Lãnh Vũ nói xong liền đợi xem Vương Quốc Hoa có phản ứng gì. Lợi ích ngay trước mặt, thanh niên còn có thể nhịn được sao? Vương Quốc Hoa nghe xong cười hắc hắc trông đầy đôn hậu, Lãnh Vũ thấy vẻ mặt này nhiệt nên tê tê.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này tôi không dùng được, đợi đến lúc quan trọng thì chờ đến lúc cần sẽ để cứu mạng. Thực ra việc này chỉ cần ở huyện có mở đầu tốt thì không sợ không có người ngửi thấy.
- Ồ, gì gọi là mở đầu tốt?
Lãnh Vũ hỏi một câu.
Vương Quốc Hoa lập tức trả lời ngay:
- Ý của tôi là tìm một công ty đầu tư tài chính, ký hợp đồng tiêu thụ với nông dân. Có một điểm quan trọng nhất trong hợp đồng chính là cung cấp ghé miễn phí, giúp các hộ nông dân các vật dụng cần thiết. Bởi vì chỉ thí điểm ở một hai xã nên đầu tư không quá lớn. Chờ thấy hiệu quả, nông dân chủ động xin được nuôi thì có thể do chính quyền ra mặt tổ chức nông dân lại vay vốn ngân hàng để nuôi. Tôi nghĩ không đầy một năm là có người chủ động tìm tới đưa ra chính sách, đưa tài chính.
Lãnh Vũ có chút kinh ngạc rồi cười nói:
- Tiện nghi cho tên Tương Tiền Tiến rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp câu, Lãnh Vũ biết ý của hắn nên thở dài nói:
- Nghiêm Hữu Quang là lão lãnh đạo của cậu, Tương Tiền Tiến là thư ký của bí thư Hứa, cậu đứng giữa đúng là khó.
- Tôi làm tốt công việc của mình là đủ, cần gì phải nghĩ tới bọn họ.
Lãnh Vũ nghe vậy không khỏi mỉm cười nói:
- Suy nghĩ rất đúng, được rồi, không còn sớm nữa, về nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa đứng lên xin về, Lãnh Vũ nói:
- Đúng, hội nghị ban bí thư sáng nay đã thông qua danh sách mà Ban tổ chức cán bộ trình lên.
Vương Quốc Hoa trợn mắt, Lãnh Vũ thấy thế không khỏi cười nói:
- Cậu biết là được rồi, tóm lại trai cò tranh chấp, ngư ông được lợi. Tôi cũng không rõ sao lại như vậy.
Lúc đi ra Vương Quốc Hoa vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Lãnh Hạ từ trên lầu chạy ra nói:
- Vương ca, anh nói chuyện không giữ lời.
Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói với nó:
- Sáng mai anh mai em đến nhà Phỉ Phỉ chơi game.
Lãnh Vũ ho khan một tiếng, Lãnh Hạ vội vàng chạy lên lầu.
Trên đường về khách sạn, Vương Quốc Hoa vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Câu cuối cùng của Lãnh Vũ coi như cho hắn một nhân tình. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không rõ sao Lãnh Vũ lại giúp mình? Nếu hắn hỏi Lãnh Vũ như vậy có lẽ không có đáp án.
Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi cho Diêu Bản Thụ. Diêu Bản Thụ vừa mới đi nhậu về, tối uống nhiều rượu nên không muốn nghe, chẳng qua vừa nghe xong y muốn nhảy dựng lên, ngơ ngác đứng đó. Vợ Diêu Bản Thụ sợ hãi đẩy đẩy hắn vài cái:
- Lão Diêu, sao thế? Đừng dọa em.
Diêu Bản Thụ cuối cùng đã lấy lại tinh thần, vẻ kích động không thể khống chế. Y cười ha hả nói:
- Không sao, không sao.
Vương Quốc Hoa vừa nãy chỉ nói một câu rồi dập máy, không cho Diêu Bản Thụ cơ hội nói chuyện. Diêu Bản Thụ cũng không nói thành lời bởi vì chiều y nhận được tin đề cử của chủ tịch Cao có cơ hội rất lớn.
Bây giờ Vương Quốc Hoa lại nói mình đã được hội nghị ban bí thư thông qua, Diêu Bản Thụ có thể có cảm giác gì?
Diêu Bản Thụ không tìm được lời gì để thể hiện suy nghĩ của mình, có đôi khi chính là như vậy.
