Trần Quảng Sinh đúng là muốn chạy nhưng không dám. Đừng nhìn danh thiếp trong ví có chức danh rất oai, thực tế y chỉ là bao thầu một công ty phục vụ xây dựng trực thuộc Phòng lao động. Đến đây làm loạn là do thấy khu công nghệ cao lập tức có mấy công trình xây dựng, tiền không nhiều nhưng cũng là công trình 1,2 triệu.
Vấn đề là vợ chồng Trần Quảng Sinh, Cát Tiếu Mi vốn không còn quan hệ gì nữa. Lúc trước Cát Tiếu Mi là nhân viên bình thường của ban quản lý khu công nghệ cao, Trần Quảng Sinh vì lấy được công trình ở khu công nghệ cao nên đã chuốc say Cát Tiếu Mi.
Sau lần đó Cát Tiếu Mi không cho Trần Quảng Sinh chạm vào mình, cũng vì việc này mà Cát Tiếu Mi không còn hy vọng vào đàn ông. Tất cả thay đổi đều do quyền lực và tiền. Cát Tiếu Mi thấy rõ bản chất này nên bắt đầu theo đuổi quyền lực. Cuối cùng cô đã lấy được vị trí chủ nhiệm ban quản lý khu công nghệ cao, nhưng chuyện sau đó lại thay đổi quá nhanh. Cát Tiếu Mi làm chủ nhiệm chưa đầy năm chủ tịch đã đổi người, khu công nghệ cao từ miếng bánh ngon chuyển thành *** chó.
Vương Quốc Hoa nhận khu công nghệ cao, Cát Tiếu Mi một lần nữa nhiệt tình công tác trở lại, đang định mạnh dạn làm ra thành tích báo đáp sự tin tưởng của Vương Quốc Hoa dành cho mình, không ngờ Trần Quảng Sinh không biết xấu hổ tìm tới, yêu cầu cho hắn nhận công trình của khu công nghệ cao.
Cát Tiếu Mi đương nhiên không đồng ý, Trần Quảng Sinh cũng biết vậy nên mới có chuyện ngày hôm nay. Theo y nghĩ Cát Tiếu Mi nếu muốn tiếp tục làm chủ nhiệm thì phải ngoan ngoãn nghe theo mình.
Có thể nói Trần Quảng Sinh tính rất hay nhưng đen đủi gặp phải Vương Quốc Hoa, càng không ngờ Vương Quốc Hoa có thái độ này. Bây giờ mà Trần Quảng Sinh đi thì y biết mình sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Người cũng muốn đi mà không dám đi còn có Liên Tử Hiếu. Tai họa này do y tự chuốc. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa chỉ là trợ lý chủ tịch nhưng muốn xử lý hắn là quá dễ. Liên Tử Hiếu cũng tốt, Trần Quảng Sinh cũng được, hai người này một vì lợi ích, một vì quyền lợi nên không coi mặt mũi vào đâ. Bây giờ Vương Quốc Hoa có khả năng uy hiếp quyền lợi và lợi ích của bọn họ, bọn họ đành ngoan ngoãn đứng bên chờ xử lý.
Cát Tiếu Mi xách vali xuống lầu, Trần Quảng Sinh thấy vậy vội vàng đi lên nhỏ giọng nói:
- Mi Mi, đưa anh.
Cát Tiếu Mi đẩy cặp về phía sau.
- Cút ra xa một chút.
Trần Quảng Sinh giống như vừa nãy không làm chuyện gì có lỗi với Cát Tiếu Mi, vẫn cười hì hì cẩn thận nhỏ giọng nói:
- Một ngày vợ chồng ơn nghĩa trăm năm, đừng tuyệt tình như vậy mà.
- Trần Quảng Sinh, anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn cần thể diện.
Cát Tiếu Mi tức giận mắng. Cô đi vòng qua Trần Quảng Sinh, Trần Quảng Sinh đang chuẩn bị ngăn thì bên ngoài có hai xe cảnh sát đang hú còi lao nhanh tới.
- Bịch.
