Triệu Đông Thăng là một nhà quản lý có cá tính, có tính tự phụ khá cao trong phương diện kinh doanh. Lão Thiệu lại là đồng chí ngồi nhiều năm ở văn phòng, đừng nhìn tên này còn hai năm nữa là tới tuổi về hưu nhưng đột nhiên phát hiện chiếc bánh nguội lạnh của mình nóng lên thì tính nhiệt tình cũng sẽ bộc phát trở lại.
Vương Quốc Hoa chỉ thị thí điểm ở tập đoàn điện tử Ân Châu, tiến hành thí điểm ở công tác công đoàn. Đầu tiên công đoàn lúc trước giải quyết là quần thể lợi ích chống lại tư bản của công nhân, đây là bản chất của vấn đề. Nhưng sau giải phóng tác dụng của công đoàn càng lúc càng giảm xuống, dù sao đây là lúc nhân dân làm chủ mà, liên đoàn lao động không thể nào lãnh đạo công nhân đi gây loạn cho chính quyền của mình. Vẫn là câu nói kia, cái mông quyết định cái đầu, ai chấp chính cũng không thích quốc gia thêm loạn. Đừng nhìn sẽ tốt hơn cúi người làm nhiều, quấy rối luôn dễ hơn làm việc.
Sau cải cách tác dụng của công đoàn lại giảm thêm nữa, nguyên nhân rất đơn giản đó là bây giờ giai cấp tư bản bắt đầu trỗi dậy.
Chính quyền các nơi vì thu hút đầu tư có ai lại làm khó nhà đầu tư. Nói không dễ nghe đó là trấn áp công nhân cũng chưa chắc không xảy ra.
Cũng may tập đoàn điện tử Ân Châu là công ty nhà nước, chỉ thị tăng cường tác dụng công đoàn của Vương Quốc Hoa được đưa ra rất tự nhiên khiến bên dưới có suy nghĩ khác biệt nhau. Tập đoàn điện tử Ân Châu bây giờ có chế độ giám đốc phụ trách nghề nghiệp, xuất phát từ nhu cầu giám sát nên thành lập một hội giám sát. Các hội viên đều là nhân viên của tập đoàn, còn tuyển ra một số công nhân có sức ảnh hưởng nhất định.
Hội giám sát này ban đầu đặt ra là tiến hành giám sát với bộ máy lãnh đạo tập đoàn, nhưng trong quá trình chấp hành do có công đoàn tham gia nên hội giám sát và công đoàn liên hợp lại có quan niệm khác nhau, tiến hành chỉ trỏ với hoạt động kinh doanh của tập đoàn, như vậy Triệu Đông Thăng đâu chấp nhận.
Bởi vì việc này hai bên đã tranh cãi. Trác Cường Quốc điều đình nhiều lần nhưng hai bên không chịu thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có nước đẩy lên trước mặt Vương Quốc Hoa. Trác Cường Quốc cũng có khó xử của mình, chỉ thị của bí thư đương nhiên phải tiến hành, tập đoàn cũng cần bộ máy quản lý ổn định. Thương trường như chiến trường, cả ngày vì chuyện nội bộ mà mâu thuẫn thì sao có thể làm tốt công việc được.
Lão Thiệu cũng có lý của mình, tập đoàn điện tử Ân Châu là công ty nhà nước, nếu là công ty nhà nước thì phải do công nhân làm chủ, công đoàn đại biểu lợi ích của công nhân thì sao không thể tham gia vào việc quản lý tập đoàn?
Hai bên đều có lý của mình, cũng may tập đoàn bây giờ mới trong quá trình cải tổ, phát hiện vấn đề còn sớm.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn nghe hai người nói xong, sau đó nói:
- Lão Thiệu, anh là lão đồng chí, anh nhiệt tình với công việc như vậy làm tôi rất cảm động.
Lão Thiệu có chút kích động, dù sao bí thư thị ủy khẳng định, y đang chuẩn bị tỏ quyết tâm thì Vương Quốc Hoa đã nói tiếp:
- Tác dụng của công đoàn phải được thể hiện, đó là ý của tôi. Chẳng qua cá nhân tôi nhìn công tác công đoàn nên là duy trì lợi ích của công nhân trong phạm vi pháp luật cho phép.
