Mạnh Vũ Vi nhận được lệnh không dám trì hoãn, bảo lái xe chạy thẳng tới Cục công an, nửa đường cô không khỏi thấy chua xót. Nhưng nghĩ lại về sau nếu mình gặp khó khăn, nguy hiểm thì hắn có để tâm tới không? Chắc là có, đây coi như cô tự an ủi mình.
Lưu Linh không hiểu sao mình bị đưa vào một phân cục gần đó, mới đầu cảnh sát nói có một vụ án muốn cô phối hợp điều tra, thái độ khác khách khí. Nhưng Vương Nhất Nguyên mặc kệ, cứ bắt cảnh sát nói rõ lý do. Một tên cảnh sát dẫn đội đưa tay ra ngăn nhưng bị Vương Nhất Nguyên túm tay đến chảy máu. Sau đó vẫn do Lưu Linh khuyên nên Vương Nhất Nguyên mới dừng tay. Cô vội vàng gọi cho Cao Thăng sau đó chờ ở Cục công an.
Đái Quân xuất hiện ở phân cục mà rất vui vẻ. Đái Quân hận Vương Quốc Hoa tới thấu xương, nghĩ thầm ông bắt phụ nữ của mày, dù mày biết có thể làm gì được chứ?
Đái Quân càng vui hơn khi nghĩ thế. Hắn ném cho phó cục trưởng Quản điếu thuốc rồi muốn đi gặp Lưu Linh ngay. Phó cục trưởng Quản kéo hắn lại nói.
- Đái Quân, người tôi đưa tới theo yêu cầu của anh, chứng cớ phạm tội mà anh nói đâu?
Đái Quân bĩu môi nói:
- Chứng cứ không phải quá dễ sao, thẩm vấn là có mà.
Mẹ nó chứ, phó cục trưởng Quản muốn gầm lên, mình bị hắn lừa.
- Đái Quân, như vậy không được.
Phó cục trưởng Quản nghĩ cũng thấy sợ, đừng có làm mình chết không có chỗ chôn đó.
- Lão Quản, tôi nhờ anh giúp chút chuyện nhỏ, sao anh nói nhiều thế. Lưu Linh là phụ nữ của Vương Quốc Hoa, mai tổ điều tra trên tỉnh xuống, hắn nhất định xong đời. Anh tốt hơn hết là thẩm vấn Lưu Linh, không chừng có thể lập công đó.
Đái Quân rất khó chịu cảm thấy phó cục trưởng Quản này mù. Phó cục trưởng Quản không nghĩ như vậy, trước đó hắn nói đây là chuyện thị trưởng Dương Quốc Minh dặn làm, còn nói có chứng cứ nên mình mới làm. Tất cả lại là lừa.
Nhưng phó cục trưởng Quản lại nghĩ thị trưởng Dương không có con trai, Đái Quân này mặc dù không ra gì nhưng thị trưởng lại coi hắn là con. Vương Quốc Hoa chắc xong đời, chuyện này nếu như dọa ả Lưu Linh để hắn khai ra gì đó thì sao?
Mang theo tâm lý may mắn, phó cục trưởng Quản gật đầu. Đái Quân đầy đắc ý vào phòng thẩm vấn. Lưu Linh đang cầm cốc trà thấy Đái Quân vào cô chỉ có chút kinh ngạc chứ không có phản ứng gì mạnh.
- Lưu Linh, em đang nghĩ gì thế?
Đái Quân có chút thất vọng, hậm hực hỏi.
Lưu Linh nhìn hắn rồi nhìn sang chỗ khác, không thèm trả lời. Đái Quân đóng cửa cười lạnh nói.
- Tôi xem cô còn có thể đắc ý bao lâu, chờ lát cô sẽ biết tôi lợi hại như thế nào.
Đái Quân đang nói chuyện thì có một cảnh sát từ ngoài vào bảo phó cục trưởng Quản ra ngoài. Phó cục trưởng Quản không yên tâm dặn một cảnh sát vài câu, rồi khẽ dặn Đái Quân, bảo hắn đừng có làm gì bậy.
