Vương Quốc Hoa nói làm mặt Vu Á Lệ hơi cứng lại, cô vô thức đưa mắt nhìn Từ Diệu Quốc, Từ Diệu Quốc ngồi im không động đậy như pho tượng. Vu Á Lệ không thể làm gì khác hơn là cười nói:
- Đúng là có một công ty như vậy, Bí thư Vương quan tâm tới tình hình của công ty, tôi thay mặt các công ty ở quận Đông Hợp cảm ơn ngài.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tối qua tôi xem tin thời sự đài truyền hình thị xã thì thấy đều là quảng cáo về về công ty Phúc Lộc Thọ, vì thế tôi có chút ấn tượng.
Vu Á Lệ cười có chút miễn cưỡng:
- Công ty này thật ra có chút sức ảnh hưởng ở quận Đông Hợp. Bí thư quận ủy Hướng Cảnh Hoa cũng rất quan tâm tới hạng mục của công ty này. Từ lúc đầu đầu tư đến sản xuất, tiêu thụ đều được bí thư Hướng Cảnh Hoa rất chiếu cố. nghe nói bên ngân hàng còn cho công ty vay mười triệu, quận cũng có chính sách miễn thuế hai năm với công ty.
Vương Quốc Hoa không khỏi động tâm. Đầu tư cho sản phẩm sức khỏe này thực ra không quá lớn. Đời trước Vương Quốc Hoa nghe một người bạn nói rất nhiều thứ gọi là sản phẩm sức khỏe thật ra không có hiệu quả gì, chỉ là ăn vào không chết, toàn bộ đều dựa và quảng cáo lừa người mà thôi. Nếu lừa được người thì đó chính là một vốn vạn lời.
- Ồ, vấn đề tiêu thụ như thế nào?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, Vu Á Lệ hơi khó khăn khi trả lời:
- Cái này tôi không rõ lắm, công ty này cũng không quá nể mặt ủy ban quận.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Vu Á Lệ, hắn trầm ngâm một chút mới nói:
- Như vậy chủ tịch quận Vu nên đi tìm hiểu tình hình tiêu thụ của công ty này mới được.
Vu Á Lệ nghe xong không khỏi mừng thầm. Lãnh đạo bảo mình đi tìm hiểu rồi báo cáo, vậy là mình có lý do. Việc ủy ban quận đứng ra dẫn mối giúp Phúc Lộc Thọ vay vốn ngân hàng, Vu Á Lệ kiên quyết phản đối, tất cả đều do Hướng Cảnh Hoa ở hội nghị thường vụ vỗ bàn. Nếu công ty này làm không được tốt vậy không phải sẽ do Hướng Cảnh Hoa gvtn sao? Đương nhiên chuyện như vậy rất nhiều, cụ thể đến người lãnh đạo thì chủ yếu là xem lãnh đạo cấp trên có muốn truy cứu hay không?
- Vâng.
Vu Á Lệ ghi vào sổ, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Từ Diệu Quốc:
- Trưởng ban thư ký, còn có việc gì khác không?
Từ Diệu Quốc nghe xong cười nói:
- Phó thị trưởng thường trực yy không ngừng chờ tin ngài.
Vương Quốc Hoa hả một tiếng, Vu Á Lệ biết ý đứng lên nói:
- Tôi xin về trước, không quấy rầy công việc của bí thư nữa.
- Trưởng ban thư ký thay tôi tiễn chủ tịch quận Vu.
Vương Quốc Hoa vốn định đứng lên tiễn nhưng có điện hắn đành cầm máy nghe rồi khách khí nói một câu. Vu Á Lệ vội vàng nói không dám. Từ Diệu Quốc đưa cô xuống lầu, nhân lúc đến chỗ rẽ Vu Á Lệ dừng lại nói:
- Lão Từ, Bí thư Vương có hài lòng với báo cáo của tôi không?
Vu Á Lệ khá nhạy cảm, biến hoá nhỏ của Vương Quốc Hoa trong khi nghe báo cáo vẫn bị cô ý thức được.
- Cái này tôi không biết. Bí thư Vương rất khó nhìn ra sâu cạn, cô đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Tóm lại làm tốt công việc bí thư giao là được.
Từ Diệu Quốc cười an ủi một câu, Vu Á Lệ đưa tay lên:
- Anh đừng tiễn nữa, nếu không để vợ anh thấy là phiền đó.
