Long Nam Sinh từ thư phòng đi ra mà rất hài lòng. Trong thư phòng xảy ra chuyện gì, Vương Quốc Hoa không biết, cũng đi hỏi tóm lại Long Nam Sinh rát thỏa mãn. Long Nam Sinh đi tới chào Du Vân Vân, sau đó nói với Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Hứa mời chủ tịch Quốc Hoa vào trong.
Hứa Nam Hạ khoanh tay dựa lưng vào ghế, Vương Quốc Hoa vào, Hứa Nam Hạ mở mắt ra. Lúc có người khác, Vương Quốc Hoa rất thích thể hiện thân thiết với người nhà bí thư Hứa, coi như thể hiện mặt dễ gần của bí thư Hứa. Lúc có hai người, Vương Quốc Hoa lập tức thể hiện sự cẩn thận, trang nghiêm dành cho bí thư Hứa.
Ba phút sau Hứa Nam Hạ mở mắt nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, ông nở nụ cười hài lòng thản nhiên nói.
- Có một phó trưởng ban thư ký Việt Châu bị bắt hả? Hiện trường rất khó coi hả?
- Có một người như vậy.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói. Hứa Nam Hạ nhíu mày.
- Chuyện này cháu thấy sao?
Vương Quốc Hoa thầm oán tâm tư của Hứa Nam Hạ, ông không phải động tâm sao? mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại chuyện này có quá đường cần làm.
- Cái này cháu còn không tiện nói, cháu không rõ tình hình.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không ngu ngốc phát biểu ý kiến. bí thư Hứa có lẽ đã có quyết định.
- Mấy người kia cháu định xử lý như thế nào?
Hứa Nam Hạ hỏi iếp, trên tay không biết có điếu thuốc từ lúc nào. Vương Quốc Hoa nhanh nhẹn châm lửa.
- Tạm thời giam giữ, dù sao tội của bọn họ đủ để giam một thời gian.
- Giam là đúng.
Hứa Nam Hạ lẩm bẩm nói.
- Cứ như vậy đi, cháu về chuẩn bị, hết tháng này là đến nhận chức.
Vương Quốc Hoa cười cười lui ra, Hứa Nam Hạ chắp tay sau lưng đứng lên.
Ra khỏi nhà Hứa gia, Du Vân Vân ném chìa khóa xe mình cho Vương Quốc Hoa.
- Làm xe cháu bị đập, gara có xe Audi, cháu lấy mà đi.
Vương Quốc Hoa cầm cười hì hì:
- Xe số một à dì?
Du Vân Vân trừng mắt nói:
- Thằng bé này đúng là dám hy vọng. Xe của viện khoa học xã hội, đã dán giấy vào đây, sau này cháu vào cũng tiện. Bao giờ tới tỉnh ủy làm thì cháu mua xe rồi bảo Cao Nguyên làm giấy ra vào.
Vương Quốc Hoa vừa nghe liền bỏ chìa khóa xuống.
- Cháu vừa lúc đang rảnh nên đi mua xe cũng được, nếu không dì lại không có xe đi lại.
Du Vân Vân xua tay nói.
- Tùy cháu.
Không xe nên Vương Quốc Hoa phải đi bộ ra ngoài. Từ Hứa gia đến bên ngoài mất năm phút.
Ra ngoài bắt taxi, Vương Quốc Hoa nói đến cửa hàng ô tô làm lái xe khá vui vẻ. Từ đây tới đó ít nhất cũng được 50 đồng. Trên đường tới, Vương Quốc Hoa nhàn nhã nhìn quanh thành phố, trước đây không có tâm trạng.
Việt Châu khá phồn hoa, tỉnh Nam Thiên là người đi đầu trong cải cách, thành phố này phồn hoa ở trình độ rất lớn do lịch sử tạo ra.
Máy điện thoại vang lên, nhìn thoáng qua số máy thấy khá lạ, Vương Quốc Hoa vẫn nghe.
