Tiểu Nhạc tuổi không cao, mấy cô bé tốt nghiệp cấp ba đi học đánh máy rồi vào cơ quan làm hợp đồng, trong nhà có chút quan hệ. Tiểu Nhạc này xem ra rất được Sở Sở thích.
- Thôi ạ…
Sở Sở thấy Tiểu Nhạc khẩn trương nên cười nói:
- Đưa thì em cứ cầm lấy, ông chủ lớn đó. Quà tết của công ty ta dựa hết vào hắn đó.
Tiểu Nhạc lúc này mới nhận, Vương Quốc Hoa cười hì hì nói:
- Sở Sở, quà tết cuối năm không gấp, phát hết tiền lương mới là quan trọng nhất. Lòng người yên tâm thì mọi người sẽ nhớ đến chỗ tốt của em.
- Cái này em cũng đã tìm lãnh đạo Sở Xây dựng nhưng người ta nói không có tiền.
Sở Sở nói một câu, Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Có muốn anh đi tìm Sở Xây dựng không?
- Thôi, đừng có ra vẻ, đi làm việc của anh đi. Em sẽ tới Sở Xây dựng một chuyến nữa. Chẳng qua quà tết thì anh phải chú tâm cho em, làm gì cũng được, chỉ cần có chút quà cho mọi người là đủ.
Sở Sở nói như vậy thuần túy là không lo việc nhà không biết gạo củi đắt. Công ty từ trên xuống dưới có hơn ngàn người, mỗi người phát một cân thịt cũng là con số lớn. Từng này khác hẳn Ban giám sát chỉ có mười mấy người.
Chuyện bên này còn chưa xong thì máy điện thoại của Vương Quốc Hoa lại vang lên, vẫn là Mạnh Khiết gọi tới.
- Chủ nhiệm, trưởng ban Trương mời ngài đến một chuyến.
Mạnh Khiết có chút khẩn trương, cô lo gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa dập máy cười khổ nói với Sở Sở.
- Không được, anh phải ra ngoài một chuyến. Quà tết anh sẽ nghĩ biện pháp, anh thấy chia mỗi người hai cân thịt là được rồi.
Phản ứng của Vương Quốc Hoa theo Trương Thiên Hào thấy là bình thường. Một tên thanh niên dù là rộng lượng cũng không phải là cục bùn. Đầu đuôi câu chuyện Trương Thiên Hào cũng biết rõ, Trương Thiên Hào không ngay mặt nói gì thậm chí cũng không hề phê bình việc chủ nhiệm Tần xin lỗi Vương Quốc Hoa một cách không đủ thành ý.
Việc hòa giải phải do trưởng ban Trương đến làm, đây coi như là một thủ đoạn. Thủ đoạn này mang lại hiệu quả chính là ở Ban Tuyên giáo sẽ ngưng tụ hết về phía trưởng ban Trương. Trưởng ban Trương muốn cho mọi người biết mình cũng là người bảo vệ nhân viên.
Rất hay là Vương Quốc Hoa rất phối hợp, chủ nhiệm Tần cũng rất phối hợp. Đối với trưởng ban Trương mà nói đây là hiệu quả tốt nhất.
Vương Quốc Hoa đến rất nhanh. Trương Thiên Hào bảo thư ký gọi tới văn phòng mà không phải gọi vào số điện thoại của Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa ban đầu không nghĩ ra. nhưng trên đường đi tới, Vương Quốc Hoa khẽ cười cười một tiếng, hắn hiểu ý đồ hành vi này của Trương Thiên Hàox. Trương Thiên Hào ra mặt điều đình hiểu lầm của hai ngành có rất nhiều ý nghĩa.
Từ góc độ của Trương Thiên Hào mà nói đây không có bất cứ tổn thất gì. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói thì đám nhân viên càng phục hơn, còn ở góc độ chủ nhiệm Tần mà nói thì sẽ cảm ơn sự trân trọng của lãnh đạo.
Trước mặt Trương Thiên Hào, Vương Quốc Hoa và chủ nhiệm Tần tiến hành bắt tay.
- Mong chủ nhiệm Vương bỏ qua cho thái độ không tốt của tôi.
Chủ nhiệm Tần nói chính là trái lương tâm. Nhưng Trương Thiên Hào đã ra mặt, chút ủy khuất này có đáng gì chứ. Dù sao Vương Quốc Hoa cũng chủ động tới cửa, không phải mình nói câu này trên địa bàn Ban giám sát.
- Chủ nhiệm Tần, tôi còn trẻ, tính cách không tốt, xin mời thông cảm một chút.
Vương Quốc Hoa cũng không phải người được thế không chịu buông tha người, hoặc là nói lời này không khác gì không nói.
Nói tóm lại mâu thuẫn vẫn tồn tại chỉ là tạm thời ẩn đi mà thôi.
- Được rồi, cũng không phải việc gì lớn, đều là đồng chí làm trong trụ sở mà. Chuyện hôm nay cứ như vậy đi, chủ nhiệm Tiểu Vương, đợt thẩm định tiết mục đêm giao thừa này nhất định phải chăm chú đối đãi, không thể qua loa.
Trưởng ban Trương rất thân thiết nói, vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa.
- Ban giám sát nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc của Ban văn minh.
Vương Quốc Hoa cũng đưa ra cam đoan “hiểu lầm” này sẽ kết thúc. Vương Quốc Hoa đi chưa lâu, chủ nhiệm Tần cũng về văn phòng mình. Chẳng qua nói như thế nào nhỉ, trong lòng vẫn còn khó chịu. ả họ Lý kịp thời xuất hiện nhận lỗi, chủ nhiệm Tần rất rộng lượng đưa tay chặn lại.
- Sai lầm của cô không phải vấn đề chủ yếu, chủ yếu là có đồng chí cá biệt bên Ban giám sát không tôn trọng lão đồng chí. Không nói chuyện này, chuyện lần sau chú ý là được.
…
Vương Quốc Hoa về văn phòng đi dạo một vòng quanh văn phòng thì mấy nhân viên trẻ tuổi đã quan tâm lên hỏi. Mạnh Khiết có chút lo lắng nói:
- Chủ nhiệm có phải là tôi gầy phiền phức cho ngài không? Trưởng ban Trương không phê bình ngài chứ?