Điện thoại do Lưu Linh gọi tới. Cô vừa lên tới tỉnh liền gọi cho hắn:
- Quốc Hoa, tối nay bên chiêu thương và công thương tỉnh tổ chức vũ hội thu hút đầu tư, anh lên đi tham gia với em.
Lưu Linh nhìn như ra lệnh nhưng thực tế là tìm lý do. Vương Quốc Hoa là bí thư phải bắt kinh tế, không có vài công ty đến đầu tư sao được. Cơ hội này Lưu Linh đương nhiên phải suy nghĩ giúp Vương Quốc Hoa.
- Không đi không được sao?
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết ý của Lưu Linh, chẳng qua gần đây hắn hơi bận nên không muốn đi.
Lưu Linh cười nói:
- Không được, hoạt động thu hút đầu tư lần này có không ít công ty ở các tỉnh, có nhiều lãnh đạo địa phương muốn được tới tham gia. Bước tiếp theo là đoàn đầu tư này sẽ tiến hành điều tra trong toàn tỉnh. Anh lên để quen mặt một chút cũng tốt mà.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, anh bây giờ lên tỉnh.
Lúc Từ Diệu Quốc về, Vương Quốc Hoa đã ra khỏi văn phòng. Hắn vừa đi vừa nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi phải lên tỉnh một chuyến, anh bảo Triệu Quân chuẩn bị xe, tôi tự lái xe đi.
Không mang theo thư ký cùng lái xe là do Vương Quốc Hoa cố ý. Hắn cũng muốn mượn cơ hội ở bên Lưu Linh. Tỉnh tổ chức hoạt động thu hút đầu tư, Vương Quốc Hoa không quá coi trọng. Vừa lái xe, Vương Quốc Hoa lại nhận được cuộc điện không ngờ.
Người gọi điện tới là Khương Nghĩa Quân, hắn cười rất lớn.
- Lão đại, tôi nghe qua chuyện của ông rồi, tốt quá, đừng làm quan làm mẹ gì, cùng nhau kinh doanh phát tài.
- Miệng chó không mọc được ngà voi, ông bây giờ đã đến làm bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu – tỉnh Đông Hải rồi đó.
Vương Quốc Hoa đốp lại, không ngờ Khương Nghĩa Quân gào lên:
- Gì? tỉnh Đông Hải? Ha ha ha.
- Cười con em ông à?
Vương Quốc Hoa thấy sắp lên cao tốc vì thế vội vàng dừng sang bên. Hắn còn tưởng Khương Nghĩa Quân trêu mình nên bực bội mắng lại.
- Lão đại, tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi cười vì chúng ta quá có duyên. Tôi vừa mới mở hai siêu thị ở Thần Châu, ông lại đến tỉnh Đông Hải tiếp tục làm quan, ông nói có trùng hợp không? Tôi bây giờ đang ở sân bay, chuẩn bị bay tới thành phố Thần Châu đó.
Khương Nghĩa Quân nói rất đắc ý làm Vương Quốc Hoa muốn chửi vài câu.
- Ôi, là như vậy ư, không ngờ giám đốc Khương làm ăn lớn như vậy, sau này nhất định phải giúp đỡ một cán bộ nhà nước quèn như tôi đó.
Bí thư Vương châm chọc làm Khương Nghĩa Quân ngứa răng, hắn nói:
- Lão đại đừng hiểu lầm, mấy năm qua siêu thị phát triển rất nhanh, lúc đầu nếu không có ông giúp thì tôi đâu có ngày hôm nay. Tôi chỉ là không ngờ siêu thị làm lại thần kỳ như vậy, bây giờ các nhà máy, công ty đều cầu siêu thị, nhớ đến lúc trước nhờ vả các nhà máy đúng là thấy quá thê lương.
- Nói nhảm, đây là trào lưu phát triển, thời đại bên tiêu thụ chiếm tuyệt đối thượng phong nhất định sẽ tới.
Vương Quốc Hoa đương nhiên là hiểu rõ cái này, Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng:
- Đúng thế, mấy năm qua siêu thị của tôi coi như phát triển tốt. Hôm nay trong vòng mười tỉnh đều có chi nhánh, các công ty sản xuất không nhờ tôi còn nhờ ai.
- Được rồi, đợi ông đến rồi nói tiếp, ông đây đang rất bận.
