Đi xe trong đêm tối giữa trời mưa tuyết, Vương Quốc Hoa đi rất cẩn thận, tốc độ lại giảm một chút. Bình thường từ thị xã Lưỡng Thủy lên tỉnh mất ba tiếng, lần này mất năm tiếng, đến tỉnh thành đã là đêm khuya, cơm tối chưa ăn nữa chứ.
Sở Giang Thu ở tại trụ sở tỉnh ủy cũng đã sớm báo người ở cổng. Vương Quốc Hoa vừa dừng xe chuẩn bị nhận kiểm tra thì đã có một người đàn ông khoảng 30 tuồi đã đi ra đón.
- Là Vương Quốc Hoa tiên sinh phải không?
Vương Quốc Hoa hạ kính ừ một câu, đối phương cười nói:
- Tôi đợi hơn tiếng rồi, thời tiết quỷ quái này.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa không nhận ra vị này nên khách khí nói.
- Không cần khách khí, xe sau cũng đi cùng anh ư?
đối phương lại hỏi, Vương Quốc Hoa gật đầu. Hắn thò đầu ra vẫy vẫy, đối phương cũng cẩn thận bung ô ra cho hắn. Vương Quốc Hoa đưa mắt cười với hắn, cửa sắt từ từ được mở ra, đối phương lên xe hai xe trước sau đi vào.
Nhận được bảo vệ gọi vào, Sở Giang Thu vẫn chưa ngủ nên ra cửa chờ, bây giờ đã gần 12h30. Rất nhanh xe Vương Quốc Hoa xuất hiện, đứng ở sân xuống xe. Sở Giang Thu cau mày nhìn co rể mình, sao tên này không đi theo mình chứ?
Mặc dù đi đường mệt nhưng Vương Quốc Hoa vẫn khá tỉnh táo, hắn đi lên nói.
- Bố vất vả rồi.
Sở Giang Thu ừ một tiếng:
- Sau lưng là ai thế?
- Phó bí thư thị ủy Lưỡng Thủy – Tằng Trạch Quang, còn có hai cán bộ ở quận Nam Sơn.
Sở Giang Thu đứng không nhúc nhích, chờ mấy người Tằng Trạch Quang đi tới bậc thang, ông mới đi tới một bước cho tay chạm trong tuyết, đưa tay ra nói:
- Là Tằng Trạch Quang hả vất vả rồi.
Cử động này Vương Quốc Hoa thấy rõ, cũng thầm phục. Ông bố vợ của mình đúng là có thủ đoạn. Chỉ đi một bước, chịu chút tuyết là thị xã Lưỡng Thủy gần như sẽ vào tay ông.
Trên đường đi Vương Quốc Hoa suy nghĩ rất nhiều. Hắn đưa ra phán đoán đó là Tằng Trạch Quang dám làm thế cũng là có vài phần nắm chắc. Qua đó có thể thấy Lôi Minh thành bí thư chủ yếu không do Sở Giang Thu đẩy. Tính qua một chút thì trình tự rõ ràng hơn nhiều.
- Chủ tịch tỉnh vất vả, rất xin lỗi, là tôi không làm tốt công việc nên muộn như vậy còn quấy rầy ngài. Làm phiền ngài không có cái tết vui vẻ.
Khách khí hai câu đoàn người vào trong, bảo mẫu cũng đã pha sẵn trà, café. Sau khi mọi người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa mở miệng nói:
- Chuẩn bị ít đồ ăn, con và mọi người chưa ăn tối.
Sở Giang Thu rất tự nhiên nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Quốc Hoa đi theo bố một chút.
Vương Quốc Hoa đứng lên vào thư phòng lưu lại ba vị có chút không yên ở phòng khách.
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Sở Giang Thu thoáng cái trở nên nặng nề, ông nghiêm túc nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con biết Tằng Trạch Quang là người của ai không? Chú vợ hắn là trưởng ban thư ký tỉnh ủy đó.
- Tin này con cũng có nghe nói qua, có gì không ổn sao ạ?
Vương Quốc Hoa không tranh luận mà chỉ rất bình tĩnh hỏi lại một câu.
- Cái này không nói có gì không ổn, lão Thư là người khá nhũn nhường, về nguyên tắc y là người của bí thư Mạnh. Bí thư Mạnh gần tới tuổi, không nói cái này nữa.
Thoáng suy nghĩ Sở Giang Thu liền rất nhanh có quyết định, qua đó có thể thấy tác phong làm việc của ông.
- Nguyên nhân của việc này thì con nghe nói qua …
Vương Quốc Hoa châm thuốc cẩn thận nói chuyện xảy ra ngày hôm nay. Sở Giang Thu chăm chú lắng nghe, chờ Vương Quốc Hoa nói xong, ông cười lạnh nói:
- Tằng Trạch Quang này đúng là rất có thủ đoạn, tàn nhẫn, là nhân tài. Chuyện không đơn giản chỉ ở quận Nam Sơn rồi.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Đó là nhất định, chẳng qua con cũng không có hỏi gì khác. Có lẽ không gặp bố thì Tằng Trạch Quang cũng không nói gì, đề bài không thể nào dễ dàng đưa ra được. Căn cứ theo hiểu biết của con về Tằng Trạch Quang thì người này có năng lực khá mạnh.
- Dã tâm cũng không nhỏ hả?
thấy Vương Quốc Hoa có chút do dự ngậm miệng, Sở Giang Thu lạnh lùng nói thêm. Vương Quốc Hoa cười khổ gật đầu nói:
- Cái này phải xem năng lực khống chế của bố, dù sao con tuyệt đối tin tưởng vào bố. Lần này coi như lần cuối cùng con giúp Tằng Trạch Quang, tình nghĩa sau này đứt đoạn.
Sở Giang Thu nở nụ cười đưa tay đâm vào vai Vương Quốc Hoa. Ông thản nhiên nói:
- Là công lao của con thì bố sẽ không xóa bỏ. Con nếu không thấy rõ việc này thì sẽ không đưa người tới. Chẳng qua bí thư Mạnh tuy lớn tuổi nhưng thủ đoạn rất nghiêm trọng. Bỏ đi, nói cái này với con cũng vô ích. Con ra ngoài ăn một chút, bố phái người đưa con về. Thằng ranh này, vợ có thai còn chạy loạn, gọi điện là được cần gì phải tới tận nơi.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên nhìn thoáng qua Sở Giang Thu nói:
- Con không tới thì bố có thể yên tâm sao?
Sở Giang Thu cả giận nói:
- Cút đi.
