Từ góc độ nào đó mà nói thì đây không phải việc gì lớn. Vương Quốc Hoa nếu là quan chức bình thường không có chỗ dựa cứng thì kết quả hắn chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Lý lẽ cũng tốt, pháp luật cũng tốt, hầu hết là dành cho người có quyền lực.
Tôn Trường Thanh nói liên tục, Vương Quốc Hoa có chút thất thần, không biết như thế nào tên Thường Thư Hân kia.
Nhìn các thường vụ cúi đầu không nói, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ ai đứng ra nói giúp Thường Thư Hân. Hình như là không có ai. Vụ án rất lớn có không? Tuy có nhưng không thể không ngậm miệng lại.
Hội nghị cuối cùng đã kết thúc, Tôn Trường Thanh đi trước tiên, Vương Quốc Hoa xuống lầu thì một cảnh sát đi lên nói:
- Bí thư Vương, cục trưởng Diêu bảo tôi tới đón ngài.
Vương Quốc Hoa rất thân thiện nói:
- Sao? Có việc gì ư? Đúng, tôi còn nợ các anh bữa cơm. Tôi bảo người đi an bài.
Vương Quốc Hoa gọi điện bảo Ngô Ngôn đi chuẩn bị. Ngô Ngôn làm quen việc này nên rất dễ dàng chuẩn bị xong. Đó là nhà hàng ngay cần công an huyện, Ngô Ngôn còn nói thêm một câu chồng của bà chủ nhà hàng là Ngụy Gia Hoa – phó trưởng phòng công an huyện phụ trách giao thông.
Vương Quốc Hoa đầu tiên là phủ định Ngụy Gia Hoa vì vừa thấy người ngã là dựa vào người khác. Vì thế hắn hỏi một câu:
- Ngô Ngôn, cô nhận gì của người ta. Loại người ngã nhanh như vậy thì tôi không cần.
Ngô Ngôn run run thầm nghĩ Bí thư Vương cũng quá lợi hại nên vội vàng giải thích:
- Bí thư Vương, ngài đừng hiểu lầm, tôi không dám nhận loại để gây phiền phức cho ngài. Vợ lão Ngụy là bạn học hồi cấp ba của tôi, mấy năm nay không qua lại mấy nhưng hồi sáng nay cô ta tìm tôi nói rất nhiều. Ý của Ngụy Gia Hoa là chỉ mong giữ vị trí hiện nay, tôi nghĩ bên mảng công an ngài cũng cần vài người cho nên …
Vương Quốc Hoa nghe rõ nên càng mất hứng.
- Cô sau này đừng cho mình là thông mình.
BỎ lại câu này, Vương Quốc Hoa dập máy thầm nghĩ ả này không thể quá buông lỏng, phải tìm cơ hội nhắc nhở mới được.
Xe tới công an huyện, vẻ mặt Diêu Bản Thụ khá khó coi, y cố cười cười chào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi giật mình đi lên nói.
- Cục trưởng vất vả rồi.
Diêu Bản Thụ lắc đầu nói:
- Không tính gì, trước đây phá án mấy ngày không ngủ cũng là bình thường. Chẳng qua chuyện lần này đúng là có chút phiền phức.
Vương Quốc Hoa giật mình, nhìn quanh thấy không có ai nên hắn nhỏ giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Diêu Bản Thụ nhìn quanh rồi kéo Vương Quốc Hoa vào văn phòng trưởng phòng, y gọi điện bảo một cảnh sát lên, sau đó nói:
- Tiểu Trịnh, cậu nói một chút với Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa cũng đã gặp qua viên cảnh sát này, y vẫn đi theo Diêu Bản Thụ, y cũng là người lấy kìm sắt đưa cho Diêu Bản Thụ.
- Bí thư Vương, chuyện là như thế này… Cục trưởng ra lệnh cho tôi lấy lời khai của Thường Thư Hân. Kết quả hắn khai ra một tình huống rất quan trọng. Nếu là thật thì lớn chuyện.
Vương Quốc Hoa giật mình nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
- Anh nói đi.
- Cố chủ tịch Chu Lập Quốc là bị người giết hại. Thường Thư Hân phụ trách cảnh sát hình sự nên lúc khám xét tử thi thấy nhiều nghi vấn. Nhưng nửa tiếng sau khi phát hiện vụ án thì Khương Hoa – tập đoàn nông nghiệp huyện tìm tới Thường Thư Hân bảo hắn xác định đây là vụ tai nạn. Khương Hoa là phó giám đốc công ty tập đoàn nông nghiệp huyện, cũng là tay chân thân tín nhất của Tôn Đạo Luy. đây là tài liệu vụ án của Chu Lập Quốc, đáng tiếc chỉ có một phần ba, số còn lại đã bị mất đâu đó.