Vương Quốc Hoa cười nói, nói chuyện với Khương Nghĩa Quân đều khá dễ dàng, không cần ra vẻ này kia.
- Được, tôi cũng sắp lên máy bay, tới nơi sẽ liên lạc với ông.
Khương Nghĩa Quân vừa nói chuyện điện thoại, bên cạnh có một cô em xinh đẹp có chút tò mò nói:
- Ai vậy, em thấy hắn nói chuyện với anh rất không khách khí, kiêu ngạo như vậy sao?
- Mẹ chứ, cô xen miệng vào làm gì? Không thấy tôi gọi hắn là lão đại sao? Nói ra làm cô sợ, người ta nhỏ hơn tôi một tuổi đã là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở đó.
Khương Nghĩa Quân nói đến Vương Quốc Hoa mà lại thấy khá tự hào.
Nhờ phúc của Vương Quốc Hoa, công ty của Khương Nghĩa Quân mấy năm nay phát triển rất nhanh. Địa bàn tdga không nói, bên Thượng Hải cũng phát triển rất thuận lợi. Siêu thị này vốn là như vậy, trong tay có tiền mà muốn kiếm tiền sẽ dễ dàng, các chi nhánh cũng dễ mở ra. Siêu thị liên hợp Nghĩa Hoa hiện nay cũng là công ty tiêu thụ có tiếng ở trong nước.
Con đường phát triển của Khương Nghĩa Quân có thể liên quan mật thiết với Vương Quốc Hoa. Từ kinh doanh xăng dầu đến siêu thị, tới bất động sản, đều là được Vương Quốc Hoa chỉ đường. Vì thế trong mắt của Khương Nghĩa Quân, địa vị của Vương Quốc Hoa là không thể thay đổi.
So với Khương Nghĩa Quân ngồi máy bay với gái đẹp bên cạnh đầy sung sướng, Vương Quốc Hoa đang trên đường cao tốc. Mất ba tiếng mới đến được tỉnh thành, tới nơi đã quá giờ trưa. Vương Quốc Hoa xuống cao tốc gọi điện, Lưu Linh bảo hắn đến khách sạn …
Ở cửa khách sạn đã thấy Lưu Chấn Nam cùng Lưu Linh đứng đó chờ, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực. Hắn vốn nghĩ mình gần như không thể nào có qua lại với Lưu Chấn Nam nữa, không ngờ vòng quay của số mệnh lại không như thế.
- Quốc Hoa, chúng ta lại gặp mặt.
Lưu Chấn Nam tự nhiên hơn Vương Quốc Hoa nhiều. Vương Quốc Hoa dù sao cũng có quan hệ với con gái y, y có tự tin cũng là bình thường.
- Đúng vậy, lại gặp mặt.
Vương Quốc Hoa không biết nói gì, mắt Lưu Chấn Nam rất độc, nhìn cái là nhận ra sự mất tự nhiên của Vương Quốc Hoa, y cười nói;
- Linh nhi, con và Quốc Hoa nói chuyện, bố đi trước có chút chuyện.
Lưu Chấn Nam đi nhưng câu nói cuối cùng làm mặt Vương Quốc Hoa nóng lên. Lưu Linh thấy Vương Quốc Hoa ngẩn ra liền cười cười dùng khuỷu tay đâm hắn:
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Hình như anh và em ở cạnh nhau chỉ có làm mỗi một việc, câu kia cua bố em đúng là không cho mặt mũi.
Lưu Linh lúc đầu chưa hiểu, sau đó che miệng nhỏ giọng nói:
- Linh tinh, em nói với ông là tìm anh đều có việc cần làm.
- Ồ, thì ra là suy nghĩ của anh có vấn đề, anh phải kiểm điểm.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc, Lưu Linh khoác tay Vương Quốc Hoa tiến vào phòng ăn khách sạn. Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống thì điện thoại di động lại vang lên, Từ Diệu Quốc gọi tới là trên tỉnh có hội nghị, Vương Quốc Hoa cần phải tham gia. Mai Từ Diệu Quốc sẽ dẫn theo thư ký và lái xe của Vương Quốc Hoa lên tỉnh, hội nghị diễn ra vào sáng ngày kia.
Vương Quốc Hoa đi cả buổi nên người khó chịu, ăn xong Lưu Linh dẫn hắn lên phòng tắm. Hắn lúc này mới chú ý mình đi gấp quên không mang quần áo thay, hắn định ra ngoài mua thì Lưu Linh cười nói:
- Biết ngay là anh quên mang hành lý, em chuẩn bị rồi.