Bốn bát mì được mang lên, bốn người bưng bát ăn nhưng chỉ có Vương Quốc Hoa ăn thấy ngon. Hắn bỏ đũa xuống còn ưỡn lưng nói:
- Thoải mái.
Sở Giang Thu ở bên cười cười đánh giá mọi người chờ tất cả bỏ đũa mới thản nhiên nói:
- Quốc Hoa, con về ăn tết với vợ, đồng chí Tằng Trạch Quang vào thư phòng với tôi.
….
Nhân bóng đêm Vương Quốc Hoa quay về thị xã Lưỡng Thủy. Nằm ở ghế sau, Vương Quốc Hoa bỏ suy nghĩ trong lòng mà ngủ thiếp đi. Sở Giang Thu đúng là cẩn thận, phía sau không ngờ còn có cả chăn.
Thoáng tỉnh lại Vương Quốc Hoa mở mắt thấy bên ngoài đã tờ mờ sáng, đã đến nội thành Lưỡng Thủy. Vương Quốc Hoa nhớ đến hôm nay là 30 tết liền cười nói với cậu thanh niên lái xe:
- Cậu lái xe, không ảnh hưởng đến tết của cậu chứ?
Cậu thanh niên kia chỉ tầm 25, 26 tuổi, hắn nghe vậy cười nói:
- Nhà của tôi cũng ở thị xã Lưỡng Thủy, bây giờ tiễn ngài về là tôi có thể thuận đường về nhà ăn tết.
Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ, mới 6h sáng. Lúc hắn bắt đầu ra khỏi nhà Sở Giang Thu thì là 2h đêm, lúc ấy tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Khương Nghĩa Quân, tên này không ngờ cũng ở nội thành, hắn bảo lái xe đưa mình tới chỗ Khương Nghĩa Quân. Khương Nghĩa Quân vẫn còn mặc áo ngủ, kêu gào như mổ lợn:
- đại ca, sớm như vậy tới đây làm gì?
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào lái xe nói:
- Ông chuẩn bị ít quà tết cho cậu ta, tôi cũng nên về.
Vừa nói hắn xoay người lên xe lưu lại Khương Nghĩa Quân đang đầy khó hiểu ở đằng sau, Khương Nghĩa Quân gào lên:
- Đợi chút, tôi cũng về nhà ăn tết.
Vứt tên lái xe cho một cô gái trong biệt thự lo liệu, Khương Nghĩa Quân chui vào xe Vương Quốc Hoa. Hắn vừa lên xe còn oán giận nói.
- Thời tiết quái quỷ, tuyết rơi càng lúc càng lớn. Lái xe cẩn thận một chút, ông đang ngồi trên xe của phú ông chục triệu đó.
- Lắm mồm tôi đá xuống xe đó.
Vương Quốc Hoa uy hiếp, Khương Nghĩa Quân cười ha hả.
Trên đường về tuyết rơi không quá lớn nhưng tầm nhìn khá thấp. Vương Quốc Hoa đi rất cẩn thận. Khương Nghĩa Quân ngồi một bên lẩm bẩm nói mấy chuyện hai năm qua, ngủ mấy ả phụ nữ. Vương Quốc Hoa thật ra không phản cảm, tên Khương Nghĩa Quân nói như vậy lại làm Vương Quốc Hoa thấy thân thiết.
- Ồ, đây là?
Khương Nghĩa Quân phát hiện phía sau có túi to màu đen, hắn xoay người cầm lấy. Vương Quốc Hoa trước đó không chú ý cái này. Khương Nghĩa Quân mở ra thấy bên trong có hai tút thuốc, còn có hộp nhỏ dán kín băng dính.
- Thuốc này đúng là ít thấy, thấy có phần.
Biết là thứ tốt, Khương Nghĩa Quân trực tiếp nhét vào lòng. Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì.
Huyện thành quận Nam Sơn ở ngay phía trước, đến nơi Vương Quốc Hoa vứt Khương Nghĩa Quân lại. Tên này xuống xe còn do dự nói:
- Lão đại, tôi có thể muốn kết hôn, kế hoạch là ngày mồng hai tháng sau.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
- Bên nữa là ai?
Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng:
- Cháu gái bí thư Lôi, tôi cũng không có biện pháp, nếu không sẽ không dễ kinh doanh ở thị xã.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn, thản nhiên nói.
- Để đó một thời gian nữa, nếu thật sự không được thì ngừng kinh doanh ở thị xã, chuyên tâm phát triển ở tỉnh thành.
Vẻ mặt Khương Nghĩa Quân trở nên kỳ quái, lát sau hắn mới nặng nề gật đầu nói:
- Được, tôi nghe lão đại.
Xe về đến đầu thôn Vương gia, tuyết càng lúc càng lớn.
Sở Sở và Lưu Linh đứng trên bậc thang nhìn về phía cổng thôn. Sở Sở đột nhiên nói:
- Chúng ta cá không, tôi cá hắn có thể về gấp.
Lưu Linh cắt lời:
- Cái này không cần cá, tôi đoán chắc hắn sẽ về gấp.
Hai cô vừa dứt câu thì trên đường xuất hiện một chiếc xe. Hai người phụ nữ nhìn nhau, cười cười, bật ô đi xuống.
Ở tầng dưới Trần Thúy Hoa và Vương Tú Tú đang bận rộn làm bánh. Trần Thúy Hoa vừa làm vừa không ngừng nhìn ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm nói:
- Thằng hai đúng là, ngày 30 rồi còn không ở nhà nữa. Năm trước Quốc Hoa không về ăn tết năm nay về nhưng lại đi. Món bánh sủi cảo thịt dê này thằng hai thích ăn nhất.
Vương Tú Tú cười cười thấy hai cô em dâu đi xuống, cô đứng lên nói:
- Sao hai em lại xuống, không phải nói hai em không cần làm việc sao?
Ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô, Trần Thúy Hoa bỏ lại công việc trong tay vội vàng đi ra nhìn. Vương Quốc Hoa xuống xe trong làn mưa tuyết, trong tay còn cầm theo một cái túi. Sở Sở định đi lên tiếp nhưng Lưu Linh đã túm áo cô lại:
- Cẩn thận, đường trơn.
Sở Sở thỏa hiệp, Lưu Linh ra ngoài đón Vương Quốc Hoa, cô nhỏ giọng nói:
- Đi đường ổn chứ anh?
Vương Quốc Hoa gật đầu, cười vào cửa. Hắn nhìn mẹ đang nhòa lệ, hắn ôm chặt bà.
- Được rồi mẹ, con không phải về gấp rồi sao?
