Sau một trận phong ba khiến tâm trạng của Vương Quốc Hoa thay đổi không nhỏ. Trước đây hắn luôn có tâm tính hòa thuận, thân thiện nhưng hôm nay hắn đã thêm vài phần cứng rắn.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền! Còn phải là nắm quyền to.
Vương Quốc Hoa không được chào đón ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng là điều bình thường. Một vị trí bí thư thị ủy cứ như vậy bị hắn lấy đi, người ở Ban tổ chức cán bộ sao có thể vui vẻ được. Ngay cả phó trưởng ban Cao cũng thế. Vốn đã xác định chức bí thư thị ủy do Quách Nguyệt Mẫn đề cử, vậy chọn thị trưởng đương nhiên là do hắn đề cử. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim Vương Quốc Hoa, trưởng ban Cao đã nhận đồ tốt của người bên dưới, bây giờ chỉ có thể nói với người ta đợi cơ hội lần sau, người bên dưới cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể nhịn mà thôi. Cơ hội lần sau trong nhà nước giống như là chờ xe vậy, chuyến này không kịp lên thì sau đó chính là đợi, nếu không tốt có khi đến tận trời tối cũng không có xe. Đời người có được bao nhiêu năm chứ? Mấy năm qua đi rồi anh được đưa vào nhóm cán bộ già, sau vài năm nữa là đến lúc lui. Vì thế cơ hội chỉ cần có là mọi người sẽ dành toàn lực đi tranh đoạt. Vị trí có hạn, thời gian cũng không đợi người, người ta có tâm trạng như vậy cũng là rất bình thường.
Phó trưởng ban Cao vẫn ngồi im không nhúc nhích, giống như đang ngồi chỉ thị với cấp dưới, y nói chuyện khách khí nhưng hành vi lại không hề khách khí. Vương Quốc Hoa chỉ có thể tạm thời nhịn nhưng hắn đã thu nụ cười lại.
- Vậy nghỉ một ngày đi, mai tôi có chút chuyện cần xử lý.
Phó trưởng ban Cao vốn định mai sẽ lên đường nhưng thấy mặt Vương Quốc Hoa không còn nụ cười nên lời tới bên miệng cũng được thu lại.
- Được, vậy nghỉ một ngày.
Vương Quốc Hoa không thèm tranh cãi với hắn, hắn gật đầu đi ra ngoài.
Chờ Vương Quốc Hoa đi ra ngoài, Lưu Chính Hà liền tiến lên thấp giọng nói:
- Trưởng ban Cao, tên Vương Quốc Hoa này quá ngông cuồng.
Trưởng ban Cao hừ một tiếng không nói chuyện, ánh mắt thật ra có chút nghi ngờ nhìn Lưu Chính Hà làm Lưu Chính Hà xấu hổ. thực tế Lưu Chính Hà cũng khá tức Vương Quốc Hoa. Người Ban tổ chức cán bộ gặp ai đều nghĩ mình hơn nửa cấp, hắn cũng có cảm giác khá tốt đẹp. Lãnh đạo cấp thị xã bình thường gặp hắn đều khách khí, cho nên khi thấy Vương Quốc Hoa không cho mình thể diện, Lưu Chính Hà liền tức tối. Hắn đâu biết Vương Quốc Hoa là người có nguyên tắc anh khách khí với tôi, tôi khách khí lại, anh không khách khí, tôi càng không khách khí.
Để lại số điện thoại, Vương Quốc Hoa ra khỏi Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Lúc đến hắn tự mình lái xe nhưng lúc ra lại có biến hoá. Hắn vừa xuống lầu đã có hai người đàn ông đi lên, cả hai đều khoảng 40 tuổi. Người trước đeo kính trông khá nhã nhặn, người sau lưng đeo túi đi theo.
- Bí thư Vương, tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Thiết Châu – Từ Diệu Quốc.
Người đi trước chủ động giới thiệu mình.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đưa tay ra:
- Vất vả rồi, sao lại tìm tới đây?