Ngô Xuân Liên đang ở phòng dọn đồ. Ban ngày đi dạo phố cô tiêu hết hơn ngàn của Vương Quốc Hoa. Thấy Vương Quốc Hoa về, cô có chút xấu hổ nói:
- Anh về rồi à, tiền anh đưa em tiêu hết rồi.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Tiêu cũng không sao.
Hắn đưa một chiếc thẻ đã chuẩn bị trước đưa cô:
- Cho em, trong đó có 50 ngàn.
Mặt Ngô Xuân Liên đổi lại, cô đẩy ra:
- Em không cần, em không bán thân.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa lên sờ đầu cô:
- Em nghĩ gì thế? Tiền này không phải đưa hết cho em, 20 ngàn đưa cho em trai học. Thượng Hải tiêu tốn rất nhiều, học cũng vất vả. 20 ngàn đưa cho bố mẹ em, còn 10 ngàn thì em để lại dùng khi cần.
Ngô Xuân Liên lúc này mới dịu đi chút.
- Em vẫn không thể lấy.
Vương Quốc Hoa thở dài nói:
- Biết em không cần gì ở anh nưng là một người đàn ông, em đi theo anh, anh phải có nghĩa vụ giúp em sống tốt hơn mà.
Ngô Xuân Liên vội vàng cầm lấy:
- Em cầm là được chứ gì? Không được giận.
Vương Quốc Hoa nằm lên giường, bình tĩnh nói:
- Cả ngày mệt, về cũng không dễ dàng gì.
Ngô Xuân Liên luống cuống tay chân, rất áy náy. Hắn đã mệt, mình không giúp được gì còn hắn mệt thêm. Vì thế cô vội vàng đi lên nói:
- Là em không đúng, sau này anh nói gì chính là như vậy.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt một lúc lâu không nói. Đến khi hai mắt Ngô Xuân Liên đỏ lên thì hắn mới cười hì hì:
- Đùa em thôi, lo lắm à?
Ngô Xuân Liên cuối cùng vẫn là một thiếu nữ, cô lao lên nói:
- Anh xấu quá.
Thủ đoạn của Ngô Xuân Liên không nhiều, cô có véo hắn cũng chỉ dám véo nhẹ. Vương Quốc Hoa để cô nghịch một lúc rồi ôm cô vào lòng, tay thò vào từ cổ áo. Ngay lập tức Ngô Xuân Liên mềm nhũn ra.
Ngô Xuân Liên thở hổn hển, Vương Quốc Hoa đầy kinh nghiệm không bao lâu đã khiến Ngô Xuân Liên không khống chế được ôm chặt hắn, mông không ngừng phối hợp.
…
Bao Tiểu Tùng đề nghị mấy vị đồng nghiệp nhưng không ai nhận lời hết, cuối cùng chỉ có thể do y mang theo một đám sinh viên đi xuống để nghiên cứu việc nuôi trâu sạch, một bên thí nghiệm trồng cỏ.
Bao Tiểu Tùng cảm thấy hơi xấu hổ nên liên tục xin lỗi Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chỉ cười nói:
- Đây là việc bình thường, chờ ngài đạt thành quả thì không sợ không có người xuống cướp.
Vương Quốc Hoa thuê một chiếc xe 12 chỗ chở Bao Tiểu Tùng và mấy sinh viên về huyện thành. Lúc này một người gọi điện tới là Mộ Dung. Mộ Dung nói trong đoàn đã chuẩn bị xong, vốn có thể đi xuống nhưng chiếc xe duy nhất của đoàn bị hỏng mong Vương Quốc Hoa thông cảm.
Vương Quốc Hoa bảo không có việc gì. Hắn nghĩ đến sẽ dẫn mấy người Bao Tiểu Tùng xuống nên đề nghị:
- Tôi đang trên tỉnh, cô cần xe gì để tôi nghĩ biện pháp.
Mộ Dung không ngờ hắn ngay ở trên tỉnh lại không tới tìm Liên Mai, Liên Tuyết. bây giờ cô mới thừa nhận Vương Quốc Hoa thật sự muốn ủng hộ công việc của đoàn.
- Vậy thì anh nếu có biện pháp thì chuẩn bị giúp chúng tôi xe 24 chỗ và một xe tải nhỏ. Đáng lẽ một xe là đủ nhưng cần đưa cả thiết bị xuống nữa.