Đây không khác gì dội gáo nước lạnh vào đầu Lão Thiệu.
- Mặc kệ công ty nhà nước hay công ty tư nhân, tất cả đều do lãnh đạo quyết định, nếu ai cũng ảnh hưởng được tới quyết định của công ty thì công ty còn làm ăn gì? Giám đốc chuyên môn của công ty có quyền lực tuyệt đối về kinh doanh và quản lý của công ty, đó là điều rất bình thường. Chúng ta lập hội giám sát và đẩy mạnh tác dụng công đoàn mục đích không phải là tham gia quản lý mà là muốn giám sát bộ máy lãnh đạo công ty. Việc cải tổ tập đoàn điện tử Ân Châu đối với mọi người mà nói đều là đề tài mới, tôi hy vọng mọi người có thể đứng ở góc độ phát triển của công ty mà không phải tranh chấp nhau này kia.
Vương Quốc Hoa nói coi như cho Lão Thiệu thể diện. Lão Thiệu có chút nuối tiếc nói:
- Vậy công đoàn có thể làm gì?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Công đoàn có thể làm rất nhiều việc, chỉ cần không phạm pháp, chỉ cần là việc có lợi cho công nhân đều có thể làm. Tôi đưa ra đề nghị này, bây giờ trên xã hội ở nhiều công ty tư nhân có nhiều nơi sử dụng lao động không đúng quy định, công đoàn hoàn toàn có thể ra tay từ phương diện này. Đương nhiên không phải bảo các anh can thiệp tình hình kinh doanh của công ty, mà là muốn cung cấp viện trợ cho công nhân khi bị đãi ngộ không hợp lý, đạt được mục đích đảm bảo quyền lợi cơ bản của công nhân.
Uy lực của bí thư thị ủy là rất lớn, Vương Quốc Hoa nói vậy khiến Lão Thiệu phải ngậm miệng.
Triệu Đông Thăng có chút bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa, y đứng lên cáo từ.
Trước khi hết giờ làm Cao Thăng bất ngờ xuất hiện, Vương Quốc Hoa vui vẻ hỏi qua tình hình gần đây của y. Cao Thăng làm ở Cục công an khá tốt, sau khi có bằng tại chức vào tay, việc lên chức của Cao Thăng không còn trở ngại. Cao Thăng bây giờ là phó đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thị xã, hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng, ở Cục công an không ai chọc vào “huynh đệ” của Bí thư Vương cả.
- Vương ca, tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với anh.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn Giang Triều Sinh bưng trà vào. Sau khi cửa đóng lại, Cao Thăng mới nói.
- Vụ án của Cao Nguyên đã có đầu mối.
Vương Quốc Hoa ngồi bật dậy nói:
- Sao?
- Vụ án này anh đã đề cập với tôi, nói bí thư quan tâm cho nên sau khi tới tôi đã bố trí người điều tra, cuối cùng đã có kết quả. Căn cứ ghi chép thì vào lúc ban đêm có một số điện thoại công cộng gọi tới báo cảnh sát, lúc đó có người nhìn thấy người gọi điện. Chúng tôi nhờ nhân chứng nhận diện vẽ lại hình ảnh, người trong cục nhận ra đối tượng.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, Cao Thăng lấy bức vẻ ra đặt lên bàn nói:
- Vương ca, người này tên Lý Kiến Công, là cháu của phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã – Lý Hán, một cán bộ trung tầng phụ trách sản xuất ở tập đoàn điện tử Ân Châu.
Vương Quốc Hoa cầm lên nhìn thở dài một tiếng:
- Chuyện đến đây thôi, không cần điều tra nữa.
Cao Thăng gật đầu nói chuyện vài câu rồi về.
Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng Vương Suất không lâu, Vương Suất gọi điện cho cục trưởng cục quản lý thị trường. Chỉ thị của Vương Suất rất đơn giản, Bí thư Vương có cái nhìn đối với công việc của bên quản lý thị trường, hy vọng mọi người cân nhắc kỹ xem nên cải thiện công việc như thế nào.