Phó cục trưởng Quản về văn phòng nghe điện, là là cục trưởng Mao gọi tới.
Mạnh Vũ Vi rất nhanh đến Cục công an. Sau khi nghe ngóng biết Cục công an không bắt người như vậy, Mạnh Vũ Vi thấy thế vội vàng gọi cho cục trưởng Mao.
Cục trưởng Mao nghe thấy thế vội vàng từ trong nhà chạy tới Cục công an, nửa đường gọi mấy cuộc điện, cuối cùng gọi tới phân cục này mới nhận được chút tin tức.
Cục trưởng Mao béo mập cầm máy trong tay, xe còn chưa dừng ổn định đã giơ điện thoại chạy nhanh lên lầu. Thư ký của bí thư Lâm tự mình tới chẳng khác nào ý của bí thư Lâm. Bí thư thị ủy cầm quyền nhân sự, trong thời gian gần đây Lâm Tĩnh dần tạo được uy tín, Cục trưởng Mao không hy vọng mình bị đối phương nhìn chằm chằm vào.
Cuối cùng đã có người nghe điện, Cục trưởng Mao đang chạy lên tầng dừng chân lớn tiếng nói.
- Lão Quản, anh làm gì vậy hả? Bắt người cũng làm kinh động bí thư Lâm là sao?
Mạnh Vũ Vi chắp tay sau lưng đi tới đầu cầu thang nhìn Cục trưởng Mao.
Phó cục trưởng Quản ở phòng bên cạnh phòng thẩm vấn nghe Cục trưởng Mao nói như vậy không khỏi sợ hãi. Hắn đang nghĩ xem lời này có là thật không. Đột nhiên hắn nghe thấy phòng bên có tiếng động nên hốt hoảng bỏ máy chạy sang bên.
Chạy sang, phó cục trưởng Quản thấy cảnh quá đáng sợ. Đái Quân mặt đầy máu ngã xuống mặt đất, trên mặt đất còn có chiếc ghế bị vỡ, hai cảnh sát bên cạnh đang đứng ngây ra đó.
- Xảy ra chuyện gì vậy hả?
Phó cục trưởng Quản nghiêm giọng nói, Lưu Linh nhìn hắn, cô từ từ ngồi xuống ghế.
- Làm phiền cho cốc trà.
- Cục trưởng Quản vừa nãy Đái Quân nói rất khó nghe, còn đưa tay định sờ mặt cô này nên…
- Đưa hắn đi.
Phó cục trưởng Quản khẽ cắn môi nói, vừa nói hắn chạy về định nghe điện tiếp.
- Cục trưởng, còn thẩm vấn nữa không?
Cảnh sát phía sau lo lắng hỏi một câu. Phó cục trưởng Quản không quay đầu lại, chỉ mắng.
- Còn thẩm vấn mẹ gì.
Cao Thăng chạy xe rất nhanh, bình thường mất 20 phút mới tới, bây giờ chỉ mất 12 phút. Thấy Vương Nhất Nguyên đứng chờ ở cửa phân cục, Vương Quốc Hoa không khỏi biến sắc. Mạnh Vũ Vi sao còn chưa tới.
Đang nghĩ máy điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa thấy là Mạnh Vũ Vi gọi tới, hắn tức giận không thèm nghe.
- Sao hai người giờ mới tới, 20 phút rồi đó.
Vương Nhất Nguyên oán giận, Vương Quốc Hoa nghe xong lập tức nói.
- Cao Thăng, xông vào trong, ai dám cản cứ đánh ngã.
Cao Thăng đi trước, hai người đi sau cùng lao lên lầu. Cảnh sát trực ban gọi.
- Các người đứng lại, làm gì vậy hả?
