- Chủ tịch, chuyện là như vậy. Xem ra Thạch Vân Thanh không có dã tâm cao.
Mã Ngọc Cao ở trong quận có thể nói không tin gì không tìm ra được. Trưa hôm nay đám người Thạch Vân Thanh, Lưu Minh Lễ cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn Thạch Vân Thanh ám chỉ trong hội nghị ban bí thư ngày mai sẽ đề xuất phương án điều chỉnh nhân sự nửa năm tới
Đây rõ ràng là muốn chống đối với Miêu Vân Đông, Mã Ngọc Cao nhận được tin tức đương nhiên phải báo cáo.
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười cười khinh thường dã tâm của Thạch Vân Thanh. Đừng nhìn Miêu Vân Đông liên tục bị thiệt, bê ngoài nghĩ ai cũng muốn chèn ép hắn, nhưng thực tế chuyện của Trịnh Quốc bị đè xuống, thực lực của Miêu Vân Đông không bị hao tổn là mấy, chẳng qua không có danh tiếng như trước mà thôi. Người được lợi nhất có thể nói chính là Vương Quốc Hoa.
Lý Quốc Quang đang chờ bên ngoài thì Diêu Hiểu Hoa mặt âm trầm tiến tới. Thấy Lý Quốc Quang, hắn có chút bất ngờ nói:
- Quốc Quang đã về.
Diêu Hiểu Hoa thật ra muốn hỏi một câu đã làm việc thế nào rồi nhưng từ này hắn không nên hỏi.
Ngô Minh Chỉ bưng trà tới, hai vị phó bí thư nói chuyện vài câu, nói vài câu là Mã Ngọc Cao đi ra. Thấy hai vị phó chủ tịch kiêm phó bí thư quận ủy ở đây, Mã Ngọc Cao có chút giật mình, nhưng hắn lại thấy tự hào.
- Cùng tới à.
Vương Quốc Hoa thấy hai người cùng vào liền đứng lên đưa thuốc tới. Lý Quốc Quang nhìn Diêu Hiểu Hoa, ý là ai tới trước.
Lý Quốc Quang từ trước đến giờ vẫn không cho người khác thể diện, Diêu Hiểu Hoa đột nhiên không chấp. Không ngờ hôm nay Lý Quốc Quang lại bất ngờ cười nói với Diêu Hiểu Hoa.
- Ưu tiên lãnh đạo nói trước.
Vẻ mặt Diêu Hiểu Hoa hơi đổi, Lý Quốc Quang khác hẳn trước đây. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi nở nụ cười.
- Được rồi, lão Diêu nói trước, đều vì công việc mà.
Diêu Hiểu Hoa không khỏi thầm thoải mái vì nghe ra Vương Quốc Hoa đang ám chỉ coi trọng ai. Hắn ho khan một tiếng ngồi ngay ngắn, liếc nhìn Lý Quốc Quang một chút, Diêu Hiểu Hoa mới nói.
- Vừa nãy Thạch Vân Thanh gọi điện cho tôi hỏi tôi về việc điều chỉnh nhân sự nửa cuối năm.
- Phì.
Lý Quốc Quang không nhịn được phì cười.
Vương Quốc Hoa nếu không phải được Mã Ngọc Cao báo trước thì vẻ mặt cũng sẽ rất đặc sắc. Hành vi này của Thạch Vân Thanh cho thấy dã tâm của ả Vấn đề là ả tính sai, còn tưởng bên ủy ban quận vẫn phân tán như trước, đâu ngờ đã rất đoàn kết. Thực ra Thạch Vân Thanh nghĩ không sai, chỉ cần kéo được Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm thì sẽ không bao giờ thất bại trong hội nghị ban bí thư. Vè tổng thể mà nói Thạch Vân Thanh định lợi dụng mâu thuẫn của Vương Quốc Hoa và Miêu Vân Đông để đạt lợi ích lớn nhất.
