Ngôn Lễ Hiếu chỉ thuận miệng nói, Vương Quốc Hoa cũng không quá để ý. Diêu Hiểu Hoa và Cao Thăng về phòng, Ngôn Lễ Hiếu gọi thêm bia, hai người vào phòng Vương Quốc Hoa uống. Nguyên nhân Ngôn Lễ Hiếu đến chậm là do vì Triệu Kim Lăng mà phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh cũng phải ra mặt, Ngôn Lễ Hiếu tự nhiên phải quan tâm một chút, chẳng may bí thư Hứa hỏi đến thì cũng có cái để trả lời.
Chuyện này Vương Quốc Hoa không quá để ý, không có quan hệ gì mấy với hắn. Hai người ngồi một lúc, Ngôn Lễ Hiếu rời đi. Vương Quốc Hoa đang định đi ngủ thì Hoàng Nhàn gọi điện tới nói:
- Quốc Hoa, khách kia đã đi.
Vương Quốc Hoa nghe thấy giọng cô không đúng nên hỏi:
- Sao vậy?
Hoàng Nhàn có chút tức giận:
- Một thiếu gia từ Bắc Kinh tới còn coi mình là tình thánh. Vị trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh kia không ngờ còn uy hiếp em, nói gì mà không tiếp đón Triệu thiếu gia cho tốt thì khách sạn của em đừng mong mở cửa.
Câu này Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể trực tiếp giải thích là uy hiếp rõ ràng, vị phó trưởng ban thư ký kia mà nói thẳng như vậy thì quá kém cỏi.
- Em ứng phó như thế nào?
Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lên.
- Còn có thể nói như thế nào nữa, bữa này coi như em tự bỏ tiền ra, không thể chọc vào mà.
Hoàng Nhàn không ngu đến mức cho rằng mình có thể chống lại vị phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh kia.
- Em nghỉ sớm đi, anh biết rồi.
Vương Quốc Hoa không thể tỏ rõ thái độ vì chưa làm rõ chi tiết của tên Triệu Kim Lăng kia.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một lúc mới lấy máy gọi cho Chu Lạp Phong. Gọi một lúc bên kia mới nghe, Chu Lạp Phong thở hổn hển nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi, vừa nãy thi đấu.
Nghe thấy tiếng phụ nữ mơ hồ, Vương Quốc Hoa biết Chu Lạp Phong đang “thi đấu” gì.
- Hỏi thăm một người, Triệu Kim Lăng, người này đến thành phố Việt Châu, có chút mâu thuẫn với bạn của tôi.
Chu Lạp Phong ở bên kia trầm mặc một chút mới nhỏ giọng nói:
- Người này khó chơi, nhà hắn bây giờ cũng không quá tốt, ông nội là trung tướng khai quốc, nhà đang xuống dốc, cấp cao nhất bây giờ chỉ là phó chủ tịch tỉnh, không có gì đặc biệt tốt. Tên này có biệt hiệu điên, làm việc không chú ý lý lẽ. Hắn không làm chính trị, kinh doanh cũng là do quan hệ ở thế hệ trước chú ý. Nghe nói lão gia tử nhà Triệu Kim Lăng lúc trong quân đội thì đã bảo vệ một nhóm con cái của các lãnh đạo.
- Bảo vệ như thế nào?
Vương Quốc Hoa không biết cái này. Chu Lạp Phong nói:
- Chính là làm binh đó, một ít nhà bị đánh thì Triệu lão gia tử ỷ tư cách mà kéo hết con cái các nhà kia vào quân đội, vì vậy kiếm được quan hệ. Nếu không Triệu Kim Lăng sớm bị người giết chết.
- Ồ, cảm ơn, tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị dập máy, Chu Lạp Phong vội vàng nói thêm.
- Quốc Hoa, nghe Lý Quốc Quang nói ông đã điều lên văn phòng tỉnh ủy? Tôi chưa kịp chúc mừng ông lên chức.
- Ông có ý gì?
Chu Lạp Phong cười hắc hắc nói:
- Lý Quốc Quang hôm qua vừa mới về, chuyến này về hắn muốn phát triển thêm bước nữa. Thằng này với Triệu Kim Lăng mà gặp nhau sẽ giống sao hỏa đâm trái đất. Năm đó Lý Quốc Quang và Triệu Kim Lăng đã đánh nhau một trận to vì dành gái. Thực ra hai người không vì bản thân ả phụ nữ kia mà không vừa mắt với nhau nên lấy lý do. Trận đó hai bên không phân thắng bại.