Bịch, cổ cảnh sát bị đánh, lảo đảo ngã xuống. Cao Thăng nhanh tay đỡ đẩy vào tường, ba người tiếp tục xông lên. Cũng may đã hết giờ làm nên không có ai ngăn lại. Chạy tới cửa phòng thẩm vấn tầng ba, phó cục trưởng Quản vừa nghe điện xong đi ra thấy ba người mặt mày hung dữ lao lên, hắn vội vàng nói:
- Làm gì vậy hả? Tôi là người phụ trách ở đây.
Cao Thăng không ra tay, Vương Quốc Hoa đi lên một bước nói.
- Các người dựa vào gì mà bắt người?
Phó cục trưởng Quản nghe vậy định nói “Cảnh sát bắt người dựa vào gì phải giải thích với mày” nhưng hắn vừa nãy bị sếp mắng nên không dám nói như vậy.
- Ồ, các người đến vừa lúc, đã làm rõ, là hiểu lầm.
Phó cục trưởng Quản muốn nói vài câu cho qua chuyện, đáng tiếc hắn không may mắn như vậy. Đái Quân lúc này nổi giận đùng đùng lao ra, miệng còn lớn tiếng nói:
- Tao muốn giết con ả đó.
Phó cục trưởng Quản tái mặt, hắn chỉ cảm thấy một bóng người lóe lên kèm theo tiếng kêu thảm. Nhìn lại đã thấy Cao Thăng vọt tới trước mặt Đái Quân, một tay túm cổ Đái Quân đẩy hắn lên tường.
- Mày muốn ai chết? Tao cho mày chết trước.
- Bỏ tay ra, lập tức bỏ ra cho tao.
Phó cục trưởng Quản thấy thế vội vàng sờ bên hông, kết quả không mang theo súng đành phải gào lên. Cao Thăng không thèm để ý tới hắn, chỉ quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vương ca, anh nói làm như thế nào?
Phó cục trưởng Quản vội vàng nói với Vương Quốc Hoa:
- Các anh đây là đang phạm pháp, mau thả người.
Vương Quốc Hoa lắc đầu từ từ đi tới, mắt không thèm nhìn phó cục trưởng Quản. Chuyện hôm nay nếu không có câu trả lời thuyết phục thì hắn sẽ không đi.
- Bỏ hắn xuống.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, Cao Thăng bỏ tay, Đái Quân trượt từ tường xuống ngồi bệt dưới đất. Vương Quốc Hoa ngồi trước mặt hắn, cười lạnh nói:
- Lưu Linh mà thiếu một sợi tóc thì tao đảm bảo mày thành kẻ tàn phế.
- Lão Quản, nó là Vương Quốc Hoa, bắt nó.
Đái Quân không ngờ còn nói như vậy, phó cục trưởng Quản muốn nổi điên. Mẹ nó chứ, có người ngu như mày sao? Mở mắt ra xem cho rõ người ta có coi mày là gì.
- Chủ tịch Vương, là hiểu lầm, tôi thả người ngay.
Phó cục trưởng Quản vội vàng giải thích, Vương Quốc Hoa quay đầu lại trừng mắt nhìn làm phó cục trưởng Quản run lên.
Lúc này có hai xe phóng tới phân cục, ở xe đầu tiên là Cục trưởng Mao, hắn định mở cửa cho xe Audi phía sau thì Mạnh Vũ Vi đã tự xuống.
Vương Quốc Hoa nghe thấy động tĩnh mới đứng lên quay đầu lại nhìn. Đái Quân cũng biết có chuyện nhưng hắn không hiểu sao Vương Quốc Hoa lại ở đây, hắn không sợ tổ điều tra sao?
Đái Quân giãy dụa muốn đứng lên, phó cục trưởng Quản suy nghĩ một chút nhưng vẫn đi lên giúp. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn bọn họ.
- Người đâu?
Lưu Linh ở bên trong nói vọng ra.
- Quốc Hoa, em đây.
Vương Quốc Hoa nhìn Cao Thăng, Cao Thăng không nói lao tới cửa phòng nói.