Tiếng cười của Lý Quốc Quang đã lộ lập trường của hắn, Diêu Hiểu Hoa biết nói nữa cũng là thừa vì thế ngậm miệng chờ Vương Quốc Hoa nói chuyện.
Vương Quốc Hoa cũng sớm có câu trả lời chỉ là không muốn tỏ vẻ khinh suất trước mặt hai người kia. Mọi việc đều cần suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định, như vậy làm người ta tin cậy được, cũng là cách để tạo uy tín của lãnh đạo.
- Lão Diêu, bây giờ quận có nhiều nơi cần dùng tiền, vì thế phải nắm chặt bên phòng Tài chính.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn Lý Quốc Quang.
- Còn anh, chuyện làm thế nào rồi?
- Mai tổ chuyên gia bảo vệ môi trường sẽ tới, đây là bản kiểm điểm mà tôi đã viết.
Lý Quốc Quang vừa nói vừa đặt tài liệu lên bàn, Vương Quốc Hoa cầm nhưng không đọc mà ký tên xuống dưới.
- Cứ như vậy đi, tôi có trách nhiệm lãnh đạo.
Lý Quốc Quang không hề khách khí:
- Theo quyết định của anh. Bên phòng bảo vệ môi trường tôi dự định thông qua việc này để điều chỉnh cán bộ.
Lý Quốc Quang đang thầm ám chỉ, Vương Quốc Hoa và Diêu Hiểu Hoa biết rõ ý của hắn.
- Sao? Không định đi ư? Hay là nghĩ thông rồi?
Vương Quốc Hoa đột nhiên cười nói, Lý Quốc Quang lạnh nhạt nói:
- Không đi, tiếp tục làm ở đây.
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhưng lập tức biết ý của đối phương.
- Bài học lần này rất sâu sắc, cũng nên hạ quyết tâm chỉnh đốn vấn đề hoàn cảnh. Như vậy đi, sau khi về anh dành thời gian làm ra phương án. Chỉ cần là công ty trong quận mà không qua cửa bên bảo vệ môi trường thì phải dừng sản xuất đến khi đạt tiêu chuẩn mới thôi.
Diêu Hiểu Hoa cũng nghe ra Lý Quốc Quang vừa dựa vào Vương Quốc Hoa, cũng muốn ý làm hẳn hoi ở quận Hồng Sam. Tin này làm Diêu Hiểu Hoa rất rung động, từ xuống kiếm lý lịch tới muốn làm ra thành tích là có khác nhau. Nghĩ tới việc Lý Quốc Quang vừa lên Bắc Kinh, Diêu Hiểu Hoa lén nhìn Vương Quốc Hoa, trong lòng rất khiếp sợ.
Nói xong công việc hai người lẽ ra phải lui, Lý Quốc Quang lại ném hai chiếc túi lên bàn.
- Cái này có người nhờ mang tới, có nhận hay không do anh. Đúng, tối tới nhà anh ăn cơm.
Nói tới đây Lý Quốc Quang rời đi, Diêu Hiểu Hoa đợi Lý Quốc Quang đi mới cười nói.
- Chủ tịch quận, cái này định thế nào?
Diêu Hiểu Hoa đang rất kích động nhưng cũng có thể khống chế được tâm trạng của mình. Vương Quốc Hoa vừa nãy khuyến khích hắn nắm phòng Tài chính nhưng Diêu Hiểu Hoa có chút không dám xác định, chuyện tốt này có thể do mình sao? Bí thư đều do bí thư hoặc chủ tịch phòng ban béo bở này. Lúc hỏi chỉ thị, Diêu Hiểu Hoa lộ rõ vẻ thành khẩn.
- Anh cứ tranh thủ.
Vương Quốc Hoa có câu trả lời rõ ràng, Diêu Hiểu Hoa có thể đáp ứng vài điều kiện của Thạch Vân Thanh nhưng phải nắm được phòng Tài chính.
