Phía sau Tương Tiền Tiến còn có vài người, Viên Hữu Phương đều nhận ra, tất cả đều là lãnh đạo bên thuế vụ, vệ sinh ở thành phố. Tương Tiền Tiến gọi mấy tên này chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Những người này có cơ hội làm việc cho Tương Tiền Tiến đương nhiên là rất vinh hanj.
- Đừng gọi thân thiết như vậy, chúng ta không đủ giao tình đâu.
Tương Tiền Tiến không thèm để ý tới đối phương mà đi tới nói với Du Phi Dương:
- Chúng ta đến chỗ khác ăn cơm, nơi này tạm thời dừng kinh doanh đợi các ngành liên quan có thể muốn kiểm tra.
Tương Tiền Tiến nhấn mạnh chữ “có thể”, đây chính là nếu Du Phi Dương muốn thì hôm nay có thể khiến nơi này đóng cửa. Tương Tiền Tiến biết rõ tính cách của Du Phi Dương. Du Phi Dương nếu không bị người làm cho rất tức giận thì sẽ không nói chuyện như vậy. Ngay cả người như Du Phi Dương còn phải tức thì hôm nay không đóng cửa nơi này thì mình sao giải thích được với Du Vân Vân. Mà để Du Vân Vân hài lòng sẽ nói vài tiếng với bí thư Hứa, bí thư Hứa không chừng còn khen mình biết làm việc.
Du Phi Dương mặt không chút thay đổi nhìn Vương Quốc Hoa, ý chính là ông làm chủ. Viên Hữu Phương thấy thế tiến lên nói:
- Vương huynh, hôm nay mặc kệ như thế nào cũng là do chúng tôi không đúng, muốn đánh muốn phạt tôi đều nhận.
Vương Quốc Hoa không ngờ mình bị đẩy lên trước, thầm nghĩ Tương Tiền Tiến không nể mặt Viên Hữu Phương đương nhiên là có nguyên nhân. Hắn cười nói với Du Phi Dương:
- Vị giám đốc Viên này trước đó đã gặp tôi một lần.
Du Phi Dương nghe xong nhướng mày cười lạnh nói:
- Thì ra là giám đốc Viên, tôi họ Du, lấy họ mẹ.
Viên Hữu Phương đổi sắc, y vội vàng nói:
- Thì ra là cháu ngoại của Du lão. Mấy hôm trước bố tôi còn tới gặp Du lão, nghe Lão nhân gia dạy bảo.
Hai người nói chuyện khá mập mờ, Vương Quốc Hoa nghe không rõ. Hắn rất tự nhiên lui ra sau một bước. Du Phi Dương nghe xong Viên Hữu Phương nói lúc này mới thu lại vẻ lạnh lùng.
- Thì ra là Viên lão đại, thất lễ rồi. Nếu là hiểu lầm thì thôi.
Vừa nói hắn quay đầu lại nói với Tương Tiền Tiến:
- Tương đại ca, làm phiền anh.
Tương Tiền Tiến vuốt cằm nói:
- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.
Tương Tiền Tiến nói đi là đi, mấy người đi theo không có cơ hội nên cũng đi theo.
Viên Hữu Phương cười cười nhìn Phùng Lỵ Lỵ đang đứng ngẩn ra ra đó.
- Tiểu Phùng, mang hai vị đây tới Hương trúc thính.
- Vâng, em đi trước dẫn đường.
Vẻ mặt Phùng Lỵ Lỵ có chút kỳ quái, hoàn toàn không còn vẻ tự tin và thân thiết như trước.
Một người đàn ông bên cạnh Viên Hữu Phương nói nhỏ gì đó vào tai Viên Hữu Phương, Viên Hữu Phương hơi đổi sắc nói về phía một cây cột cạnh cổng:
- Người anh em, anh đứng bên nhìn lâu như vậy sao không vào ngồi một chút.
Sau cột là Cao Thăng. Y từ tốn đi tới trước mặt Viên Hữu Phương rồi nói với người đàn ông đứng cạnh Viên Hữu Phương:
- Đơn vị nào?