- Là chủ tịch Vương hả, tôi là Hoàng Kiên – tập đoàn Tam hải.
Giọng Hoàng Kiên rất trầm ổn, từ lời nói có thể nhận ra khí chất của đối phương. Lai lịch báo rõ chứ không chỉ nói mỗi tên.
- Chủ tịch Hoàng đúng là thần thông quảng đại.
Vương Quốc Hoa nói một câu, Hoàng Kiên biết rõ Vương Quốc Hoa đang ám chỉ gì. Hắn tìm được số điện thoại này không dễ dàng gì. Hắn đi qua nhiều người cuối cùng từ Mã Ngọc Cao biết được số điện thoại này.
Đương nhiên việc này Hoàng Kiên sẽ không nói, Vương Quốc Hoa cũng không thăm dò ai bán đứng mình.
Chẳng qua hắn vẫn phải tỏ vẻ tức giận của mình một chút vì vậy gọi chức vụ của Hoàng Kiên. Trong này có ý châm chọc, Hoàng Kiên tự nhiên nghe ra.
- Chủ tịch Vương quá khen, tôi mạo muội đưa ra lời mời được không?
Hoàng Kiên hạ thái độ khá thấp, từ nhiều phương diện truyền tới làm Hoàng Kiên run sợ. Bên Sở công an đưa ra câu thế lực xã hội đen. Cái này mà được xác định thì mười năm tù là nhất định. Để con mình ngồi tù mười năm, Hoàng Kiên vừa mất mặt, con mình đi ra còn toàn vẹn hay không cũng chưa chắc. Không lấy mạng mà đánh gãy tay chân, làm nội thương…
Phương diện khác càng nhiều, Vương Quốc Hoa là người có bối cảnh, trong văn phòng của Vương Quốc Hoa treo hai bức tranh chữ, một của Sở lão, một của Du lão. Người trước là ông nội của vợ Vương Quốc Hoa thì còn dễ giải thích. Vị phía sau thì trước đây từng là một trong chín thường vụ Bộ chính trị, nắm giữ Ủy ban kỷ luật.
Hai vị lãnh đạo này đáng sợ như thế nào, Hoàng Kiên thoáng cái nghĩ ra.
- Tôi đang trên đường tới cửa hàng ô tô, xe bị xã hội đen đập phá nên phải mua xe mới.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy nga. Sau đây nên làm như thế nào thì phải xem Hoàng Kiên. Tóm lại nếu muốn nói mấy lời hay ho, nịnh bợ thì không cần.
Xe đến cửa hàng ô tô, Vương Quốc Hoa xuống xe thì ven đường đã có người chào.
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa chuẩn bị trả tiền ngẩn ra, bên cạnh có một người đàn ông mặc âu phục đen ném cho lái xe 100 đồng rồi hung dữ nói.
- Đi mau, không cần trả lại.
Vương Quốc Hoa nhìn theo giọng, một xe Mercedes-Benz đứng ở ven đường, Hoàng Nhàn đang nhìn tới.
- Chủ tịch Vương, bố em lập tức tới.
Hoàng Nhàn đi lên nhẹ nhàng nói, phải nói người phụ nữ này từ gương mặt khá đẹp, ăn mặc đơn giản, quần jean, áo sơ mi, áo gile.
- Tôi đã nói sẽ nói chuyện với các người sao?
Vương Quốc Hoa không chút thay đổi nói. Hoàng Nhàn ngẩn ra, trong mắt hiện một tia tức giận nhưng vẫn cố nhịn nhỏ giọng nói.
- Ngài cho chút thể diện cùng ngồi xuống.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn không nói, Hoàng Nhàn có chút khó chịu. Mắt hắn như đao, Hoàng Nhàn khó khăn hít sâu một hơi nói.
- Bên kia có quán trà khá ngon, cùng sang ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Tôi rất bận, xong việc còn phải về quận luôn. Muốn nói có thể, vừa đi vừa nói.