Vương Quốc Hoa dập máy, trong đầu bắt đầu suy nghĩ. Lý Quốc Quang làm ở quận Hồng Sam khá tốt.
Nhìn đồng hồ thấy chưa quá muộn, có lẽ con mèo đêm Lý Quốc Quang chưa ngủ. Vương Quốc Hoa cầm máy bàn gọi sang phòng Diêu Hiểu Hoa, Diêu Hiểu Hoa rất nhanh nghe máy.
- Lão Diêu chưa ngủ sao?
- Lão lãnh đạo, có gì phân phó?
- Tôi vừa nhận được điện của bạn trên Bắc Kinh, hắn nói Lý Quốc Quang về hoạt động một phen. Lão Diêu, Lý Quốc Quang này anh không thể coi thường, năng lực của hắn mà dùng tốt sẽ có lợi cho anh.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên điểm một câu, nói thật trước đây Lý Quốc Quang và Diêu Hiểu Hoa có quan hệ rất bình thường.
- Lão lãnh đạo, ngài nói tôi cũng hiểu nhưng người này không dễ khống chế.
Diêu Hiểu Hoa nói ra lo lắng trong lòng mình.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Như vậy thì anh bây giờ gọi điện cho hắn, nói anh đang trên tỉnh gặp tôi, mời hắn mai tới cùng nhau ngồi. Tôi nói thì hắn sẽ nghe.
- Được, tôi gọi.
Năm phút sau máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Bên trong truyền tới giọng của Lý Quốc Quang.
- Tôi nói Quốc Hoa, anh lên chức mà không giúp đỡ nhau là sao?
- Chó cắn Lữ Động Tân, anh muốn làm cán bộ cử xuống như vậy cả đời thì cứ tiếp tục hồ đồ.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, đợi một lúc máy lại vang lên. Lý Quốc Quang cười hì hì nói:
- Tôi nói Quốc Hoa, anh là anh tôi, anh ruột tôi, biết không?
Vương Quốc Hoa cười mắng.
- Mai cút lên tỉnh thành, tôi mời anh và lão Diêu dùng bữa. Nửa đầu năm sau tôi tranh thủ hoạt động giúp anh tiến một bước. Chẳng qua nói trước đừng hy vọng chủ tịch, bí thư gì, chức cục trưởng gì gì đó còn có thể.
- Chỉ cần là người đứng đầu là đủ rồi. Tôi lên ngay, anh ở đâu thế?
Tình cảnh Lý Quốc Quang lúc này khá vi diệu, đúng như Chu Lạp Phong nói, Lý Quốc Quang ở Bắc Kinh cũng không quá tốt, bị đẩy xuống địa phương. Lần này Lý Quốc Quang về gặp lão gia tử tỏ vẻ muốn tiến bộ kết quả bị lão gia tử mắng một trận nói hắn chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ nhiều như vậy, yên tâm về làm ở cơ sở hai năm rồi nói tiếp.
Bởi vậy Lý Quốc Quang đương nhiên không cam lòng, trong nhà không giúp thì hắn dựa vào cố gắng của mình để tranh thủ. Nhưng dựa vào bản thân thì dễ lắm sao?
Vương Quốc Hoa làm như thế này cũng là có ý giúp Diêu Hiểu Hoa. Muốn đảm bảo chính sách quận Hồng Sam không thay đổi, Diêu Hiểu Hoa cần phải có thực lực như lúc Vương Quốc Hoa còn ở quận Hồng Sam, có yếu thì cũng không được quá nhiều. Có Diêu Hiểu Hoa đứng ra chống lại Trác Quyền, bên trên có Nam Bình gây áp lực, Trác Quyền phải nhịn rồi.
….
Sáng hôm sau đi làm, Vương Quốc Hoa vừa đến đã thấy có thêm bốn người, trong đó có hai người hơi lớn tuổi một chút, hai người trẻ hơn một chút. Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn cửa ba văn phòng ở bên trong thì quả nhiên thấy đã có hai phòng mở cửa.
Vương Quốc Hoa xuất hiện tạo ra chút xao động, Mạnh Khiết là người đầu tiên phát hiện, cô vội vàng chào:
- Chủ nhiệm.