- Tránh ra, tôi phá cửa.
Bịch một tiếng, cửa sắt bung ra. Phó cục trưởng Quản đau khổ nhắm mắt lại, chuyện rất rõ ràng, hôm nay mình nếu muốn toàn mạng chỉ có thể dựa vào thị trưởng Dương.
Lưu Linh từ từ đi ra cười nói với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy cô không có việc gì liền khẽ gật đầu xoay người. Mạnh Vũ Vi đã lên tới hành lang thấy vậy cười nói:
- Chủ tịch Vương, Cục trưởng Mao Cục công an thị xã đã tới, có hiểu lầm có thể nói rõ mà.
Cục trưởng Mao vừa thò đầu ra, Vương Quốc Hoa đã đi lên đưa tay ra:
- Cục trưởng Mao, chuyện hôm nay anh thấy nên làm như thế nào?
Cục trưởng Mao cũng đưa tay, hai người bắt tay.
Nếu là bình thường thì Vương Quốc Hoa tuy là chủ tịch quận nhưng Cục trưởng Mao cũng không coi hắn vào đâu cả. Hai người tuy cùng cấp nhưng Cục trưởng Mao ở thị xã có không ít người ủng hộ. Chẳng qua bây giờ bên cạnh còn có Mạnh Vũ Vi – thư ký của bí thư thị ủy.
Vương Quốc Hoa hỏi câu như tát vào mặt làm Cục trưởng Mao rất khó chịu nhưng hắn vẫn phải gượng cười.
- Chủ tịch Vương, đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta vào văn phòng.
Vừa nói Cục trưởng Mao vừa nhìn lướt qua phó cục trưởng Quản.
- Lão Quản, lát anh nói rõ tình hình.
Cục trưởng Mao đầu tiên là muốn phó cục trưởng Quản đưa Đái Quân đi, sau đó nhân cơ hội liên lạc với thị trưởng Dương.
Đáng tiếc Vương Quốc Hoa nhìn Cục trưởng Mao, hắn cười lạnh nói:
- Đừng chờ lát nữa, nói ngay ở đây đi. Đúng, Cao Thăng, ai mà chạy thì đánh gãy chân nó.
Lưu Linh không hiểu sao mình bị đưa vào một phân cục gần đó, mới đầu cảnh sát nói có một vụ án muốn cô phối hợp điều tra, thái độ khác khách khí. Nhưng Vương Nhất Nguyên mặc kệ, cứ bắt cảnh sát nói rõ lý do. Một tên cảnh sát dẫn đội đưa tay ra ngăn nhưng bị Vương Nhất Nguyên túm tay đến chảy máu. Sau đó vẫn do Lưu Linh khuyên nên Vương Nhất Nguyên mới dừng tay. Cô vội vàng gọi cho Cao Thăng sau đó chờ ở Cục công an.
Đái Quân xuất hiện ở phân cục mà rất vui vẻ. Đái Quân hận Vương Quốc Hoa tới thấu xương, nghĩ thầm ông bắt phụ nữ của mày, dù mày biết có thể làm gì được chứ?
Đái Quân càng vui hơn khi nghĩ thế. Hắn ném cho phó cục trưởng Quản điếu thuốc rồi muốn đi gặp Lưu Linh ngay. Phó cục trưởng Quản kéo hắn lại nói.
- Đái Quân, người tôi đưa tới theo yêu cầu của anh, chứng cớ phạm tội mà anh nói đâu?
Đái Quân bĩu môi nói:
- Chứng cứ không phải quá dễ sao, thẩm vấn là có mà.
Mẹ nó chứ, phó cục trưởng Quản muốn gầm lên, mình bị hắn lừa.
- Đái Quân, như vậy không được.
Phó cục trưởng Quản nghĩ cũng thấy sợ, đừng có làm mình chết không có chỗ chôn đó.