Ba chữ đầu có thể bỏ qua, phía sau mới là trọng điểm. Từ Diệu Quốc thản nhiên nói:
- Tôi vẫn ở trên tỉnh chờ ngài đến nhận chức, vì thế đồng chí ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy vừa thông báo, chúng tôi liền chạy tới ngay.
- Ồ.
Vương Quốc Hoa lúc này mới đưa mắt nhìn vị còn lại, Từ Diệu Quốc vội vàng giới thiệu.
- Đây là đồng chí Lăng Hà – phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng tỉnh ủy.
- Làm phiền.
Vương Quốc Hoa lại chủ động đưa tay ra, Lăng Hà vội vàng dùng hai tay, do còn đeo túi nên tư thế không được tự nhiên cho mấy.
- Không có gì, không có gì.
Vương Quốc Hoa khách khí một chút rồi đi ra. Trưởng ban thư ký thị ủy thực tế chính là một thư ký chung của bí thư thị ủy. Lịch trình hàng ngày của bí thư thị ủy về cơ bản đều qua tay trưởng ban thư ký duyệt. Cho nên Vương Quốc Hoa khá khách khí với Từ Diệu Quốc. Đương nhiên khách khí là khách khí nhưng nếu đối phương không một lòng với mình, Vương Quốc Hoa cũng cần phải lưu tâm.
Một xe Audi chạy tới, Lăng Hà đi lên trước mở cửa xe, cung kính nói:
- Mời bí thư.
Vương Quốc Hoa lên xe rồi hỏi Từ Diệu Quốc:
- Trưởng ban thư ký có phải có an bài gì không?
Từ Diệu Quốc cười nói:
- Chúng tôi tới tỉnh thành là vì phục vụ công việc của bí thư.
Câu trả lời này rất quy củ, Vương Quốc Hoa không tìm ra khuyết điểm gì cả. Chẳng qua cũng không phải là vì vậy mà hắn bỏ qua cảnh giác. Hắn không thoáng cái là quên đãi ngộ của Ban tổ chức cán bộ đối với mình. Bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông gặp mặt mình ngay đã là một tín hiệu rõ ràng. Mã Dược Đông có thể làm đến như vậy mà thôi, mình nếu mà quá kém cỏi thì đó là vấn đề của mình.
- Vậy về khách sạn nghỉ một chút, tôi hơi mệt nên muốn nghỉ.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa định lên xe thì một xe Audi khác chạy tới, lái xe không nhịn được bóp còi. Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn một chút rồi lập tức bảo lái xe tránh ra khỏi đường còn mình đứng ở một bên.
- Đây là xe của chủ tịch tỉnh.
Từ Diệu Quốc ở bên nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa cười cười không nói.
Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh, cái tên này làm Vương Quốc Hoa rất có ấn tượng bởi vì tên này ít gặp.
Một người đàn ông không quá cao nhưng béo mặt mày hồng hào từ xe Audi xuống. Y xuống nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Quốc Hoa, sau đó y khẽ nói gì đó với thư ký bên cạnh. Rất nhanh thư ký chạy tới nói:
- Có phải là đồng chí Vương Quốc Hoa – bí thư thị ủy Thiết Châu không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Là tôi.
Thư ký nói như ra lệnh:
- Chủ tịch tỉnh bảo anh qua.
Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng ngưng lại, hắn từ từ đi tới, còn cách ba bước hắn đã đưa hai tay ra:
- Chủ tịch tỉnh.
Lưu Triệu Minh miễn cưỡng đưa tay lên chạm rồi thu về ngay.
- Đồng chí Quốc Hoa còn trẻ thật đó.
Giọng điệu đầy ghen tị làm người ta phải đau răng.
- May mắn mà thôi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Lưu Triệu Minh gật đầu nói:
- Tôi còn có việc nên trước.
Vừa nói Lưu Triệu Minh xoay người rời đi, Vương Quốc Hoa đứng im đó nhìn đối phương đi.