Vương Quốc Hoa cười cười thực hiện lại động tác vỗ vai thân thiết của trưởng ban Trương, nhưng đối tượng được hắn dành cho là Mạnh Khiết:
- Tiểu Mạnh rất được, danh tiếng của Ban giám sát cần mấy người trẻ tuổi nhiệt huyết như mọi người làm ra. được rồi, chuyện đã qua, mọi người dọn dẹp một chút chuẩn bị mừng năm mới.
Văn phòng thoáng cái vang lên tiếng hoan hô, mấy thanh niên khá dễ bị kích động. Mấy lão đồng chí thì bình tĩnh hơn, chỉ cười cười nhìn rồi quay về với công việc của mình.
Vương Quốc Hoa xử lý xong vài việc rồi lại rảnh rỗi. hắn nhận được điện của Sở Sở mà rất bất đắc dĩ. Sở Sở lại đi làm, chẳng qua không phải đến công ty mà đến Sở Xây dựng. mặc dù hắn có chút lo lắng cho sức khỏe của Sở Sở nhưng biết khuyên không được, hắn đành phải dặn cô chú ý một chút mà thôi.
Sở Sở nói nhất định mình sẽ chú ý, đồng thời cũng bảo Vương Quốc Hoa nhất định cố gắng lo vấn đề mỗi người hai cân thịt cho nhân viên công ty mình.
Vấn đề này có chút đau đầu nhất là bây giờ đã gần tết. Công ty xây dựng số 2 có hơn ngàn người, mỗi người một cân cũng là con số không nhỏ. Nhưng vợ giao nhiệm vụ, dù khó khăn đến mấy cũng phải hoàn thành.
Nếu không được thì hắn bảo Hoàng Nhàn nghĩ biện pháp. Cô mở nhà hàng, khách sạn kiếm xe trứng gà thịt cũng không khó. Có quyết định Vương Quốc Hoa chuẩn bị xuống lầu tìm Hoàng Nhàn không ngờ vừa mới xuống lầu đã bị Ngôn Lễ Hiếu chặn lại.
- Quốc Hoa, có việc muốn thương lượng với cậu.
Ngôn Lễ Hiếu chỉ có một mình, không mang theo thư ký, chặn ngang như thế này đúng là khá thần bí.
- Ở đây không tiện nói chuyện.
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh nói.
- Ừ, lên xe đi, thực ra lúc này cũng không có việc gì.
Vừa nói Ngôn Lễ Hiếu lên xe Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đi làm ở tỉnh ủy thì không cần lái xe, xe được cấp cũng để cho người trong ban dùng. Bây giờ thoáng cái việc này có tác dụng, hai người có thể vừa đi vừa nói chuyện.
- Bí thư Hứa tìm tôi nói chuyện, cho tôi hai lựa chọn, một là đến làm phó giám đốc thường trực Sở tài chính, một là đến làm giám đốc Sở giao thông.
Ngôn Lễ Hiếu thật sự rất khó lựa chọn, phó giám đốc thường trực Sở tài chính có chỗ tốt là người đứng đầu không hề kiêm nhiệm, thường trực có thể làm trong thời gian dài. Còn làm giám đốc Sở giao thông tự nhiên có không ít chỗ tốt. Vấn đề là hai năm qua Sở giao thông rất nhiều vấn đề, cán bộ không ít người bị bắt, vấn đề không ngừng xảy ra. Nguyên giám đốc Sở giao thông cuối năm nay bị bắt và kéo theo một nhóm cán bộ, người bên trong lén nói đây là bí thư Hứa thanh trừ Sở giao thông. Nguyên nhân cụ thể thì Ngôn Lễ Hiếu không quá rõ, Vương Quốc Hoa cũng không đi hỏi cái này. Tóm lại có một điều có thể khẳng định chính là nguyên giám đốc Sở giao thông không phải người của bí thư Hứa.
Nguyên nhân dẫn đến vụ động đất ở Sở giao thông chính là do trong thời gian trước một cây cầu bắc qua sông Đông Giang bị nứt trên diện tích rộng. Phải biết rằng cây cầu này mới đi vào sử dụng ba năm, cây cầu trước đó sống đến 70 năm. Nực cười chính là cùng tồn tại với cây cầu này còn có cây cầu cũ xây dựng từ thời Quốc dân đảng đến bây giờ vẫn đứng sừng sững bên dòng Đông giang.
Vấn đề xảy ra đương nhiên phải tra xét và giám đốc Sở giao thông bị túm cổ. Vì thế Sở giao thông không có ai làm chủ, bí thư Hứa cho Ngôn Lễ Hiếu cơ hội này cũng có thể nói là một lần mang tính khiêu chiến rất cao.
Cái này khó trách Ngôn Lễ Hiếu do dự, đương nhiên đây là do dự trong hạnh phúc.
- Cái này có gì khó xác định chứ, đương nhiên đi làm giám đốc Sở giao thông rồi.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán đưa ra câu trả lời, đã làm phải làm người đứng đầu nếu không ra ngoài có tác dụng gì chứ?
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Ngôn Lễ Hiếu cũng rất nhanh xác định chủ ý, y nhìn đường đột nhiên cười hì hì nói:
- Quốc Hoa đi đâu thế?
- ôi, vợ tôi làm phó tổng giám đốc Công ty xây dựng số hai tỉnh, gần cuối năm rồi mà công ty này không phát được chút quà tết nào. Tôi đến tìm Hoàng Nhàn nhờ cô ấy chuẩn bị giúp hai xe trứng gà.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng trả lời, trong lòng hắn thật ra đúng là không muốn Sở Sở tiếp tục làm ở công ty kia nữa.
- Như vậy a, tôi chuẩn bị giúp cậu một xe dầu ăn, có cần không?
Ngôn Lễ Hiếu mở miệng chính là một xe, ít hơn đúng là không tiện ra tay.
- Lấy, sao lại không chứ. Chẳng qua nói trước không được phạm sai lầm đó.
Vương Quốc Hoa vội vàng đề phòng. Ngôn Lễ Hiếu gật đầu bảo Vương Quốc Hoa cho mình xuống xe.