Vương Quốc Hoa nói là như vậy, Diêu Hiểu Hoa nhất định phải thể hiện thái độ giữ gìn lợi ích của lãnh đạo. Vì thế được câu trả lời, Diêu Hiểu Hoa rất thích hợp tỏ thái độ.
- Nói như vậy có phải là cổ vũ dã tâm của một ít người không?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Anh cảm thấy sao?
Diêu Hiểu Hoa sửng sốt lập tức cười cười đứng lên nói:
- Cũng đúng, xem ra tôi lo nhiều quá. Ngài làm việc tiếp, tôi đi về.
Lực sát thương của phòng Tài chính không hề nhỏ, ra khỏi văn phòng Diêu Hiểu Hoa thấy mình như bay trên mây. Trong đầu hắn thoáng cái nghĩ tới cảnh trước mình không khống chế được phòng Tài chính nên gặp nhiều điều khó khăn. Diêu Hiểu Hoa xuống lầu tới văn phòng Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa mặt mày hồng hào làm Đặng Ngâm hoảng sợ.
- Lão Diêu, uống nhiều hay là say nắng?
Đặng Ngâm có chút khẩn trương quan tâm hỏi. Diêu Hiểu Hoa xua tay cười hắc hắc nói:
- Tôi không sao, chỉ có chút hưng phấn mà thôi. Vừa nãy chủ tịch Vương đã nói rõ công việc nửa cuối năm rất nhiều nên nhất định phải nắm chắc phòng Tài chính.
Bịch, chén trà trong tay Đặng Ngâm rơi xuống mặt đất. Hắn nhảy dựng lên nói.
- Anh nói đùa hay tôi nghe nhầm?
Diêu Hiểu Hoa cẩn thận kể lại câu chuyện, Đặng Ngâm nghe xong không hề hưng phấn mà lại nhíu mày đi lại quanh phòng.
- Không đúng, không đúng.
Diêu Hiểu Hoa ừ một tiếng, cẩn thận nghĩ cũng thấy không đúng.
Cái gọi là chính quyền quản tài chính, phòng Tài chính chính là một cái khóa, các ngành bên ủy ban cần chuyển khoản đều phải thông qua phòng Tài chính. Nói cách khác làm chủ tịch quận nếu có cơ hội nắm phòng Tài chính mà bỏ qua đúng là không đúng. Cơ quan chức năng của ủy ban về nguyên tắc do phó chủ tịch thường trực quản lý túi tiền, vấn đề là nguyên tắc này hầu hết những lúc không được thực hiện. Phó chủ tịch thường trực nhiều lúc chỉ có danh nghĩa quản lý phòng Tài chính mà thôi, có quyền ký tên nhưng phòng Tài chính không nể mặt. Nguyên chủ tịch quận bị đè ép không phải vì phòng Tài chính không nghe lệnh sao?
- Lão Đặng, hay là tôi về hỏi thêm?
Diêu Hiểu Hoa có chút khẩn trương thầm nghĩ có phải Vương Quốc Hoa dò xét mình không?
Đặng Ngâm lắc đầu rất khẳng định nói:
- Không cần, chủ tịch Vương là thật lòng, nếu không sẽ không nói ra trước mặt Lý Quốc Quang.
Diêu Hiểu Hoa giật mình cẩn thận nghĩ cũng đúng.
Nhưng chuyện này rất bất hợp lý. Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm không tìm được câu trả lời, cũng không dám đi hỏi. Đồng thời Lý Quốc Quang cũng không nghĩ ra. Theo hắn thấy Vương Quốc Hoa không cần dùng phòng Tài chính để thể hiện thực lực của mình.
Lý Quốc Quang suy nghĩ rất đơn giản, có mình đứng bên phía Vương Quốc Hoa, đừng nói là ủy ban dù là cả quận ủy cũng không ai dám chống đối Vương Quốc Hoa. Chẳng qua Vương Quốc Hoa nghĩ quá đơn giản hoặc là nhìn không đủ xa.
