Vương Tú Tú cầm quyển sổ tiết kiệm mà cả người run lên. Thằng cháu chạy tới quấn lấy Vương Quốc Hoa gọi:
- Cậu, cậu, đưa cháu đi đốt pháo.
Vương Quốc Hoa nhìn dây pháo nhỏ trong tay thằng bé, hắn bế nó lên:
- Đi, cậu đưa cháu đi chơi.
Ra mở cốp xe, bên trong có ít pháo do Vương Quốc Hoa mua trước đó. Thằng bé nhìn chằm chằm vào đó, lao xuống khỏi tay Vương Quốc Hoa.
Pháo hoa không ngừng bốc lên trước cửa nhà Vương gia, sặc sỡ cả bầu trời đêm. Tạ Mãn Hòa ra đốt pháo với con, Vương Quốc Hoa ở hành lang uống trà nói chuyện với bố. Nhìn bố đã hơi còng, Vương Quốc Hoa không khỏi chua xót trong lòng. Không phải không muốn ông bà lên thành phố dưỡng lão, lần trước hắn đã nói với mẹ, bảo bà lên quận nhưng bà không muốn rời khỏi nơi đã sống cả đời. Vương Quốc Hoa chỉ có thể cố gắng dùng hết năng lực của mình để cuộc sống ông bà được dễ chịu.
- Nhà mới đúng là tốt nhưng không nuôi lợn được. Bố đang nghĩ sau tết sẽ xây một chuồng lợn phía sau, nuôi hai con lợn, cuối sang năm là có thịt ăn.
Vương Lão Thật có một câu không nói ra. Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến lúc mình nhận được giấy trúng tuyển đại học, bố không muốn nhưng vẫn bảo người đến nhà lôi hai con lợn chưa lớn trong nhà đi, còn mẹ cẩn thận nhặt từng quả trứng gà mang ra chợ bán, còn chị và anh rể kéo hết thóc và đồ nông sản đi đổi lấy tiền. Lúc ấy là tháng sáu, vợ chồng anh chị người đầy mồ hôi, ướt đẫm cả áo nhưng lại không bỏ ra hai xu để mua nước uống.
- Bố, hai bây giờ làm lãnh đạo rồi, còn sợ không có thịt lợn ăn sao? Bố cổ hủ quá.
Vương Tú Tú cười cười phản bác, Vương Lão Thật không tức mà cười ha hả nói:
- Phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, thịt lợn mua ngoài đường toàn là nuôi bằng thức ăn tăng trọng, sao có thể so sánh với nhà nuôi.
- Ông nó, ông nói ai kiến thức ngắn?
Trần Thúy Hoa ở bên không vui nói, nghiêng đầu nhìn lại đầy khó chịu. Vương Lão Thật lẩm bẩm một câu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Hai, con nói xem có đúng thế không?
Vương Quốc Hoa cười cười đưa cho bố điếu thuốc, quay lại thân thiết ôm vai mẹ nhỏ giọng nói:
- Mẹ, tết mà, nhường bố một chút.
Trần Thúy Hoa cười rất tươi:
- Được, nghe con.
Bí thư thôn Vương Hữu Hòa lúc này đi tới, Vương Quốc Hoa thấy thế đi lên nói:
- Lão bí thư, đáng lẽ cháu đến chúc tết bác mới đúng, sao bác lại tới.
Vương Hữu Hòa rất hài lòng với thái độ này. Vương Quốc Hoa bây giờ phát đạt mà vẫn kính trọng mình.
- Cháu là lãnh đạo quận, bác tới chúc tết lãnh đạo mà.
Vương Quốc Hoa mời y ngồi xuống, đưa thuốc, rót trà, quay đầu lại còn lấy một tút Hồng sơn trong phòng ra đưa tới:
- Lão bí thư, đây là cháu biếu bác, bác mau giấu đi đừng để người khác thấy.
- Phản à, cháu biếu ai dám cướp.
Nói như vậy nhưng Vương Hữu Hòa vẫn nhìn quanh xem có thể nhét được đâu ở người mình, nhưng cả tút đúng là khó giấu.
