Thời gian dần về trưa, Ngô Ngôn dựa theo phân phó của Vương Quốc Hoa cầm một tập hồ sơ lớn đưa cho Uông Lai Thuận:
- Đây là thứ mà Bí thư Vương đưa cho tôi, Bí thư Vương lên thị xã rồi.
Uông Lai Thuận rất khó hiểu. Ngô Ngôn đưa xong liền cười cười đi ra. Nửa tiếng sau Uông Lai Thuận mặt mày tái nhợt gọi điện cho Ngô Ngôn:
- Chuẩn bị một chút đến công an huyện.
Bên công an huyện đã sớm có chuẩn bị. Sau khi Uông Lai Thuận tới liền hạ lệnh xuất phát. 50 phút sau đến thôn Hà Loan – thị trấn Tam Đạo. Dừng trước cửa một căn nhà, Mai Diệu Quốc ở trên xe nói:
- Chính là nơi này.
Mấy tên lưu manh trong thôn chạy như điên nhưng nửa đường bị cảnh sát mai phục bắt giữ. Mai Diệu Quốc dẫn đường, Uông Lai Thuận dẫn một nhóm cảnh sát lao vào sân. Mai Diệu Quốc chỉ vào một tấm gỗ nói:
- Ở bên dưới.
Tấm gỗ được mở ra, mùi hôi thối từ trong tuôn ra. Uông Lai Thuận đứng ở bên muốn đưa tay bịt mũi nhưng phát hiện Ngô Ngôn đang lạnh lùng nhìn mình nên bỏ tay xuống. Uông Lai Thuận không thể ngờ được việc mình làm lại bị người quay phim lại. Y vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Uông Lai Thuận biết rõ mấy thứ này mà lộ ra thì mình xong đời.
Trong hồ sơ có một bức thư do Vương Quốc Hoa viết. Ý của hắn rất đơn giản, thứ này do Tôn Đạo Luy ghi lại và để ở chỗ Mai Tử. Bây giờ Mai Tử đã bị bắt, chủ tịch Uông nếu phối hợp thì làm theo bức thư này, không phối hợp cũng không sao. Cuối cùng Vương Quốc Hoa không quên nhắc nhớ đốt tất cả các thứ trong hồ sơ.
Trịnh Nguyên xông ở trên cùng lớn tiếng nói vọng xuống hầm.
- Mọi người đừng sợ, chúng tôi tới cứu các người. Mời làm theo lời tôi. Không được mở mắt, ánh sáng bên ngoài rất mạnh, coi chừng bị ảnh hưởng đến hai tròng mắt.
Từng người cả người đen đủi đi ra, mùi hôi tối xông ra. Gần như mỗi người đều cởi trần, bên dưới mặc quần cộc. Bệnh viện và trạm y tế trấn đi lên đón từng người, tổng cộng có 33 người được cứu ra.
Một phóng viên giơ mic đi tới hỏi ý kiến Uông Lai Thuận:
- Thưa chủ tịch, tôi là phóng viên đài truyền hình thị xã, xin hỏi tình hình sự kiện này là như thế nào?
Phóng viên làm sao mà biết? Sao lại vào được đây? Uông Lai Thuận đang có chút bực mình thì Ngô Ngôn đã đi lên nhỏ giọng nói:
- Là Bí thư Vương bố trí.
Vừa nói Ngô Ngôn còn không quên đưa một bản thảo tới.
….
Sau khi nhận được thông báo mấy người Lãnh Vũ lập tức tới nơi.
- Trước khi tới tôi đã nhận được báo cáo của nhân viên và đang chuẩn bị báo cáo với bí thư Hứa. Không ngờ bí thư Hứa lại gọi tới trước.
Vũ Phóng mặt âm trầm không hề có bất cứ biểu hiện gì khác lạ. Đây là người luôn đứng bên cạnh Hứa Nam Hạ.
Hứa Nam Hạ mặt đầy nghiêm túc trầm giọng nói:
- Thưa các đồng chí, có ý kiến gì cứ nói.
Câu này không hề tùy tiện, đây là dính tới vụ án rất lớn, tất cả mọi người đều có nhân viên bên dưới, đừng để ngọn lửa này đốt tới người nhà mình.
