Một trưởng phòng ủy ban thành phố Thần Châu nếu không nhận ra Mã Vân Hà thì đúng là đáng chết. Đương nhiên vị trưởng phòng này có quan hệ gì với ả phụ nữ kia, Vương Quốc Hoa không quan tâm. Quan trọng chính là Khương Nghĩa Quân bị người gài bẫy, hắn đâu thể chấp nhận.
Nhưng nếu hắn rõ ràng ra mặt giúp sẽ không thích hợp cho nên chỉ đành mượn người ra mặt cho. Họ Phùng không phải trùng hợp xuất hiện sao? Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà cũng “trùng hợp” xuất hiện.
- Ồ, không phải là chủ nhiệm Mã sao, Bí thư Vương cũng đến? Đến dùng cơm ư? Bữa này tôi mời.
Khương Nghĩa Quân cười cười bắt chuyện. Hai ả phụ nữ kia hơi hoảng hốt, ả trẻ định tiến lên nhưng bị người đàn ông ở bàn bên ho khan một tiếng ngăn lại.
Tên vừa nói chuyện cũng đã về bàn, y cúi đầu nhìn mặt đất xem có kiến không?
- Tôi nói Khương Nghĩa Quân, mời khách sao có thể mời ở đây? Ông đây là làm mất mặt nhân dân Nam Sơn chúng ta, dù sao cũng phải chuẩn bị một phòng chứ?
Vương Quốc Hoa cười tiến lên.
Khương Nghĩa Quân nhìn hai ả phụ nữ kia rồi thản nhiên nói.
- Có chút việc nhỏ nên không cần như vậy. Như vậy đi, cũng gần nói chuyện xong rồi, không biết hai vị có thể chờ chút không? Tôi mời hai người dùng đồ ăn tốt nhất ở đây.
Vương Quốc Hoa cười lắc đầu nói.
- Tên nhà giàu mới nổi này đúng là không thay đổi gì cả. Đúng, ông không phải muốn đến mở siêu thị ở Thiết Châu sao? Vậy nhanh lên, ủy ban thị xã đang đưa ra quy hoạch đô thị tổng thể, đừng đến lúc đó tôi không chiếu cố đồng hương.
Nói xong Vương Quốc Hoa nói với Mã Vân Hà:
- Chủ nhiệm Mã, mọi người đã đến, có phải nên qua không?
- Gấp gì chứ? Có vài việc tôi nói vài câu rồi đi.
- Tổng giám đốc Khương, cho tôi mượn xe của anh vài ngày, bạn tôi kết hôn.
Khương Nghĩa Quân cười cười lấy chìa khóa ra đưa tới.
- Đừng nói là mượn, khó nghe quá, cứ lấy đi là được mà.
Mã Vân Hà cười cười nhìn Khương Nghĩa Quân.
- Đừng, tôi không muốn phạm sai lầm, xe của anh tôi chỉ mượn ba ngày, không mượn thêm ngày nào nữa, vừa lúc Bí thư Vương ở đây làm chứng cho tôi.
Vương Quốc Hoa nhìn hai người đối diện sau đó nói với Khương Nghĩa Quân.
- Lúc rảnh đến tìm tôi uống rượu, là đồng hương cùng tới tỉnh Đông Hải coi như duyên phận. Tôi đi trước, có việc thì ông gọi điện cho tôi.
Hai người Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà rời đi. Bàn bên có một người đứng lên nói gì đó với người bên cạnh rồi vội vàng đi ngay. Ả phụ nữ trẻ định gọi nhưng bị ả già chặn lại.
Khương Nghĩa Quân lúc này ngồi xuống châm thuốc thản nhiên nói.
- Để đồ lại rồi cầm tiền cút cho ông. Đừng nghĩ người bên ngoài là dễ ăn hiếp, ông không tin cái này.
Vừa nói hắn lấy một phong bì ra đẩy lên bàn.
Rời đi là họ Phùng – trưởng phòng nhân sự ủy ban thành phố. Họ Phùng nhìn qua là biết tình hình. Thực tế có vài lý do khó nói nên hắn phải ra mặt, cả quá trình không nói câu nào đều là để lái xe bên cạnh nói.