- Em dâu, cho tôi cái túi.
Trần Thúy Hoa cười cười cầm đưa chiếc túi tới.
- Lão bí thư, hay là uống vài chén, thằng hai mang rượu ngon về.
- Tốt.
Vương Hữu Hòa không hề khách khí, y tới đây để uống rượu. Vương Quốc Hoa mỗi lần đều không về tay không, tết càng không hẹp hòi.
Vương Lão Thật và Vương Hữu Hòa lại ngồi vào bàn đồ ăn không nhiều, chỉ bốn năm món, rượu là Ngũ lương. Vương Quốc Hoa từ trong đi ra ném bao Trung hoa lên bàn.
- Bố với bác uống, con ra ngoài đi dạo một vòng.
….
Tết này coi như yên bình, Vương Quốc Hoa không đi đâu mà chỉ ngồi ở nhà. Điện thoại thực ra gọi không ít. Không phải Vương Quốc Hoa không muốn đi chúc tết mà là lãnh đạo cũng bận. Ít nhất phải đến mồng năm lãnh đạo mới có thể có ở nhà.
Ở nhà mãi cũng chán, mồng ba Cao Cận Giang và Cổ Tuần tới. Cục diện chính trị quận Lưỡng Thủy thay đổi, hai người có nghe nói tới. Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ lãnh đạo lên không biết mình có thể tiến bộ theo không?
Ba người ngồi trong phòng Vương Quốc Hoa, Cao Cận Giang lên tiếng đầu tiên:
- Quốc Hoa, bí thư Tằng có phải sẽ động không?
Tằng Trạch Quang điều tới quận Lưỡng Thủy không mang theo Cao Cận Giang làm y thấy buồn bực nhưng không có biện pháp. Lúc ấy Tằng Trạch Quang đi gấp, sau đó lại không có cơ hội. Cao Cận Giang thật ra nhiều lần đến gặp lãnh đạo nhưng Tằng Trạch Quang mới tìm được vị trí thì y lại được điều lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy.
- Lão Cao, gấp gì chứ? Bí thư Tằng sẽ không quên mọi người. Hơn nữa bí thư Hồng cũng cần anh giúp mà.
Vương Quốc Hoa ném cho đối phương viên an thần, đồng thời nhắc một câu anh là người của ai. huyện Nam Sơn hôm nay Hồng Tồn Minh có thể nói một ttay che trời, sau khi lên chức đã không ngừng chỉnh đốn nhân sự.
Cao Cận Giang và Cổ Tuần đều là người Tằng Trạch Quang nên trong lòng không tự tin mấy.
- Quốc Hoa lão đệ, cậu không biết sự lợi hại của bí thư Hồng rồi. Cổ Tuần nhỏ giọng nói một câu. Hồng Tồn Minh không hổ từ tỉnh đi ra, là người giỏi vận dụng quyền lực. Một năm qua vị trí trưởng phòng công an của Cổ Tuần tuy không nhúc nhích nhưng dưới tay có bốn phó trưởng phòng đều được tăng quyền lực, như vậy cũng là ảnh hưởng đến quyền lực của Cổ Tuần. Cao Cận Giang cũng gặp cảnh này nên bọn họ không thể không sốt ruột.
- Bí thư Tằng rất có thể sẽ lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói một câu làm hai người kia vui vẻ, có phương hướng là tốt rồi.
- Lão đệ, lúc nào chúc tết bí thư Tằng nhất định phải mang theo chúng tôi.
Cao Cận Giang tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được, chờ điện thoại của tôi.
Hai người hài lòng rời đi. Sáng sớm mồng năm Vương Quốc Hoa gọi điện cho Cao Cận Giang, Cổ Tuần, ba người cùng lên quận. Tằng Trạch Quang vẫn ở khách sạn Lưỡng Thủy, thấy Vương Quốc Hoa có đuôi đi cùng, đầu tiên là ngẩn ra sau đó tươi cười. Trước đó Vương Quốc Hoa không thông báo thực tế cũng là nhắc Tằng Trạch Quang không được quên người của mình.
