Cửa bị đẩy ra, Du Phi Dương từ trong lao vào lớn tiếng nói:
- Chính phủ Thái Lan đã có phản ứng, bỏ ra hai tỷ Usd mua đồng Bạt. Ha ha, không bằng hổ giấy, nhiều lắm chỉ là mèo bệnh.
Lịch sử đã đi đúng hướng, Vương Quốc Hoa nhìn Du Phi Dương đang hưng phấn, hắn khinh thường nói:
- Ông có thể bình tĩnh một chút không? Bây giờ mới bắt đầu thôi mà.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa ưỡn lưng cầm lấy tờ báo, bưng cốc café uống.
- Tôi …
Du Phi Dương tức giơ ngón cái lên thể hiện sự coi thường. Nhưng lúc xoay người ra ngoài hắn hắn không nhịn được cười phá lên, không thèm để ý đến Vương Quốc Hoa ở đằng sau ddamg thở hổn hển. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Vương Quốc Hoa ra vẻ bình tĩnh cũng vung tay lên, tờ báo bị xé thành hai nửa.
Một lúc lâu sau Vương Quốc Hoa mới bình tĩnh lại, hắn từ từ xuống lầu. Du Phi Dương đang ngồi gọi điện ra lệnh lại giơ ngón giữa lên. Hắn lớn tiếng nói với điện thoại:
- Ra tay, chẳng qua đừng quá nhanh, lặng lẽ thôi, bắn súng không được có tiếng.
Vương Quốc Hoa chỉnh lại quần áo lạnh nhạt ngồi ở đối diện, châm thuốc hút một hơi. Điếu thuốc rất có hiệu quả làm đầu óc Vương Quốc Hoa bình tĩnh lại.
- Ông nói với dì là có thể đăng bài.
….
“Nội tham” phải tới địa vị nhất định mới có thể xem. Bài viết một ngàn năm trăm chữ xuất hiện ở vị trí rất bắt mắt. Đọc xong bài viết, chuyện đầu tiên Hứa Nam Hạ làm chính là cầm máy.
- Em, Vương Quốc Hoa có bài viết trên Nội tham là em làm à?
Lúc nói chuyện Hứa Nam Hạ cảm thấy bài viết với tiêu đề “Cảnh báo” rất chói mắt. Mấy hôm trước Nội tham cũng có một bài viết khen ngợi hình thức bốn con hổ Đông Nam Á, bài viết hôm nay rõ ràng là tát vào mặt bài viết trước.
- Vâng, đây là bài đầu tiên trong một loạt bài phân tích, sau đó còn có ba bài “Băng hội”, “Ứng đối”, “Phản kích” nữa. Đương nhiên nếu như bài “Cảnh cáo” không đúng thì các bài sau không cần đưa lên. Bản thảo vẫn trong tay em.
Du Vân Vân cười cười đưa ra câu trả lời. Hứa Nam Hạ thoáng cái yên tâm. Y biết năng lực và ánh mắt của vợ. Hơn nữa chỉ riêng bài “cảnh cáo” này thì cũng không sao cả, mặc dù có người thấy không hài lòng thì cũng không coi là thật. Nếu Du lão đã qua đời thì khác, nhưng bây giờ ông không phải vẫn còn sống sao? Chuyện này chỉ cần ông gọi nói một câu chuyện này ông cho phép thì chút sóng gió sẽ biến mất hoàn toàn. Nhưng nếu “đúng như dự đoán” thì sao?
Bỏ máy xuống, mắt Hứa Nam Hạ đột nhiên co rút lại. Y đọc từng chữ trên bài viết sau đó lại cầm máy gọi:
- Em, đưa bản thảo tới cho anh.
- Trưa về ăn rồi nói.
Du Vân Vân cười cười nói một câu như vậy. Cô nhìn bộ đồ lót mà Du Phi Dương mua tặng mình, cô lẩm bẩm một tiếng:
- Thằng này đúng là không biết xấu hổ.
Cẩn thận đứng lên ra đóng cửa, Du Vân Vân không nhịn được vào phòng trong thay đồ lót. Nửa tháng nay Hứa Nam Hạ không chạm vào cơ thể cô, cô thầm nhìn mình trong gương rồi rên lên.
Sở Giang Thu mới nhận chức được ba hôm. Sở Giang Thu rất tức giận đập bàn. Phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường trực tức giận làm thư ký bên ngoài sợ hãi chạy vào trong nói:
- Chủ tịch, ngài có gì cần sai bảo?