Mã Vân Hà xuất hiện làm tim hắn đập mạnh, bên cạnh còn có tên Vương Quốc Hoa nữa chứ. Tên Vương Quốc Hoa này, họ Phùng cũng nghe nói tới.
Họ Phùng chạy, lái xe cũng đi theo, tên còn lại đi tới đặt phong bì lên bàn.
- Đồ ở trong đó, anh có cần xem không?
Khương Nghĩa Quân cười lạnh một tiếng.
- Cút, lần này ông bỏ chút tiền mua yên tĩnh, còn lần sau thì ông bỏ tiền ra làm gì cũng khó nói.
Một nam hai nữ cầm tiền đi, không dám quay đầu lại. Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng cầm phong bì nhét vào túi. Y đứng lên đi tìm Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà đã đặt phòng trước, Khương Nghĩa Quân gõ cửa vào chắp tay nói.
- Chủ nhiệm Mã, cảm ơn.
Mã Vân Hà khó hiểu hỏi:
- Sao anh không cảm ơn Bí thư Vương?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Chúng tôi không cần như vậy, chơi với nhau từ nhỏ. Chẳng qua chủ nhiệm Mã, hoàn cảnh đầu tư ở Thần Châu đúng là làm người ta lo lắng. Chuyện này có lần đầu sẽ có lần hai, chị có phải nên có động tác gì đó không?
Mã Vân Hà nhíu mày nói.
- Giết người cũng không hết, anh còn muốn như thế nào nữa? Hơn nữa hắn ở ủy ban thành phố, tôi không quản tới được.
Vương Quốc Hoa cười không nói chỉ nhìn chằm chằm vào Mã Vân Hà. Mã Vân Hà không khỏi tức giận.
- Anh nói một câu xem, tôi xem có làm được không?
Vương Quốc Hoa lúc này mới thản nhiên nói:
- Tôi cảm thấy đầu tiên phải xem hắn có thể là người không, nếu biết làm người thì chuyện này dừng ở đây, nếu không thì dạy cho hắn biết làm người là như thế nào.
Mã Vân Hà hừ một tiếng nói:
- Anh có phải là còn muốn dạy tôi làm người như thế nào không?
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Không dám, cứ như vậy đi. Khương Nghĩa Quân, lát nữa ông phải làm đẹp một chút về phúc lợi trung thu của cơ quan chủ nhiệm Mã, đừng mua mấy thứ không ra gì đó.
- Tuyệt đối không làm như vậy đâu, nếu không sau này tôi đâu có mặt mũi ra ngoài gặp người.
Máy điện thoại Mã Vân Hà vang lên, Vương Quốc Hoa chỉ chỉ bàn nhắc một chút. Mã Vân Hà tỏ vẻ kinh ngạc cầm lên nghe ừ ừ vài câu câu. Cô bịt ống nghe nói với Vương Quốc Hoa.
- Nói giúp, chủ nhiệm bên tôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày nói.
- Tên này phản ứng nhanh thật đó, chị xem rồi làm.
Mã Vân Hà không suy nghĩ, cô nói ngay với đầu bên kia.
- Tôi đang ăn cơm với bạn, có gì lát gọi lại.
Mã Vân Hà dập máy cười nói.
- Hắn thông minh thì nên tới một chuyến, như vậy có phải là đúng hơn không?
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Khương Nghĩa Quân.
Khương Nghĩa Quân bị nhìn chột dạ, y cười khổ một tiếng.
- Nhìn tôi làm gì?
Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Nghĩa Quân, ông về trước đi.
Vương Quốc Hoa nói vậy, Khương Nghĩa Quân lập tức đứng lên.
- Được, tôi về trước đây, ngồi tiếp tôi sẽ gặp đả kích quá lớn.
Ở một góc dưới lầu có một cặp mắt thấy Khương Nghĩa Quân rời đi mới cất bước tiến vào. Lát sau Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà đang ngồi uống bia nói chuyện, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nữ nhân viên phục vụ mở cửa dẫn một người đàn ông trung niên tiến voa.f
- Chủ nhiệm Mã, Bí thư Vương.
