Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Trong bữa tiệc, Lưu Triệu Minh tự nhiên hy vọng người bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không say không về. Đáng tiếc Lãnh Vũ lại kiên trì nói một câu:
- Các đồng chí tỉnh Đông Hải rất nhiệt tình nhưng không thể quên mai còn tới thị xã Thiết Châu khảo sát thực địa, mọi người không nên uống say.
Lãnh Vũ nói không phải không cho uống nhưng đã cắt ngang ý định mời rượu của nhiều người. Cũng có thể nói Lãnh Vũ là không nể mặt Lưu Triệu Minh. Lưu Triệu Minh ngẩn ra, không phải là hạng mục này đã được xác định rồi chứ? Cái gọi là khảo sát chỉ là đi cho có chứ?
Lưu Triệu Minh cảm thấy mình phỏng đoán khá gần chân tướng, trong lòng mặc dù rất lo lắng nhưng ngoài mặt không biến hoá mấy, vẫn tươi cười với Lãnh Vũ. Chuyện dù không thành thì Lưu Triệu Minh vẫn nhận thấy mình cần phải có qua lại với Lãnh Vũ.
…
Câu lạc bộ Đại phú hào nghe hơi tục, Vương Quốc Hoa nhận lời tới nơi Tần Quốc Lương đã tới trước một bước, bên cạnh còn một người phụ nữ khoảng 30 tuổi. Người phụ nữ này không quá đẹp nhưng đứng đó lại làm người ta có cảm giác rất quý phái.
- Quốc Hoa đến à, giới thiệu một chút, đây là tiểu thư Tôn Khiết.
Tần Quốc Lương giới thiệu, Vương Quốc Hoa đưa tay ra.
- Chào Tôn tiểu thư.
- Tôi lớn tuổi hơn anh không ít, gọi một tiếng Tôn tỷ anh chắc không thiệt.
Tôn Khiết rất bất ngờ nói một câu như vậy, hơn nữa còn tươi cười khiến người có cảm giác thân thiết.
- Tôn tỷ.
Vương Quốc Hoa lập tức đổi giọng, trực giác nói cho hắn không thể đánh giá thấp người phụ nữ này.
Tôn Khiết nhìn Vương Quốc Hoa một lát, cô ả gật đầu:
- Được.
Được gì, Tôn Khiết không giải thích, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi. Tần Quốc Lương đứng bên nhìn cả hai không có ý lên tiếng. Đến khi Tôn Khiết lạnh nhạt nói “đi theo tôi” thì Tần Quốc Lương mới đi lên đưa tay ra mời.
Tôn Khiết có vẻ là chủ câu lạc bộ này, có thể mở một câu lạc bộ trong thành phố Thần Châu lại lấy cái tên như vậy không khỏi làm Vương Quốc Hoa bất ngờ.
Dẫn hai người vào một phòng, Tôn Khiết khoanh tay nói.
- Ở đây đi, tôi còn có khách, hai vị còn gì cần thì cứ nói, hôm nay tôi mời khách.
- Tôn tỷ đi thong thả.
Tần Quốc Lương cùng Vương Quốc Hoa rất bất ngờ đồng thanh, Tôn Khiết mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa, không nói gì. Cả quá trình Vương Quốc Hoa cảm thấy Tôn Khiết không thèm để ý tới Tần Quốc Lương. Vương Quốc Hoa đúng là lạ không biết sao mình nghĩ như vậy.
Tôn Khiết rời đi, Tần Quốc Lương rất bất ngờ thở phào nhẹ nhõm giống như vừa nãy vẫn đeo hòn đá trên người.
- Uống gì?
Tần Quốc Lương hỏi.
- Không muốn uống rượu, uống trà đi.
- Quốc Hoa đúng là thú vị bảo sao tiểu thư Tôn Khiết lại có vài phần kính trọng.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Tần Quốc Lương gọi một bình Ô long lạnh, gọi trà xong hắn mới hỏi Vương Quốc Hoa:
- uống được chứ?
- Không sao, tôi không quá kén chọn.
Trong một phòng làm việc ở câu lạc bộ, Tôn Khiết nói có khách nhưng lại một mình ngồi dựa lưng vào ghế uống nước, xem Tv. Ngoài cửa có một cô gái tiến vào nói.
