Vương Quốc Hoa cầm túi đứng chờ ở cửa khách sạn không lâu, Du Phi Dương đã lái chiếc Jetta tới nơi. Xuống xe y nói:
- Ông làm gì vậy, còn cầm cả thứ gì nữa?
- Đồ đặc sản, ở tỉnh chưa chắc có thể thường xuyên thấy. Tết bố mẹ tôi nhắc mãi ông với Vương Quốc Duy, bảo tôi nhất định mang mấy thứ này cho các ông. Vừa lúc đi nên tôi cầm đến.
Vương Quốc Hoa nói vậy, Du Phi Dương mới cười cười cầm túi.
- Tôi cầm, lần trước ăn thỏ nướng ở nhà ông đến giờ tôi vẫn thèm. Ở tỉnh cái gì cũng mua được nhưng không có mùi vị đó.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này ông không biết rồi. Ở núi dùng củi nướng, ở thành phố người ta nướng bằng than, bằng ga. Muốn ăn thỏ hoang không khó, lúc nào rảnh đến nhà tôi và ông đi đặt bẫy. Ăn thỏ tự tay mình bắt mới ngon.
Mắt Du Phi Dương sáng lên.
- Ông đừng có mà lừa tôi đó, tôi nhất định sẽ đến.
Có Du Phi Dương tự mình lái xe nên vào khu nhà tỉnh ủy không bị chặn đường. Xe dừng ở trong sân, Du Vân Vân không ngờ đứng ở cửa chào đón. Điều này làm Vương Quốc Hoa hơi giật mình. Hắn vội vàng bước lên nói:
- Cháu chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ, luôn trẻ trung xinh đẹp.
Du Phi Dương cầm túi đi vào nhìn vào trong nói:
- Phỉ Phỉ đâu, sao không ra?
- Đây.
Một cô gái 17, 18 tuổi đi ra nói.
- Chào anh, chào mừng.
Nói xong cô bé xoay người đi thẳng.
Du Vân Vân cười mắng:
- Con bé này không biết lễ phép gì cả.
Du Phi Dương nói.
- Em gái tôi, được chiều từ nhỏ nên vậy.
Vương Quốc Hoa lắc đầu tỏ vẻ không sao. Vào phòng khách, Du Vân Vân lấy mấy cái đĩa tới.
- Tiểu Vương, cô phải phê bình cháu. Lúc ở trường Đảng sao không tới nhà ngồi?
Vương Quốc Hoa không nghĩ Du Vân Vân nhắc việc này, hắn thầm nói lúc ấy làm sao có thể đến nhà. Hắn nở nụ cười chân thành là chiêu bài của hắn:
- Bí thư Hứa rất bận rộn, cháu sao có thể đến làm phiền. Nếu không phải tết bị lãnh đạo bắt làm việc thì cháu cũng không tới.
Vương Quốc Hoa nói, Du Vân Vân tiếp lời:
- Phi Dương nói với cô đường cao tốc lần này cạnh tranh rất căng, Sở giao thông cũng tranh cãi mãi. Đối thủ lớn nhất của quận Lưỡng Thủy chính là Thành phố Giang Loan cấp phó tỉnh, có lẽ phần thắng của Lưỡng Thủy không cao.
Du Vân Vân nói thế, Vương Quốc Hoa cũng không đi quanh co, hắn hỏi:
- Nghe lãnh đạo nói một suất khác đã xác định là của thị xã Bắc Câu?
Du Vân Vân rất kiên nhẫn giải thích:
- Chuyện này không có gì lạ. Bộ giao thông vốn chỉ cho một đường, chủ tịch tỉnh Hàn đi thông quan hệ nên thêm đường nữa. Chủ tịch Hàn trước làm bí thư thị ủy thị xã Bắc Câu, chiếu cố Bắc Câu cũng là đương nhiên.
Vừa nói Du Vân Vân vừa quan sát Vương Quốc Hoa. Biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, Du Vân Vân muốn xem lần này khi quận Lưỡng Thủy không có hy vọng mấy với đường cao tốc thì hắn có phản ứng gì?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Hóa ra là như vậy, lãnh đạo thị ủy cũng lên tỉnh hoạt động, cháu chỉ là đi theo dò hỏi tình hình, hỏi xem bí thư Hứa lúc nào ở nhà còn đâu không có việc của cháu.
Du Vân Vân rất tự nhiên cười nói:
- Sao, cháu sẽ không giúp tranh thủ một chút sao?