Có trứng gà, có dầu ăn, nhiệm vụ của Vương Quốc Hoa coi như hoàn thành. Ai ngờ Hoàng Nhàn thấy Vương Quốc Hoa nói xong việc chuẩn bị hai xe trứng gà rồi kéo hắn vào văn phòng mình.
- ôi, trong tay em còn có ít thẻ mua sắm của tập đoàn, anh có cần không?
Bưng cốc trà tới, Hoàng Nhàn nở nụ cười có chút không đúng.
Vương Quốc Hoa đã luyện thành cáo già đương nhiên không dễ mắc bẫy, hắn híp mắt nhìn Hoàng Nhàn từ trên xuốn dưới.
- Anh nhìn ra được em có âm mưu.
- Gì chứ, là bố em nhìn trúng một khu đất định xây dựng làm cao ốc. Anh nếu có thể giúp lấy được thì em có thể được 10% cổ phần.
Hoàng Nhàn cười hì hì nói, cô ngồi sát cạnh Vương Quốc Hoa với tư thế không quá đẹp mắt, một cchana giơ lên gác trên đùi Vương Quốc Hoa rồi bắt đầu vân vê với tiết tấu kỳ diệu.
- Anh càng không thể mắc câu được. Chủ tịch Hoàng mà không lấy được khu đất ở thành phố Việt Châu, anh đâu có năng lực đó. Không nói chuyện này, xe trứng gà em nắm chặt một chút, đây là nhiệm vụ mà vợ anh giao.
Vương Quốc Hoa không động tâm đứng lên đi. Có một số vấn đề Vương Quốc Hoa có lập trường rất kiên định nếu không sau này sẽ rất nguy hại.
- ôi, anh đừng gấp, nghe em nói hết đã.
Hoàng Nhàn dùng cả tay lẫn chân đè Vương Quốc Hoa lại, kéo hắn ngồi lên chân mình, hai chân còn quấn quanh eo, hai tay ôm cổ, mặt cười đầy quyến rũ nói:
- Được rồi, em biết anh sẽ không lấy quyền lực mưu lợi riêng, việc này cũng không thể hy vọng anh có thể giúp mà lấy được. Chỉ cần anh hỏi thăm giúp một chút làm trung gian là được mà.
Vương Quốc Hoa biết ý chí của mình hơi kém nên vội vàng nói.
- Em nói trước xem như thế nào rồi tính tiếp.
Hoàng Nhàn từ từ lên tiếng. Hoàng Kiên thân là người giàu nhất tỉnh Nam Thiên mà không bắt được miếng đất ở thành phố Việt Châu, nguyên nhân chủ yếu là do khu đất này không do thành phố quản lý mà thuộc về quân khu. Phải nói khu đất này do lịch sử lưu lại. Khu đất này trước không ở trung tâm thành phố nhưng do quá trình đô thị hóa diễn ra nhanh chóng khiến khu đất dần thuộc khu vực vàng của thành phố Việt Châu, giá trị là rất lớn. Hoàng Kiên tìm nhiều quan hệ cũng gặp mấy lãnh đạo quân khu, bỏ ra không ít tiền nhưng kết quả cuối cùng cũng làm người ta nuối tiếc. Lãnh đạo chủ yếu của quân khu kiên quyết phản đối việc này.
Hoàng Nhàn không biết từ đâu hỏi thăm được tin Vương Quốc Hoa có quan hệ với quân đội cho nên mới nói chuyện này với hắn. Hoàng Nhàn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Chủ yếu chuyện không phải là khu đất mà là cô muốn giữ Vương Quốc Hoa lại.
Đúng lúc quan trọng thì máy điện thoại vang lên giải phóng cho Vương Quốc Hoa. Mạnh Khiết gọi điện tới nói người của Ban văn minh lại đến bảo 9h30 sáng mai đến gặp ở đài truyền hình tham gia thẩm định tiết mục giao thừa.
Vương Quốc Hoa có công việc, Hoàng Nhàn tự nhiên phải thả người. Vương Quốc Hoa không phải chán cô mà là nghĩ đến Sở Sở đang có thai nên hắn chấp nhận sống gian khổ một thời gian.
Ra khỏi khách sạn Phương Nguyên về khách sạn Linh Lung, Sở Sở đã về, vẻ mặt trông rất nhẹ nhàng, cô đang nói chuyện với ba người. Sau khi Vương Quốc Hoa vào, hai người đàn ông trên 40 cùng một người phụ nữ trên 30 có chút kính sự đứng lên gật đầu cười.
Sở Sở giới thiệu một chút, hai người đàn ông là nhân viên thân tín của Sở Sở ở Công ty xây dựng số hai, một người quản lý tài vụ hậu cần, một là trưởng phòng hành chính quản lý công việc hàng ngày, còn người phụ nữ là quản lý nhân sự.
- Sở Sở, xe trứng gà em muốn anh đã giải quyết, ngoài ra còn một xe dầu ăn.
Vương Quốc Hoa đi tới đỡ Sở Sở ngồi xuống. Sự quan tâm đặc biệt này làm người phụ nữ kia nhìn thấy cũng đỏ mắt.
Sở Sở cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Muộn rồi, anh đi bố trí bữa ăn đi, tối em mời ba đồng nghiệp ăn cơm, anh thay mặt tiếp một chút.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên tuân mệnh, cười hì hì đi an bài.
Chờ Vương Quốc Hoa đi, người khác đều có chút kính sợ nhìn Sở Sở. Thân phận chồng của phó tổng giám đốc Sở giờ đã không còn là bí mật. Chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, cán bộ cấp chính huyện, dù nói như thế nào cũng làm ba vị đang ngồi ở đây cũng phải kính sợ.
- Chiều nay Sở Xây dựng đã thông qua phương án mới của tôi. Tôi mời ba người đến là có chút chuyện. Thứ nhất nhất định phải phát hết tiền lương trước tết. Thứ hai tôi chuẩn bị ít quà tết, trong hai ngày tới sẽ phát cho mọi người. Thứ hay hy vọng ba vị có thể phối hợp với công tác của tôi, làm tốt công tác tư tưởng với các điều chỉnh. Nhất là điểm thứ ba, tôi phải nhấn mạnh một chút, không phải là nhân viên biên chế chính thức không nhất định là phải rời khỏi, phải căn cứ vào biểu hiện trong công việc mà quyết định. Đây là quá trình khá tốn thời gian, hy vọng ba vị phải chú ý giúp tôi.
