Hội nghị ban bí thư tổ chức theo thường lệ, Miêu Vân Đông vốn nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ xông ra ai ngờ lại là Thạch Vân Thanh.
Thạch Vân Thanh vốn nghĩ khống chế được tình hình nên lao ra nói đến kế hoạch điều chỉnh nhân sự nửa cuối năm. Miêu Vân Đông thiếu chút nữa ứa máu, con ả này trước đó không báo cáo mà lại đột nhiên tập kích.
Có người muốn hỏi tai mắt của Miêu Vân Đông sao mất linh? Chuyện lớn như vậy mà sao không biết gì. Việc này phải trách chính bản thân Miêu Vân Đông. Đầu tiên là chức trưởng công an quận, sau đó là chánh văn phòng quận ủy mà hắn không giữ, không bảo vệ, hai chuyện này gộp lại mang hậu quả nằm ngoài dự đoán của Miêu Vân Đông.
Có điều kiện này nên Thạch Vân Thanh nhảy ra không có ai phản đối. bên ủy ban quận có thể được chức trưởng phòng tài chính là đủ, cái khác chỉ cần không động chạm lợi ích là đủ. Bên quận ủy thì chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hà Vạn Niên tiếp tục ngồi không lên tiếng, bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh cúi đầu nhìn bàn tay.
Cục diện này rất đáng sợ, Miêu Vân Đông mấy lần muốn mở miệng cắt ngang lời của Thạch Vân Thanh nhưng phát hiện không tiện nói. Nguyên nhân không gì khác, Thạch Vân Thanh là phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ nên đưa ra đề nghị này là quá hợp lý. Bây giờ đã là tháng năm, gần hết nửa đầu năm, việc này không thể kéo dài nữa.
Thạch Vân Thanh có khí thế rất ác liệt, bí thư quận ủy Miêu Vân Đông lại lộ bản chất mềm yếu.
- Sự kiện ô nhiễm môi trường của tập đoàn Minh Viễn, phòng bảo vệ môi trường…
Điều làm Thạch Vân Thanh hối hận cả đời chính là nói như vậy trong hội nghị lần này. Lời này làm Lý Quốc Quang vỗ bàn cắt ngang. Lý Quốc Quang đứng lên sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn Thạch Vân Thanh.
- Phòng bảo vệ môi trường thì sao cũng không đến lượt Thạch Vân Thanh cô chỉ trỏ tay chân.
Lý Quốc Quang rất bá đạo có lẽ chỉ có cán bộ có lai lịch cực mạnh như hắn mới dám nói như thế, hơn nữa hắn nói ra lại không ai dám phản đối. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng liếc nhìn vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng của Thạch Vân Thanh, lại nhìn Lý Quốc Quang một chút.
Bí thư Miêu Vân Đông cuối cùng cũng đợi được cơ hội. Hắn cố nén sự vui mừng trong lòng rồi đầy nghiêm nghị nói.
- Hội nghị hôm nay có một số đồng chí không theo trình tự tổ chức, đột nhiên tập kích đối với tổ chức. Ở đây tôi không điểm danh phê bình.
- Bí thư Vân Đông nói rất đúng, các đồng chí trong một bộ máy có việc gì không trao đổi trước mà đột nhiên tập kích thì bộ máy sao đoàn kết được. Có còn nguyên tắc tập trung dân chủ không?
Nói câu này không ngờ lại là Vương Quốc Hoa.
Hiện tượng này rất dễ tạo thành hiểu lầm đó là Thạch Vân Thanh đột nhiên tập kích không chỉ lướt qua bí thư quận ủy Miêu Vân Đông, còn lướt qua chủ tịch quận Vương Quốc Hoa. Chuyện này dù là ai cũng không thể nhịn. Một ít người không khỏi thầm than chủ tịch Vương quá kiên nhẫn, có thể đợi tới khi Lý Quốc Quang ngắn lời, Miêu Vân Đông nắm bắt cơ hội rồi mới lên tiếng.
