến đoạn dòng nước bẩn đen ngòm kia, đây coi như là ranh giới giữa khu nội thành cũ và mới.
- Xem ra lần này bên ủy ban dồn không ít tâm huyết nhỉ.
Vương Quốc Hoa nói xong, Lưu Linh cười đáp.
- Em cũng không miễn cưỡng gì. Chẳng qua ủy ban thị xã bây giờ đúng là khá thiếu tiền. Ý của Cao Khiết là phương án của mình nếu được hội nghị thường vụ thông qua thì việc cải tạo nội thành cũ do em thực hiện, khu đất ven sông ở nội thành cũ cũng được đưa cho em với giá ưu đãi. Nói thẳng ra nếu nhận được khu đất kia thì em có thể lấy lại một nửa tiền đầu tư.
Vương Quốc Hoa không hiểu quá rõ về mảng bất động sản, Lưu Linh nói như vậy thì Vương Quốc Hoa cũng yên tâm. Đương nhiên Vương Quốc Hoa biết rõ mình còn làm bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu một ngày thì sẽ không ai dám động chạm vào Lưu Linh.
Khẽ ôm hắn, Lưu Linh cười nói:
- Em lên đây.
….
/822
|