Việc nhỏ này làm Vương Quốc Hoa cảm động, hơn nữa ghi nhớ rất sâu trong lòng.
- Chuyện của bố em xử lý thế nào rồi?
Vương Quốc Hoa hỏi. Chuyện của Lưu Chấn Nam không phải chuyện của Lưu Linh sao? Trước đó lúc đối mặt với Lưu Chấn Nam, hắn biểu hiện không được tốt nên phải bù lại.
- Chuyện đó sớm xong rồi, bố em niệm tình ả ta theo ông bảy tám năm nên cho ả một khoản tiền không nhỏ. Gần đây tỉnh đang tiến hành công trình cải tạo thôn nội đô, bố em cũng tranh thủ công trình này.
- Nghe nói tên Lưu Triệu Quốc không dễ nói chuyện đâu.
Vương Quốc Hoa nhắc, Lưu Linh cười nói:
- Cái này anh không cần để ý, chắc bố em có biện pháp.
Chuyện này Vương Quốc Hoa đúng là không có lực mà giúp, vì thế hắn đành chờ cơ hội sau.
Không mấy khi được ở riêng bên cạnh nhau, Vương Quốc Hoa liền bù lại đôi chút cho Lưu Linh. Nếu tối không có vũ hội, Vương Quốc Hoa không định ra khỏi khách sạn.
Quần áo Lưu Linh chuẩn bị khá hợp mốt, sơ mi, quần dài, giày da sáng bóng. Sau khi cẩn thận kiểm tra Vương Quốc Hoa một lúc, Lưu Linh mới yên tâm đi thay đồ, trang điểm.
Lưu Linh chỉ trang điểm nhẹ, bôi ít kem, đánh chút son, chiếc váy không tay, trên nền trắng có vài đóa hoa màu vàng làm cô thiếu vài phần trẻ trung, thêm vài phần đoan trang.
Ra ngoài Vương Quốc Hoa mới biết vũ hội tổ chức ở tầng ba khách sạn. Hai người đi lên, bên trong đã có nhiều người. Lúc viết tên, Lưu Linh viết chữ tổng giám đốc tập đoàn Lưu thị. Hai người đến chỗ tiếp đón thì có một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi trông rất phong độ đi tới.
Thấy Lưu Linh, mặt tên này rất vui vẻ nhưng thấy cô khoác tay Vương Quốc Hoa, hắn sa sầm mặt lại ngay.
- Tổng giám đốc Lưu.
Người đàn ông tiến lên chủ động đưa tay ra. Lưu Linh cười cười nhìn Vương Quốc Hoa rồi gật đầu bắt tay:
- Tổng giám đốc Hạ.
Lưu Linh không giới thiệu Vương Quốc Hoa, họ Hạ không chịu bỏ qua, hắn cười nói:
- Sao không giới thiệu một chút?
Không đợi Lưu Linh mở miệng, Vương Quốc Hoa đã chủ động tiến lên nói:
- Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lưu, tôi họ Vương, anh gọi tôi Tiểu Vương là được.
Họ Hạ không nghĩ Vương Quốc Hoa nói như vậy, cử động vừa nãy của Lưu Linh thì hắn có thể thấy.
- Tổng giám đốc Lưu, tôi có mấy người bạn ở bên kia, tôi sang đó một chút, lát nói chuyện.
Họ Hạ không thèm để ý tới Vương Quốc Hoa, nói xong đi ngay.
Tay Vương Quốc Hoa đưa ra hắn cũng không thèm chạm, đợi đối phương đi, Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng:
- Như vậy đó.
Lưu Linh che miệng nhỏ giọng nói:
- Đáng đời, giả vờ làm trợ lý lắm vào.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nghiêm túc nói:
- Không phải anh muốn giả vờ, hôm nay anh như một nhân viên tình báo đánh vào đội ngũ địch.
Lưu Linh nói:
- Người này là ủy viên gì đó của văn phòng công thương tỉnh, có mối làm ăn không nhỏ ở tỉnh thành, lần trước cùng ăn cơm với bố em rồi suốt ngày làm phiền, em không thèm để ý tới hắn.
- Không cần giải thích.
Vương Quốc Hoa lắc đầu, hai người sóng vai đi vào. Nơi này vốn là phòng hội nghị lớn nhất khách sạn, bây giờ được đổi thành vũ hội. Trên sàn nhảy đã có không ít người nhảy, Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời, Lưu Linh cười cười đồng ý.