Nhân cơ hội tờ “Nội tham” che khuất gương mặt, Sở Giang Thu rất nhanh bình tĩnh lại. Y từ từ bỏ tờ tạp chí xuống rồi lạnh lùng nói:
- Không có việc gì đừng có xông vào như vậy, đi làm việc của cậu đi.
Sở Giang Thu tức giận là do công việc gần đây không quá thuận lợi. Hứa Nam Hạ xác định sẽ phải đi, bí thư tỉnh ủy mới tới là họ Lưu – Bộ trưởng Bộ giao thông, tên này vốn có mâu thuẫn với nhà mình. Sau khi nhận chức Lãnh Vũ cũng không hề dựa vào như Sở Giang Thu nghĩ, hơn nữa còn duy trì khoảng cách nhất định. Đây giống như nói mình nợ nhà hắn. Quyền chủ tịch tỉnh Mạnh Tự Lực mặc dù rất khách khí nhưng trong mắt lộ rõ vẻ đề phòng. Bây giờ lại đột nhiên có thêm Du Vân Vân, không phải vì ả thì sao bài viết của thằng Vương Quốc Hoa có thể đăng lên Nội tham? Mấy hôm trước một chuyên gia thuộc Sở gia đã có bài viết hoàn toàn đối lập với bài này, đây quả thực là đang tát vào mặt mình.
Sở Giang Thu cầm máy hét tướng lên:
- Tương Lập Phương, đọc Nội tham hôm nay chưa? Đáp lại ngay cho tôi nếu không tự biết đường cút.
Cầm Nội tham, Sở Giang Thu không nhịn được đọc vào đoạn kia. Trong bài viết phân tích tập đoàn lũng đoạn của nước … có một loạt đầu tư vào khu vực Đông Nam Á, cho rằng đầu tư này sẽ mất hoàn toàn theo cơn lốc tài chính Châu Á sắp tới. Cái này làm Sở Giang Thu không thể nhịn nổi. Đầu tư mấy tỷ Usd cơ mà, Sở Giang Thu vừa đi thì có người lấy việc này ra nói chuyện. Hơn nữa lại là thằng Vương Quốc Hoa mà mình có thể dùng một ngón tay cũng giết chết được.
Nhíu mày nghĩ đến Du Vân Vân, Sở Giang Thu không nhịn được hừ lạnh một tiếng:
- Cưỡi lừa mà đòi đua với tao, cứ xem xem.
“Đúng là” Sở Sở nở nụ cười bỏ tờ Nội tham trong tay. Cô ngẩng đầu nhìn ông lão đang ngồi phơi nắng. Ông nhìn như nhắm mắt thực ra không ngủ nên nghe thấy tiếng thở dài của cháu gái.
- Ồ, đọc tiếp đi.
Ông lão nói, Sở Sở hờn dỗi đứng lên bỏ Nội tham lại:
- Ông tự xem đi, cháu đi siêu thị.
- Cậu đọc đi.
Ông lão giơ tay lên, một sĩ quan trẻ tuổi ở bên chạy vội tới cầm tờ Nội tham đọc tiếp:
- Đây là sự thiếu nhận thức hệ thống tài chính quốc tế, người thiếu năng lực lại cho rằng mình tài cao, hai nguyên nhân này kết hợp tạo thành kết quả tất nhiên. Có thể đoán được đầu tư này thất bại mặc dù quần chúng nhân dân không biết nhưng người tổn thất lại chuyển thành quần chúng nhân dân là người nộp thuế.
Lúc Sở Sở tiến vào, ông lão cuối cùng đã mở mắt cắt ngang tên sĩ quan:
- Ai viết?
Sĩ quan nhìn lướt xuống bên dưới rồi nói:
- Vương Quốc Hoa, trước đây chưa từng thấy bài viết của hắn.
Tay Sở Sở run lên, thấy ông ngoại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cô kêu lên:
- ông, không cho nhìn cháu như vậy nếu không cháu đập vỡ ấm trà.
Ông lão cười phá lên đứng dậy, sau đó nói:
- Cháu gái ngoan, cháu không phải học kinh tế ư? Cháu nói bài viết này có đáng tin không?
- Theo cháu biết về hắn thì ít nhất phải 80%.