Nghe điện xong tay tên cục trưởng có chút run run, bị Bí thư Vương nhìn chằm chằm thì người đó không bao giờ có kết quả tốt. Y cũng nhiều lần tỏ vẻ muốn báo cáo công việc với Bí thư Vương nhưng Bí thư Vương bận không có thời gian gặp hắn.
Dập máy, cục trưởng Biên suy nghĩ mãi xem vấn đề xảy ra ở đâu. Y nghĩ mãi không ra kết quả nên đành tìm quan hệ, tìm mãi gọi điện được đến chỗ Giang Triều Sinh. Đây là y nhờ vợ Giang Triều Sinh gọi tới.
Vợ gọi làm Giang Triều Sinh có chút bực mình:
- Em sao lại làm việc này? Anh đang bận, hết giờ làm rồi nói.
Nghỉ trưa Giang Triều Sinh về nhà thấy trong phòng khách đã có người, y nhìn cái là nhận ra cục trưởng Biên – cục quản lý thị trường. Tên này đã nhiều lần tỏ vẻ đến báo cáo công việc với Bí thư Vương.
Cạnh cửa có một túi nilon đen, bên trong đựng gì không rõ. Xem ra vợ không dám nhận.
- Chánh văn phòng Giang đã về.
Cấp của cục trưởng Biên cao hơn Giang Triều Sinh, nhưng trước mặt Giang Triều Sinh y vẫn hạ thấp mình. VỢ Giang Triều Sinh từ trong phòng bếp đi ra nói:
- Triều Sinh, cục trưởng Biên đợi anh khá lâu rồi, em …
- Biết rồi.
Giang Triều Sinh cắt ngang lời vợ, hắn ngồi xuống nói:
- cục trưởng Biên, tôi biết ý đồ tới đây của anh, chuyện không phải việc tốt cũng không phải việc xấu.
cục trưởng Biên dựng đứng tai lên, Giang Triều Sinh nói qua việc ban sáng cuối cùng nói:
- Ý của Bí thư Vương là hy vọng sau này các anh cải tiến trong công việc, có thể đứng ở góc độ dân chúng mà nhìn nhận vấn đề. Sáng nay tâm trạng của Bí thư Vương khá nặng nề. Tôi nói với anh là hy vọng anh có chuẩn bị, cuộc tọa đàm ban chiều đừng nói suông, như vậy Bí thư Vương sẽ tức giận đó.
Lão Biên đi, đồ để lại, Giang Triều Sinh cũng không từ chối, nếu làm thế thì cục trưởng Biên về sẽ không ăn cơm nổi. Vợ Giang Triều Sinh thật ra vui vẻ mở túi ra xem đồ, mấy món này cũng phải tầm trên hai ngàn, nhưng không có tiền mặt.
- Sau này có người xách đồ tới nhà thì em đừng mở cửa.
Giang Triều Sinh vẫn quyết định nhắc vợ một chút, chuyện này về sau sẽ không ít, Giang Triều Sinh không hy vọng giữa vợ chồng sẽ có mâu thuẫn.
Cuộc tọa đàm buổi chiều mấy vị lãnh đạo chủ yếu của cục quản lý thị trường đều có mặt đông đủ. Lúc Vương Quốc Hoa tiến vào, phó thị trưởng phụ trách quản lý Thái Nghiêm cũng đã có mặt.
Sau một phen khách khí, mọi người ngồi xuống. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cuộc tọa đàm hôm nay không phải là muốn phê bình mọi người nhưng có điều tôi phải nhắc. Tỉnh ủy đã có văn bản chấp pháp văn minh nhưng trong quá trình chấp pháp ở Ân Châu vẫn không quá tốt. Đương nhiên tôi có thể hiểu khó khăn lớn của nhân viên quản lý thị trường, nhưng biện pháp sẽ luôn nhiều hơn khó khăn. Tôi không muốn nghe các vị nhấn mạnh lý do khách quan, tôi quan tâm là các vị làm như thế nào cân nhắc vấn đề cho những người khó khăn. Đơn giản bắt người, phạt tiền ai cũng làm được. Làm cán bộ nhà nước các vị đầu tiên là người phục vụ nhân dân sau đó mới là nhà quản lý.