Chúc tết Tằng Trạch Quang xong, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Nghiêm Hữu Quang, Nghiêm Hữu Quang rất vui vẻ nói:
- Quốc Hoa, ở quận không? Có thì mau tới đây, nhà không có ai.
Nhà Nghiêm Hữu Quang hôm nay chỉ có người nhà, Nghiêm Khắc Kỷ rất bất ngờ cũng ở nhà, mở cửa ra còn ân cần chào:
- Vương ca đến.
Ăn trưa ở nhà Nghiêm Hữu Quang, cả thị xã Lưỡng Thủy này chỉ mình Vương Quốc Hoa có đãi ngộ này. Ra khỏi nhà Nghiêm Hữu Quang, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Lý Dật Phong, Lý Dật Phong rất vui vì Vương Quốc Hoa gọi điện cho mình, vội vàng nói đang ở nhà.
Vương Quốc Hoa tới nhà Lý Dật Phong vừa lúc có một nhóm khách rời đi. Lý Dật Phong sắp lên làm bí thư quận ủy, khí thế của y đang lặng lẽ thay đổi. Bí thư khác chủ tịch một trời một vực. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Miêu Húc rất nhiệt tình nói:
- Quốc Hoa đệ tới, lão Lý vẫn nhắc tới cậu, nói cậu không được, cả tết không tới.
Lời này Vương Quốc Hoa không tiện nói lại, hắn nói vài câu khách khí. Lý Dật Phong kịp thời xuất hiện:
- Nói linh tinh gì đó? Quốc Hoa giỏi làm kinh tế mà điều đi lòng tôi không nỡ, lợi cho lão Tôn huyện Phương Lan rồi.
Câu này có ý gì, Vương Quốc Hoa sao không rõ.
- Bí thư Lý, tôi tới chúc tết, mong giúp đỡ nhiều.
Lý Dật Phong cười mắng:
- Còn chưa có quyết định, không được gọi loạn, ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống. Lý Dật Phong chờ Miêu Húc đưa trà tới, đi sang bên xem Tv mới nói:
- Quốc Hoa, tôi biết rất rõ bí thư huyện ủy Phương Lan – Tôn Trường Thanh. Lúc học ở trường Đảng tỉnh, tôi và y cùng phòng. Người này rất bá đạo. Cậu sang đó làm phó chủ tịch thường trực, tôi muốn nhắc cậu một câu lão Tôn là mặt phật tâm xà, tôi đề nghị cậu tốt nhất tranh thủ vị trí phó bí thư huyện ủy. Nếu không có quyền lên tiếng ở hội nghị ban bí thư thì cậu muốn làm gì cũng không được. Chế độ tập trung dân chủ thì đầu tiên là dân chủ ở Đảng, không có quyền lên tiếng thì dân chúng không có quan hệ với cậu.
Câu này rất thẳng, thậm chí có thể nói là kiêng kỵ. Nhưng Lý Dật Phong nói vậy cũng là chân thành, cũng là muốn đáp lại những gì Vương Quốc Hoa đã từng giúp mình.
- Phó bí thư? Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu mình sao lại tới huyện Phương Lan. Bí thư Nghiêm vốn có ý tôi tới làm ở văn phòng thị xã.
Vương Quốc Hoa chỉ có thể nói thật.
Lý Dật Phong cười cười chỉ Vương Quốc Hoa:
- Cậu đó, đây là được việc tốt còn kêu ca. Nhân lúc năm mới cậu cần lên tỉnh rồi thể hiện ý của mình. lãnh đạo cấp trên có gì mà không rõ. Có đôi khi nếu mình không nói ra thì lãnh đạo sẽ không nghĩ đến khó xử của cậu.
Vương Quốc Hoa hiểu ý của Lý Dật Phong, đây là lên tỉnh chạy quan. Thực ra Vương Quốc Hoa cũng hiểu nếu không có ý trên tỉnh thì mình không thể từ thư ký chuyển sang làm phó chủ tịch thường trực huyện, nhưng nên đi tìm lãnh đạo nào?