- Đúng là có một công ty như vậy, Bí thư Vương quan tâm tới tình hình của công ty, tôi thay mặt các công ty ở quận Đông Hợp cảm ơn ngài.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tối qua tôi xem tin thời sự đài truyền hình thị xã thì thấy đều là quảng cáo về về công ty Phúc Lộc Thọ, vì thế tôi có chút ấn tượng.
Vu Á Lệ cười có chút miễn cưỡng:
- Công ty này thật ra có chút sức ảnh hưởng ở quận Đông Hợp. Bí thư quận ủy Hướng Cảnh Hoa cũng rất quan tâm tới hạng mục của công ty này. Từ lúc đầu đầu tư đến sản xuất, tiêu thụ đều được bí thư Hướng Cảnh Hoa rất chiếu cố. nghe nói bên ngân hàng còn cho công ty vay mười triệu, quận cũng có chính sách miễn thuế hai năm với công ty.
Vương Quốc Hoa không khỏi động tâm. Đầu tư cho sản phẩm sức khỏe này thực ra không quá lớn. Đời trước Vương Quốc Hoa nghe một người bạn nói rất nhiều thứ gọi là sản phẩm sức khỏe thật ra không có hiệu quả gì, chỉ là ăn vào không chết, toàn bộ đều dựa và quảng cáo lừa người mà thôi. Nếu lừa được người thì đó chính là một vốn vạn lời.
- Ồ, vấn đề tiêu thụ như thế nào?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, Vu Á Lệ hơi khó khăn khi trả lời:
- Cái này tôi không rõ lắm, công ty này cũng không quá nể mặt ủy ban quận.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Vu Á Lệ, hắn trầm ngâm một chút mới nói:
- Như vậy chủ tịch quận Vu nên đi tìm hiểu tình hình tiêu thụ của công ty này mới được.
Vu Á Lệ nghe xong không khỏi mừng thầm. Lãnh đạo bảo mình đi tìm hiểu rồi báo cáo, vậy là mình có lý do. Việc ủy ban quận đứng ra dẫn mối giúp Phúc Lộc Thọ vay vốn ngân hàng, Vu Á Lệ kiên quyết phản đối, tất cả đều do Hướng Cảnh Hoa ở hội nghị thường vụ vỗ bàn. Nếu công ty này làm không được tốt vậy không phải sẽ do Hướng Cảnh Hoa gvtn sao? Đương nhiên chuyện như vậy rất nhiều, cụ thể đến người lãnh đạo thì chủ yếu là xem lãnh đạo cấp trên có muốn truy cứu hay không?
- Vâng.
Vu Á Lệ ghi vào sổ, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Từ Diệu Quốc:
- Trưởng ban thư ký, còn có việc gì khác không?
Từ Diệu Quốc nghe xong cười nói:
- Phó thị trưởng thường trực yy không ngừng chờ tin ngài.
Vương Quốc Hoa hả một tiếng, Vu Á Lệ biết ý đứng lên nói:
- Tôi xin về trước, không quấy rầy công việc của bí thư nữa.
- Trưởng ban thư ký thay tôi tiễn chủ tịch quận Vu.
Vương Quốc Hoa vốn định đứng lên tiễn nhưng có điện hắn đành cầm máy nghe rồi khách khí nói một câu. Vu Á Lệ vội vàng nói không dám. Từ Diệu Quốc đưa cô xuống lầu, nhân lúc đến chỗ rẽ Vu Á Lệ dừng lại nói:
- Lão Từ, Bí thư Vương có hài lòng với báo cáo của tôi không?
Vu Á Lệ khá nhạy cảm, biến hoá nhỏ của Vương Quốc Hoa trong khi nghe báo cáo vẫn bị cô ý thức được.
- Cái này tôi không biết. Bí thư Vương rất khó nhìn ra sâu cạn, cô đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Tóm lại làm tốt công việc bí thư giao là được.
Từ Diệu Quốc cười an ủi một câu, Vu Á Lệ đưa tay lên:
- Anh đừng tiễn nữa, nếu không để vợ anh thấy là phiền đó.
Điện thoại do Lưu Linh gọi tới. Cô vừa lên tới tỉnh liền gọi cho hắn:
- Quốc Hoa, tối nay bên chiêu thương và công thương tỉnh tổ chức vũ hội thu hút đầu tư, anh lên đi tham gia với em.