Hội nghị diễn ra khá kỳ quái nhưng vẫn phải tiếp tục. Kết quả cuối cùng trưởng phòng tài chính Tần Hòa đến quận ủy làm phó chánh văn phòng, đây rõ ràng coi như xuống cấp. Tuy là điều ngang cấp nhưng gần như bị chèn ép đến thê thảm.
Thạch Vân Thanh cũng không phải tay không mà về. Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm cũng thích hợp ủng hộ ả mấy lần, chẳng qua khí thế của ả hoàn toàn bị Lý Quốc Quang đánh xuống, đạt thắng lợi cũng không vui vẻ gì. Miêu Vân Đông rất muốn bảo vệ Tần Hòa nhưng ở vấn đề này các phó bí thư khác cực đoàn kết. Mặc dù là Hà Vạn Niên cũng tán thành, Trần Binh bỏ cuộc. Thú vị chính là lý do Tần Hòa bị điều chỉnh là vấn đề tài chính xây dựng cơ sở vật chất của khu công nghệ cao. Người đưa ra vấn đề này là Đặng Ngâm.
Cuối cùng bên phía Diêu Hiểu Hoa luôn đứng trung gian là thắng lợi nhiều nhất.
Nếu là trước đây không ai dám nghĩ tới sẽ có tình huống như thế nào. Vương Quốc Hoa ngược lại nhìn như không có thu hoạch gì.
Hội nghị kết thúc bí thư Miêu lại bắt đầu chạy lên thị xã. Thạch Vân Thanh ăn trưa xong cũng chạy lên thị xã.
Vương Quốc Hoa đi làm như bình thường, sự bình tĩnh của hắn khiến công việc của chính quyền cũng bình tĩnh, mọi người cần làm gì thì cứ làm như vậy. Trên thực tế thời gian này ủy ban có không ít chuyện phải làm. Diêu Hiểu Hoa đang lặng lẽ trù bị thành lập văn phòng công vụ, vì thế phải tìm người phụ trách các phòng ban liên quan để điều người, còn phải tìm nơi lập văn phòng. Đặng Ngâm phụ trách quản lý khu công nghệ cao nên đương nhiên nhiều chuyện. Ngay cả Lý Quốc Quang cũng đưa ra phương án càn quét Khu khai phát với lý do bảo vệ môi trường.
Công việc chính của Vương Quốc Hoa là đối phó một đống văn bản.
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, Miêu Vân Đông vẫn nhảy lên nhảy xuống. Thạch Vân Thanh hôm thứ hai sau hội nghị cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Sau đó Vương Quốc Hoa từ Mạnh Vũ Vi biết Thạch Vân Thanh bị Lâm Tĩnh mắng một trận, nói gì mà không biết đoàn kết đồng chí, ảnh hưởng đến đoàn kết bộ máy…
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười cười một tiếng thầm coi thường Thạch Vân Thanh không biết tiến thối. Lâm Tĩnh muốn chính là cục diện chính trị cân bằng ở quận Hồng Sam, bởi vì ngại điểm này nên Vương Quốc Hoa mới có vẻ không đạt được gì trong hội nghị đó. Đây không phải hắn sợ ai đó mà hắn cần một thời gian để tiêu hóa chiến công đã đạt được. Thạch Vân Thanh lại thiếu chút nữa làm Miêu Vân Đông mất hết uy tín, đây là điều Lâm Tĩnh không thể bỏ qua. Miêu Vân Đông ngã, còn ai có thể chống lại Vương Quốc Hoa? Chẳng lẽ là nâng Thạch Vân Thanh lên sao?
Thạch Vân Thanh cũng muốn làm bí thư nhưng vấn đề là Lâm Tĩnh không coi trọng ả. Lâm Tĩnh biết rõ sự lợi hại của Vương Quốc Hoa hơn bất cứ ai.