Vương Quốc Hoa nói.
- Chuyện này cháu đâu thể làm gì được. Mà việc này không khác gì con người tính toán nhưng được hay không do ông trời. cháu có thể làm chỉ là lên kế sách cho lãnh đạo, tìm ra ưu thế của quận Lưỡng Thủy mà thôi.
Du Vân Vân nghe xong cười cười một tiếng đứng lên nói.
- Hai đứa nói chuyện, cô lên lầu có chút việc.
Du Phi Dương chờ Du Vân Vân lên lầu xong nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, ông nếu có thể làm dì tôi nói giúp thì chuyện này sẽ thành 50%. Bố tôi dù là nổi giận chỉ cần dì đứng ra khuyên sẽ lập tức hết giận.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Như vậy không hay, chuyện này ông cũng đừng xen vào. Chờ bí thư Hứa về ông báo tôi một tiếng là được.
Du Phi Dương nhíu mày nói:
- Lúc lấy tư cách cá nhân thì nên gọi Hứa thúc.
Lúc này Hứa Phỉ Phỉ ở trên lầu thò đầu ra nói vọng xuống.
- Anh, máy vi tính của em hỏng rồi. Mới mua mấy ngày đã hỏng, anh không mua đồ giả lừa em đó chứ?
Du Phi Dương ngẩng đầu nói:
- Sao nói với anh như vậy? Máy vi tính hỏng thì hỏng, ra tết mang lên Thượng Hải sửa. Anh không biết cái này.
Vương Quốc Hoa nghe thầm nghĩ máy vi tính bây giờ chắc dùng hệ thống Dos. Trước Vương Quốc Hoa tự học vi tính nên tự xưng có thể xử lý mấy lỗi nhỏ. Nhắc đến máy vi tính, Vương Quốc Hoa nghĩ đến tự nhiên là Win95.
- Để tôi xem thử.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên. Du Phi Dương giật mình nói:
- Ông có được không đó? Máy vi tính này là bạn tôi từ Mỹ mang về, em gái tôi lấy chơi, cả ngày chơi trò gì đó không biết nữa.
Hứa Phỉ Phỉ rất khó chịu nói:
- Cái này gọi là hình vuông Nga.
Nói xong cô nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh không biết thì nói sớm, đừng để lát làm không được tôi sẽ nói khó nghe đó.
Du Phi Dương trừng mắt nhìn Hứa Phỉ Phỉ:
- Nói gì vậy hả? Phỉ Phỉ, lễ phép tối thiểu cũng không có.
Vương Quốc Hoa vỗ vai Du Phi Dương nói:
- Không có gì.
Máy vi tính thời này có hỏng cũng không khó chữa, hơn nữa cùng lắm là cài lại hệ thống. Vương Quốc Hoa lên lầu, Hứa Phỉ Phỉ đứng ở cửa nhìn hắn, có chút không tình nguyện mở cửa phòng. Vương Quốc Hoa không chấp một cô bé. Vào nhìn chiếc máy vi tính khá nặng nề, hắn tìm được nút khởi động, tít một tiếng, máy vi tính này được, còn có cả ổ cứng.
Tất cả bình thường chỉ có màn hình không sáng, đây là do cáp lỏng. Vì thế hắn xoay xoay bóp bóp cáp một chút, một lần nữa khởi động lại.
- Ha ha, không sao, chỉ là tiếp xúc kém thôi.
Vương Quốc Hoa vỗ tay ngồi trước mặt thuần thục dùng câu lệnh Dos vào hệ thống, nhìn thoáng qua không ngờ phát hiện có mấy trò chơi. Hắn lấy ra đánh, Hứa Phỉ Phỉ rất yên tĩnh đứng bên nhìn hắn.
Du Phi Dương thấy thế cười ha hả nói:
- Được đó ông, ông nếu thất nghiệp có thể đổi nghề sửa máy vi tính.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Được rồi, tôi chỉ biết chút bề ngoài thôi. Đúng, nói đến máy vi tính, tôi cảm thấy thứ này về sau sẽ là công cụ làm việc, giải trí không thể thiếu của con người. Chỉ là bây giờ sử dụng hệ thống này rất phiền phức, ông không phải đi Mỹ sao? Chú ý một chút, nếu tôi không lầm thì rất nhanh sẽ có hệ điều hành mới ra đời, đây là mỏ vàng đó.