- Lão Quản, tôi nhờ anh giúp chút chuyện nhỏ, sao anh nói nhiều thế. Lưu Linh là phụ nữ của Vương Quốc Hoa, mai tổ điều tra trên tỉnh xuống, hắn nhất định xong đời. Anh tốt hơn hết là thẩm vấn Lưu Linh, không chừng có thể lập công đó.
Đái Quân rất khó chịu cảm thấy phó cục trưởng Quản này mù. Phó cục trưởng Quản không nghĩ như vậy, trước đó hắn nói đây là chuyện thị trưởng Dương Quốc Minh dặn làm, còn nói có chứng cứ nên mình mới làm. Tất cả lại là lừa.
Nhưng phó cục trưởng Quản lại nghĩ thị trưởng Dương không có con trai, Đái Quân này mặc dù không ra gì nhưng thị trưởng lại coi hắn là con. Vương Quốc Hoa chắc xong đời, chuyện này nếu như dọa ả Lưu Linh để hắn khai ra gì đó thì sao?
Mang theo tâm lý may mắn, phó cục trưởng Quản gật đầu. Đái Quân đầy đắc ý vào phòng thẩm vấn. Lưu Linh đang cầm cốc trà thấy Đái Quân vào cô chỉ có chút kinh ngạc chứ không có phản ứng gì mạnh.
- Lưu Linh, em đang nghĩ gì thế?
Đái Quân có chút thất vọng, hậm hực hỏi.
Lưu Linh nhìn hắn rồi nhìn sang chỗ khác, không thèm trả lời. Đái Quân đóng cửa cười lạnh nói.
- Tôi xem cô còn có thể đắc ý bao lâu, chờ lát cô sẽ biết tôi lợi hại như thế nào.
Đái Quân đang nói chuyện thì có một cảnh sát từ ngoài vào bảo phó cục trưởng Quản ra ngoài. Phó cục trưởng Quản không yên tâm dặn một cảnh sát vài câu, rồi khẽ dặn Đái Quân, bảo hắn đừng có làm gì bậy.
Phó cục trưởng Quản về văn phòng nghe điện, là là cục trưởng Mao gọi tới.
Mạnh Vũ Vi rất nhanh đến Cục công an. Sau khi nghe ngóng biết Cục công an không bắt người như vậy, Mạnh Vũ Vi thấy thế vội vàng gọi cho cục trưởng Mao.
Cục trưởng Mao nghe thấy thế vội vàng từ trong nhà chạy tới Cục công an, nửa đường gọi mấy cuộc điện, cuối cùng gọi tới phân cục này mới nhận được chút tin tức.
Cục trưởng Mao béo mập cầm máy trong tay, xe còn chưa dừng ổn định đã giơ điện thoại chạy nhanh lên lầu. Thư ký của bí thư Lâm tự mình tới chẳng khác nào ý của bí thư Lâm. Bí thư thị ủy cầm quyền nhân sự, trong thời gian gần đây Lâm Tĩnh dần tạo được uy tín, Cục trưởng Mao không hy vọng mình bị đối phương nhìn chằm chằm vào.
Cuối cùng đã có người nghe điện, Cục trưởng Mao đang chạy lên tầng dừng chân lớn tiếng nói.
- Lão Quản, anh làm gì vậy hả? Bắt người cũng làm kinh động bí thư Lâm là sao?
Mạnh Vũ Vi chắp tay sau lưng đi tới đầu cầu thang nhìn Cục trưởng Mao.
Phó cục trưởng Quản ở phòng bên cạnh phòng thẩm vấn nghe Cục trưởng Mao nói như vậy không khỏi sợ hãi. Hắn đang nghĩ xem lời này có là thật không. Đột nhiên hắn nghe thấy phòng bên có tiếng động nên hốt hoảng bỏ máy chạy sang bên.
Chạy sang, phó cục trưởng Quản thấy cảnh quá đáng sợ. Đái Quân mặt đầy máu ngã xuống mặt đất, trên mặt đất còn có chiếc ghế bị vỡ, hai cảnh sát bên cạnh đang đứng ngây ra đó.