Vương Quốc Hoa lững thững đi vào cửa hàng ô tô 4S.
- Chủ tịch Vương muốn mua xe có thể tới cửa hàng BMW độc quyền, cửa hàng này có chút quan hệ với chúng tôi.
Hoàng Nhàn đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức chạy theo nói.
Vương Quốc Hoa đột nhiên đứng lại làm Hoàng Nhàn thiếu chút nữa đâm vào.
- Cô nói thẳng là cửa hàng nhà cô mở đi, muốn tặng một chiếc xe hả?
Nghe hắn nói, vẻ mặt Hoàng Nhàn có chút biến hoá, trong nụ cười thoáng hiện lên một tia khinh bỉ.
- Cái này dễ nói, chỉ cần ngài có thể giơ cao đánh khẽ thì một chiếc xe đáng gì.
Hoàng Nhàn nói mang theo một tia cảm xúc.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn tới với vẻ châm chọc, Hoàng Nhàn vừa tức vừa xấu hổ.
- Nhà cô rất có tiền hả? Cô nói nếu tôi ra tay với nhà cô thì bố cô có thể bỏ ra bao tiền để mua thái bình?
Hoàng Nhàn có chút không quen với thái độ của Vương Quốc Hoa, chẳng qua cô vẫn cố bình tĩnh nói:
- Cái này anh nói với bố tôi, tôi không làm chủ được.
Vương Quốc Hoa rời ánh mắt làm Hoàng Nhàn như trút được gánh nặng.
- Đừng đi theo, nói với bố cô kiên nhẫn chờ tin đi.
Vương Quốc Hoa nói xong đi thẳng, Hoàng Nhàn đứng tại chỗ muốn đuổi theo nhưng không dám. Lời vừa nãy ủa Vương Quốc Hoa làm Hoàng Nhàn cảm thấy mình bị người nắm sự sống chết trong tay.
Nhà kinh doanh Trung Quốc chỉ cần có quan hệ mật thiết với chính quyền thì không ai sạch sẽ cả.
- Bí thư Hứa mời chủ tịch Quốc Hoa vào trong.
Hứa Nam Hạ khoanh tay dựa lưng vào ghế, Vương Quốc Hoa vào, Hứa Nam Hạ mở mắt ra. Lúc có người khác, Vương Quốc Hoa rất thích thể hiện thân thiết với người nhà bí thư Hứa, coi như thể hiện mặt dễ gần của bí thư Hứa. Lúc có hai người, Vương Quốc Hoa lập tức thể hiện sự cẩn thận, trang nghiêm dành cho bí thư Hứa.
Ba phút sau Hứa Nam Hạ mở mắt nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, ông nở nụ cười hài lòng thản nhiên nói.
- Có một phó trưởng ban thư ký Việt Châu bị bắt hả? Hiện trường rất khó coi hả?
- Có một người như vậy.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói. Hứa Nam Hạ nhíu mày.
- Chuyện này cháu thấy sao?
Vương Quốc Hoa thầm oán tâm tư của Hứa Nam Hạ, ông không phải động tâm sao? mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại chuyện này có quá đường cần làm.
- Cái này cháu còn không tiện nói, cháu không rõ tình hình.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không ngu ngốc phát biểu ý kiến. bí thư Hứa có lẽ đã có quyết định.
- Mấy người kia cháu định xử lý như thế nào?
Hứa Nam Hạ hỏi iếp, trên tay không biết có điếu thuốc từ lúc nào. Vương Quốc Hoa nhanh nhẹn châm lửa.
- Tạm thời giam giữ, dù sao tội của bọn họ đủ để giam một thời gian.
- Giam là đúng.
Hứa Nam Hạ lẩm bẩm nói.
- Cứ như vậy đi, cháu về chuẩn bị, hết tháng này là đến nhận chức.