Du Vân Vân lúc này đang cầm cốc sữa đi vào thấy mọi người đều ở đây, cô khó hiểu hỏi:
- Phỉ Phỉ sao thế?
Vừa nói vừa đưa cốc sữa cho Hứa Phỉ Phỉ. Mắt cô bé không ngừng nhìn Vương Quốc Hoa. Uống hết cốc sữa, Hứa Phỉ Phỉ nói:
- Hắn sửa máy tính giúp con, có bản lĩnh.
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Ôi, giới đàn ông coi như được hãnh diện. Quốc Hoa, ông không biết đâu, mắt em gái tôi mọc trên trán. Bạn học nam của nó bị nó gọi rất thảm, gì mà vô dụng, ngây thơ… ngay cả tôi là anh trai cũng như vậy ở trong mắt nó. Lúc vui vẻ thì khen một câu làm ăn cũng được, mất hứng nói tôi là sâu mọt, nói gì là tai họa cho người khác.
Du Vân Vân cũng cười nói:
- Tiểu Vương còn biết sửa máy vi tính à? Vậy về sau Phỉ Phỉ làm hỏng máy thì có người sửa hộ rồi. Thứ này chỉ to như vậy không ngờ mất 2000 Usd, nước Mỹ đúng là giỏi đoạt tiền. Cô vẫn lo nếu hỏng thì sao, bây giờ thì tốt rồi.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn nói.
- Thực ra máy vi tính không bị làm sao, có thể do lúc lắp không cẩn thận. Phỉ Phỉ lại không dám sờ loạn nên cháu mới có cơ hội thể hiện.
Lúc Vương Quốc Hoa nói hai chữ “Phỉ Phỉ”, Du Vân Vân và Du Phi Dương đều nhìn Hứa Phỉ Phỉ, bất ngờ là Hứa Phỉ Phỉ không có phản ứng gì. Bình thường người ngoài gọi cô bé đều phải có cả họ nếu không cô bé sẽ không vui.
- Ôi, vừa nãy tôi thấy anh rất thành thạo, anh dạy tôi dùng máy vi tính như thế nào đi. Tôi học tiếng Anh không giỏi, nhiều thứ không biết.
Hứa Phỉ Phỉ mở miệng nói, Du Phi Dương và Du Vân Vân đều trợn mắt há mồm, con bé này hôm nay sao vậy? Bình thường người ngoài đến nó không thèm để ý cơ mà?
- Ha ha, cái này đơn giản thôi. Máy vi tính làm ra để thuận tiện cho con người, máy vi tính này dùng hệ điều hành Dos, sau này nhất định sẽ có hệ điều hành càng đơn giản hơn. Em nhìn cái này, gõ DIR vào là thấy được các chương trình. Em nhìn đây có C/, chính là ổ C…
Vương Quốc Hoa tự nhận mình đủ sức dạy Hứa Phỉ Phỉ học thao tác trên Dos.
- Ồ ồ.
Hứa Phỉ Phỉ nghe rất chăm chú, Vương Quốc Hoa nói cũng kiên nhẫn. Du Phi Dương và Du Vân Vân nhìn nhau, cuối cùng hai người lặng lẽ đi ra.
- Ôi, đúng là lạ. Phỉ Phỉ vốn lạnh lùng sao lại nhận Vương Quốc Hoa?
Du Vân Vân rất buồn bực tự hỏi một câu. Du Phi Dương nghe xong cười ha hả nói:
- Dì, đó là dì ít tiếp xúc với Vương Quốc Hoa. Tiếp xúc nhiều dì có thể thấy trên người cậu ta có lực tương tác.
- Vương Quốc Hoa này không đơn giản. Con nhà nông thôn, dựa vào phấn đấu của mình mới có ngày hôm nay, có thể thấy nỗ lực rất lớn. Con nói cậu ta hiểu tài chính, nghe nói làm ở vị trí trợ lý chủ tịch rất xuất sắc. Quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô quận Lưỡng Thủy cũng là do cậu ta làm ra. Bây giờ phát hiện cậu ta còn có thể sửa máy vi tính, đứa nhỏ này rất xuất sắc.
Vừa nói Du Vân Vân nói thêm:
- Dì thật hy vọng Phỉ Phỉ nhận cậu ta.
Du Phi Dương nói.
- Cháu cũng hy vọng như vậy. Chẳng qua xem ra hy vọng không lớn. Vương Quốc Hoa có bạn gái, với tính cách của hắn thì tuyệt đối chung thủy với bạn gái.