- Cậu, cậu, đưa cháu đi đốt pháo.
Vương Quốc Hoa nhìn dây pháo nhỏ trong tay thằng bé, hắn bế nó lên:
- Đi, cậu đưa cháu đi chơi.
Ra mở cốp xe, bên trong có ít pháo do Vương Quốc Hoa mua trước đó. Thằng bé nhìn chằm chằm vào đó, lao xuống khỏi tay Vương Quốc Hoa.
Pháo hoa không ngừng bốc lên trước cửa nhà Vương gia, sặc sỡ cả bầu trời đêm. Tạ Mãn Hòa ra đốt pháo với con, Vương Quốc Hoa ở hành lang uống trà nói chuyện với bố. Nhìn bố đã hơi còng, Vương Quốc Hoa không khỏi chua xót trong lòng. Không phải không muốn ông bà lên thành phố dưỡng lão, lần trước hắn đã nói với mẹ, bảo bà lên quận nhưng bà không muốn rời khỏi nơi đã sống cả đời. Vương Quốc Hoa chỉ có thể cố gắng dùng hết năng lực của mình để cuộc sống ông bà được dễ chịu.
- Nhà mới đúng là tốt nhưng không nuôi lợn được. Bố đang nghĩ sau tết sẽ xây một chuồng lợn phía sau, nuôi hai con lợn, cuối sang năm là có thịt ăn.
Vương Lão Thật có một câu không nói ra. Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến lúc mình nhận được giấy trúng tuyển đại học, bố không muốn nhưng vẫn bảo người đến nhà lôi hai con lợn chưa lớn trong nhà đi, còn mẹ cẩn thận nhặt từng quả trứng gà mang ra chợ bán, còn chị và anh rể kéo hết thóc và đồ nông sản đi đổi lấy tiền. Lúc ấy là tháng sáu, vợ chồng anh chị người đầy mồ hôi, ướt đẫm cả áo nhưng lại không bỏ ra hai xu để mua nước uống.
- Bố, hai bây giờ làm lãnh đạo rồi, còn sợ không có thịt lợn ăn sao? Bố cổ hủ quá.
Vương Tú Tú cười cười phản bác, Vương Lão Thật không tức mà cười ha hả nói:
- Phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, thịt lợn mua ngoài đường toàn là nuôi bằng thức ăn tăng trọng, sao có thể so sánh với nhà nuôi.
- Ông nó, ông nói ai kiến thức ngắn?
Trần Thúy Hoa ở bên không vui nói, nghiêng đầu nhìn lại đầy khó chịu. Vương Lão Thật lẩm bẩm một câu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Hai, con nói xem có đúng thế không?
Vương Quốc Hoa cười cười đưa cho bố điếu thuốc, quay lại thân thiết ôm vai mẹ nhỏ giọng nói:
- Mẹ, tết mà, nhường bố một chút.
Trần Thúy Hoa cười rất tươi:
- Được, nghe con.
Bí thư thôn Vương Hữu Hòa lúc này đi tới, Vương Quốc Hoa thấy thế đi lên nói:
- Lão bí thư, đáng lẽ cháu đến chúc tết bác mới đúng, sao bác lại tới.
Vương Hữu Hòa rất hài lòng với thái độ này. Vương Quốc Hoa bây giờ phát đạt mà vẫn kính trọng mình.
- Cháu là lãnh đạo quận, bác tới chúc tết lãnh đạo mà.
Vương Quốc Hoa mời y ngồi xuống, đưa thuốc, rót trà, quay đầu lại còn lấy một tút Hồng sơn trong phòng ra đưa tới:
- Lão bí thư, đây là cháu biếu bác, bác mau giấu đi đừng để người khác thấy.
- Phản à, cháu biếu ai dám cướp.
Nói như vậy nhưng Vương Hữu Hòa vẫn nhìn quanh xem có thể nhét được đâu ở người mình, nhưng cả tút đúng là khó giấu.
- Em dâu, cho tôi cái túi.