- Chẳng qua hai điểm mà Thường Thư Hân cũng cấp rất quan trọng. Pháp y lúc khám nghiệm tử thi cho rằng Chu Lập Quốc và người phụ nữ kia trước khi chết đã dùng thuốc kích thích. Còn có một việc đó là có một nông dân ở gần hiện trường vụ án. Lúc tối về nhà y tận mắt thấy mấy người đứng cạnh chiếc xe, thấy người tới nên rời đi. Sau đó chuyệnthì ngài cũng biết, thi thể được mang đi hảo thiêu nên muốn điều tra lại vụ án cũng rất khó khăn. Thường Thư Hân cũng khai y làm theo ý của Khương Hoa và được nhận 20 ngàn.
Tiểu Trịnh nói tới đây liền ngừng lại. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn Diêu Bản Thụ nói:
- Cục trưởng Diêu, anh thấy sao về vụ án này?
Diêu Bản Thụ không vội vàng trả lời mà hỏi Tiểu Trịnh:
- Cậu học chuyên nghành hình sự, cậu thấy sao về việc này.
Tiểu Trịnh không hề suy nghĩ đã nói:
- Căn cứ lời khai của Thường Thư Hân và việc tài liệu vụ án bị hủy thì 90% đây là ụ án giết người. Ai muốn ỉm vụ này đi thì nhất định có quan hệ đến vụ án.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:
- Nếu để anh điều tra vụ án này, có thể tra rõ không?
Tiểu Trịnh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Rất khó, không có vật chứng chỉ hy vọng tìm được nhân chứng.
Vương Quốc Hoa lúc này cười nói với Diêu Bản Thụ:
- Công an huyện Phương Lan thiếu nhân tài như Tiểu Trịnh.
Diêu Bản Thụ thầm giật mình. Vương Quốc Hoa có ý gì? Khuyến khích mình phái người đoạt quyền? Lâm Tĩnh không phải đã ám chỉ là việc xử lý ở công an huyện Phương Lan là làm theo ý Vương Quốc Hoa sao? Lo lắng Vương Quốc Hoa đang dò xét mình, Diêu Bản Thụ cẩn thận cười nói:
- Tiểu Trịnh tuy được nhưng còn trẻ một chút, mới 30.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Anh nói vậy là không được. Anh vậy thì tôi sao ngồi được ở vị trí này.
Diêu Bản Thụ vừa nãy quên mất việc này nên có chút xấu hổ. Y cười ha hả nói:
- Tiểu Trịnh sao có thể Sở Sở với anh.
Vương Quốc Hoa lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
- Tôi thấy Tiểu Trịnh rất được. Tình hình trị an của huyện Phương Lan có quá nhiều vấn đề, quả thật cần người còn trẻ có dũng khí tới gánh vác.
Vương Quốc Hoa trẻ hơn người ta mà lại gọi đối phương là Tiểu Trịnh. Vấn đề là Tiểu Trịnh nghe xong lại vui vẻ. Y lăn lộn ở Cục công an thị xã năm sáu năm mà mới là lính trinh sát bình thường, lần này có thể đi xuống huyện Phương Lan cũng là may mắn đúng lúc y trực ban. Một câu nói của Vương Quốc Hoa thì ít nhất y có thể làm phó trưởng phòng công an huyện.
Diêu Bản Thụ nhìn Vương Quốc Hoa một lúc mới nói:
- Vậy để Tiểu Trịnh đến làm phó trưởng phòng phụ trách trị an?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cục trưởng Diêu, tôi luôn chủ trương đề bạt sử dụng cán bộ trẻ. Bản thân tôi cũng là người được lợi từ chủ trương này. Theo tôi thấy công an huyện tạm thời chưa tìm được ai chủ trì công việc. như vậy đi, tôi phụ trách đề cử đồng chí Tiểu Trịnh tạm thời chủ trì công việc của phòng công an với huyện ủy. Cục trưởng Diêu nhất định phải ủng hộ.
“Ồ” Diêu Bản Thụ có chút giật mình, Vương Quốc Hoa này rất quyết đoán. Nếu không phải Tiểu Trịnh do y mang tới, hôm nay là lần đầu gặp Vương Quốc Hoa thì y sẽ phải nghĩ Tiểu Trịnh và Vương Quốc Hoa có quan hệ gì đó.
