Không ít người trực tiếp kêu lên:
- Tôi muốn nuôi 100 con gà, trứng gà ra thì tổng giám đốc Hoàng cũng mua hết ư?
Hoàng Nhàn mỉm cười nói:
- Có thể, bao nhiêu mua hết.
Đây mới là lợi ích thực tế nhất thoáng cái đánh động mọi người. Lúc này lão Triệu cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, huyện không phải có khoản tiền xóa đói giảm nghèo do tỉnh cấp sao? Có thể cho tôi vay một ít không? Anh yên tâm, tôi sẽ trả lãi.
Không khí thoáng cái gần như mất khống chế, người quen rỉ tai nhau vây quanh chuyện trứng gà màu xanh. Vương Quốc Hoa trả lời ngay mà đứng lên ho khan một tiếng:
- Mọi người nghe tôi nói vài câu.
Vương Quốc Hoa thoáng cái làm mọi người ngậm miệng lại.
Vương Quốc Hoa chờ mọi người yên tĩnh mới thản nhiên nói:
- Ở đây tôi hứa với mọi người, chỉ cần là bà con có hộ khẩu thị trấn Trường Kiều thì mỗi nhà đều có thể dựa vào hộ khẩu mà vay tiền không lãi suất.
- Chẳng qua tôi phải nói trước tiền này không phải là vay bằng tiền mặt mà cho vay gà giống, cây giống, lợn giống, phân bón hóa học.
Mọi người càng kích động hơn, vay tiền đi mua sẽ phiền phức, bây giờ chính quyền ra mặt mọi người sẽ tiện hơn nhiều. Vương Quốc Hoa thấy ồn ào đành lớn tiếng nói:
- Tôi nói thêm một điểm, mọi người nghe chứ?
- Nghe.
Âm thanh chỉnh tề làm Vương Quốc Hoa có chút xúc động.
- Mọi người rất tự giác, vấn đề vay cứ như vậy đi. Chẳng qua tôi nói xấu trước, chính quyền ho mọi người chính sách ưu đãi không phải là cứu trợ mà để mọi người phát triển sản xuất. Điểm này tuyệt đối không được làm trái. Tôi rất lo lắng có người lấy đồ về rồi bán cho người khác lấy tiền ăn nhậu, sau đó về đường xưa.
Kiều Sơn rất phối hợp lớn tiếng nói:
- Thằng nào dám làm như vậy tôi bóp nát trứng của hắn.
Lời này thoáng cái làm đông đảo cán bộ hùa theo:
- Đúng, bóp nát tứng hắn. Chánh văn phòng Vương vất vả kéo tài chính từ tỉnh giúp mọi người xóa đói giảm nghèo, thằng nào vô lương tâm như vậy thì phải xử, bị tôi thấy ở trong thôn có ai làm như hắn thì đánh gãy chân chó của hắn…
Hiện trường lại náo động, Vương Quốc Hoa giơ tay, lần này có hiệu quả tốt, tất cả im như tờ.
- Rất tốt, chuyện này xem ra không vấn đề gì. Chúng ta nói tiếp chyện thứ hai, việc này có quan hệ tới tổng giám đốc Hoàng.
Vương Quốc Hoa cười cười với Hoàng Nhàn, tổng giám đốc Hoàng phối hợp cười cười đứng lên nói:
- Mời chánh văn phòng Vương chỉ thị.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chỉ thị thì không nói, tôi chính là muốn thay bà con nói chuyện với tổng giám đốc Hoàng. Giá trứng gà có phải nên thương lượng một chút không? Dân chúng không thấy nhiều, hiểu nhiều nên tổng giám đốc Hoàng không lợi dụng mọi người đó.
Hoàng Nhàn nghe vậy nở nụ cười như hoa:
- Chánh văn phòng Vương sao lại nói như vậy? Tôi từ xa tới không phải là vì thành ý sao? Hơn nữa làm kinh doanh đâu có ai không muốn kiếm tiền? Tôi đưa giá đã khá cao rồi.
Hoàng Nhàn dùng mỹ nhân kế nhìn quanh khiến đám cán bộ đều gật đầu cảm thấy tổng giám đốc Hoàng đã rất tốt.
Vương Quốc Hoa lại khác, hắn nhíu mày nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, nói đúng ra thì các giám đốc mậu dịch kinh doanh sang bên Hongkong thì tôi không chỉ quen một người đâu.