- Có phải là chờ các đồng chí ở Bắc Câu báo cáo tình hình cụ thể không?
Lãnh Vũ bình tĩnh nói một câu như vậy. Mặc dù không phải phó bí thư nhưng không ai dám coi thường y. Mọi người đều biết Lãnh Vũ ghét ác như thù, người bị y nhìn vào sẽ rất phiền phức.
- Ý kiến của đồng chí Lãnh Vũ rất tốt, tôi thấy nên chờ một chút.
Cát Sơn Đình lên tiếng. Mọi người cùng nhìn đồng hồ sau đó cùng nhìn Hứa Nam Hạ.
- Có hai chuyện cần phải nắm chắc. Thứ nhất là Tôn Trường Thanh đang học trên Bắc Kinh, Ủy ban kỷ luật tỉnh phải lập tức có hành động, có thể mời các đồng chí Bắc Kinh phối hợp một chút. Thứ hai là vấn đề của Vưu Hiểu Mẫn rất rõ ràng, có thể có hành động.
Hứa Nam Hạ nói ra hai điểm, ba người đều đồng ý.
- Tôi nên đi xuống gọi điện cho các đồng chí, lập tức có hành động.
Vũ Phóng đứng lên, Vưu Hiểu Mẫn là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Bắc Câu. Làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Vũ Phóng không dám có chút chậm trễ.
10h30 tối, một xe Audi, một xe Santana cuối cùng đã xuất hiện trước cửa nhà Hứa Nam Hạ. Thân là thị trưởng, Nghiêm Hữu Quang không phải không có cơ hội gặp Hứa Nam Hạ nhưng đây là lần đầu vào Hứa gia mà lại vì việc này. Tương Tiền Tiến đi ra nói:
- Mấy người bí thư Hứa đã tới tỉnh ủy, thị trưởng Nghiêm sang đó đi.
Đứng trong sân, Nghiêm Hữu Quang cười khá miễn cưỡng. Nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa, Nghiêm Hữu Quang không khỏi hâm mộ hắn. Lúc này Hứa Phỉ Phỉ ở trên lầu cười hì hì vẫy tay:
- Quốc Hoa ca ca, chuyện xong nhớ tới chơi đó.
Vương Quốc Hoa cười cười với Hứa Phỉ Phỉ.
- Chỉ biết chơi, sắp thi đại học rồi, đừng có được trứng ngỗng đó.
Hứa Phỉ Phỉ làm mặt quỷ với Vương Quốc Hoa, cô hua hua tay lên:
- Em nhất định thi đỗ đại học F, anh chờ xem.
Lên xe Nghiêm Hữu Quang đột nhiên nghiêm mặt nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu xem ra rất được các cô gái thích.
Vương Quốc Hoa….
Trong phòng hội nghị tỉnh ủy, tất cả các thường vụ đều tới đông đủ. Nghiêm Hữu Quang đi vào cũng run run, Vương Quốc Hoa lần đầu bị nhiều lãnh đạo tỉnh ủy nhìn như vậy nên nổi da gà.
Cũng may người đứng ra báo cáo là Nghiêm Hữu Quang, Vương Quốc Hoa ngồi bên nghe. Đồng thời hắn cũng không ngừng nhắc mình phải bình tĩnh lại.
Ở nơi đây bị nhiều lãnh đạo nhìn như vậy, Vương Quốc Hoa phát hiện muốn bình tĩnh được đúng là rất khó khăn.
- Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa…
Hai tiếng gọi liên tục nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không nghe ra, phải tới khi Tương Tiền Tiến đẩy đẩy thì hắn mới tỉnh táo lại.
- Hả, chuyện gì vậy?
Còn trẻ nên sợ hãi. Mọi người đều nghĩ như vậy, trên mặt mấy vị thường vụ còn nở nụ cười. Còn trẻ như vậy đã làm phó bí thư huyện ủy, còn dựa vào năng lực làm ra thành tích, nếu không kính sợ và khẩn trương khi thấy nhiều lãnh đạo như vậy thì đúng là yêu quái, không phải là người.
Vương Quốc Hoa vội vàng cúi đầu nói.