Lưu Linh nhìn như ra lệnh nhưng thực tế là tìm lý do. Vương Quốc Hoa là bí thư phải bắt kinh tế, không có vài công ty đến đầu tư sao được. Cơ hội này Lưu Linh đương nhiên phải suy nghĩ giúp Vương Quốc Hoa.
- Không đi không được sao?
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết ý của Lưu Linh, chẳng qua gần đây hắn hơi bận nên không muốn đi.
Lưu Linh cười nói:
- Không được, hoạt động thu hút đầu tư lần này có không ít công ty ở các tỉnh, có nhiều lãnh đạo địa phương muốn được tới tham gia. Bước tiếp theo là đoàn đầu tư này sẽ tiến hành điều tra trong toàn tỉnh. Anh lên để quen mặt một chút cũng tốt mà.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, anh bây giờ lên tỉnh.
Lúc Từ Diệu Quốc về, Vương Quốc Hoa đã ra khỏi văn phòng. Hắn vừa đi vừa nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi phải lên tỉnh một chuyến, anh bảo Triệu Quân chuẩn bị xe, tôi tự lái xe đi.
Không mang theo thư ký cùng lái xe là do Vương Quốc Hoa cố ý. Hắn cũng muốn mượn cơ hội ở bên Lưu Linh. Tỉnh tổ chức hoạt động thu hút đầu tư, Vương Quốc Hoa không quá coi trọng. Vừa lái xe, Vương Quốc Hoa lại nhận được cuộc điện không ngờ.
Người gọi điện tới là Khương Nghĩa Quân, hắn cười rất lớn.
- Lão đại, tôi nghe qua chuyện của ông rồi, tốt quá, đừng làm quan làm mẹ gì, cùng nhau kinh doanh phát tài.
- Miệng chó không mọc được ngà voi, ông bây giờ đã đến làm bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu – tỉnh Đông Hải rồi đó.
Vương Quốc Hoa đốp lại, không ngờ Khương Nghĩa Quân gào lên:
- Gì? tỉnh Đông Hải? Ha ha ha.
- Cười con em ông à?
Vương Quốc Hoa thấy sắp lên cao tốc vì thế vội vàng dừng sang bên. Hắn còn tưởng Khương Nghĩa Quân trêu mình nên bực bội mắng lại.
- Lão đại, tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi cười vì chúng ta quá có duyên. Tôi vừa mới mở hai siêu thị ở Thần Châu, ông lại đến tỉnh Đông Hải tiếp tục làm quan, ông nói có trùng hợp không? Tôi bây giờ đang ở sân bay, chuẩn bị bay tới thành phố Thần Châu đó.
Khương Nghĩa Quân nói rất đắc ý làm Vương Quốc Hoa muốn chửi vài câu.
- Ôi, là như vậy ư, không ngờ giám đốc Khương làm ăn lớn như vậy, sau này nhất định phải giúp đỡ một cán bộ nhà nước quèn như tôi đó.
Bí thư Vương châm chọc làm Khương Nghĩa Quân ngứa răng, hắn nói:
- Lão đại đừng hiểu lầm, mấy năm qua siêu thị phát triển rất nhanh, lúc đầu nếu không có ông giúp thì tôi đâu có ngày hôm nay. Tôi chỉ là không ngờ siêu thị làm lại thần kỳ như vậy, bây giờ các nhà máy, công ty đều cầu siêu thị, nhớ đến lúc trước nhờ vả các nhà máy đúng là thấy quá thê lương.
- Nói nhảm, đây là trào lưu phát triển, thời đại bên tiêu thụ chiếm tuyệt đối thượng phong nhất định sẽ tới.
Vương Quốc Hoa đương nhiên là hiểu rõ cái này, Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng:
- Đúng thế, mấy năm qua siêu thị của tôi coi như phát triển tốt. Hôm nay trong vòng mười tỉnh đều có chi nhánh, các công ty sản xuất không nhờ tôi còn nhờ ai.
- Được rồi, đợi ông đến rồi nói tiếp, ông đây đang rất bận.
Vương Quốc Hoa cười nói, nói chuyện với Khương Nghĩa Quân đều khá dễ dàng, không cần ra vẻ này kia.
- Được, tôi cũng sắp lên máy bay, tới nơi sẽ liên lạc với ông.