Vương Quốc Hoa cười cười lui ra, Hứa Nam Hạ chắp tay sau lưng đứng lên.
Ra khỏi nhà Hứa gia, Du Vân Vân ném chìa khóa xe mình cho Vương Quốc Hoa.
- Làm xe cháu bị đập, gara có xe Audi, cháu lấy mà đi.
Vương Quốc Hoa cầm cười hì hì:
- Xe số một à dì?
Du Vân Vân trừng mắt nói:
- Thằng bé này đúng là dám hy vọng. Xe của viện khoa học xã hội, đã dán giấy vào đây, sau này cháu vào cũng tiện. Bao giờ tới tỉnh ủy làm thì cháu mua xe rồi bảo Cao Nguyên làm giấy ra vào.
Vương Quốc Hoa vừa nghe liền bỏ chìa khóa xuống.
- Cháu vừa lúc đang rảnh nên đi mua xe cũng được, nếu không dì lại không có xe đi lại.
Du Vân Vân xua tay nói.
- Tùy cháu.
Không xe nên Vương Quốc Hoa phải đi bộ ra ngoài. Từ Hứa gia đến bên ngoài mất năm phút.
Ra ngoài bắt taxi, Vương Quốc Hoa nói đến cửa hàng ô tô làm lái xe khá vui vẻ. Từ đây tới đó ít nhất cũng được 50 đồng. Trên đường tới, Vương Quốc Hoa nhàn nhã nhìn quanh thành phố, trước đây không có tâm trạng.
Việt Châu khá phồn hoa, tỉnh Nam Thiên là người đi đầu trong cải cách, thành phố này phồn hoa ở trình độ rất lớn do lịch sử tạo ra.
Máy điện thoại vang lên, nhìn thoáng qua số máy thấy khá lạ, Vương Quốc Hoa vẫn nghe.
- Là chủ tịch Vương hả, tôi là Hoàng Kiên – tập đoàn Tam hải.
Giọng Hoàng Kiên rất trầm ổn, từ lời nói có thể nhận ra khí chất của đối phương. Lai lịch báo rõ chứ không chỉ nói mỗi tên.
- Chủ tịch Hoàng đúng là thần thông quảng đại.
Vương Quốc Hoa nói một câu, Hoàng Kiên biết rõ Vương Quốc Hoa đang ám chỉ gì. Hắn tìm được số điện thoại này không dễ dàng gì. Hắn đi qua nhiều người cuối cùng từ Mã Ngọc Cao biết được số điện thoại này.
Đương nhiên việc này Hoàng Kiên sẽ không nói, Vương Quốc Hoa cũng không thăm dò ai bán đứng mình.
Chẳng qua hắn vẫn phải tỏ vẻ tức giận của mình một chút vì vậy gọi chức vụ của Hoàng Kiên. Trong này có ý châm chọc, Hoàng Kiên tự nhiên nghe ra.
- Chủ tịch Vương quá khen, tôi mạo muội đưa ra lời mời được không?
Hoàng Kiên hạ thái độ khá thấp, từ nhiều phương diện truyền tới làm Hoàng Kiên run sợ. Bên Sở công an đưa ra câu thế lực xã hội đen. Cái này mà được xác định thì mười năm tù là nhất định. Để con mình ngồi tù mười năm, Hoàng Kiên vừa mất mặt, con mình đi ra còn toàn vẹn hay không cũng chưa chắc. Không lấy mạng mà đánh gãy tay chân, làm nội thương…
Phương diện khác càng nhiều, Vương Quốc Hoa là người có bối cảnh, trong văn phòng của Vương Quốc Hoa treo hai bức tranh chữ, một của Sở lão, một của Du lão. Người trước là ông nội của vợ Vương Quốc Hoa thì còn dễ giải thích. Vị phía sau thì trước đây từng là một trong chín thường vụ Bộ chính trị, nắm giữ Ủy ban kỷ luật.