Vương Lão Thật nghe thấy động tĩnh nên từ phòng bên đi ra, trong tay còn cầm một cái rổ đang đan. Ông thấy cảnh này nên nói:
- Bà nó, tết nhất tới nơi còn rơi nước mắt nữa chứ. Không sợ không may à?
Nói là như vậy nhưng giọng của ông cũng không bình thường. Tạ Mãn Hòa và hai đứa con cũng xuất hiện. Tạ Mãn Hòa tay dắt một đứa, lưng cõng một đứa, từ xa y đã lớn tiếng nói:
- Quốc Hoa về rồi à. Hai thằng này nói đợi cậu về.
Vương gia thoáng cái trở nên náo động khi Vương Quốc Hoa về. Người một nhà vây quanh lò sưởi cười nói. Trên đùi Vương Quốc Hoa là thằng cháu trai, bên cạnh là cô cháu gái Tạ Dao.
- Cậu, tết mới được lì xì à?
Thằng bé nói, Vương Quốc Hoa đưa tay túm quai hàm cháu, lớn tiếng nói:
- Được, cho cháu một bao.
Nói chuyện một lát Vương Quốc Hoa cùng hai người phụ nữ lên lầu, Vương Quốc Hoa mở túi ra nói:
- Sở Sở, đây là bố vợ đại nhân đưa.
Sở Sở che miệng cười ngồi bên nhìn.
Vương Quốc Hoa mở hộp, bên trong không nhiều thứ lắm, chẳng qua đều là đồ bổ. Vương Quốc Hoa cười ha hả khen:
- Bố vợ đúng là tốt với con gái.
Sở Sở hừ một tiếng:
- Báu lắm đó.
Nói là như vậy nhưng giọng cô hơi khản lại.
Năm 1999 cuối cùng đã đi hết lịch âm, khi tiếng pháo vang lên, phòng khách dưới tầng rất náo nhiệt. Mặc dù không ở rể nhưng nhà Tạ Mãn Hòa đã quen ăn tất niên bên nhà bố vợ. Bên này vừa ăn xong, nhà Tạ Mãn Hòa còn đi trong màn tuyết về nhà dùng cơm.
Trần Thúy Hoa cứ đến tầm này mỗi năm đều nói trước đây khổ như thế nào, bây giờ tốt như thế nào. Dù sao đều là khóa học những ký ức ngọt bùi, mọi người cũng đã quen. Cuối cùng tất cả đều nở nụ cười.
Đợt tết này của Vương Quốc Hoa có thể nói là rất yên bình. Mồng một và mồng hai không có một ai đến quấy rầy, cuối cùng đến tận mồng ba Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần mới xuất hiện.
- Chú dì, bọn cháu tới chúc tết hai người.
- Hai cháu bé thật đáng yêu, bác lì xì này.
Sau một phen khách khí, hai người này cuối cùng đã có thu hoạch.
- Lên lầu nói chuyện đi.
Vương Quốc Hoa bắt chuyện một tiếng rồi lên lầu. Trên lầu hoàn toàn được bố trí với kết cục khác.
Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần đi lên thì đã không còn sự tùy ý như ở dưới lầu, có chút không được tự nhiên ngồi xuống.
Vương Quốc Hoa ném bao thuốc tới cười nói:
- Làm gì thế? Không định coi tôi là bạn ư?
Hai người lúc này mới dễ dàng một chút, đều châm thuốc hút. Nhìn nhau, Cao Cận Giang nói:
- Tối qua tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đã đến thị xã, hơn mười người Lôi Minh bị bắt, ở quận Nam Sơn thì Lâm Vĩ cũng bị bắt, Thạch Tam tạm thời bị đình chỉ công tác.
- Nói cách khác bây giờ chủ tịch huyện Cao chủ trì công việc?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu. Cao Cận Giang gật đầu nói:
- Tình hình là như vậy, lần này Ủy ban kỷ luật tỉnh làm rất cứng rắn, có lẽ là một trận động đất.
- Bí thư Tằng vẫn ổn chứ?
Vương Quốc Hoa lại hỏi một câu nữa. Cao Cận Giang có chút do dự mới nói:
- Không rõ lắm, chẳng qua nhìn qua tâm trạng của y không quá tốt.
Cổ Tuần lúc này đột nhiên nói:
- Ngày đó sau khi Quốc Hoa ra thì Bí thư Tằng từ thư phòng chủ tịch tỉnh đi ra thì vẻ mặt không được tốt.
Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên gương mặt của Sở Giang Thu, ông bố vợ này quả nhiên có thủ đoạn rất cao. Xem ra Tằng Trạch Quang đang như bị treo cổ, không trên không dưới, nói là chấn nhiếp cũng được, nói là nắm người cũng không sai. Từ điểm này mà nói thì Sở Giang Thu cao hơn Hứa Nam Hạ.
Cùng là nắm cấp dưới nhưng bí thư Hứa là người theo kiểu nghiêm túc, mà Sở Giang Thu lại thêm vài phần quỷ bí.
Lúc Vương Quốc Hoa im lặng, trên mặt Cao Cận Giang, Cổ Tuần lộ rõ vẻ bất an. Lúc này Sở Sở bưng trà lên, Cao Cận Giang vội vàng đứng lên nói cảm ơn, Cổ Tuần thì đưa một túi lớn tới, cười nói:
- Chút tâm ý, em đừng chê.
Sở Sở không đưa tay nhận mà nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa. Cử động này làm không khí có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Lão Cao và lão Cổ là bạn thân của anh, bọn họ đưa gì cứ nhận, đúng, tiền thì không thể nhận.
Câu này làm không khí trở nên sáng sủa hơn nhiều. Cao Cận Giang và Cổ Tuần đều buông lỏng mình. Vương Quốc Hoa bây giờ mặc dù chỉ là cấp chính huyện nhưng hắn ngồi xuống cũng tạo ra uy thế không hề nhỏ. Thực ra đây là vấn đề tâm tính, Vương Quốc Hoa không muốn ra vẻ mà là do hai tên này chột dạ.
Sở Sở cầm túi rời đi, Vương Quốc Hoa lúc này mới nói:
- Nếu không có bất ngờ thì bí thư Tằng có thể lên chức.
Đây coi như cho hai người một viên thuốc an thần. Vương Quốc Hoa nói cũng là có chút tự tin, chủ yếu là do từ nhu cầu lợi ích của Sở Giang Thu. Thị xã Lưỡng Thủy vẫn không nằm trong sự khống chế của Sở Giang Thu. Thị xã Lưỡng Thủy có xếp hạng khá cao về kinh tế trong tỉnh nên Sở Giang Thu sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần không ở lâu, chỉ khoảng hai tiếng là đi. Kết cấu huyện bây giờ bọn họ có thể nói là dành thời gian đến nhà Vương Quốc Hoa một chuyến là không dễ dàng. Đương nhiên nếu không tới thì hai vị lại không yên tâm.