Người đàn ông thấy là Cao Thăng nên cung kính nói:
- Thì ra là sếp Cao, ngài không nhận ra tôi nhưng tôi nhận ra ngài. Tiểu đội Đao phong năm đó tôi bị loại, không thể được ngài tự mình dạy bảo, tôi rất tiếc.
Cao Thăng gật đầu với hắn, hoàn toàn không nhìn Viên Hữu Phương. Hắn đi tới trước mặt Viên Chân rồi lạnh lùng nói:
- May cho mày vì vừa nãy không ra tay nếu không mày không biết mình chết như thế nào.
Nói xong Cao Thăng xoay người đi, cả người Viên Chân lúc này run lên. Viên Hữu Phương nhìn Cao Thăng biến mất trong màn đêm rồi vung tay tát mạnh vào mặt Viên Chân. Viên Hữu Phương tức giận nói:
- Nói với mày bao lần rồi hả? Đừng coi mình là số một. Vì một người phụ nữ mà mày chọc bao họa cho tao rồi hả? Hôm nay nếu không bị Mỹ Tử ngăn lại thì mày đã ra tay, câu lạc bộ đóng cửa, mày tàn tật thì tao nói như thế nào với chú.
Vừa nói y còn chưa hết giận vì thế vung chân đạp hai cái. Hắn nói với người phụ nữ vừa nãy đứng ra ngăn:
- Mỹ Tử, đưa hắn về, một tháng không được đặt chân tới câu lạc bộ.
Xử lý xong việc này, Viên Hữu Phương nói với người đàn ông bên cạnh:
- Tên kia rất lợi hại sao?
Người đàn ông cười hắc hắc nói:
- Lúc ấy nước A có một nhóm bộ đội đặc chủng được gọi là đứng đầu Châu Á, kết quả bị sếp Cao đánh, một người dùng dao đâm chết sáu, trong đó có ba người đáng lẽ có thể bắt sống nhưng bị sếp Cao giết, đó là vì một chiến hữu của sếp Cao bị nhóm này giết. Vì việc này sếp Cao bị đuổi khỏi Quân đội. Tôi nghe nói sếp được một lão tướng quân ở Bắc Kinh nhận, không ngờ hôm nay xuất hiện ở đây. Vừa nãy không phải sếp Cao có sát khí thì tôi còn không thể phát hiện sự tồn tại của sếp.
Viên Hữu Phương hít sâu một hơi đầy bất đắc dĩ nói:
- Tên đó là lái xe của họ Vương…
Trong phòng vip, Phùng Lỵ Lỵ rót trà cho hai người xong, cô có chút xấu hổ cười nói:
- Làm hai người chê cười rồi.
Đèn ở đây sáng hơn nhiều, Du Phi Dương có thể thấy rõ bộ dạng của Phùng Lỵ Lỵ. Nhìn Phùng Lỵ Lỵ xấu hổ trông rất quyến rũ, Du Phi Dương nhìn đến ngây ngô.
- Thật không ngờ được trường ta còn có mỹ nữ như vậy, trước đây đúng là mù mắt.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Ông là đồ háo sắc, chỉ biết gái.
Phùng Lỵ Lỵ vốn có chút khẩn trương nhưng bị câu nói của Vương Quốc Hoa làm cô buông lỏng hơn nhiều. Cô thêm can đảm nói:
- Hai người được các bạn học cùng khóa gọi là quái nhân. Một người cả ngày ngoài học không biết ai khác, lúc thi luôn đạt số một, hoàn toàn không cho các bạn khác cơ hội. Người kia bình thường không thèm để ý tới ai, luôn đi một mình. Không ngờ hôm nay có thể gặp được hai người, càng không ngờ lại làm hai người cười chê.
Du Phi Dương có lẽ có ý lấy lòng Phùng Lỵ Lỵ nên xua tay ra vẻ bất đắc dĩ
- Tôi là người tốt mà, bây giờ học xấu đều là do hắn.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Thấy không, bạn bè bị ông lấy ra chịu tôi thay. Có lẽ tôi giải thích cũng vô ích, tôi không giải thích nữa.