Hai vị lãnh đạo này đáng sợ như thế nào, Hoàng Kiên thoáng cái nghĩ ra.
- Tôi đang trên đường tới cửa hàng ô tô, xe bị xã hội đen đập phá nên phải mua xe mới.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy nga. Sau đây nên làm như thế nào thì phải xem Hoàng Kiên. Tóm lại nếu muốn nói mấy lời hay ho, nịnh bợ thì không cần.
Xe đến cửa hàng ô tô, Vương Quốc Hoa xuống xe thì ven đường đã có người chào.
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa chuẩn bị trả tiền ngẩn ra, bên cạnh có một người đàn ông mặc âu phục đen ném cho lái xe 100 đồng rồi hung dữ nói.
- Đi mau, không cần trả lại.
Vương Quốc Hoa nhìn theo giọng, một xe Mercedes-Benz đứng ở ven đường, Hoàng Nhàn đang nhìn tới.
- Chủ tịch Vương, bố em lập tức tới.
Hoàng Nhàn đi lên nhẹ nhàng nói, phải nói người phụ nữ này từ gương mặt khá đẹp, ăn mặc đơn giản, quần jean, áo sơ mi, áo gile.
- Tôi đã nói sẽ nói chuyện với các người sao?
Vương Quốc Hoa không chút thay đổi nói. Hoàng Nhàn ngẩn ra, trong mắt hiện một tia tức giận nhưng vẫn cố nhịn nhỏ giọng nói.
- Ngài cho chút thể diện cùng ngồi xuống.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn không nói, Hoàng Nhàn có chút khó chịu. Mắt hắn như đao, Hoàng Nhàn khó khăn hít sâu một hơi nói.
- Bên kia có quán trà khá ngon, cùng sang ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Tôi rất bận, xong việc còn phải về quận luôn. Muốn nói có thể, vừa đi vừa nói.
Vương Quốc Hoa lững thững đi vào cửa hàng ô tô 4S.
- Chủ tịch Vương muốn mua xe có thể tới cửa hàng BMW độc quyền, cửa hàng này có chút quan hệ với chúng tôi.
Hoàng Nhàn đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức chạy theo nói.
Vương Quốc Hoa đột nhiên đứng lại làm Hoàng Nhàn thiếu chút nữa đâm vào.
- Cô nói thẳng là cửa hàng nhà cô mở đi, muốn tặng một chiếc xe hả?
Nghe hắn nói, vẻ mặt Hoàng Nhàn có chút biến hoá, trong nụ cười thoáng hiện lên một tia khinh bỉ.
- Cái này dễ nói, chỉ cần ngài có thể giơ cao đánh khẽ thì một chiếc xe đáng gì.
Hoàng Nhàn nói mang theo một tia cảm xúc.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn tới với vẻ châm chọc, Hoàng Nhàn vừa tức vừa xấu hổ.
- Nhà cô rất có tiền hả? Cô nói nếu tôi ra tay với nhà cô thì bố cô có thể bỏ ra bao tiền để mua thái bình?
Hoàng Nhàn có chút không quen với thái độ của Vương Quốc Hoa, chẳng qua cô vẫn cố bình tĩnh nói:
- Cái này anh nói với bố tôi, tôi không làm chủ được.
Vương Quốc Hoa rời ánh mắt làm Hoàng Nhàn như trút được gánh nặng.
- Đừng đi theo, nói với bố cô kiên nhẫn chờ tin đi.
Vương Quốc Hoa nói xong đi thẳng, Hoàng Nhàn đứng tại chỗ muốn đuổi theo nhưng không dám. Lời vừa nãy ủa Vương Quốc Hoa làm Hoàng Nhàn cảm thấy mình bị người nắm sự sống chết trong tay.
Nhà kinh doanh Trung Quốc chỉ cần có quan hệ mật thiết với chính quyền thì không ai sạch sẽ cả.
/822
|