Ba điểm Sở Sở nói làm ba vị khá giật mình. Cuối năm có thể giải quyết tiền lương thì ở trình độ nhất định sẽ trấn áp được tâm trạng bất mãn của nhất định, còn có quà tết thì càng không cần phải nói. Điểm cuối cùng tuy là trọng điểm nhưng nhìn năng lực mà tổng giám đốc Sở đưa ra thì có lẽ phương án này sẽ không có mấy vấn đề.
Thể hiện thực lực là bước đi đầu tiên, mục đích là làm người ta kính phục. Có thể nói chỗ dựa lớn nhất của đám chống đối là Sở Xây dựng, bây giờ phương án đã được thông qua chẳng khác nói Sở Xây dựng và Sở Sở đạt thành nhất trí.
Trên mặt ba vị đều có chút hoảng hốt chẳng qua rất nhanh cũng tỏ thái độ nhất định giúp đỡ tổng giám đốc làm tốt công việc.
Do có thai nên Sở Sở ăn cơm ở phòng còn Vương Quốc Hoa cùng ba vị xuống nhà ăn dùng cơm.
Đang uống vui vẻ, vị trưởng phòng nữ cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, có việc này tôi đúng là không tiện mở miệng.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không có gì, chị cứ nói, tôi có thể làm được nhất định sẽ hỗ trợ.
- Là như thế này, con gái nhà tôi tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp nhưng vẫn chưa có công việc. Yêu cầu của tôi không cao, có thể có công việc ổn định là đủ, không cần phải vào nhà nước. Đến Công ty xây dựng số hai làm thì lại không có tiền lương. ôi… đúng, con gái tôi là cô bé Tiểu Nhạc đánh máy đó, làm ở công ty được có 150 đồng một tháng, còn không được trả đầy đủ nữa chứ.
Người phụ nữ này đúng là dám nói có lẽ là do con gái miêu tả về Vương Quốc Hoa là rất hòa ái, thân thiện, nhiệt tình, hào phóng .. dù sao Vương Quốc Hoa làm cô bé Tiểu Nhạc có ấn tượng rất tốt.
- Chuyện này không khó làm, Tiểu Nhạc coi như có một sở trường. Như vậy đi, đợi tôi gọi điện hỏi một câu xem đã.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy máy ra gọi cho Nam Bình.
- Bí thư Nam, tôi là Vương Quốc Hoa. Có việc này, có một cô bé tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp, đánh máy nhanh, đúng đúng, bằng cấp thấp hơn một chút mà thôi nhưng có nghề nghiệp đàng hoàng. Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa dập máy cười nói với người phụ nữ kia:
- Chị về nói với Tiểu Nhạc bảo mai đến thị ủy Giang Đông tìm chánh văn phòng Trịnh, cái này chị cầm lấy, đến đưa cho Chánh văn phòng Trịnh là được.
Vương Quốc Hoa lấy một tờ danh thiếp đưa tới, mặt mẹ Tiểu Nhạc thoáng cái trở nên sợ hãi không biết làm như thế nào.
Một cuộc điện giải quyết xong, còn để cho Tiểu Nhạc tới văn phòng thị ủy Giang Đông làm việc, quá rung động. Hai vị còn lại thầm hận mình sao không có con gái muốn giải quyết vấn đề công việc. Chỉ một cuộc điện làm hình tượng của Vương Quốc Hoa trong mắt ba vị thoáng cái cao vút lên.
Con người luôn sùng bái quyền lực, tình hình này ở Trung Quốc càng rõ ràng hơn. Vương Quốc Hoa không phải là có lòng tốt mà hắn chính là muốn thể hiện chút thực lực nhằm giúp công việc của Sở Sở được thuận lợi.
Lúc này một người đàn ông cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, vừa nãy anh gọi điện cho cho bí thư thị ủy Giang Đông – bí thư Nam phải không? Tôi là người Giang Đông nên ..
- Ha ha, không nói chuyện này, ăn cơm, ăn cơm, việc nhỏ thôi mà. Sau này mọi người có việc gì khó, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Vương Quốc Hoa rất ra vẻ giống như việc này nhỏ không đáng nhắc tới. Vẻ mặt hai người đàn ông có chút không thích ứng, dù là ai trước mặt mình gọi điện bảo bí thư thị ủy giải quyết vấn đề nhân sự thì đối với bọn họ mà nói đều là người bọn họ phải nhìn lên.
- Cái này chủ nhiệm Vương, sau này có việc tìm tổng giám đốc Sở hay là …
Một vị còn lại trông già hơn suy nghĩ khá lâu mới hỏi một câu. Vương Quốc Hoa rất thưởng thức sợ phối hợp của y nên cười nói:
- Nói với Sở Sở thì hiệu quả tốt hơn một chút. Ha ha, mọi người đều là người nhà mà, phải không?
Cất bước ba vị, Vương Quốc Hoa lên phòng thấy Sở Sở đã nằm trên giường xem Tv. Thấy Vương Quốc Hoa vào cửa, cô đưa tay ra muốn ôm. Vương Quốc Hoa muốn đi tới nhưng nhớ đến chiều mình có ôm Hoàng Nhàn nên chịu khó không đi tới vì sợ lộ sơ hở.
- Anh đi tắm đã, cả người toàn mùi rượu.
Vương Quốc Hoa thoáng cái đưa ra được lý do, hắn chỉ đi lên sờ sờ mặt Sở Sở.
Tắm xong đi ra hai người nằm xuống ôm nhau. Sở Sở chui và lòng Vương Quốc Hoa nói:
- Quốc Hoa, ba vị kia thế nào?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Đối phos xong, đúng, anh bố trí để Tiểu Nhạc tới thị ủy Giang Đông làm việc.
Sở Sở nghe thế thở dài một tiếng:
- Đúng là làm khó cho anh, em biết anh không thích làm việc như vậy.
Vương Quốc Hoa đưa tay sờ sờ tay vợ, cười hắc hắc nói:
- Anh tin mai em đi làm thì bọn họ càng phối hợp với công việc của em hơn nữa.