Phùng Lỵ Lỵ nhìn Du Phi Dương đầy âu yếm. Vương Quốc Hoa phải thầm than tên Du Phi Dương này đúng là có tiềm chất làm kẻ sát gái. Hầu hết phụ nữ đều thích tên mặt trắng, đẹp trai, hơn nữa còn là người có tiền, có thế.
Thực đơn được đặt trước mặt Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng đứng lên:
- Tôi vào wc chút.
Phùng Lỵ Lỵ cười nói:
- Trong phòng có toilet.
Vương Quốc Hoa chạy ra cửa dừng lại nói:
- Tôi ra ngoài hít không khí trong lành một chút.
Lúc hắn châm thuốc hút, Viên Hữu Phương xuất hiện cười cười đi tới nói:
- Vương huynh, sao lại đi ra?
Vương Quốc Hoa thực ra không hề phản cảm với Viên Hữu Phương, đối phương rất biết làm người. Sờ sờ gáy, Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Tôi không muốn làm bóng đèn.
Viên Hữu Phương hiểu ý cười ha hả đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Cho điếu thuốc.
Vương Quốc Hoa thuận tay ném bao thuốc Gấu mèo cuối cùng tới.
- Còn có vài điếu, hút hết tôi cũng hết phần.
Viên Hữu Phương rất tự nhiên cầm lấy châm hút rồi trả lại, ánh mắt của hắn càng nhiệt tình hơn.
- Tôi thấy anh là người nho nhã, có muốn tôi gọi hai cô em đoàn kịch tới đây không?
- Bỏ đi, mai tôi còn phải về thị xã Bắc Câu.
Vương Quốc Hoa từ chối, Viên Hữu Phương cười ha hả nói:
- Hôm nay tôi còn chưa xin lỗi Vương huynh.
Vừa nói y nhỏ giọng nói:
- Phùng Lỵ Lỵ có quan hệ rất tốt với Du huynh sao? Phùng Lỵ Lỵ này là cô gái tốt, cũng không phải loại phụ nữ linh tinh.
Là đàn ông đều hiểu ý trong mắt Viên Hữu Phương, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Phi Dương trước đây rất tốt nhưng hai năm nay bị tôi làm hỏng.
Viên Hữu Phương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vừa nãy tôi đã mắng Viên Chân, anh xem còn gì cần bổ sung không? Nhiều không dám nói, tôi đảm bảo làm hai vị lấy lại thể diện.
Đây coi như vào chính đề, trong lòng Viên Hữu Phương vẫn rất lo lắng. Ngoài mặt thì tươi cười, quay đầu lại sẽ đâm sau lưng, chuyện này thì y thấy nhiều. Viên gia tuy có thực lực chẳng qua không đấu lại được với Du gia, càng đừng nói vị trước mặt này còn chưa rõ chi tiết.
- Ồ, Viên huynh, anh tổ chức họp à mà cần bổ sung điểm này điểm kia?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Không có việc gì đâu. Tôi thật ra muốn làm bạn với anh, con người của tôi luôn có quan điểm thêm bạn thêm đường.
Vương Quốc Hoa có thái độ này làm Viên Hữu Phương yên tâm. Y cười ha hả nói:
- Được, tôi nhận, nếu không chúng ta sang phòng bên nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nghe xong lấy máy ấn số gọi Du Phi Dương:
- Tôi sang phòng bên ngồi, chơi từ từ, đừng gấp.
Du Phi Dương cười mắng:
- Tôi có háo sắc như vậy không?
Vương Quốc Hoa lúc này nói:
- Giám đốc Viên tới cứ đòi gặp mặt xin lỗi ông.
Du Phi Dương nói:
- Khách khí như vậy làm gì, vào uống vài chén là xong.
….
Dập máy, Viên Hữu Phương giơ ngón cái lên nói:
- Tốt, không nói gì cả, sau này có việc gì cần xin cứ nói.
Vương Quốc Hoa không biết về Viên Hữu Phương nhưng Du Phi Dương nhất định biết, lát hỏi là được.
Hai người vào phòng nói chuyện một lát, Viên Hữu Phương nghe điện xong cười nói:
- Mọi người tới rồi, Du huynh có mỹ nữ tiếp, tôi sẽ không khách khí. Vương huynh, có câu tôi nói trước đây chỉ là ngồi uống rượu, còn muốn theo đuổi thì phải dựa vào bản lĩnh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi là người như vậy sao?
