Nghiêm Giai Ngọc bị bệnh
Không thể làm gì người Mỹ còn không thể làm gì được mày sao? Trước khi Vương Quốc Hoa tới, Lưu Triệu Minh nhận được điện của Hác Long Quang, y vốn không định nghe nhưng vẫn nghe.
- Sếp, tôi kiểm tra công việc trúng mưu của Vương Quốc Hoa làm ngài mất mặt.
Lưu Triệu Minh tức giận dập máy nhưng sau đó tâm trạng lại thay đổi. Hác Long Quang nói rất có thể, ai dám nói không phải chứ?
Vì thế lúc Vương Quốc Hoa tới, Lưu Triệu Minh mới làm như vậy. Nói cách khác Vương Quốc Hoa phán đoán về sự rộng lượng của Lưu Triệu Minh là đoán nhầm. Lưu Triệu Minh vốn định chuẩn bị nói chuyện với Vương Quốc Hoa nhưng vì cuộc điện của Hác Long Quang nên thành ra như vậy.
Thư ký bưng trà vào thấy khách khí trong phòng không đúng nên lặng lẽ chuồn ra. Vương Quốc Hoa rất yên tĩnh chờ, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như có gì đó rất đẹp.
Lưu Triệu Minh im khoảng ba phút rồi bỏ văn bản xuống.
- Vương Quốc Hoa, tập đoàn Mỹ yêu cầu cậu tới sao trước đó không báo cáo?
- Chủ tịch tỉnh, tôi trước đó chỉ nhận được điện, tổng giám đốc Nghiêm nói muốn tới xem tình hình tỉnh Đông Hải, tôi nói đến thì tôi chào đón, cái khác không nói. Mà mấy thứ này tôi báo cáo thế nào? Tôi dù sao cũng phải gặp mặt rồi mới báo cáo với lãnh đạo cấp trên chứ?
Lưu Triệu Minh mặt âm trầm không nói, y chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương như muốn nhìn thấu tâm can Vương Quốc Hoa.
- Ngồi xuống rồi nói, hạng mục này cậu nắm chắc không?
Lưu Triệu Minh không thấy Vương Quốc Hoa không có gì không ổn, chắc không dám lừa mình.
- Hạng mục này thực ra tôi không coi trọng.
Lưu Triệu Minh đổi sắc thầm nghĩ mày định ép lãnh đạo tỉnh ủy sao?
- Hạng mục như vậy đúng là rất khó khăn nhưng khó khăn cũng cần toàn lực tranh thủ, nó quan hệ đến đại cuộc thu hút đầu tư của tỉnh.
Lưu Triệu Minh ra lệnh, hắn biết Vương Quốc Hoa là mấu chốt của hạng mục, dù như thế nào cũng phải ổn định đối phương đã.
- Chủ tịch tỉnh, ngài hiểu lầm.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Lưu Triệu Minh ngẩn ra một chút:
- Hiểu lầm.
- Không sai, là hiểu lầm. Tôi không phải nói kéo hạng mục có gì khó khăn mà là tôi không coi trọng bản thân hạng mục này.
Vương Quốc Hoa nói làm vẻ mặt Lưu Triệu Minh hòa hoãn hơn đôi chút. Y có chút tò mò nói:
- Có ý gì? Tôi nghe nói Thượng Hải vẫn tranh thủ hạng mục này, vậy bọn họ sao lại coi trọng?
Vương Quốc Hoa nói:
- Hạng mục này sẽ gây ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng, hơn nữa về phần kỹ thuật người nước Đức mới là tốt nhất. Người Mỹ đến tỉnh Đông Hải đơn giản chỉ là đoạt thị trường, trước đó người nước Đức đã chiếm địa vị lũng đoạn ở thị trường Trung Quốc. Theo phán đoán của tôi tập đoàn Mỹ có thể đến tỉnh Đông Hải thì mục đích chủ yếu là hy vọng chúng ta nhượng bộ nhiều về yêu cầu môi trường. Mà cá nhân tôi không quá thích việc hy sinh hoàn cảnh để đổi phát triển kinh tế. Bây giờ không phải thời kỳ đầu cải cách, quốc gia đã tích lũy một thời gian nên ở vấn đề này thị xã Thiết Châu tuyệt đối không thể nhượng bộ quá nhiều.