Diêu Bản Thụ vẫn có chút nghi ngờ, đâu có bữa ăn nào miễn phí. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân cùng bị bắt, Diêu Bản Thụ cũng không cho rằng Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân có quan hệ gì đó. Chuyện này không thể vì Lãnh Hân mà ra, vậy nhất định là Vương Quốc Hoa có mục đích nào khác.
Vương Quốc Hoa thấy Diêu Bản Thụ chần chừ nhưng không giải thích mà chỉ nói:
- Tôi có đề nghị như thế, cục trưởng Diêu nếu không nói coi như đồng ý.
Diêu Bản Thụ vẫy vẫy tay với Tiểu Trịnh ra hiệu đối phương ra ngoài. Tiểu Trịnh bất đắc dĩ đi ra. Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Diêu Bản Thụ mới cười khổ nói:
- Bí thư Vương, anh rốt cuộc muốn làm gì, có thể nói rõ không?
Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng:
- Anh nói xem.
Lời này không khác gì hỏi lại tôi có thể nói thật với anh sao? Nói đùa à?
Diêu Bản Thụ cảm thấy mình nếu không lấy thứ gì đó ra thì sẽ không làm Vương Quốc Hoa tin tưởng nên khẽ cắn môi nói.
- Bí thư Vương, nói thật với anh. Bí thư Lâm bảo thư ký Mạnh Vũ Vi nói với tôi ở vấn đề nhân sự công an huyện Phương Lan thì bí thư Lâm đã trao đổi với Tôn Trường Thanh, do anh phụ trách đề cử một ít đồng chí đáng tin làm lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa đợi chính là câu này nên cười nói:
- Anh cảm thấy tôi là người bên ngoài mới tới có mấy hôm thì trong tay có mấy người có thể sử dụng. Cho nên anh phải giúp tôi.
Vương Quốc Hoa nhấn mạnh chữ “giúp” làm mắt Diêu Bản Thụ sáng lên. Lúc này y đi tới gần hơn nhỏ giọng nói:
- Thật là tôi thấy xấu hổ khi chiếm lợi từ lão đệ.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ.
- Làm người khác có lợi không bằng để cho cục trưởng, dù sao anh cũng cứu tôi.
Diêu Bản Thụ nghe vậy càng cười thân thiết hơn.
- Vậy vụ án Chu Lập Quốc?
Vương Quốc Hoa tu vẻ tươi cười.
- Còn nửa năm nữa trên tỉnh sẽ có thay đổi.
Diêu Bản Thụ như bị sét đánh ngẩn ra.
Tôn Trường Thanh nói liên tục, Vương Quốc Hoa có chút thất thần, không biết như thế nào tên Thường Thư Hân kia.
Nhìn các thường vụ cúi đầu không nói, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ ai đứng ra nói giúp Thường Thư Hân. Hình như là không có ai. Vụ án rất lớn có không? Tuy có nhưng không thể không ngậm miệng lại.
Hội nghị cuối cùng đã kết thúc, Tôn Trường Thanh đi trước tiên, Vương Quốc Hoa xuống lầu thì một cảnh sát đi lên nói:
- Bí thư Vương, cục trưởng Diêu bảo tôi tới đón ngài.
Vương Quốc Hoa rất thân thiện nói:
- Sao? Có việc gì ư? Đúng, tôi còn nợ các anh bữa cơm. Tôi bảo người đi an bài.
Vương Quốc Hoa gọi điện bảo Ngô Ngôn đi chuẩn bị. Ngô Ngôn làm quen việc này nên rất dễ dàng chuẩn bị xong. Đó là nhà hàng ngay cần công an huyện, Ngô Ngôn còn nói thêm một câu chồng của bà chủ nhà hàng là Ngụy Gia Hoa – phó trưởng phòng công an huyện phụ trách giao thông.
Vương Quốc Hoa đầu tiên là phủ định Ngụy Gia Hoa vì vừa thấy người ngã là dựa vào người khác. Vì thế hắn hỏi một câu:
- Ngô Ngôn, cô nhận gì của người ta. Loại người ngã nhanh như vậy thì tôi không cần.
Ngô Ngôn run run thầm nghĩ Bí thư Vương cũng quá lợi hại nên vội vàng giải thích:
- Bí thư Vương, ngài đừng hiểu lầm, tôi không dám nhận loại để gây phiền phức cho ngài. Vợ lão Ngụy là bạn học hồi cấp ba của tôi, mấy năm nay không qua lại mấy nhưng hồi sáng nay cô ta tìm tôi nói rất nhiều. Ý của Ngụy Gia Hoa là chỉ mong giữ vị trí hiện nay, tôi nghĩ bên mảng công an ngài cũng cần vài người cho nên …
Vương Quốc Hoa nghe rõ nên càng mất hứng.