Sáng hai người tới, buổi chiều nhà Vương Quốc Hoa bắt đầu liên tục có người tới. Khương Nghĩa Quân đương nhiên là tới, hơn nữa còn thần thần bí bí kéo Vương Quốc Hoa thẳng lên tầng.
- Quốc Hoa, xảy ra chuyện lớn, ông nhất định đã biết trước, phải không?
Khương Nghĩa Quân vội vàng hỏi, Vương Quốc Hoa ra vẻ ngu ngơ:
- Xảy ra chuyện lớn mẹ gì, tôi không biết.
- Không đúng, hôm đó ông phản đối hôn sự giữa tôi và Lôi Ny Ny, kết quả sáng nay tôi nghe được tin Lôi Minh đã bị bắt. Vì xác định chuyện này tôi còn cố ý hẹn Lôi Ny Ny ra nói chuyện con ả này trước kia giữ rất chặt trước mặt tôi, hôm nay lại theo tôi như cha chết, nói gì mà tôi đừng có bỏ ả. Nếu là tôi thì thì bắt hết người Lôi gia cũng đáng.
Khương Nghĩa Quân nghiến răng nghiến lợi vung tay nói.
- Một ả phụ nữ, ông chấp nhặt làm gì?
Vương Quốc Hoa thấy tên này có chút khác lạ, Khương Nghĩa Quân nghe vậy cười lạnh nói:
- Cái này ông không biết rồi, con ả này trước đây lừa tôi ngủ rồi làm như có máu thật, sau đó tôi từ một người khác biết đó là ả bỏ mấy đồng ra mua màng máu. Ông đoán ả tại sao lại có ý với tôi? Đó là muốn để siêu thị của tôi chuyển sang tên của ả, còn có biệt thự và xe của tôi nữa chứ. Con mẹ nó.
Nhìn Lưu Linh cầm trà đi lên, Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói:
- Ông là phú ông mà nói chuyện như vậy sao?
Khương Nghĩa Quân cười ha hả với Lưu Linh, chờ Lưu Linh đi hắn mới nhỏ giọng nói.
- Ông thật sự không biết sao?
- Tôi nói này, ông làm kinh doanh thì quan tâm mấy việc này làm gì?
Vương Quốc Hoa có chút không nhịn được hỏi ngược lại, người này hôm nay có vẻ không đúng. Khương Nghĩa Quân cười nói:
- Ông không kinh doanh thì sao biết khó xử của kinh doanh. Thời buổi này không cấu kết quan chức thì sao nhanh chóng kiếm được tiền chứ? Mau nói cho tôi biết ai sẽ làm bí thư thị ủy, tôi sẽ đi quan hệ trước.
Vương Quốc Hoa trợn tròn mắt, Khương Nghĩa Quân nói thẳng quá. Chẳng qua hắn cẩn thận suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, bây giờ không phải là trào lưu sao? Nếu không phải quan thương cấu kết thì sao ngành bất động sản phát triển nhanh như vậy chứ?
- Ngồi xuống nghe tôi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đột nhiên sa sầm mặt lại, Khương Nghĩa Quân thoáng ngẩn ra rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Tôi nói với ông, mọi việc không nên quá mức. Tôi biết không khí năm tháng này không được tốt nhưng có tiền nếu không tiện kiếm thì không nên kiếm. Tiền giống phụ nữ vậy, mãi không làm hết. Đời người chẳng qua chỉ trăm năm, không có chút nguyên tắc, giới hạn là không được.
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, hai người phụ nữ trong phòng cùng che miệng cười đi ra.
Lưu Linh không nhịn được cười đảo mắt nói:
- Tên này quá thiếu đức.
Sở Sở cầm điện thoại đưa cho Vương Quốc Hoa:
- Tìm anh đó.
Vương Quốc Hoa cầm lấy đi ra hành lang nghe.
- Tiểu tử thối, Tằng Trạch Quang hai hôm nay thế nào rồi?
Giọng Sở Giang Thu hơi khán, có lẽ là mệt.
- Cũng được ạ, chỉ là có chút không quá yên tâm. Bố, giọng bố sao vậy?
Vương Quốc Hoa kèm thêm câu thăm hỏi, Sở Giang Thu tức giận nói:
- Không phải thằng khốn nhà anh làm hại? Hại bố tết không yên, con mới sinh ra mà cũng không được ở bên.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ ra Thủy Trung Lăng có thai đã lâu, hắn vội vàng chúc:
- Chúc mừng, chúc mừng bố.
Sở Giang Thu lẩm bẩm một tiếng:
- Em trai con sau này phải dựa vào con lo liệu, chờ lúc nó trưởng thành thì bố cũng đã lui rồi. không nói việc này, con nói với Tằng Trạch Quang là yên tâm làm việc, nhất định phải khống chế cục diện lại.
Vừa nói Sở Giang Thu còn ho khan một tiếng.
- Vâng, con biết rồi, lúc nào tiện thì con tới chúc tết bố.
- Người nhà có gì tiện hay không? Muốn tới thì tới, bố chỉ sợ con không tới chỗ bố, không nói nữa.
Sở Giang Thu vừa nói liền dập máy. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, đây là lần cuối cùng mình giúp Tằng Trạch Quang, tự tạo ra thì phải chấp nhận như vậy.
- Khương Nghĩa Quân, thu xếp một chút rồi đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa về nói một câu rồi cầm chìa khóa. Khương Nghĩa Quân đi theo hỏi:
- Đi đâu thế?
Vương Quốc Hoa trừng mắt nói:
- Ông không phải muốn quan thương cấu kết sao? Tôi dẫn ông đi cấu kết?
- Ôi, sao lại nói như vậy, tôi là người dân lương thiện mà.
Khương Nghĩa Quân này đúng là dám trở mặt không nhận. Vương Quốc Hoa đứng lại cười lạnh nói:
- Không đi hả? Nhà tân bí thư thị ủy ông cũng không muốn đi ư?
- Đi, đương nhiên đi, ai không muốn đi là cháu.
- Vậy còn nói lảm nhảm gì chứ. Mau đi, xuống chờ.
Vương Quốc Hoa hét một tiếng, Khương Nghĩa Quân vội vàng chạy xuống. Vương Quốc Hoa nói với hai người phụ nữ đang đứng sóng vai nhau.