Lúc quay lại hắn thấy Từ Diệu Quốc lộ vẻ không cam lòng, trong lòng hơi động tâm nhưng không tỏ vẻ gì. Xe vừa khởi động, Vương Quốc Hoa nói:
- Khách sạn Hồng Vận.
Lái xe là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, da đen, mặt trầm làm người ta có cảm giác trầm ổn đáng tin.
Vương Quốc Hoa ngồi im không nói gì, Từ Diệu Quốc cũng không mở miệng mà yên tĩnh ngồi bên chờ. Đến khách sạn, xe vừa dừng đã có người mở cửa xe. Vương Quốc Hoa thò đầu ra gặp phải một cơn gió thơm.
Với kinh nghiệm của Vương Quốc Hoa thì loại nước hoa này không phải hàng quá đắt tiền. Bên cạnh xe có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ngực to, eo nhỏ, gương mặt quyến rũ đứng đó.
- Bí thư.
Người phụ nữ tươi cười cúi đầu ân cần chào hỏi.
Vương Quốc Hoa xuống xe rất tự nhiên nhìn thoáng qua Từ Diệu Quốc từ đầu kia xuống. Trưởng ban thư ký Từ vội vàng chạy tới giải thích:
- Bí thư, đây là đồng chí Tiết Mỹ Liên phụ trách công tác tiếp đón của văn phòng thị ủy.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Tiết Mỹ Liên rồi lững thững đi vào trong. Từ Diệu Quốc đuổi theo nói:
- Căn phòng ngài ở là phòng bình thường, tôi đã tự mình làm chủ đổi gian khác.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà quay đầu lại nhìn Từ Diệu Quốc. Trưởng ban thư ký Từ thoáng khom lưng chờ chỉ thị của lãnh đạo.
- Đổi thì đổi, không phải việc gì lớn.
Vương Quốc Hoa nói xong tiếp tục đi vào trong, Từ Diệu Quốc vội vàng đuổi theo nói:
- Bí thư, lần này tôi tự chủ trương, cam đoan không có lần sau.
Tiết Mỹ Liên và Lăng Hà sóng vai đi ở phía sau. Tiết Mỹ Liên nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng, bí thư mới tới đúng là trẻ thật đó.
Lăng Hà cười lạnh một tiếng nhìn Tiết Mỹ Liên mà nói:
- Còn trẻ? Hừ, tôi nhắc cô đừng có mà giở trò trước mặt bí thư.
Lăng Hà vừa nói vừa đi nhanh tới trước. Tiết Mỹ Liên dừng một chút lẩm bẩm nói:
- Ra vẻ đứng đắn.
Lăng Hà rất coi thường Tiết Mỹ Liên, ả này có danh tiếng không tốt, nghe nói có quan hệ nam nữ với nhiều lãnh đạo thị xã. Lăng Hà coi như không lên tiếng việc Từ Diệu Quốc đưa Tiết Mỹ Liên lên đón lãnh đạo. Không sai, Từ Diệu Quốc đối xử khá tốt với Lăng Hà nhưng Từ Diệu Quốc cũng là tảng đá lớn cản đường tiến lên của Lăng Hà.
Vào khách sạn, Vương Quốc Hoa trực tiếp vào toilet. Hắn ra thấy hai người kia vẫn chờ, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Mọi người vất vả rồi.
Lúc này Tiết Mỹ Liên cầm một chiếc khay vào, bên trong đặt khăn mặt ấm.
- Mời bí thư.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cầm lên lau mặt rồi bỏ vào khăn.
- Trưởng ban thư ký, trưa không cần quá phiền phức, gọi vài món ở phòng ăn đưa lên phòng, tôi muốn nghỉ, mấy người về nghỉ đi.
Tiết Mỹ Liên nói:
- Bí thư, tôi đã học mát xa, hay là ngài thử một chút?
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn một chút, thấy đối phương khá nóng lòng hắn mới nói.
- Không cần, cảm ơn.