- Bọn họ chỉ gọi trà.
Tôn Khiết không quay đầu lại nói:
- Là ý của Vương Quốc Hoa?
Đối phương gật đầu, Tôn Khiết xua tay tiếp tục xem Tv.
- Quốc Hoa, không sợ nói thật với anh. Hạng mục điện phân nhôm lần này đừng nhìn Hác Long Quang cố sức hoạt động trên Bắc Kinh, bỏ không ít tiền, nhờ không ít người nhưng thực tế ngay từ đầu hạng mục đã không tính tới thị xã Thiết Châu.
Tần Quốc Lương vừa mở miệng đã nói một câu làm người ta phải suy ngẫm.
Vương Quốc Hoa ngồi im bình tĩnh nói:
- Nguyện ý nghe.
Tần Quốc Lương cười ha hả:
- Anh không biết cái này vẫn tốt hơn.
- Vậy ư? Vậy cục trưởng Tần mời tôi tới là có ý khác?
Tần Quốc Lương đầy thâm ý nhìn tới rồi mới nói:
- Quốc Hoa, cần gì cứ phải giả vờ chứ? Hạng mục này thị xã Thiết Châu nếu có thể chủ động bỏ thì mọi người đỡ phiền phức hơn không?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Việc này tôi đúng là không rõ. Tôi không sợ nói thật với anh, hạng mục này tôi không nhúng tay vào thì nói gì là chủ động bỏ chứ.
- Ồ.
Mặt Tần Quốc Lương thoáng đổi, y nghe ra Vương Quốc Hoa không phải đang lừa mình.
- Lạ quá.
Vừa nói Tần Quốc Lương vừa cúi đầu suy ngẫm.
- Uống trà, uống trà.
Tần Quốc Lương cuối cùng cũng phản ứng lại, y nói như vậy để che dấu vẻ kinh ngạc và khó hiểu của mình.
Không khí trở nên xấu hổ, Vương Quốc Hoa ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh. Từ lời của Tần Quốc Lương này thì Thiết Châu không có cơ hội, vấn đề là tổ công tác này tại sao lại có? Từ thái độ của Lãnh Vũ thì có vẻ y không có sức ảnh hưởng quá lớn đến hạng mục này.
Có thể nói trước đó Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới hạng mục này nhưng bây giờ lại làm hắn động tâm.
- Xem ra hạng mục này sẽ đầu tư không nhỏ.
Một câu rất đột nhiên làm Tần Quốc Lương không đề phòng, y thuận miệng nói:
- Đúng thế, đầu tư trên chục tỷ cơ mà.
Nói tới đây là dừng, Tần Quốc Lương nhìn Vương Quốc Hoa như muốn chứng thực gì đó.
- Đầu tư lớn như vậy xem ra phải tranh thủ một chút rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười, Tần Quốc Lương không nói gì.
- Ý của anh là?
Tần Quốc Lương đảo mắt hỏi thẳng. Vương Quốc Hoa cười gia tộc.
- Tôi vốn không hiểu mấy về hạng mục này, vẫn do thị trưởng Hác đi hoạt động. Xem ra thị trưởng Hác không yên tâm về tôi nên có lời không nói rõ.
Vẻ mặt Tần Quốc Lương trở nên khó coi, y đầy khó tin nhìn Vương Quốc Hoa. Ngay khi không khí trở nên lạnh giá thì Tôn Khiết cười đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, uống trà ư, có phải là tiết kiệm cho tôi không?
- Tôn tỷ.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên, Tần Quốc Lương cũng đứng theo.
- Có cần gọi rượu và thêm hai em học ở học viện nghệ thuật không?
Tôn Khiết cười hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Thôi, tôi đang chuẩn bị đi.
Tần Quốc Lương có vẻ không yên.
- Tôn tỷ khách khí quá, tôi cũng chuẩn bị về.
Tôn Khiết nhìn Vương Quốc Hoa một lát mới nói.
- Vậy ư, tôi vốn định tới mời rượu hai vị, xem ra đến không công rồi. Hai vị nói chuyện, tôi đi trước.
Vừa nói cô xoay người đi, Tần Quốc Lương từ từ ngồi uống.
- Quốc Hoa, lời vừa rồi tôi hy vọng chỉ giới hạn trong hai chúng ta.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi bây giờ đi hoạt động tranh thủ hạng mục này không tính là muộn chứ?