- Thu xếp một chút rồi cùng đi, thuận tiện lên tỉnh với anh một chuyến.
Sở Giang Thu ở tại trụ sở tỉnh ủy cũng đã sớm báo người ở cổng. Vương Quốc Hoa vừa dừng xe chuẩn bị nhận kiểm tra thì đã có một người đàn ông khoảng 30 tuồi đã đi ra đón.
- Là Vương Quốc Hoa tiên sinh phải không?
Vương Quốc Hoa hạ kính ừ một câu, đối phương cười nói:
- Tôi đợi hơn tiếng rồi, thời tiết quỷ quái này.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa không nhận ra vị này nên khách khí nói.
- Không cần khách khí, xe sau cũng đi cùng anh ư?
đối phương lại hỏi, Vương Quốc Hoa gật đầu. Hắn thò đầu ra vẫy vẫy, đối phương cũng cẩn thận bung ô ra cho hắn. Vương Quốc Hoa đưa mắt cười với hắn, cửa sắt từ từ được mở ra, đối phương lên xe hai xe trước sau đi vào.
Nhận được bảo vệ gọi vào, Sở Giang Thu vẫn chưa ngủ nên ra cửa chờ, bây giờ đã gần 12h30. Rất nhanh xe Vương Quốc Hoa xuất hiện, đứng ở sân xuống xe. Sở Giang Thu cau mày nhìn co rể mình, sao tên này không đi theo mình chứ?
Mặc dù đi đường mệt nhưng Vương Quốc Hoa vẫn khá tỉnh táo, hắn đi lên nói.
- Bố vất vả rồi.
Sở Giang Thu ừ một tiếng:
- Sau lưng là ai thế?
- Phó bí thư thị ủy Lưỡng Thủy – Tằng Trạch Quang, còn có hai cán bộ ở quận Nam Sơn.
Sở Giang Thu đứng không nhúc nhích, chờ mấy người Tằng Trạch Quang đi tới bậc thang, ông mới đi tới một bước cho tay chạm trong tuyết, đưa tay ra nói:
- Là Tằng Trạch Quang hả vất vả rồi.
Cử động này Vương Quốc Hoa thấy rõ, cũng thầm phục. Ông bố vợ của mình đúng là có thủ đoạn. Chỉ đi một bước, chịu chút tuyết là thị xã Lưỡng Thủy gần như sẽ vào tay ông.
Trên đường đi Vương Quốc Hoa suy nghĩ rất nhiều. Hắn đưa ra phán đoán đó là Tằng Trạch Quang dám làm thế cũng là có vài phần nắm chắc. Qua đó có thể thấy Lôi Minh thành bí thư chủ yếu không do Sở Giang Thu đẩy. Tính qua một chút thì trình tự rõ ràng hơn nhiều.
- Chủ tịch tỉnh vất vả, rất xin lỗi, là tôi không làm tốt công việc nên muộn như vậy còn quấy rầy ngài. Làm phiền ngài không có cái tết vui vẻ.
Khách khí hai câu đoàn người vào trong, bảo mẫu cũng đã pha sẵn trà, café. Sau khi mọi người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa mở miệng nói:
- Chuẩn bị ít đồ ăn, con và mọi người chưa ăn tối.
Sở Giang Thu rất tự nhiên nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Quốc Hoa đi theo bố một chút.
Vương Quốc Hoa đứng lên vào thư phòng lưu lại ba vị có chút không yên ở phòng khách.
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Sở Giang Thu thoáng cái trở nên nặng nề, ông nghiêm túc nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con biết Tằng Trạch Quang là người của ai không? Chú vợ hắn là trưởng ban thư ký tỉnh ủy đó.
- Tin này con cũng có nghe nói qua, có gì không ổn sao ạ?
Vương Quốc Hoa không tranh luận mà chỉ rất bình tĩnh hỏi lại một câu.
- Cái này không nói có gì không ổn, lão Thư là người khá nhũn nhường, về nguyên tắc y là người của bí thư Mạnh. Bí thư Mạnh gần tới tuổi, không nói cái này nữa.
Thoáng suy nghĩ Sở Giang Thu liền rất nhanh có quyết định, qua đó có thể thấy tác phong làm việc của ông.
- Nguyên nhân của việc này thì con nghe nói qua …
Vương Quốc Hoa châm thuốc cẩn thận nói chuyện xảy ra ngày hôm nay. Sở Giang Thu chăm chú lắng nghe, chờ Vương Quốc Hoa nói xong, ông cười lạnh nói:
- Tằng Trạch Quang này đúng là rất có thủ đoạn, tàn nhẫn, là nhân tài. Chuyện không đơn giản chỉ ở quận Nam Sơn rồi.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Đó là nhất định, chẳng qua con cũng không có hỏi gì khác. Có lẽ không gặp bố thì Tằng Trạch Quang cũng không nói gì, đề bài không thể nào dễ dàng đưa ra được. Căn cứ theo hiểu biết của con về Tằng Trạch Quang thì người này có năng lực khá mạnh.
- Dã tâm cũng không nhỏ hả?
thấy Vương Quốc Hoa có chút do dự ngậm miệng, Sở Giang Thu lạnh lùng nói thêm. Vương Quốc Hoa cười khổ gật đầu nói:
- Cái này phải xem năng lực khống chế của bố, dù sao con tuyệt đối tin tưởng vào bố. Lần này coi như lần cuối cùng con giúp Tằng Trạch Quang, tình nghĩa sau này đứt đoạn.
Sở Giang Thu nở nụ cười đưa tay đâm vào vai Vương Quốc Hoa. Ông thản nhiên nói:
- Là công lao của con thì bố sẽ không xóa bỏ. Con nếu không thấy rõ việc này thì sẽ không đưa người tới. Chẳng qua bí thư Mạnh tuy lớn tuổi nhưng thủ đoạn rất nghiêm trọng. Bỏ đi, nói cái này với con cũng vô ích. Con ra ngoài ăn một chút, bố phái người đưa con về. Thằng ranh này, vợ có thai còn chạy loạn, gọi điện là được cần gì phải tới tận nơi.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên nhìn thoáng qua Sở Giang Thu nói:
- Con không tới thì bố có thể yên tâm sao?
Sở Giang Thu cả giận nói:
- Cút đi.
Bốn bát mì được mang lên, bốn người bưng bát ăn nhưng chỉ có Vương Quốc Hoa ăn thấy ngon. Hắn bỏ đũa xuống còn ưỡn lưng nói:
- Thoải mái.