- Xảy ra chuyện gì vậy hả?
Phó cục trưởng Quản nghiêm giọng nói, Lưu Linh nhìn hắn, cô từ từ ngồi xuống ghế.
- Làm phiền cho cốc trà.
- Cục trưởng Quản vừa nãy Đái Quân nói rất khó nghe, còn đưa tay định sờ mặt cô này nên…
- Đưa hắn đi.
Phó cục trưởng Quản khẽ cắn môi nói, vừa nói hắn chạy về định nghe điện tiếp.
- Cục trưởng, còn thẩm vấn nữa không?
Cảnh sát phía sau lo lắng hỏi một câu. Phó cục trưởng Quản không quay đầu lại, chỉ mắng.
- Còn thẩm vấn mẹ gì.
Cao Thăng chạy xe rất nhanh, bình thường mất 20 phút mới tới, bây giờ chỉ mất 12 phút. Thấy Vương Nhất Nguyên đứng chờ ở cửa phân cục, Vương Quốc Hoa không khỏi biến sắc. Mạnh Vũ Vi sao còn chưa tới.
Đang nghĩ máy điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa thấy là Mạnh Vũ Vi gọi tới, hắn tức giận không thèm nghe.
- Sao hai người giờ mới tới, 20 phút rồi đó.
Vương Nhất Nguyên oán giận, Vương Quốc Hoa nghe xong lập tức nói.
- Cao Thăng, xông vào trong, ai dám cản cứ đánh ngã.
Cao Thăng đi trước, hai người đi sau cùng lao lên lầu. Cảnh sát trực ban gọi.
- Các người đứng lại, làm gì vậy hả?
Bịch, cổ cảnh sát bị đánh, lảo đảo ngã xuống. Cao Thăng nhanh tay đỡ đẩy vào tường, ba người tiếp tục xông lên. Cũng may đã hết giờ làm nên không có ai ngăn lại. Chạy tới cửa phòng thẩm vấn tầng ba, phó cục trưởng Quản vừa nghe điện xong đi ra thấy ba người mặt mày hung dữ lao lên, hắn vội vàng nói:
- Làm gì vậy hả? Tôi là người phụ trách ở đây.
Cao Thăng không ra tay, Vương Quốc Hoa đi lên một bước nói.
- Các người dựa vào gì mà bắt người?
Phó cục trưởng Quản nghe vậy định nói “Cảnh sát bắt người dựa vào gì phải giải thích với mày” nhưng hắn vừa nãy bị sếp mắng nên không dám nói như vậy.
- Ồ, các người đến vừa lúc, đã làm rõ, là hiểu lầm.
Phó cục trưởng Quản muốn nói vài câu cho qua chuyện, đáng tiếc hắn không may mắn như vậy. Đái Quân lúc này nổi giận đùng đùng lao ra, miệng còn lớn tiếng nói:
- Tao muốn giết con ả đó.
Phó cục trưởng Quản tái mặt, hắn chỉ cảm thấy một bóng người lóe lên kèm theo tiếng kêu thảm. Nhìn lại đã thấy Cao Thăng vọt tới trước mặt Đái Quân, một tay túm cổ Đái Quân đẩy hắn lên tường.
- Mày muốn ai chết? Tao cho mày chết trước.
- Bỏ tay ra, lập tức bỏ ra cho tao.
Phó cục trưởng Quản thấy thế vội vàng sờ bên hông, kết quả không mang theo súng đành phải gào lên. Cao Thăng không thèm để ý tới hắn, chỉ quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vương ca, anh nói làm như thế nào?
Phó cục trưởng Quản vội vàng nói với Vương Quốc Hoa:
- Các anh đây là đang phạm pháp, mau thả người.
Vương Quốc Hoa lắc đầu từ từ đi tới, mắt không thèm nhìn phó cục trưởng Quản. Chuyện hôm nay nếu không có câu trả lời thuyết phục thì hắn sẽ không đi.