Trưởng phòng Phùng gật đầu cúi người tiến vào. Nói thẳng ra y rất xấu hổ khi phải lên đây nhưng dù sao mất mặt vẫn hơn là mất chức. Quan chức ở Thần Châu thì Vương Quốc Hoa không thể làm gì, nhưng Mã Vân Hà lại khác.
Mã Vân Hà liếc y không nói mà chỉ nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chỉ vào hai chai rượu đã chuẩn bị sẵn.
- Uống hết về ngủ một giấc là xong chuyện.
Họ Phùng không nói một câu đi lên uống cạn. Uống xong hắn nói:
- Tôi có thể đi chứ?
Vương Quốc Hoa phất tay, lái xe từ ngoài tiến vào dìu lãnh đạo đi ra.
Trong phòng còn lại Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà. Mã Vân Hà thở dài một tiếng.
- Phiền phức đều do cứ đòi ra mặt, lời này không sai.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.
- Trên đời này có quan chức nào không suy nghĩ đã thò đầu ra sao? Nực cười, hắn chỉ là đen đủi gặp tấm bảng sắt, nếu đổi người khác thì không mất tầm vài trăm ngàn đừng mong êm chuyện.
Mã Vân Hà nhíu mày nói.
- Vậy anh sao cứ thế bỏ qua?
Vương Quốc Hoa thở dài nói.
- Tôi còn có thể làm gì?
…
Trời không ngờ đổ mưa, nghi thức chào đón đành phải hoãn lại. Lúc máy bay hạ cánh, Lưu Triệu Minh đứng dưới ô ra nghênh đón tổ công tác Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
- Chủ nhiệm Lãnh.
Lưu Triệu Minh rất nhiệt tình đi lên bắt tay, Lãnh Vũ cười đáp.
- Chủ tịch tỉnh Lưu quá khách khí.
Đến lúc bắt tay Vương Quốc Hoa, Lãnh Vũ dừng lại cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Chúng ta có phải nên ôm một chút không?
Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Ở đây chắc thôi, không ngờ ngài đến Ủy ban kế hoạch phát triển, tôi vốn nghĩ ngài đến bộ Nông nghiệp.
Nhưng nếu hắn rõ ràng ra mặt giúp sẽ không thích hợp cho nên chỉ đành mượn người ra mặt cho. Họ Phùng không phải trùng hợp xuất hiện sao? Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà cũng “trùng hợp” xuất hiện.
- Ồ, không phải là chủ nhiệm Mã sao, Bí thư Vương cũng đến? Đến dùng cơm ư? Bữa này tôi mời.
Khương Nghĩa Quân cười cười bắt chuyện. Hai ả phụ nữ kia hơi hoảng hốt, ả trẻ định tiến lên nhưng bị người đàn ông ở bàn bên ho khan một tiếng ngăn lại.
Tên vừa nói chuyện cũng đã về bàn, y cúi đầu nhìn mặt đất xem có kiến không?
- Tôi nói Khương Nghĩa Quân, mời khách sao có thể mời ở đây? Ông đây là làm mất mặt nhân dân Nam Sơn chúng ta, dù sao cũng phải chuẩn bị một phòng chứ?
Vương Quốc Hoa cười tiến lên.
Khương Nghĩa Quân nhìn hai ả phụ nữ kia rồi thản nhiên nói.
- Có chút việc nhỏ nên không cần như vậy. Như vậy đi, cũng gần nói chuyện xong rồi, không biết hai vị có thể chờ chút không? Tôi mời hai người dùng đồ ăn tốt nhất ở đây.
Vương Quốc Hoa cười lắc đầu nói.
- Tên nhà giàu mới nổi này đúng là không thay đổi gì cả. Đúng, ông không phải muốn đến mở siêu thị ở Thiết Châu sao? Vậy nhanh lên, ủy ban thị xã đang đưa ra quy hoạch đô thị tổng thể, đừng đến lúc đó tôi không chiếu cố đồng hương.
Nói xong Vương Quốc Hoa nói với Mã Vân Hà:
- Chủ nhiệm Mã, mọi người đã đến, có phải nên qua không?