Sở Giang Thu ở bên cười cười đánh giá mọi người chờ tất cả bỏ đũa mới thản nhiên nói:
- Quốc Hoa, con về ăn tết với vợ, đồng chí Tằng Trạch Quang vào thư phòng với tôi.
….
Nhân bóng đêm Vương Quốc Hoa quay về thị xã Lưỡng Thủy. Nằm ở ghế sau, Vương Quốc Hoa bỏ suy nghĩ trong lòng mà ngủ thiếp đi. Sở Giang Thu đúng là cẩn thận, phía sau không ngờ còn có cả chăn.
Thoáng tỉnh lại Vương Quốc Hoa mở mắt thấy bên ngoài đã tờ mờ sáng, đã đến nội thành Lưỡng Thủy. Vương Quốc Hoa nhớ đến hôm nay là 30 tết liền cười nói với cậu thanh niên lái xe:
- Cậu lái xe, không ảnh hưởng đến tết của cậu chứ?
Cậu thanh niên kia chỉ tầm 25, 26 tuổi, hắn nghe vậy cười nói:
- Nhà của tôi cũng ở thị xã Lưỡng Thủy, bây giờ tiễn ngài về là tôi có thể thuận đường về nhà ăn tết.
Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ, mới 6h sáng. Lúc hắn bắt đầu ra khỏi nhà Sở Giang Thu thì là 2h đêm, lúc ấy tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Khương Nghĩa Quân, tên này không ngờ cũng ở nội thành, hắn bảo lái xe đưa mình tới chỗ Khương Nghĩa Quân. Khương Nghĩa Quân vẫn còn mặc áo ngủ, kêu gào như mổ lợn:
- đại ca, sớm như vậy tới đây làm gì?
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào lái xe nói:
- Ông chuẩn bị ít quà tết cho cậu ta, tôi cũng nên về.
Vừa nói hắn xoay người lên xe lưu lại Khương Nghĩa Quân đang đầy khó hiểu ở đằng sau, Khương Nghĩa Quân gào lên:
- Đợi chút, tôi cũng về nhà ăn tết.
Vứt tên lái xe cho một cô gái trong biệt thự lo liệu, Khương Nghĩa Quân chui vào xe Vương Quốc Hoa. Hắn vừa lên xe còn oán giận nói.
- Thời tiết quái quỷ, tuyết rơi càng lúc càng lớn. Lái xe cẩn thận một chút, ông đang ngồi trên xe của phú ông chục triệu đó.
- Lắm mồm tôi đá xuống xe đó.
Vương Quốc Hoa uy hiếp, Khương Nghĩa Quân cười ha hả.
Trên đường về tuyết rơi không quá lớn nhưng tầm nhìn khá thấp. Vương Quốc Hoa đi rất cẩn thận. Khương Nghĩa Quân ngồi một bên lẩm bẩm nói mấy chuyện hai năm qua, ngủ mấy ả phụ nữ. Vương Quốc Hoa thật ra không phản cảm, tên Khương Nghĩa Quân nói như vậy lại làm Vương Quốc Hoa thấy thân thiết.
- Ồ, đây là?
Khương Nghĩa Quân phát hiện phía sau có túi to màu đen, hắn xoay người cầm lấy. Vương Quốc Hoa trước đó không chú ý cái này. Khương Nghĩa Quân mở ra thấy bên trong có hai tút thuốc, còn có hộp nhỏ dán kín băng dính.
- Thuốc này đúng là ít thấy, thấy có phần.
Biết là thứ tốt, Khương Nghĩa Quân trực tiếp nhét vào lòng. Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì.
Huyện thành quận Nam Sơn ở ngay phía trước, đến nơi Vương Quốc Hoa vứt Khương Nghĩa Quân lại. Tên này xuống xe còn do dự nói:
- Lão đại, tôi có thể muốn kết hôn, kế hoạch là ngày mồng hai tháng sau.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
- Bên nữa là ai?
Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng:
- Cháu gái bí thư Lôi, tôi cũng không có biện pháp, nếu không sẽ không dễ kinh doanh ở thị xã.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn, thản nhiên nói.
- Để đó một thời gian nữa, nếu thật sự không được thì ngừng kinh doanh ở thị xã, chuyên tâm phát triển ở tỉnh thành.
Vẻ mặt Khương Nghĩa Quân trở nên kỳ quái, lát sau hắn mới nặng nề gật đầu nói:
- Được, tôi nghe lão đại.
Xe về đến đầu thôn Vương gia, tuyết càng lúc càng lớn.
Sở Sở và Lưu Linh đứng trên bậc thang nhìn về phía cổng thôn. Sở Sở đột nhiên nói:
- Chúng ta cá không, tôi cá hắn có thể về gấp.
Lưu Linh cắt lời:
- Cái này không cần cá, tôi đoán chắc hắn sẽ về gấp.
Hai cô vừa dứt câu thì trên đường xuất hiện một chiếc xe. Hai người phụ nữ nhìn nhau, cười cười, bật ô đi xuống.
Ở tầng dưới Trần Thúy Hoa và Vương Tú Tú đang bận rộn làm bánh. Trần Thúy Hoa vừa làm vừa không ngừng nhìn ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm nói:
- Thằng hai đúng là, ngày 30 rồi còn không ở nhà nữa. Năm trước Quốc Hoa không về ăn tết năm nay về nhưng lại đi. Món bánh sủi cảo thịt dê này thằng hai thích ăn nhất.
Vương Tú Tú cười cười thấy hai cô em dâu đi xuống, cô đứng lên nói:
- Sao hai em lại xuống, không phải nói hai em không cần làm việc sao?
Ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô, Trần Thúy Hoa bỏ lại công việc trong tay vội vàng đi ra nhìn. Vương Quốc Hoa xuống xe trong làn mưa tuyết, trong tay còn cầm theo một cái túi. Sở Sở định đi lên tiếp nhưng Lưu Linh đã túm áo cô lại:
- Cẩn thận, đường trơn.
Sở Sở thỏa hiệp, Lưu Linh ra ngoài đón Vương Quốc Hoa, cô nhỏ giọng nói:
- Đi đường ổn chứ anh?
Vương Quốc Hoa gật đầu, cười vào cửa. Hắn nhìn mẹ đang nhòa lệ, hắn ôm chặt bà.
- Được rồi mẹ, con không phải về gấp rồi sao?
Vương Lão Thật nghe thấy động tĩnh nên từ phòng bên đi ra, trong tay còn cầm một cái rổ đang đan. Ông thấy cảnh này nên nói:
- Bà nó, tết nhất tới nơi còn rơi nước mắt nữa chứ. Không sợ không may à?