Sở Sở nói câu này mà mặt khá khổ sở. Một bên là bố cô, một bên là người đàn ông cô yêu. Càng đáng chết là hắn quá phong lưu, nhớ tới đây Sở Sở lại đau lòng.
Ông lão hơi run run, ho khan liên tục. Sở Sở vội vàng rót trà đưa tới và vuốt vuốt lưng cho ông. Ông lão cuối cùng nói thầm một tiếng.
- Đáng chết.
Sở Sở ngẩn ra định nói lại thôi.
Ông lão nhìn cô rồi thản nhiên nói:
- Hắn cuối cùng cũng là ba cháu.
Sở Sở không nói gì, nghĩ tới việc Sở Giang Thu sai người theo dõi Vương Quốc Hoa, nghĩ đến mình bị tịch thu điện thoại di động, cô lại buồn.
…
Ngày 2/7/1997 là ngày đen tối của cả Châu Á. Chính phủ Thái Lan tuyên bố buông tha tỉ giá hối đoái cố định, thực hiện chế độ theo cơ chế thị trường.
Keng, tiếng chén rượu va vào nhau. Du Phi Dương hưng phấn muốn phát diên lên. Du Phi Dương rất rõ ràng mình đã làm gì. Nửa tháng cẩn thận giờ phút này đã hóa thành sự vui sướng và hưng phấn không thể dùng lời lẽ để hình dung.
- Phát tài rồi.
Rượu vào bụng, Du Phi Dương dựa lưng vào ghế nghỉ một lúc. Y cầm máy lớn tiếng nói:
- Mang mấy em tới đây.
- Hạ lưu.
Vương Quốc Hoa ở đối diện từ từ đứng lên sửa lại quần áo, tay quay quay chìa khóa xe. Hắn bước rra ngào còn không quên nói một câu với Du Phi Dương:
- Anh trong sáng như vậy nhưng sớm muộn cũng bị ông làm hư.
Du Phi Dương tức đến đau bụng nhưng sau đó hắn lại cười rất thoải mái.
Liên Mai mở cửa phòng thấy Vương Quốc Hoa đang rất vui vẻ, đây là lần đầu hắn cười vui như vậy. Liên Mai kêu òa lên vì bị ôm. Liên Tuyết ở phòng bên thò đầu ra thấy cảnh này không khỏi cười cười dựa lưng vào cửa khaonh tay trước ngực chứ không có ý lên cứu chị. Không ngờ Vương Quốc Hoa ôm Liên Mai đi tới, bỏ một tay ra ôm thêm cô.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cảnh đẹp trái ôm phải ấp của Vương Quốc Hoa. Hắn nhìn số rồi đưa tay ra hiệu hai cô Liên Mai đừng lên tiếng. Hắn cung kính nói:
- Dì.
- Bản thảo thứ hai ngày mai sẽ đăng lên, cháu nổi tiếng rồi.
Nói xong câu này Du Vân Vân dập máy, trên mặt nở nụ cười đầy khinh thường và châm chọc, không biết cô dành cho ai.
Vương Quốc Hoa vứt máy sang bên đưa tay kéo váy của Liên Mai xuống, không hề khởi động đã đẩy mạnh vào. Liên Mai bị đẩy lên tường khẽ rên vì hơi rát, cô đẩy mông ra sau nhỏ giọng nói:
- Anh, đồ ăn nguội hết rồi.
Vương Quốc Hoa lúc này như uống phải thuốc kích thích, chị em Liên Mai thay nhau ra trận mới làm Vương Quốc Hoa ra một lần. Lát sau hắn ngồi trên ghế hút thuốc mà mắt vẫn như sói đói nhìn chằm chằm tới.
- Đừng mà.
Liên Tuyết như con chó con bò lên, Liên Mai ngồi ở bên còn đang lấy lại sức, trên mặt lộ rõ nét kiều diễm.
….
“Băng hội – sụp đổ” với dấu chấm than đỏ chót phía sau đã chứng minh bài “Cảnh cáo” trước đó là hoàn toàn chính xác, cái tên Vương Quốc Hoa bị rất nhiều người nhớ đến.
Lãnh Vũ thở dài một tiếng bỏ điện thoại xuống. Y ra ngoài đi đến văn phòng Sở Giang Thu giơ tay định gõ cửa nhưng đột nhiên nhớ tới mình trước khi tới không gọi điện thoại. Y định xoay người thì thư ký bên trong có chút kinh ngạc đứng lên cung kính nói:
- Bí thư Lãnh.