Sau một thời gian chuẩn bị, Diêu Hiểu Hoa chiều hôm đó đứng trước cửa văn phòng Vương Quốc Hoa. Hắn cười nói với Ngô Minh Chi.
- Thư ký Ngô đang làm việc?
Ngô Minh Chi vội vàng đứng lên. Hắn ở lâu bên cạnh nên biết lãnh đạo không thích thư ký ra vẻ này kia.
- Chủ tịch Diêu tới, ngài chờ một lát.
Ngô Minh Chi rất nhanh đi ra mời Diêu Hiểu Hoa vào. Bên trong Vương Quốc Hoa cũng đã đứng dậy khỏi bàn làm việc, mời Diêu Hiểu Hoa ngồi xuống.
- Trụ sở của văn phòng công vụ đã chuẩn bị xong, chỉ cần sơn lại là có thể vào làm việc. Các phòng ban phối hợp khá tốt, chỉ còn chờ thông báo của tỉnh ủy.
Diêu Hiểu Hoa mỉm cười báo cáo rồi cung kính chờ chỉ thị.
- Ừ.
Vương Quốc Hoa không trực tiếp tỏ thái độ, đây cũng là thói quen. Hắn nhìn thoáng qua tài liệu Diêu Hiểu Hoa đưa tới rồi nói.
- Bỏ tạm ở chỗ tôi một chút.
Diêu Hiểu Hoa có chút thất vọng, chuyện này hắn tốn không ít tâm sức không ngờ Vương Quốc Hoa chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi đuổi mình đi.
- Vậy ngài làm việc, tôi về trước.
Diêu Hiểu Hoa vừa nói vừa đi ra, Vương Quốc Hoa gật đầu xem tài liệu không có ý tiễn. Sau khi rời đi Diêu Hiểu Hoa không về văn phòng mình mà chạy tới chỗ Đặng Ngâm. Nhưng Đặng Ngâm đang có khách nên Diêu Hiểu Hoa không vào.
Lát sau Đặng Ngâm tìm tới văn phòng Diêu Hiểu Hoa.
- Lão Diêu, vừa nãy đúng là không tiện. Tên Lý Quốc Quang lần này muốn tạo sóng gió ở Khu khai phát rồi, mười mấy công ty bị ra lệnh dừng sản xuất sửa chữa. Người Khu khai phát tìm Miêu Vân Đông cáo trạng không có kết quả, người của công ty tìm tới ủy ban. Mẹ nó chứ, trước đây sao bọn họ không tới chứ.
Đặng Ngâm rất vui vẻ nói nhưng thấy vẻ mặt nặng nề của Diêu Hiểu Hoa, hắn đưa thuốc tới nói.
- Lão Diêu, sao vậy?
Diêu Hiểu Hoa lắc đầu cười khổ nói:
- Chuyện văn phòng công vụ, tôi báo cáo với chủ tịch Vương nhưng hắn không quá nhiệt tình, không biết là có biến cố gì không?
Đặng Ngâm nghe xong cười nói.
- Lão Diêu, là anh quá quan tâm, việc này là ý của bí thư tỉnh ủy, cho nên tâm trạng của anh không được bình tĩnh.
Diêu Hiểu Hoa thoáng hiểu, hắn vỗ đầu nói.
- Đúng thật.
Đang nói thì điện thoại vang lên, Diêu Hiểu Hoa cầm lên nghe.
- Ai đó, tôi là Diêu Hiểu Hoa.
- Lão Diêu, chuẩn bị một chút rồi theo tôi lên tỉnh.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy ngay, Diêu Hiểu Hoa há hốc mồm đứng như hóa đá. Đặng Ngâm thấy thế còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn.
- Lão Đặng, chủ tịch Vương bảo tôi chuẩn bị lên tỉnh.
Diêu Hiểu Hoa mềm nhũn lại dựa lưng vào ghế, mặt tái mét như uống say.
Đặng Ngâm không khỏi ghen tị với Diêu Hiểu Hoa, muốn đả kích vài câu.