Như vậy mục tiêu của Vương Quốc Hoa là gì?
Mã Ngọc Cao ở trong quận có thể nói không tin gì không tìm ra được. Trưa hôm nay đám người Thạch Vân Thanh, Lưu Minh Lễ cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn Thạch Vân Thanh ám chỉ trong hội nghị ban bí thư ngày mai sẽ đề xuất phương án điều chỉnh nhân sự nửa năm tới
Đây rõ ràng là muốn chống đối với Miêu Vân Đông, Mã Ngọc Cao nhận được tin tức đương nhiên phải báo cáo.
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười cười khinh thường dã tâm của Thạch Vân Thanh. Đừng nhìn Miêu Vân Đông liên tục bị thiệt, bê ngoài nghĩ ai cũng muốn chèn ép hắn, nhưng thực tế chuyện của Trịnh Quốc bị đè xuống, thực lực của Miêu Vân Đông không bị hao tổn là mấy, chẳng qua không có danh tiếng như trước mà thôi. Người được lợi nhất có thể nói chính là Vương Quốc Hoa.
Lý Quốc Quang đang chờ bên ngoài thì Diêu Hiểu Hoa mặt âm trầm tiến tới. Thấy Lý Quốc Quang, hắn có chút bất ngờ nói:
- Quốc Quang đã về.
Diêu Hiểu Hoa thật ra muốn hỏi một câu đã làm việc thế nào rồi nhưng từ này hắn không nên hỏi.
Ngô Minh Chỉ bưng trà tới, hai vị phó bí thư nói chuyện vài câu, nói vài câu là Mã Ngọc Cao đi ra. Thấy hai vị phó chủ tịch kiêm phó bí thư quận ủy ở đây, Mã Ngọc Cao có chút giật mình, nhưng hắn lại thấy tự hào.
- Cùng tới à.
Vương Quốc Hoa thấy hai người cùng vào liền đứng lên đưa thuốc tới. Lý Quốc Quang nhìn Diêu Hiểu Hoa, ý là ai tới trước.
Lý Quốc Quang từ trước đến giờ vẫn không cho người khác thể diện, Diêu Hiểu Hoa đột nhiên không chấp. Không ngờ hôm nay Lý Quốc Quang lại bất ngờ cười nói với Diêu Hiểu Hoa.
- Ưu tiên lãnh đạo nói trước.
Vẻ mặt Diêu Hiểu Hoa hơi đổi, Lý Quốc Quang khác hẳn trước đây. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi nở nụ cười.
- Được rồi, lão Diêu nói trước, đều vì công việc mà.
Diêu Hiểu Hoa không khỏi thầm thoải mái vì nghe ra Vương Quốc Hoa đang ám chỉ coi trọng ai. Hắn ho khan một tiếng ngồi ngay ngắn, liếc nhìn Lý Quốc Quang một chút, Diêu Hiểu Hoa mới nói.
- Vừa nãy Thạch Vân Thanh gọi điện cho tôi hỏi tôi về việc điều chỉnh nhân sự nửa cuối năm.
- Phì.
Lý Quốc Quang không nhịn được phì cười.
Vương Quốc Hoa nếu không phải được Mã Ngọc Cao báo trước thì vẻ mặt cũng sẽ rất đặc sắc. Hành vi này của Thạch Vân Thanh cho thấy dã tâm của ả Vấn đề là ả tính sai, còn tưởng bên ủy ban quận vẫn phân tán như trước, đâu ngờ đã rất đoàn kết. Thực ra Thạch Vân Thanh nghĩ không sai, chỉ cần kéo được Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm thì sẽ không bao giờ thất bại trong hội nghị ban bí thư. Vè tổng thể mà nói Thạch Vân Thanh định lợi dụng mâu thuẫn của Vương Quốc Hoa và Miêu Vân Đông để đạt lợi ích lớn nhất.