Thị xã Thiết Châu không có hứng thú? Câu nói này làm Lưu Triệu Minh không quá rõ, không hứng thú thì mời người ta tới đây làm gì?
- Ý của cậu nếu không khống chế tốt vấn đề ô nhiễm môi trường thì thị xã Thiết Châu không cần hạng mục này?
Lưu Triệu Minh xác định lại lần cuối, mặc dù nghe không thực tế nhưng Vương Quốc Hoa đã nói như vậy mà.
- Không sai, đây là điều kiện bắt buộc. Chiều tôi đang báo cáo với bí thư Mã về việc khởi động công trình cải tạo hồ Hóa tử, sao có thể vừa bên cải tạo hoàn cảnh vừa đưa hạng mục ô nhiễm môi trường vào? Tôi có một tư tưởng tổng thể về sự phát triển của Thiết Châu, không thể vì một hạng mục mà bỏ qua tư tưởng.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán đưa ra thái độ của mình.
Lưu Triệu Minh nở nụ cười nói:
- Cậu nói qua việc cải tạo hồ là như thế nào đi?
Lưu Triệu Minh hoàn toàn không thèm để ý câu nói “mắc bẫy” của Hác Long Quang nữa.
- Chuyện này tôi định báo cáo với bí thư Mã xong sẽ báo cáo với ngài, nếu không đến sân bay tôi đã sang báo cáo.
Lúc này thư ký đẩy cửa tiến vào nói.
- Chủ tịch tỉnh, không còn sớm nữa.
Lưu Triệu Minh lạnh nhạt nói:
- Chưa vội.
Thư ký nhắc thêm:
- Đại biểu tập đoàn Mỹ vẫn đang đợi.
Lưu Triệu Minh vỗ đầu nói:
- Chút tôi quên việc này. Vương Quốc Hoa, chúng ta cùng đến khách sạn, hạng mục này cậu nhất định phải bắt được, vấn đề ô nhiễm môi trường có thể đàm phán mà.
Đi theo Lưu Triệu Minh xuống lầu, Vương Quốc Hoa được nghe đối phương nói:
- Lên xe tôi, cậu báo cáo tiếp chuyện vừa rồi.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là lên xe.
- thời gian có hạn, tôi nói đơn giản một chút.
Vừa nói Vương Quốc Hoa bắt đầu báo cáo.
Lưu Triệu Minh nghe ra Vương Quốc Hoa báo cáo không chỉ có một chuyện, còn có đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên gì đó. Tên này mới đến vài ngày mà làm ra động tĩnh lớn như vậy.
- Việc này Hác Long Quang sao không báo cáo với tôi?
Lưu Triệu Minh nói làm Vương Quốc Hoa biết ý đối phương là gì. Sao không thông báo với Hác Long Quang, đây là không tôn trọng đồng chí.
- Tôi mới chính thức thông báo với các đồng chí trong hội nghị thường vụ sáng nay. Thị trưởng Hác lên tỉnh vì vậy việc đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên thì y không biết. Nhưng hạng mục hồ Hóa tử thì y biết.
Vương Quốc Hoa nói làm Lưu Triệu Minh thầm tức giận. Y thầm nghĩ tên Hác Long Quang kia đấu không lại Vương Quốc Hoa thì thôi, không ngờ công trình lớn như vậy không báo cáo với mình.
Lưu Triệu Minh vẫn khống chế được tâm trạng của mình, không để lộ ra ngoài mặt nhưng cũng thầm ghi nhớ việc này ở trong lòng. Đối với Vương Quốc Hoa, Lưu Triệu Minh vừa thấy không ổn cho Hác Long Quang, trong lòng cũng nhắc mình phải đánh giá lại đối phương. Cũng may Vương Quốc Hoa mới tới, điều từ tỉnh ngoài đến nên bây giờ chưa có khuynh hướng rõ ràng, không phải không thể tranh thủ.