Vương Quốc Hoa chỉ thị thí điểm ở tập đoàn điện tử Ân Châu, tiến hành thí điểm ở công tác công đoàn. Đầu tiên công đoàn lúc trước giải quyết là quần thể lợi ích chống lại tư bản của công nhân, đây là bản chất của vấn đề. Nhưng sau giải phóng tác dụng của công đoàn càng lúc càng giảm xuống, dù sao đây là lúc nhân dân làm chủ mà, liên đoàn lao động không thể nào lãnh đạo công nhân đi gây loạn cho chính quyền của mình. Vẫn là câu nói kia, cái mông quyết định cái đầu, ai chấp chính cũng không thích quốc gia thêm loạn. Đừng nhìn sẽ tốt hơn cúi người làm nhiều, quấy rối luôn dễ hơn làm việc.
Sau cải cách tác dụng của công đoàn lại giảm thêm nữa, nguyên nhân rất đơn giản đó là bây giờ giai cấp tư bản bắt đầu trỗi dậy.
Chính quyền các nơi vì thu hút đầu tư có ai lại làm khó nhà đầu tư. Nói không dễ nghe đó là trấn áp công nhân cũng chưa chắc không xảy ra.
Cũng may tập đoàn điện tử Ân Châu là công ty nhà nước, chỉ thị tăng cường tác dụng công đoàn của Vương Quốc Hoa được đưa ra rất tự nhiên khiến bên dưới có suy nghĩ khác biệt nhau. Tập đoàn điện tử Ân Châu bây giờ có chế độ giám đốc phụ trách nghề nghiệp, xuất phát từ nhu cầu giám sát nên thành lập một hội giám sát. Các hội viên đều là nhân viên của tập đoàn, còn tuyển ra một số công nhân có sức ảnh hưởng nhất định.
Hội giám sát này ban đầu đặt ra là tiến hành giám sát với bộ máy lãnh đạo tập đoàn, nhưng trong quá trình chấp hành do có công đoàn tham gia nên hội giám sát và công đoàn liên hợp lại có quan niệm khác nhau, tiến hành chỉ trỏ với hoạt động kinh doanh của tập đoàn, như vậy Triệu Đông Thăng đâu chấp nhận.
Bởi vì việc này hai bên đã tranh cãi. Trác Cường Quốc điều đình nhiều lần nhưng hai bên không chịu thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có nước đẩy lên trước mặt Vương Quốc Hoa. Trác Cường Quốc cũng có khó xử của mình, chỉ thị của bí thư đương nhiên phải tiến hành, tập đoàn cũng cần bộ máy quản lý ổn định. Thương trường như chiến trường, cả ngày vì chuyện nội bộ mà mâu thuẫn thì sao có thể làm tốt công việc được.
Lão Thiệu cũng có lý của mình, tập đoàn điện tử Ân Châu là công ty nhà nước, nếu là công ty nhà nước thì phải do công nhân làm chủ, công đoàn đại biểu lợi ích của công nhân thì sao không thể tham gia vào việc quản lý tập đoàn?
Hai bên đều có lý của mình, cũng may tập đoàn bây giờ mới trong quá trình cải tổ, phát hiện vấn đề còn sớm.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn nghe hai người nói xong, sau đó nói:
- Lão Thiệu, anh là lão đồng chí, anh nhiệt tình với công việc như vậy làm tôi rất cảm động.
Lão Thiệu có chút kích động, dù sao bí thư thị ủy khẳng định, y đang chuẩn bị tỏ quyết tâm thì Vương Quốc Hoa đã nói tiếp:
- Tác dụng của công đoàn phải được thể hiện, đó là ý của tôi. Chẳng qua cá nhân tôi nhìn công tác công đoàn nên là duy trì lợi ích của công nhân trong phạm vi pháp luật cho phép.
Đây không khác gì dội gáo nước lạnh vào đầu Lão Thiệu.