- Ông làm gì vậy, còn cầm cả thứ gì nữa?
- Đồ đặc sản, ở tỉnh chưa chắc có thể thường xuyên thấy. Tết bố mẹ tôi nhắc mãi ông với Vương Quốc Duy, bảo tôi nhất định mang mấy thứ này cho các ông. Vừa lúc đi nên tôi cầm đến.
Vương Quốc Hoa nói vậy, Du Phi Dương mới cười cười cầm túi.
- Tôi cầm, lần trước ăn thỏ nướng ở nhà ông đến giờ tôi vẫn thèm. Ở tỉnh cái gì cũng mua được nhưng không có mùi vị đó.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này ông không biết rồi. Ở núi dùng củi nướng, ở thành phố người ta nướng bằng than, bằng ga. Muốn ăn thỏ hoang không khó, lúc nào rảnh đến nhà tôi và ông đi đặt bẫy. Ăn thỏ tự tay mình bắt mới ngon.
Mắt Du Phi Dương sáng lên.
- Ông đừng có mà lừa tôi đó, tôi nhất định sẽ đến.
Có Du Phi Dương tự mình lái xe nên vào khu nhà tỉnh ủy không bị chặn đường. Xe dừng ở trong sân, Du Vân Vân không ngờ đứng ở cửa chào đón. Điều này làm Vương Quốc Hoa hơi giật mình. Hắn vội vàng bước lên nói:
- Cháu chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ, luôn trẻ trung xinh đẹp.
Du Phi Dương cầm túi đi vào nhìn vào trong nói:
- Phỉ Phỉ đâu, sao không ra?
- Đây.
Một cô gái 17, 18 tuổi đi ra nói.
- Chào anh, chào mừng.
Nói xong cô bé xoay người đi thẳng.
Du Vân Vân cười mắng:
- Con bé này không biết lễ phép gì cả.
Du Phi Dương nói.
- Em gái tôi, được chiều từ nhỏ nên vậy.
Vương Quốc Hoa lắc đầu tỏ vẻ không sao. Vào phòng khách, Du Vân Vân lấy mấy cái đĩa tới.
- Tiểu Vương, cô phải phê bình cháu. Lúc ở trường Đảng sao không tới nhà ngồi?
Vương Quốc Hoa không nghĩ Du Vân Vân nhắc việc này, hắn thầm nói lúc ấy làm sao có thể đến nhà. Hắn nở nụ cười chân thành là chiêu bài của hắn:
- Bí thư Hứa rất bận rộn, cháu sao có thể đến làm phiền. Nếu không phải tết bị lãnh đạo bắt làm việc thì cháu cũng không tới.
Vương Quốc Hoa nói, Du Vân Vân tiếp lời:
- Phi Dương nói với cô đường cao tốc lần này cạnh tranh rất căng, Sở giao thông cũng tranh cãi mãi. Đối thủ lớn nhất của quận Lưỡng Thủy chính là Thành phố Giang Loan cấp phó tỉnh, có lẽ phần thắng của Lưỡng Thủy không cao.
Du Vân Vân nói thế, Vương Quốc Hoa cũng không đi quanh co, hắn hỏi:
- Nghe lãnh đạo nói một suất khác đã xác định là của thị xã Bắc Câu?
Du Vân Vân rất kiên nhẫn giải thích:
- Chuyện này không có gì lạ. Bộ giao thông vốn chỉ cho một đường, chủ tịch tỉnh Hàn đi thông quan hệ nên thêm đường nữa. Chủ tịch Hàn trước làm bí thư thị ủy thị xã Bắc Câu, chiếu cố Bắc Câu cũng là đương nhiên.
Vừa nói Du Vân Vân vừa quan sát Vương Quốc Hoa. Biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, Du Vân Vân muốn xem lần này khi quận Lưỡng Thủy không có hy vọng mấy với đường cao tốc thì hắn có phản ứng gì?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Hóa ra là như vậy, lãnh đạo thị ủy cũng lên tỉnh hoạt động, cháu chỉ là đi theo dò hỏi tình hình, hỏi xem bí thư Hứa lúc nào ở nhà còn đâu không có việc của cháu.
Du Vân Vân rất tự nhiên cười nói:
- Sao, cháu sẽ không giúp tranh thủ một chút sao?
Vương Quốc Hoa nói.