Sở Sở ừ một tiếng dựa vào ngực chồng không nói gì, lát sau cô mới ngẩng đầu nói:
- Sau khi làm xong việc này ở công ty, em sẽ xin nghỉ sinh, nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trắng trẻo, béo mập.
- Thôi ạ…
Sở Sở thấy Tiểu Nhạc khẩn trương nên cười nói:
- Đưa thì em cứ cầm lấy, ông chủ lớn đó. Quà tết của công ty ta dựa hết vào hắn đó.
Tiểu Nhạc lúc này mới nhận, Vương Quốc Hoa cười hì hì nói:
- Sở Sở, quà tết cuối năm không gấp, phát hết tiền lương mới là quan trọng nhất. Lòng người yên tâm thì mọi người sẽ nhớ đến chỗ tốt của em.
- Cái này em cũng đã tìm lãnh đạo Sở Xây dựng nhưng người ta nói không có tiền.
Sở Sở nói một câu, Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Có muốn anh đi tìm Sở Xây dựng không?
- Thôi, đừng có ra vẻ, đi làm việc của anh đi. Em sẽ tới Sở Xây dựng một chuyến nữa. Chẳng qua quà tết thì anh phải chú tâm cho em, làm gì cũng được, chỉ cần có chút quà cho mọi người là đủ.
Sở Sở nói như vậy thuần túy là không lo việc nhà không biết gạo củi đắt. Công ty từ trên xuống dưới có hơn ngàn người, mỗi người phát một cân thịt cũng là con số lớn. Từng này khác hẳn Ban giám sát chỉ có mười mấy người.
Chuyện bên này còn chưa xong thì máy điện thoại của Vương Quốc Hoa lại vang lên, vẫn là Mạnh Khiết gọi tới.
- Chủ nhiệm, trưởng ban Trương mời ngài đến một chuyến.
Mạnh Khiết có chút khẩn trương, cô lo gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa dập máy cười khổ nói với Sở Sở.
- Không được, anh phải ra ngoài một chuyến. Quà tết anh sẽ nghĩ biện pháp, anh thấy chia mỗi người hai cân thịt là được rồi.
Phản ứng của Vương Quốc Hoa theo Trương Thiên Hào thấy là bình thường. Một tên thanh niên dù là rộng lượng cũng không phải là cục bùn. Đầu đuôi câu chuyện Trương Thiên Hào cũng biết rõ, Trương Thiên Hào không ngay mặt nói gì thậm chí cũng không hề phê bình việc chủ nhiệm Tần xin lỗi Vương Quốc Hoa một cách không đủ thành ý.
Việc hòa giải phải do trưởng ban Trương đến làm, đây coi như là một thủ đoạn. Thủ đoạn này mang lại hiệu quả chính là ở Ban Tuyên giáo sẽ ngưng tụ hết về phía trưởng ban Trương. Trưởng ban Trương muốn cho mọi người biết mình cũng là người bảo vệ nhân viên.
Rất hay là Vương Quốc Hoa rất phối hợp, chủ nhiệm Tần cũng rất phối hợp. Đối với trưởng ban Trương mà nói đây là hiệu quả tốt nhất.
Vương Quốc Hoa đến rất nhanh. Trương Thiên Hào bảo thư ký gọi tới văn phòng mà không phải gọi vào số điện thoại của Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa ban đầu không nghĩ ra. nhưng trên đường đi tới, Vương Quốc Hoa khẽ cười cười một tiếng, hắn hiểu ý đồ hành vi này của Trương Thiên Hàox. Trương Thiên Hào ra mặt điều đình hiểu lầm của hai ngành có rất nhiều ý nghĩa.
Từ góc độ của Trương Thiên Hào mà nói đây không có bất cứ tổn thất gì. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói thì đám nhân viên càng phục hơn, còn ở góc độ chủ nhiệm Tần mà nói thì sẽ cảm ơn sự trân trọng của lãnh đạo.
Trước mặt Trương Thiên Hào, Vương Quốc Hoa và chủ nhiệm Tần tiến hành bắt tay.
- Mong chủ nhiệm Vương bỏ qua cho thái độ không tốt của tôi.
Chủ nhiệm Tần nói chính là trái lương tâm. Nhưng Trương Thiên Hào đã ra mặt, chút ủy khuất này có đáng gì chứ. Dù sao Vương Quốc Hoa cũng chủ động tới cửa, không phải mình nói câu này trên địa bàn Ban giám sát.
- Chủ nhiệm Tần, tôi còn trẻ, tính cách không tốt, xin mời thông cảm một chút.
Vương Quốc Hoa cũng không phải người được thế không chịu buông tha người, hoặc là nói lời này không khác gì không nói.
Nói tóm lại mâu thuẫn vẫn tồn tại chỉ là tạm thời ẩn đi mà thôi.
- Được rồi, cũng không phải việc gì lớn, đều là đồng chí làm trong trụ sở mà. Chuyện hôm nay cứ như vậy đi, chủ nhiệm Tiểu Vương, đợt thẩm định tiết mục đêm giao thừa này nhất định phải chăm chú đối đãi, không thể qua loa.
Trưởng ban Trương rất thân thiết nói, vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa.
- Ban giám sát nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc của Ban văn minh.
Vương Quốc Hoa cũng đưa ra cam đoan “hiểu lầm” này sẽ kết thúc. Vương Quốc Hoa đi chưa lâu, chủ nhiệm Tần cũng về văn phòng mình. Chẳng qua nói như thế nào nhỉ, trong lòng vẫn còn khó chịu. ả họ Lý kịp thời xuất hiện nhận lỗi, chủ nhiệm Tần rất rộng lượng đưa tay chặn lại.
- Sai lầm của cô không phải vấn đề chủ yếu, chủ yếu là có đồng chí cá biệt bên Ban giám sát không tôn trọng lão đồng chí. Không nói chuyện này, chuyện lần sau chú ý là được.
…
Vương Quốc Hoa về văn phòng đi dạo một vòng quanh văn phòng thì mấy nhân viên trẻ tuổi đã quan tâm lên hỏi. Mạnh Khiết có chút lo lắng nói:
- Chủ nhiệm có phải là tôi gầy phiền phức cho ngài không? Trưởng ban Trương không phê bình ngài chứ?