- Mặc kệ công ty nhà nước hay công ty tư nhân, tất cả đều do lãnh đạo quyết định, nếu ai cũng ảnh hưởng được tới quyết định của công ty thì công ty còn làm ăn gì? Giám đốc chuyên môn của công ty có quyền lực tuyệt đối về kinh doanh và quản lý của công ty, đó là điều rất bình thường. Chúng ta lập hội giám sát và đẩy mạnh tác dụng công đoàn mục đích không phải là tham gia quản lý mà là muốn giám sát bộ máy lãnh đạo công ty. Việc cải tổ tập đoàn điện tử Ân Châu đối với mọi người mà nói đều là đề tài mới, tôi hy vọng mọi người có thể đứng ở góc độ phát triển của công ty mà không phải tranh chấp nhau này kia.
Vương Quốc Hoa nói coi như cho Lão Thiệu thể diện. Lão Thiệu có chút nuối tiếc nói:
- Vậy công đoàn có thể làm gì?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Công đoàn có thể làm rất nhiều việc, chỉ cần không phạm pháp, chỉ cần là việc có lợi cho công nhân đều có thể làm. Tôi đưa ra đề nghị này, bây giờ trên xã hội ở nhiều công ty tư nhân có nhiều nơi sử dụng lao động không đúng quy định, công đoàn hoàn toàn có thể ra tay từ phương diện này. Đương nhiên không phải bảo các anh can thiệp tình hình kinh doanh của công ty, mà là muốn cung cấp viện trợ cho công nhân khi bị đãi ngộ không hợp lý, đạt được mục đích đảm bảo quyền lợi cơ bản của công nhân.
Uy lực của bí thư thị ủy là rất lớn, Vương Quốc Hoa nói vậy khiến Lão Thiệu phải ngậm miệng.
Triệu Đông Thăng có chút bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa, y đứng lên cáo từ.
Trước khi hết giờ làm Cao Thăng bất ngờ xuất hiện, Vương Quốc Hoa vui vẻ hỏi qua tình hình gần đây của y. Cao Thăng làm ở Cục công an khá tốt, sau khi có bằng tại chức vào tay, việc lên chức của Cao Thăng không còn trở ngại. Cao Thăng bây giờ là phó đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thị xã, hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng, ở Cục công an không ai chọc vào “huynh đệ” của Bí thư Vương cả.
- Vương ca, tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với anh.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn Giang Triều Sinh bưng trà vào. Sau khi cửa đóng lại, Cao Thăng mới nói.
- Vụ án của Cao Nguyên đã có đầu mối.
Vương Quốc Hoa ngồi bật dậy nói:
- Sao?
- Vụ án này anh đã đề cập với tôi, nói bí thư quan tâm cho nên sau khi tới tôi đã bố trí người điều tra, cuối cùng đã có kết quả. Căn cứ ghi chép thì vào lúc ban đêm có một số điện thoại công cộng gọi tới báo cảnh sát, lúc đó có người nhìn thấy người gọi điện. Chúng tôi nhờ nhân chứng nhận diện vẽ lại hình ảnh, người trong cục nhận ra đối tượng.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, Cao Thăng lấy bức vẻ ra đặt lên bàn nói:
- Vương ca, người này tên Lý Kiến Công, là cháu của phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã – Lý Hán, một cán bộ trung tầng phụ trách sản xuất ở tập đoàn điện tử Ân Châu.
Vương Quốc Hoa cầm lên nhìn thở dài một tiếng:
- Chuyện đến đây thôi, không cần điều tra nữa.
Cao Thăng gật đầu nói chuyện vài câu rồi về.
Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng Vương Suất không lâu, Vương Suất gọi điện cho cục trưởng cục quản lý thị trường. Chỉ thị của Vương Suất rất đơn giản, Bí thư Vương có cái nhìn đối với công việc của bên quản lý thị trường, hy vọng mọi người cân nhắc kỹ xem nên cải thiện công việc như thế nào.