Câu trả lời của Vương Quốc Hoa làm Tiết Mỹ Liên khá buồn bực.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền! Còn phải là nắm quyền to.
Vương Quốc Hoa không được chào đón ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng là điều bình thường. Một vị trí bí thư thị ủy cứ như vậy bị hắn lấy đi, người ở Ban tổ chức cán bộ sao có thể vui vẻ được. Ngay cả phó trưởng ban Cao cũng thế. Vốn đã xác định chức bí thư thị ủy do Quách Nguyệt Mẫn đề cử, vậy chọn thị trưởng đương nhiên là do hắn đề cử. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim Vương Quốc Hoa, trưởng ban Cao đã nhận đồ tốt của người bên dưới, bây giờ chỉ có thể nói với người ta đợi cơ hội lần sau, người bên dưới cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể nhịn mà thôi. Cơ hội lần sau trong nhà nước giống như là chờ xe vậy, chuyến này không kịp lên thì sau đó chính là đợi, nếu không tốt có khi đến tận trời tối cũng không có xe. Đời người có được bao nhiêu năm chứ? Mấy năm qua đi rồi anh được đưa vào nhóm cán bộ già, sau vài năm nữa là đến lúc lui. Vì thế cơ hội chỉ cần có là mọi người sẽ dành toàn lực đi tranh đoạt. Vị trí có hạn, thời gian cũng không đợi người, người ta có tâm trạng như vậy cũng là rất bình thường.
Phó trưởng ban Cao vẫn ngồi im không nhúc nhích, giống như đang ngồi chỉ thị với cấp dưới, y nói chuyện khách khí nhưng hành vi lại không hề khách khí. Vương Quốc Hoa chỉ có thể tạm thời nhịn nhưng hắn đã thu nụ cười lại.
- Vậy nghỉ một ngày đi, mai tôi có chút chuyện cần xử lý.
Phó trưởng ban Cao vốn định mai sẽ lên đường nhưng thấy mặt Vương Quốc Hoa không còn nụ cười nên lời tới bên miệng cũng được thu lại.
- Được, vậy nghỉ một ngày.
Vương Quốc Hoa không thèm tranh cãi với hắn, hắn gật đầu đi ra ngoài.
Chờ Vương Quốc Hoa đi ra ngoài, Lưu Chính Hà liền tiến lên thấp giọng nói:
- Trưởng ban Cao, tên Vương Quốc Hoa này quá ngông cuồng.
Trưởng ban Cao hừ một tiếng không nói chuyện, ánh mắt thật ra có chút nghi ngờ nhìn Lưu Chính Hà làm Lưu Chính Hà xấu hổ. thực tế Lưu Chính Hà cũng khá tức Vương Quốc Hoa. Người Ban tổ chức cán bộ gặp ai đều nghĩ mình hơn nửa cấp, hắn cũng có cảm giác khá tốt đẹp. Lãnh đạo cấp thị xã bình thường gặp hắn đều khách khí, cho nên khi thấy Vương Quốc Hoa không cho mình thể diện, Lưu Chính Hà liền tức tối. Hắn đâu biết Vương Quốc Hoa là người có nguyên tắc anh khách khí với tôi, tôi khách khí lại, anh không khách khí, tôi càng không khách khí.
Để lại số điện thoại, Vương Quốc Hoa ra khỏi Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Lúc đến hắn tự mình lái xe nhưng lúc ra lại có biến hoá. Hắn vừa xuống lầu đã có hai người đàn ông đi lên, cả hai đều khoảng 40 tuổi. Người trước đeo kính trông khá nhã nhặn, người sau lưng đeo túi đi theo.
- Bí thư Vương, tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Thiết Châu – Từ Diệu Quốc.
Người đi trước chủ động giới thiệu mình.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đưa tay ra:
- Vất vả rồi, sao lại tìm tới đây?