Vương Quốc Hoa nói:
- Như vậy đi, tối tôi phái xe tới, mai bên này cũng có mấy người đi tới huyện Phương Lan luôn thể. Cứ như vậy đi, tôi còn có việc.
Mộ Dung bỏ máy không khỏi đảo mắt, vậy là giải quyết được rồi sao?
Vương Quốc Hoa sau khi đưa Ngô Xuân Liên, hắn gọi điện cho Du Phi Dương nhờ chuẩn bị cho ba chiếc xe, còn nhấn mạnh đây là nghĩa vụ chính trị. Du Phi Dương đang ngồi với Phùng Lỵ Lỵ bị cắt đứt nên thở hổn hển rút tay khỏi cổ áo Phùng Lỵ Lỵ.
- Tôi không nợ ông.
Nói là vậy nhưng Du Phi Dương nhìn áo Phùng Lỵ Lỵ bị cởi một nửa vẫn phải dừng động tác để gọi điện ra ngoài:
- Lãnh Hân, Vương Quốc Hoa cần ba xe… cô nghĩ biện pháp giải quyết đi. Hắn nói là nhiệm vụ chính trị.
Lãnh Hân nghe xong tức giận nói:
- Tôi dựa vào gì phải giúp hắn? Bảo hắn tới tìm tôi nếu không mặc kệ.
- Hắn đang bận, cô gọi cho hắn đi.
Lãnh Hân tức giận nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua cô vẫn phải ngoan ngoãn đi làm theo.
Du Phi Dương bỏ máy xuống đầy đắc ý nói:
- Ai bảo ông hại tôi.
Phùng Lỵ Lỵ ở bên khó hiểu hỏi:
- Sao vậy anh?
Du Phi Dương nói:
- Không có gì, cho thằng kia chịu trận. Em không biết đâu, anh chưa từng thấy hắn kinh ngạc bao giờ cả. Anh không thể bỏ qua bất cứ cơ hội trả thù nào nếu không hắn càng lúc càng kiêu ngạo.
Vừa nói hắn vừa thò tay ra nhưng bị Phùng Lỵ Lỵ tránh:
- Em còn có việc, phải đi.
Du Phi Dương nghe xong càng khó chịu muốn lao tới nhưng lại không thể làm gì. Hắn đành phải ngoan ngoãn đưa người đi. Về phòng, Du Phi Dương nguyền rủa:
- Nguyền rủa ông bị Lãnh Hân cho sờ mó nhưng không cho vào.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này tôi không dùng được, đợi đến lúc quan trọng thì chờ đến lúc cần sẽ để cứu mạng. Thực ra việc này chỉ cần ở huyện có mở đầu tốt thì không sợ không có người ngửi thấy.
- Ồ, gì gọi là mở đầu tốt?
Lãnh Vũ hỏi một câu.
Vương Quốc Hoa lập tức trả lời ngay:
- Ý của tôi là tìm một công ty đầu tư tài chính, ký hợp đồng tiêu thụ với nông dân. Có một điểm quan trọng nhất trong hợp đồng chính là cung cấp ghé miễn phí, giúp các hộ nông dân các vật dụng cần thiết. Bởi vì chỉ thí điểm ở một hai xã nên đầu tư không quá lớn. Chờ thấy hiệu quả, nông dân chủ động xin được nuôi thì có thể do chính quyền ra mặt tổ chức nông dân lại vay vốn ngân hàng để nuôi. Tôi nghĩ không đầy một năm là có người chủ động tìm tới đưa ra chính sách, đưa tài chính.
Lãnh Vũ có chút kinh ngạc rồi cười nói:
- Tiện nghi cho tên Tương Tiền Tiến rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp câu, Lãnh Vũ biết ý của hắn nên thở dài nói:
- Nghiêm Hữu Quang là lão lãnh đạo của cậu, Tương Tiền Tiến là thư ký của bí thư Hứa, cậu đứng giữa đúng là khó.
- Tôi làm tốt công việc của mình là đủ, cần gì phải nghĩ tới bọn họ.
Lãnh Vũ nghe vậy không khỏi mỉm cười nói:
- Suy nghĩ rất đúng, được rồi, không còn sớm nữa, về nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa đứng lên xin về, Lãnh Vũ nói:
- Đúng, hội nghị ban bí thư sáng nay đã thông qua danh sách mà Ban tổ chức cán bộ trình lên.
Vương Quốc Hoa trợn mắt, Lãnh Vũ thấy thế không khỏi cười nói:
- Cậu biết là được rồi, tóm lại trai cò tranh chấp, ngư ông được lợi. Tôi cũng không rõ sao lại như vậy.