- Gấp gì chứ? Có vài việc tôi nói vài câu rồi đi.
- Tổng giám đốc Khương, cho tôi mượn xe của anh vài ngày, bạn tôi kết hôn.
Khương Nghĩa Quân cười cười lấy chìa khóa ra đưa tới.
- Đừng nói là mượn, khó nghe quá, cứ lấy đi là được mà.
Mã Vân Hà cười cười nhìn Khương Nghĩa Quân.
- Đừng, tôi không muốn phạm sai lầm, xe của anh tôi chỉ mượn ba ngày, không mượn thêm ngày nào nữa, vừa lúc Bí thư Vương ở đây làm chứng cho tôi.
Vương Quốc Hoa nhìn hai người đối diện sau đó nói với Khương Nghĩa Quân.
- Lúc rảnh đến tìm tôi uống rượu, là đồng hương cùng tới tỉnh Đông Hải coi như duyên phận. Tôi đi trước, có việc thì ông gọi điện cho tôi.
Hai người Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà rời đi. Bàn bên có một người đứng lên nói gì đó với người bên cạnh rồi vội vàng đi ngay. Ả phụ nữ trẻ định gọi nhưng bị ả già chặn lại.
Khương Nghĩa Quân lúc này ngồi xuống châm thuốc thản nhiên nói.
- Để đồ lại rồi cầm tiền cút cho ông. Đừng nghĩ người bên ngoài là dễ ăn hiếp, ông không tin cái này.
Vừa nói hắn lấy một phong bì ra đẩy lên bàn.
Rời đi là họ Phùng – trưởng phòng nhân sự ủy ban thành phố. Họ Phùng nhìn qua là biết tình hình. Thực tế có vài lý do khó nói nên hắn phải ra mặt, cả quá trình không nói câu nào đều là để lái xe bên cạnh nói.
Mã Vân Hà xuất hiện làm tim hắn đập mạnh, bên cạnh còn có tên Vương Quốc Hoa nữa chứ. Tên Vương Quốc Hoa này, họ Phùng cũng nghe nói tới.
Họ Phùng chạy, lái xe cũng đi theo, tên còn lại đi tới đặt phong bì lên bàn.
- Đồ ở trong đó, anh có cần xem không?
Khương Nghĩa Quân cười lạnh một tiếng.
- Cút, lần này ông bỏ chút tiền mua yên tĩnh, còn lần sau thì ông bỏ tiền ra làm gì cũng khó nói.
Một nam hai nữ cầm tiền đi, không dám quay đầu lại. Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng cầm phong bì nhét vào túi. Y đứng lên đi tìm Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà đã đặt phòng trước, Khương Nghĩa Quân gõ cửa vào chắp tay nói.
- Chủ nhiệm Mã, cảm ơn.
Mã Vân Hà khó hiểu hỏi:
- Sao anh không cảm ơn Bí thư Vương?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Chúng tôi không cần như vậy, chơi với nhau từ nhỏ. Chẳng qua chủ nhiệm Mã, hoàn cảnh đầu tư ở Thần Châu đúng là làm người ta lo lắng. Chuyện này có lần đầu sẽ có lần hai, chị có phải nên có động tác gì đó không?
Mã Vân Hà nhíu mày nói.
- Giết người cũng không hết, anh còn muốn như thế nào nữa? Hơn nữa hắn ở ủy ban thành phố, tôi không quản tới được.
Vương Quốc Hoa cười không nói chỉ nhìn chằm chằm vào Mã Vân Hà. Mã Vân Hà không khỏi tức giận.
- Anh nói một câu xem, tôi xem có làm được không?
Vương Quốc Hoa lúc này mới thản nhiên nói:
- Tôi cảm thấy đầu tiên phải xem hắn có thể là người không, nếu biết làm người thì chuyện này dừng ở đây, nếu không thì dạy cho hắn biết làm người là như thế nào.
Mã Vân Hà hừ một tiếng nói:
- Anh có phải là còn muốn dạy tôi làm người như thế nào không?