- Ừ, cải tạo hồ là việc tốt, đưa đến đoàn khảo sát đầu tư càng là thành tích tốt. Thị ủy thị xã Thiết Châu làm rất tốt, sau này có gì khó khăn có thể nói với tôi. ủy ban tỉnh luôn hết lòng ủng hộ Đảng ủy và chính quyền địa phương quyết tâm trong công việc.
Vương Quốc Hoa nghe ra đối phương đang lôi kéo nhưng không vội vàng tỏ vẻ.
- Tôi nhất định làm tốt công việc của mình.
Lưu Triệu Minh không khỏi tức giận nhưng không lộ ra, nếu là y thì y cũng tự nhận mình không thể tỏ thái độ ngay lập tức được.
Chẳng qua Lưu Triệu Minh lại thầm không thoải mái về Hác Long Quang, thằng này làm mình quá thất vọng.
Đến khách sạn, Lưu Triệu Minh không thấy tổng giám đốc Nghiêm dẫn đầu đoàn khảo sát tập đoàn Mỹ. Nguyên nhân là tổng giám đốc Nghiêm bị bệnh, mệt nên không tham gia bữa tiệc gặp mặt. Lưu Triệu Minh không khỏi tức giận, ả này thật quá đáng, chủ tịch tỉnh đến mà còn không ra gặp mặt.
Một nữ thư ký tóc dài đi đôi giày cao gót trông khá gợi cảm. Cô ả đi cao gót làm Lưu Triệu Minh như có cảm giác phải ngước lên nhìn.
- Như vậy đi, Vương Quốc Hoa, cậu không phải là bạn của tổng giám đốc Nghiêm sao, thay mặt ủy ban tỉnh đến thăm một chút.
Lưu Triệu Minh phản ứng rất nhanh, cảm giác đối phương bị bệnh nhất định là có ý đồ.
Vương Quốc Hoa không vội vàng đáp ứng mà hỏi trước cô gái tây kia. Vương Quốc Hoa hỏi tiếng anh nên Lưu Triệu Minh không nghe được, cũng may có phiên dịch ở bên giải thích.
Không thể làm gì người Mỹ còn không thể làm gì được mày sao? Trước khi Vương Quốc Hoa tới, Lưu Triệu Minh nhận được điện của Hác Long Quang, y vốn không định nghe nhưng vẫn nghe.
- Sếp, tôi kiểm tra công việc trúng mưu của Vương Quốc Hoa làm ngài mất mặt.
Lưu Triệu Minh tức giận dập máy nhưng sau đó tâm trạng lại thay đổi. Hác Long Quang nói rất có thể, ai dám nói không phải chứ?
Vì thế lúc Vương Quốc Hoa tới, Lưu Triệu Minh mới làm như vậy. Nói cách khác Vương Quốc Hoa phán đoán về sự rộng lượng của Lưu Triệu Minh là đoán nhầm. Lưu Triệu Minh vốn định chuẩn bị nói chuyện với Vương Quốc Hoa nhưng vì cuộc điện của Hác Long Quang nên thành ra như vậy.
Thư ký bưng trà vào thấy khách khí trong phòng không đúng nên lặng lẽ chuồn ra. Vương Quốc Hoa rất yên tĩnh chờ, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như có gì đó rất đẹp.
Lưu Triệu Minh im khoảng ba phút rồi bỏ văn bản xuống.
- Vương Quốc Hoa, tập đoàn Mỹ yêu cầu cậu tới sao trước đó không báo cáo?
- Chủ tịch tỉnh, tôi trước đó chỉ nhận được điện, tổng giám đốc Nghiêm nói muốn tới xem tình hình tỉnh Đông Hải, tôi nói đến thì tôi chào đón, cái khác không nói. Mà mấy thứ này tôi báo cáo thế nào? Tôi dù sao cũng phải gặp mặt rồi mới báo cáo với lãnh đạo cấp trên chứ?
Lưu Triệu Minh mặt âm trầm không nói, y chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương như muốn nhìn thấu tâm can Vương Quốc Hoa.
- Ngồi xuống rồi nói, hạng mục này cậu nắm chắc không?