- Cô sau này đừng cho mình là thông mình.
BỎ lại câu này, Vương Quốc Hoa dập máy thầm nghĩ ả này không thể quá buông lỏng, phải tìm cơ hội nhắc nhở mới được.
Xe tới công an huyện, vẻ mặt Diêu Bản Thụ khá khó coi, y cố cười cười chào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi giật mình đi lên nói.
- Cục trưởng vất vả rồi.
Diêu Bản Thụ lắc đầu nói:
- Không tính gì, trước đây phá án mấy ngày không ngủ cũng là bình thường. Chẳng qua chuyện lần này đúng là có chút phiền phức.
Vương Quốc Hoa giật mình, nhìn quanh thấy không có ai nên hắn nhỏ giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Diêu Bản Thụ nhìn quanh rồi kéo Vương Quốc Hoa vào văn phòng trưởng phòng, y gọi điện bảo một cảnh sát lên, sau đó nói:
- Tiểu Trịnh, cậu nói một chút với Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa cũng đã gặp qua viên cảnh sát này, y vẫn đi theo Diêu Bản Thụ, y cũng là người lấy kìm sắt đưa cho Diêu Bản Thụ.
- Bí thư Vương, chuyện là như thế này… Cục trưởng ra lệnh cho tôi lấy lời khai của Thường Thư Hân. Kết quả hắn khai ra một tình huống rất quan trọng. Nếu là thật thì lớn chuyện.
Vương Quốc Hoa giật mình nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
- Anh nói đi.
- Cố chủ tịch Chu Lập Quốc là bị người giết hại. Thường Thư Hân phụ trách cảnh sát hình sự nên lúc khám xét tử thi thấy nhiều nghi vấn. Nhưng nửa tiếng sau khi phát hiện vụ án thì Khương Hoa – tập đoàn nông nghiệp huyện tìm tới Thường Thư Hân bảo hắn xác định đây là vụ tai nạn. Khương Hoa là phó giám đốc công ty tập đoàn nông nghiệp huyện, cũng là tay chân thân tín nhất của Tôn Đạo Luy. đây là tài liệu vụ án của Chu Lập Quốc, đáng tiếc chỉ có một phần ba, số còn lại đã bị mất đâu đó.
- Chẳng qua hai điểm mà Thường Thư Hân cũng cấp rất quan trọng. Pháp y lúc khám nghiệm tử thi cho rằng Chu Lập Quốc và người phụ nữ kia trước khi chết đã dùng thuốc kích thích. Còn có một việc đó là có một nông dân ở gần hiện trường vụ án. Lúc tối về nhà y tận mắt thấy mấy người đứng cạnh chiếc xe, thấy người tới nên rời đi. Sau đó chuyệnthì ngài cũng biết, thi thể được mang đi hảo thiêu nên muốn điều tra lại vụ án cũng rất khó khăn. Thường Thư Hân cũng khai y làm theo ý của Khương Hoa và được nhận 20 ngàn.
Tiểu Trịnh nói tới đây liền ngừng lại. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn Diêu Bản Thụ nói:
- Cục trưởng Diêu, anh thấy sao về vụ án này?
Diêu Bản Thụ không vội vàng trả lời mà hỏi Tiểu Trịnh:
- Cậu học chuyên nghành hình sự, cậu thấy sao về việc này.
Tiểu Trịnh không hề suy nghĩ đã nói:
- Căn cứ lời khai của Thường Thư Hân và việc tài liệu vụ án bị hủy thì 90% đây là ụ án giết người. Ai muốn ỉm vụ này đi thì nhất định có quan hệ đến vụ án.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:
- Nếu để anh điều tra vụ án này, có thể tra rõ không?
Tiểu Trịnh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Rất khó, không có vật chứng chỉ hy vọng tìm được nhân chứng.
Vương Quốc Hoa lúc này cười nói với Diêu Bản Thụ:
- Công an huyện Phương Lan thiếu nhân tài như Tiểu Trịnh.
Diêu Bản Thụ thầm giật mình. Vương Quốc Hoa có ý gì? Khuyến khích mình phái người đoạt quyền? Lâm Tĩnh không phải đã ám chỉ là việc xử lý ở công an huyện Phương Lan là làm theo ý Vương Quốc Hoa sao? Lo lắng Vương Quốc Hoa đang dò xét mình, Diêu Bản Thụ cẩn thận cười nói:
- Tiểu Trịnh tuy được nhưng còn trẻ một chút, mới 30.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Anh nói vậy là không được. Anh vậy thì tôi sao ngồi được ở vị trí này.