- Lão Diêu, ông và tôi không được như Vương Quốc Hoa.
Thạch Vân Thanh vốn nghĩ khống chế được tình hình nên lao ra nói đến kế hoạch điều chỉnh nhân sự nửa cuối năm. Miêu Vân Đông thiếu chút nữa ứa máu, con ả này trước đó không báo cáo mà lại đột nhiên tập kích.
Có người muốn hỏi tai mắt của Miêu Vân Đông sao mất linh? Chuyện lớn như vậy mà sao không biết gì. Việc này phải trách chính bản thân Miêu Vân Đông. Đầu tiên là chức trưởng công an quận, sau đó là chánh văn phòng quận ủy mà hắn không giữ, không bảo vệ, hai chuyện này gộp lại mang hậu quả nằm ngoài dự đoán của Miêu Vân Đông.
Có điều kiện này nên Thạch Vân Thanh nhảy ra không có ai phản đối. bên ủy ban quận có thể được chức trưởng phòng tài chính là đủ, cái khác chỉ cần không động chạm lợi ích là đủ. Bên quận ủy thì chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hà Vạn Niên tiếp tục ngồi không lên tiếng, bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh cúi đầu nhìn bàn tay.
Cục diện này rất đáng sợ, Miêu Vân Đông mấy lần muốn mở miệng cắt ngang lời của Thạch Vân Thanh nhưng phát hiện không tiện nói. Nguyên nhân không gì khác, Thạch Vân Thanh là phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ nên đưa ra đề nghị này là quá hợp lý. Bây giờ đã là tháng năm, gần hết nửa đầu năm, việc này không thể kéo dài nữa.
Thạch Vân Thanh có khí thế rất ác liệt, bí thư quận ủy Miêu Vân Đông lại lộ bản chất mềm yếu.
- Sự kiện ô nhiễm môi trường của tập đoàn Minh Viễn, phòng bảo vệ môi trường…
Điều làm Thạch Vân Thanh hối hận cả đời chính là nói như vậy trong hội nghị lần này. Lời này làm Lý Quốc Quang vỗ bàn cắt ngang. Lý Quốc Quang đứng lên sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn Thạch Vân Thanh.
- Phòng bảo vệ môi trường thì sao cũng không đến lượt Thạch Vân Thanh cô chỉ trỏ tay chân.
Lý Quốc Quang rất bá đạo có lẽ chỉ có cán bộ có lai lịch cực mạnh như hắn mới dám nói như thế, hơn nữa hắn nói ra lại không ai dám phản đối. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng liếc nhìn vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng của Thạch Vân Thanh, lại nhìn Lý Quốc Quang một chút.
Bí thư Miêu Vân Đông cuối cùng cũng đợi được cơ hội. Hắn cố nén sự vui mừng trong lòng rồi đầy nghiêm nghị nói.
- Hội nghị hôm nay có một số đồng chí không theo trình tự tổ chức, đột nhiên tập kích đối với tổ chức. Ở đây tôi không điểm danh phê bình.
- Bí thư Vân Đông nói rất đúng, các đồng chí trong một bộ máy có việc gì không trao đổi trước mà đột nhiên tập kích thì bộ máy sao đoàn kết được. Có còn nguyên tắc tập trung dân chủ không?
Nói câu này không ngờ lại là Vương Quốc Hoa.
Hiện tượng này rất dễ tạo thành hiểu lầm đó là Thạch Vân Thanh đột nhiên tập kích không chỉ lướt qua bí thư quận ủy Miêu Vân Đông, còn lướt qua chủ tịch quận Vương Quốc Hoa. Chuyện này dù là ai cũng không thể nhịn. Một ít người không khỏi thầm than chủ tịch Vương quá kiên nhẫn, có thể đợi tới khi Lý Quốc Quang ngắn lời, Miêu Vân Đông nắm bắt cơ hội rồi mới lên tiếng.