Vương Quốc Hoa cười cười thực hiện lại động tác vỗ vai thân thiết của trưởng ban Trương, nhưng đối tượng được hắn dành cho là Mạnh Khiết:
- Tiểu Mạnh rất được, danh tiếng của Ban giám sát cần mấy người trẻ tuổi nhiệt huyết như mọi người làm ra. được rồi, chuyện đã qua, mọi người dọn dẹp một chút chuẩn bị mừng năm mới.
Văn phòng thoáng cái vang lên tiếng hoan hô, mấy thanh niên khá dễ bị kích động. Mấy lão đồng chí thì bình tĩnh hơn, chỉ cười cười nhìn rồi quay về với công việc của mình.
Vương Quốc Hoa xử lý xong vài việc rồi lại rảnh rỗi. hắn nhận được điện của Sở Sở mà rất bất đắc dĩ. Sở Sở lại đi làm, chẳng qua không phải đến công ty mà đến Sở Xây dựng. mặc dù hắn có chút lo lắng cho sức khỏe của Sở Sở nhưng biết khuyên không được, hắn đành phải dặn cô chú ý một chút mà thôi.
Sở Sở nói nhất định mình sẽ chú ý, đồng thời cũng bảo Vương Quốc Hoa nhất định cố gắng lo vấn đề mỗi người hai cân thịt cho nhân viên công ty mình.
Vấn đề này có chút đau đầu nhất là bây giờ đã gần tết. Công ty xây dựng số 2 có hơn ngàn người, mỗi người một cân cũng là con số không nhỏ. Nhưng vợ giao nhiệm vụ, dù khó khăn đến mấy cũng phải hoàn thành.
Nếu không được thì hắn bảo Hoàng Nhàn nghĩ biện pháp. Cô mở nhà hàng, khách sạn kiếm xe trứng gà thịt cũng không khó. Có quyết định Vương Quốc Hoa chuẩn bị xuống lầu tìm Hoàng Nhàn không ngờ vừa mới xuống lầu đã bị Ngôn Lễ Hiếu chặn lại.
- Quốc Hoa, có việc muốn thương lượng với cậu.
Ngôn Lễ Hiếu chỉ có một mình, không mang theo thư ký, chặn ngang như thế này đúng là khá thần bí.
- Ở đây không tiện nói chuyện.
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh nói.
- Ừ, lên xe đi, thực ra lúc này cũng không có việc gì.
Vừa nói Ngôn Lễ Hiếu lên xe Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đi làm ở tỉnh ủy thì không cần lái xe, xe được cấp cũng để cho người trong ban dùng. Bây giờ thoáng cái việc này có tác dụng, hai người có thể vừa đi vừa nói chuyện.
- Bí thư Hứa tìm tôi nói chuyện, cho tôi hai lựa chọn, một là đến làm phó giám đốc thường trực Sở tài chính, một là đến làm giám đốc Sở giao thông.
Ngôn Lễ Hiếu thật sự rất khó lựa chọn, phó giám đốc thường trực Sở tài chính có chỗ tốt là người đứng đầu không hề kiêm nhiệm, thường trực có thể làm trong thời gian dài. Còn làm giám đốc Sở giao thông tự nhiên có không ít chỗ tốt. Vấn đề là hai năm qua Sở giao thông rất nhiều vấn đề, cán bộ không ít người bị bắt, vấn đề không ngừng xảy ra. Nguyên giám đốc Sở giao thông cuối năm nay bị bắt và kéo theo một nhóm cán bộ, người bên trong lén nói đây là bí thư Hứa thanh trừ Sở giao thông. Nguyên nhân cụ thể thì Ngôn Lễ Hiếu không quá rõ, Vương Quốc Hoa cũng không đi hỏi cái này. Tóm lại có một điều có thể khẳng định chính là nguyên giám đốc Sở giao thông không phải người của bí thư Hứa.
Nguyên nhân dẫn đến vụ động đất ở Sở giao thông chính là do trong thời gian trước một cây cầu bắc qua sông Đông Giang bị nứt trên diện tích rộng. Phải biết rằng cây cầu này mới đi vào sử dụng ba năm, cây cầu trước đó sống đến 70 năm. Nực cười chính là cùng tồn tại với cây cầu này còn có cây cầu cũ xây dựng từ thời Quốc dân đảng đến bây giờ vẫn đứng sừng sững bên dòng Đông giang.
Vấn đề xảy ra đương nhiên phải tra xét và giám đốc Sở giao thông bị túm cổ. Vì thế Sở giao thông không có ai làm chủ, bí thư Hứa cho Ngôn Lễ Hiếu cơ hội này cũng có thể nói là một lần mang tính khiêu chiến rất cao.
Cái này khó trách Ngôn Lễ Hiếu do dự, đương nhiên đây là do dự trong hạnh phúc.
- Cái này có gì khó xác định chứ, đương nhiên đi làm giám đốc Sở giao thông rồi.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán đưa ra câu trả lời, đã làm phải làm người đứng đầu nếu không ra ngoài có tác dụng gì chứ?
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Ngôn Lễ Hiếu cũng rất nhanh xác định chủ ý, y nhìn đường đột nhiên cười hì hì nói:
- Quốc Hoa đi đâu thế?
- ôi, vợ tôi làm phó tổng giám đốc Công ty xây dựng số hai tỉnh, gần cuối năm rồi mà công ty này không phát được chút quà tết nào. Tôi đến tìm Hoàng Nhàn nhờ cô ấy chuẩn bị giúp hai xe trứng gà.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng trả lời, trong lòng hắn thật ra đúng là không muốn Sở Sở tiếp tục làm ở công ty kia nữa.
- Như vậy a, tôi chuẩn bị giúp cậu một xe dầu ăn, có cần không?
Ngôn Lễ Hiếu mở miệng chính là một xe, ít hơn đúng là không tiện ra tay.
- Lấy, sao lại không chứ. Chẳng qua nói trước không được phạm sai lầm đó.
Vương Quốc Hoa vội vàng đề phòng. Ngôn Lễ Hiếu gật đầu bảo Vương Quốc Hoa cho mình xuống xe.
Có trứng gà, có dầu ăn, nhiệm vụ của Vương Quốc Hoa coi như hoàn thành. Ai ngờ Hoàng Nhàn thấy Vương Quốc Hoa nói xong việc chuẩn bị hai xe trứng gà rồi kéo hắn vào văn phòng mình.