Du Phi Dương không ngờ lại nói:
- Phải.
- Đừng gọi thân thiết như vậy, chúng ta không đủ giao tình đâu.
Tương Tiền Tiến không thèm để ý tới đối phương mà đi tới nói với Du Phi Dương:
- Chúng ta đến chỗ khác ăn cơm, nơi này tạm thời dừng kinh doanh đợi các ngành liên quan có thể muốn kiểm tra.
Tương Tiền Tiến nhấn mạnh chữ “có thể”, đây chính là nếu Du Phi Dương muốn thì hôm nay có thể khiến nơi này đóng cửa. Tương Tiền Tiến biết rõ tính cách của Du Phi Dương. Du Phi Dương nếu không bị người làm cho rất tức giận thì sẽ không nói chuyện như vậy. Ngay cả người như Du Phi Dương còn phải tức thì hôm nay không đóng cửa nơi này thì mình sao giải thích được với Du Vân Vân. Mà để Du Vân Vân hài lòng sẽ nói vài tiếng với bí thư Hứa, bí thư Hứa không chừng còn khen mình biết làm việc.
Du Phi Dương mặt không chút thay đổi nhìn Vương Quốc Hoa, ý chính là ông làm chủ. Viên Hữu Phương thấy thế tiến lên nói:
- Vương huynh, hôm nay mặc kệ như thế nào cũng là do chúng tôi không đúng, muốn đánh muốn phạt tôi đều nhận.
Vương Quốc Hoa không ngờ mình bị đẩy lên trước, thầm nghĩ Tương Tiền Tiến không nể mặt Viên Hữu Phương đương nhiên là có nguyên nhân. Hắn cười nói với Du Phi Dương:
- Vị giám đốc Viên này trước đó đã gặp tôi một lần.
Du Phi Dương nghe xong nhướng mày cười lạnh nói:
- Thì ra là giám đốc Viên, tôi họ Du, lấy họ mẹ.
Viên Hữu Phương đổi sắc, y vội vàng nói:
- Thì ra là cháu ngoại của Du lão. Mấy hôm trước bố tôi còn tới gặp Du lão, nghe Lão nhân gia dạy bảo.
Hai người nói chuyện khá mập mờ, Vương Quốc Hoa nghe không rõ. Hắn rất tự nhiên lui ra sau một bước. Du Phi Dương nghe xong Viên Hữu Phương nói lúc này mới thu lại vẻ lạnh lùng.
- Thì ra là Viên lão đại, thất lễ rồi. Nếu là hiểu lầm thì thôi.
Vừa nói hắn quay đầu lại nói với Tương Tiền Tiến:
- Tương đại ca, làm phiền anh.
Tương Tiền Tiến vuốt cằm nói:
- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.
Tương Tiền Tiến nói đi là đi, mấy người đi theo không có cơ hội nên cũng đi theo.
Viên Hữu Phương cười cười nhìn Phùng Lỵ Lỵ đang đứng ngẩn ra ra đó.
- Tiểu Phùng, mang hai vị đây tới Hương trúc thính.
- Vâng, em đi trước dẫn đường.
Vẻ mặt Phùng Lỵ Lỵ có chút kỳ quái, hoàn toàn không còn vẻ tự tin và thân thiết như trước.
Một người đàn ông bên cạnh Viên Hữu Phương nói nhỏ gì đó vào tai Viên Hữu Phương, Viên Hữu Phương hơi đổi sắc nói về phía một cây cột cạnh cổng:
- Người anh em, anh đứng bên nhìn lâu như vậy sao không vào ngồi một chút.
Sau cột là Cao Thăng. Y từ tốn đi tới trước mặt Viên Hữu Phương rồi nói với người đàn ông đứng cạnh Viên Hữu Phương:
- Đơn vị nào?
Người đàn ông thấy là Cao Thăng nên cung kính nói:
- Thì ra là sếp Cao, ngài không nhận ra tôi nhưng tôi nhận ra ngài. Tiểu đội Đao phong năm đó tôi bị loại, không thể được ngài tự mình dạy bảo, tôi rất tiếc.