Cửa đóng vào, nhảy xuống là trưởng phòng công an Tạ Vân Sơn. Tạ Vân Sơn mặc dù là cấp phó huyện, cao hơn đám trưởng phòng nửa cấp nhưng trên đầu còn có Phó bí thư Thị ủy kiêm bí thư đảng ủy công an Mạnh Đông Thăng. Vấn đề là lão Mạnh đã 59, sắp lui, công an quận bây giờ về cơ bản do Tạ Vân Sơn quyết định. Vì thế nên Tạ Vân Sơn rất chú ý tới vị trí dưới mông lão Mạnh.
Vương Quốc Hoa là ai? Nguyên thư ký của bí thư quận ủy Tằng Trạch Quang, là thân tín, nghe nói cũng được lãnh đạo chủ yếu của thị ủy tán thành. Tạ Vân Sơn sớm nghe nói Nghiêm Hữu Quang mạnh mẽ đề bạt Vương Quốc Hoa, cùng với việc Ôn Xương Thịnh nhiều lần khen Vương Quốc Hoa. Một trợ lý chủ tịch như vậy chỉ tên nào ngu mới đắc tội.
Chỉ riêng quan hệ đó còn không tính, Vương Quốc Hoa còn có biệt danh “Bạch vô thường”. từ lúc còn ở huyện Nam Sơn, Vương Quốc Hoa giúp Tằng Trạch Quang xử lý Quản Nhất Vĩ, bấu chặt Quan Tiểu Quân không tha làm lão Quản không thể lên làm được bí thư huyện ủy, làm cho Hồng Tồn Minh được lợi. Vậy còn chưa tính, sau khi Vương Quốc Hoa tới quận Lưỡng Thủy cũng thoáng cái xử lý Tần Đại Hà là thân tín của chủ tịch Lý, Phó chủ tịch thường trực Vu Lâm, nghe nói muốn chơi Vương Quốc Hoa kết quả bị đá sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân.
Người độc ác như vậy, Tạ Vân Sơn sao không e ngại. Y muốn lên thay lão Mạnh thì phải được Tằng Trạch Quang gật đầu. Vấn đề quyền lợi ai có thể dễ dàng buông tay. Không nghe nói lão Mạnh gần đây động chút là mắng người sao? Không phải là do sắp lui nên y bắt đầu có động tác sao? Coi như để đưa vài thân tín của mình lên đây mà.
Tạ Vân Sơn do bí thư quận ủy khóa trước đề bạt lên, sau khi đổi bí thư y đã mấy lần đến xin gặp đáng tiếc Tằng Trạch Quang có ý muốn nhận. Tạ Vân Sơn rất lo lắng, đừng nhìn Tằng Trạch Quang không có động tác, chờ lãnh đạo ra tay thì mọi thứ đã muộn.
- Liên Tử Hiếu, anh làm gì vậy hả?
Tạ Vân Sơn vừa nhảy xuống xe đã quát Liên Tử Hiếu.
Liên Tử Hiếu lắp bắp không biết giải thích ra sao. Trần Quảng Sinh ở bên trốn. Mẹ nó chứ, ai bảo mình chọc giận Vương Quốc Hoa, chọc giận Tạ Vân Sơn, như vậy nhất định đen đủi. Trần Quảng Sinh là người địa phương, cũng làm ở nhà nước nên nghe được một chút về Tạ Vân Sơn. Trước đây từng có một người cạnh tranh chức trưởng phòng công an với Tạ Vân Sơn nhưng lại bị tai nạn xe chết, cuối cùng Tạ Vân Sơn lên làm trưởng phòng công an quận.
- Không cần phải giải thích, đợi xử lý.
Tạ Vân Sơn rất khinh thường Liên Tử Hiếu, thằng này là đồ rác rưởi. Xoay người Tạ Vân Sơn thấy xe của Vương Quốc Hoa nên vội vàng đi tới.