- ôi, trong tay em còn có ít thẻ mua sắm của tập đoàn, anh có cần không?
Bưng cốc trà tới, Hoàng Nhàn nở nụ cười có chút không đúng.
Vương Quốc Hoa đã luyện thành cáo già đương nhiên không dễ mắc bẫy, hắn híp mắt nhìn Hoàng Nhàn từ trên xuốn dưới.
- Anh nhìn ra được em có âm mưu.
- Gì chứ, là bố em nhìn trúng một khu đất định xây dựng làm cao ốc. Anh nếu có thể giúp lấy được thì em có thể được 10% cổ phần.
Hoàng Nhàn cười hì hì nói, cô ngồi sát cạnh Vương Quốc Hoa với tư thế không quá đẹp mắt, một cchana giơ lên gác trên đùi Vương Quốc Hoa rồi bắt đầu vân vê với tiết tấu kỳ diệu.
- Anh càng không thể mắc câu được. Chủ tịch Hoàng mà không lấy được khu đất ở thành phố Việt Châu, anh đâu có năng lực đó. Không nói chuyện này, xe trứng gà em nắm chặt một chút, đây là nhiệm vụ mà vợ anh giao.
Vương Quốc Hoa không động tâm đứng lên đi. Có một số vấn đề Vương Quốc Hoa có lập trường rất kiên định nếu không sau này sẽ rất nguy hại.
- ôi, anh đừng gấp, nghe em nói hết đã.
Hoàng Nhàn dùng cả tay lẫn chân đè Vương Quốc Hoa lại, kéo hắn ngồi lên chân mình, hai chân còn quấn quanh eo, hai tay ôm cổ, mặt cười đầy quyến rũ nói:
- Được rồi, em biết anh sẽ không lấy quyền lực mưu lợi riêng, việc này cũng không thể hy vọng anh có thể giúp mà lấy được. Chỉ cần anh hỏi thăm giúp một chút làm trung gian là được mà.
Vương Quốc Hoa biết ý chí của mình hơi kém nên vội vàng nói.
- Em nói trước xem như thế nào rồi tính tiếp.
Hoàng Nhàn từ từ lên tiếng. Hoàng Kiên thân là người giàu nhất tỉnh Nam Thiên mà không bắt được miếng đất ở thành phố Việt Châu, nguyên nhân chủ yếu là do khu đất này không do thành phố quản lý mà thuộc về quân khu. Phải nói khu đất này do lịch sử lưu lại. Khu đất này trước không ở trung tâm thành phố nhưng do quá trình đô thị hóa diễn ra nhanh chóng khiến khu đất dần thuộc khu vực vàng của thành phố Việt Châu, giá trị là rất lớn. Hoàng Kiên tìm nhiều quan hệ cũng gặp mấy lãnh đạo quân khu, bỏ ra không ít tiền nhưng kết quả cuối cùng cũng làm người ta nuối tiếc. Lãnh đạo chủ yếu của quân khu kiên quyết phản đối việc này.
Hoàng Nhàn không biết từ đâu hỏi thăm được tin Vương Quốc Hoa có quan hệ với quân đội cho nên mới nói chuyện này với hắn. Hoàng Nhàn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Chủ yếu chuyện không phải là khu đất mà là cô muốn giữ Vương Quốc Hoa lại.
Đúng lúc quan trọng thì máy điện thoại vang lên giải phóng cho Vương Quốc Hoa. Mạnh Khiết gọi điện tới nói người của Ban văn minh lại đến bảo 9h30 sáng mai đến gặp ở đài truyền hình tham gia thẩm định tiết mục giao thừa.
Vương Quốc Hoa có công việc, Hoàng Nhàn tự nhiên phải thả người. Vương Quốc Hoa không phải chán cô mà là nghĩ đến Sở Sở đang có thai nên hắn chấp nhận sống gian khổ một thời gian.
Ra khỏi khách sạn Phương Nguyên về khách sạn Linh Lung, Sở Sở đã về, vẻ mặt trông rất nhẹ nhàng, cô đang nói chuyện với ba người. Sau khi Vương Quốc Hoa vào, hai người đàn ông trên 40 cùng một người phụ nữ trên 30 có chút kính sự đứng lên gật đầu cười.
Sở Sở giới thiệu một chút, hai người đàn ông là nhân viên thân tín của Sở Sở ở Công ty xây dựng số hai, một người quản lý tài vụ hậu cần, một là trưởng phòng hành chính quản lý công việc hàng ngày, còn người phụ nữ là quản lý nhân sự.
- Sở Sở, xe trứng gà em muốn anh đã giải quyết, ngoài ra còn một xe dầu ăn.
Vương Quốc Hoa đi tới đỡ Sở Sở ngồi xuống. Sự quan tâm đặc biệt này làm người phụ nữ kia nhìn thấy cũng đỏ mắt.
Sở Sở cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Muộn rồi, anh đi bố trí bữa ăn đi, tối em mời ba đồng nghiệp ăn cơm, anh thay mặt tiếp một chút.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên tuân mệnh, cười hì hì đi an bài.
Chờ Vương Quốc Hoa đi, người khác đều có chút kính sợ nhìn Sở Sở. Thân phận chồng của phó tổng giám đốc Sở giờ đã không còn là bí mật. Chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, cán bộ cấp chính huyện, dù nói như thế nào cũng làm ba vị đang ngồi ở đây cũng phải kính sợ.
- Chiều nay Sở Xây dựng đã thông qua phương án mới của tôi. Tôi mời ba người đến là có chút chuyện. Thứ nhất nhất định phải phát hết tiền lương trước tết. Thứ hai tôi chuẩn bị ít quà tết, trong hai ngày tới sẽ phát cho mọi người. Thứ hay hy vọng ba vị có thể phối hợp với công tác của tôi, làm tốt công tác tư tưởng với các điều chỉnh. Nhất là điểm thứ ba, tôi phải nhấn mạnh một chút, không phải là nhân viên biên chế chính thức không nhất định là phải rời khỏi, phải căn cứ vào biểu hiện trong công việc mà quyết định. Đây là quá trình khá tốn thời gian, hy vọng ba vị phải chú ý giúp tôi.