- Có chút khẩn trương, các vị lãnh đạo đừng trách.
- Làm gì vậy hả? Bảo cậu nói rõ tình hình thôi, ngồi xuống rồi nói.
Hứa Nam Hạ mở miệng trách nhng trên mặt lại nở nụ cười.
- Quốc Hoa, đừng khẩn trương, có gì nói đó là được.
Lãnh Vũ không ngờ lại lên tiếng nói làm mọi người nhìn tới y. Vương Quốc Hoa lau mồ hôi xong mới ngồi xuống.
- Tôi xin báo cáo.
Vương Quốc Hoa bắt đầu bình tĩnh lại, mới đầu còn hơi run nhưng càng sau càng thuận. Vương Quốc Hoa báo cáo có thể nói rất đơn giản, ngắn gọn chỉ mất chưa đầy 15 phút nhưng nội dung rất rõ ràng.
Báo cáo xong Vương Quốc Hoa ngồi xuống. Hắn lúc này mới có cơ hội quan sát các vị thường vụ tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa chú ý đầu tiên là chủ tịch tỉnh ngồi bên cạnh Hứa Nam Hạ. Vị này đứng đầu ủy ban tỉnh, mặt nhìn qua rất bình tĩnh. Sau đó hắn nhìn Lãnh Vũ nhưng lại phát hiện trưởng ban Lãnh đang nhìn mình nên sợ hãi vội vàng cúi đầu.
- Thưa các đồng chí, vấn đề rất nghiêm trọng. Bí thư thị ủy Bắc Câu – Lâm Tĩnh lúc báo cáo vì kích động nên ngất, giờ được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mặc dù không muốn nhưng hôm nay tôi vẫn phải nói một chút. Đối với những kẻ được Đảng giáo dục nhiều năm nhưng lại là kẻ sâu mọt thì tỉnh ủy quyết không nhân nhượng, kiên quyết xử lý.
Hứa Nam Hạ nói xong, chủ tịch tỉnh Hàn lặng lẽ lấy điếu thuốc ra châm rồi nói:
- Chỉ thị của bí thư Nam Hạ rất quan trọng, tôi xin bổ sung một điểm…
- Đây là thứ mà Bí thư Vương đưa cho tôi, Bí thư Vương lên thị xã rồi.
Uông Lai Thuận rất khó hiểu. Ngô Ngôn đưa xong liền cười cười đi ra. Nửa tiếng sau Uông Lai Thuận mặt mày tái nhợt gọi điện cho Ngô Ngôn:
- Chuẩn bị một chút đến công an huyện.
Bên công an huyện đã sớm có chuẩn bị. Sau khi Uông Lai Thuận tới liền hạ lệnh xuất phát. 50 phút sau đến thôn Hà Loan – thị trấn Tam Đạo. Dừng trước cửa một căn nhà, Mai Diệu Quốc ở trên xe nói:
- Chính là nơi này.
Mấy tên lưu manh trong thôn chạy như điên nhưng nửa đường bị cảnh sát mai phục bắt giữ. Mai Diệu Quốc dẫn đường, Uông Lai Thuận dẫn một nhóm cảnh sát lao vào sân. Mai Diệu Quốc chỉ vào một tấm gỗ nói:
- Ở bên dưới.
Tấm gỗ được mở ra, mùi hôi thối từ trong tuôn ra. Uông Lai Thuận đứng ở bên muốn đưa tay bịt mũi nhưng phát hiện Ngô Ngôn đang lạnh lùng nhìn mình nên bỏ tay xuống. Uông Lai Thuận không thể ngờ được việc mình làm lại bị người quay phim lại. Y vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Uông Lai Thuận biết rõ mấy thứ này mà lộ ra thì mình xong đời.
Trong hồ sơ có một bức thư do Vương Quốc Hoa viết. Ý của hắn rất đơn giản, thứ này do Tôn Đạo Luy ghi lại và để ở chỗ Mai Tử. Bây giờ Mai Tử đã bị bắt, chủ tịch Uông nếu phối hợp thì làm theo bức thư này, không phối hợp cũng không sao. Cuối cùng Vương Quốc Hoa không quên nhắc nhớ đốt tất cả các thứ trong hồ sơ.