Tiếng cười của Lý Quốc Quang đã lộ lập trường của hắn, Diêu Hiểu Hoa biết nói nữa cũng là thừa vì thế ngậm miệng chờ Vương Quốc Hoa nói chuyện.
Vương Quốc Hoa cũng sớm có câu trả lời chỉ là không muốn tỏ vẻ khinh suất trước mặt hai người kia. Mọi việc đều cần suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định, như vậy làm người ta tin cậy được, cũng là cách để tạo uy tín của lãnh đạo.
- Lão Diêu, bây giờ quận có nhiều nơi cần dùng tiền, vì thế phải nắm chặt bên phòng Tài chính.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn Lý Quốc Quang.
- Còn anh, chuyện làm thế nào rồi?
- Mai tổ chuyên gia bảo vệ môi trường sẽ tới, đây là bản kiểm điểm mà tôi đã viết.
Lý Quốc Quang vừa nói vừa đặt tài liệu lên bàn, Vương Quốc Hoa cầm nhưng không đọc mà ký tên xuống dưới.
- Cứ như vậy đi, tôi có trách nhiệm lãnh đạo.
Lý Quốc Quang không hề khách khí:
- Theo quyết định của anh. Bên phòng bảo vệ môi trường tôi dự định thông qua việc này để điều chỉnh cán bộ.
Lý Quốc Quang đang thầm ám chỉ, Vương Quốc Hoa và Diêu Hiểu Hoa biết rõ ý của hắn.
- Sao? Không định đi ư? Hay là nghĩ thông rồi?
Vương Quốc Hoa đột nhiên cười nói, Lý Quốc Quang lạnh nhạt nói:
- Không đi, tiếp tục làm ở đây.
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhưng lập tức biết ý của đối phương.
- Bài học lần này rất sâu sắc, cũng nên hạ quyết tâm chỉnh đốn vấn đề hoàn cảnh. Như vậy đi, sau khi về anh dành thời gian làm ra phương án. Chỉ cần là công ty trong quận mà không qua cửa bên bảo vệ môi trường thì phải dừng sản xuất đến khi đạt tiêu chuẩn mới thôi.
Diêu Hiểu Hoa cũng nghe ra Lý Quốc Quang vừa dựa vào Vương Quốc Hoa, cũng muốn ý làm hẳn hoi ở quận Hồng Sam. Tin này làm Diêu Hiểu Hoa rất rung động, từ xuống kiếm lý lịch tới muốn làm ra thành tích là có khác nhau. Nghĩ tới việc Lý Quốc Quang vừa lên Bắc Kinh, Diêu Hiểu Hoa lén nhìn Vương Quốc Hoa, trong lòng rất khiếp sợ.
Nói xong công việc hai người lẽ ra phải lui, Lý Quốc Quang lại ném hai chiếc túi lên bàn.
- Cái này có người nhờ mang tới, có nhận hay không do anh. Đúng, tối tới nhà anh ăn cơm.
Nói tới đây Lý Quốc Quang rời đi, Diêu Hiểu Hoa đợi Lý Quốc Quang đi mới cười nói.
- Chủ tịch quận, cái này định thế nào?
Diêu Hiểu Hoa đang rất kích động nhưng cũng có thể khống chế được tâm trạng của mình. Vương Quốc Hoa vừa nãy khuyến khích hắn nắm phòng Tài chính nhưng Diêu Hiểu Hoa có chút không dám xác định, chuyện tốt này có thể do mình sao? Bí thư đều do bí thư hoặc chủ tịch phòng ban béo bở này. Lúc hỏi chỉ thị, Diêu Hiểu Hoa lộ rõ vẻ thành khẩn.
- Anh cứ tranh thủ.
Vương Quốc Hoa có câu trả lời rõ ràng, Diêu Hiểu Hoa có thể đáp ứng vài điều kiện của Thạch Vân Thanh nhưng phải nắm được phòng Tài chính.