Ba chữ đầu có thể bỏ qua, phía sau mới là trọng điểm. Từ Diệu Quốc thản nhiên nói:
- Tôi vẫn ở trên tỉnh chờ ngài đến nhận chức, vì thế đồng chí ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy vừa thông báo, chúng tôi liền chạy tới ngay.
- Ồ.
Vương Quốc Hoa lúc này mới đưa mắt nhìn vị còn lại, Từ Diệu Quốc vội vàng giới thiệu.
- Đây là đồng chí Lăng Hà – phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng tỉnh ủy.
- Làm phiền.
Vương Quốc Hoa lại chủ động đưa tay ra, Lăng Hà vội vàng dùng hai tay, do còn đeo túi nên tư thế không được tự nhiên cho mấy.
- Không có gì, không có gì.
Vương Quốc Hoa khách khí một chút rồi đi ra. Trưởng ban thư ký thị ủy thực tế chính là một thư ký chung của bí thư thị ủy. Lịch trình hàng ngày của bí thư thị ủy về cơ bản đều qua tay trưởng ban thư ký duyệt. Cho nên Vương Quốc Hoa khá khách khí với Từ Diệu Quốc. Đương nhiên khách khí là khách khí nhưng nếu đối phương không một lòng với mình, Vương Quốc Hoa cũng cần phải lưu tâm.
Một xe Audi chạy tới, Lăng Hà đi lên trước mở cửa xe, cung kính nói:
- Mời bí thư.
Vương Quốc Hoa lên xe rồi hỏi Từ Diệu Quốc:
- Trưởng ban thư ký có phải có an bài gì không?
Từ Diệu Quốc cười nói:
- Chúng tôi tới tỉnh thành là vì phục vụ công việc của bí thư.
Câu trả lời này rất quy củ, Vương Quốc Hoa không tìm ra khuyết điểm gì cả. Chẳng qua cũng không phải là vì vậy mà hắn bỏ qua cảnh giác. Hắn không thoáng cái là quên đãi ngộ của Ban tổ chức cán bộ đối với mình. Bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông gặp mặt mình ngay đã là một tín hiệu rõ ràng. Mã Dược Đông có thể làm đến như vậy mà thôi, mình nếu mà quá kém cỏi thì đó là vấn đề của mình.
- Vậy về khách sạn nghỉ một chút, tôi hơi mệt nên muốn nghỉ.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa định lên xe thì một xe Audi khác chạy tới, lái xe không nhịn được bóp còi. Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn một chút rồi lập tức bảo lái xe tránh ra khỏi đường còn mình đứng ở một bên.
- Đây là xe của chủ tịch tỉnh.
Từ Diệu Quốc ở bên nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa cười cười không nói.
Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh, cái tên này làm Vương Quốc Hoa rất có ấn tượng bởi vì tên này ít gặp.
Một người đàn ông không quá cao nhưng béo mặt mày hồng hào từ xe Audi xuống. Y xuống nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Quốc Hoa, sau đó y khẽ nói gì đó với thư ký bên cạnh. Rất nhanh thư ký chạy tới nói:
- Có phải là đồng chí Vương Quốc Hoa – bí thư thị ủy Thiết Châu không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Là tôi.
Thư ký nói như ra lệnh:
- Chủ tịch tỉnh bảo anh qua.
Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng ngưng lại, hắn từ từ đi tới, còn cách ba bước hắn đã đưa hai tay ra:
- Chủ tịch tỉnh.
Lưu Triệu Minh miễn cưỡng đưa tay lên chạm rồi thu về ngay.
- Đồng chí Quốc Hoa còn trẻ thật đó.
Giọng điệu đầy ghen tị làm người ta phải đau răng.
- May mắn mà thôi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Lưu Triệu Minh gật đầu nói:
- Tôi còn có việc nên trước.
Vừa nói Lưu Triệu Minh xoay người rời đi, Vương Quốc Hoa đứng im đó nhìn đối phương đi.