Khương Nghĩa Quân vừa nói chuyện điện thoại, bên cạnh có một cô em xinh đẹp có chút tò mò nói:
- Ai vậy, em thấy hắn nói chuyện với anh rất không khách khí, kiêu ngạo như vậy sao?
- Mẹ chứ, cô xen miệng vào làm gì? Không thấy tôi gọi hắn là lão đại sao? Nói ra làm cô sợ, người ta nhỏ hơn tôi một tuổi đã là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở đó.
Khương Nghĩa Quân nói đến Vương Quốc Hoa mà lại thấy khá tự hào.
Nhờ phúc của Vương Quốc Hoa, công ty của Khương Nghĩa Quân mấy năm nay phát triển rất nhanh. Địa bàn tdga không nói, bên Thượng Hải cũng phát triển rất thuận lợi. Siêu thị này vốn là như vậy, trong tay có tiền mà muốn kiếm tiền sẽ dễ dàng, các chi nhánh cũng dễ mở ra. Siêu thị liên hợp Nghĩa Hoa hiện nay cũng là công ty tiêu thụ có tiếng ở trong nước.
Con đường phát triển của Khương Nghĩa Quân có thể liên quan mật thiết với Vương Quốc Hoa. Từ kinh doanh xăng dầu đến siêu thị, tới bất động sản, đều là được Vương Quốc Hoa chỉ đường. Vì thế trong mắt của Khương Nghĩa Quân, địa vị của Vương Quốc Hoa là không thể thay đổi.
So với Khương Nghĩa Quân ngồi máy bay với gái đẹp bên cạnh đầy sung sướng, Vương Quốc Hoa đang trên đường cao tốc. Mất ba tiếng mới đến được tỉnh thành, tới nơi đã quá giờ trưa. Vương Quốc Hoa xuống cao tốc gọi điện, Lưu Linh bảo hắn đến khách sạn …
Ở cửa khách sạn đã thấy Lưu Chấn Nam cùng Lưu Linh đứng đó chờ, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực. Hắn vốn nghĩ mình gần như không thể nào có qua lại với Lưu Chấn Nam nữa, không ngờ vòng quay của số mệnh lại không như thế.
- Quốc Hoa, chúng ta lại gặp mặt.
Lưu Chấn Nam tự nhiên hơn Vương Quốc Hoa nhiều. Vương Quốc Hoa dù sao cũng có quan hệ với con gái y, y có tự tin cũng là bình thường.
- Đúng vậy, lại gặp mặt.
Vương Quốc Hoa không biết nói gì, mắt Lưu Chấn Nam rất độc, nhìn cái là nhận ra sự mất tự nhiên của Vương Quốc Hoa, y cười nói;
- Linh nhi, con và Quốc Hoa nói chuyện, bố đi trước có chút chuyện.
Lưu Chấn Nam đi nhưng câu nói cuối cùng làm mặt Vương Quốc Hoa nóng lên. Lưu Linh thấy Vương Quốc Hoa ngẩn ra liền cười cười dùng khuỷu tay đâm hắn:
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Hình như anh và em ở cạnh nhau chỉ có làm mỗi một việc, câu kia cua bố em đúng là không cho mặt mũi.
Lưu Linh lúc đầu chưa hiểu, sau đó che miệng nhỏ giọng nói:
- Linh tinh, em nói với ông là tìm anh đều có việc cần làm.
- Ồ, thì ra là suy nghĩ của anh có vấn đề, anh phải kiểm điểm.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc, Lưu Linh khoác tay Vương Quốc Hoa tiến vào phòng ăn khách sạn. Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống thì điện thoại di động lại vang lên, Từ Diệu Quốc gọi tới là trên tỉnh có hội nghị, Vương Quốc Hoa cần phải tham gia. Mai Từ Diệu Quốc sẽ dẫn theo thư ký và lái xe của Vương Quốc Hoa lên tỉnh, hội nghị diễn ra vào sáng ngày kia.
Vương Quốc Hoa đi cả buổi nên người khó chịu, ăn xong Lưu Linh dẫn hắn lên phòng tắm. Hắn lúc này mới chú ý mình đi gấp quên không mang quần áo thay, hắn định ra ngoài mua thì Lưu Linh cười nói:
- Biết ngay là anh quên mang hành lý, em chuẩn bị rồi.