Trong ánh mắt mọi người, Hoàng Nhàn thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc suy nghĩ khá lâu mới gật đầu nói:
- Do bà con khó khăn nên tôi kiếm ít đi một chút, tôi tăng thêm 20%.
Hoàng Nhàn nói làm cán bộ trấn cùng hít sâu một hơi. Một câu đơn giản của Vương Quốc Hoa lại tăng thêm được 20%. Nhưng càng giật mình là ở phía sau, Vương Quốc Hoa không bị đả động mà thản nhiên nói:
- Tăng gấp đôi giá mau, tôi tin tổng giám đốc Hoàng vẫn lãi.
Mọi người hoảng hốt, vừa nãy đã tăng lên 1,2 đồng một cân, làm người không thể quá tham làm người ta tức mà chạy chứ?
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng Nhàn không hề giận mà cười càng ngọt hơn, thậm chí còn nháy mắt với Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy sao tính toán chi li với cô gái yếu đuối như tôi, không thấy mất mặt sao?
Mọi người đều gật đầu đồng tình, ai ngờ Vương Quốc Hoa không động tâm, rất bình tĩnh nói:
- Tôi đã điều tra thị trường, cô mua một cân 1,6 đồng thì vẫn kiếm được không ít. Mà tổng giám đốc Hoàng là bà chủ lớn cần gì phải tính toán một hai xu, đúng không? Nói rõ xem được hay không?
Ôi, Hoàng Nhàn lộ vẻ mặt làm người ta thương tiếc. Trong ánh mắt lo lắng khẩn trương của mọi người, Hoàng Nhàn đưa tay vén tóc đầy quyến rũ rồi đau lòng nói:
- Như vậy đi chánh văn phòng Vương, tôi thêm 10%, sao? Đây là nể mặt anh. Anh cũng hiểu tôi đến một chuyến khó khăn như thế nào? Sau này thuê người cũng phải trả tiền công, tiền vận chuyển.
- tổng giám đốc Hoàng, cô nói đều có lý. Như vậy đi, một cân trứng gà 1,6; vấn đề thu mua, vận chuyển tôi tìm người làm rồi chuyển lên tỉnh cho cô. Chẳng qua cô phải trả tiền vận chuyển.
Hoàng Nhàn không ngờ lại gật đầu nói:
- Được, cứ làm như vậy đi.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, Kiều Sơn đứng lên còn không vững, phải đưa tay chống bàn. Kiều Sơn đưa Hoàng Nhàn ra ngoài, lúc này Vương Quốc Hoa mới khôi phục nụ cười, hắn cười nói với mọi người xung quanh:
- Chuyện vừa rồi là như thế nào thì mọi người cũng thấy đó. Ở đây tôi muốn hỏi mọi người một câu nếu do các vị đàm phán với tổng giám đốc Hoàng thì có thể đòi được giá một cân trứng 1,6 không?
Lão Triệu nhỏ giọng nói:
- Không được.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Thực ra nếu không phải có người nói với tôi tình hình thị trường bên ngoài thì tôi cũng vậy.
Chuyện sau đó rất đơn giản, gần như không mất bao miệng lưỡi do yy ra mặt nhận mua trứng và sản phẩm của mọi người rồi tiêu thụ ra ngoài. Ở đây có một điểm đó là yy mua trứng gà với giá 1,5 đồng, mỗi ngày đều nhận được, không giới hạn số lượng. Hơn nữa giá cả sẽ căn cứ tình hình bên ngoài mà thay đổi, chính quyền phụ trách giám sát.
Cuối cùng dưới sự chủ đạo của Vương Quốc Hoa, các bên đạt được thỏa thuận hợp tác. Tất cả các trưởng thôn thay mặt thôn dân cùng công ty mậu dịch nông sản thị trấn Trường Kiều của xóa đói giảm nghèo ký thỏa thuận, kỳ hạn năm năm do chính quyền trấn ra mặt đảm bảo, phụ trách giám sát. Bản thỏa thuận này chia quyền lực rất rõ ràng, tất cả thôn dân là một tập thể lợi ích, công ty của yy là một phương, chính quyền giám sát.
Hội nghị kết thúc, Vương Quốc Hoa đến gặp tổng giám đốc Hoàng, cùng đi còn có Trần Khải Hoa cùng Kiều Sơn. Sau mấy câu khách khí, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ điều kiện ở trấn kém, Vương Quốc Hoa đưa tổng giám đốc Hoàng lên huyện thành.