Trần Thúy Hoa cười cười cầm đưa chiếc túi tới.
- Lão bí thư, hay là uống vài chén, thằng hai mang rượu ngon về.
- Tốt.
Vương Hữu Hòa không hề khách khí, y tới đây để uống rượu. Vương Quốc Hoa mỗi lần đều không về tay không, tết càng không hẹp hòi.
Vương Lão Thật và Vương Hữu Hòa lại ngồi vào bàn đồ ăn không nhiều, chỉ bốn năm món, rượu là Ngũ lương. Vương Quốc Hoa từ trong đi ra ném bao Trung hoa lên bàn.
- Bố với bác uống, con ra ngoài đi dạo một vòng.
….
Tết này coi như yên bình, Vương Quốc Hoa không đi đâu mà chỉ ngồi ở nhà. Điện thoại thực ra gọi không ít. Không phải Vương Quốc Hoa không muốn đi chúc tết mà là lãnh đạo cũng bận. Ít nhất phải đến mồng năm lãnh đạo mới có thể có ở nhà.
Ở nhà mãi cũng chán, mồng ba Cao Cận Giang và Cổ Tuần tới. Cục diện chính trị quận Lưỡng Thủy thay đổi, hai người có nghe nói tới. Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ lãnh đạo lên không biết mình có thể tiến bộ theo không?
Ba người ngồi trong phòng Vương Quốc Hoa, Cao Cận Giang lên tiếng đầu tiên:
- Quốc Hoa, bí thư Tằng có phải sẽ động không?
Tằng Trạch Quang điều tới quận Lưỡng Thủy không mang theo Cao Cận Giang làm y thấy buồn bực nhưng không có biện pháp. Lúc ấy Tằng Trạch Quang đi gấp, sau đó lại không có cơ hội. Cao Cận Giang thật ra nhiều lần đến gặp lãnh đạo nhưng Tằng Trạch Quang mới tìm được vị trí thì y lại được điều lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy.
- Lão Cao, gấp gì chứ? Bí thư Tằng sẽ không quên mọi người. Hơn nữa bí thư Hồng cũng cần anh giúp mà.
Vương Quốc Hoa ném cho đối phương viên an thần, đồng thời nhắc một câu anh là người của ai. huyện Nam Sơn hôm nay Hồng Tồn Minh có thể nói một ttay che trời, sau khi lên chức đã không ngừng chỉnh đốn nhân sự.
Cao Cận Giang và Cổ Tuần đều là người Tằng Trạch Quang nên trong lòng không tự tin mấy.
- Quốc Hoa lão đệ, cậu không biết sự lợi hại của bí thư Hồng rồi. Cổ Tuần nhỏ giọng nói một câu. Hồng Tồn Minh không hổ từ tỉnh đi ra, là người giỏi vận dụng quyền lực. Một năm qua vị trí trưởng phòng công an của Cổ Tuần tuy không nhúc nhích nhưng dưới tay có bốn phó trưởng phòng đều được tăng quyền lực, như vậy cũng là ảnh hưởng đến quyền lực của Cổ Tuần. Cao Cận Giang cũng gặp cảnh này nên bọn họ không thể không sốt ruột.
- Bí thư Tằng rất có thể sẽ lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói một câu làm hai người kia vui vẻ, có phương hướng là tốt rồi.
- Lão đệ, lúc nào chúc tết bí thư Tằng nhất định phải mang theo chúng tôi.
Cao Cận Giang tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được, chờ điện thoại của tôi.
Hai người hài lòng rời đi. Sáng sớm mồng năm Vương Quốc Hoa gọi điện cho Cao Cận Giang, Cổ Tuần, ba người cùng lên quận. Tằng Trạch Quang vẫn ở khách sạn Lưỡng Thủy, thấy Vương Quốc Hoa có đuôi đi cùng, đầu tiên là ngẩn ra sau đó tươi cười. Trước đó Vương Quốc Hoa không thông báo thực tế cũng là nhắc Tằng Trạch Quang không được quên người của mình.