Hội nghị diễn ra khá kỳ quái nhưng vẫn phải tiếp tục. Kết quả cuối cùng trưởng phòng tài chính Tần Hòa đến quận ủy làm phó chánh văn phòng, đây rõ ràng coi như xuống cấp. Tuy là điều ngang cấp nhưng gần như bị chèn ép đến thê thảm.
Thạch Vân Thanh cũng không phải tay không mà về. Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm cũng thích hợp ủng hộ ả mấy lần, chẳng qua khí thế của ả hoàn toàn bị Lý Quốc Quang đánh xuống, đạt thắng lợi cũng không vui vẻ gì. Miêu Vân Đông rất muốn bảo vệ Tần Hòa nhưng ở vấn đề này các phó bí thư khác cực đoàn kết. Mặc dù là Hà Vạn Niên cũng tán thành, Trần Binh bỏ cuộc. Thú vị chính là lý do Tần Hòa bị điều chỉnh là vấn đề tài chính xây dựng cơ sở vật chất của khu công nghệ cao. Người đưa ra vấn đề này là Đặng Ngâm.
Cuối cùng bên phía Diêu Hiểu Hoa luôn đứng trung gian là thắng lợi nhiều nhất.
Nếu là trước đây không ai dám nghĩ tới sẽ có tình huống như thế nào. Vương Quốc Hoa ngược lại nhìn như không có thu hoạch gì.
Hội nghị kết thúc bí thư Miêu lại bắt đầu chạy lên thị xã. Thạch Vân Thanh ăn trưa xong cũng chạy lên thị xã.
Vương Quốc Hoa đi làm như bình thường, sự bình tĩnh của hắn khiến công việc của chính quyền cũng bình tĩnh, mọi người cần làm gì thì cứ làm như vậy. Trên thực tế thời gian này ủy ban có không ít chuyện phải làm. Diêu Hiểu Hoa đang lặng lẽ trù bị thành lập văn phòng công vụ, vì thế phải tìm người phụ trách các phòng ban liên quan để điều người, còn phải tìm nơi lập văn phòng. Đặng Ngâm phụ trách quản lý khu công nghệ cao nên đương nhiên nhiều chuyện. Ngay cả Lý Quốc Quang cũng đưa ra phương án càn quét Khu khai phát với lý do bảo vệ môi trường.
Công việc chính của Vương Quốc Hoa là đối phó một đống văn bản.
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, Miêu Vân Đông vẫn nhảy lên nhảy xuống. Thạch Vân Thanh hôm thứ hai sau hội nghị cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Sau đó Vương Quốc Hoa từ Mạnh Vũ Vi biết Thạch Vân Thanh bị Lâm Tĩnh mắng một trận, nói gì mà không biết đoàn kết đồng chí, ảnh hưởng đến đoàn kết bộ máy…
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười cười một tiếng thầm coi thường Thạch Vân Thanh không biết tiến thối. Lâm Tĩnh muốn chính là cục diện chính trị cân bằng ở quận Hồng Sam, bởi vì ngại điểm này nên Vương Quốc Hoa mới có vẻ không đạt được gì trong hội nghị đó. Đây không phải hắn sợ ai đó mà hắn cần một thời gian để tiêu hóa chiến công đã đạt được. Thạch Vân Thanh lại thiếu chút nữa làm Miêu Vân Đông mất hết uy tín, đây là điều Lâm Tĩnh không thể bỏ qua. Miêu Vân Đông ngã, còn ai có thể chống lại Vương Quốc Hoa? Chẳng lẽ là nâng Thạch Vân Thanh lên sao?
Thạch Vân Thanh cũng muốn làm bí thư nhưng vấn đề là Lâm Tĩnh không coi trọng ả. Lâm Tĩnh biết rõ sự lợi hại của Vương Quốc Hoa hơn bất cứ ai.
Sau một thời gian chuẩn bị, Diêu Hiểu Hoa chiều hôm đó đứng trước cửa văn phòng Vương Quốc Hoa. Hắn cười nói với Ngô Minh Chi.