Vào phòng nhà khách huyện ủy, trong phòng chỉ còn Hoàng Nhàn và Vương Quốc Hoa. Hoàng Nhàn thu hồi lại hình tượng tao nhã, lịch sử mà nhảy tới trước.
Vương Quốc Hoa coi như bình tĩnh nhìn đồng hồ:
- Còn có 46 phút nữa là tới bữa tiệc chào mừng tổng giám đốc Hoàng.
Chẳng qua thứ bình tĩnh phải xem tình hình thực tế. Vương Quốc Hoa ở dưới cơ sở một tháng nhịn đến mức trên mặt lộ rõ hai hạt mụn. Mùi phụ nữ vừa chui vào mũi là bên dưới đã có phản ứng.
Hoàng Nhàn rất rõ ràng cảm nhận được biến hoá của Vương Quốc Hoa. Cô nghe thấy Vương Quốc Hoa ừ một tiếng liền có chút đắc ý nói:
- Em thấy anh nhịn quá lâu, còn có 40 phút.
Vương Quốc Hoa đưa tay xé một miếng vải dưới váy nhét vào bên miệng tổng giám đốc Hoàng:
- Cắn, nếm thử xem mùi của đi.
Hoàng Nhàn xoay đầu né, tiện tay sờ sờ bên dưới đối phương:
- Em dùng cái này cơ.
Vừa nói cô buông Vương Quốc Hoa ra, đứng trước cửa sổ khom lưng lắc lắc người quyến rũ nói:
- Nhanh một chút, có thể được hai lần.
Phải nói Hoàng Nhàn phán đoán rất chính xác, Vương Quốc Hoa nhịn hơn tháng lập tức bại trận nhanh chóng, chẳng qua chỉ năm phút nhìn chằm chằm hai cặp mông trắng nõn trước mặt, hắn gầm nhẹ tăng tốc, giãy dụa cuối cùng.
- Anh chờ hai phút.
Hoàng Nhàn chạy vào toilet không lâu sau cầm khăn mặt ấm ra cẩn thận lau rồi há miệng, vài cái là Vương Quốc Hoa lại dựng lên.
40 phút sau tiếng gõ cửa vang lên, đôi nam nữ ra ngoài. Gõ cửa là Hoàng Cường, tên này nhìn chằm chằm hai người một lát rồi cười hắc hắc đầy dâm đãng.
Bốp, đầu đối phương ăn cú vỗ của Vương Quốc Hoa, sau đó Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Cười đầu mày.
- Hắc hắc, em nói anh rể, em không có em gái, chỉ có chị. Mà có em cũng sẽ để nó theo anh.
- Nói, cậu chọc gì ở bên ngoài?
Vương Quốc Hoa vừa ra ngoài vừa nói.
Hoàng Cường vội vàng chạy theo sau Vương Quốc Hoa, nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì cả, em muốn cải tà quy chính, muốn kinh doanh. Bố em không phải nói em không kém, cứ bắt em sang Anh học sao? Nước ngoài có gì hay chứ? Đồ ăn tây khó ăn, em không muốn đi. Anh rể, anh nói giúp em đi, sau này em theo anh lăn lộn.
Vương Quốc Hoa nhìn Hoàng Nhàn theo sau, bên này gật đầu thì hắn mới nói:
- Chờ một thời gian nữa, tôi gần đây rất bận.
- Đừng mà anh rể, anh nói một câu với cục Giao thông thành phố, em muốn chuẩn bị 50 xe kinh doanh taxi.
Hoàng Cường cười hì hì xin xỏ, Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười quay đầu lại đưa tay vỗ đầu đối phương:
- Cậu nghĩ tôi là bí thư thị ủy thành phố Việt Châu à? Việc này không thương lượng, một xe tôi còn không kiếm được, cậu còn đòi 50 xe. Biết kinh doanh bây giờ càn bao tiền không?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi xuống, Hoàng Cường đuổi theo cầm ống tay hắn:
- 50 không được thì năm sẽ được chứ? Em cần năm cái thôi, chị, giúp đi.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn chằm chằm Hoàng Cường, tên này xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm nói:
- Lần này là thật, năm cái thôi, em đáp ứng con nhà người ta rồi.
Vương Quốc Hoa nhìn ra mánh khóe, tên này yêu thật ư? CHắc cô bé nào muốn năm xe để kinh doanh cho vui. Vương Quốc Hoa không muốn hỏi kỹ.
- Chờ lần tới tôi về tỉnh thành, cậu dẫn người tới tôi xem một chút, thuận mắt thì tôi giúp cậu.