- Bỏ hắn xuống.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, Cao Thăng bỏ tay, Đái Quân trượt từ tường xuống ngồi bệt dưới đất. Vương Quốc Hoa ngồi trước mặt hắn, cười lạnh nói:
- Lưu Linh mà thiếu một sợi tóc thì tao đảm bảo mày thành kẻ tàn phế.
- Lão Quản, nó là Vương Quốc Hoa, bắt nó.
Đái Quân không ngờ còn nói như vậy, phó cục trưởng Quản muốn nổi điên. Mẹ nó chứ, có người ngu như mày sao? Mở mắt ra xem cho rõ người ta có coi mày là gì.
- Chủ tịch Vương, là hiểu lầm, tôi thả người ngay.
Phó cục trưởng Quản vội vàng giải thích, Vương Quốc Hoa quay đầu lại trừng mắt nhìn làm phó cục trưởng Quản run lên.
Lúc này có hai xe phóng tới phân cục, ở xe đầu tiên là Cục trưởng Mao, hắn định mở cửa cho xe Audi phía sau thì Mạnh Vũ Vi đã tự xuống.
Vương Quốc Hoa nghe thấy động tĩnh mới đứng lên quay đầu lại nhìn. Đái Quân cũng biết có chuyện nhưng hắn không hiểu sao Vương Quốc Hoa lại ở đây, hắn không sợ tổ điều tra sao?
Đái Quân giãy dụa muốn đứng lên, phó cục trưởng Quản suy nghĩ một chút nhưng vẫn đi lên giúp. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn bọn họ.
- Người đâu?
Lưu Linh ở bên trong nói vọng ra.
- Quốc Hoa, em đây.
Vương Quốc Hoa nhìn Cao Thăng, Cao Thăng không nói lao tới cửa phòng nói.
- Tránh ra, tôi phá cửa.
Bịch một tiếng, cửa sắt bung ra. Phó cục trưởng Quản đau khổ nhắm mắt lại, chuyện rất rõ ràng, hôm nay mình nếu muốn toàn mạng chỉ có thể dựa vào thị trưởng Dương.
Lưu Linh từ từ đi ra cười nói với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy cô không có việc gì liền khẽ gật đầu xoay người. Mạnh Vũ Vi đã lên tới hành lang thấy vậy cười nói:
- Chủ tịch Vương, Cục trưởng Mao Cục công an thị xã đã tới, có hiểu lầm có thể nói rõ mà.
Cục trưởng Mao vừa thò đầu ra, Vương Quốc Hoa đã đi lên đưa tay ra:
- Cục trưởng Mao, chuyện hôm nay anh thấy nên làm như thế nào?
Cục trưởng Mao cũng đưa tay, hai người bắt tay.
Nếu là bình thường thì Vương Quốc Hoa tuy là chủ tịch quận nhưng Cục trưởng Mao cũng không coi hắn vào đâu cả. Hai người tuy cùng cấp nhưng Cục trưởng Mao ở thị xã có không ít người ủng hộ. Chẳng qua bây giờ bên cạnh còn có Mạnh Vũ Vi – thư ký của bí thư thị ủy.
Vương Quốc Hoa hỏi câu như tát vào mặt làm Cục trưởng Mao rất khó chịu nhưng hắn vẫn phải gượng cười.
- Chủ tịch Vương, đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta vào văn phòng.
Vừa nói Cục trưởng Mao vừa nhìn lướt qua phó cục trưởng Quản.
- Lão Quản, lát anh nói rõ tình hình.
Cục trưởng Mao đầu tiên là muốn phó cục trưởng Quản đưa Đái Quân đi, sau đó nhân cơ hội liên lạc với thị trưởng Dương.
Đáng tiếc Vương Quốc Hoa nhìn Cục trưởng Mao, hắn cười lạnh nói:
- Đừng chờ lát nữa, nói ngay ở đây đi. Đúng, Cao Thăng, ai mà chạy thì đánh gãy chân nó.
/822
|