- Chính phủ Thái Lan đã có phản ứng, bỏ ra hai tỷ Usd mua đồng Bạt. Ha ha, không bằng hổ giấy, nhiều lắm chỉ là mèo bệnh.
Lịch sử đã đi đúng hướng, Vương Quốc Hoa nhìn Du Phi Dương đang hưng phấn, hắn khinh thường nói:
- Ông có thể bình tĩnh một chút không? Bây giờ mới bắt đầu thôi mà.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa ưỡn lưng cầm lấy tờ báo, bưng cốc café uống.
- Tôi …
Du Phi Dương tức giơ ngón cái lên thể hiện sự coi thường. Nhưng lúc xoay người ra ngoài hắn hắn không nhịn được cười phá lên, không thèm để ý đến Vương Quốc Hoa ở đằng sau ddamg thở hổn hển. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Vương Quốc Hoa ra vẻ bình tĩnh cũng vung tay lên, tờ báo bị xé thành hai nửa.
Một lúc lâu sau Vương Quốc Hoa mới bình tĩnh lại, hắn từ từ xuống lầu. Du Phi Dương đang ngồi gọi điện ra lệnh lại giơ ngón giữa lên. Hắn lớn tiếng nói với điện thoại:
- Ra tay, chẳng qua đừng quá nhanh, lặng lẽ thôi, bắn súng không được có tiếng.
Vương Quốc Hoa chỉnh lại quần áo lạnh nhạt ngồi ở đối diện, châm thuốc hút một hơi. Điếu thuốc rất có hiệu quả làm đầu óc Vương Quốc Hoa bình tĩnh lại.
- Ông nói với dì là có thể đăng bài.
….
“Nội tham” phải tới địa vị nhất định mới có thể xem. Bài viết một ngàn năm trăm chữ xuất hiện ở vị trí rất bắt mắt. Đọc xong bài viết, chuyện đầu tiên Hứa Nam Hạ làm chính là cầm máy.
- Em, Vương Quốc Hoa có bài viết trên Nội tham là em làm à?
Lúc nói chuyện Hứa Nam Hạ cảm thấy bài viết với tiêu đề “Cảnh báo” rất chói mắt. Mấy hôm trước Nội tham cũng có một bài viết khen ngợi hình thức bốn con hổ Đông Nam Á, bài viết hôm nay rõ ràng là tát vào mặt bài viết trước.
- Vâng, đây là bài đầu tiên trong một loạt bài phân tích, sau đó còn có ba bài “Băng hội”, “Ứng đối”, “Phản kích” nữa. Đương nhiên nếu như bài “Cảnh cáo” không đúng thì các bài sau không cần đưa lên. Bản thảo vẫn trong tay em.
Du Vân Vân cười cười đưa ra câu trả lời. Hứa Nam Hạ thoáng cái yên tâm. Y biết năng lực và ánh mắt của vợ. Hơn nữa chỉ riêng bài “cảnh cáo” này thì cũng không sao cả, mặc dù có người thấy không hài lòng thì cũng không coi là thật. Nếu Du lão đã qua đời thì khác, nhưng bây giờ ông không phải vẫn còn sống sao? Chuyện này chỉ cần ông gọi nói một câu chuyện này ông cho phép thì chút sóng gió sẽ biến mất hoàn toàn. Nhưng nếu “đúng như dự đoán” thì sao?
Bỏ máy xuống, mắt Hứa Nam Hạ đột nhiên co rút lại. Y đọc từng chữ trên bài viết sau đó lại cầm máy gọi:
- Em, đưa bản thảo tới cho anh.
- Trưa về ăn rồi nói.
Du Vân Vân cười cười nói một câu như vậy. Cô nhìn bộ đồ lót mà Du Phi Dương mua tặng mình, cô lẩm bẩm một tiếng:
- Thằng này đúng là không biết xấu hổ.
Cẩn thận đứng lên ra đóng cửa, Du Vân Vân không nhịn được vào phòng trong thay đồ lót. Nửa tháng nay Hứa Nam Hạ không chạm vào cơ thể cô, cô thầm nhìn mình trong gương rồi rên lên.
Sở Giang Thu mới nhận chức được ba hôm. Sở Giang Thu rất tức giận đập bàn. Phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường trực tức giận làm thư ký bên ngoài sợ hãi chạy vào trong nói:
- Chủ tịch, ngài có gì cần sai bảo?