Trịnh Nguyên xông ở trên cùng lớn tiếng nói vọng xuống hầm.
- Mọi người đừng sợ, chúng tôi tới cứu các người. Mời làm theo lời tôi. Không được mở mắt, ánh sáng bên ngoài rất mạnh, coi chừng bị ảnh hưởng đến hai tròng mắt.
Từng người cả người đen đủi đi ra, mùi hôi tối xông ra. Gần như mỗi người đều cởi trần, bên dưới mặc quần cộc. Bệnh viện và trạm y tế trấn đi lên đón từng người, tổng cộng có 33 người được cứu ra.
Một phóng viên giơ mic đi tới hỏi ý kiến Uông Lai Thuận:
- Thưa chủ tịch, tôi là phóng viên đài truyền hình thị xã, xin hỏi tình hình sự kiện này là như thế nào?
Phóng viên làm sao mà biết? Sao lại vào được đây? Uông Lai Thuận đang có chút bực mình thì Ngô Ngôn đã đi lên nhỏ giọng nói:
- Là Bí thư Vương bố trí.
Vừa nói Ngô Ngôn còn không quên đưa một bản thảo tới.
….
Sau khi nhận được thông báo mấy người Lãnh Vũ lập tức tới nơi.
- Trước khi tới tôi đã nhận được báo cáo của nhân viên và đang chuẩn bị báo cáo với bí thư Hứa. Không ngờ bí thư Hứa lại gọi tới trước.
Vũ Phóng mặt âm trầm không hề có bất cứ biểu hiện gì khác lạ. Đây là người luôn đứng bên cạnh Hứa Nam Hạ.
Hứa Nam Hạ mặt đầy nghiêm túc trầm giọng nói:
- Thưa các đồng chí, có ý kiến gì cứ nói.
Câu này không hề tùy tiện, đây là dính tới vụ án rất lớn, tất cả mọi người đều có nhân viên bên dưới, đừng để ngọn lửa này đốt tới người nhà mình.
- Có phải là chờ các đồng chí ở Bắc Câu báo cáo tình hình cụ thể không?
Lãnh Vũ bình tĩnh nói một câu như vậy. Mặc dù không phải phó bí thư nhưng không ai dám coi thường y. Mọi người đều biết Lãnh Vũ ghét ác như thù, người bị y nhìn vào sẽ rất phiền phức.
- Ý kiến của đồng chí Lãnh Vũ rất tốt, tôi thấy nên chờ một chút.
Cát Sơn Đình lên tiếng. Mọi người cùng nhìn đồng hồ sau đó cùng nhìn Hứa Nam Hạ.
- Có hai chuyện cần phải nắm chắc. Thứ nhất là Tôn Trường Thanh đang học trên Bắc Kinh, Ủy ban kỷ luật tỉnh phải lập tức có hành động, có thể mời các đồng chí Bắc Kinh phối hợp một chút. Thứ hai là vấn đề của Vưu Hiểu Mẫn rất rõ ràng, có thể có hành động.
Hứa Nam Hạ nói ra hai điểm, ba người đều đồng ý.
- Tôi nên đi xuống gọi điện cho các đồng chí, lập tức có hành động.
Vũ Phóng đứng lên, Vưu Hiểu Mẫn là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Bắc Câu. Làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Vũ Phóng không dám có chút chậm trễ.
10h30 tối, một xe Audi, một xe Santana cuối cùng đã xuất hiện trước cửa nhà Hứa Nam Hạ. Thân là thị trưởng, Nghiêm Hữu Quang không phải không có cơ hội gặp Hứa Nam Hạ nhưng đây là lần đầu vào Hứa gia mà lại vì việc này. Tương Tiền Tiến đi ra nói:
- Mấy người bí thư Hứa đã tới tỉnh ủy, thị trưởng Nghiêm sang đó đi.
Đứng trong sân, Nghiêm Hữu Quang cười khá miễn cưỡng. Nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa, Nghiêm Hữu Quang không khỏi hâm mộ hắn. Lúc này Hứa Phỉ Phỉ ở trên lầu cười hì hì vẫy tay:
- Quốc Hoa ca ca, chuyện xong nhớ tới chơi đó.