Vương Quốc Hoa mở cửa xuống xe, Tạ Vân Sơn đưa hai tay tới:
- Chủ tịch Vương, rất xin lỗi, là do chúng tôi không làm tốt công việc, làm phiền ngài.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Trưởng phòng Tạ, tôi nghĩ mình không cần nhắc anh. Trụ sở sản xuất linh kiện ô tô được lãnh đạo quận ủy, lãnh đạo thị ủy rất chú trọng. Cảnh sát 110 đến đây sao lại đứng bên nhìn côn đồ gây mất trật tự của khu công nghệ cao? Đây là như thế nào? Nhân viên của anh và kẻ côn đồ anh mang về xử lý. Tôi không cần biết về sau anh xử lý như thế nào, tôi chỉ muốn sau này không ai đến quấy rầy khu công nghệ cao.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói nhưng thật ra đã rất cho đối phương thể diện. Người anh mang đi tôi không tính sổ về sau. Tạ Vân Sơn không khỏi thầm vui vẻ, xem ra Vương Quốc Hoa này dễ nói chuyện.
Ở tình huống bình thường Vương Quốc Hoa là trợ lý chủ tịch, gọi là trợ lý Vương mới đúng, nhưng bây giờ Vương Quốc Hoa đang lên như mặt trời giữa trưa, gọi cũng phải đổi cách. Bây giờ gọi trợ lý Vương, về sau người ta đâm một đao thì sao? Không ai ngu mà mạo hiểm như vậy.
Tạ Vân Sơn vội vàng gật đầu nói:
- Cảm ơn chủ tịch Vương đã hiểu, ngài chờ, tôi lập tức xử lý hiện trường.
Tạ Vân Sơn lập tức sai người kéo đôi anh em khó khăn Trần Quảng Sinh và Liên Tử Hiếu đi.
Hai người bị đưa lên xe, Liên Tử Hiếu còn đỡ chút vì còn có vợ nói giúp, việc này có lẽ sẽ qua. Trần Quảng Sinh thì không dễ rồi, mang đi ai biết muốn chịu tội gì.
- Cát Tiếu Mi, nói giúp anh đi…a…
Trần Quảng Sinh vừa kêu lên như vậy đã bị gì đó nhét vào miệng. Trần Quảng Sinh ra sức giãy dụa không ngờ bên eo đột nhiên tê rần, cả người sụp xuống. Vương Quốc Hoa thật ra nhìn thấy tia điện lóe lên thầm nghĩ thứ này cũng cần dùng sao?
Xử lý xong, Tạ Vân Sơn quay về nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Vương, lúc nào rảnh thì tôi mời ngài uống vài chén.
Vương Quốc Hoa rất khách khí với biểu hiện của đối phương. Hắn nói:
- Hôm nay sợ là không được.
Đang khi nói chuyện một cảnh sát vội vàng chạy lên nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng, bên ủy ban quận có chuyện.
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết bên kia có việc gì chỉ là không ngờ đến bây giờ cảnh sát mới được báo.
- Xảy ra chuyện gì?
- Nghe nói người nhà nạn nhân và công nhân mất việc của công ty phân bón chặn cửa ủy ban quận, tình hình cụ thể còn không rõ.
Tên cảnh sát rất khôn khéo, không dám nói quá cụ thể.
- Ồ, trưởng phòng Tạ, anh đi làm việc đi, tôi còn có chút việc cần xử lý ở đây.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Tạ Vân Sơn sao không hiểu ý của hắn. Hắn coi như không biết việc bên ủy ban quận.
- Chủ tịch Vương, lúc nào rảnh thì gọi, đây là số điện thoại của tôi.
Tạ Vân Sơn đưa tờ danh thiếp tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy viết mấy chữ rồi chuyển lại.
- Đây là số điện thoại của tôi.
Tạ Vân Sơn dẫn người đi ngay. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Cát Tiếu Mi cầm cặp nói:
- Làm gì thế hả?
Cát Tiếu Mi biết lúc mặt Vương Quốc Hoa bình tĩnh thường là lúc nguy hiểm nhất.
- Chủ tịch, lên rồi nói.
Mắt Cát Tiếu Mi đang đỏ, cô không giải thích mà trông rất đáng thương.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Vương Quốc Hoa không khỏi mềm lòng hừ một tiếng đi lên lầu. Cát Tiếu Mi vội vàng ném cặp cho người bên cạnh.
Văn phòng chỉ còn hai người, Cát Tiếu Mi mới giải thích từ đầu tới cuối. Vương Quốc Hoa đừng nhìn còn trẻ nhưng làm việc tàn nhẫn, Cát Tiếu Mi biết rõ việc này. Đương nhiên Cát Tiếu Mi còn biết một điều là hắn hay bao bọc cấp dưới, ví dụ như vừa nãy hắn nháy mắt với mình trước mặt Trần Quảng Sinh.