Vương Quốc Hoa nói là như vậy, Diêu Hiểu Hoa nhất định phải thể hiện thái độ giữ gìn lợi ích của lãnh đạo. Vì thế được câu trả lời, Diêu Hiểu Hoa rất thích hợp tỏ thái độ.
- Nói như vậy có phải là cổ vũ dã tâm của một ít người không?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Anh cảm thấy sao?
Diêu Hiểu Hoa sửng sốt lập tức cười cười đứng lên nói:
- Cũng đúng, xem ra tôi lo nhiều quá. Ngài làm việc tiếp, tôi đi về.
Lực sát thương của phòng Tài chính không hề nhỏ, ra khỏi văn phòng Diêu Hiểu Hoa thấy mình như bay trên mây. Trong đầu hắn thoáng cái nghĩ tới cảnh trước mình không khống chế được phòng Tài chính nên gặp nhiều điều khó khăn. Diêu Hiểu Hoa xuống lầu tới văn phòng Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa mặt mày hồng hào làm Đặng Ngâm hoảng sợ.
- Lão Diêu, uống nhiều hay là say nắng?
Đặng Ngâm có chút khẩn trương quan tâm hỏi. Diêu Hiểu Hoa xua tay cười hắc hắc nói:
- Tôi không sao, chỉ có chút hưng phấn mà thôi. Vừa nãy chủ tịch Vương đã nói rõ công việc nửa cuối năm rất nhiều nên nhất định phải nắm chắc phòng Tài chính.
Bịch, chén trà trong tay Đặng Ngâm rơi xuống mặt đất. Hắn nhảy dựng lên nói.
- Anh nói đùa hay tôi nghe nhầm?
Diêu Hiểu Hoa cẩn thận kể lại câu chuyện, Đặng Ngâm nghe xong không hề hưng phấn mà lại nhíu mày đi lại quanh phòng.
- Không đúng, không đúng.
Diêu Hiểu Hoa ừ một tiếng, cẩn thận nghĩ cũng thấy không đúng.
Cái gọi là chính quyền quản tài chính, phòng Tài chính chính là một cái khóa, các ngành bên ủy ban cần chuyển khoản đều phải thông qua phòng Tài chính. Nói cách khác làm chủ tịch quận nếu có cơ hội nắm phòng Tài chính mà bỏ qua đúng là không đúng. Cơ quan chức năng của ủy ban về nguyên tắc do phó chủ tịch thường trực quản lý túi tiền, vấn đề là nguyên tắc này hầu hết những lúc không được thực hiện. Phó chủ tịch thường trực nhiều lúc chỉ có danh nghĩa quản lý phòng Tài chính mà thôi, có quyền ký tên nhưng phòng Tài chính không nể mặt. Nguyên chủ tịch quận bị đè ép không phải vì phòng Tài chính không nghe lệnh sao?
- Lão Đặng, hay là tôi về hỏi thêm?
Diêu Hiểu Hoa có chút khẩn trương thầm nghĩ có phải Vương Quốc Hoa dò xét mình không?
Đặng Ngâm lắc đầu rất khẳng định nói:
- Không cần, chủ tịch Vương là thật lòng, nếu không sẽ không nói ra trước mặt Lý Quốc Quang.
Diêu Hiểu Hoa giật mình cẩn thận nghĩ cũng đúng.
Nhưng chuyện này rất bất hợp lý. Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm không tìm được câu trả lời, cũng không dám đi hỏi. Đồng thời Lý Quốc Quang cũng không nghĩ ra. Theo hắn thấy Vương Quốc Hoa không cần dùng phòng Tài chính để thể hiện thực lực của mình.
Lý Quốc Quang suy nghĩ rất đơn giản, có mình đứng bên phía Vương Quốc Hoa, đừng nói là ủy ban dù là cả quận ủy cũng không ai dám chống đối Vương Quốc Hoa. Chẳng qua Vương Quốc Hoa nghĩ quá đơn giản hoặc là nhìn không đủ xa.
Như vậy mục tiêu của Vương Quốc Hoa là gì?
/822
|