Nghe điện xong tay tên cục trưởng có chút run run, bị Bí thư Vương nhìn chằm chằm thì người đó không bao giờ có kết quả tốt. Y cũng nhiều lần tỏ vẻ muốn báo cáo công việc với Bí thư Vương nhưng Bí thư Vương bận không có thời gian gặp hắn.
Dập máy, cục trưởng Biên suy nghĩ mãi xem vấn đề xảy ra ở đâu. Y nghĩ mãi không ra kết quả nên đành tìm quan hệ, tìm mãi gọi điện được đến chỗ Giang Triều Sinh. Đây là y nhờ vợ Giang Triều Sinh gọi tới.
Vợ gọi làm Giang Triều Sinh có chút bực mình:
- Em sao lại làm việc này? Anh đang bận, hết giờ làm rồi nói.
Nghỉ trưa Giang Triều Sinh về nhà thấy trong phòng khách đã có người, y nhìn cái là nhận ra cục trưởng Biên – cục quản lý thị trường. Tên này đã nhiều lần tỏ vẻ đến báo cáo công việc với Bí thư Vương.
Cạnh cửa có một túi nilon đen, bên trong đựng gì không rõ. Xem ra vợ không dám nhận.
- Chánh văn phòng Giang đã về.
Cấp của cục trưởng Biên cao hơn Giang Triều Sinh, nhưng trước mặt Giang Triều Sinh y vẫn hạ thấp mình. VỢ Giang Triều Sinh từ trong phòng bếp đi ra nói:
- Triều Sinh, cục trưởng Biên đợi anh khá lâu rồi, em …
- Biết rồi.
Giang Triều Sinh cắt ngang lời vợ, hắn ngồi xuống nói:
- cục trưởng Biên, tôi biết ý đồ tới đây của anh, chuyện không phải việc tốt cũng không phải việc xấu.
cục trưởng Biên dựng đứng tai lên, Giang Triều Sinh nói qua việc ban sáng cuối cùng nói:
- Ý của Bí thư Vương là hy vọng sau này các anh cải tiến trong công việc, có thể đứng ở góc độ dân chúng mà nhìn nhận vấn đề. Sáng nay tâm trạng của Bí thư Vương khá nặng nề. Tôi nói với anh là hy vọng anh có chuẩn bị, cuộc tọa đàm ban chiều đừng nói suông, như vậy Bí thư Vương sẽ tức giận đó.
Lão Biên đi, đồ để lại, Giang Triều Sinh cũng không từ chối, nếu làm thế thì cục trưởng Biên về sẽ không ăn cơm nổi. Vợ Giang Triều Sinh thật ra vui vẻ mở túi ra xem đồ, mấy món này cũng phải tầm trên hai ngàn, nhưng không có tiền mặt.
- Sau này có người xách đồ tới nhà thì em đừng mở cửa.
Giang Triều Sinh vẫn quyết định nhắc vợ một chút, chuyện này về sau sẽ không ít, Giang Triều Sinh không hy vọng giữa vợ chồng sẽ có mâu thuẫn.
Cuộc tọa đàm buổi chiều mấy vị lãnh đạo chủ yếu của cục quản lý thị trường đều có mặt đông đủ. Lúc Vương Quốc Hoa tiến vào, phó thị trưởng phụ trách quản lý Thái Nghiêm cũng đã có mặt.
Sau một phen khách khí, mọi người ngồi xuống. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cuộc tọa đàm hôm nay không phải là muốn phê bình mọi người nhưng có điều tôi phải nhắc. Tỉnh ủy đã có văn bản chấp pháp văn minh nhưng trong quá trình chấp pháp ở Ân Châu vẫn không quá tốt. Đương nhiên tôi có thể hiểu khó khăn lớn của nhân viên quản lý thị trường, nhưng biện pháp sẽ luôn nhiều hơn khó khăn. Tôi không muốn nghe các vị nhấn mạnh lý do khách quan, tôi quan tâm là các vị làm như thế nào cân nhắc vấn đề cho những người khó khăn. Đơn giản bắt người, phạt tiền ai cũng làm được. Làm cán bộ nhà nước các vị đầu tiên là người phục vụ nhân dân sau đó mới là nhà quản lý.
/822
|