- Chuyện này cháu đâu thể làm gì được. Mà việc này không khác gì con người tính toán nhưng được hay không do ông trời. cháu có thể làm chỉ là lên kế sách cho lãnh đạo, tìm ra ưu thế của quận Lưỡng Thủy mà thôi.
Du Vân Vân nghe xong cười cười một tiếng đứng lên nói.
- Hai đứa nói chuyện, cô lên lầu có chút việc.
Du Phi Dương chờ Du Vân Vân lên lầu xong nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, ông nếu có thể làm dì tôi nói giúp thì chuyện này sẽ thành 50%. Bố tôi dù là nổi giận chỉ cần dì đứng ra khuyên sẽ lập tức hết giận.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Như vậy không hay, chuyện này ông cũng đừng xen vào. Chờ bí thư Hứa về ông báo tôi một tiếng là được.
Du Phi Dương nhíu mày nói:
- Lúc lấy tư cách cá nhân thì nên gọi Hứa thúc.
Lúc này Hứa Phỉ Phỉ ở trên lầu thò đầu ra nói vọng xuống.
- Anh, máy vi tính của em hỏng rồi. Mới mua mấy ngày đã hỏng, anh không mua đồ giả lừa em đó chứ?
Du Phi Dương ngẩng đầu nói:
- Sao nói với anh như vậy? Máy vi tính hỏng thì hỏng, ra tết mang lên Thượng Hải sửa. Anh không biết cái này.
Vương Quốc Hoa nghe thầm nghĩ máy vi tính bây giờ chắc dùng hệ thống Dos. Trước Vương Quốc Hoa tự học vi tính nên tự xưng có thể xử lý mấy lỗi nhỏ. Nhắc đến máy vi tính, Vương Quốc Hoa nghĩ đến tự nhiên là Win95.
- Để tôi xem thử.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên. Du Phi Dương giật mình nói:
- Ông có được không đó? Máy vi tính này là bạn tôi từ Mỹ mang về, em gái tôi lấy chơi, cả ngày chơi trò gì đó không biết nữa.
Hứa Phỉ Phỉ rất khó chịu nói:
- Cái này gọi là hình vuông Nga.
Nói xong cô nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh không biết thì nói sớm, đừng để lát làm không được tôi sẽ nói khó nghe đó.
Du Phi Dương trừng mắt nhìn Hứa Phỉ Phỉ:
- Nói gì vậy hả? Phỉ Phỉ, lễ phép tối thiểu cũng không có.
Vương Quốc Hoa vỗ vai Du Phi Dương nói:
- Không có gì.
Máy vi tính thời này có hỏng cũng không khó chữa, hơn nữa cùng lắm là cài lại hệ thống. Vương Quốc Hoa lên lầu, Hứa Phỉ Phỉ đứng ở cửa nhìn hắn, có chút không tình nguyện mở cửa phòng. Vương Quốc Hoa không chấp một cô bé. Vào nhìn chiếc máy vi tính khá nặng nề, hắn tìm được nút khởi động, tít một tiếng, máy vi tính này được, còn có cả ổ cứng.
Tất cả bình thường chỉ có màn hình không sáng, đây là do cáp lỏng. Vì thế hắn xoay xoay bóp bóp cáp một chút, một lần nữa khởi động lại.
- Ha ha, không sao, chỉ là tiếp xúc kém thôi.
Vương Quốc Hoa vỗ tay ngồi trước mặt thuần thục dùng câu lệnh Dos vào hệ thống, nhìn thoáng qua không ngờ phát hiện có mấy trò chơi. Hắn lấy ra đánh, Hứa Phỉ Phỉ rất yên tĩnh đứng bên nhìn hắn.
Du Phi Dương thấy thế cười ha hả nói:
- Được đó ông, ông nếu thất nghiệp có thể đổi nghề sửa máy vi tính.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Được rồi, tôi chỉ biết chút bề ngoài thôi. Đúng, nói đến máy vi tính, tôi cảm thấy thứ này về sau sẽ là công cụ làm việc, giải trí không thể thiếu của con người. Chỉ là bây giờ sử dụng hệ thống này rất phiền phức, ông không phải đi Mỹ sao? Chú ý một chút, nếu tôi không lầm thì rất nhanh sẽ có hệ điều hành mới ra đời, đây là mỏ vàng đó.
Du Vân Vân lúc này đang cầm cốc sữa đi vào thấy mọi người đều ở đây, cô khó hiểu hỏi:
- Phỉ Phỉ sao thế?