Vấn đề là vợ chồng Trần Quảng Sinh, Cát Tiếu Mi vốn không còn quan hệ gì nữa. Lúc trước Cát Tiếu Mi là nhân viên bình thường của ban quản lý khu công nghệ cao, Trần Quảng Sinh vì lấy được công trình ở khu công nghệ cao nên đã chuốc say Cát Tiếu Mi.
Sau lần đó Cát Tiếu Mi không cho Trần Quảng Sinh chạm vào mình, cũng vì việc này mà Cát Tiếu Mi không còn hy vọng vào đàn ông. Tất cả thay đổi đều do quyền lực và tiền. Cát Tiếu Mi thấy rõ bản chất này nên bắt đầu theo đuổi quyền lực. Cuối cùng cô đã lấy được vị trí chủ nhiệm ban quản lý khu công nghệ cao, nhưng chuyện sau đó lại thay đổi quá nhanh. Cát Tiếu Mi làm chủ nhiệm chưa đầy năm chủ tịch đã đổi người, khu công nghệ cao từ miếng bánh ngon chuyển thành *** chó.
Vương Quốc Hoa nhận khu công nghệ cao, Cát Tiếu Mi một lần nữa nhiệt tình công tác trở lại, đang định mạnh dạn làm ra thành tích báo đáp sự tin tưởng của Vương Quốc Hoa dành cho mình, không ngờ Trần Quảng Sinh không biết xấu hổ tìm tới, yêu cầu cho hắn nhận công trình của khu công nghệ cao.
Cát Tiếu Mi đương nhiên không đồng ý, Trần Quảng Sinh cũng biết vậy nên mới có chuyện ngày hôm nay. Theo y nghĩ Cát Tiếu Mi nếu muốn tiếp tục làm chủ nhiệm thì phải ngoan ngoãn nghe theo mình.
Có thể nói Trần Quảng Sinh tính rất hay nhưng đen đủi gặp phải Vương Quốc Hoa, càng không ngờ Vương Quốc Hoa có thái độ này. Bây giờ mà Trần Quảng Sinh đi thì y biết mình sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Người cũng muốn đi mà không dám đi còn có Liên Tử Hiếu. Tai họa này do y tự chuốc. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa chỉ là trợ lý chủ tịch nhưng muốn xử lý hắn là quá dễ. Liên Tử Hiếu cũng tốt, Trần Quảng Sinh cũng được, hai người này một vì lợi ích, một vì quyền lợi nên không coi mặt mũi vào đâ. Bây giờ Vương Quốc Hoa có khả năng uy hiếp quyền lợi và lợi ích của bọn họ, bọn họ đành ngoan ngoãn đứng bên chờ xử lý.
Cát Tiếu Mi xách vali xuống lầu, Trần Quảng Sinh thấy vậy vội vàng đi lên nhỏ giọng nói:
- Mi Mi, đưa anh.
Cát Tiếu Mi đẩy cặp về phía sau.
- Cút ra xa một chút.
Trần Quảng Sinh giống như vừa nãy không làm chuyện gì có lỗi với Cát Tiếu Mi, vẫn cười hì hì cẩn thận nhỏ giọng nói:
- Một ngày vợ chồng ơn nghĩa trăm năm, đừng tuyệt tình như vậy mà.
- Trần Quảng Sinh, anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn cần thể diện.
Cát Tiếu Mi tức giận mắng. Cô đi vòng qua Trần Quảng Sinh, Trần Quảng Sinh đang chuẩn bị ngăn thì bên ngoài có hai xe cảnh sát đang hú còi lao nhanh tới.
- Bịch.
Cửa đóng vào, nhảy xuống là trưởng phòng công an Tạ Vân Sơn. Tạ Vân Sơn mặc dù là cấp phó huyện, cao hơn đám trưởng phòng nửa cấp nhưng trên đầu còn có Phó bí thư Thị ủy kiêm bí thư đảng ủy công an Mạnh Đông Thăng. Vấn đề là lão Mạnh đã 59, sắp lui, công an quận bây giờ về cơ bản do Tạ Vân Sơn quyết định. Vì thế nên Tạ Vân Sơn rất chú ý tới vị trí dưới mông lão Mạnh.