Lưu Triệu Minh không thấy Vương Quốc Hoa không có gì không ổn, chắc không dám lừa mình.
- Hạng mục này thực ra tôi không coi trọng.
Lưu Triệu Minh đổi sắc thầm nghĩ mày định ép lãnh đạo tỉnh ủy sao?
- Hạng mục như vậy đúng là rất khó khăn nhưng khó khăn cũng cần toàn lực tranh thủ, nó quan hệ đến đại cuộc thu hút đầu tư của tỉnh.
Lưu Triệu Minh ra lệnh, hắn biết Vương Quốc Hoa là mấu chốt của hạng mục, dù như thế nào cũng phải ổn định đối phương đã.
- Chủ tịch tỉnh, ngài hiểu lầm.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Lưu Triệu Minh ngẩn ra một chút:
- Hiểu lầm.
- Không sai, là hiểu lầm. Tôi không phải nói kéo hạng mục có gì khó khăn mà là tôi không coi trọng bản thân hạng mục này.
Vương Quốc Hoa nói làm vẻ mặt Lưu Triệu Minh hòa hoãn hơn đôi chút. Y có chút tò mò nói:
- Có ý gì? Tôi nghe nói Thượng Hải vẫn tranh thủ hạng mục này, vậy bọn họ sao lại coi trọng?
Vương Quốc Hoa nói:
- Hạng mục này sẽ gây ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng, hơn nữa về phần kỹ thuật người nước Đức mới là tốt nhất. Người Mỹ đến tỉnh Đông Hải đơn giản chỉ là đoạt thị trường, trước đó người nước Đức đã chiếm địa vị lũng đoạn ở thị trường Trung Quốc. Theo phán đoán của tôi tập đoàn Mỹ có thể đến tỉnh Đông Hải thì mục đích chủ yếu là hy vọng chúng ta nhượng bộ nhiều về yêu cầu môi trường. Mà cá nhân tôi không quá thích việc hy sinh hoàn cảnh để đổi phát triển kinh tế. Bây giờ không phải thời kỳ đầu cải cách, quốc gia đã tích lũy một thời gian nên ở vấn đề này thị xã Thiết Châu tuyệt đối không thể nhượng bộ quá nhiều.
Thị xã Thiết Châu không có hứng thú? Câu nói này làm Lưu Triệu Minh không quá rõ, không hứng thú thì mời người ta tới đây làm gì?
- Ý của cậu nếu không khống chế tốt vấn đề ô nhiễm môi trường thì thị xã Thiết Châu không cần hạng mục này?
Lưu Triệu Minh xác định lại lần cuối, mặc dù nghe không thực tế nhưng Vương Quốc Hoa đã nói như vậy mà.
- Không sai, đây là điều kiện bắt buộc. Chiều tôi đang báo cáo với bí thư Mã về việc khởi động công trình cải tạo hồ Hóa tử, sao có thể vừa bên cải tạo hoàn cảnh vừa đưa hạng mục ô nhiễm môi trường vào? Tôi có một tư tưởng tổng thể về sự phát triển của Thiết Châu, không thể vì một hạng mục mà bỏ qua tư tưởng.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán đưa ra thái độ của mình.
Lưu Triệu Minh nở nụ cười nói:
- Cậu nói qua việc cải tạo hồ là như thế nào đi?
Lưu Triệu Minh hoàn toàn không thèm để ý câu nói “mắc bẫy” của Hác Long Quang nữa.
- Chuyện này tôi định báo cáo với bí thư Mã xong sẽ báo cáo với ngài, nếu không đến sân bay tôi đã sang báo cáo.
Lúc này thư ký đẩy cửa tiến vào nói.
- Chủ tịch tỉnh, không còn sớm nữa.
Lưu Triệu Minh lạnh nhạt nói:
- Chưa vội.
Thư ký nhắc thêm:
- Đại biểu tập đoàn Mỹ vẫn đang đợi.
Lưu Triệu Minh vỗ đầu nói:
- Chút tôi quên việc này. Vương Quốc Hoa, chúng ta cùng đến khách sạn, hạng mục này cậu nhất định phải bắt được, vấn đề ô nhiễm môi trường có thể đàm phán mà.