Lúc quay lại hắn thấy Từ Diệu Quốc lộ vẻ không cam lòng, trong lòng hơi động tâm nhưng không tỏ vẻ gì. Xe vừa khởi động, Vương Quốc Hoa nói:
- Khách sạn Hồng Vận.
Lái xe là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, da đen, mặt trầm làm người ta có cảm giác trầm ổn đáng tin.
Vương Quốc Hoa ngồi im không nói gì, Từ Diệu Quốc cũng không mở miệng mà yên tĩnh ngồi bên chờ. Đến khách sạn, xe vừa dừng đã có người mở cửa xe. Vương Quốc Hoa thò đầu ra gặp phải một cơn gió thơm.
Với kinh nghiệm của Vương Quốc Hoa thì loại nước hoa này không phải hàng quá đắt tiền. Bên cạnh xe có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ngực to, eo nhỏ, gương mặt quyến rũ đứng đó.
- Bí thư.
Người phụ nữ tươi cười cúi đầu ân cần chào hỏi.
Vương Quốc Hoa xuống xe rất tự nhiên nhìn thoáng qua Từ Diệu Quốc từ đầu kia xuống. Trưởng ban thư ký Từ vội vàng chạy tới giải thích:
- Bí thư, đây là đồng chí Tiết Mỹ Liên phụ trách công tác tiếp đón của văn phòng thị ủy.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Tiết Mỹ Liên rồi lững thững đi vào trong. Từ Diệu Quốc đuổi theo nói:
- Căn phòng ngài ở là phòng bình thường, tôi đã tự mình làm chủ đổi gian khác.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà quay đầu lại nhìn Từ Diệu Quốc. Trưởng ban thư ký Từ thoáng khom lưng chờ chỉ thị của lãnh đạo.
- Đổi thì đổi, không phải việc gì lớn.
Vương Quốc Hoa nói xong tiếp tục đi vào trong, Từ Diệu Quốc vội vàng đuổi theo nói:
- Bí thư, lần này tôi tự chủ trương, cam đoan không có lần sau.
Tiết Mỹ Liên và Lăng Hà sóng vai đi ở phía sau. Tiết Mỹ Liên nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng, bí thư mới tới đúng là trẻ thật đó.
Lăng Hà cười lạnh một tiếng nhìn Tiết Mỹ Liên mà nói:
- Còn trẻ? Hừ, tôi nhắc cô đừng có mà giở trò trước mặt bí thư.
Lăng Hà vừa nói vừa đi nhanh tới trước. Tiết Mỹ Liên dừng một chút lẩm bẩm nói:
- Ra vẻ đứng đắn.
Lăng Hà rất coi thường Tiết Mỹ Liên, ả này có danh tiếng không tốt, nghe nói có quan hệ nam nữ với nhiều lãnh đạo thị xã. Lăng Hà coi như không lên tiếng việc Từ Diệu Quốc đưa Tiết Mỹ Liên lên đón lãnh đạo. Không sai, Từ Diệu Quốc đối xử khá tốt với Lăng Hà nhưng Từ Diệu Quốc cũng là tảng đá lớn cản đường tiến lên của Lăng Hà.
Vào khách sạn, Vương Quốc Hoa trực tiếp vào toilet. Hắn ra thấy hai người kia vẫn chờ, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Mọi người vất vả rồi.
Lúc này Tiết Mỹ Liên cầm một chiếc khay vào, bên trong đặt khăn mặt ấm.
- Mời bí thư.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cầm lên lau mặt rồi bỏ vào khăn.
- Trưởng ban thư ký, trưa không cần quá phiền phức, gọi vài món ở phòng ăn đưa lên phòng, tôi muốn nghỉ, mấy người về nghỉ đi.
Tiết Mỹ Liên nói:
- Bí thư, tôi đã học mát xa, hay là ngài thử một chút?
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn một chút, thấy đối phương khá nóng lòng hắn mới nói.
- Không cần, cảm ơn.
Câu trả lời của Vương Quốc Hoa làm Tiết Mỹ Liên khá buồn bực.
/822
|