Vương Quốc Hoa là ai? Nguyên thư ký của bí thư quận ủy Tằng Trạch Quang, là thân tín, nghe nói cũng được lãnh đạo chủ yếu của thị ủy tán thành. Tạ Vân Sơn sớm nghe nói Nghiêm Hữu Quang mạnh mẽ đề bạt Vương Quốc Hoa, cùng với việc Ôn Xương Thịnh nhiều lần khen Vương Quốc Hoa. Một trợ lý chủ tịch như vậy chỉ tên nào ngu mới đắc tội.
Chỉ riêng quan hệ đó còn không tính, Vương Quốc Hoa còn có biệt danh “Bạch vô thường”. từ lúc còn ở huyện Nam Sơn, Vương Quốc Hoa giúp Tằng Trạch Quang xử lý Quản Nhất Vĩ, bấu chặt Quan Tiểu Quân không tha làm lão Quản không thể lên làm được bí thư huyện ủy, làm cho Hồng Tồn Minh được lợi. Vậy còn chưa tính, sau khi Vương Quốc Hoa tới quận Lưỡng Thủy cũng thoáng cái xử lý Tần Đại Hà là thân tín của chủ tịch Lý, Phó chủ tịch thường trực Vu Lâm, nghe nói muốn chơi Vương Quốc Hoa kết quả bị đá sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân.
Người độc ác như vậy, Tạ Vân Sơn sao không e ngại. Y muốn lên thay lão Mạnh thì phải được Tằng Trạch Quang gật đầu. Vấn đề quyền lợi ai có thể dễ dàng buông tay. Không nghe nói lão Mạnh gần đây động chút là mắng người sao? Không phải là do sắp lui nên y bắt đầu có động tác sao? Coi như để đưa vài thân tín của mình lên đây mà.
Tạ Vân Sơn do bí thư quận ủy khóa trước đề bạt lên, sau khi đổi bí thư y đã mấy lần đến xin gặp đáng tiếc Tằng Trạch Quang có ý muốn nhận. Tạ Vân Sơn rất lo lắng, đừng nhìn Tằng Trạch Quang không có động tác, chờ lãnh đạo ra tay thì mọi thứ đã muộn.
- Liên Tử Hiếu, anh làm gì vậy hả?
Tạ Vân Sơn vừa nhảy xuống xe đã quát Liên Tử Hiếu.
Liên Tử Hiếu lắp bắp không biết giải thích ra sao. Trần Quảng Sinh ở bên trốn. Mẹ nó chứ, ai bảo mình chọc giận Vương Quốc Hoa, chọc giận Tạ Vân Sơn, như vậy nhất định đen đủi. Trần Quảng Sinh là người địa phương, cũng làm ở nhà nước nên nghe được một chút về Tạ Vân Sơn. Trước đây từng có một người cạnh tranh chức trưởng phòng công an với Tạ Vân Sơn nhưng lại bị tai nạn xe chết, cuối cùng Tạ Vân Sơn lên làm trưởng phòng công an quận.
- Không cần phải giải thích, đợi xử lý.
Tạ Vân Sơn rất khinh thường Liên Tử Hiếu, thằng này là đồ rác rưởi. Xoay người Tạ Vân Sơn thấy xe của Vương Quốc Hoa nên vội vàng đi tới.
Vương Quốc Hoa mở cửa xuống xe, Tạ Vân Sơn đưa hai tay tới:
- Chủ tịch Vương, rất xin lỗi, là do chúng tôi không làm tốt công việc, làm phiền ngài.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Trưởng phòng Tạ, tôi nghĩ mình không cần nhắc anh. Trụ sở sản xuất linh kiện ô tô được lãnh đạo quận ủy, lãnh đạo thị ủy rất chú trọng. Cảnh sát 110 đến đây sao lại đứng bên nhìn côn đồ gây mất trật tự của khu công nghệ cao? Đây là như thế nào? Nhân viên của anh và kẻ côn đồ anh mang về xử lý. Tôi không cần biết về sau anh xử lý như thế nào, tôi chỉ muốn sau này không ai đến quấy rầy khu công nghệ cao.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói nhưng thật ra đã rất cho đối phương thể diện. Người anh mang đi tôi không tính sổ về sau. Tạ Vân Sơn không khỏi thầm vui vẻ, xem ra Vương Quốc Hoa này dễ nói chuyện.