Tần Quốc Lương lộ ra vẻ nhăn nhó, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cái này tôi không tiện nói.
Vương Quốc Hoa cười gật đầu nói:
- Tôi biết, tôi sẽ cố hết sức, có thể thành công hay không thì do ông trời.
- Muộn rồi, mai còn nhiệm vụ tiếp đón, tôi phải về.
Vương Quốc Hoa đứng dậy, Tần Quốc Lương cũng đứng lên nói.
- Vậy về thôi, Quốc Hoa đi trước một bước.
Vương Quốc Hoa đi không lâu, Tôn Khiết tiến vào hỏi Tần Quốc Lương.
- Làm gì mà ngồi ngẩn ra đó?
Tần Quốc Lương vội vàng đứng lên khom người:
- Ngài đến, chuyện có vẻ không đúng.
Tôn Khiết ngồi xuống.
- Nói.
Năm phút sau, Tần Quốc Lương khó hiểu hỏi.
- Sao lại là như vậy?
Tần Quốc Lương cũng cười khổ nói:
- Tôi cũng không rõ là sao, đột nhiên xuất hiện người nói chuyện vì Thiết Châu. Sở Giang Thu còn đỡ một chút, y là bố vợ của Vương Quốc Hoa. Hứa Kiến Thiết đã xuống đài mà cũng tích cực làm người ra rất khó hiểu. Còn có chủ nhiệm Lãnh mới tới nữa chứ, đừng nhìn chưa nói gì nhưng trong các hội nghị đều nói ra điểm khiến người ta phải cân nhắc.
- Thú vị, nhìn không hiểu, không hiểu.
…..
Về khách sạn, Vương Quốc Hoa gần như không hề do dự đi tới phòng Lãnh Vũ. Cửa mở ra, Lãnh Vũ thấy Vương Quốc Hoa không khỏi cười nói:
- Tôi biết cậu sẽ tới, vào đi.
Trên bàn không ngờ dọn rượu và đồ ăn, Lãnh Vũ nói:
- Ngồi xuống, chúng ta uống vài chén.
Trong bữa tiệc, Lưu Triệu Minh tự nhiên hy vọng người bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không say không về. Đáng tiếc Lãnh Vũ lại kiên trì nói một câu:
- Các đồng chí tỉnh Đông Hải rất nhiệt tình nhưng không thể quên mai còn tới thị xã Thiết Châu khảo sát thực địa, mọi người không nên uống say.
Lãnh Vũ nói không phải không cho uống nhưng đã cắt ngang ý định mời rượu của nhiều người. Cũng có thể nói Lãnh Vũ là không nể mặt Lưu Triệu Minh. Lưu Triệu Minh ngẩn ra, không phải là hạng mục này đã được xác định rồi chứ? Cái gọi là khảo sát chỉ là đi cho có chứ?
Lưu Triệu Minh cảm thấy mình phỏng đoán khá gần chân tướng, trong lòng mặc dù rất lo lắng nhưng ngoài mặt không biến hoá mấy, vẫn tươi cười với Lãnh Vũ. Chuyện dù không thành thì Lưu Triệu Minh vẫn nhận thấy mình cần phải có qua lại với Lãnh Vũ.
…
Câu lạc bộ Đại phú hào nghe hơi tục, Vương Quốc Hoa nhận lời tới nơi Tần Quốc Lương đã tới trước một bước, bên cạnh còn một người phụ nữ khoảng 30 tuổi. Người phụ nữ này không quá đẹp nhưng đứng đó lại làm người ta có cảm giác rất quý phái.
- Quốc Hoa đến à, giới thiệu một chút, đây là tiểu thư Tôn Khiết.
Tần Quốc Lương giới thiệu, Vương Quốc Hoa đưa tay ra.
- Chào Tôn tiểu thư.
- Tôi lớn tuổi hơn anh không ít, gọi một tiếng Tôn tỷ anh chắc không thiệt.
Tôn Khiết rất bất ngờ nói một câu như vậy, hơn nữa còn tươi cười khiến người có cảm giác thân thiết.
- Tôn tỷ.
Vương Quốc Hoa lập tức đổi giọng, trực giác nói cho hắn không thể đánh giá thấp người phụ nữ này.
