Một tên không thích lựa chọn giờ phải lựa chọn. Vương Quốc Hoa không có ngu đến mức không rõ tâm tư của Du Vân Vân, chỉ là hắn không rõ một vấn đề Du Vân Vân biết lối sống của mình nghiêm trọng như thế nào sao còn an bài như vậy? Đồng thời còn một phương diện khác, Sở Giang Thu cũng hiểu rõ về mình mà.
Tại sao? Vương Quốc Hoa rất khó hiểu.
Về phòng dọn vài thứ, hắn chỉ có một chiếc túi đeo, một chiếc túi xách nhìn qua không quá giống một lãnh đạo. Vương Quốc Hoa vừa mở cửa thì Du Vân Vân ở phòng bên đã cùng hai nhân viên đi ra. Du Vân Vân cười nói.
- Đang định sang gọi cháu.
Xuống lầu tới máy bay, hôm nay chuyển sang xe Audi. Du Vân Vân và Vương Quốc Hoa ngồi ghế sau.
- Phỉ Phỉ thích cháu, dì nghĩ cháu chắc thấy rõ.
Vương Quốc Hoa gật đầu không tiếp lời, Du Vân Vân nói tiếp.
- Dì và Hứa thúc cũng không hy vọng thấy Phỉ Phỉ khổ sở.
Vương Quốc Hoa hơi ưỡn ngực lên thản nhiên nói:
- Chuyện tình cảm ai biết được.
Du Vân Vân khẽ nhíu mày thở dài một tiếng.
Du Vân Vân không đổi mặt mấy, cô chỉ cười khổ, tất cả trong dự đoán. Vương Quốc Hoa nếu thuận thế bò lên thì cô lại coi thường hắn. Nhưng tình hình này lại làm Du Vân Vân đau đầu. Chuyện nhà mình, mình biết, đừng nhìn Hứa Nam Hạ đang lên, vào Bộ chính trị nhưng Du Vân Vân từ nhỏ sống ở Bắc Kinh đã sớm quen một gia tộc đang vinh quang lại sụp đổ vì không có người kế thừa. Bên Hứa gia còn đỡ một chút, Du Phi Dương làm ăn khá tốt bên Mỹ, nhưng Du gia thì sao? lão gia tử còn có thể sống mấy năm chứ? Nói quá một chút 20 năm sau thì sao?
Mất đi chính trị bảo vệ, thế hệ tiếp theo nếu thông minh một chút, làm việc cẩn thận, mang đuôi làm người thì cũng được. Chẳng may làm việc gì quá thì có khi bị người giết cũng không lạ. Nếu Du Vân Vân chỉ là người vô dụng thì không nói, nhưng cô lại là người rất thông minh, thấy rõ việc này. Hai nhà thiếu người kế thừa, Du Vân Vân vẫn suy nghĩ mãi về việc này.
Du Vân Vân không phải không nghĩ tới việc giới thiệu Hứa Phỉ Phỉ với đám thanh niên xuất sắc ở Bắc Kinh, hôn nhân chính trị không hiếm thấy. Nhưng bên đối tượng thường nghĩ tới lợi ích của nhà mình, thậm chí lúc cần hoàn toàn có thể vứt bỏ thân nhân. Vương Quốc Hoa thì khác. Hắn có năng lực, có đủ trí tuệ chính trị, hơi rèn luyện một chút thì sẽ rất nhanh tiến bộ. Quan trọng hơn chính là Vương Quốc Hoa bây giờ có quan hệ lợi ích dày đặc với Hứa gia.
Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng có điểm làm Du Vân Vân không hài lòng đó là tác phong sống. Từ góc độ cá nhân mà nói theo Du Vân Vân thấy chỉ cần sau khi xác định quan hệ không xằng bậy nữa thì vẫn có thể chấp nhận.
Không thể không nói Du Vân Vân ở vấn đề này chỉ nghĩ theo một hướng. Vương Quốc Hoa coi Hứa Phỉ Phỉ như em gái. Hắn biết Hứa Phỉ Phỉ rất hấp dẫn nhưng không thể cách nào chấp nhận việc cá nhân mình bị người ép buộc.