Cao Thăng gật đầu với hắn, hoàn toàn không nhìn Viên Hữu Phương. Hắn đi tới trước mặt Viên Chân rồi lạnh lùng nói:
- May cho mày vì vừa nãy không ra tay nếu không mày không biết mình chết như thế nào.
Nói xong Cao Thăng xoay người đi, cả người Viên Chân lúc này run lên. Viên Hữu Phương nhìn Cao Thăng biến mất trong màn đêm rồi vung tay tát mạnh vào mặt Viên Chân. Viên Hữu Phương tức giận nói:
- Nói với mày bao lần rồi hả? Đừng coi mình là số một. Vì một người phụ nữ mà mày chọc bao họa cho tao rồi hả? Hôm nay nếu không bị Mỹ Tử ngăn lại thì mày đã ra tay, câu lạc bộ đóng cửa, mày tàn tật thì tao nói như thế nào với chú.
Vừa nói y còn chưa hết giận vì thế vung chân đạp hai cái. Hắn nói với người phụ nữ vừa nãy đứng ra ngăn:
- Mỹ Tử, đưa hắn về, một tháng không được đặt chân tới câu lạc bộ.
Xử lý xong việc này, Viên Hữu Phương nói với người đàn ông bên cạnh:
- Tên kia rất lợi hại sao?
Người đàn ông cười hắc hắc nói:
- Lúc ấy nước A có một nhóm bộ đội đặc chủng được gọi là đứng đầu Châu Á, kết quả bị sếp Cao đánh, một người dùng dao đâm chết sáu, trong đó có ba người đáng lẽ có thể bắt sống nhưng bị sếp Cao giết, đó là vì một chiến hữu của sếp Cao bị nhóm này giết. Vì việc này sếp Cao bị đuổi khỏi Quân đội. Tôi nghe nói sếp được một lão tướng quân ở Bắc Kinh nhận, không ngờ hôm nay xuất hiện ở đây. Vừa nãy không phải sếp Cao có sát khí thì tôi còn không thể phát hiện sự tồn tại của sếp.
Viên Hữu Phương hít sâu một hơi đầy bất đắc dĩ nói:
- Tên đó là lái xe của họ Vương…
Trong phòng vip, Phùng Lỵ Lỵ rót trà cho hai người xong, cô có chút xấu hổ cười nói:
- Làm hai người chê cười rồi.
Đèn ở đây sáng hơn nhiều, Du Phi Dương có thể thấy rõ bộ dạng của Phùng Lỵ Lỵ. Nhìn Phùng Lỵ Lỵ xấu hổ trông rất quyến rũ, Du Phi Dương nhìn đến ngây ngô.
- Thật không ngờ được trường ta còn có mỹ nữ như vậy, trước đây đúng là mù mắt.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Ông là đồ háo sắc, chỉ biết gái.
Phùng Lỵ Lỵ vốn có chút khẩn trương nhưng bị câu nói của Vương Quốc Hoa làm cô buông lỏng hơn nhiều. Cô thêm can đảm nói:
- Hai người được các bạn học cùng khóa gọi là quái nhân. Một người cả ngày ngoài học không biết ai khác, lúc thi luôn đạt số một, hoàn toàn không cho các bạn khác cơ hội. Người kia bình thường không thèm để ý tới ai, luôn đi một mình. Không ngờ hôm nay có thể gặp được hai người, càng không ngờ lại làm hai người cười chê.
Du Phi Dương có lẽ có ý lấy lòng Phùng Lỵ Lỵ nên xua tay ra vẻ bất đắc dĩ
- Tôi là người tốt mà, bây giờ học xấu đều là do hắn.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Thấy không, bạn bè bị ông lấy ra chịu tôi thay. Có lẽ tôi giải thích cũng vô ích, tôi không giải thích nữa.
Phùng Lỵ Lỵ nhìn Du Phi Dương đầy âu yếm. Vương Quốc Hoa phải thầm than tên Du Phi Dương này đúng là có tiềm chất làm kẻ sát gái. Hầu hết phụ nữ đều thích tên mặt trắng, đẹp trai, hơn nữa còn là người có tiền, có thế.