Bốn người mới kia cũng đứng lên chào, Vương Quốc Hoa gật đầu nhẹ nhàng nói:
- Mọi người đã về, vất vả rồi, lát làm xong việc thì về nhà nghỉ một ngày rồi hãy đi làm. Cao Quyên Quyên ghi chép một chút, chuyện này sau đây họp sẽ đưa vào chế độ.
Vương Quốc Hoa nói xong cũng đi bắt tay từng người, nghe bọn họ tự mình giới thiệu. Người phụ nữ tên Trang Vân, cán bộ cấp trưởng phòng. Người đàn ông tuổi cao nhất tên Hạ Hào, cũng là nhân viên cấp trưởng phòng. Hai người đàn ông khoảng 30 tuổi một tên Duẫn Kiệt, một người tên là Thương Chí Hùng, đều là nhân viên cấp phó trưởng phòng.
Hai người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ phòng làm việc phía sau đi tới, người đi đầu từ xa đữa đưa tay ra nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi là Trần Đại Hổ.
Người còn lại không cười, đi lên cũng không đưa tay ra mà chỉ thản nhiên nói:
- Tôi là Quách Tử Minh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Mọi người đi công tác về đều vất vả. Bàn giao công việc xong mọi người về nghỉ một ngày, 9h sáng mai tổ chức họp.
Trần Đại Hổ lập tức lấy lòng cười nói:
- Chủ nhiệm Vương đúng là quan tâm cấp dưới, sau này dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Vương, mọi người sẽ càng nhiệt tình làm việc hơn.
Quách Tử Minh cau mày nhìn lướt qua Trần Đại Hổ, hắn khinh thường nói:
- Chủ nhiệm, lần này tôi ra ngoài còn có ba thị xã chưa đi, tôi về tổng kết công việc trong thời gian qua rồi phải đi một chuyến. Ban tuyên giáo rất coi trọng việc chỉnh đốn thị trường ghi âm.
- Ừ, chuyện công việc để trong hội nghị ngày mai rồi bàn, tôi cũng định đến thị xã Giang Đông chứng thực chỉ thị gần đây của bí thư Hứa, đến lúc ấy thị xã Giang Đông do tôi đi luôn thể, làm cùng hai việc. Tôi là cán bộ từ thị xã Giang Đông đi ra nên hiểu khá rõ tình hình bên đó. Hai chuyên viên đều là lão đồng chí, các vị có đề nghị và kinh nghiệm công tác thì nên nói ra trong hội nghị ngày mai. Mọi người cùng hợp sức làm tốt công việc mà tỉnh ủy giao phó.
Trần Đại Hổ lại nịnh bợ vài câu, Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại rồi xoay người về văn phòng. Không lâu sau Mạnh Khiết cầm tập hóa đơn tới mời Vương Quốc Hoa ký tên. Hai tiếng sau Vương Quốc Hoa đi ra thì mấy người vừa nãy cũng không ở đây.
Nhìn đồng hồ, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Hoàng Nhàn. Hoàng Nhàn bên kia nhận được điện của Vương Quốc Hoa mà khá tức.
- Bên kia lại gọi tới nói trưa sẽ tới ăn cơm, còn đòi bao cả khách sạn nhưng em từ chối.
Vương Quốc Hoa nghe xong không giận còn cười ha hả:
- Đừng lo, anh đã an bài xong, em cứ chờ xem kịch vui đi. Phòng ở tầng đỉnh giữ lại cho anh.
Hoàng Nhàn cả đêm qua rất không yên tâm. Đàn ông nhiều lúc không đáng tin nhất là khi gặp con quan chức Bắc Kinh thì Vương Quốc Hoa có dám đứng ra chống trả hay không cũng khó nói. Bây giờ Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hoàng Nhàn coi như yên tâm đôi chút. Tối qua Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ làm cô lo lắng cả đêm.
- Ừ, vậy anh đến sớm một chút.
Hoàng Nhàn vừa dập máy, Diêu Hiểu Hoa gọi tới báo Lý Quốc Quang đã đến khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, kết quả bị chặn ở cửa không cho vào. Và vậy Diêu Hiểu Hoa phải nhờ Tiểu Đổng ra ngoài đón người.