- Tôi muốn nuôi 100 con gà, trứng gà ra thì tổng giám đốc Hoàng cũng mua hết ư?
Hoàng Nhàn mỉm cười nói:
- Có thể, bao nhiêu mua hết.
Đây mới là lợi ích thực tế nhất thoáng cái đánh động mọi người. Lúc này lão Triệu cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, huyện không phải có khoản tiền xóa đói giảm nghèo do tỉnh cấp sao? Có thể cho tôi vay một ít không? Anh yên tâm, tôi sẽ trả lãi.
Không khí thoáng cái gần như mất khống chế, người quen rỉ tai nhau vây quanh chuyện trứng gà màu xanh. Vương Quốc Hoa trả lời ngay mà đứng lên ho khan một tiếng:
- Mọi người nghe tôi nói vài câu.
Vương Quốc Hoa thoáng cái làm mọi người ngậm miệng lại.
Vương Quốc Hoa chờ mọi người yên tĩnh mới thản nhiên nói:
- Ở đây tôi hứa với mọi người, chỉ cần là bà con có hộ khẩu thị trấn Trường Kiều thì mỗi nhà đều có thể dựa vào hộ khẩu mà vay tiền không lãi suất.
- Chẳng qua tôi phải nói trước tiền này không phải là vay bằng tiền mặt mà cho vay gà giống, cây giống, lợn giống, phân bón hóa học.
Mọi người càng kích động hơn, vay tiền đi mua sẽ phiền phức, bây giờ chính quyền ra mặt mọi người sẽ tiện hơn nhiều. Vương Quốc Hoa thấy ồn ào đành lớn tiếng nói:
- Tôi nói thêm một điểm, mọi người nghe chứ?
- Nghe.
Âm thanh chỉnh tề làm Vương Quốc Hoa có chút xúc động.
- Mọi người rất tự giác, vấn đề vay cứ như vậy đi. Chẳng qua tôi nói xấu trước, chính quyền ho mọi người chính sách ưu đãi không phải là cứu trợ mà để mọi người phát triển sản xuất. Điểm này tuyệt đối không được làm trái. Tôi rất lo lắng có người lấy đồ về rồi bán cho người khác lấy tiền ăn nhậu, sau đó về đường xưa.
Kiều Sơn rất phối hợp lớn tiếng nói:
- Thằng nào dám làm như vậy tôi bóp nát trứng của hắn.
Lời này thoáng cái làm đông đảo cán bộ hùa theo:
- Đúng, bóp nát tứng hắn. Chánh văn phòng Vương vất vả kéo tài chính từ tỉnh giúp mọi người xóa đói giảm nghèo, thằng nào vô lương tâm như vậy thì phải xử, bị tôi thấy ở trong thôn có ai làm như hắn thì đánh gãy chân chó của hắn…
Hiện trường lại náo động, Vương Quốc Hoa giơ tay, lần này có hiệu quả tốt, tất cả im như tờ.
- Rất tốt, chuyện này xem ra không vấn đề gì. Chúng ta nói tiếp chyện thứ hai, việc này có quan hệ tới tổng giám đốc Hoàng.
Vương Quốc Hoa cười cười với Hoàng Nhàn, tổng giám đốc Hoàng phối hợp cười cười đứng lên nói:
- Mời chánh văn phòng Vương chỉ thị.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chỉ thị thì không nói, tôi chính là muốn thay bà con nói chuyện với tổng giám đốc Hoàng. Giá trứng gà có phải nên thương lượng một chút không? Dân chúng không thấy nhiều, hiểu nhiều nên tổng giám đốc Hoàng không lợi dụng mọi người đó.
Hoàng Nhàn nghe vậy nở nụ cười như hoa:
- Chánh văn phòng Vương sao lại nói như vậy? Tôi từ xa tới không phải là vì thành ý sao? Hơn nữa làm kinh doanh đâu có ai không muốn kiếm tiền? Tôi đưa giá đã khá cao rồi.
Hoàng Nhàn dùng mỹ nhân kế nhìn quanh khiến đám cán bộ đều gật đầu cảm thấy tổng giám đốc Hoàng đã rất tốt.
Vương Quốc Hoa lại khác, hắn nhíu mày nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, nói đúng ra thì các giám đốc mậu dịch kinh doanh sang bên Hongkong thì tôi không chỉ quen một người đâu.