Vừa nói vừa đưa cốc sữa cho Hứa Phỉ Phỉ. Mắt cô bé không ngừng nhìn Vương Quốc Hoa. Uống hết cốc sữa, Hứa Phỉ Phỉ nói:
- Hắn sửa máy tính giúp con, có bản lĩnh.
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Ôi, giới đàn ông coi như được hãnh diện. Quốc Hoa, ông không biết đâu, mắt em gái tôi mọc trên trán. Bạn học nam của nó bị nó gọi rất thảm, gì mà vô dụng, ngây thơ… ngay cả tôi là anh trai cũng như vậy ở trong mắt nó. Lúc vui vẻ thì khen một câu làm ăn cũng được, mất hứng nói tôi là sâu mọt, nói gì là tai họa cho người khác.
Du Vân Vân cũng cười nói:
- Tiểu Vương còn biết sửa máy vi tính à? Vậy về sau Phỉ Phỉ làm hỏng máy thì có người sửa hộ rồi. Thứ này chỉ to như vậy không ngờ mất 2000 Usd, nước Mỹ đúng là giỏi đoạt tiền. Cô vẫn lo nếu hỏng thì sao, bây giờ thì tốt rồi.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn nói.
- Thực ra máy vi tính không bị làm sao, có thể do lúc lắp không cẩn thận. Phỉ Phỉ lại không dám sờ loạn nên cháu mới có cơ hội thể hiện.
Lúc Vương Quốc Hoa nói hai chữ “Phỉ Phỉ”, Du Vân Vân và Du Phi Dương đều nhìn Hứa Phỉ Phỉ, bất ngờ là Hứa Phỉ Phỉ không có phản ứng gì. Bình thường người ngoài gọi cô bé đều phải có cả họ nếu không cô bé sẽ không vui.
- Ôi, vừa nãy tôi thấy anh rất thành thạo, anh dạy tôi dùng máy vi tính như thế nào đi. Tôi học tiếng Anh không giỏi, nhiều thứ không biết.
Hứa Phỉ Phỉ mở miệng nói, Du Phi Dương và Du Vân Vân đều trợn mắt há mồm, con bé này hôm nay sao vậy? Bình thường người ngoài đến nó không thèm để ý cơ mà?
- Ha ha, cái này đơn giản thôi. Máy vi tính làm ra để thuận tiện cho con người, máy vi tính này dùng hệ điều hành Dos, sau này nhất định sẽ có hệ điều hành càng đơn giản hơn. Em nhìn cái này, gõ DIR vào là thấy được các chương trình. Em nhìn đây có C/, chính là ổ C…
Vương Quốc Hoa tự nhận mình đủ sức dạy Hứa Phỉ Phỉ học thao tác trên Dos.
- Ồ ồ.
Hứa Phỉ Phỉ nghe rất chăm chú, Vương Quốc Hoa nói cũng kiên nhẫn. Du Phi Dương và Du Vân Vân nhìn nhau, cuối cùng hai người lặng lẽ đi ra.
- Ôi, đúng là lạ. Phỉ Phỉ vốn lạnh lùng sao lại nhận Vương Quốc Hoa?
Du Vân Vân rất buồn bực tự hỏi một câu. Du Phi Dương nghe xong cười ha hả nói:
- Dì, đó là dì ít tiếp xúc với Vương Quốc Hoa. Tiếp xúc nhiều dì có thể thấy trên người cậu ta có lực tương tác.
- Vương Quốc Hoa này không đơn giản. Con nhà nông thôn, dựa vào phấn đấu của mình mới có ngày hôm nay, có thể thấy nỗ lực rất lớn. Con nói cậu ta hiểu tài chính, nghe nói làm ở vị trí trợ lý chủ tịch rất xuất sắc. Quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô quận Lưỡng Thủy cũng là do cậu ta làm ra. Bây giờ phát hiện cậu ta còn có thể sửa máy vi tính, đứa nhỏ này rất xuất sắc.
Vừa nói Du Vân Vân nói thêm:
- Dì thật hy vọng Phỉ Phỉ nhận cậu ta.
Du Phi Dương nói.
- Cháu cũng hy vọng như vậy. Chẳng qua xem ra hy vọng không lớn. Vương Quốc Hoa có bạn gái, với tính cách của hắn thì tuyệt đối chung thủy với bạn gái.
/822
|