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Không dám, cứ như vậy đi. Khương Nghĩa Quân, lát nữa ông phải làm đẹp một chút về phúc lợi trung thu của cơ quan chủ nhiệm Mã, đừng mua mấy thứ không ra gì đó.
- Tuyệt đối không làm như vậy đâu, nếu không sau này tôi đâu có mặt mũi ra ngoài gặp người.
Máy điện thoại Mã Vân Hà vang lên, Vương Quốc Hoa chỉ chỉ bàn nhắc một chút. Mã Vân Hà tỏ vẻ kinh ngạc cầm lên nghe ừ ừ vài câu câu. Cô bịt ống nghe nói với Vương Quốc Hoa.
- Nói giúp, chủ nhiệm bên tôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày nói.
- Tên này phản ứng nhanh thật đó, chị xem rồi làm.
Mã Vân Hà không suy nghĩ, cô nói ngay với đầu bên kia.
- Tôi đang ăn cơm với bạn, có gì lát gọi lại.
Mã Vân Hà dập máy cười nói.
- Hắn thông minh thì nên tới một chuyến, như vậy có phải là đúng hơn không?
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Khương Nghĩa Quân.
Khương Nghĩa Quân bị nhìn chột dạ, y cười khổ một tiếng.
- Nhìn tôi làm gì?
Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Nghĩa Quân, ông về trước đi.
Vương Quốc Hoa nói vậy, Khương Nghĩa Quân lập tức đứng lên.
- Được, tôi về trước đây, ngồi tiếp tôi sẽ gặp đả kích quá lớn.
Ở một góc dưới lầu có một cặp mắt thấy Khương Nghĩa Quân rời đi mới cất bước tiến vào. Lát sau Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà đang ngồi uống bia nói chuyện, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nữ nhân viên phục vụ mở cửa dẫn một người đàn ông trung niên tiến voa.f
- Chủ nhiệm Mã, Bí thư Vương.
Trưởng phòng Phùng gật đầu cúi người tiến vào. Nói thẳng ra y rất xấu hổ khi phải lên đây nhưng dù sao mất mặt vẫn hơn là mất chức. Quan chức ở Thần Châu thì Vương Quốc Hoa không thể làm gì, nhưng Mã Vân Hà lại khác.
Mã Vân Hà liếc y không nói mà chỉ nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chỉ vào hai chai rượu đã chuẩn bị sẵn.
- Uống hết về ngủ một giấc là xong chuyện.
Họ Phùng không nói một câu đi lên uống cạn. Uống xong hắn nói:
- Tôi có thể đi chứ?
Vương Quốc Hoa phất tay, lái xe từ ngoài tiến vào dìu lãnh đạo đi ra.
Trong phòng còn lại Vương Quốc Hoa và Mã Vân Hà. Mã Vân Hà thở dài một tiếng.
- Phiền phức đều do cứ đòi ra mặt, lời này không sai.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.
- Trên đời này có quan chức nào không suy nghĩ đã thò đầu ra sao? Nực cười, hắn chỉ là đen đủi gặp tấm bảng sắt, nếu đổi người khác thì không mất tầm vài trăm ngàn đừng mong êm chuyện.
Mã Vân Hà nhíu mày nói.
- Vậy anh sao cứ thế bỏ qua?
Vương Quốc Hoa thở dài nói.
- Tôi còn có thể làm gì?
…
Trời không ngờ đổ mưa, nghi thức chào đón đành phải hoãn lại. Lúc máy bay hạ cánh, Lưu Triệu Minh đứng dưới ô ra nghênh đón tổ công tác Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
- Chủ nhiệm Lãnh.
Lưu Triệu Minh rất nhiệt tình đi lên bắt tay, Lãnh Vũ cười đáp.
- Chủ tịch tỉnh Lưu quá khách khí.
Đến lúc bắt tay Vương Quốc Hoa, Lãnh Vũ dừng lại cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Chúng ta có phải nên ôm một chút không?
Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Ở đây chắc thôi, không ngờ ngài đến Ủy ban kế hoạch phát triển, tôi vốn nghĩ ngài đến bộ Nông nghiệp.
/822
|