Trong ánh mắt mọi người, Hoàng Nhàn thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc suy nghĩ khá lâu mới gật đầu nói:
- Do bà con khó khăn nên tôi kiếm ít đi một chút, tôi tăng thêm 20%.
Hoàng Nhàn nói làm cán bộ trấn cùng hít sâu một hơi. Một câu đơn giản của Vương Quốc Hoa lại tăng thêm được 20%. Nhưng càng giật mình là ở phía sau, Vương Quốc Hoa không bị đả động mà thản nhiên nói:
- Tăng gấp đôi giá mau, tôi tin tổng giám đốc Hoàng vẫn lãi.
Mọi người hoảng hốt, vừa nãy đã tăng lên 1,2 đồng một cân, làm người không thể quá tham làm người ta tức mà chạy chứ?
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng Nhàn không hề giận mà cười càng ngọt hơn, thậm chí còn nháy mắt với Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy sao tính toán chi li với cô gái yếu đuối như tôi, không thấy mất mặt sao?
Mọi người đều gật đầu đồng tình, ai ngờ Vương Quốc Hoa không động tâm, rất bình tĩnh nói:
- Tôi đã điều tra thị trường, cô mua một cân 1,6 đồng thì vẫn kiếm được không ít. Mà tổng giám đốc Hoàng là bà chủ lớn cần gì phải tính toán một hai xu, đúng không? Nói rõ xem được hay không?
Ôi, Hoàng Nhàn lộ vẻ mặt làm người ta thương tiếc. Trong ánh mắt lo lắng khẩn trương của mọi người, Hoàng Nhàn đưa tay vén tóc đầy quyến rũ rồi đau lòng nói:
- Như vậy đi chánh văn phòng Vương, tôi thêm 10%, sao? Đây là nể mặt anh. Anh cũng hiểu tôi đến một chuyến khó khăn như thế nào? Sau này thuê người cũng phải trả tiền công, tiền vận chuyển.
- tổng giám đốc Hoàng, cô nói đều có lý. Như vậy đi, một cân trứng gà 1,6; vấn đề thu mua, vận chuyển tôi tìm người làm rồi chuyển lên tỉnh cho cô. Chẳng qua cô phải trả tiền vận chuyển.
Hoàng Nhàn không ngờ lại gật đầu nói:
- Được, cứ làm như vậy đi.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, Kiều Sơn đứng lên còn không vững, phải đưa tay chống bàn. Kiều Sơn đưa Hoàng Nhàn ra ngoài, lúc này Vương Quốc Hoa mới khôi phục nụ cười, hắn cười nói với mọi người xung quanh:
- Chuyện vừa rồi là như thế nào thì mọi người cũng thấy đó. Ở đây tôi muốn hỏi mọi người một câu nếu do các vị đàm phán với tổng giám đốc Hoàng thì có thể đòi được giá một cân trứng 1,6 không?
Lão Triệu nhỏ giọng nói:
- Không được.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Thực ra nếu không phải có người nói với tôi tình hình thị trường bên ngoài thì tôi cũng vậy.
Chuyện sau đó rất đơn giản, gần như không mất bao miệng lưỡi do yy ra mặt nhận mua trứng và sản phẩm của mọi người rồi tiêu thụ ra ngoài. Ở đây có một điểm đó là yy mua trứng gà với giá 1,5 đồng, mỗi ngày đều nhận được, không giới hạn số lượng. Hơn nữa giá cả sẽ căn cứ tình hình bên ngoài mà thay đổi, chính quyền phụ trách giám sát.
Cuối cùng dưới sự chủ đạo của Vương Quốc Hoa, các bên đạt được thỏa thuận hợp tác. Tất cả các trưởng thôn thay mặt thôn dân cùng công ty mậu dịch nông sản thị trấn Trường Kiều của xóa đói giảm nghèo ký thỏa thuận, kỳ hạn năm năm do chính quyền trấn ra mặt đảm bảo, phụ trách giám sát. Bản thỏa thuận này chia quyền lực rất rõ ràng, tất cả thôn dân là một tập thể lợi ích, công ty của yy là một phương, chính quyền giám sát.
Hội nghị kết thúc, Vương Quốc Hoa đến gặp tổng giám đốc Hoàng, cùng đi còn có Trần Khải Hoa cùng Kiều Sơn. Sau mấy câu khách khí, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ điều kiện ở trấn kém, Vương Quốc Hoa đưa tổng giám đốc Hoàng lên huyện thành.