Nói là như vậy nhưng giọng của ông cũng không bình thường. Tạ Mãn Hòa và hai đứa con cũng xuất hiện. Tạ Mãn Hòa tay dắt một đứa, lưng cõng một đứa, từ xa y đã lớn tiếng nói:
- Quốc Hoa về rồi à. Hai thằng này nói đợi cậu về.
Vương gia thoáng cái trở nên náo động khi Vương Quốc Hoa về. Người một nhà vây quanh lò sưởi cười nói. Trên đùi Vương Quốc Hoa là thằng cháu trai, bên cạnh là cô cháu gái Tạ Dao.
- Cậu, tết mới được lì xì à?
Thằng bé nói, Vương Quốc Hoa đưa tay túm quai hàm cháu, lớn tiếng nói:
- Được, cho cháu một bao.
Nói chuyện một lát Vương Quốc Hoa cùng hai người phụ nữ lên lầu, Vương Quốc Hoa mở túi ra nói:
- Sở Sở, đây là bố vợ đại nhân đưa.
Sở Sở che miệng cười ngồi bên nhìn.
Vương Quốc Hoa mở hộp, bên trong không nhiều thứ lắm, chẳng qua đều là đồ bổ. Vương Quốc Hoa cười ha hả khen:
- Bố vợ đúng là tốt với con gái.
Sở Sở hừ một tiếng:
- Báu lắm đó.
Nói là như vậy nhưng giọng cô hơi khản lại.
Năm 1999 cuối cùng đã đi hết lịch âm, khi tiếng pháo vang lên, phòng khách dưới tầng rất náo nhiệt. Mặc dù không ở rể nhưng nhà Tạ Mãn Hòa đã quen ăn tất niên bên nhà bố vợ. Bên này vừa ăn xong, nhà Tạ Mãn Hòa còn đi trong màn tuyết về nhà dùng cơm.
Trần Thúy Hoa cứ đến tầm này mỗi năm đều nói trước đây khổ như thế nào, bây giờ tốt như thế nào. Dù sao đều là khóa học những ký ức ngọt bùi, mọi người cũng đã quen. Cuối cùng tất cả đều nở nụ cười.
Đợt tết này của Vương Quốc Hoa có thể nói là rất yên bình. Mồng một và mồng hai không có một ai đến quấy rầy, cuối cùng đến tận mồng ba Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần mới xuất hiện.
- Chú dì, bọn cháu tới chúc tết hai người.
- Hai cháu bé thật đáng yêu, bác lì xì này.
Sau một phen khách khí, hai người này cuối cùng đã có thu hoạch.
- Lên lầu nói chuyện đi.
Vương Quốc Hoa bắt chuyện một tiếng rồi lên lầu. Trên lầu hoàn toàn được bố trí với kết cục khác.
Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần đi lên thì đã không còn sự tùy ý như ở dưới lầu, có chút không được tự nhiên ngồi xuống.
Vương Quốc Hoa ném bao thuốc tới cười nói:
- Làm gì thế? Không định coi tôi là bạn ư?
Hai người lúc này mới dễ dàng một chút, đều châm thuốc hút. Nhìn nhau, Cao Cận Giang nói:
- Tối qua tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đã đến thị xã, hơn mười người Lôi Minh bị bắt, ở quận Nam Sơn thì Lâm Vĩ cũng bị bắt, Thạch Tam tạm thời bị đình chỉ công tác.
- Nói cách khác bây giờ chủ tịch huyện Cao chủ trì công việc?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu. Cao Cận Giang gật đầu nói:
- Tình hình là như vậy, lần này Ủy ban kỷ luật tỉnh làm rất cứng rắn, có lẽ là một trận động đất.
- Bí thư Tằng vẫn ổn chứ?
Vương Quốc Hoa lại hỏi một câu nữa. Cao Cận Giang có chút do dự mới nói:
- Không rõ lắm, chẳng qua nhìn qua tâm trạng của y không quá tốt.
Cổ Tuần lúc này đột nhiên nói:
- Ngày đó sau khi Quốc Hoa ra thì Bí thư Tằng từ thư phòng chủ tịch tỉnh đi ra thì vẻ mặt không được tốt.
Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên gương mặt của Sở Giang Thu, ông bố vợ này quả nhiên có thủ đoạn rất cao. Xem ra Tằng Trạch Quang đang như bị treo cổ, không trên không dưới, nói là chấn nhiếp cũng được, nói là nắm người cũng không sai. Từ điểm này mà nói thì Sở Giang Thu cao hơn Hứa Nam Hạ.
Cùng là nắm cấp dưới nhưng bí thư Hứa là người theo kiểu nghiêm túc, mà Sở Giang Thu lại thêm vài phần quỷ bí.
Lúc Vương Quốc Hoa im lặng, trên mặt Cao Cận Giang, Cổ Tuần lộ rõ vẻ bất an. Lúc này Sở Sở bưng trà lên, Cao Cận Giang vội vàng đứng lên nói cảm ơn, Cổ Tuần thì đưa một túi lớn tới, cười nói:
- Chút tâm ý, em đừng chê.
Sở Sở không đưa tay nhận mà nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa. Cử động này làm không khí có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Lão Cao và lão Cổ là bạn thân của anh, bọn họ đưa gì cứ nhận, đúng, tiền thì không thể nhận.
Câu này làm không khí trở nên sáng sủa hơn nhiều. Cao Cận Giang và Cổ Tuần đều buông lỏng mình. Vương Quốc Hoa bây giờ mặc dù chỉ là cấp chính huyện nhưng hắn ngồi xuống cũng tạo ra uy thế không hề nhỏ. Thực ra đây là vấn đề tâm tính, Vương Quốc Hoa không muốn ra vẻ mà là do hai tên này chột dạ.
Sở Sở cầm túi rời đi, Vương Quốc Hoa lúc này mới nói:
- Nếu không có bất ngờ thì bí thư Tằng có thể lên chức.
Đây coi như cho hai người một viên thuốc an thần. Vương Quốc Hoa nói cũng là có chút tự tin, chủ yếu là do từ nhu cầu lợi ích của Sở Giang Thu. Thị xã Lưỡng Thủy vẫn không nằm trong sự khống chế của Sở Giang Thu. Thị xã Lưỡng Thủy có xếp hạng khá cao về kinh tế trong tỉnh nên Sở Giang Thu sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần không ở lâu, chỉ khoảng hai tiếng là đi. Kết cấu huyện bây giờ bọn họ có thể nói là dành thời gian đến nhà Vương Quốc Hoa một chuyến là không dễ dàng. Đương nhiên nếu không tới thì hai vị lại không yên tâm.