Đi theo Lưu Triệu Minh xuống lầu, Vương Quốc Hoa được nghe đối phương nói:
- Lên xe tôi, cậu báo cáo tiếp chuyện vừa rồi.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là lên xe.
- thời gian có hạn, tôi nói đơn giản một chút.
Vừa nói Vương Quốc Hoa bắt đầu báo cáo.
Lưu Triệu Minh nghe ra Vương Quốc Hoa báo cáo không chỉ có một chuyện, còn có đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên gì đó. Tên này mới đến vài ngày mà làm ra động tĩnh lớn như vậy.
- Việc này Hác Long Quang sao không báo cáo với tôi?
Lưu Triệu Minh nói làm Vương Quốc Hoa biết ý đối phương là gì. Sao không thông báo với Hác Long Quang, đây là không tôn trọng đồng chí.
- Tôi mới chính thức thông báo với các đồng chí trong hội nghị thường vụ sáng nay. Thị trưởng Hác lên tỉnh vì vậy việc đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên thì y không biết. Nhưng hạng mục hồ Hóa tử thì y biết.
Vương Quốc Hoa nói làm Lưu Triệu Minh thầm tức giận. Y thầm nghĩ tên Hác Long Quang kia đấu không lại Vương Quốc Hoa thì thôi, không ngờ công trình lớn như vậy không báo cáo với mình.
Lưu Triệu Minh vẫn khống chế được tâm trạng của mình, không để lộ ra ngoài mặt nhưng cũng thầm ghi nhớ việc này ở trong lòng. Đối với Vương Quốc Hoa, Lưu Triệu Minh vừa thấy không ổn cho Hác Long Quang, trong lòng cũng nhắc mình phải đánh giá lại đối phương. Cũng may Vương Quốc Hoa mới tới, điều từ tỉnh ngoài đến nên bây giờ chưa có khuynh hướng rõ ràng, không phải không thể tranh thủ.
- Ừ, cải tạo hồ là việc tốt, đưa đến đoàn khảo sát đầu tư càng là thành tích tốt. Thị ủy thị xã Thiết Châu làm rất tốt, sau này có gì khó khăn có thể nói với tôi. ủy ban tỉnh luôn hết lòng ủng hộ Đảng ủy và chính quyền địa phương quyết tâm trong công việc.
Vương Quốc Hoa nghe ra đối phương đang lôi kéo nhưng không vội vàng tỏ vẻ.
- Tôi nhất định làm tốt công việc của mình.
Lưu Triệu Minh không khỏi tức giận nhưng không lộ ra, nếu là y thì y cũng tự nhận mình không thể tỏ thái độ ngay lập tức được.
Chẳng qua Lưu Triệu Minh lại thầm không thoải mái về Hác Long Quang, thằng này làm mình quá thất vọng.
Đến khách sạn, Lưu Triệu Minh không thấy tổng giám đốc Nghiêm dẫn đầu đoàn khảo sát tập đoàn Mỹ. Nguyên nhân là tổng giám đốc Nghiêm bị bệnh, mệt nên không tham gia bữa tiệc gặp mặt. Lưu Triệu Minh không khỏi tức giận, ả này thật quá đáng, chủ tịch tỉnh đến mà còn không ra gặp mặt.
Một nữ thư ký tóc dài đi đôi giày cao gót trông khá gợi cảm. Cô ả đi cao gót làm Lưu Triệu Minh như có cảm giác phải ngước lên nhìn.
- Như vậy đi, Vương Quốc Hoa, cậu không phải là bạn của tổng giám đốc Nghiêm sao, thay mặt ủy ban tỉnh đến thăm một chút.
Lưu Triệu Minh phản ứng rất nhanh, cảm giác đối phương bị bệnh nhất định là có ý đồ.
Vương Quốc Hoa không vội vàng đáp ứng mà hỏi trước cô gái tây kia. Vương Quốc Hoa hỏi tiếng anh nên Lưu Triệu Minh không nghe được, cũng may có phiên dịch ở bên giải thích.
/822
|