Ba điểm Sở Sở nói làm ba vị khá giật mình. Cuối năm có thể giải quyết tiền lương thì ở trình độ nhất định sẽ trấn áp được tâm trạng bất mãn của nhất định, còn có quà tết thì càng không cần phải nói. Điểm cuối cùng tuy là trọng điểm nhưng nhìn năng lực mà tổng giám đốc Sở đưa ra thì có lẽ phương án này sẽ không có mấy vấn đề.
Thể hiện thực lực là bước đi đầu tiên, mục đích là làm người ta kính phục. Có thể nói chỗ dựa lớn nhất của đám chống đối là Sở Xây dựng, bây giờ phương án đã được thông qua chẳng khác nói Sở Xây dựng và Sở Sở đạt thành nhất trí.
Trên mặt ba vị đều có chút hoảng hốt chẳng qua rất nhanh cũng tỏ thái độ nhất định giúp đỡ tổng giám đốc làm tốt công việc.
Do có thai nên Sở Sở ăn cơm ở phòng còn Vương Quốc Hoa cùng ba vị xuống nhà ăn dùng cơm.
Đang uống vui vẻ, vị trưởng phòng nữ cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, có việc này tôi đúng là không tiện mở miệng.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không có gì, chị cứ nói, tôi có thể làm được nhất định sẽ hỗ trợ.
- Là như thế này, con gái nhà tôi tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp nhưng vẫn chưa có công việc. Yêu cầu của tôi không cao, có thể có công việc ổn định là đủ, không cần phải vào nhà nước. Đến Công ty xây dựng số hai làm thì lại không có tiền lương. ôi… đúng, con gái tôi là cô bé Tiểu Nhạc đánh máy đó, làm ở công ty được có 150 đồng một tháng, còn không được trả đầy đủ nữa chứ.
Người phụ nữ này đúng là dám nói có lẽ là do con gái miêu tả về Vương Quốc Hoa là rất hòa ái, thân thiện, nhiệt tình, hào phóng .. dù sao Vương Quốc Hoa làm cô bé Tiểu Nhạc có ấn tượng rất tốt.
- Chuyện này không khó làm, Tiểu Nhạc coi như có một sở trường. Như vậy đi, đợi tôi gọi điện hỏi một câu xem đã.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy máy ra gọi cho Nam Bình.
- Bí thư Nam, tôi là Vương Quốc Hoa. Có việc này, có một cô bé tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp, đánh máy nhanh, đúng đúng, bằng cấp thấp hơn một chút mà thôi nhưng có nghề nghiệp đàng hoàng. Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa dập máy cười nói với người phụ nữ kia:
- Chị về nói với Tiểu Nhạc bảo mai đến thị ủy Giang Đông tìm chánh văn phòng Trịnh, cái này chị cầm lấy, đến đưa cho Chánh văn phòng Trịnh là được.
Vương Quốc Hoa lấy một tờ danh thiếp đưa tới, mặt mẹ Tiểu Nhạc thoáng cái trở nên sợ hãi không biết làm như thế nào.
Một cuộc điện giải quyết xong, còn để cho Tiểu Nhạc tới văn phòng thị ủy Giang Đông làm việc, quá rung động. Hai vị còn lại thầm hận mình sao không có con gái muốn giải quyết vấn đề công việc. Chỉ một cuộc điện làm hình tượng của Vương Quốc Hoa trong mắt ba vị thoáng cái cao vút lên.
Con người luôn sùng bái quyền lực, tình hình này ở Trung Quốc càng rõ ràng hơn. Vương Quốc Hoa không phải là có lòng tốt mà hắn chính là muốn thể hiện chút thực lực nhằm giúp công việc của Sở Sở được thuận lợi.
Lúc này một người đàn ông cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, vừa nãy anh gọi điện cho cho bí thư thị ủy Giang Đông – bí thư Nam phải không? Tôi là người Giang Đông nên ..
- Ha ha, không nói chuyện này, ăn cơm, ăn cơm, việc nhỏ thôi mà. Sau này mọi người có việc gì khó, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Vương Quốc Hoa rất ra vẻ giống như việc này nhỏ không đáng nhắc tới. Vẻ mặt hai người đàn ông có chút không thích ứng, dù là ai trước mặt mình gọi điện bảo bí thư thị ủy giải quyết vấn đề nhân sự thì đối với bọn họ mà nói đều là người bọn họ phải nhìn lên.
- Cái này chủ nhiệm Vương, sau này có việc tìm tổng giám đốc Sở hay là …
Một vị còn lại trông già hơn suy nghĩ khá lâu mới hỏi một câu. Vương Quốc Hoa rất thưởng thức sợ phối hợp của y nên cười nói:
- Nói với Sở Sở thì hiệu quả tốt hơn một chút. Ha ha, mọi người đều là người nhà mà, phải không?
Cất bước ba vị, Vương Quốc Hoa lên phòng thấy Sở Sở đã nằm trên giường xem Tv. Thấy Vương Quốc Hoa vào cửa, cô đưa tay ra muốn ôm. Vương Quốc Hoa muốn đi tới nhưng nhớ đến chiều mình có ôm Hoàng Nhàn nên chịu khó không đi tới vì sợ lộ sơ hở.
- Anh đi tắm đã, cả người toàn mùi rượu.
Vương Quốc Hoa thoáng cái đưa ra được lý do, hắn chỉ đi lên sờ sờ mặt Sở Sở.
Tắm xong đi ra hai người nằm xuống ôm nhau. Sở Sở chui và lòng Vương Quốc Hoa nói:
- Quốc Hoa, ba vị kia thế nào?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Đối phos xong, đúng, anh bố trí để Tiểu Nhạc tới thị ủy Giang Đông làm việc.
Sở Sở nghe thế thở dài một tiếng:
- Đúng là làm khó cho anh, em biết anh không thích làm việc như vậy.
Vương Quốc Hoa đưa tay sờ sờ tay vợ, cười hắc hắc nói:
- Anh tin mai em đi làm thì bọn họ càng phối hợp với công việc của em hơn nữa.
Sở Sở ừ một tiếng dựa vào ngực chồng không nói gì, lát sau cô mới ngẩng đầu nói:
- Sau khi làm xong việc này ở công ty, em sẽ xin nghỉ sinh, nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trắng trẻo, béo mập.
/822
|