Ở tình huống bình thường Vương Quốc Hoa là trợ lý chủ tịch, gọi là trợ lý Vương mới đúng, nhưng bây giờ Vương Quốc Hoa đang lên như mặt trời giữa trưa, gọi cũng phải đổi cách. Bây giờ gọi trợ lý Vương, về sau người ta đâm một đao thì sao? Không ai ngu mà mạo hiểm như vậy.
Tạ Vân Sơn vội vàng gật đầu nói:
- Cảm ơn chủ tịch Vương đã hiểu, ngài chờ, tôi lập tức xử lý hiện trường.
Tạ Vân Sơn lập tức sai người kéo đôi anh em khó khăn Trần Quảng Sinh và Liên Tử Hiếu đi.
Hai người bị đưa lên xe, Liên Tử Hiếu còn đỡ chút vì còn có vợ nói giúp, việc này có lẽ sẽ qua. Trần Quảng Sinh thì không dễ rồi, mang đi ai biết muốn chịu tội gì.
- Cát Tiếu Mi, nói giúp anh đi…a…
Trần Quảng Sinh vừa kêu lên như vậy đã bị gì đó nhét vào miệng. Trần Quảng Sinh ra sức giãy dụa không ngờ bên eo đột nhiên tê rần, cả người sụp xuống. Vương Quốc Hoa thật ra nhìn thấy tia điện lóe lên thầm nghĩ thứ này cũng cần dùng sao?
Xử lý xong, Tạ Vân Sơn quay về nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Vương, lúc nào rảnh thì tôi mời ngài uống vài chén.
Vương Quốc Hoa rất khách khí với biểu hiện của đối phương. Hắn nói:
- Hôm nay sợ là không được.
Đang khi nói chuyện một cảnh sát vội vàng chạy lên nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng, bên ủy ban quận có chuyện.
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết bên kia có việc gì chỉ là không ngờ đến bây giờ cảnh sát mới được báo.
- Xảy ra chuyện gì?
- Nghe nói người nhà nạn nhân và công nhân mất việc của công ty phân bón chặn cửa ủy ban quận, tình hình cụ thể còn không rõ.
Tên cảnh sát rất khôn khéo, không dám nói quá cụ thể.
- Ồ, trưởng phòng Tạ, anh đi làm việc đi, tôi còn có chút việc cần xử lý ở đây.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Tạ Vân Sơn sao không hiểu ý của hắn. Hắn coi như không biết việc bên ủy ban quận.
- Chủ tịch Vương, lúc nào rảnh thì gọi, đây là số điện thoại của tôi.
Tạ Vân Sơn đưa tờ danh thiếp tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy viết mấy chữ rồi chuyển lại.
- Đây là số điện thoại của tôi.
Tạ Vân Sơn dẫn người đi ngay. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Cát Tiếu Mi cầm cặp nói:
- Làm gì thế hả?
Cát Tiếu Mi biết lúc mặt Vương Quốc Hoa bình tĩnh thường là lúc nguy hiểm nhất.
- Chủ tịch, lên rồi nói.
Mắt Cát Tiếu Mi đang đỏ, cô không giải thích mà trông rất đáng thương.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Vương Quốc Hoa không khỏi mềm lòng hừ một tiếng đi lên lầu. Cát Tiếu Mi vội vàng ném cặp cho người bên cạnh.
Văn phòng chỉ còn hai người, Cát Tiếu Mi mới giải thích từ đầu tới cuối. Vương Quốc Hoa đừng nhìn còn trẻ nhưng làm việc tàn nhẫn, Cát Tiếu Mi biết rõ việc này. Đương nhiên Cát Tiếu Mi còn biết một điều là hắn hay bao bọc cấp dưới, ví dụ như vừa nãy hắn nháy mắt với mình trước mặt Trần Quảng Sinh.
/822
|