Vào phòng nhà khách huyện ủy, trong phòng chỉ còn Hoàng Nhàn và Vương Quốc Hoa. Hoàng Nhàn thu hồi lại hình tượng tao nhã, lịch sử mà nhảy tới trước.
Vương Quốc Hoa coi như bình tĩnh nhìn đồng hồ:
- Còn có 46 phút nữa là tới bữa tiệc chào mừng tổng giám đốc Hoàng.
Chẳng qua thứ bình tĩnh phải xem tình hình thực tế. Vương Quốc Hoa ở dưới cơ sở một tháng nhịn đến mức trên mặt lộ rõ hai hạt mụn. Mùi phụ nữ vừa chui vào mũi là bên dưới đã có phản ứng.
Hoàng Nhàn rất rõ ràng cảm nhận được biến hoá của Vương Quốc Hoa. Cô nghe thấy Vương Quốc Hoa ừ một tiếng liền có chút đắc ý nói:
- Em thấy anh nhịn quá lâu, còn có 40 phút.
Vương Quốc Hoa đưa tay xé một miếng vải dưới váy nhét vào bên miệng tổng giám đốc Hoàng:
- Cắn, nếm thử xem mùi của đi.
Hoàng Nhàn xoay đầu né, tiện tay sờ sờ bên dưới đối phương:
- Em dùng cái này cơ.
Vừa nói cô buông Vương Quốc Hoa ra, đứng trước cửa sổ khom lưng lắc lắc người quyến rũ nói:
- Nhanh một chút, có thể được hai lần.
Phải nói Hoàng Nhàn phán đoán rất chính xác, Vương Quốc Hoa nhịn hơn tháng lập tức bại trận nhanh chóng, chẳng qua chỉ năm phút nhìn chằm chằm hai cặp mông trắng nõn trước mặt, hắn gầm nhẹ tăng tốc, giãy dụa cuối cùng.
- Anh chờ hai phút.
Hoàng Nhàn chạy vào toilet không lâu sau cầm khăn mặt ấm ra cẩn thận lau rồi há miệng, vài cái là Vương Quốc Hoa lại dựng lên.
40 phút sau tiếng gõ cửa vang lên, đôi nam nữ ra ngoài. Gõ cửa là Hoàng Cường, tên này nhìn chằm chằm hai người một lát rồi cười hắc hắc đầy dâm đãng.
Bốp, đầu đối phương ăn cú vỗ của Vương Quốc Hoa, sau đó Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Cười đầu mày.
- Hắc hắc, em nói anh rể, em không có em gái, chỉ có chị. Mà có em cũng sẽ để nó theo anh.
- Nói, cậu chọc gì ở bên ngoài?
Vương Quốc Hoa vừa ra ngoài vừa nói.
Hoàng Cường vội vàng chạy theo sau Vương Quốc Hoa, nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì cả, em muốn cải tà quy chính, muốn kinh doanh. Bố em không phải nói em không kém, cứ bắt em sang Anh học sao? Nước ngoài có gì hay chứ? Đồ ăn tây khó ăn, em không muốn đi. Anh rể, anh nói giúp em đi, sau này em theo anh lăn lộn.
Vương Quốc Hoa nhìn Hoàng Nhàn theo sau, bên này gật đầu thì hắn mới nói:
- Chờ một thời gian nữa, tôi gần đây rất bận.
- Đừng mà anh rể, anh nói một câu với cục Giao thông thành phố, em muốn chuẩn bị 50 xe kinh doanh taxi.
Hoàng Cường cười hì hì xin xỏ, Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười quay đầu lại đưa tay vỗ đầu đối phương:
- Cậu nghĩ tôi là bí thư thị ủy thành phố Việt Châu à? Việc này không thương lượng, một xe tôi còn không kiếm được, cậu còn đòi 50 xe. Biết kinh doanh bây giờ càn bao tiền không?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi xuống, Hoàng Cường đuổi theo cầm ống tay hắn:
- 50 không được thì năm sẽ được chứ? Em cần năm cái thôi, chị, giúp đi.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn chằm chằm Hoàng Cường, tên này xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm nói:
- Lần này là thật, năm cái thôi, em đáp ứng con nhà người ta rồi.
Vương Quốc Hoa nhìn ra mánh khóe, tên này yêu thật ư? CHắc cô bé nào muốn năm xe để kinh doanh cho vui. Vương Quốc Hoa không muốn hỏi kỹ.
- Chờ lần tới tôi về tỉnh thành, cậu dẫn người tới tôi xem một chút, thuận mắt thì tôi giúp cậu.
/822
|