Diêu Bản Thụ vừa nãy quên mất việc này nên có chút xấu hổ. Y cười ha hả nói:
- Tiểu Trịnh sao có thể Sở Sở với anh.
Vương Quốc Hoa lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
- Tôi thấy Tiểu Trịnh rất được. Tình hình trị an của huyện Phương Lan có quá nhiều vấn đề, quả thật cần người còn trẻ có dũng khí tới gánh vác.
Vương Quốc Hoa trẻ hơn người ta mà lại gọi đối phương là Tiểu Trịnh. Vấn đề là Tiểu Trịnh nghe xong lại vui vẻ. Y lăn lộn ở Cục công an thị xã năm sáu năm mà mới là lính trinh sát bình thường, lần này có thể đi xuống huyện Phương Lan cũng là may mắn đúng lúc y trực ban. Một câu nói của Vương Quốc Hoa thì ít nhất y có thể làm phó trưởng phòng công an huyện.
Diêu Bản Thụ nhìn Vương Quốc Hoa một lúc mới nói:
- Vậy để Tiểu Trịnh đến làm phó trưởng phòng phụ trách trị an?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cục trưởng Diêu, tôi luôn chủ trương đề bạt sử dụng cán bộ trẻ. Bản thân tôi cũng là người được lợi từ chủ trương này. Theo tôi thấy công an huyện tạm thời chưa tìm được ai chủ trì công việc. như vậy đi, tôi phụ trách đề cử đồng chí Tiểu Trịnh tạm thời chủ trì công việc của phòng công an với huyện ủy. Cục trưởng Diêu nhất định phải ủng hộ.
“Ồ” Diêu Bản Thụ có chút giật mình, Vương Quốc Hoa này rất quyết đoán. Nếu không phải Tiểu Trịnh do y mang tới, hôm nay là lần đầu gặp Vương Quốc Hoa thì y sẽ phải nghĩ Tiểu Trịnh và Vương Quốc Hoa có quan hệ gì đó.
Diêu Bản Thụ vẫn có chút nghi ngờ, đâu có bữa ăn nào miễn phí. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân cùng bị bắt, Diêu Bản Thụ cũng không cho rằng Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân có quan hệ gì đó. Chuyện này không thể vì Lãnh Hân mà ra, vậy nhất định là Vương Quốc Hoa có mục đích nào khác.
Vương Quốc Hoa thấy Diêu Bản Thụ chần chừ nhưng không giải thích mà chỉ nói:
- Tôi có đề nghị như thế, cục trưởng Diêu nếu không nói coi như đồng ý.
Diêu Bản Thụ vẫy vẫy tay với Tiểu Trịnh ra hiệu đối phương ra ngoài. Tiểu Trịnh bất đắc dĩ đi ra. Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Diêu Bản Thụ mới cười khổ nói:
- Bí thư Vương, anh rốt cuộc muốn làm gì, có thể nói rõ không?
Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng:
- Anh nói xem.
Lời này không khác gì hỏi lại tôi có thể nói thật với anh sao? Nói đùa à?
Diêu Bản Thụ cảm thấy mình nếu không lấy thứ gì đó ra thì sẽ không làm Vương Quốc Hoa tin tưởng nên khẽ cắn môi nói.
- Bí thư Vương, nói thật với anh. Bí thư Lâm bảo thư ký Mạnh Vũ Vi nói với tôi ở vấn đề nhân sự công an huyện Phương Lan thì bí thư Lâm đã trao đổi với Tôn Trường Thanh, do anh phụ trách đề cử một ít đồng chí đáng tin làm lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa đợi chính là câu này nên cười nói:
- Anh cảm thấy tôi là người bên ngoài mới tới có mấy hôm thì trong tay có mấy người có thể sử dụng. Cho nên anh phải giúp tôi.
Vương Quốc Hoa nhấn mạnh chữ “giúp” làm mắt Diêu Bản Thụ sáng lên. Lúc này y đi tới gần hơn nhỏ giọng nói:
- Thật là tôi thấy xấu hổ khi chiếm lợi từ lão đệ.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ.
- Làm người khác có lợi không bằng để cho cục trưởng, dù sao anh cũng cứu tôi.
Diêu Bản Thụ nghe vậy càng cười thân thiết hơn.
- Vậy vụ án Chu Lập Quốc?
Vương Quốc Hoa tu vẻ tươi cười.
- Còn nửa năm nữa trên tỉnh sẽ có thay đổi.
Diêu Bản Thụ như bị sét đánh ngẩn ra.
/822
|