Sáng hai người tới, buổi chiều nhà Vương Quốc Hoa bắt đầu liên tục có người tới. Khương Nghĩa Quân đương nhiên là tới, hơn nữa còn thần thần bí bí kéo Vương Quốc Hoa thẳng lên tầng.
- Quốc Hoa, xảy ra chuyện lớn, ông nhất định đã biết trước, phải không?
Khương Nghĩa Quân vội vàng hỏi, Vương Quốc Hoa ra vẻ ngu ngơ:
- Xảy ra chuyện lớn mẹ gì, tôi không biết.
- Không đúng, hôm đó ông phản đối hôn sự giữa tôi và Lôi Ny Ny, kết quả sáng nay tôi nghe được tin Lôi Minh đã bị bắt. Vì xác định chuyện này tôi còn cố ý hẹn Lôi Ny Ny ra nói chuyện con ả này trước kia giữ rất chặt trước mặt tôi, hôm nay lại theo tôi như cha chết, nói gì mà tôi đừng có bỏ ả. Nếu là tôi thì thì bắt hết người Lôi gia cũng đáng.
Khương Nghĩa Quân nghiến răng nghiến lợi vung tay nói.
- Một ả phụ nữ, ông chấp nhặt làm gì?
Vương Quốc Hoa thấy tên này có chút khác lạ, Khương Nghĩa Quân nghe vậy cười lạnh nói:
- Cái này ông không biết rồi, con ả này trước đây lừa tôi ngủ rồi làm như có máu thật, sau đó tôi từ một người khác biết đó là ả bỏ mấy đồng ra mua màng máu. Ông đoán ả tại sao lại có ý với tôi? Đó là muốn để siêu thị của tôi chuyển sang tên của ả, còn có biệt thự và xe của tôi nữa chứ. Con mẹ nó.
Nhìn Lưu Linh cầm trà đi lên, Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói:
- Ông là phú ông mà nói chuyện như vậy sao?
Khương Nghĩa Quân cười ha hả với Lưu Linh, chờ Lưu Linh đi hắn mới nhỏ giọng nói.
- Ông thật sự không biết sao?
- Tôi nói này, ông làm kinh doanh thì quan tâm mấy việc này làm gì?
Vương Quốc Hoa có chút không nhịn được hỏi ngược lại, người này hôm nay có vẻ không đúng. Khương Nghĩa Quân cười nói:
- Ông không kinh doanh thì sao biết khó xử của kinh doanh. Thời buổi này không cấu kết quan chức thì sao nhanh chóng kiếm được tiền chứ? Mau nói cho tôi biết ai sẽ làm bí thư thị ủy, tôi sẽ đi quan hệ trước.
Vương Quốc Hoa trợn tròn mắt, Khương Nghĩa Quân nói thẳng quá. Chẳng qua hắn cẩn thận suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, bây giờ không phải là trào lưu sao? Nếu không phải quan thương cấu kết thì sao ngành bất động sản phát triển nhanh như vậy chứ?
- Ngồi xuống nghe tôi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đột nhiên sa sầm mặt lại, Khương Nghĩa Quân thoáng ngẩn ra rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Tôi nói với ông, mọi việc không nên quá mức. Tôi biết không khí năm tháng này không được tốt nhưng có tiền nếu không tiện kiếm thì không nên kiếm. Tiền giống phụ nữ vậy, mãi không làm hết. Đời người chẳng qua chỉ trăm năm, không có chút nguyên tắc, giới hạn là không được.
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, hai người phụ nữ trong phòng cùng che miệng cười đi ra.
Lưu Linh không nhịn được cười đảo mắt nói:
- Tên này quá thiếu đức.
Sở Sở cầm điện thoại đưa cho Vương Quốc Hoa:
- Tìm anh đó.
Vương Quốc Hoa cầm lấy đi ra hành lang nghe.
- Tiểu tử thối, Tằng Trạch Quang hai hôm nay thế nào rồi?
Giọng Sở Giang Thu hơi khán, có lẽ là mệt.
- Cũng được ạ, chỉ là có chút không quá yên tâm. Bố, giọng bố sao vậy?
Vương Quốc Hoa kèm thêm câu thăm hỏi, Sở Giang Thu tức giận nói:
- Không phải thằng khốn nhà anh làm hại? Hại bố tết không yên, con mới sinh ra mà cũng không được ở bên.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ ra Thủy Trung Lăng có thai đã lâu, hắn vội vàng chúc:
- Chúc mừng, chúc mừng bố.
Sở Giang Thu lẩm bẩm một tiếng:
- Em trai con sau này phải dựa vào con lo liệu, chờ lúc nó trưởng thành thì bố cũng đã lui rồi. không nói việc này, con nói với Tằng Trạch Quang là yên tâm làm việc, nhất định phải khống chế cục diện lại.
Vừa nói Sở Giang Thu còn ho khan một tiếng.
- Vâng, con biết rồi, lúc nào tiện thì con tới chúc tết bố.
- Người nhà có gì tiện hay không? Muốn tới thì tới, bố chỉ sợ con không tới chỗ bố, không nói nữa.
Sở Giang Thu vừa nói liền dập máy. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, đây là lần cuối cùng mình giúp Tằng Trạch Quang, tự tạo ra thì phải chấp nhận như vậy.
- Khương Nghĩa Quân, thu xếp một chút rồi đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa về nói một câu rồi cầm chìa khóa. Khương Nghĩa Quân đi theo hỏi:
- Đi đâu thế?
Vương Quốc Hoa trừng mắt nói:
- Ông không phải muốn quan thương cấu kết sao? Tôi dẫn ông đi cấu kết?
- Ôi, sao lại nói như vậy, tôi là người dân lương thiện mà.
Khương Nghĩa Quân này đúng là dám trở mặt không nhận. Vương Quốc Hoa đứng lại cười lạnh nói:
- Không đi hả? Nhà tân bí thư thị ủy ông cũng không muốn đi ư?
- Đi, đương nhiên đi, ai không muốn đi là cháu.
- Vậy còn nói lảm nhảm gì chứ. Mau đi, xuống chờ.
Vương Quốc Hoa hét một tiếng, Khương Nghĩa Quân vội vàng chạy xuống. Vương Quốc Hoa nói với hai người phụ nữ đang đứng sóng vai nhau.
- Thu xếp một chút rồi cùng đi, thuận tiện lên tỉnh với anh một chuyến.
/822
|