Nhân cơ hội tờ “Nội tham” che khuất gương mặt, Sở Giang Thu rất nhanh bình tĩnh lại. Y từ từ bỏ tờ tạp chí xuống rồi lạnh lùng nói:
- Không có việc gì đừng có xông vào như vậy, đi làm việc của cậu đi.
Sở Giang Thu tức giận là do công việc gần đây không quá thuận lợi. Hứa Nam Hạ xác định sẽ phải đi, bí thư tỉnh ủy mới tới là họ Lưu – Bộ trưởng Bộ giao thông, tên này vốn có mâu thuẫn với nhà mình. Sau khi nhận chức Lãnh Vũ cũng không hề dựa vào như Sở Giang Thu nghĩ, hơn nữa còn duy trì khoảng cách nhất định. Đây giống như nói mình nợ nhà hắn. Quyền chủ tịch tỉnh Mạnh Tự Lực mặc dù rất khách khí nhưng trong mắt lộ rõ vẻ đề phòng. Bây giờ lại đột nhiên có thêm Du Vân Vân, không phải vì ả thì sao bài viết của thằng Vương Quốc Hoa có thể đăng lên Nội tham? Mấy hôm trước một chuyên gia thuộc Sở gia đã có bài viết hoàn toàn đối lập với bài này, đây quả thực là đang tát vào mặt mình.
Sở Giang Thu cầm máy hét tướng lên:
- Tương Lập Phương, đọc Nội tham hôm nay chưa? Đáp lại ngay cho tôi nếu không tự biết đường cút.
Cầm Nội tham, Sở Giang Thu không nhịn được đọc vào đoạn kia. Trong bài viết phân tích tập đoàn lũng đoạn của nước … có một loạt đầu tư vào khu vực Đông Nam Á, cho rằng đầu tư này sẽ mất hoàn toàn theo cơn lốc tài chính Châu Á sắp tới. Cái này làm Sở Giang Thu không thể nhịn nổi. Đầu tư mấy tỷ Usd cơ mà, Sở Giang Thu vừa đi thì có người lấy việc này ra nói chuyện. Hơn nữa lại là thằng Vương Quốc Hoa mà mình có thể dùng một ngón tay cũng giết chết được.
Nhíu mày nghĩ đến Du Vân Vân, Sở Giang Thu không nhịn được hừ lạnh một tiếng:
- Cưỡi lừa mà đòi đua với tao, cứ xem xem.
“Đúng là” Sở Sở nở nụ cười bỏ tờ Nội tham trong tay. Cô ngẩng đầu nhìn ông lão đang ngồi phơi nắng. Ông nhìn như nhắm mắt thực ra không ngủ nên nghe thấy tiếng thở dài của cháu gái.
- Ồ, đọc tiếp đi.
Ông lão nói, Sở Sở hờn dỗi đứng lên bỏ Nội tham lại:
- Ông tự xem đi, cháu đi siêu thị.
- Cậu đọc đi.
Ông lão giơ tay lên, một sĩ quan trẻ tuổi ở bên chạy vội tới cầm tờ Nội tham đọc tiếp:
- Đây là sự thiếu nhận thức hệ thống tài chính quốc tế, người thiếu năng lực lại cho rằng mình tài cao, hai nguyên nhân này kết hợp tạo thành kết quả tất nhiên. Có thể đoán được đầu tư này thất bại mặc dù quần chúng nhân dân không biết nhưng người tổn thất lại chuyển thành quần chúng nhân dân là người nộp thuế.
Lúc Sở Sở tiến vào, ông lão cuối cùng đã mở mắt cắt ngang tên sĩ quan:
- Ai viết?
Sĩ quan nhìn lướt xuống bên dưới rồi nói:
- Vương Quốc Hoa, trước đây chưa từng thấy bài viết của hắn.
Tay Sở Sở run lên, thấy ông ngoại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cô kêu lên:
- ông, không cho nhìn cháu như vậy nếu không cháu đập vỡ ấm trà.
Ông lão cười phá lên đứng dậy, sau đó nói:
- Cháu gái ngoan, cháu không phải học kinh tế ư? Cháu nói bài viết này có đáng tin không?
- Theo cháu biết về hắn thì ít nhất phải 80%.
Sở Sở nói câu này mà mặt khá khổ sở. Một bên là bố cô, một bên là người đàn ông cô yêu. Càng đáng chết là hắn quá phong lưu, nhớ tới đây Sở Sở lại đau lòng.