Thực ra Du Vân Vân biết chuyện này không thẻ cưỡng cầu. Nhưng đối thủ của Hứa Phỉ Phỉ không ít, còn có Sở Sở có bối cảnh không thua kém. Hơn nữa trước đó Sở Sở và Vương Quốc Hoa đã có tình cảm.
Nếu nói trước đây Sở Giang Thu không coi trọng Vương Quốc Hoa, không coi Vương Quốc Hoa vào đâu thì bây giờ đã có thay đổi về căn bản. Vương Quốc Hoa có thể nhận được bức tranh của Sở lão, tuy chữ viết bình thường nhưng chỉ cần treo lên là đủ dọa chết không ít người.
Đúng là ý thức bị người đi trước nên Du Vân Vân mới tạm thời có ý đưa Vương Quốc Hoa lên Bắc Kinh, để cho người khác thấy không khác gì chụp mũ cho Vương Quốc Hoa, đến lúc đó không phải do hắn.
Nghĩ tới Sở Giang Thu, trong đầu Du Vân Vân lại nhớ đến hình ảnh lần đầu gặp Thủy Trung Lăng. Năm đó hai người Hứa Nam Hạ và Sở Giang Thu cạnh tranh, hai người vợ cũng ngầm chiến đấu. Lần đó nếu không phải Sở Giang Thu đi nước sai lầm thì thắng hay thua cũng khó nói. Cũng chính là sau lần đó mà Hứa Nam Hạ có thể ra ngoài làm phó bí thư Đảng đàn, sau đó làm chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy. Đấu tranh chính trị là như vậy, Hứa Nam Hạ thắng thuận buồm xuôi gió. Sở Giang Thu thất bại phải sang công ty nhà nước. Có thể nói Hứa Nam Hạ chèn ép Sở Giang Thu mười năm.
Mặc dù Sở Giang Thu đã trở lại chính trường nhưng kết quả cũng không thể bằng Hứa Nam Hạ. Du Vân Vân không khỏi vui vẻ, phụ nữ đều hẹp hòi, lúc trước khi Sở Giang Thu thấy sắp thắng lợi, Thủy Trung Lăng không ít lần nói xấu, chơi xấu Du Vân Vân. Hai người phụ nữ có dung mạo, tài năng tương đương rất khó làm bạn được. Càng đừng nói Thủy Trung Lăng có xuất thân kia thì bài xích Du Vân Vân cũng là bình thường.
Hai người ngồi cạnh nhau đều đang có suy nghĩ. Du Vân Vân dựa vào cửa sổ nhìn Vương Quốc Hoa đang cầm sách như đang đọc. Không phải là lão gia tử sao? Nhà mình cũng có, còn là quan hiển hách. Nghĩ đến thư pháp của lão gia tử nhà mình hơn xa xo với vũ phu Sở gia kia nhiều, Du Vân Vân không khỏi thầm đắc ý. Trong mắt cô Vương Quốc Hoa như một con chim rơi vào lồng.
Du Vân Vân không nghĩ qua việc Vương Quốc Hoa không nhận, trừ khi hắn không muốn làm chính trị nữa, nếu không chuyện tốt như vậy hắn không thể từ chối. Có cơ hội làm cháu rể Du lão, đây là chuyện bao người tranh chấp vỡ đầu không có. Về phần uy hiếp từ Thủy Trung Lăng và Sở Sở, Du Vân Vân không dám coi thường.
Thuận buồm xuôi gió, máy bay đỗ xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh. Vương Quốc Hoa ở khoang vip là nhóm đầu xuống máy bay. Vương Quốc Hoa thấy một chiếc xe Hồng kỳ dừng ở bên dưới. Hắn không nhịn được quay đầu lại, Du Vân Vân đang lững thững đi tới.
Đón máy bay là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặt mày rầm ổn. Y chỉ ân cần chào hỏi Du Vân Vân chứ không nhìn ai khác.