Tôn Khiết nhìn Vương Quốc Hoa một lát, cô ả gật đầu:
- Được.
Được gì, Tôn Khiết không giải thích, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi. Tần Quốc Lương đứng bên nhìn cả hai không có ý lên tiếng. Đến khi Tôn Khiết lạnh nhạt nói “đi theo tôi” thì Tần Quốc Lương mới đi lên đưa tay ra mời.
Tôn Khiết có vẻ là chủ câu lạc bộ này, có thể mở một câu lạc bộ trong thành phố Thần Châu lại lấy cái tên như vậy không khỏi làm Vương Quốc Hoa bất ngờ.
Dẫn hai người vào một phòng, Tôn Khiết khoanh tay nói.
- Ở đây đi, tôi còn có khách, hai vị còn gì cần thì cứ nói, hôm nay tôi mời khách.
- Tôn tỷ đi thong thả.
Tần Quốc Lương cùng Vương Quốc Hoa rất bất ngờ đồng thanh, Tôn Khiết mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa, không nói gì. Cả quá trình Vương Quốc Hoa cảm thấy Tôn Khiết không thèm để ý tới Tần Quốc Lương. Vương Quốc Hoa đúng là lạ không biết sao mình nghĩ như vậy.
Tôn Khiết rời đi, Tần Quốc Lương rất bất ngờ thở phào nhẹ nhõm giống như vừa nãy vẫn đeo hòn đá trên người.
- Uống gì?
Tần Quốc Lương hỏi.
- Không muốn uống rượu, uống trà đi.
- Quốc Hoa đúng là thú vị bảo sao tiểu thư Tôn Khiết lại có vài phần kính trọng.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Tần Quốc Lương gọi một bình Ô long lạnh, gọi trà xong hắn mới hỏi Vương Quốc Hoa:
- uống được chứ?
- Không sao, tôi không quá kén chọn.
Trong một phòng làm việc ở câu lạc bộ, Tôn Khiết nói có khách nhưng lại một mình ngồi dựa lưng vào ghế uống nước, xem Tv. Ngoài cửa có một cô gái tiến vào nói.
- Bọn họ chỉ gọi trà.
Tôn Khiết không quay đầu lại nói:
- Là ý của Vương Quốc Hoa?
Đối phương gật đầu, Tôn Khiết xua tay tiếp tục xem Tv.
- Quốc Hoa, không sợ nói thật với anh. Hạng mục điện phân nhôm lần này đừng nhìn Hác Long Quang cố sức hoạt động trên Bắc Kinh, bỏ không ít tiền, nhờ không ít người nhưng thực tế ngay từ đầu hạng mục đã không tính tới thị xã Thiết Châu.
Tần Quốc Lương vừa mở miệng đã nói một câu làm người ta phải suy ngẫm.
Vương Quốc Hoa ngồi im bình tĩnh nói:
- Nguyện ý nghe.
Tần Quốc Lương cười ha hả:
- Anh không biết cái này vẫn tốt hơn.
- Vậy ư? Vậy cục trưởng Tần mời tôi tới là có ý khác?
Tần Quốc Lương đầy thâm ý nhìn tới rồi mới nói:
- Quốc Hoa, cần gì cứ phải giả vờ chứ? Hạng mục này thị xã Thiết Châu nếu có thể chủ động bỏ thì mọi người đỡ phiền phức hơn không?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Việc này tôi đúng là không rõ. Tôi không sợ nói thật với anh, hạng mục này tôi không nhúng tay vào thì nói gì là chủ động bỏ chứ.
- Ồ.
Mặt Tần Quốc Lương thoáng đổi, y nghe ra Vương Quốc Hoa không phải đang lừa mình.
- Lạ quá.
Vừa nói Tần Quốc Lương vừa cúi đầu suy ngẫm.
- Uống trà, uống trà.
Tần Quốc Lương cuối cùng cũng phản ứng lại, y nói như vậy để che dấu vẻ kinh ngạc và khó hiểu của mình.
Không khí trở nên xấu hổ, Vương Quốc Hoa ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh. Từ lời của Tần Quốc Lương này thì Thiết Châu không có cơ hội, vấn đề là tổ công tác này tại sao lại có? Từ thái độ của Lãnh Vũ thì có vẻ y không có sức ảnh hưởng quá lớn đến hạng mục này.