Vương Quốc Hoa cười nói với Diêu Hiểu Hoa:
- Lão Diêu, nhân cơ hội này anh nói chuyện với Lý Quốc Quang một chút, lát nữa anh trực tiếp tới khách sạn Phương Nguyên, tôi đã bố trí xong. Tôi bên này có chút chuyện, lát mới sang được.
Chuyện này Vương Quốc Hoa không quá để ý, không có quan hệ gì mấy với hắn. Hai người ngồi một lúc, Ngôn Lễ Hiếu rời đi. Vương Quốc Hoa đang định đi ngủ thì Hoàng Nhàn gọi điện tới nói:
- Quốc Hoa, khách kia đã đi.
Vương Quốc Hoa nghe thấy giọng cô không đúng nên hỏi:
- Sao vậy?
Hoàng Nhàn có chút tức giận:
- Một thiếu gia từ Bắc Kinh tới còn coi mình là tình thánh. Vị trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh kia không ngờ còn uy hiếp em, nói gì mà không tiếp đón Triệu thiếu gia cho tốt thì khách sạn của em đừng mong mở cửa.
Câu này Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể trực tiếp giải thích là uy hiếp rõ ràng, vị phó trưởng ban thư ký kia mà nói thẳng như vậy thì quá kém cỏi.
- Em ứng phó như thế nào?
Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lên.
- Còn có thể nói như thế nào nữa, bữa này coi như em tự bỏ tiền ra, không thể chọc vào mà.
Hoàng Nhàn không ngu đến mức cho rằng mình có thể chống lại vị phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh kia.
- Em nghỉ sớm đi, anh biết rồi.
Vương Quốc Hoa không thể tỏ rõ thái độ vì chưa làm rõ chi tiết của tên Triệu Kim Lăng kia.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một lúc mới lấy máy gọi cho Chu Lạp Phong. Gọi một lúc bên kia mới nghe, Chu Lạp Phong thở hổn hển nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi, vừa nãy thi đấu.
Nghe thấy tiếng phụ nữ mơ hồ, Vương Quốc Hoa biết Chu Lạp Phong đang “thi đấu” gì.
- Hỏi thăm một người, Triệu Kim Lăng, người này đến thành phố Việt Châu, có chút mâu thuẫn với bạn của tôi.
Chu Lạp Phong ở bên kia trầm mặc một chút mới nhỏ giọng nói:
- Người này khó chơi, nhà hắn bây giờ cũng không quá tốt, ông nội là trung tướng khai quốc, nhà đang xuống dốc, cấp cao nhất bây giờ chỉ là phó chủ tịch tỉnh, không có gì đặc biệt tốt. Tên này có biệt hiệu điên, làm việc không chú ý lý lẽ. Hắn không làm chính trị, kinh doanh cũng là do quan hệ ở thế hệ trước chú ý. Nghe nói lão gia tử nhà Triệu Kim Lăng lúc trong quân đội thì đã bảo vệ một nhóm con cái của các lãnh đạo.
- Bảo vệ như thế nào?
Vương Quốc Hoa không biết cái này. Chu Lạp Phong nói:
- Chính là làm binh đó, một ít nhà bị đánh thì Triệu lão gia tử ỷ tư cách mà kéo hết con cái các nhà kia vào quân đội, vì vậy kiếm được quan hệ. Nếu không Triệu Kim Lăng sớm bị người giết chết.
- Ồ, cảm ơn, tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị dập máy, Chu Lạp Phong vội vàng nói thêm.
- Quốc Hoa, nghe Lý Quốc Quang nói ông đã điều lên văn phòng tỉnh ủy? Tôi chưa kịp chúc mừng ông lên chức.
- Ông có ý gì?
Chu Lạp Phong cười hắc hắc nói:
- Lý Quốc Quang hôm qua vừa mới về, chuyến này về hắn muốn phát triển thêm bước nữa. Thằng này với Triệu Kim Lăng mà gặp nhau sẽ giống sao hỏa đâm trái đất. Năm đó Lý Quốc Quang và Triệu Kim Lăng đã đánh nhau một trận to vì dành gái. Thực ra hai người không vì bản thân ả phụ nữ kia mà không vừa mắt với nhau nên lấy lý do. Trận đó hai bên không phân thắng bại.
Vương Quốc Hoa dập máy, trong đầu bắt đầu suy nghĩ. Lý Quốc Quang làm ở quận Hồng Sam khá tốt.