Chúc tết Tằng Trạch Quang xong, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Nghiêm Hữu Quang, Nghiêm Hữu Quang rất vui vẻ nói:
- Quốc Hoa, ở quận không? Có thì mau tới đây, nhà không có ai.
Nhà Nghiêm Hữu Quang hôm nay chỉ có người nhà, Nghiêm Khắc Kỷ rất bất ngờ cũng ở nhà, mở cửa ra còn ân cần chào:
- Vương ca đến.
Ăn trưa ở nhà Nghiêm Hữu Quang, cả thị xã Lưỡng Thủy này chỉ mình Vương Quốc Hoa có đãi ngộ này. Ra khỏi nhà Nghiêm Hữu Quang, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Lý Dật Phong, Lý Dật Phong rất vui vì Vương Quốc Hoa gọi điện cho mình, vội vàng nói đang ở nhà.
Vương Quốc Hoa tới nhà Lý Dật Phong vừa lúc có một nhóm khách rời đi. Lý Dật Phong sắp lên làm bí thư quận ủy, khí thế của y đang lặng lẽ thay đổi. Bí thư khác chủ tịch một trời một vực. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Miêu Húc rất nhiệt tình nói:
- Quốc Hoa đệ tới, lão Lý vẫn nhắc tới cậu, nói cậu không được, cả tết không tới.
Lời này Vương Quốc Hoa không tiện nói lại, hắn nói vài câu khách khí. Lý Dật Phong kịp thời xuất hiện:
- Nói linh tinh gì đó? Quốc Hoa giỏi làm kinh tế mà điều đi lòng tôi không nỡ, lợi cho lão Tôn huyện Phương Lan rồi.
Câu này có ý gì, Vương Quốc Hoa sao không rõ.
- Bí thư Lý, tôi tới chúc tết, mong giúp đỡ nhiều.
Lý Dật Phong cười mắng:
- Còn chưa có quyết định, không được gọi loạn, ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống. Lý Dật Phong chờ Miêu Húc đưa trà tới, đi sang bên xem Tv mới nói:
- Quốc Hoa, tôi biết rất rõ bí thư huyện ủy Phương Lan – Tôn Trường Thanh. Lúc học ở trường Đảng tỉnh, tôi và y cùng phòng. Người này rất bá đạo. Cậu sang đó làm phó chủ tịch thường trực, tôi muốn nhắc cậu một câu lão Tôn là mặt phật tâm xà, tôi đề nghị cậu tốt nhất tranh thủ vị trí phó bí thư huyện ủy. Nếu không có quyền lên tiếng ở hội nghị ban bí thư thì cậu muốn làm gì cũng không được. Chế độ tập trung dân chủ thì đầu tiên là dân chủ ở Đảng, không có quyền lên tiếng thì dân chúng không có quan hệ với cậu.
Câu này rất thẳng, thậm chí có thể nói là kiêng kỵ. Nhưng Lý Dật Phong nói vậy cũng là chân thành, cũng là muốn đáp lại những gì Vương Quốc Hoa đã từng giúp mình.
- Phó bí thư? Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu mình sao lại tới huyện Phương Lan. Bí thư Nghiêm vốn có ý tôi tới làm ở văn phòng thị xã.
Vương Quốc Hoa chỉ có thể nói thật.
Lý Dật Phong cười cười chỉ Vương Quốc Hoa:
- Cậu đó, đây là được việc tốt còn kêu ca. Nhân lúc năm mới cậu cần lên tỉnh rồi thể hiện ý của mình. lãnh đạo cấp trên có gì mà không rõ. Có đôi khi nếu mình không nói ra thì lãnh đạo sẽ không nghĩ đến khó xử của cậu.
Vương Quốc Hoa hiểu ý của Lý Dật Phong, đây là lên tỉnh chạy quan. Thực ra Vương Quốc Hoa cũng hiểu nếu không có ý trên tỉnh thì mình không thể từ thư ký chuyển sang làm phó chủ tịch thường trực huyện, nhưng nên đi tìm lãnh đạo nào?
/822
|