Có thể nói trước đó Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới hạng mục này nhưng bây giờ lại làm hắn động tâm.
- Xem ra hạng mục này sẽ đầu tư không nhỏ.
Một câu rất đột nhiên làm Tần Quốc Lương không đề phòng, y thuận miệng nói:
- Đúng thế, đầu tư trên chục tỷ cơ mà.
Nói tới đây là dừng, Tần Quốc Lương nhìn Vương Quốc Hoa như muốn chứng thực gì đó.
- Đầu tư lớn như vậy xem ra phải tranh thủ một chút rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười, Tần Quốc Lương không nói gì.
- Ý của anh là?
Tần Quốc Lương đảo mắt hỏi thẳng. Vương Quốc Hoa cười gia tộc.
- Tôi vốn không hiểu mấy về hạng mục này, vẫn do thị trưởng Hác đi hoạt động. Xem ra thị trưởng Hác không yên tâm về tôi nên có lời không nói rõ.
Vẻ mặt Tần Quốc Lương trở nên khó coi, y đầy khó tin nhìn Vương Quốc Hoa. Ngay khi không khí trở nên lạnh giá thì Tôn Khiết cười đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, uống trà ư, có phải là tiết kiệm cho tôi không?
- Tôn tỷ.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên, Tần Quốc Lương cũng đứng theo.
- Có cần gọi rượu và thêm hai em học ở học viện nghệ thuật không?
Tôn Khiết cười hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Thôi, tôi đang chuẩn bị đi.
Tần Quốc Lương có vẻ không yên.
- Tôn tỷ khách khí quá, tôi cũng chuẩn bị về.
Tôn Khiết nhìn Vương Quốc Hoa một lát mới nói.
- Vậy ư, tôi vốn định tới mời rượu hai vị, xem ra đến không công rồi. Hai vị nói chuyện, tôi đi trước.
Vừa nói cô xoay người đi, Tần Quốc Lương từ từ ngồi uống.
- Quốc Hoa, lời vừa rồi tôi hy vọng chỉ giới hạn trong hai chúng ta.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi bây giờ đi hoạt động tranh thủ hạng mục này không tính là muộn chứ?
Tần Quốc Lương lộ ra vẻ nhăn nhó, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cái này tôi không tiện nói.
Vương Quốc Hoa cười gật đầu nói:
- Tôi biết, tôi sẽ cố hết sức, có thể thành công hay không thì do ông trời.
- Muộn rồi, mai còn nhiệm vụ tiếp đón, tôi phải về.
Vương Quốc Hoa đứng dậy, Tần Quốc Lương cũng đứng lên nói.
- Vậy về thôi, Quốc Hoa đi trước một bước.
Vương Quốc Hoa đi không lâu, Tôn Khiết tiến vào hỏi Tần Quốc Lương.
- Làm gì mà ngồi ngẩn ra đó?
Tần Quốc Lương vội vàng đứng lên khom người:
- Ngài đến, chuyện có vẻ không đúng.
Tôn Khiết ngồi xuống.
- Nói.
Năm phút sau, Tần Quốc Lương khó hiểu hỏi.
- Sao lại là như vậy?
Tần Quốc Lương cũng cười khổ nói:
- Tôi cũng không rõ là sao, đột nhiên xuất hiện người nói chuyện vì Thiết Châu. Sở Giang Thu còn đỡ một chút, y là bố vợ của Vương Quốc Hoa. Hứa Kiến Thiết đã xuống đài mà cũng tích cực làm người ra rất khó hiểu. Còn có chủ nhiệm Lãnh mới tới nữa chứ, đừng nhìn chưa nói gì nhưng trong các hội nghị đều nói ra điểm khiến người ta phải cân nhắc.
- Thú vị, nhìn không hiểu, không hiểu.
…..
Về khách sạn, Vương Quốc Hoa gần như không hề do dự đi tới phòng Lãnh Vũ. Cửa mở ra, Lãnh Vũ thấy Vương Quốc Hoa không khỏi cười nói:
- Tôi biết cậu sẽ tới, vào đi.
Trên bàn không ngờ dọn rượu và đồ ăn, Lãnh Vũ nói:
- Ngồi xuống, chúng ta uống vài chén.
/822
|