Du Vân Vân không quên cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Đây là thư ký Kiều.
- Thủ trưởng không ở nội thành.
Xe ra khỏi cao tốc, thư ký Kiều đằng trước quay đầu lại giải thích một câu. Vương Quốc Hoa ở bên lặng lẽ nhìn, vị thư ký này có thái độ không quá thân thiết, không quá cung kính với Du Vân Vân. Vương Quốc Hoa chỉ có thể thầm ghi nhớ trong lòng.
Đường phía trước rất nhanh xuất hiện một khu đồi núi, đầu mùa hè nên cây cối xanh tươi, trong rừng có đường xi măng kéo dài tới trước, ba bốn phút sau tới trạm gác, binh lính vũ trang kiểm tra. Có hai điểm như vậy, xe vào một trang viên rất rộng.
Ngoài hai trạm gác ra thì đường vào trong không có binh lính khác. Xe dừng, Du Vân Vân xuống trước, không quen quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa đang xem xung quanh.
- Đừng nhìn, đây là trang viện được làm theo phong cách Liên Xô thời kỳ mới lập nước.
Du Vân Vân giới thiệu, Vương Quốc Hoa đi càng thêm cẩn thận.
- Chiếu tướng.
Trong viện truyền ra tiếng nói đầy khí thế, Du Vân Vân mỉm cười bước vào cửa, Vương Quốc Hoa cẩn thận đi theo. Hắn không rõ Du Vân Vân dẫn mình tới đây làm gì.
Dưới gốc bồ đào hai ông lão đang ngồi đối trận, hai ông lão hoàn toàn không chú ý có người tiến vào. Thư ký Kiều đang định đi lên thì Du Vân Vân đã cười cười chặn lại.
Thư ký Kiều quay đầu lại cười không nói gì, y dẫn Du Vân Vân và Vương Quốc Hoa sang bàn đá bên cạnh ngồi. Du Vân Vân ngoan ngoãn ngồi bên, Vương Quốc Hoa hít sâu một hơi, tay run run.
Chết, dẫn mình tới đây, nghĩ đến là sợ chết người. Vương Quốc Hoa chỉ có thể gào thét thầm như vậy.
Tại sao? Vương Quốc Hoa rất khó hiểu.
Về phòng dọn vài thứ, hắn chỉ có một chiếc túi đeo, một chiếc túi xách nhìn qua không quá giống một lãnh đạo. Vương Quốc Hoa vừa mở cửa thì Du Vân Vân ở phòng bên đã cùng hai nhân viên đi ra. Du Vân Vân cười nói.
- Đang định sang gọi cháu.
Xuống lầu tới máy bay, hôm nay chuyển sang xe Audi. Du Vân Vân và Vương Quốc Hoa ngồi ghế sau.
- Phỉ Phỉ thích cháu, dì nghĩ cháu chắc thấy rõ.
Vương Quốc Hoa gật đầu không tiếp lời, Du Vân Vân nói tiếp.
- Dì và Hứa thúc cũng không hy vọng thấy Phỉ Phỉ khổ sở.
Vương Quốc Hoa hơi ưỡn ngực lên thản nhiên nói:
- Chuyện tình cảm ai biết được.
Du Vân Vân khẽ nhíu mày thở dài một tiếng.
Du Vân Vân không đổi mặt mấy, cô chỉ cười khổ, tất cả trong dự đoán. Vương Quốc Hoa nếu thuận thế bò lên thì cô lại coi thường hắn. Nhưng tình hình này lại làm Du Vân Vân đau đầu. Chuyện nhà mình, mình biết, đừng nhìn Hứa Nam Hạ đang lên, vào Bộ chính trị nhưng Du Vân Vân từ nhỏ sống ở Bắc Kinh đã sớm quen một gia tộc đang vinh quang lại sụp đổ vì không có người kế thừa. Bên Hứa gia còn đỡ một chút, Du Phi Dương làm ăn khá tốt bên Mỹ, nhưng Du gia thì sao? lão gia tử còn có thể sống mấy năm chứ? Nói quá một chút 20 năm sau thì sao?