Lúc đi ra Vương Quốc Hoa vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Lãnh Hạ từ trên lầu chạy ra nói:
- Vương ca, anh nói chuyện không giữ lời.
Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói với nó:
- Sáng mai anh mai em đến nhà Phỉ Phỉ chơi game.
Lãnh Vũ ho khan một tiếng, Lãnh Hạ vội vàng chạy lên lầu.
Trên đường về khách sạn, Vương Quốc Hoa vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Câu cuối cùng của Lãnh Vũ coi như cho hắn một nhân tình. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không rõ sao Lãnh Vũ lại giúp mình? Nếu hắn hỏi Lãnh Vũ như vậy có lẽ không có đáp án.
Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi cho Diêu Bản Thụ. Diêu Bản Thụ vừa mới đi nhậu về, tối uống nhiều rượu nên không muốn nghe, chẳng qua vừa nghe xong y muốn nhảy dựng lên, ngơ ngác đứng đó. Vợ Diêu Bản Thụ sợ hãi đẩy đẩy hắn vài cái:
- Lão Diêu, sao thế? Đừng dọa em.
Diêu Bản Thụ cuối cùng đã lấy lại tinh thần, vẻ kích động không thể khống chế. Y cười ha hả nói:
- Không sao, không sao.
Vương Quốc Hoa vừa nãy chỉ nói một câu rồi dập máy, không cho Diêu Bản Thụ cơ hội nói chuyện. Diêu Bản Thụ cũng không nói thành lời bởi vì chiều y nhận được tin đề cử của chủ tịch Cao có cơ hội rất lớn.
Bây giờ Vương Quốc Hoa lại nói mình đã được hội nghị ban bí thư thông qua, Diêu Bản Thụ có thể có cảm giác gì?
Diêu Bản Thụ không tìm được lời gì để thể hiện suy nghĩ của mình, có đôi khi chính là như vậy.
Ngô Xuân Liên đang ở phòng dọn đồ. Ban ngày đi dạo phố cô tiêu hết hơn ngàn của Vương Quốc Hoa. Thấy Vương Quốc Hoa về, cô có chút xấu hổ nói:
- Anh về rồi à, tiền anh đưa em tiêu hết rồi.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Tiêu cũng không sao.
Hắn đưa một chiếc thẻ đã chuẩn bị trước đưa cô:
- Cho em, trong đó có 50 ngàn.
Mặt Ngô Xuân Liên đổi lại, cô đẩy ra:
- Em không cần, em không bán thân.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa lên sờ đầu cô:
- Em nghĩ gì thế? Tiền này không phải đưa hết cho em, 20 ngàn đưa cho em trai học. Thượng Hải tiêu tốn rất nhiều, học cũng vất vả. 20 ngàn đưa cho bố mẹ em, còn 10 ngàn thì em để lại dùng khi cần.
Ngô Xuân Liên lúc này mới dịu đi chút.
- Em vẫn không thể lấy.
Vương Quốc Hoa thở dài nói:
- Biết em không cần gì ở anh nưng là một người đàn ông, em đi theo anh, anh phải có nghĩa vụ giúp em sống tốt hơn mà.
Ngô Xuân Liên vội vàng cầm lấy:
- Em cầm là được chứ gì? Không được giận.
Vương Quốc Hoa nằm lên giường, bình tĩnh nói:
- Cả ngày mệt, về cũng không dễ dàng gì.
Ngô Xuân Liên luống cuống tay chân, rất áy náy. Hắn đã mệt, mình không giúp được gì còn hắn mệt thêm. Vì thế cô vội vàng đi lên nói:
- Là em không đúng, sau này anh nói gì chính là như vậy.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt một lúc lâu không nói. Đến khi hai mắt Ngô Xuân Liên đỏ lên thì hắn mới cười hì hì:
- Đùa em thôi, lo lắm à?
Ngô Xuân Liên cuối cùng vẫn là một thiếu nữ, cô lao lên nói:
- Anh xấu quá.
Thủ đoạn của Ngô Xuân Liên không nhiều, cô có véo hắn cũng chỉ dám véo nhẹ. Vương Quốc Hoa để cô nghịch một lúc rồi ôm cô vào lòng, tay thò vào từ cổ áo. Ngay lập tức Ngô Xuân Liên mềm nhũn ra.