Thực đơn được đặt trước mặt Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng đứng lên:
- Tôi vào wc chút.
Phùng Lỵ Lỵ cười nói:
- Trong phòng có toilet.
Vương Quốc Hoa chạy ra cửa dừng lại nói:
- Tôi ra ngoài hít không khí trong lành một chút.
Lúc hắn châm thuốc hút, Viên Hữu Phương xuất hiện cười cười đi tới nói:
- Vương huynh, sao lại đi ra?
Vương Quốc Hoa thực ra không hề phản cảm với Viên Hữu Phương, đối phương rất biết làm người. Sờ sờ gáy, Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Tôi không muốn làm bóng đèn.
Viên Hữu Phương hiểu ý cười ha hả đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Cho điếu thuốc.
Vương Quốc Hoa thuận tay ném bao thuốc Gấu mèo cuối cùng tới.
- Còn có vài điếu, hút hết tôi cũng hết phần.
Viên Hữu Phương rất tự nhiên cầm lấy châm hút rồi trả lại, ánh mắt của hắn càng nhiệt tình hơn.
- Tôi thấy anh là người nho nhã, có muốn tôi gọi hai cô em đoàn kịch tới đây không?
- Bỏ đi, mai tôi còn phải về thị xã Bắc Câu.
Vương Quốc Hoa từ chối, Viên Hữu Phương cười ha hả nói:
- Hôm nay tôi còn chưa xin lỗi Vương huynh.
Vừa nói y nhỏ giọng nói:
- Phùng Lỵ Lỵ có quan hệ rất tốt với Du huynh sao? Phùng Lỵ Lỵ này là cô gái tốt, cũng không phải loại phụ nữ linh tinh.
Là đàn ông đều hiểu ý trong mắt Viên Hữu Phương, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Phi Dương trước đây rất tốt nhưng hai năm nay bị tôi làm hỏng.
Viên Hữu Phương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vừa nãy tôi đã mắng Viên Chân, anh xem còn gì cần bổ sung không? Nhiều không dám nói, tôi đảm bảo làm hai vị lấy lại thể diện.
Đây coi như vào chính đề, trong lòng Viên Hữu Phương vẫn rất lo lắng. Ngoài mặt thì tươi cười, quay đầu lại sẽ đâm sau lưng, chuyện này thì y thấy nhiều. Viên gia tuy có thực lực chẳng qua không đấu lại được với Du gia, càng đừng nói vị trước mặt này còn chưa rõ chi tiết.
- Ồ, Viên huynh, anh tổ chức họp à mà cần bổ sung điểm này điểm kia?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Không có việc gì đâu. Tôi thật ra muốn làm bạn với anh, con người của tôi luôn có quan điểm thêm bạn thêm đường.
Vương Quốc Hoa có thái độ này làm Viên Hữu Phương yên tâm. Y cười ha hả nói:
- Được, tôi nhận, nếu không chúng ta sang phòng bên nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nghe xong lấy máy ấn số gọi Du Phi Dương:
- Tôi sang phòng bên ngồi, chơi từ từ, đừng gấp.
Du Phi Dương cười mắng:
- Tôi có háo sắc như vậy không?
Vương Quốc Hoa lúc này nói:
- Giám đốc Viên tới cứ đòi gặp mặt xin lỗi ông.
Du Phi Dương nói:
- Khách khí như vậy làm gì, vào uống vài chén là xong.
….
Dập máy, Viên Hữu Phương giơ ngón cái lên nói:
- Tốt, không nói gì cả, sau này có việc gì cần xin cứ nói.
Vương Quốc Hoa không biết về Viên Hữu Phương nhưng Du Phi Dương nhất định biết, lát hỏi là được.
Hai người vào phòng nói chuyện một lát, Viên Hữu Phương nghe điện xong cười nói:
- Mọi người tới rồi, Du huynh có mỹ nữ tiếp, tôi sẽ không khách khí. Vương huynh, có câu tôi nói trước đây chỉ là ngồi uống rượu, còn muốn theo đuổi thì phải dựa vào bản lĩnh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi là người như vậy sao?
Du Phi Dương không ngờ lại nói:
- Phải.
/822
|