Mất đi chính trị bảo vệ, thế hệ tiếp theo nếu thông minh một chút, làm việc cẩn thận, mang đuôi làm người thì cũng được. Chẳng may làm việc gì quá thì có khi bị người giết cũng không lạ. Nếu Du Vân Vân chỉ là người vô dụng thì không nói, nhưng cô lại là người rất thông minh, thấy rõ việc này. Hai nhà thiếu người kế thừa, Du Vân Vân vẫn suy nghĩ mãi về việc này.
Du Vân Vân không phải không nghĩ tới việc giới thiệu Hứa Phỉ Phỉ với đám thanh niên xuất sắc ở Bắc Kinh, hôn nhân chính trị không hiếm thấy. Nhưng bên đối tượng thường nghĩ tới lợi ích của nhà mình, thậm chí lúc cần hoàn toàn có thể vứt bỏ thân nhân. Vương Quốc Hoa thì khác. Hắn có năng lực, có đủ trí tuệ chính trị, hơi rèn luyện một chút thì sẽ rất nhanh tiến bộ. Quan trọng hơn chính là Vương Quốc Hoa bây giờ có quan hệ lợi ích dày đặc với Hứa gia.
Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng có điểm làm Du Vân Vân không hài lòng đó là tác phong sống. Từ góc độ cá nhân mà nói theo Du Vân Vân thấy chỉ cần sau khi xác định quan hệ không xằng bậy nữa thì vẫn có thể chấp nhận.
Không thể không nói Du Vân Vân ở vấn đề này chỉ nghĩ theo một hướng. Vương Quốc Hoa coi Hứa Phỉ Phỉ như em gái. Hắn biết Hứa Phỉ Phỉ rất hấp dẫn nhưng không thể cách nào chấp nhận việc cá nhân mình bị người ép buộc.
Thực ra Du Vân Vân biết chuyện này không thẻ cưỡng cầu. Nhưng đối thủ của Hứa Phỉ Phỉ không ít, còn có Sở Sở có bối cảnh không thua kém. Hơn nữa trước đó Sở Sở và Vương Quốc Hoa đã có tình cảm.
Nếu nói trước đây Sở Giang Thu không coi trọng Vương Quốc Hoa, không coi Vương Quốc Hoa vào đâu thì bây giờ đã có thay đổi về căn bản. Vương Quốc Hoa có thể nhận được bức tranh của Sở lão, tuy chữ viết bình thường nhưng chỉ cần treo lên là đủ dọa chết không ít người.
Đúng là ý thức bị người đi trước nên Du Vân Vân mới tạm thời có ý đưa Vương Quốc Hoa lên Bắc Kinh, để cho người khác thấy không khác gì chụp mũ cho Vương Quốc Hoa, đến lúc đó không phải do hắn.
Nghĩ tới Sở Giang Thu, trong đầu Du Vân Vân lại nhớ đến hình ảnh lần đầu gặp Thủy Trung Lăng. Năm đó hai người Hứa Nam Hạ và Sở Giang Thu cạnh tranh, hai người vợ cũng ngầm chiến đấu. Lần đó nếu không phải Sở Giang Thu đi nước sai lầm thì thắng hay thua cũng khó nói. Cũng chính là sau lần đó mà Hứa Nam Hạ có thể ra ngoài làm phó bí thư Đảng đàn, sau đó làm chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy. Đấu tranh chính trị là như vậy, Hứa Nam Hạ thắng thuận buồm xuôi gió. Sở Giang Thu thất bại phải sang công ty nhà nước. Có thể nói Hứa Nam Hạ chèn ép Sở Giang Thu mười năm.