Nhìn đồng hồ thấy chưa quá muộn, có lẽ con mèo đêm Lý Quốc Quang chưa ngủ. Vương Quốc Hoa cầm máy bàn gọi sang phòng Diêu Hiểu Hoa, Diêu Hiểu Hoa rất nhanh nghe máy.
- Lão Diêu chưa ngủ sao?
- Lão lãnh đạo, có gì phân phó?
- Tôi vừa nhận được điện của bạn trên Bắc Kinh, hắn nói Lý Quốc Quang về hoạt động một phen. Lão Diêu, Lý Quốc Quang này anh không thể coi thường, năng lực của hắn mà dùng tốt sẽ có lợi cho anh.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên điểm một câu, nói thật trước đây Lý Quốc Quang và Diêu Hiểu Hoa có quan hệ rất bình thường.
- Lão lãnh đạo, ngài nói tôi cũng hiểu nhưng người này không dễ khống chế.
Diêu Hiểu Hoa nói ra lo lắng trong lòng mình.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Như vậy thì anh bây giờ gọi điện cho hắn, nói anh đang trên tỉnh gặp tôi, mời hắn mai tới cùng nhau ngồi. Tôi nói thì hắn sẽ nghe.
- Được, tôi gọi.
Năm phút sau máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Bên trong truyền tới giọng của Lý Quốc Quang.
- Tôi nói Quốc Hoa, anh lên chức mà không giúp đỡ nhau là sao?
- Chó cắn Lữ Động Tân, anh muốn làm cán bộ cử xuống như vậy cả đời thì cứ tiếp tục hồ đồ.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, đợi một lúc máy lại vang lên. Lý Quốc Quang cười hì hì nói:
- Tôi nói Quốc Hoa, anh là anh tôi, anh ruột tôi, biết không?
Vương Quốc Hoa cười mắng.
- Mai cút lên tỉnh thành, tôi mời anh và lão Diêu dùng bữa. Nửa đầu năm sau tôi tranh thủ hoạt động giúp anh tiến một bước. Chẳng qua nói trước đừng hy vọng chủ tịch, bí thư gì, chức cục trưởng gì gì đó còn có thể.
- Chỉ cần là người đứng đầu là đủ rồi. Tôi lên ngay, anh ở đâu thế?
Tình cảnh Lý Quốc Quang lúc này khá vi diệu, đúng như Chu Lạp Phong nói, Lý Quốc Quang ở Bắc Kinh cũng không quá tốt, bị đẩy xuống địa phương. Lần này Lý Quốc Quang về gặp lão gia tử tỏ vẻ muốn tiến bộ kết quả bị lão gia tử mắng một trận nói hắn chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ nhiều như vậy, yên tâm về làm ở cơ sở hai năm rồi nói tiếp.
Bởi vậy Lý Quốc Quang đương nhiên không cam lòng, trong nhà không giúp thì hắn dựa vào cố gắng của mình để tranh thủ. Nhưng dựa vào bản thân thì dễ lắm sao?
Vương Quốc Hoa làm như thế này cũng là có ý giúp Diêu Hiểu Hoa. Muốn đảm bảo chính sách quận Hồng Sam không thay đổi, Diêu Hiểu Hoa cần phải có thực lực như lúc Vương Quốc Hoa còn ở quận Hồng Sam, có yếu thì cũng không được quá nhiều. Có Diêu Hiểu Hoa đứng ra chống lại Trác Quyền, bên trên có Nam Bình gây áp lực, Trác Quyền phải nhịn rồi.
….
Sáng hôm sau đi làm, Vương Quốc Hoa vừa đến đã thấy có thêm bốn người, trong đó có hai người hơi lớn tuổi một chút, hai người trẻ hơn một chút. Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn cửa ba văn phòng ở bên trong thì quả nhiên thấy đã có hai phòng mở cửa.
Vương Quốc Hoa xuất hiện tạo ra chút xao động, Mạnh Khiết là người đầu tiên phát hiện, cô vội vàng chào:
- Chủ nhiệm.
Bốn người mới kia cũng đứng lên chào, Vương Quốc Hoa gật đầu nhẹ nhàng nói:
- Mọi người đã về, vất vả rồi, lát làm xong việc thì về nhà nghỉ một ngày rồi hãy đi làm. Cao Quyên Quyên ghi chép một chút, chuyện này sau đây họp sẽ đưa vào chế độ.