Ngô Xuân Liên thở hổn hển, Vương Quốc Hoa đầy kinh nghiệm không bao lâu đã khiến Ngô Xuân Liên không khống chế được ôm chặt hắn, mông không ngừng phối hợp.
…
Bao Tiểu Tùng đề nghị mấy vị đồng nghiệp nhưng không ai nhận lời hết, cuối cùng chỉ có thể do y mang theo một đám sinh viên đi xuống để nghiên cứu việc nuôi trâu sạch, một bên thí nghiệm trồng cỏ.
Bao Tiểu Tùng cảm thấy hơi xấu hổ nên liên tục xin lỗi Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chỉ cười nói:
- Đây là việc bình thường, chờ ngài đạt thành quả thì không sợ không có người xuống cướp.
Vương Quốc Hoa thuê một chiếc xe 12 chỗ chở Bao Tiểu Tùng và mấy sinh viên về huyện thành. Lúc này một người gọi điện tới là Mộ Dung. Mộ Dung nói trong đoàn đã chuẩn bị xong, vốn có thể đi xuống nhưng chiếc xe duy nhất của đoàn bị hỏng mong Vương Quốc Hoa thông cảm.
Vương Quốc Hoa bảo không có việc gì. Hắn nghĩ đến sẽ dẫn mấy người Bao Tiểu Tùng xuống nên đề nghị:
- Tôi đang trên tỉnh, cô cần xe gì để tôi nghĩ biện pháp.
Mộ Dung không ngờ hắn ngay ở trên tỉnh lại không tới tìm Liên Mai, Liên Tuyết. bây giờ cô mới thừa nhận Vương Quốc Hoa thật sự muốn ủng hộ công việc của đoàn.
- Vậy thì anh nếu có biện pháp thì chuẩn bị giúp chúng tôi xe 24 chỗ và một xe tải nhỏ. Đáng lẽ một xe là đủ nhưng cần đưa cả thiết bị xuống nữa.
Vương Quốc Hoa nói:
- Như vậy đi, tối tôi phái xe tới, mai bên này cũng có mấy người đi tới huyện Phương Lan luôn thể. Cứ như vậy đi, tôi còn có việc.
Mộ Dung bỏ máy không khỏi đảo mắt, vậy là giải quyết được rồi sao?
Vương Quốc Hoa sau khi đưa Ngô Xuân Liên, hắn gọi điện cho Du Phi Dương nhờ chuẩn bị cho ba chiếc xe, còn nhấn mạnh đây là nghĩa vụ chính trị. Du Phi Dương đang ngồi với Phùng Lỵ Lỵ bị cắt đứt nên thở hổn hển rút tay khỏi cổ áo Phùng Lỵ Lỵ.
- Tôi không nợ ông.
Nói là vậy nhưng Du Phi Dương nhìn áo Phùng Lỵ Lỵ bị cởi một nửa vẫn phải dừng động tác để gọi điện ra ngoài:
- Lãnh Hân, Vương Quốc Hoa cần ba xe… cô nghĩ biện pháp giải quyết đi. Hắn nói là nhiệm vụ chính trị.
Lãnh Hân nghe xong tức giận nói:
- Tôi dựa vào gì phải giúp hắn? Bảo hắn tới tìm tôi nếu không mặc kệ.
- Hắn đang bận, cô gọi cho hắn đi.
Lãnh Hân tức giận nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua cô vẫn phải ngoan ngoãn đi làm theo.
Du Phi Dương bỏ máy xuống đầy đắc ý nói:
- Ai bảo ông hại tôi.
Phùng Lỵ Lỵ ở bên khó hiểu hỏi:
- Sao vậy anh?
Du Phi Dương nói:
- Không có gì, cho thằng kia chịu trận. Em không biết đâu, anh chưa từng thấy hắn kinh ngạc bao giờ cả. Anh không thể bỏ qua bất cứ cơ hội trả thù nào nếu không hắn càng lúc càng kiêu ngạo.
Vừa nói hắn vừa thò tay ra nhưng bị Phùng Lỵ Lỵ tránh:
- Em còn có việc, phải đi.
Du Phi Dương nghe xong càng khó chịu muốn lao tới nhưng lại không thể làm gì. Hắn đành phải ngoan ngoãn đưa người đi. Về phòng, Du Phi Dương nguyền rủa:
- Nguyền rủa ông bị Lãnh Hân cho sờ mó nhưng không cho vào.
/822
|