Mặc dù Sở Giang Thu đã trở lại chính trường nhưng kết quả cũng không thể bằng Hứa Nam Hạ. Du Vân Vân không khỏi vui vẻ, phụ nữ đều hẹp hòi, lúc trước khi Sở Giang Thu thấy sắp thắng lợi, Thủy Trung Lăng không ít lần nói xấu, chơi xấu Du Vân Vân. Hai người phụ nữ có dung mạo, tài năng tương đương rất khó làm bạn được. Càng đừng nói Thủy Trung Lăng có xuất thân kia thì bài xích Du Vân Vân cũng là bình thường.
Hai người ngồi cạnh nhau đều đang có suy nghĩ. Du Vân Vân dựa vào cửa sổ nhìn Vương Quốc Hoa đang cầm sách như đang đọc. Không phải là lão gia tử sao? Nhà mình cũng có, còn là quan hiển hách. Nghĩ đến thư pháp của lão gia tử nhà mình hơn xa xo với vũ phu Sở gia kia nhiều, Du Vân Vân không khỏi thầm đắc ý. Trong mắt cô Vương Quốc Hoa như một con chim rơi vào lồng.
Du Vân Vân không nghĩ qua việc Vương Quốc Hoa không nhận, trừ khi hắn không muốn làm chính trị nữa, nếu không chuyện tốt như vậy hắn không thể từ chối. Có cơ hội làm cháu rể Du lão, đây là chuyện bao người tranh chấp vỡ đầu không có. Về phần uy hiếp từ Thủy Trung Lăng và Sở Sở, Du Vân Vân không dám coi thường.
Thuận buồm xuôi gió, máy bay đỗ xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh. Vương Quốc Hoa ở khoang vip là nhóm đầu xuống máy bay. Vương Quốc Hoa thấy một chiếc xe Hồng kỳ dừng ở bên dưới. Hắn không nhịn được quay đầu lại, Du Vân Vân đang lững thững đi tới.
Đón máy bay là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặt mày rầm ổn. Y chỉ ân cần chào hỏi Du Vân Vân chứ không nhìn ai khác.
Du Vân Vân không quên cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Đây là thư ký Kiều.
- Thủ trưởng không ở nội thành.
Xe ra khỏi cao tốc, thư ký Kiều đằng trước quay đầu lại giải thích một câu. Vương Quốc Hoa ở bên lặng lẽ nhìn, vị thư ký này có thái độ không quá thân thiết, không quá cung kính với Du Vân Vân. Vương Quốc Hoa chỉ có thể thầm ghi nhớ trong lòng.
Đường phía trước rất nhanh xuất hiện một khu đồi núi, đầu mùa hè nên cây cối xanh tươi, trong rừng có đường xi măng kéo dài tới trước, ba bốn phút sau tới trạm gác, binh lính vũ trang kiểm tra. Có hai điểm như vậy, xe vào một trang viên rất rộng.
Ngoài hai trạm gác ra thì đường vào trong không có binh lính khác. Xe dừng, Du Vân Vân xuống trước, không quen quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa đang xem xung quanh.
- Đừng nhìn, đây là trang viện được làm theo phong cách Liên Xô thời kỳ mới lập nước.
Du Vân Vân giới thiệu, Vương Quốc Hoa đi càng thêm cẩn thận.
- Chiếu tướng.
Trong viện truyền ra tiếng nói đầy khí thế, Du Vân Vân mỉm cười bước vào cửa, Vương Quốc Hoa cẩn thận đi theo. Hắn không rõ Du Vân Vân dẫn mình tới đây làm gì.
Dưới gốc bồ đào hai ông lão đang ngồi đối trận, hai ông lão hoàn toàn không chú ý có người tiến vào. Thư ký Kiều đang định đi lên thì Du Vân Vân đã cười cười chặn lại.
Thư ký Kiều quay đầu lại cười không nói gì, y dẫn Du Vân Vân và Vương Quốc Hoa sang bàn đá bên cạnh ngồi. Du Vân Vân ngoan ngoãn ngồi bên, Vương Quốc Hoa hít sâu một hơi, tay run run.
Chết, dẫn mình tới đây, nghĩ đến là sợ chết người. Vương Quốc Hoa chỉ có thể gào thét thầm như vậy.
/822
|