Vương Quốc Hoa nói xong cũng đi bắt tay từng người, nghe bọn họ tự mình giới thiệu. Người phụ nữ tên Trang Vân, cán bộ cấp trưởng phòng. Người đàn ông tuổi cao nhất tên Hạ Hào, cũng là nhân viên cấp trưởng phòng. Hai người đàn ông khoảng 30 tuổi một tên Duẫn Kiệt, một người tên là Thương Chí Hùng, đều là nhân viên cấp phó trưởng phòng.
Hai người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ phòng làm việc phía sau đi tới, người đi đầu từ xa đữa đưa tay ra nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi là Trần Đại Hổ.
Người còn lại không cười, đi lên cũng không đưa tay ra mà chỉ thản nhiên nói:
- Tôi là Quách Tử Minh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Mọi người đi công tác về đều vất vả. Bàn giao công việc xong mọi người về nghỉ một ngày, 9h sáng mai tổ chức họp.
Trần Đại Hổ lập tức lấy lòng cười nói:
- Chủ nhiệm Vương đúng là quan tâm cấp dưới, sau này dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Vương, mọi người sẽ càng nhiệt tình làm việc hơn.
Quách Tử Minh cau mày nhìn lướt qua Trần Đại Hổ, hắn khinh thường nói:
- Chủ nhiệm, lần này tôi ra ngoài còn có ba thị xã chưa đi, tôi về tổng kết công việc trong thời gian qua rồi phải đi một chuyến. Ban tuyên giáo rất coi trọng việc chỉnh đốn thị trường ghi âm.
- Ừ, chuyện công việc để trong hội nghị ngày mai rồi bàn, tôi cũng định đến thị xã Giang Đông chứng thực chỉ thị gần đây của bí thư Hứa, đến lúc ấy thị xã Giang Đông do tôi đi luôn thể, làm cùng hai việc. Tôi là cán bộ từ thị xã Giang Đông đi ra nên hiểu khá rõ tình hình bên đó. Hai chuyên viên đều là lão đồng chí, các vị có đề nghị và kinh nghiệm công tác thì nên nói ra trong hội nghị ngày mai. Mọi người cùng hợp sức làm tốt công việc mà tỉnh ủy giao phó.
Trần Đại Hổ lại nịnh bợ vài câu, Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại rồi xoay người về văn phòng. Không lâu sau Mạnh Khiết cầm tập hóa đơn tới mời Vương Quốc Hoa ký tên. Hai tiếng sau Vương Quốc Hoa đi ra thì mấy người vừa nãy cũng không ở đây.
Nhìn đồng hồ, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Hoàng Nhàn. Hoàng Nhàn bên kia nhận được điện của Vương Quốc Hoa mà khá tức.
- Bên kia lại gọi tới nói trưa sẽ tới ăn cơm, còn đòi bao cả khách sạn nhưng em từ chối.
Vương Quốc Hoa nghe xong không giận còn cười ha hả:
- Đừng lo, anh đã an bài xong, em cứ chờ xem kịch vui đi. Phòng ở tầng đỉnh giữ lại cho anh.
Hoàng Nhàn cả đêm qua rất không yên tâm. Đàn ông nhiều lúc không đáng tin nhất là khi gặp con quan chức Bắc Kinh thì Vương Quốc Hoa có dám đứng ra chống trả hay không cũng khó nói. Bây giờ Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hoàng Nhàn coi như yên tâm đôi chút. Tối qua Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ làm cô lo lắng cả đêm.
- Ừ, vậy anh đến sớm một chút.
Hoàng Nhàn vừa dập máy, Diêu Hiểu Hoa gọi tới báo Lý Quốc Quang đã đến khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, kết quả bị chặn ở cửa không cho vào. Và vậy Diêu Hiểu Hoa phải nhờ Tiểu Đổng ra ngoài đón người.
Vương Quốc Hoa cười nói với Diêu Hiểu Hoa:
- Lão Diêu, nhân cơ hội này anh nói chuyện với Lý Quốc Quang một chút, lát nữa anh trực tiếp tới khách sạn Phương Nguyên, tôi đã bố trí xong. Tôi bên này có chút chuyện, lát mới sang được.
/822
|