Vương Quốc Hoa cười cười với Hứa Phỉ Phỉ.
- Chỉ biết chơi, sắp thi đại học rồi, đừng có được trứng ngỗng đó.
Hứa Phỉ Phỉ làm mặt quỷ với Vương Quốc Hoa, cô hua hua tay lên:
- Em nhất định thi đỗ đại học F, anh chờ xem.
Lên xe Nghiêm Hữu Quang đột nhiên nghiêm mặt nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu xem ra rất được các cô gái thích.
Vương Quốc Hoa….
Trong phòng hội nghị tỉnh ủy, tất cả các thường vụ đều tới đông đủ. Nghiêm Hữu Quang đi vào cũng run run, Vương Quốc Hoa lần đầu bị nhiều lãnh đạo tỉnh ủy nhìn như vậy nên nổi da gà.
Cũng may người đứng ra báo cáo là Nghiêm Hữu Quang, Vương Quốc Hoa ngồi bên nghe. Đồng thời hắn cũng không ngừng nhắc mình phải bình tĩnh lại.
Ở nơi đây bị nhiều lãnh đạo nhìn như vậy, Vương Quốc Hoa phát hiện muốn bình tĩnh được đúng là rất khó khăn.
- Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa…
Hai tiếng gọi liên tục nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không nghe ra, phải tới khi Tương Tiền Tiến đẩy đẩy thì hắn mới tỉnh táo lại.
- Hả, chuyện gì vậy?
Còn trẻ nên sợ hãi. Mọi người đều nghĩ như vậy, trên mặt mấy vị thường vụ còn nở nụ cười. Còn trẻ như vậy đã làm phó bí thư huyện ủy, còn dựa vào năng lực làm ra thành tích, nếu không kính sợ và khẩn trương khi thấy nhiều lãnh đạo như vậy thì đúng là yêu quái, không phải là người.
Vương Quốc Hoa vội vàng cúi đầu nói.
- Có chút khẩn trương, các vị lãnh đạo đừng trách.
- Làm gì vậy hả? Bảo cậu nói rõ tình hình thôi, ngồi xuống rồi nói.
Hứa Nam Hạ mở miệng trách nhng trên mặt lại nở nụ cười.
- Quốc Hoa, đừng khẩn trương, có gì nói đó là được.
Lãnh Vũ không ngờ lại lên tiếng nói làm mọi người nhìn tới y. Vương Quốc Hoa lau mồ hôi xong mới ngồi xuống.
- Tôi xin báo cáo.
Vương Quốc Hoa bắt đầu bình tĩnh lại, mới đầu còn hơi run nhưng càng sau càng thuận. Vương Quốc Hoa báo cáo có thể nói rất đơn giản, ngắn gọn chỉ mất chưa đầy 15 phút nhưng nội dung rất rõ ràng.
Báo cáo xong Vương Quốc Hoa ngồi xuống. Hắn lúc này mới có cơ hội quan sát các vị thường vụ tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa chú ý đầu tiên là chủ tịch tỉnh ngồi bên cạnh Hứa Nam Hạ. Vị này đứng đầu ủy ban tỉnh, mặt nhìn qua rất bình tĩnh. Sau đó hắn nhìn Lãnh Vũ nhưng lại phát hiện trưởng ban Lãnh đang nhìn mình nên sợ hãi vội vàng cúi đầu.
- Thưa các đồng chí, vấn đề rất nghiêm trọng. Bí thư thị ủy Bắc Câu – Lâm Tĩnh lúc báo cáo vì kích động nên ngất, giờ được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mặc dù không muốn nhưng hôm nay tôi vẫn phải nói một chút. Đối với những kẻ được Đảng giáo dục nhiều năm nhưng lại là kẻ sâu mọt thì tỉnh ủy quyết không nhân nhượng, kiên quyết xử lý.
Hứa Nam Hạ nói xong, chủ tịch tỉnh Hàn lặng lẽ lấy điếu thuốc ra châm rồi nói:
- Chỉ thị của bí thư Nam Hạ rất quan trọng, tôi xin bổ sung một điểm…
/822
|