Việc nhỏ này làm Vương Quốc Hoa cảm động, hơn nữa ghi nhớ rất sâu trong lòng.
- Chuyện của bố em xử lý thế nào rồi?
Vương Quốc Hoa hỏi. Chuyện của Lưu Chấn Nam không phải chuyện của Lưu Linh sao? Trước đó lúc đối mặt với Lưu Chấn Nam, hắn biểu hiện không được tốt nên phải bù lại.
- Chuyện đó sớm xong rồi, bố em niệm tình ả ta theo ông bảy tám năm nên cho ả một khoản tiền không nhỏ. Gần đây tỉnh đang tiến hành công trình cải tạo thôn nội đô, bố em cũng tranh thủ công trình này.
- Nghe nói tên Lưu Triệu Quốc không dễ nói chuyện đâu.
Vương Quốc Hoa nhắc, Lưu Linh cười nói:
- Cái này anh không cần để ý, chắc bố em có biện pháp.
Chuyện này Vương Quốc Hoa đúng là không có lực mà giúp, vì thế hắn đành chờ cơ hội sau.
Không mấy khi được ở riêng bên cạnh nhau, Vương Quốc Hoa liền bù lại đôi chút cho Lưu Linh. Nếu tối không có vũ hội, Vương Quốc Hoa không định ra khỏi khách sạn.
Quần áo Lưu Linh chuẩn bị khá hợp mốt, sơ mi, quần dài, giày da sáng bóng. Sau khi cẩn thận kiểm tra Vương Quốc Hoa một lúc, Lưu Linh mới yên tâm đi thay đồ, trang điểm.
Lưu Linh chỉ trang điểm nhẹ, bôi ít kem, đánh chút son, chiếc váy không tay, trên nền trắng có vài đóa hoa màu vàng làm cô thiếu vài phần trẻ trung, thêm vài phần đoan trang.
Ra ngoài Vương Quốc Hoa mới biết vũ hội tổ chức ở tầng ba khách sạn. Hai người đi lên, bên trong đã có nhiều người. Lúc viết tên, Lưu Linh viết chữ tổng giám đốc tập đoàn Lưu thị. Hai người đến chỗ tiếp đón thì có một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi trông rất phong độ đi tới.
Thấy Lưu Linh, mặt tên này rất vui vẻ nhưng thấy cô khoác tay Vương Quốc Hoa, hắn sa sầm mặt lại ngay.
- Tổng giám đốc Lưu.
Người đàn ông tiến lên chủ động đưa tay ra. Lưu Linh cười cười nhìn Vương Quốc Hoa rồi gật đầu bắt tay:
- Tổng giám đốc Hạ.
Lưu Linh không giới thiệu Vương Quốc Hoa, họ Hạ không chịu bỏ qua, hắn cười nói:
- Sao không giới thiệu một chút?
Không đợi Lưu Linh mở miệng, Vương Quốc Hoa đã chủ động tiến lên nói:
- Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lưu, tôi họ Vương, anh gọi tôi Tiểu Vương là được.
Họ Hạ không nghĩ Vương Quốc Hoa nói như vậy, cử động vừa nãy của Lưu Linh thì hắn có thể thấy.
- Tổng giám đốc Lưu, tôi có mấy người bạn ở bên kia, tôi sang đó một chút, lát nói chuyện.
Họ Hạ không thèm để ý tới Vương Quốc Hoa, nói xong đi ngay.
Tay Vương Quốc Hoa đưa ra hắn cũng không thèm chạm, đợi đối phương đi, Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng:
- Như vậy đó.
Lưu Linh che miệng nhỏ giọng nói:
- Đáng đời, giả vờ làm trợ lý lắm vào.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nghiêm túc nói:
- Không phải anh muốn giả vờ, hôm nay anh như một nhân viên tình báo đánh vào đội ngũ địch.
Lưu Linh nói:
- Người này là ủy viên gì đó của văn phòng công thương tỉnh, có mối làm ăn không nhỏ ở tỉnh thành, lần trước cùng ăn cơm với bố em rồi suốt ngày làm phiền, em không thèm để ý tới hắn.
- Không cần giải thích.
Vương Quốc Hoa lắc đầu, hai người sóng vai đi vào. Nơi này vốn là phòng hội nghị lớn nhất khách sạn, bây giờ được đổi thành vũ hội. Trên sàn nhảy đã có không ít người nhảy, Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời, Lưu Linh cười cười đồng ý.
/822
|