Ông lão hơi run run, ho khan liên tục. Sở Sở vội vàng rót trà đưa tới và vuốt vuốt lưng cho ông. Ông lão cuối cùng nói thầm một tiếng.
- Đáng chết.
Sở Sở ngẩn ra định nói lại thôi.
Ông lão nhìn cô rồi thản nhiên nói:
- Hắn cuối cùng cũng là ba cháu.
Sở Sở không nói gì, nghĩ tới việc Sở Giang Thu sai người theo dõi Vương Quốc Hoa, nghĩ đến mình bị tịch thu điện thoại di động, cô lại buồn.
…
Ngày 2/7/1997 là ngày đen tối của cả Châu Á. Chính phủ Thái Lan tuyên bố buông tha tỉ giá hối đoái cố định, thực hiện chế độ theo cơ chế thị trường.
Keng, tiếng chén rượu va vào nhau. Du Phi Dương hưng phấn muốn phát diên lên. Du Phi Dương rất rõ ràng mình đã làm gì. Nửa tháng cẩn thận giờ phút này đã hóa thành sự vui sướng và hưng phấn không thể dùng lời lẽ để hình dung.
- Phát tài rồi.
Rượu vào bụng, Du Phi Dương dựa lưng vào ghế nghỉ một lúc. Y cầm máy lớn tiếng nói:
- Mang mấy em tới đây.
- Hạ lưu.
Vương Quốc Hoa ở đối diện từ từ đứng lên sửa lại quần áo, tay quay quay chìa khóa xe. Hắn bước rra ngào còn không quên nói một câu với Du Phi Dương:
- Anh trong sáng như vậy nhưng sớm muộn cũng bị ông làm hư.
Du Phi Dương tức đến đau bụng nhưng sau đó hắn lại cười rất thoải mái.
Liên Mai mở cửa phòng thấy Vương Quốc Hoa đang rất vui vẻ, đây là lần đầu hắn cười vui như vậy. Liên Mai kêu òa lên vì bị ôm. Liên Tuyết ở phòng bên thò đầu ra thấy cảnh này không khỏi cười cười dựa lưng vào cửa khaonh tay trước ngực chứ không có ý lên cứu chị. Không ngờ Vương Quốc Hoa ôm Liên Mai đi tới, bỏ một tay ra ôm thêm cô.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cảnh đẹp trái ôm phải ấp của Vương Quốc Hoa. Hắn nhìn số rồi đưa tay ra hiệu hai cô Liên Mai đừng lên tiếng. Hắn cung kính nói:
- Dì.
- Bản thảo thứ hai ngày mai sẽ đăng lên, cháu nổi tiếng rồi.
Nói xong câu này Du Vân Vân dập máy, trên mặt nở nụ cười đầy khinh thường và châm chọc, không biết cô dành cho ai.
Vương Quốc Hoa vứt máy sang bên đưa tay kéo váy của Liên Mai xuống, không hề khởi động đã đẩy mạnh vào. Liên Mai bị đẩy lên tường khẽ rên vì hơi rát, cô đẩy mông ra sau nhỏ giọng nói:
- Anh, đồ ăn nguội hết rồi.
Vương Quốc Hoa lúc này như uống phải thuốc kích thích, chị em Liên Mai thay nhau ra trận mới làm Vương Quốc Hoa ra một lần. Lát sau hắn ngồi trên ghế hút thuốc mà mắt vẫn như sói đói nhìn chằm chằm tới.
- Đừng mà.
Liên Tuyết như con chó con bò lên, Liên Mai ngồi ở bên còn đang lấy lại sức, trên mặt lộ rõ nét kiều diễm.
….
“Băng hội – sụp đổ” với dấu chấm than đỏ chót phía sau đã chứng minh bài “Cảnh cáo” trước đó là hoàn toàn chính xác, cái tên Vương Quốc Hoa bị rất nhiều người nhớ đến.
Lãnh Vũ thở dài một tiếng bỏ điện thoại xuống. Y ra ngoài đi đến văn phòng Sở Giang Thu giơ tay định gõ cửa nhưng đột nhiên nhớ tới mình trước khi tới không gọi điện thoại. Y định xoay người thì thư ký bên trong có chút kinh ngạc đứng lên cung kính nói:
- Bí thư Lãnh.
/822
|