- Thư ký Ngô đang làm việc?
Ngô Minh Chi vội vàng đứng lên. Hắn ở lâu bên cạnh nên biết lãnh đạo không thích thư ký ra vẻ này kia.
- Chủ tịch Diêu tới, ngài chờ một lát.
Ngô Minh Chi rất nhanh đi ra mời Diêu Hiểu Hoa vào. Bên trong Vương Quốc Hoa cũng đã đứng dậy khỏi bàn làm việc, mời Diêu Hiểu Hoa ngồi xuống.
- Trụ sở của văn phòng công vụ đã chuẩn bị xong, chỉ cần sơn lại là có thể vào làm việc. Các phòng ban phối hợp khá tốt, chỉ còn chờ thông báo của tỉnh ủy.
Diêu Hiểu Hoa mỉm cười báo cáo rồi cung kính chờ chỉ thị.
- Ừ.
Vương Quốc Hoa không trực tiếp tỏ thái độ, đây cũng là thói quen. Hắn nhìn thoáng qua tài liệu Diêu Hiểu Hoa đưa tới rồi nói.
- Bỏ tạm ở chỗ tôi một chút.
Diêu Hiểu Hoa có chút thất vọng, chuyện này hắn tốn không ít tâm sức không ngờ Vương Quốc Hoa chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi đuổi mình đi.
- Vậy ngài làm việc, tôi về trước.
Diêu Hiểu Hoa vừa nói vừa đi ra, Vương Quốc Hoa gật đầu xem tài liệu không có ý tiễn. Sau khi rời đi Diêu Hiểu Hoa không về văn phòng mình mà chạy tới chỗ Đặng Ngâm. Nhưng Đặng Ngâm đang có khách nên Diêu Hiểu Hoa không vào.
Lát sau Đặng Ngâm tìm tới văn phòng Diêu Hiểu Hoa.
- Lão Diêu, vừa nãy đúng là không tiện. Tên Lý Quốc Quang lần này muốn tạo sóng gió ở Khu khai phát rồi, mười mấy công ty bị ra lệnh dừng sản xuất sửa chữa. Người Khu khai phát tìm Miêu Vân Đông cáo trạng không có kết quả, người của công ty tìm tới ủy ban. Mẹ nó chứ, trước đây sao bọn họ không tới chứ.
Đặng Ngâm rất vui vẻ nói nhưng thấy vẻ mặt nặng nề của Diêu Hiểu Hoa, hắn đưa thuốc tới nói.
- Lão Diêu, sao vậy?
Diêu Hiểu Hoa lắc đầu cười khổ nói:
- Chuyện văn phòng công vụ, tôi báo cáo với chủ tịch Vương nhưng hắn không quá nhiệt tình, không biết là có biến cố gì không?
Đặng Ngâm nghe xong cười nói.
- Lão Diêu, là anh quá quan tâm, việc này là ý của bí thư tỉnh ủy, cho nên tâm trạng của anh không được bình tĩnh.
Diêu Hiểu Hoa thoáng hiểu, hắn vỗ đầu nói.
- Đúng thật.
Đang nói thì điện thoại vang lên, Diêu Hiểu Hoa cầm lên nghe.
- Ai đó, tôi là Diêu Hiểu Hoa.
- Lão Diêu, chuẩn bị một chút rồi theo tôi lên tỉnh.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy ngay, Diêu Hiểu Hoa há hốc mồm đứng như hóa đá. Đặng Ngâm thấy thế còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn.
- Lão Đặng, chủ tịch Vương bảo tôi chuẩn bị lên tỉnh.
Diêu Hiểu Hoa mềm nhũn lại dựa lưng vào ghế, mặt tái mét như uống say.
Đặng Ngâm không khỏi ghen tị với Diêu Hiểu Hoa, muốn đả kích vài câu.
- Lão Diêu, ông và tôi không được như Vương Quốc Hoa.
/822
|